Chương 105: Thăm hỏi ngọt ngào.
Tử Tang Phỉ Phỉ
10/12/2014
Lái xe, Dịch Khiêm cách giờ hẹn nửa tiếng đã lái xe đến biệt thư nhà họ Úc, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng màu hồng đang chậm rãi chạy bộ trên đường, tóc đuôi ngựa buộc cao, đong đưa theo nhịp chạy, thật là hấp dẫn ánh
mắt người khác.
Giảm tốc độ, anh đi theo phía sau, cứ yên tĩnh như vậy đi theo cô, cho đến khi cô phát hiện, lúc này mới dừng xe, quay cửa sổ xe xuống, mỉm cười sáng rỡ chào hỏi, “Chào buổi sáng!”
“Hả? Chào buổi sáng!” Chợt nhìn rõ là anh, Úc Tử Ân dừng bước chân một chút, khẽ cười nhẹ đi tới trước mặt anh, một tay chống ở cửa xe, không để ý mà trêu chọc, “Hôm nay sao lại sớm vậy, anh lại nhớ em đến vậy sao? Nhớ tới em nên ngủ không ngon?”
“Đúng nha! Như thế có phải có cảm giác rất vinh hạnh hay không đây?!” hiển nhiên tâm tình của anh cũng rất tốt, cũng cười hùa theo cô nói lại.
“Dĩ nhiên, nhờ Dịch thiếu để mắt, đó là vinh hạnh của em nha!”
“E hèm, không lắm mồm nữa, lên xe đi!”
“Không cần, em muốn tự chạy về, mỗi ngày đều bận rộn công việc, không có thời gian để mà lấy hơi, thời gian quý giá như vậy, em phải từ từ mà hưởng thụ thật tốt mới được.”
“Vậy cũng tốt, anh cùng em!” thả chậm tốc độ xe, anh chậm rãi đi theo bên cạnh cô, nghiêng đầu quan sát khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, “Em cũng chạy bộ vào buổi sáng, điều này khiến cho anh thật ngoài ý muốn, bình thường các cô gái đều thích nằm lỳ ngủ nướng ở tỏng nhà.”
“Điều này chứng tỏ em không phải là cô gái nhỏ nữa rồi! Chẳng qua thỉnh thoảng em cũng lười biếng, dù sao cũng là ba ngày câu cá hai ngày giăng lưới, ra ngoài chạy bộ cũng chỉ là rèn luyện thân thể, không để cho mình sớm già yếu mà thôi.” Nhàn nhã quá lâu sẽ xem thường những nguy cơ ẩn giấu bên cạnh, giống như chuyện lần trước ở Thụy sỹ, chuyện giống vậy một lần xảy ra là quá đủ rồi, cô tuyệt không làm cho nó sẽ xảy ra lần thứ hai!
Gật đầu, anh đồng ý nói, “Đây cũng là thói quen tốt.”
“Em đã nói với cha là anh sẽ tới ăn điểm tâm, để cho ông ấy chuẩn bị thêm một phần.” Nhắc tới việc này, cô nhớ tới cuộc đối thoại ấm áp kia, không khỏi chau mày, quay đầu nhìn người đàn ông đnag lái xe, “ Em có vấn đề không biết rõ.”
“Hả? em nói.”
“Anh mỗi ngày đều là một mình ăn bữa sáng hả?căn nhà ở Hồ Thánh Sơn lớn như vậy, một mình ăn dùng cơm, không cảm thấy cô độc sao?”
Bình thường cô ở căn nhà đó một mình cũng cảm thấy có chút âm trầm, Úc Bảo Sơn có tiền, có thể cung cấp cho cô một căn nhà lớn như vậy, kêu ông đổi lại căn nhà nhỏ hơn thì không cần nói đến, nếu không phải cô hao tốn nhiều thời gian cùng sức lực đi bố trí trang hoàng lại, cô khẳng định căn nhà kia không phải là trống trải bình thường.
“Cô độc sao, anh đây không phải đang cố gắng tìm nữ chủ nhân sao?” nghiêng đầu, anh cười như không cười nhìn cô, ánh mắt nóng rực, dịu dàng mà thâm thúy.
“E hèm, tìm rồi hả?” cô nghiêng đầu, không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt sáng chói bập bùng, mang theo trên mặt một chút thật thà cùng đáng yêu.
“Đúng nha! Người đó không phải là đang ở trước mắt anh sao?” lời thổ lộ được biến tướng thuận lợi tuôn ra từ miệng anh, lại làm cho cô đỏ mặt.
“Vậy sao? Sao em lại không thấy?” cũng không biết là giả bộ ngu hay chính là ngây thơ cụ, cô dừng bước chân lại nhìn anh, mà anh vào lúc này cũng phanh xe lại trên đường.
Nghiêng người sang, anh nhìn chằm chằm vào cô, nét mặt ngây thơ khiến anh không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, ngoắt ngoắt tay, “Em lại gần đây, anh cho em biết.”
“Hả?” cô thật đúng là tin người khác, ngây ngốc đưa tới, ai ngờ vừa mới tiến tới gần anh, anh lại đột nhiên đưa tay cô cổ cô, nghiêng đầu hôn lên gò má cô một cái.
“Người anh tìm chính là em, bảo bối, có bằng lòng hay không?”
“…” giọng nói đậm đà bồi hồi ở bên tai, Úc Tử Ân ngẩn người, một lúc lâu mới bừng tỉnh, khí nóng trên khuôn mặt hình như còn chưa rút đi, nhớ tới câu nói vừa rồi của anh, nhất thời đỏ mặt!
Lời yêu từ người đàn ông không dễ dàng nói yêu thương này thật cũng sẽ khiến cho cô tim đập đỏ mặt như lúc này.
Cảm giác như vậy, có bao nhiêu lâu cô không thể nghiệm qua rồi? Từ sau Lam Mộ Duy, đối với đàn ông xung quanh mình, cô chưa từng động tâm, cho dù là Đường Minh Lân cũng vậy.
Vậy mà, người đàn ông này lại dễ dàng khiến cho tận đáy lòng cô rung động và khát vọng.
Khẽ run, đứng thẳng người, cô lúng túng giật giật khóe miệng, trong lúc nhất thời không biết thế nào trả lời vấn đề của anh.
Mặc dù cô biết, mỗi câu mỗi chữ anh nói đều là nghiêm túc, không chút ý tứ đùa giỡn nào, nhưng bởi vì từng chịu đau thương, cô đã không dám dễ dàng hứa hẹn, dễ dàng đụng chạm vào thứ không thuộc về mình.
Lời đến khóe miệng, cuối cùng lại biến thành một câu kinh điển đối phó, “Để em suy nghĩ lại đã!”
“Được…” biết rõ cô đang trốn tránh, anh cũng không gấp, cũng không miễn cưỡng cô, mà chỉ nhàn nhạt đáp lại một chữ, đưa đề tài này kết thúc.
Bước nhanh hơn, cô hắng giọng mở miệng, “Em thật đói, mau về nhà ăn điểm tâm thôi!”
Ném lại một câu, cô cơ hồ là chạy trối chết.
Phía sau, Dịch Khiêm hận không thể nuốt trọn bóng dáng đang thoát khỏi tầm mắt của mình, bất đắt dĩ cười cười, khởi động xe đi theo.
Lúc về đến nhà, Úc Bảo Sơn đã chuẩn bị tốt bữa ăn sáng, bình thường khi ông ở nhà, công việc nhà ông đều làm được, không thể phủ nhận, tại phương diện nào đó, Úc Bảo Sơn cũng được xem là một người đàn ông tốt, một người cha hiền !
Vội vội vàng vàng rửa mặt ra ngoài, Úc Tử Ân từ trong tủ áo quần lựa chọn một chiếc váy chiffon màu xanh lá tới đầu gối, phía dưới có viền ren thêu tay, với vóc người mảnh khảnh của cô, đã khiến cho bộ váy này lộ ra tư vị của mùa xuân.
Thấy cô từ trên lầu xuống, Dịch Khiêm nhàn nhạt ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt không không biến sắc quan sát cô một hồi, hài lòng nheo mắt lại, khóe môi khẽ nhếch.
“Nhanh chóng ăn thôi, cháo cũng mau nguội rồi.” Sau khi ngồi xuống, Úc Bảo Sơn nhàn nhạt mở miệng.
“Dạ.” nhìn bữa ăn kiểu Trung đơn giản trước mắt, cô ngước nhìn người đàn ông đối diện, giống như hóa giải tình cảnh lúng túng trước khi vào nhà, “Dịch thiếu, ăn sáng như vậy anh có quen không?”
“Ừ, không thành vấn đề, bình thường trong nhà vẫn ăn bữa sáng kiểu Trung, anh không có thói quen ăn sáng kiểu Tây.” Dừng một chút, anh nửa cười nhìn cô, giống như xuyên thủng ý định vào lúc này, “Có phải cảm thấy bình thường anh đều phải ăn thịt cá này nọ phải không…?”
“Em không có ý nghĩ như vậy đâu mà!” cô mới không nghĩ anh lại tục khí như vậy đâu!
Nhìn dáng vẻ lam nũng của cô, Dịch Khiêm cười nhạt, không tiếp tục nói nữa.
Cho đến sau này, khi hai người đi chung, cô mới biết, người càng có tiền đồ ăn càng tinh xảo mà đơn giản, nhất là người có xuất thân là công tử quý tộc như Dịch Khiêm lại càng phải như vậy.
Ăn xong điểm tâm, Úc Tử Ân ngồi lên xe Dịch Khiêm trực tiếp đi công ty, khi xe dừng trước công ty, Dịch Khiêm quay đầu nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh, săn sóc thay cô cởi dây an toàn, nhớ tới tối hôm qua cô đã nói, không khỏi hỏi, “Ngày hôm qua không phải nói có đồ quên đưa cho anh sao? Là cái gì?”
“À? A, quà tặng nhỏ!” bừng tỉnh,cô cười xấu hổ với anh, cúi đầu từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh sảo đưa tới, cười thần bí nhìn anh, “Trở về phòng làm việc rồi hãy xem!”
“Sao đột nhiên lại muốn tặng qùa cho anh?” giơ chiếc hộp nhẹ nhàng, anh không nhịn được cười cười, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
“Chính là đột nhiên muốn nha, tặng quà còn cần lý do sao? Vậy là anh không muốn ?” nháy nháy mắt, cô tức giận nhìn anh, vốn là đưa quà cho anh đã rất ngượng ngùng rồi, anh còn cố tình dùng để nói chuyện, thật là đáng ghét!
“Anh không nói không muốn!” sợ cô sẽ lấy lại, anh nhanh chóng thu hồi lại tay, nghiêng người qua hôn gò má cô một cái, “Đi làm đi, chớ tới trễ, buổi tối cùng nhau ăn cơm, tan việc anh đến đón em, ngày mai anh phải về Bắc Kinh một chuyến, có thể hai ngày sẽ không gặp được em.”
“A, biết!” mặt hơi đỏ quay đầu đi, cô đẩy cửa xe bước xuống, bước chân ảo não đi vào công ty.
Nhìn bóng dáng như trốn chạy của cô, Dịch Khiêm khẽ mỉm cười, đảo tay lái chạy đến công ty
Ánh mắt lơ đãng rơi trên chiếc hộp màu xanh dương trên kệ, nhớ lần đưa lễ phục trước, cô cũng chọn chiếc hộp màu xanh dương nhạt, cô hình như rất ưa thích dùng hộp quà màu xanh nhạt để tặng đồ cho anh.
Sau này, khi nhìn thấy ý nghĩa của màu xanh dương trên bảng màu sắc của cô, mới hiểu được, thì ra anh trong cảm nhận của cô chính là tồn tại như vậy.
Cầm chiếc hộp đi vào công ty, tất cả mọi người đều nhìn ra được, tâm tình hôm nay của boss rất tốt!
So với thời gian bình thường đến công ty hơn 10 phút, đợi đến khi đến ký túc xá, Văn Khâm đứng chờ ở cửa, nhìn boss từ cửa ra ngoài, theo bản năng cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, tới trễ 13 phút.
Tầm mắt lơ đãng nhìn chiếc hộp trên tay boss, nhìn lại gương mặt như được tắm gió xuân kia, trong lòng hiểu rõ đây là có chuyện gì, ôm một xấp tài liệu đi theo vào phòng làm việc.
Đặt tài liệu xuống, Văn Khâm không nhịn được tò mò mở miệng, “Boss, tâm tình hôm nay rất tốt?”
“Nhìn ra được?” chau chau mày, Dịch Khiêm liếc nhìn hắn một cái, xoay người ngồi lên ghế làm việc, vẻ mặt lười biếng vẫn mang theo một chút thanh thản ưu nhã.
“Vâng, so với ngày thường không giống, dĩ nhiên nhìn ra được.”
Dịch Khiêm khẽ cười, tâm tình tốt đương nhiên không tự nhiên tiếp nhận được cấp dưới lắm mồm, nhàn nhạt kéo về suy nghĩ, “nói một chút về hình trình ngày hôm nay.”
“Vâng!” mở hành trình trong ngày trên tay, Văn Khâm cung kính mở miệng, vẻ mặt lại nghiêm túc như cũ, giống như vùa rồi chỉ là nói chuyện xấu trong nhà, “ ba mươi phút sau ngài có hội nghị tại hành quán khu suối nước nóng, kiến trúc sư bên kia đã chuẩn bị bản thảo bản đồ, để ở phía trên cặp hồ sơ, chút nữa ngài dành một chút thời gian xem. 11h có một hội nghị về quảng cáo sản phẩm mới, buổi trưa Lâm Đổng của tập đoàn Lâm thị mời ngài cùng dùng bữa trưa.”
“Hả?” mới nghe đến lịch hẹn này, Dịch Khiêm từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, nhíu nhẹ mày, “chúng ta cùng Lâm thị còn chưa bắt đầu hợp tác, ông ta đã muốn mời tôi ăn cơm?”
“Éc…nếu ngài không muốn, tôi sẽ giúp ngài từ chối.”
“Không cần, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt với ông ta.” Khẽ cười, anh chuyển qua ghế ngồi, lười biếng dựa vào sau, “Thời gian và địa điểm anh hẹn tốt rồi thông báo với tôi!”
“Vâng! Tôi đã biết!”
Đáp nhẹ một tiếng, anh cầm lấy hộp quà trên bàn làm việc, mở ra từng sợi ruy băng, bên trong hộp quà, một chiếc ví tiền màu đen, góc phải chạm nổi hai chữ tiếng anh QM, đơn giản lại không có bất kỳ nhãn hiệu hay logo nào khác, thấy sao cũng giống là do cô tự mình làm ra.
Nhìn cái ví tiền này, anh đột nhiên cảm thấy ấm áp, đồ cô tự làm, so với bất cứ thứ gì có thể mua được bằng tiền đều trân quý hơn!
Nhớ tới lời cô nói hôm sinh nhật, đời này cô chỉ vì ba người đàn ông mà thiết kế y phục, một là ún, một là anh, và cuối cùng là con trai của mình.
Nhưng nếu dời này chỉ có ba người, như vậy cả đời anh cũng thật sự hạnh phúc.
Bên ngoài bàn làm việc, Văn Khâm an tĩnh nhìn người đàn ông đối diện, hình như vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy boss dịu dàng như vậy, gương mặt ngập tràn hạnh phúc, nhìn như vậy hắn cảm thấy giống như đã cách xa mấy đời.
Chỉ là một ví tiền cũng có thể khiến boss vui vẻ như vậy, trừ người tặng quà không phải có quan hệ bình thường, sợ rằng bên trong còn có ẩn tình khác thôi!
Nghiêng người, Dịch Khiêm từ trong ngăn kéo lấy ra mấy tờ ngân phiếu, ngẩng đầu nhìn Văn Khâm, “Chốc nữa đổi cho tôi một chút tiền lẻ mang vào.”
“Vâng!” Boss lại đưa ra yêu cầu như vậy, lúc này hắn mới cảm thấy, boss của hắn giống như đàn ông bình thường.
Bình thường trên người boss chỉ có một chiếc thẻ, cho dù là ăn cơm hay xã giao đều cà thẻ thanh toán, phần lớn cũng không cần lấy giấy tính tiền, có thể nói, ngay cả tiền lẻ trên người boss cũng không có một phần.
Hôm nay có người tâm tư cẩn thận tặng boss một chiếc ví tiền, về sau boss có thể giống như người bình thường, cùng thể nghiệm những cái chưa từng trải qua của cuộc sống, những thứ này, sợ rằng đều thuộc về công lao của cô gái kia!
Văn Khâm vừa mới đi ra, điện thoại di động trên bàn liền vang lên, liếc nhìn dãy số trên điện thoại, anh chậm rãi nhận, “Ừ, thế nào?”
Bên kia truyền đến giọng nói của người quản lý tiệm bánh ngọt, “Boss, trong tiệm mời một đầu bếp của Áo đến, mới làm ra một chiếc bánh socola hạnh nhân , người xem, có cần đưa qua cho Úc tiểu thư một phần không?”
Chau mày, anh nhớ lại tên chiếc bánh, không khỏi hỏi ngược lại một câu: “Imperial – torte ( thăm hỏi ngọt ngào) ?”
“Đúng ạ!”
“Vậy ông đưa một phần qua chô cô ấy, địa chỉ tôi sẽ chuyển qua cho ông.”
“Vâng!”
_________
Lúc nhận được bánh ngọt mà Dịch Khiêm nhờ người đưa tới, Úc Tử Ân đang đấu tranh với bản thảo thiết kế mới, mỗi khi phiền lòng, hoặc lúc nôn nóng cô liền muốn ăn một chút gì, vừa vặn kho lúa trong ngăn kéo trống rỗng, trong lúc mấu chốt lại đưa đồ tới, không khác gì cây cỏ cứu mạng cho cô!
Nhìn logo trên chiếc hộp, cô khẽ cười, cầm điện thoại, ôm bánh ngọt tới ban công bên ngoài phòng giải lao, tìm số gọi tới bên đầu bên kia.
Bên kia điện thoại, người nào đó phải một lát mới nhận điện, giọng nói nhàn nhạt truyền xuyên qua điện thoại, “Ừ, sao vậy?”
Nhất là một chữ “Ừ” lười biếng kia, nghe được khiến cô cảm thấy mình giống như bị rút sạch hơi sức, cả người mềm nhũn, giống như không xương.
“Đã nhận được bánh ngọt, cám ơn!” khẽ híp mắt, cô cười nhẹ, “Qùa tặng có thích không?”
“Ừ, thích, sao lại nghĩ đến tặng ví cho anh vậy?” đối với vấn đề này anh lại rất tò mò.
Giảm tốc độ, anh đi theo phía sau, cứ yên tĩnh như vậy đi theo cô, cho đến khi cô phát hiện, lúc này mới dừng xe, quay cửa sổ xe xuống, mỉm cười sáng rỡ chào hỏi, “Chào buổi sáng!”
“Hả? Chào buổi sáng!” Chợt nhìn rõ là anh, Úc Tử Ân dừng bước chân một chút, khẽ cười nhẹ đi tới trước mặt anh, một tay chống ở cửa xe, không để ý mà trêu chọc, “Hôm nay sao lại sớm vậy, anh lại nhớ em đến vậy sao? Nhớ tới em nên ngủ không ngon?”
“Đúng nha! Như thế có phải có cảm giác rất vinh hạnh hay không đây?!” hiển nhiên tâm tình của anh cũng rất tốt, cũng cười hùa theo cô nói lại.
“Dĩ nhiên, nhờ Dịch thiếu để mắt, đó là vinh hạnh của em nha!”
“E hèm, không lắm mồm nữa, lên xe đi!”
“Không cần, em muốn tự chạy về, mỗi ngày đều bận rộn công việc, không có thời gian để mà lấy hơi, thời gian quý giá như vậy, em phải từ từ mà hưởng thụ thật tốt mới được.”
“Vậy cũng tốt, anh cùng em!” thả chậm tốc độ xe, anh chậm rãi đi theo bên cạnh cô, nghiêng đầu quan sát khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, “Em cũng chạy bộ vào buổi sáng, điều này khiến cho anh thật ngoài ý muốn, bình thường các cô gái đều thích nằm lỳ ngủ nướng ở tỏng nhà.”
“Điều này chứng tỏ em không phải là cô gái nhỏ nữa rồi! Chẳng qua thỉnh thoảng em cũng lười biếng, dù sao cũng là ba ngày câu cá hai ngày giăng lưới, ra ngoài chạy bộ cũng chỉ là rèn luyện thân thể, không để cho mình sớm già yếu mà thôi.” Nhàn nhã quá lâu sẽ xem thường những nguy cơ ẩn giấu bên cạnh, giống như chuyện lần trước ở Thụy sỹ, chuyện giống vậy một lần xảy ra là quá đủ rồi, cô tuyệt không làm cho nó sẽ xảy ra lần thứ hai!
Gật đầu, anh đồng ý nói, “Đây cũng là thói quen tốt.”
“Em đã nói với cha là anh sẽ tới ăn điểm tâm, để cho ông ấy chuẩn bị thêm một phần.” Nhắc tới việc này, cô nhớ tới cuộc đối thoại ấm áp kia, không khỏi chau mày, quay đầu nhìn người đàn ông đnag lái xe, “ Em có vấn đề không biết rõ.”
“Hả? em nói.”
“Anh mỗi ngày đều là một mình ăn bữa sáng hả?căn nhà ở Hồ Thánh Sơn lớn như vậy, một mình ăn dùng cơm, không cảm thấy cô độc sao?”
Bình thường cô ở căn nhà đó một mình cũng cảm thấy có chút âm trầm, Úc Bảo Sơn có tiền, có thể cung cấp cho cô một căn nhà lớn như vậy, kêu ông đổi lại căn nhà nhỏ hơn thì không cần nói đến, nếu không phải cô hao tốn nhiều thời gian cùng sức lực đi bố trí trang hoàng lại, cô khẳng định căn nhà kia không phải là trống trải bình thường.
“Cô độc sao, anh đây không phải đang cố gắng tìm nữ chủ nhân sao?” nghiêng đầu, anh cười như không cười nhìn cô, ánh mắt nóng rực, dịu dàng mà thâm thúy.
“E hèm, tìm rồi hả?” cô nghiêng đầu, không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt sáng chói bập bùng, mang theo trên mặt một chút thật thà cùng đáng yêu.
“Đúng nha! Người đó không phải là đang ở trước mắt anh sao?” lời thổ lộ được biến tướng thuận lợi tuôn ra từ miệng anh, lại làm cho cô đỏ mặt.
“Vậy sao? Sao em lại không thấy?” cũng không biết là giả bộ ngu hay chính là ngây thơ cụ, cô dừng bước chân lại nhìn anh, mà anh vào lúc này cũng phanh xe lại trên đường.
Nghiêng người sang, anh nhìn chằm chằm vào cô, nét mặt ngây thơ khiến anh không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, ngoắt ngoắt tay, “Em lại gần đây, anh cho em biết.”
“Hả?” cô thật đúng là tin người khác, ngây ngốc đưa tới, ai ngờ vừa mới tiến tới gần anh, anh lại đột nhiên đưa tay cô cổ cô, nghiêng đầu hôn lên gò má cô một cái.
“Người anh tìm chính là em, bảo bối, có bằng lòng hay không?”
“…” giọng nói đậm đà bồi hồi ở bên tai, Úc Tử Ân ngẩn người, một lúc lâu mới bừng tỉnh, khí nóng trên khuôn mặt hình như còn chưa rút đi, nhớ tới câu nói vừa rồi của anh, nhất thời đỏ mặt!
Lời yêu từ người đàn ông không dễ dàng nói yêu thương này thật cũng sẽ khiến cho cô tim đập đỏ mặt như lúc này.
Cảm giác như vậy, có bao nhiêu lâu cô không thể nghiệm qua rồi? Từ sau Lam Mộ Duy, đối với đàn ông xung quanh mình, cô chưa từng động tâm, cho dù là Đường Minh Lân cũng vậy.
Vậy mà, người đàn ông này lại dễ dàng khiến cho tận đáy lòng cô rung động và khát vọng.
Khẽ run, đứng thẳng người, cô lúng túng giật giật khóe miệng, trong lúc nhất thời không biết thế nào trả lời vấn đề của anh.
Mặc dù cô biết, mỗi câu mỗi chữ anh nói đều là nghiêm túc, không chút ý tứ đùa giỡn nào, nhưng bởi vì từng chịu đau thương, cô đã không dám dễ dàng hứa hẹn, dễ dàng đụng chạm vào thứ không thuộc về mình.
Lời đến khóe miệng, cuối cùng lại biến thành một câu kinh điển đối phó, “Để em suy nghĩ lại đã!”
“Được…” biết rõ cô đang trốn tránh, anh cũng không gấp, cũng không miễn cưỡng cô, mà chỉ nhàn nhạt đáp lại một chữ, đưa đề tài này kết thúc.
Bước nhanh hơn, cô hắng giọng mở miệng, “Em thật đói, mau về nhà ăn điểm tâm thôi!”
Ném lại một câu, cô cơ hồ là chạy trối chết.
Phía sau, Dịch Khiêm hận không thể nuốt trọn bóng dáng đang thoát khỏi tầm mắt của mình, bất đắt dĩ cười cười, khởi động xe đi theo.
Lúc về đến nhà, Úc Bảo Sơn đã chuẩn bị tốt bữa ăn sáng, bình thường khi ông ở nhà, công việc nhà ông đều làm được, không thể phủ nhận, tại phương diện nào đó, Úc Bảo Sơn cũng được xem là một người đàn ông tốt, một người cha hiền !
Vội vội vàng vàng rửa mặt ra ngoài, Úc Tử Ân từ trong tủ áo quần lựa chọn một chiếc váy chiffon màu xanh lá tới đầu gối, phía dưới có viền ren thêu tay, với vóc người mảnh khảnh của cô, đã khiến cho bộ váy này lộ ra tư vị của mùa xuân.
Thấy cô từ trên lầu xuống, Dịch Khiêm nhàn nhạt ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt không không biến sắc quan sát cô một hồi, hài lòng nheo mắt lại, khóe môi khẽ nhếch.
“Nhanh chóng ăn thôi, cháo cũng mau nguội rồi.” Sau khi ngồi xuống, Úc Bảo Sơn nhàn nhạt mở miệng.
“Dạ.” nhìn bữa ăn kiểu Trung đơn giản trước mắt, cô ngước nhìn người đàn ông đối diện, giống như hóa giải tình cảnh lúng túng trước khi vào nhà, “Dịch thiếu, ăn sáng như vậy anh có quen không?”
“Ừ, không thành vấn đề, bình thường trong nhà vẫn ăn bữa sáng kiểu Trung, anh không có thói quen ăn sáng kiểu Tây.” Dừng một chút, anh nửa cười nhìn cô, giống như xuyên thủng ý định vào lúc này, “Có phải cảm thấy bình thường anh đều phải ăn thịt cá này nọ phải không…?”
“Em không có ý nghĩ như vậy đâu mà!” cô mới không nghĩ anh lại tục khí như vậy đâu!
Nhìn dáng vẻ lam nũng của cô, Dịch Khiêm cười nhạt, không tiếp tục nói nữa.
Cho đến sau này, khi hai người đi chung, cô mới biết, người càng có tiền đồ ăn càng tinh xảo mà đơn giản, nhất là người có xuất thân là công tử quý tộc như Dịch Khiêm lại càng phải như vậy.
Ăn xong điểm tâm, Úc Tử Ân ngồi lên xe Dịch Khiêm trực tiếp đi công ty, khi xe dừng trước công ty, Dịch Khiêm quay đầu nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh, săn sóc thay cô cởi dây an toàn, nhớ tới tối hôm qua cô đã nói, không khỏi hỏi, “Ngày hôm qua không phải nói có đồ quên đưa cho anh sao? Là cái gì?”
“À? A, quà tặng nhỏ!” bừng tỉnh,cô cười xấu hổ với anh, cúi đầu từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh sảo đưa tới, cười thần bí nhìn anh, “Trở về phòng làm việc rồi hãy xem!”
“Sao đột nhiên lại muốn tặng qùa cho anh?” giơ chiếc hộp nhẹ nhàng, anh không nhịn được cười cười, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
“Chính là đột nhiên muốn nha, tặng quà còn cần lý do sao? Vậy là anh không muốn ?” nháy nháy mắt, cô tức giận nhìn anh, vốn là đưa quà cho anh đã rất ngượng ngùng rồi, anh còn cố tình dùng để nói chuyện, thật là đáng ghét!
“Anh không nói không muốn!” sợ cô sẽ lấy lại, anh nhanh chóng thu hồi lại tay, nghiêng người qua hôn gò má cô một cái, “Đi làm đi, chớ tới trễ, buổi tối cùng nhau ăn cơm, tan việc anh đến đón em, ngày mai anh phải về Bắc Kinh một chuyến, có thể hai ngày sẽ không gặp được em.”
“A, biết!” mặt hơi đỏ quay đầu đi, cô đẩy cửa xe bước xuống, bước chân ảo não đi vào công ty.
Nhìn bóng dáng như trốn chạy của cô, Dịch Khiêm khẽ mỉm cười, đảo tay lái chạy đến công ty
Ánh mắt lơ đãng rơi trên chiếc hộp màu xanh dương trên kệ, nhớ lần đưa lễ phục trước, cô cũng chọn chiếc hộp màu xanh dương nhạt, cô hình như rất ưa thích dùng hộp quà màu xanh nhạt để tặng đồ cho anh.
Sau này, khi nhìn thấy ý nghĩa của màu xanh dương trên bảng màu sắc của cô, mới hiểu được, thì ra anh trong cảm nhận của cô chính là tồn tại như vậy.
Cầm chiếc hộp đi vào công ty, tất cả mọi người đều nhìn ra được, tâm tình hôm nay của boss rất tốt!
So với thời gian bình thường đến công ty hơn 10 phút, đợi đến khi đến ký túc xá, Văn Khâm đứng chờ ở cửa, nhìn boss từ cửa ra ngoài, theo bản năng cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, tới trễ 13 phút.
Tầm mắt lơ đãng nhìn chiếc hộp trên tay boss, nhìn lại gương mặt như được tắm gió xuân kia, trong lòng hiểu rõ đây là có chuyện gì, ôm một xấp tài liệu đi theo vào phòng làm việc.
Đặt tài liệu xuống, Văn Khâm không nhịn được tò mò mở miệng, “Boss, tâm tình hôm nay rất tốt?”
“Nhìn ra được?” chau chau mày, Dịch Khiêm liếc nhìn hắn một cái, xoay người ngồi lên ghế làm việc, vẻ mặt lười biếng vẫn mang theo một chút thanh thản ưu nhã.
“Vâng, so với ngày thường không giống, dĩ nhiên nhìn ra được.”
Dịch Khiêm khẽ cười, tâm tình tốt đương nhiên không tự nhiên tiếp nhận được cấp dưới lắm mồm, nhàn nhạt kéo về suy nghĩ, “nói một chút về hình trình ngày hôm nay.”
“Vâng!” mở hành trình trong ngày trên tay, Văn Khâm cung kính mở miệng, vẻ mặt lại nghiêm túc như cũ, giống như vùa rồi chỉ là nói chuyện xấu trong nhà, “ ba mươi phút sau ngài có hội nghị tại hành quán khu suối nước nóng, kiến trúc sư bên kia đã chuẩn bị bản thảo bản đồ, để ở phía trên cặp hồ sơ, chút nữa ngài dành một chút thời gian xem. 11h có một hội nghị về quảng cáo sản phẩm mới, buổi trưa Lâm Đổng của tập đoàn Lâm thị mời ngài cùng dùng bữa trưa.”
“Hả?” mới nghe đến lịch hẹn này, Dịch Khiêm từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, nhíu nhẹ mày, “chúng ta cùng Lâm thị còn chưa bắt đầu hợp tác, ông ta đã muốn mời tôi ăn cơm?”
“Éc…nếu ngài không muốn, tôi sẽ giúp ngài từ chối.”
“Không cần, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt với ông ta.” Khẽ cười, anh chuyển qua ghế ngồi, lười biếng dựa vào sau, “Thời gian và địa điểm anh hẹn tốt rồi thông báo với tôi!”
“Vâng! Tôi đã biết!”
Đáp nhẹ một tiếng, anh cầm lấy hộp quà trên bàn làm việc, mở ra từng sợi ruy băng, bên trong hộp quà, một chiếc ví tiền màu đen, góc phải chạm nổi hai chữ tiếng anh QM, đơn giản lại không có bất kỳ nhãn hiệu hay logo nào khác, thấy sao cũng giống là do cô tự mình làm ra.
Nhìn cái ví tiền này, anh đột nhiên cảm thấy ấm áp, đồ cô tự làm, so với bất cứ thứ gì có thể mua được bằng tiền đều trân quý hơn!
Nhớ tới lời cô nói hôm sinh nhật, đời này cô chỉ vì ba người đàn ông mà thiết kế y phục, một là ún, một là anh, và cuối cùng là con trai của mình.
Nhưng nếu dời này chỉ có ba người, như vậy cả đời anh cũng thật sự hạnh phúc.
Bên ngoài bàn làm việc, Văn Khâm an tĩnh nhìn người đàn ông đối diện, hình như vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy boss dịu dàng như vậy, gương mặt ngập tràn hạnh phúc, nhìn như vậy hắn cảm thấy giống như đã cách xa mấy đời.
Chỉ là một ví tiền cũng có thể khiến boss vui vẻ như vậy, trừ người tặng quà không phải có quan hệ bình thường, sợ rằng bên trong còn có ẩn tình khác thôi!
Nghiêng người, Dịch Khiêm từ trong ngăn kéo lấy ra mấy tờ ngân phiếu, ngẩng đầu nhìn Văn Khâm, “Chốc nữa đổi cho tôi một chút tiền lẻ mang vào.”
“Vâng!” Boss lại đưa ra yêu cầu như vậy, lúc này hắn mới cảm thấy, boss của hắn giống như đàn ông bình thường.
Bình thường trên người boss chỉ có một chiếc thẻ, cho dù là ăn cơm hay xã giao đều cà thẻ thanh toán, phần lớn cũng không cần lấy giấy tính tiền, có thể nói, ngay cả tiền lẻ trên người boss cũng không có một phần.
Hôm nay có người tâm tư cẩn thận tặng boss một chiếc ví tiền, về sau boss có thể giống như người bình thường, cùng thể nghiệm những cái chưa từng trải qua của cuộc sống, những thứ này, sợ rằng đều thuộc về công lao của cô gái kia!
Văn Khâm vừa mới đi ra, điện thoại di động trên bàn liền vang lên, liếc nhìn dãy số trên điện thoại, anh chậm rãi nhận, “Ừ, thế nào?”
Bên kia truyền đến giọng nói của người quản lý tiệm bánh ngọt, “Boss, trong tiệm mời một đầu bếp của Áo đến, mới làm ra một chiếc bánh socola hạnh nhân , người xem, có cần đưa qua cho Úc tiểu thư một phần không?”
Chau mày, anh nhớ lại tên chiếc bánh, không khỏi hỏi ngược lại một câu: “Imperial – torte ( thăm hỏi ngọt ngào) ?”
“Đúng ạ!”
“Vậy ông đưa một phần qua chô cô ấy, địa chỉ tôi sẽ chuyển qua cho ông.”
“Vâng!”
_________
Lúc nhận được bánh ngọt mà Dịch Khiêm nhờ người đưa tới, Úc Tử Ân đang đấu tranh với bản thảo thiết kế mới, mỗi khi phiền lòng, hoặc lúc nôn nóng cô liền muốn ăn một chút gì, vừa vặn kho lúa trong ngăn kéo trống rỗng, trong lúc mấu chốt lại đưa đồ tới, không khác gì cây cỏ cứu mạng cho cô!
Nhìn logo trên chiếc hộp, cô khẽ cười, cầm điện thoại, ôm bánh ngọt tới ban công bên ngoài phòng giải lao, tìm số gọi tới bên đầu bên kia.
Bên kia điện thoại, người nào đó phải một lát mới nhận điện, giọng nói nhàn nhạt truyền xuyên qua điện thoại, “Ừ, sao vậy?”
Nhất là một chữ “Ừ” lười biếng kia, nghe được khiến cô cảm thấy mình giống như bị rút sạch hơi sức, cả người mềm nhũn, giống như không xương.
“Đã nhận được bánh ngọt, cám ơn!” khẽ híp mắt, cô cười nhẹ, “Qùa tặng có thích không?”
“Ừ, thích, sao lại nghĩ đến tặng ví cho anh vậy?” đối với vấn đề này anh lại rất tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.