Chương 11: Quỷ
Kim Nguyên Bảo
15/05/2023
Khi Lục Châu tỉnh lại, trời đã tối.
Đèn đường màu trắng ngoài sân đã được thắp sáng.
Lục Châu bật đèn trong phòng lên, nhìn thấy mảnh giấy do Lệ Nam Huyền để lại trên tủ đầu giường, cậu cầm lên nhìn thử, trên đó viết: Quân đội có việc, cần tôi trở về một chuyến, trong đêm nay và ngày mai có thể sẽ không quay lại, trên bàn ngoài đại sảnh có để phần cơm, dậy rồi thì mau đi ăn đi.
Cậu bỏ mảnh giấy xuống, mặc quần áo tử tế đi đến đại sảnh thì nhìn thấy một cái hộp giữ nhiệt lớn nằm ở trên bàn, bên trong có chứa đủ loại món ăn vẫn còn nóng hổi, còn có canh sừng heo bồi bổ cơ thể, hương thơm ngào ngạt.
Bên cạnh hộp giữ nhiệt, còn có một tờ giấy ghi chú và một cái túi nhỏ, trên đó viết: Ăn cơm xong thì mang chỗ hạt này đi gieo trong vườn hoa, coi như vận động sau khi ăn.
Lục Châu vừa ăn cơm, vừa mở cái túi nhỏ ra, bên trong chỉ có ba hạt giống hình dạng khác nhau, trông giống như đầu người, tay người và chân người.
"Đây là loại hạt gì vậy? Sao nhìn nó lạ thế? Bây giờ trời đang có tuyết rơi, trồng xuống, liệu hạt giống có nảy mầm được không?"
Lục Châu lên mạng tra thử, hoàn toàn không tìm thấy loại hạt nào nhìn giống thứ nằm trong tay cậu.
Ăn cơm xong, cậu cầm cái xẻng nhỏ tìm được trong phòng tiện ích đi ra sân.
"Ta cá cậu ta ngay cả đất cũng không đào được." Một giọng nói tận lực hạ thấp âm lượng từ một góc nào đó vang lên.
"Ta ngược lại cho rằng nếu cậu ta đã có thể đánh gãy răng của thi huynh, hẳn là cũng có thể đào được ít bùn đất."
"Ta cũng cảm thấy cậu ta có thể đào ra được ít bùn đất, nhưng có thể đào sâu bao nhiêu, không nói trước được."
"Hừ, cho dù cậu ta có thể đào đất lên thì đã làm sao, có thể gieo trồng hạt giống, rồi còn để cho chúng nảy mầm lớn lên được hay không mới là mấu chốt."
"Ngay cả Lệ thiếu tá cũng không có năng lực làm hạt giống nảy mầm, cỡ cậu ta thì có bản lĩnh gì chứ?"
Lục Châu nghe được tiếng xì xào bàn tán, quay đầu lại, liền thấy một đám người trốn ở trên nóc nhà, bên cạnh phòng ở, trên hành lang, đang lén nhìn cậu.
Đáy mắt cậu lóe lên tia nghi hoặc, ban nãy đi tìm xẻng nhỏ, trong sân có thấy ai đâu, đám người này từ đâu chui ra vậy? Tối rồi bọn họ còn chạy tới sân của Lệ Nam Huyền làm gì? Ai nấy đều mặc cổ trang, gia quy Lệ gia lỏng lẻo như vậy sao?
Còn nữa, sao ánh đèn trong sân lại chuyển sang màu xanh rồi?
Lục Châu hiếu kỳ hỏi một câu: "Các người là..."
Mọi người trăm miệng một lời nói: "Quỷ."
Lục Châu "phụt" một tiếng, bị lời này chọc cười, những người này có phải đã bàn trước với nhau rồi không, đến cả đáp án cũng thống nhất như vậy.
"Ấy, tên tiểu tử này vậy mà lại không tin lời chúng ta nói." Một ông già không hài lòng nhìn dáng vẻ "cho rằng họ đang nói đùa" của Lục Châu.
Một người đàn ông trung niên "hừ" một tiếng, khinh thường nói: "Chờ khi cậu ta ngủ, ta sẽ đi áp giường cậu ta, xem cậu ta có dám tin hay không."
Thiếu nữ đứng bên cạnh cười nhạo nói: "Quỷ áp giường bây giờ đã lỗi thời rồi, căn bản không dọa được người."
"Vậy cô nói xem làm sao để dọa cậu ta đây?"
"Nếu là ta, ta sẽ trực tiếp bò ra khỏi TV dọa cậu ta, không thì nhân lúc cậu ta đang đi vệ sinh, từ trong bệ xí xổm chui ra chọc vào đuýt cậu ta, đảm bảo sẽ khiến cậu ta hồn vía lên mây."
Khóe miệng Lục Châu giật giật, bị chọc tức đến bật cười: "Nếu như các người nhảy từ tòa nhà cao nhất kinh đô xuống mà vẫn còn sống, tôi sẽ tin các người là quỷ."
Lời này khiến thiếu nữ cảm thấy Lục Châu đang cười nhạo thứ cô ta nói đều là trò bịp bợm, cả người tức đến mức bay lên: "Ngươi cái tên khốn kiếp, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta."
Lục Châu nhướn mày: "Động tác bay trên dây của cô rất tốt, dáng điệu xem ra còn rất uyển chuyển."
Mọi người: "..."
Thằng nhóc này lá gan cũng lớn thật đấy.
Lục Châu không để ý đến cô gái, nghĩ thầm chẳng qua là đào hố gieo hạt mà thôi, đám người này đã muốn xem thì cứ để bọn họ xem.
Cậu quay người dùng xẻng xúc tuyết trắng trên bồn hoa, sau đó dùng xẻng xúc mạnh xuống đất, dễ dàng xúc ra một khối đất lớn.
Thiếu nữ mò tới chỗ cậu bị dọa cho ngây ngẩn, ý nghĩ muốn dạy cho Lục Châu một bài học lập tức bị cô ta ném ra sau đầu, quay người bay trở về vị trí cũ.
Những người khác kinh ngạc nhìn Lục Châu: "Không ngờ cậu ta... Cậu ta xúc đất lại dễ dàng như vậy!!!!!"
Đèn đường màu trắng ngoài sân đã được thắp sáng.
Lục Châu bật đèn trong phòng lên, nhìn thấy mảnh giấy do Lệ Nam Huyền để lại trên tủ đầu giường, cậu cầm lên nhìn thử, trên đó viết: Quân đội có việc, cần tôi trở về một chuyến, trong đêm nay và ngày mai có thể sẽ không quay lại, trên bàn ngoài đại sảnh có để phần cơm, dậy rồi thì mau đi ăn đi.
Cậu bỏ mảnh giấy xuống, mặc quần áo tử tế đi đến đại sảnh thì nhìn thấy một cái hộp giữ nhiệt lớn nằm ở trên bàn, bên trong có chứa đủ loại món ăn vẫn còn nóng hổi, còn có canh sừng heo bồi bổ cơ thể, hương thơm ngào ngạt.
Bên cạnh hộp giữ nhiệt, còn có một tờ giấy ghi chú và một cái túi nhỏ, trên đó viết: Ăn cơm xong thì mang chỗ hạt này đi gieo trong vườn hoa, coi như vận động sau khi ăn.
Lục Châu vừa ăn cơm, vừa mở cái túi nhỏ ra, bên trong chỉ có ba hạt giống hình dạng khác nhau, trông giống như đầu người, tay người và chân người.
"Đây là loại hạt gì vậy? Sao nhìn nó lạ thế? Bây giờ trời đang có tuyết rơi, trồng xuống, liệu hạt giống có nảy mầm được không?"
Lục Châu lên mạng tra thử, hoàn toàn không tìm thấy loại hạt nào nhìn giống thứ nằm trong tay cậu.
Ăn cơm xong, cậu cầm cái xẻng nhỏ tìm được trong phòng tiện ích đi ra sân.
"Ta cá cậu ta ngay cả đất cũng không đào được." Một giọng nói tận lực hạ thấp âm lượng từ một góc nào đó vang lên.
"Ta ngược lại cho rằng nếu cậu ta đã có thể đánh gãy răng của thi huynh, hẳn là cũng có thể đào được ít bùn đất."
"Ta cũng cảm thấy cậu ta có thể đào ra được ít bùn đất, nhưng có thể đào sâu bao nhiêu, không nói trước được."
"Hừ, cho dù cậu ta có thể đào đất lên thì đã làm sao, có thể gieo trồng hạt giống, rồi còn để cho chúng nảy mầm lớn lên được hay không mới là mấu chốt."
"Ngay cả Lệ thiếu tá cũng không có năng lực làm hạt giống nảy mầm, cỡ cậu ta thì có bản lĩnh gì chứ?"
Lục Châu nghe được tiếng xì xào bàn tán, quay đầu lại, liền thấy một đám người trốn ở trên nóc nhà, bên cạnh phòng ở, trên hành lang, đang lén nhìn cậu.
Đáy mắt cậu lóe lên tia nghi hoặc, ban nãy đi tìm xẻng nhỏ, trong sân có thấy ai đâu, đám người này từ đâu chui ra vậy? Tối rồi bọn họ còn chạy tới sân của Lệ Nam Huyền làm gì? Ai nấy đều mặc cổ trang, gia quy Lệ gia lỏng lẻo như vậy sao?
Còn nữa, sao ánh đèn trong sân lại chuyển sang màu xanh rồi?
Lục Châu hiếu kỳ hỏi một câu: "Các người là..."
Mọi người trăm miệng một lời nói: "Quỷ."
Lục Châu "phụt" một tiếng, bị lời này chọc cười, những người này có phải đã bàn trước với nhau rồi không, đến cả đáp án cũng thống nhất như vậy.
"Ấy, tên tiểu tử này vậy mà lại không tin lời chúng ta nói." Một ông già không hài lòng nhìn dáng vẻ "cho rằng họ đang nói đùa" của Lục Châu.
Một người đàn ông trung niên "hừ" một tiếng, khinh thường nói: "Chờ khi cậu ta ngủ, ta sẽ đi áp giường cậu ta, xem cậu ta có dám tin hay không."
Thiếu nữ đứng bên cạnh cười nhạo nói: "Quỷ áp giường bây giờ đã lỗi thời rồi, căn bản không dọa được người."
"Vậy cô nói xem làm sao để dọa cậu ta đây?"
"Nếu là ta, ta sẽ trực tiếp bò ra khỏi TV dọa cậu ta, không thì nhân lúc cậu ta đang đi vệ sinh, từ trong bệ xí xổm chui ra chọc vào đuýt cậu ta, đảm bảo sẽ khiến cậu ta hồn vía lên mây."
Khóe miệng Lục Châu giật giật, bị chọc tức đến bật cười: "Nếu như các người nhảy từ tòa nhà cao nhất kinh đô xuống mà vẫn còn sống, tôi sẽ tin các người là quỷ."
Lời này khiến thiếu nữ cảm thấy Lục Châu đang cười nhạo thứ cô ta nói đều là trò bịp bợm, cả người tức đến mức bay lên: "Ngươi cái tên khốn kiếp, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta."
Lục Châu nhướn mày: "Động tác bay trên dây của cô rất tốt, dáng điệu xem ra còn rất uyển chuyển."
Mọi người: "..."
Thằng nhóc này lá gan cũng lớn thật đấy.
Lục Châu không để ý đến cô gái, nghĩ thầm chẳng qua là đào hố gieo hạt mà thôi, đám người này đã muốn xem thì cứ để bọn họ xem.
Cậu quay người dùng xẻng xúc tuyết trắng trên bồn hoa, sau đó dùng xẻng xúc mạnh xuống đất, dễ dàng xúc ra một khối đất lớn.
Thiếu nữ mò tới chỗ cậu bị dọa cho ngây ngẩn, ý nghĩ muốn dạy cho Lục Châu một bài học lập tức bị cô ta ném ra sau đầu, quay người bay trở về vị trí cũ.
Những người khác kinh ngạc nhìn Lục Châu: "Không ngờ cậu ta... Cậu ta xúc đất lại dễ dàng như vậy!!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.