Chương 79: Sinh nhật(2)
Tử Tang Phỉ Phỉ
10/12/2014
Hai công ty hợp tác
với nhau, cho nên Úc Bảo Sơn đối xử đặc biệt với Dịch Khiêm là chuyện
đương nhiên, khó có dịp rãnh rỗi hẹn anh ta cùng ăn một bữa cơm, lại
không nghĩ rằng sẽ nghe được tin tức Úc Tử Ân ly hôn, quả thật làm ông
nổi trận lôi đình.
Cúp điện thoại, Úc Bảo Sơn lúng túng nhìn người đàn ông ưu nhã khiêm tốn ngồi một bên, cười hào sảng nói, "Khiến tổng giám đốc Dịch chê cười rồi, con gái bảo bối của tôi thật là khiến tôi không yên tâm chút nào cả! Loại chuyện quan trong như việc ly hôn này mà nó cũng dám tiền trảm hậu tấu, thật khiến tôi tức chết mà!"
"Tổng giám đốc Úc, ông đừng nên tức giận, Ân Ân làm việc gì cũng có lý do của cô ấy, cô ấy cũng không còn là đứa bé nữa, sẽ biết làm sao mới tốt với mình." Khẽ cười một tiếng, Dịch Khiêm đột nhiên trầm giọng an ủi, "Ân Ân thường nói với tôi, trên thế giới này, người cô ấy yêu quý nhất chính là ba, nếu như ông cũng yêu thương con mình, thì hãy tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy đi! Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, có việc gì còn quan trọng hơn việc này, đúng không?"
Nghe Dịch Khiêm khuyên lơn, Úc Bảo Sơn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có đạo lý, gật đầu một cái: "Tổng giám đốc Dịch nói không sai, haizz, tôi cũng già đến hồ đồ rồi!"
"Con cháu có phúc của con cháu, chuyện của người trẻ tuổi, có lúc làm người lớn đúng là không tiện nhúng tay vào, vẫn nên thuận theo tự nhiên đi!"
"Cũng chỉ có thể làm như vậy, hi vọng nha đầu kia sẽ không hối hận!" Khẽ thở dài một cái, Úc Bảo Sơn quay đầu nhìn người phục vụ đang bưng thức ăn lên, lại nhìn Dịch Khiêm ngồi trầm mặc không nói gì, ông vội vàng đổi mặt tươi cười bước lên trước, chuyển đề tài: "Nhất định là cô gái nhỏ này đang đói bụng, chúng ta ăn cơm thôi!"
"Được! Xin mời Tổng giám đốc!" Lễ phép làm tư thế mời, đột nhiên Dịch Khiêm quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh không nói lời nào, quay đầu đi nhỏ giọng nói: "Có lời gì muốn nói thì đợi ăn cơm xong, chú sẽ có thời gian nghe con nói!"
"OK!" Cô gái nhỏ chỉnh lại tư thế, ngẩng đầu nở nụ cười thật thà với người đàn ông, cầm chiếc đũa lên.
Trên đường trở về, Dịch Noãn Noãn yên tĩnh ngồi ở trên ghế sau, cuối cùng vẫn không nhịn được, cô bé quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, "Tiểu Ngũ à, chuyện chị Ân Ân ly hôn, có phải khiến chú đặc biệt vui mừng hay không? !"
". . . . . ." Khẽ vặn lông mày, Dịch Khiêm quay đầu nhìn cô gái một cái, kéo nhẹ khóe miệng, "Chú thất đức như vậy sao?"
"Chuyện này với có đức hay không không quan hệ! Nếu thích người ta, vậy thì hãy mạnh dạn đuổi theo chứ, dù sao người ta bây giờ cũng đã ly hôn!" Dừng một chút, tiểu nha đầu vẻ mặt thành thật nhìn anh, "Bà nội nói rồi, năm nay ông nội mừng thọ, chú và Tiểu Tứ phải mang phụ nữ về nhà, nếu không không cho phép hai người vào cửa!"
"Ông ấy nói lúc nào, sao chú không biết?" đột nhiên Dịch Khiêm chau mày, cố ý giả bộ ngu.
"Ít gải bộ đi, chú không ở nhà nên giả vờ không biết nhưng con có ở nhà, con nghe được rất rõ ràng !" Tiểu nha đầu nghiêm mặt nhìn anh, "Không phải chú nói mình là thương nhân hay sao, đã là thương nhân thì sẽ không bỏ qua bất kỳ một điểm mấu chốt trong buôn bán sao? Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, chị Ân Ân xinh đẹp như vậy, ly hôn chính là độc thân rồi, ông nhất định phải cố gắng một chút, nếu không sẽ bị người khác nhanh chân trước một bước, nói thí dụ như. . . . . . Lam Mộ Duy!"
"Không biết lớn nhỏ!" Dịch Khiêm đột nhiên lườm cô bé một cái, quay đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, ánh sáng chói từ những ngọn đèn nhanh chóng lao đi trong tầm mắt của anh, trong lòng nóng ran cũng dần dần tỉnh táo lại.
Có một số việc, cũng có vài người, nếu như không bước tới, sẽ không biết mình có thể đi được rất nhiều bước nữa, cũng sẽ không biết nó có thuộc về mình hay không.
Vào giờ phút này, tâm trạng của anh rất giống như vậy, mâu thuẫn mà rối rắm.
“Nếu chú không nhanh chóng hành động, vậy con phải đi tác hợp cho hai người bọn họ rồi !" Thấy anh không nói lời nào, Dịch Noãn Noãn bắt đầu uy hiếp.
"Có phải là quá nhàn rỗi nên con không có chuyện gì làm phải không, vậy có thể tìm chút chuyện làm đi. Chuyện của người lớn, trẻ em không cần nhúng tay vào, tránh gây trở ngại cho người khác!" Dừng một chút, anh sợ lời nói của mình không có gì lực uy hiếp, "Nếu gây trở ngại thành công, cắt ba tháng tiền sinh hoạt!"
". . . . . ." Lại đem chiêu này uy hiếp cô sao, Dịch Noãn Noãn im lặng trợn mắt, "Chú không thể dùng chiêu cũ rích này được sao!"
"Chiêu này không có mới mẻ gì, nhưng có tác dụng là được!" Liếc nhìn dáng vẻ bất mãn của cô bé, Dịch Khiêm khẽ cười một tiếng, "Buổi tiệc sinh nhật cứ giao cho Hạ Thiểu Liễu xử lý, con có muốn làm cái gì đặc biệt hay không, nếu vậy có thể tìm cậu ta bàn bạc!"
"Vậy chú có mời chị Ân Ân không?" từ trước đến nay, Dịch Noãn Noãn chưa bao giờ nói ra một câu như vậy.
"Con nói xem?" Ngày đó cũng là sinh nhật của cô ấy, hai người cùng một ngày sinh nhật, quá khéo đấy chứ!
"A a, thật ra thì sáng sớm con đã cùng chị Ân Ân bàn bạc chuyện sinh nhật rồi, không biết chị ấy sẽ tặng quà gì cho ông đây!"
"Sinh nhật là buổi tiệc ăn mừng, họp gặp bạn bè, nào có ai muốn được tặng quà chứ, ông cũng không còn con nít nữa!" Nhẹ cười, anh quay đầu nhìn cô bé, "Vậy con tính tặng quà gì cho chú đó?"
"Không phải chú đã nói mình không còn con nít nữa sao? Muốn tặng quà làm gì! Gần đây con tương đối nghèo, không có tiền mua quà tặng!"
". . . . . ."
——《 quân môn sủng hôn》——
Trở về nhà họ Úc, vốn dĩ Úc Tử Ân cho là Úc Bảo Sơn sẽ mắng cô xối xả, nhưng lại không nghĩ rằng Úc Bảo Sơn chỉ thở dài, nói là tôn trọng sự lựa chọn của cô.
Dễ nói chuyện như thế, thật ra lại khiến cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Ba, cổ phần Bảo Úc con đã cầm về rồi, ngày mai con bảo người đưa đến công ty cho ba. Người nhà họ Đường giúp chúng ta, phần ân tình này con sẽ ghi nhớ."
"Ai, tùy con, chỉ cần con vui là tốt rồi, chuyện hôn nhân là chuyện lớn, về sau con hãy tự mình làm chủ đi, ba cũng không nói thêm làm gì!"
"Cám ơn ba! Biết ngay là chỉ có ba mới hiểu con nhất!" Kéo cánh tay Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân thân mật làm nũng.
Đứa bé không có mẹ giống như cọng cỏ, nhưng cô còn có sự thương yêu của ba, chung quy vẫn là rất hạnh phúc.
"Ngày mai là ngày giỗ mẹ con, cũng là sinh nhật của con, ba phải đi về thăm bà ngoại, con muốn đi cùng ba không?"
Nhắc tới việc mẹ đã ra đi, Úc Tử Ân khẽ rũ mắt xuống , gật đầu một cái, "Con sẽ trở về, nhưng mà ngày đó cũng là ngày sinh nhật của Dịch thiếu, quà tặng con còn chưa có đưa anh ấy được, trước mắt ba cứ trở về trước đi! Con tự lái xe về được rồi!"
"Sinh nhật Dịch thiếu?" Mới nghe đến việc này, Úc Bảo Sơn ngẩn người, "Vậy ba cũng phải tặng quà chứ!"
"Không cần đâu, con thay ba tặng là được rồi! Dịch thiếu đó thứ gì cũng không thiếu, ba tặng quà tặng như vậy không tốt, người ta cũng không nhận ý tốt của ba!"
"Được! Vậy thì con thay ba gửi lời chúc phúc đến cậu ta!" Nhớ tới phẩm vị của mình, Úc Bảo Sơn cũng không tiện làm mất thể diện, "Người kia bị xe đụng cũng không thể đi làm lại rồi, phải bảo tiểu Mễ, tiểu Toa đưa người tới đây, tránh lại gặp chuyện không may!"
"Biết biết, được rồi ba cũng nên đi nghỉ ngơi sớm một chút đi! Hôm nay con không về nhà."
Úc Bảo Sơn gật đầu một cái, khoát tay: "Được, nghỉ ngơi sớm đi! Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
——《 quân môn sủng hôn》——
Mới vừa tan việc, Dịch Noãn Noãn không kịp chờ đợi mà lôi kéo Úc Tử Ân đi dạo chung quanh, nói là mua quà tặng cho Dịch Khiêm, nhưng trên thực tế trong mấy giờ đi dạo, tất cả đồ đều mua cho cô bé cả.
Trong tiệm bánh ngọt, Úc Tử Ân quét mắt nhìn gói đồ để trên ghế, khẽ thở dài một cái, "Noãn Noãn, không phải là nói mua quà cho Dịch thiếu sao? Tại sao bây giờ tất cả đều mua cho em vậy!"
"Tiểu Ngũ cái gì cũng không thiếu, sinh nhật là nơi họp mặt bạn bè, nên chỉ cần chị tới là tốt! Hơn nữa chính ông cũng nói mình không phải đứa bé cho nên không cần quà tặng, vừa đúng tiết kiệm!"
". . . . . ." Úc Tử Ân im lặng trợn trắng mắt!
"Chị Ân Ân, sinh nhật Tiểu Ngũ, chị tặng quà gì vậy? Em thấy hình như mới vừa rồi chị cũng không mua đồ gì cả!"
"Quà tặng không nhất định phải mua, quà của Dịch thiếu chị đã chuẩn bị xong! Đợi lát nữa về nhà em giúp chị cầm sang cho Dịch thiếu!"
"Hả? Tại sao không tự mình đem tới?" Chống cằm, Dịch Noãn Noãn không hiểu nhìn cô, "Quà tặng không phải nên do tự mình tặng sao?"
"Ngày mai là ngày giỗ mẹ chị, chị muốn trở về trấn nhỏ một chuyến, sinh nhật Dịch thiếu chị không tới dự được rồi. Chúc mọi người chơi vui vẻ!"
"A. . . . . . Thật xin lỗi! Em không biết. . . . . ." Mới nghe đến ngày giỗ mẹ, nhất thời khiến Dịch Noãn Noãn lúng túng không biết nên nói gì, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Nhìn bộ dáng của cô bé, Úc Tử Ân khẽ cười một tiếng, "Không có việc gì, đừng vì việc của chị mà làm mọi người mất hứng!"
"Ừ. . . . . ."
Về đến nhà, Úc Tử Ân đi đến phòng thiết kế lấy ra một hộp quà màu sắc rực rỡ, bên ngoài còn có một chiếc nơ con bướm thật to, xa hoa mà lại khiêm tốn.
"Oa, thật đẹp, chị Ân Ân, bên trong cái gì vậy?" Đang cầm hộp quà trong tay, Dịch Noãn Noãn tò mò nhìn cô, không phải là đồ của mình cô bé không dám tự mình mở ra nhìn, chỉ có thể nghe ra ẩn ý từ lời nói của Úc Tử Ân.
"Là do chị tự tay thiết kế một bộ quần áo, nhưng mà em phải giữ bí mật đó, nếu không anh ấy nhìn thấy sẽ không ngạc nhiên!"
"Ừ, em biết rồi!" Đang cầm cái hộp, cô bé ngước mắt nhìn thời gian trên vách tường, "Chị Ân Ân, chị không cần đưa em về đâu, Tiểu Ngũ gọi điện thoại tới, chú nói sẽ tới đón em rồi!"
"Thật sao? Vậy cũng tốt, kỹ thuật lái xe của chị cũng không được ổn cho lắm, buổi tối khuya lái xe đi Thánh Sơn Hồ cũng không an toàn." Thánh Sơn Hồ được núi vây quanh, tài lái xe của cô lại hỏng bét như vậy, cô cũng không dám lái xe trở về.
"Cho nên quà tặng này chị hãy tự tay tặng cho chú đi, nếu em thay mặt tặng có vẻ như không có thành ý!" Nói xong, Dịch Noãn Noãn đem hộp quà trong tay nhét trở lại trong ngực cô, cười như một con mèo nhỏ ăn vụng, làm người khác ưa thích.
"Được, vậy chị tự mình đưa cho Dịch thiếu!" Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, cô theo bản năng quay đầu nhìn ra phía ngoài, một bên tiểu nha đầu đã xách đồ đạc của mình phi ra ngoài.
Ở trước cửa, Dịch Khiêm đang đứng an tĩnh, nhìn bóng dáng cô bé chạy từ trong nhà ra, nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng thấy Úc Tử Ân đi phía sau còn xách theo hộp quà, thì lễ phép gật đầu.
"Dịch thiếu, chúc anh sinh nhật vui vẻ trước!" Nói xong, cô đem hộp quà đưa tới cho anh, "Ngày mai tôi có chút chuyện, nên không thể tham gia buổi tiệc của anh được rồi, xin lỗi anh!"
"Không sao!" Gật đầu một cái, đột nhiên Dịch Khiêm nhận lấy hộp quà cô đưa tới, tròng mắt liếc nhìn, cười nhạt, "Cám ơn quà tặng của cô!"
"Không cần khách khí! Trở về hãy mở ra xem! Lát nữa lái xe cẩn thận một chút!"
"Được!" Đáp nhẹ một tiếng, anh ngước mắt nhìn cô, cũng không còn nói thêm cái gì, "Vậy chúng tôi về trước! Hôm nào gặp lại!"
"Ừ! Đi đường cẩn thận!"
——《 quân môn sủng hôn》——
Trên đường trở về, đột nhiên Dịch Khiêm thả chậm tốc độ xe, chiếc xe thể thao màu đen khiêm tốn chạy chậm trong màn đêm, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chỗ cạnh tài xế nha đầu cũng không còn mở miệng, thoạt nhìn hình như cũng không vui vẻ gì.
"Tiểu Ngũ, chị Ân Ân không đến tham gia sinh nhật, có phải làm cho chú mất hứng hay không?" Tiểu nha đầu không nhẫn nại được, quay đầu nhìn người ngồi ở chỗ tài xế một cái.
"Không mất hứng, thế nào?" Quay đầu, Dịch Khiêm nhìn cô bé một cái, đảo quanh tay lái đi qua hướng bên kia giao lộ.
"Không có gì, chị Ân Ân bảo ngày mai là ngày giỗ của mẹ, cho nên mới không tham gia sinh nhật của chú được."
"Vậy sao?" Chau mày, đôi con người của anh tối tăm thêm mấy phần, một lúc lâu anh mới nhàn nhạt mở miệng: "Thật ra thì ngày mai, cũng là sinh nhật của cô ấy."
"Cái gì? !" Mới nghe câu nói này, nha đầu kia liền xoay người lại, kinh ngạc nhìn anh, "Làm sao chú biết? !"
"Chú có xem qua chứng minh nhân nhân của cô ấy, là cùng một ngày sinh nhật." Như vậy không có nghi ngờ gì nữa, sinh nhật của cô, cũng là ngày giỗ của mẹ cô, khó trách lúc biết ngày sinh nhật của anh, cô lại cố gắng không đề cập tới sinh nhật của mình, thì ra là trong này còn có ẩn tình.
Trong bóng đêm âm trầm, loáng thoáng anh nhớ tới nụ cười rực rỡ mà quật cường ấy, tim dưới lồng ngực bỗng dưng cảm thấy đau đớn.
Về đến nhà, Dịch Khiêm xách theo hộp quà bước vào phòng khách, quay đầu liếc nhìn nha đầu đi theo phía sau mình, "Nghỉ ngơi sớm một chút, chú còn có chuyện, không nên tới quấy rầy!"
"Biết rồi! Chú cũng nghỉ ngơi sớm một chút!" Gật đầu một cái, tiểu nha đầu xách theo đồ đạc của mình chạy về phía phòng ngủ.
Đi vào phòng ngủ, Dịch Khiêm đem hộp quà đặt lên trên bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn nó, sự sắc sảo trong đôi mắt ấy giống như đã hóa thành dịu dàng.
Mở ra hộp quà, anh nhìn bên trong là một bộ âu phục màu xanh dương được xếp gọn gàng, theo bản năng anh giơ tay lên xem nhãn hiệu trên cổ áo, như đã đoán trước, cũng không tìm được nhãn hiệu, trong lòng nhất thời sáng tỏ.
Ngày đó cô đứng ở bên sofa lén lén lút lút bảo anh khoa tay múa chân, thì ra là vì lựa chọn màu sắc thích hợp cho anh, nhớ đến bộ dáng khẩn trương và thận trọng của cô, khiến anh không thể tự chủ bật cười.
Đây là âu phục cô thiết kế dành riêng cho anh, toàn thế giới chỉ có một bộ, độc nhất vô nhị.
Cầm lấy thiệp chúc mừng, anh mở ra nhìn một chút, mấy lời chúc phúc, chân thành tha thiết bình thản, lại có thể khuấy động tâm tình khó được yên lặng của anh.
Dưới ánh đèn sáng rọi, gương mặt tuấn tú dịu dàng, ánh mắt lẳng lặng rơi vào bộ trên bộ âu phục kia, anh không nhịn được giơ tay lên sờ sờ, giống như ánh mắt quý trọng có thể làm ấm áp tất cả sự rét lạnh.
Lấy điện thoại di động ra, anh nhìn thời gian, đã 11 giờ 55 phút, anh gửi cho cô một tin tức, nói một câu đơn giản: "Âu phục rất đẹp, tôi rất thích, cám ơn!"
Đây là quà tặng tốt nhất kể từ lúc anh chào đời tới nay.
Lúc nhận được tin tức, Úc Tử Ân đang đi ra khỏi phòng tắm, nhìn tin nhắn đơn giản được gửi tới, anh khẽ mỉm cười.
"Thích là tốt rồi, sinh nhật vui vẻ!" Tin nhắn gửi đi, cô cũng không mong đợi anh còn có thể nhắn lại, lại không nghĩ rằng, chẳng bao lâu liền nhận được tin nhắn của anh, chỉ có một câu, sáu chữ.
"Ân Ân, sinh nhật vui vẻ!"
Lúc nhìn thấy mấy chữ kia, tay cầm điện thoại di động của cô khẽ ngừng, hốc mắt mắt khô khốc nhất thời nóng bỏng.
Đã bao nhiêu năm rồi không có ai nói với mình chúc sinh nhật vui vẻ? Từ sau khi mẹ qua đời cô chưa từng có sinh nhật cho mình, mấy người bạn tốt bên cạnh cũng biết nguyên nhân, cho nên họ cũng sẽ không chọn ngày nay nói chúc cô sinh nhật vui vẻ, dần dà cô cũng quên đi, chỉ nhớ rõ ngày đó là ngày giỗ mẹ.
Vậy mà hôm nay, có người nói lên một câu như vậy, khiến cô khổ sở muốn chết.
Tắt điện thoại, cô xoay người đi tới cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ bóng đêm tăm tối cùng ánh đèn đan vào một chỗ, côn trùng kêu vang, náo loạn trong đêm, làm thế nào cũng không làm ấm được lòng của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Tử Ân mặc áo viền tơ màu trắng quần dài, tóc dài đen óng tùy ý rũ xuống bên trái, trên đầu đội một cái nón cỏ, đổi giày chuẩn bị ra cửa, lại không nghĩ rằng, mới đi ra ngoài nhà, đã thấy một chiếc xe dừng ở cửa chờ cô, một chiếc xe thể thao màu đen, khiến cô hơi sững sờ.
Lúc mở cửa đi ra, người trong xe cũng đi theo ra ngoài, thấy là anh, cô liền dừng lại bước chân.
"Dịch thiếu, làm sao anh biết chỗ này?" Đi lên trước, cô kinh ngạc nhìn anh, thấy anh mặc trên người bộ quần áo nhàn nhã thỏa mái, hình như cũng không phải đi làm.
"Ân Ân." Nghiêng người sang, anh nhìn cô, "Hôm nay, tôi cùng cô về trấn nhỏ."
"Hả?" cô ngẩn người, không hiểu trừng mắt nhìn, "Hôm nay là sinh nhật của anh mà, mọi người đều chờ đợi ăn mừng cùng anh mà! Nếu như gạt bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ có ý kiến."
"Bữa tiệc tổ chức vào buổi tối, tối nay trở lại cũng không sao cả." Anh cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Thời gian vẫn còn sớm, ăn sáng xong rồi đi?"
"Còn chưa ăn ! Đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn, anh thì sao?"
"Tôi cũng chưa ăn, đi thôi, chúng ta đi Thập Tam Lâu, Tương Di nói trong tiệm mới có món cá do sư phụ Quảng Đông làm, mùi vị không tệ, chúng ta qua đó nếm thử một chút."
"Được!" Hôm nay là sinh nhật anh, cô cũng đồng ý, yêu cầu của anh cô không tiện từ chối, chỉ có thể tùy ý anh.
Cúp điện thoại, Úc Bảo Sơn lúng túng nhìn người đàn ông ưu nhã khiêm tốn ngồi một bên, cười hào sảng nói, "Khiến tổng giám đốc Dịch chê cười rồi, con gái bảo bối của tôi thật là khiến tôi không yên tâm chút nào cả! Loại chuyện quan trong như việc ly hôn này mà nó cũng dám tiền trảm hậu tấu, thật khiến tôi tức chết mà!"
"Tổng giám đốc Úc, ông đừng nên tức giận, Ân Ân làm việc gì cũng có lý do của cô ấy, cô ấy cũng không còn là đứa bé nữa, sẽ biết làm sao mới tốt với mình." Khẽ cười một tiếng, Dịch Khiêm đột nhiên trầm giọng an ủi, "Ân Ân thường nói với tôi, trên thế giới này, người cô ấy yêu quý nhất chính là ba, nếu như ông cũng yêu thương con mình, thì hãy tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy đi! Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, có việc gì còn quan trọng hơn việc này, đúng không?"
Nghe Dịch Khiêm khuyên lơn, Úc Bảo Sơn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có đạo lý, gật đầu một cái: "Tổng giám đốc Dịch nói không sai, haizz, tôi cũng già đến hồ đồ rồi!"
"Con cháu có phúc của con cháu, chuyện của người trẻ tuổi, có lúc làm người lớn đúng là không tiện nhúng tay vào, vẫn nên thuận theo tự nhiên đi!"
"Cũng chỉ có thể làm như vậy, hi vọng nha đầu kia sẽ không hối hận!" Khẽ thở dài một cái, Úc Bảo Sơn quay đầu nhìn người phục vụ đang bưng thức ăn lên, lại nhìn Dịch Khiêm ngồi trầm mặc không nói gì, ông vội vàng đổi mặt tươi cười bước lên trước, chuyển đề tài: "Nhất định là cô gái nhỏ này đang đói bụng, chúng ta ăn cơm thôi!"
"Được! Xin mời Tổng giám đốc!" Lễ phép làm tư thế mời, đột nhiên Dịch Khiêm quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh không nói lời nào, quay đầu đi nhỏ giọng nói: "Có lời gì muốn nói thì đợi ăn cơm xong, chú sẽ có thời gian nghe con nói!"
"OK!" Cô gái nhỏ chỉnh lại tư thế, ngẩng đầu nở nụ cười thật thà với người đàn ông, cầm chiếc đũa lên.
Trên đường trở về, Dịch Noãn Noãn yên tĩnh ngồi ở trên ghế sau, cuối cùng vẫn không nhịn được, cô bé quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, "Tiểu Ngũ à, chuyện chị Ân Ân ly hôn, có phải khiến chú đặc biệt vui mừng hay không? !"
". . . . . ." Khẽ vặn lông mày, Dịch Khiêm quay đầu nhìn cô gái một cái, kéo nhẹ khóe miệng, "Chú thất đức như vậy sao?"
"Chuyện này với có đức hay không không quan hệ! Nếu thích người ta, vậy thì hãy mạnh dạn đuổi theo chứ, dù sao người ta bây giờ cũng đã ly hôn!" Dừng một chút, tiểu nha đầu vẻ mặt thành thật nhìn anh, "Bà nội nói rồi, năm nay ông nội mừng thọ, chú và Tiểu Tứ phải mang phụ nữ về nhà, nếu không không cho phép hai người vào cửa!"
"Ông ấy nói lúc nào, sao chú không biết?" đột nhiên Dịch Khiêm chau mày, cố ý giả bộ ngu.
"Ít gải bộ đi, chú không ở nhà nên giả vờ không biết nhưng con có ở nhà, con nghe được rất rõ ràng !" Tiểu nha đầu nghiêm mặt nhìn anh, "Không phải chú nói mình là thương nhân hay sao, đã là thương nhân thì sẽ không bỏ qua bất kỳ một điểm mấu chốt trong buôn bán sao? Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, chị Ân Ân xinh đẹp như vậy, ly hôn chính là độc thân rồi, ông nhất định phải cố gắng một chút, nếu không sẽ bị người khác nhanh chân trước một bước, nói thí dụ như. . . . . . Lam Mộ Duy!"
"Không biết lớn nhỏ!" Dịch Khiêm đột nhiên lườm cô bé một cái, quay đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, ánh sáng chói từ những ngọn đèn nhanh chóng lao đi trong tầm mắt của anh, trong lòng nóng ran cũng dần dần tỉnh táo lại.
Có một số việc, cũng có vài người, nếu như không bước tới, sẽ không biết mình có thể đi được rất nhiều bước nữa, cũng sẽ không biết nó có thuộc về mình hay không.
Vào giờ phút này, tâm trạng của anh rất giống như vậy, mâu thuẫn mà rối rắm.
“Nếu chú không nhanh chóng hành động, vậy con phải đi tác hợp cho hai người bọn họ rồi !" Thấy anh không nói lời nào, Dịch Noãn Noãn bắt đầu uy hiếp.
"Có phải là quá nhàn rỗi nên con không có chuyện gì làm phải không, vậy có thể tìm chút chuyện làm đi. Chuyện của người lớn, trẻ em không cần nhúng tay vào, tránh gây trở ngại cho người khác!" Dừng một chút, anh sợ lời nói của mình không có gì lực uy hiếp, "Nếu gây trở ngại thành công, cắt ba tháng tiền sinh hoạt!"
". . . . . ." Lại đem chiêu này uy hiếp cô sao, Dịch Noãn Noãn im lặng trợn mắt, "Chú không thể dùng chiêu cũ rích này được sao!"
"Chiêu này không có mới mẻ gì, nhưng có tác dụng là được!" Liếc nhìn dáng vẻ bất mãn của cô bé, Dịch Khiêm khẽ cười một tiếng, "Buổi tiệc sinh nhật cứ giao cho Hạ Thiểu Liễu xử lý, con có muốn làm cái gì đặc biệt hay không, nếu vậy có thể tìm cậu ta bàn bạc!"
"Vậy chú có mời chị Ân Ân không?" từ trước đến nay, Dịch Noãn Noãn chưa bao giờ nói ra một câu như vậy.
"Con nói xem?" Ngày đó cũng là sinh nhật của cô ấy, hai người cùng một ngày sinh nhật, quá khéo đấy chứ!
"A a, thật ra thì sáng sớm con đã cùng chị Ân Ân bàn bạc chuyện sinh nhật rồi, không biết chị ấy sẽ tặng quà gì cho ông đây!"
"Sinh nhật là buổi tiệc ăn mừng, họp gặp bạn bè, nào có ai muốn được tặng quà chứ, ông cũng không còn con nít nữa!" Nhẹ cười, anh quay đầu nhìn cô bé, "Vậy con tính tặng quà gì cho chú đó?"
"Không phải chú đã nói mình không còn con nít nữa sao? Muốn tặng quà làm gì! Gần đây con tương đối nghèo, không có tiền mua quà tặng!"
". . . . . ."
——《 quân môn sủng hôn》——
Trở về nhà họ Úc, vốn dĩ Úc Tử Ân cho là Úc Bảo Sơn sẽ mắng cô xối xả, nhưng lại không nghĩ rằng Úc Bảo Sơn chỉ thở dài, nói là tôn trọng sự lựa chọn của cô.
Dễ nói chuyện như thế, thật ra lại khiến cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Ba, cổ phần Bảo Úc con đã cầm về rồi, ngày mai con bảo người đưa đến công ty cho ba. Người nhà họ Đường giúp chúng ta, phần ân tình này con sẽ ghi nhớ."
"Ai, tùy con, chỉ cần con vui là tốt rồi, chuyện hôn nhân là chuyện lớn, về sau con hãy tự mình làm chủ đi, ba cũng không nói thêm làm gì!"
"Cám ơn ba! Biết ngay là chỉ có ba mới hiểu con nhất!" Kéo cánh tay Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân thân mật làm nũng.
Đứa bé không có mẹ giống như cọng cỏ, nhưng cô còn có sự thương yêu của ba, chung quy vẫn là rất hạnh phúc.
"Ngày mai là ngày giỗ mẹ con, cũng là sinh nhật của con, ba phải đi về thăm bà ngoại, con muốn đi cùng ba không?"
Nhắc tới việc mẹ đã ra đi, Úc Tử Ân khẽ rũ mắt xuống , gật đầu một cái, "Con sẽ trở về, nhưng mà ngày đó cũng là ngày sinh nhật của Dịch thiếu, quà tặng con còn chưa có đưa anh ấy được, trước mắt ba cứ trở về trước đi! Con tự lái xe về được rồi!"
"Sinh nhật Dịch thiếu?" Mới nghe đến việc này, Úc Bảo Sơn ngẩn người, "Vậy ba cũng phải tặng quà chứ!"
"Không cần đâu, con thay ba tặng là được rồi! Dịch thiếu đó thứ gì cũng không thiếu, ba tặng quà tặng như vậy không tốt, người ta cũng không nhận ý tốt của ba!"
"Được! Vậy thì con thay ba gửi lời chúc phúc đến cậu ta!" Nhớ tới phẩm vị của mình, Úc Bảo Sơn cũng không tiện làm mất thể diện, "Người kia bị xe đụng cũng không thể đi làm lại rồi, phải bảo tiểu Mễ, tiểu Toa đưa người tới đây, tránh lại gặp chuyện không may!"
"Biết biết, được rồi ba cũng nên đi nghỉ ngơi sớm một chút đi! Hôm nay con không về nhà."
Úc Bảo Sơn gật đầu một cái, khoát tay: "Được, nghỉ ngơi sớm đi! Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
——《 quân môn sủng hôn》——
Mới vừa tan việc, Dịch Noãn Noãn không kịp chờ đợi mà lôi kéo Úc Tử Ân đi dạo chung quanh, nói là mua quà tặng cho Dịch Khiêm, nhưng trên thực tế trong mấy giờ đi dạo, tất cả đồ đều mua cho cô bé cả.
Trong tiệm bánh ngọt, Úc Tử Ân quét mắt nhìn gói đồ để trên ghế, khẽ thở dài một cái, "Noãn Noãn, không phải là nói mua quà cho Dịch thiếu sao? Tại sao bây giờ tất cả đều mua cho em vậy!"
"Tiểu Ngũ cái gì cũng không thiếu, sinh nhật là nơi họp mặt bạn bè, nên chỉ cần chị tới là tốt! Hơn nữa chính ông cũng nói mình không phải đứa bé cho nên không cần quà tặng, vừa đúng tiết kiệm!"
". . . . . ." Úc Tử Ân im lặng trợn trắng mắt!
"Chị Ân Ân, sinh nhật Tiểu Ngũ, chị tặng quà gì vậy? Em thấy hình như mới vừa rồi chị cũng không mua đồ gì cả!"
"Quà tặng không nhất định phải mua, quà của Dịch thiếu chị đã chuẩn bị xong! Đợi lát nữa về nhà em giúp chị cầm sang cho Dịch thiếu!"
"Hả? Tại sao không tự mình đem tới?" Chống cằm, Dịch Noãn Noãn không hiểu nhìn cô, "Quà tặng không phải nên do tự mình tặng sao?"
"Ngày mai là ngày giỗ mẹ chị, chị muốn trở về trấn nhỏ một chuyến, sinh nhật Dịch thiếu chị không tới dự được rồi. Chúc mọi người chơi vui vẻ!"
"A. . . . . . Thật xin lỗi! Em không biết. . . . . ." Mới nghe đến ngày giỗ mẹ, nhất thời khiến Dịch Noãn Noãn lúng túng không biết nên nói gì, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Nhìn bộ dáng của cô bé, Úc Tử Ân khẽ cười một tiếng, "Không có việc gì, đừng vì việc của chị mà làm mọi người mất hứng!"
"Ừ. . . . . ."
Về đến nhà, Úc Tử Ân đi đến phòng thiết kế lấy ra một hộp quà màu sắc rực rỡ, bên ngoài còn có một chiếc nơ con bướm thật to, xa hoa mà lại khiêm tốn.
"Oa, thật đẹp, chị Ân Ân, bên trong cái gì vậy?" Đang cầm hộp quà trong tay, Dịch Noãn Noãn tò mò nhìn cô, không phải là đồ của mình cô bé không dám tự mình mở ra nhìn, chỉ có thể nghe ra ẩn ý từ lời nói của Úc Tử Ân.
"Là do chị tự tay thiết kế một bộ quần áo, nhưng mà em phải giữ bí mật đó, nếu không anh ấy nhìn thấy sẽ không ngạc nhiên!"
"Ừ, em biết rồi!" Đang cầm cái hộp, cô bé ngước mắt nhìn thời gian trên vách tường, "Chị Ân Ân, chị không cần đưa em về đâu, Tiểu Ngũ gọi điện thoại tới, chú nói sẽ tới đón em rồi!"
"Thật sao? Vậy cũng tốt, kỹ thuật lái xe của chị cũng không được ổn cho lắm, buổi tối khuya lái xe đi Thánh Sơn Hồ cũng không an toàn." Thánh Sơn Hồ được núi vây quanh, tài lái xe của cô lại hỏng bét như vậy, cô cũng không dám lái xe trở về.
"Cho nên quà tặng này chị hãy tự tay tặng cho chú đi, nếu em thay mặt tặng có vẻ như không có thành ý!" Nói xong, Dịch Noãn Noãn đem hộp quà trong tay nhét trở lại trong ngực cô, cười như một con mèo nhỏ ăn vụng, làm người khác ưa thích.
"Được, vậy chị tự mình đưa cho Dịch thiếu!" Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, cô theo bản năng quay đầu nhìn ra phía ngoài, một bên tiểu nha đầu đã xách đồ đạc của mình phi ra ngoài.
Ở trước cửa, Dịch Khiêm đang đứng an tĩnh, nhìn bóng dáng cô bé chạy từ trong nhà ra, nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng thấy Úc Tử Ân đi phía sau còn xách theo hộp quà, thì lễ phép gật đầu.
"Dịch thiếu, chúc anh sinh nhật vui vẻ trước!" Nói xong, cô đem hộp quà đưa tới cho anh, "Ngày mai tôi có chút chuyện, nên không thể tham gia buổi tiệc của anh được rồi, xin lỗi anh!"
"Không sao!" Gật đầu một cái, đột nhiên Dịch Khiêm nhận lấy hộp quà cô đưa tới, tròng mắt liếc nhìn, cười nhạt, "Cám ơn quà tặng của cô!"
"Không cần khách khí! Trở về hãy mở ra xem! Lát nữa lái xe cẩn thận một chút!"
"Được!" Đáp nhẹ một tiếng, anh ngước mắt nhìn cô, cũng không còn nói thêm cái gì, "Vậy chúng tôi về trước! Hôm nào gặp lại!"
"Ừ! Đi đường cẩn thận!"
——《 quân môn sủng hôn》——
Trên đường trở về, đột nhiên Dịch Khiêm thả chậm tốc độ xe, chiếc xe thể thao màu đen khiêm tốn chạy chậm trong màn đêm, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chỗ cạnh tài xế nha đầu cũng không còn mở miệng, thoạt nhìn hình như cũng không vui vẻ gì.
"Tiểu Ngũ, chị Ân Ân không đến tham gia sinh nhật, có phải làm cho chú mất hứng hay không?" Tiểu nha đầu không nhẫn nại được, quay đầu nhìn người ngồi ở chỗ tài xế một cái.
"Không mất hứng, thế nào?" Quay đầu, Dịch Khiêm nhìn cô bé một cái, đảo quanh tay lái đi qua hướng bên kia giao lộ.
"Không có gì, chị Ân Ân bảo ngày mai là ngày giỗ của mẹ, cho nên mới không tham gia sinh nhật của chú được."
"Vậy sao?" Chau mày, đôi con người của anh tối tăm thêm mấy phần, một lúc lâu anh mới nhàn nhạt mở miệng: "Thật ra thì ngày mai, cũng là sinh nhật của cô ấy."
"Cái gì? !" Mới nghe câu nói này, nha đầu kia liền xoay người lại, kinh ngạc nhìn anh, "Làm sao chú biết? !"
"Chú có xem qua chứng minh nhân nhân của cô ấy, là cùng một ngày sinh nhật." Như vậy không có nghi ngờ gì nữa, sinh nhật của cô, cũng là ngày giỗ của mẹ cô, khó trách lúc biết ngày sinh nhật của anh, cô lại cố gắng không đề cập tới sinh nhật của mình, thì ra là trong này còn có ẩn tình.
Trong bóng đêm âm trầm, loáng thoáng anh nhớ tới nụ cười rực rỡ mà quật cường ấy, tim dưới lồng ngực bỗng dưng cảm thấy đau đớn.
Về đến nhà, Dịch Khiêm xách theo hộp quà bước vào phòng khách, quay đầu liếc nhìn nha đầu đi theo phía sau mình, "Nghỉ ngơi sớm một chút, chú còn có chuyện, không nên tới quấy rầy!"
"Biết rồi! Chú cũng nghỉ ngơi sớm một chút!" Gật đầu một cái, tiểu nha đầu xách theo đồ đạc của mình chạy về phía phòng ngủ.
Đi vào phòng ngủ, Dịch Khiêm đem hộp quà đặt lên trên bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn nó, sự sắc sảo trong đôi mắt ấy giống như đã hóa thành dịu dàng.
Mở ra hộp quà, anh nhìn bên trong là một bộ âu phục màu xanh dương được xếp gọn gàng, theo bản năng anh giơ tay lên xem nhãn hiệu trên cổ áo, như đã đoán trước, cũng không tìm được nhãn hiệu, trong lòng nhất thời sáng tỏ.
Ngày đó cô đứng ở bên sofa lén lén lút lút bảo anh khoa tay múa chân, thì ra là vì lựa chọn màu sắc thích hợp cho anh, nhớ đến bộ dáng khẩn trương và thận trọng của cô, khiến anh không thể tự chủ bật cười.
Đây là âu phục cô thiết kế dành riêng cho anh, toàn thế giới chỉ có một bộ, độc nhất vô nhị.
Cầm lấy thiệp chúc mừng, anh mở ra nhìn một chút, mấy lời chúc phúc, chân thành tha thiết bình thản, lại có thể khuấy động tâm tình khó được yên lặng của anh.
Dưới ánh đèn sáng rọi, gương mặt tuấn tú dịu dàng, ánh mắt lẳng lặng rơi vào bộ trên bộ âu phục kia, anh không nhịn được giơ tay lên sờ sờ, giống như ánh mắt quý trọng có thể làm ấm áp tất cả sự rét lạnh.
Lấy điện thoại di động ra, anh nhìn thời gian, đã 11 giờ 55 phút, anh gửi cho cô một tin tức, nói một câu đơn giản: "Âu phục rất đẹp, tôi rất thích, cám ơn!"
Đây là quà tặng tốt nhất kể từ lúc anh chào đời tới nay.
Lúc nhận được tin tức, Úc Tử Ân đang đi ra khỏi phòng tắm, nhìn tin nhắn đơn giản được gửi tới, anh khẽ mỉm cười.
"Thích là tốt rồi, sinh nhật vui vẻ!" Tin nhắn gửi đi, cô cũng không mong đợi anh còn có thể nhắn lại, lại không nghĩ rằng, chẳng bao lâu liền nhận được tin nhắn của anh, chỉ có một câu, sáu chữ.
"Ân Ân, sinh nhật vui vẻ!"
Lúc nhìn thấy mấy chữ kia, tay cầm điện thoại di động của cô khẽ ngừng, hốc mắt mắt khô khốc nhất thời nóng bỏng.
Đã bao nhiêu năm rồi không có ai nói với mình chúc sinh nhật vui vẻ? Từ sau khi mẹ qua đời cô chưa từng có sinh nhật cho mình, mấy người bạn tốt bên cạnh cũng biết nguyên nhân, cho nên họ cũng sẽ không chọn ngày nay nói chúc cô sinh nhật vui vẻ, dần dà cô cũng quên đi, chỉ nhớ rõ ngày đó là ngày giỗ mẹ.
Vậy mà hôm nay, có người nói lên một câu như vậy, khiến cô khổ sở muốn chết.
Tắt điện thoại, cô xoay người đi tới cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ bóng đêm tăm tối cùng ánh đèn đan vào một chỗ, côn trùng kêu vang, náo loạn trong đêm, làm thế nào cũng không làm ấm được lòng của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Tử Ân mặc áo viền tơ màu trắng quần dài, tóc dài đen óng tùy ý rũ xuống bên trái, trên đầu đội một cái nón cỏ, đổi giày chuẩn bị ra cửa, lại không nghĩ rằng, mới đi ra ngoài nhà, đã thấy một chiếc xe dừng ở cửa chờ cô, một chiếc xe thể thao màu đen, khiến cô hơi sững sờ.
Lúc mở cửa đi ra, người trong xe cũng đi theo ra ngoài, thấy là anh, cô liền dừng lại bước chân.
"Dịch thiếu, làm sao anh biết chỗ này?" Đi lên trước, cô kinh ngạc nhìn anh, thấy anh mặc trên người bộ quần áo nhàn nhã thỏa mái, hình như cũng không phải đi làm.
"Ân Ân." Nghiêng người sang, anh nhìn cô, "Hôm nay, tôi cùng cô về trấn nhỏ."
"Hả?" cô ngẩn người, không hiểu trừng mắt nhìn, "Hôm nay là sinh nhật của anh mà, mọi người đều chờ đợi ăn mừng cùng anh mà! Nếu như gạt bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ có ý kiến."
"Bữa tiệc tổ chức vào buổi tối, tối nay trở lại cũng không sao cả." Anh cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Thời gian vẫn còn sớm, ăn sáng xong rồi đi?"
"Còn chưa ăn ! Đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn, anh thì sao?"
"Tôi cũng chưa ăn, đi thôi, chúng ta đi Thập Tam Lâu, Tương Di nói trong tiệm mới có món cá do sư phụ Quảng Đông làm, mùi vị không tệ, chúng ta qua đó nếm thử một chút."
"Được!" Hôm nay là sinh nhật anh, cô cũng đồng ý, yêu cầu của anh cô không tiện từ chối, chỉ có thể tùy ý anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.