Chương 248: Anh làm sao dám cùng huyện ủy đối kháng?!
Thao Lang
15/07/2014
Tiểu Trần nghe xong Diệp Khai nói, lập tức sợ ngây người.
Hắn thật không ngờ, Diệp Khai lại có thể sinh ra oán niệm lớn như vậy, hoàn toàn đem hắn trở thành bạch nhãn lang rồi.
Đối với chuyện này, tiểu Trần cảm giác mình cũng không có làm sai.
Thánh Vương thôn không phải thôn nhỏ, tuy chỗ vắng vẻ, nhưng lại có hơn bốn nghìn nhân khẩu, toàn bộ huyện Bằng Dương mới có bao nhiêu nhân khẩu? Cũng không quá hơn ba mươi vạn mà thôi.
Hôm nay Thánh Vương thôn nhiều người như vậy, nói di dời là di dời, trong huyện một chút tin tức đều không có thu được, Thánh Vương thôn cũng không có ý định đem việc này báo cáo, cái này bản thân chính là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Nói nhỏ là trong mắt không lãnh đạo, không tổ chức không kỷ luật, nói nghiêm trọng là nguy hại lợi ích quốc gia.
Tiểu Trần sống lâu chỗ tổ thông tấn huyện ủy, tính nhạy cảm chính trị tương đối mạnh, bởi vậy lúc nghe các thôn dân trù bị công việc di dời liền nghĩ đến ý kiến những người lãnh đạo trong huyện.
Nếu như nói trong huyện không ủng hộ cách làm Thánh Vương thôn, như vậy hành vi đám Diệp Khai là phi pháp, nhất định phải hô ngừng. Tiểu Trần xét thấy liền cảm giác mình có trách nhiệm báo cáo, nếu không tương lai xảy ra vấn đề thì hắn khẳng định thoát không khỏi liên quan.
Nhưng bây giờ Diệp Khai Diệp thôn trưởng hoàn toàn đem tiểu Trần trở thành bạch nhãn lang nha.
- Diệp thôn trưởng, anh nói cũng không đúng như vậy.
Tiểu Trần lập tức cãi:
- Sự nghiệp cải cách vĩ đại của chúng ta là tiến hành ở dưới sự lãnh đạo của đảng.Cuộc sống hạnh phúc của nhân dân quần chúng cũng là đảng ban cho, các anh nếu là làm đại sự mà thoát ly đảng lãnh đạo, vậy khẳng định là sẽ đi đường quanh co, tao ngộ ngăn trở đấy......
- Anh vẫn ở văn phòng ghi tài liệu phải không?
Diệp Khai liếc tiểu Trần.
- Đúng vậy, thì tính sao?
Tiểu Trần hỏi.
- Ngộ chữ chứ sao.
Diệp Khai không chút khách khí nói:
- Anh thật đúng là khờ dại cho rằng, một bí thư huyện ủy nào đó có thể đại biểu đảng nữa à?
- Anh......
Tiểu Trần bị Diệp Khai nói cho đến đỏ mặt tía tai.
Kỳ thật điều này cũng không có thể trách tiểu Trần, hắn ở chỗ như huyện Bằng Dương, nhìn thấy bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện cùng khái niệm gặp được người lãnh đạo quốc gia, những thứ khác không nói, chỉ thông điện thoại với chủ nhiệm văn phòng Thạch Hà Tử Thông đã kích động một hồi.
Nhưng đối với Diệp Khai mà nói, từng an bài cả ủy viên cục chính trị, quân ủy phó thủ trưởng là chú, một cán bộ cấp huyện có ném xuống nước cũng không sủi tăm thì làm được chuyện gì?
Đám người đến thăm lão Diệp gia có mấy ai thấp hơn cấp chính Bộ, trừ khi là quan hệ thân bằng cố hữu mới có thể.
Về phần nói muốn gặp Diệp lão gia tử, Nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình còn cần phải hẹn trước, nếu không ngươi cho rằng người lãnh đạo quốc gia thực sự có thanh nhàn như vậy?
Một nhà đồng thời xuất hiện ba vị người lãnh đạo quốc gia, tình huống như vậy thật là trên đời hiếm thấy, khó trách Diệp Khai người ta đối với bí thư huyện ủy nho nhỏ, căn bản một chút hứng thú cũng không có, hoàn toàn không để vào mắt đi nha.
- Tư tưởng của anh là cực đoan sai lầm đấy!
Tiểu Trần đỏ mặt bác bỏ:
- Tôi cũng là vì tốt cho thôn các anh, mọi chuyện của huyện Bằng Dương hẳn là do huyện ủy và ủy ban làm ra chỉ thị, các anh nếu như không nghe, sớm muộn gì cũng xảy ra nhiễu loạn lớn đấy!
Diệp Khai nhếch miệng:
- Đã nhiều năm như vậy, Thánh Vương thôn đều là cái dạng này, cũng không có thấy huyện ủy và ủy ban cho làm ra bố cục gì. Hiện tại các thôn dân Thánh Vương thôn rốt cục quyết định, muốn đi ra núi lớn, chạy về phía cuộc sống hạnh phúc, huyện ủy và ủy ban lại muốn làm ngăn trở, tôi thật không biết các ngươi là nghĩ như thế nào đấy!
- Hết thảy đều phải theo đại cục ra, phải phù hợp quy hoạch lâu dài của huyện ủy và ủy ban......
Tiểu Trần không phục:
- Nếu như toàn bộ huyện Bằng Dương làm theo ý mình, còn cần huyện ủy và ủy ban làm cái gì? Huống hồ không tự làm loạn, sẽ chỉ làm chuyện trở nên không thể vãn hồi!
- Tốt, tôi đây hỏi anh....
Diệp Khai vỗ bàn nói:
- Huyện ủy và ủy ban lâu dài quy hoạch ở nơi nào? Thánh Vương thôn di dời, ngại đến một bước quy hoạch kia của huyện ủy và ủy ban rồi hả?
- Cái này chỉ có lãnh đạo biết rõ, tôi như thế nào sẽ biết?
Tiểu Trần lập tức nhỏ giọng, rõ ràng có chút lực lượng chưa đủ rồi.
- Chính anh cũng không biết, dựa vào cái gì thay lãnh đạo quan tâm? Tôi có thể lý giải hành vi của anh là cố tình muốn phá hư cục diện tốt đẹp của Thánh Vương thôn hay không?!
Diệp Khai chất vấn.
- Cái này...... Đây là vô nghĩa nha......
Tiểu Trần tức giận nói.
Vừa lúc đó, Ngô Tác Đống cùng Ngô Đình Đống đi vào.
- Diệp thôn trưởng, điện thoại đã sửa xong, vừa rồi trong huyện gọi điện thoại tới, nói là muốn trong thôn tạm dừn kế hoạch g di dời, qua mấy ngày khả năng có một tổ điều tra sẽ đi qua.
Ngô Tác Đống lo lắng nói với Diệp Khai.
Theo như Ngô Tác Đống thấy, đại kế di dời của Diệp Khai đối với toàn bộ Thánh Vương thôn mà nói, là một đại sự khó lường, có thể nói lợi tại đương đại, công tại thiên thu, một khi Thánh Vương thôn từ trên núi đi đến đồng bằng thì cuộc sống sẽ sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhất là Ngô Tác Đống cũng xem qua chỗ chuẩn bị di dời đến, giao thông tiện lợi, sau có chỗ dựa, trước là biển, dễ dàng thông thương với thành phố Minh Châu. Có thể nói một khi di dời qua lập tức là có thể trở thành ngoại ô thành phố Minh Châu. Đến lúc đó vô luận là nuôi trồng, chăn nuôi hay làm nhà máy gia công bên ngoài thành phố Minh Châu đều có tiền lời rất rõ ràng.
Chuyện tốt như vậy, vì cái gì trong huyện muốn phản đối, còn muốn phái ra một tổ điều tra tới.
Ngô Tác Đống đối với cái này cũng rất có phê bình kín đáo, rất là không nghĩ ra.
- Hừ, nhìn anh làm chuyện tốt!
Diệp Khai trừng mắt với tiểu Trầnc, trong nội tâm liền suy nghĩ, chính mình cùng họ Trần hình như là trời sinh chữ bát (八), bắt đầu giày vò từ lão Trần gia đã ảnh hưởng tới sinh mạng chính trị của một nhóm lớn người, nhưng cũng bị họ Trần dây dưa.
Bất quá Diệp Khai đối với cái cái gọi là tổ điều tra huyện ủy, ngược lại là không có cảm giác, tối đa chính là một cái cấp Trưởng phòng khung, được cho sự tình gì?
Ngược lại tân bí thư huyện ủy lại để cho Diệp Khai có chút chú ý, nghe nói vị bí thư huyện ủy cũng chưa lớn tuổi, đã làm trưởng phòng trên tỉnh vài năm, có thể nói là có thực lực, giờ bị Tô Định Phương phái tới kéo chân sau chính mình, hiển nhiên là có chút phiền phức đấy.
Mặc dù nói Diệp Khai cũng không sợ hắn, thế nhưng mà vô luận như thế nào, người ta luôn là quan phụ mẫu, ít nhất là có quyền lên tiếng tuyệt đối ở huyện Bằng Dương. Nếu như đại kế di dời của mình nhận lấy ảnh hưởng, như vậy kế hoạch của mình cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Diệp Khai tuy không sợ phiền toái, thế nhưng mà phiền toái nhỏ như vậy sao có thể khiến hắn phiền. Hắn có thể đấu trí so dũng khí với đám thường vụ vì đáng giá, nhưng muốn nói cùng đấu trí so dũng khí với cán bộ cơ sở như vậy thì có một chút mất mặt rồi.
Mặc dù nói người khác không nó nhưng bản thân Diệp Khai sẽ cảm thấy cảnh giới quá thấp, hoàn toàn thể hiện không ra khí chất thiên tài, cho nên nói, chuyện này vẫn cần một chữ nhanh mới được.
Nghĩ tới đây, Diệp Khai nói với Ngô Tác Đống:
- Triệu tập dân quân, che lại giao lộ từ huyện đi lên, bố trí mấy chướng ngại vật, phải kéo dài thời gian đối phương lên núi. Mặt khác, ngắt luôn điện thoại, lập tức triệu tập đại biểu thôn dân, ta có lời muốn giảng.
- Được, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Ngô Tác Đống nghe xong, tinh thần phấn chấn, lập tức chào Diệp Khai theo nghi thức quân đội, vội vàng tìm người đi làm việc mà Diệp Khai bàn giao.
- Làm như vậy không ổn đâu?
Ngô Đình Đống nghe xong, thì có một chút vò đầu, cảm thấy có chút nghi vấn đối với phân công của Diệp thôn trưởng.
Mặc dù nói chuyện Thánh Vương thôn không liên quan chuyện của mình, thế nhưng mà Ngô Tác Đống dù sao cũng là em trai của mình. Nếu hắn đi theo Diệp thôn trưởng đối kháng huyện ủy và ủy ban, đối với chính mình cũng không có cái gì tốt ah!
- Có cái gì không thỏa đáng hay sao?
Chưa đợi đến Diệp Khai nói chuyện, Ngô Tác Đống đã kéo anh trai sang một bên:
- Người trong thôn mỗi người được một vạn, còn sắp xếp tốt chỗ đến. Có Diệp thôn trưởng chủ trì đại cục, dẫn chúng ta làm giàu, chuyện như vậy, đi đâu mà tìm? Anh cũng không cần ở huyện nữa, về thôn theo chúng ta đi!
- Để cho anh suy nghĩ một chút.
Ngô Đình Đống mặc dù không có lập tức đáp ứng, nhưng trong nội tâm nhưng lại có chút buông lỏng rồi.
Cả nhà bọn họ ba miệng ăn, hiện tại tuy ở tại trong huyện, nhưng hộ khẩu vẫn vào Thánh Vương thôn, nếu như theo Ngô Tác Đống, trở lại Thánh Vương thôn, lập tức là có thể có ba vạn, hơn nữa năng lực vị Diệp thôn trưởng tựa hồ cũng rất lớn, đi theo hắn người còn trẻ như hắn có lẽ càng có tiền đồ.
-Lão Ngô, anh cần phải hiểu rõ, chuyện này không thể ồn ào.
Tiểu Trần nói với Ngô Đình Đống:
- Cùng huyện ủy và ủy ban đối kháng, có thể có kết cục gì tốt?!
Ngô Tác Đống lập tức mỉa mai:
- Anh đúng là hay, không phải là chứng kiến thôn dân Thánh Vương thôn đều có tiền rồi đỏ mắt phải không, chính mình không chiếm được chỗ tốt, lại muốn quấy nhiễu? Nói lời lẽ chính nghĩa, trên thực tế là chuyện gì xảy ra, ai không rõ chứ?! Tôi coi khinh người như vậy! Phi!
- Chớ cùng hắn nhiều lời, tìm người đem hắn lẫn đồ đưa ra ngoài, về sau đem hắn liệt vào danh sách Thánh Vương thôn không hoan nghênh.
Diệp Khai vung tay lên, liền quyết định vận mệnh tiểu Trần.
- Các anh làm sao dám?! Các anh làm sao dám cùng huyện ủy và ủy ban đối kháng?! Các anh sẽ phải hối hận! Tổ điều tra lập tức đã tới rồi!
Tiểu Trần đứng lên hằm hằm.
- Kéo đi ra ngoài!
Diệp Khai nói với Ngô Tác Đống.
Ngô Tác Đống lập tức tựu như Lão Ưng bắt gà con, túm lấy tiểu Trần ra ngoài.
Lúc này Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch cũng trở về , thấy tiểu Trần bị Ngô Tác Đống kéo đi ra ngoài, không khỏi kinh ngạc.
- Tiểu tử này mật báo cho trong huyện, đoán chừng tổ điều tra trong huyện đã tới.
Diệp Khai nói.
- Ah, vậy hắn đáng đời.
Lê Nhị lập tức khiển trách.
Diệp Nhị thiếu đi làm chuyện gì, cần quan tâm là huyện ủy phản đối, hay thậm chí là thành ủy phản đối sao?
Hắn thật không ngờ, Diệp Khai lại có thể sinh ra oán niệm lớn như vậy, hoàn toàn đem hắn trở thành bạch nhãn lang rồi.
Đối với chuyện này, tiểu Trần cảm giác mình cũng không có làm sai.
Thánh Vương thôn không phải thôn nhỏ, tuy chỗ vắng vẻ, nhưng lại có hơn bốn nghìn nhân khẩu, toàn bộ huyện Bằng Dương mới có bao nhiêu nhân khẩu? Cũng không quá hơn ba mươi vạn mà thôi.
Hôm nay Thánh Vương thôn nhiều người như vậy, nói di dời là di dời, trong huyện một chút tin tức đều không có thu được, Thánh Vương thôn cũng không có ý định đem việc này báo cáo, cái này bản thân chính là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Nói nhỏ là trong mắt không lãnh đạo, không tổ chức không kỷ luật, nói nghiêm trọng là nguy hại lợi ích quốc gia.
Tiểu Trần sống lâu chỗ tổ thông tấn huyện ủy, tính nhạy cảm chính trị tương đối mạnh, bởi vậy lúc nghe các thôn dân trù bị công việc di dời liền nghĩ đến ý kiến những người lãnh đạo trong huyện.
Nếu như nói trong huyện không ủng hộ cách làm Thánh Vương thôn, như vậy hành vi đám Diệp Khai là phi pháp, nhất định phải hô ngừng. Tiểu Trần xét thấy liền cảm giác mình có trách nhiệm báo cáo, nếu không tương lai xảy ra vấn đề thì hắn khẳng định thoát không khỏi liên quan.
Nhưng bây giờ Diệp Khai Diệp thôn trưởng hoàn toàn đem tiểu Trần trở thành bạch nhãn lang nha.
- Diệp thôn trưởng, anh nói cũng không đúng như vậy.
Tiểu Trần lập tức cãi:
- Sự nghiệp cải cách vĩ đại của chúng ta là tiến hành ở dưới sự lãnh đạo của đảng.Cuộc sống hạnh phúc của nhân dân quần chúng cũng là đảng ban cho, các anh nếu là làm đại sự mà thoát ly đảng lãnh đạo, vậy khẳng định là sẽ đi đường quanh co, tao ngộ ngăn trở đấy......
- Anh vẫn ở văn phòng ghi tài liệu phải không?
Diệp Khai liếc tiểu Trần.
- Đúng vậy, thì tính sao?
Tiểu Trần hỏi.
- Ngộ chữ chứ sao.
Diệp Khai không chút khách khí nói:
- Anh thật đúng là khờ dại cho rằng, một bí thư huyện ủy nào đó có thể đại biểu đảng nữa à?
- Anh......
Tiểu Trần bị Diệp Khai nói cho đến đỏ mặt tía tai.
Kỳ thật điều này cũng không có thể trách tiểu Trần, hắn ở chỗ như huyện Bằng Dương, nhìn thấy bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện cùng khái niệm gặp được người lãnh đạo quốc gia, những thứ khác không nói, chỉ thông điện thoại với chủ nhiệm văn phòng Thạch Hà Tử Thông đã kích động một hồi.
Nhưng đối với Diệp Khai mà nói, từng an bài cả ủy viên cục chính trị, quân ủy phó thủ trưởng là chú, một cán bộ cấp huyện có ném xuống nước cũng không sủi tăm thì làm được chuyện gì?
Đám người đến thăm lão Diệp gia có mấy ai thấp hơn cấp chính Bộ, trừ khi là quan hệ thân bằng cố hữu mới có thể.
Về phần nói muốn gặp Diệp lão gia tử, Nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình còn cần phải hẹn trước, nếu không ngươi cho rằng người lãnh đạo quốc gia thực sự có thanh nhàn như vậy?
Một nhà đồng thời xuất hiện ba vị người lãnh đạo quốc gia, tình huống như vậy thật là trên đời hiếm thấy, khó trách Diệp Khai người ta đối với bí thư huyện ủy nho nhỏ, căn bản một chút hứng thú cũng không có, hoàn toàn không để vào mắt đi nha.
- Tư tưởng của anh là cực đoan sai lầm đấy!
Tiểu Trần đỏ mặt bác bỏ:
- Tôi cũng là vì tốt cho thôn các anh, mọi chuyện của huyện Bằng Dương hẳn là do huyện ủy và ủy ban làm ra chỉ thị, các anh nếu như không nghe, sớm muộn gì cũng xảy ra nhiễu loạn lớn đấy!
Diệp Khai nhếch miệng:
- Đã nhiều năm như vậy, Thánh Vương thôn đều là cái dạng này, cũng không có thấy huyện ủy và ủy ban cho làm ra bố cục gì. Hiện tại các thôn dân Thánh Vương thôn rốt cục quyết định, muốn đi ra núi lớn, chạy về phía cuộc sống hạnh phúc, huyện ủy và ủy ban lại muốn làm ngăn trở, tôi thật không biết các ngươi là nghĩ như thế nào đấy!
- Hết thảy đều phải theo đại cục ra, phải phù hợp quy hoạch lâu dài của huyện ủy và ủy ban......
Tiểu Trần không phục:
- Nếu như toàn bộ huyện Bằng Dương làm theo ý mình, còn cần huyện ủy và ủy ban làm cái gì? Huống hồ không tự làm loạn, sẽ chỉ làm chuyện trở nên không thể vãn hồi!
- Tốt, tôi đây hỏi anh....
Diệp Khai vỗ bàn nói:
- Huyện ủy và ủy ban lâu dài quy hoạch ở nơi nào? Thánh Vương thôn di dời, ngại đến một bước quy hoạch kia của huyện ủy và ủy ban rồi hả?
- Cái này chỉ có lãnh đạo biết rõ, tôi như thế nào sẽ biết?
Tiểu Trần lập tức nhỏ giọng, rõ ràng có chút lực lượng chưa đủ rồi.
- Chính anh cũng không biết, dựa vào cái gì thay lãnh đạo quan tâm? Tôi có thể lý giải hành vi của anh là cố tình muốn phá hư cục diện tốt đẹp của Thánh Vương thôn hay không?!
Diệp Khai chất vấn.
- Cái này...... Đây là vô nghĩa nha......
Tiểu Trần tức giận nói.
Vừa lúc đó, Ngô Tác Đống cùng Ngô Đình Đống đi vào.
- Diệp thôn trưởng, điện thoại đã sửa xong, vừa rồi trong huyện gọi điện thoại tới, nói là muốn trong thôn tạm dừn kế hoạch g di dời, qua mấy ngày khả năng có một tổ điều tra sẽ đi qua.
Ngô Tác Đống lo lắng nói với Diệp Khai.
Theo như Ngô Tác Đống thấy, đại kế di dời của Diệp Khai đối với toàn bộ Thánh Vương thôn mà nói, là một đại sự khó lường, có thể nói lợi tại đương đại, công tại thiên thu, một khi Thánh Vương thôn từ trên núi đi đến đồng bằng thì cuộc sống sẽ sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhất là Ngô Tác Đống cũng xem qua chỗ chuẩn bị di dời đến, giao thông tiện lợi, sau có chỗ dựa, trước là biển, dễ dàng thông thương với thành phố Minh Châu. Có thể nói một khi di dời qua lập tức là có thể trở thành ngoại ô thành phố Minh Châu. Đến lúc đó vô luận là nuôi trồng, chăn nuôi hay làm nhà máy gia công bên ngoài thành phố Minh Châu đều có tiền lời rất rõ ràng.
Chuyện tốt như vậy, vì cái gì trong huyện muốn phản đối, còn muốn phái ra một tổ điều tra tới.
Ngô Tác Đống đối với cái này cũng rất có phê bình kín đáo, rất là không nghĩ ra.
- Hừ, nhìn anh làm chuyện tốt!
Diệp Khai trừng mắt với tiểu Trầnc, trong nội tâm liền suy nghĩ, chính mình cùng họ Trần hình như là trời sinh chữ bát (八), bắt đầu giày vò từ lão Trần gia đã ảnh hưởng tới sinh mạng chính trị của một nhóm lớn người, nhưng cũng bị họ Trần dây dưa.
Bất quá Diệp Khai đối với cái cái gọi là tổ điều tra huyện ủy, ngược lại là không có cảm giác, tối đa chính là một cái cấp Trưởng phòng khung, được cho sự tình gì?
Ngược lại tân bí thư huyện ủy lại để cho Diệp Khai có chút chú ý, nghe nói vị bí thư huyện ủy cũng chưa lớn tuổi, đã làm trưởng phòng trên tỉnh vài năm, có thể nói là có thực lực, giờ bị Tô Định Phương phái tới kéo chân sau chính mình, hiển nhiên là có chút phiền phức đấy.
Mặc dù nói Diệp Khai cũng không sợ hắn, thế nhưng mà vô luận như thế nào, người ta luôn là quan phụ mẫu, ít nhất là có quyền lên tiếng tuyệt đối ở huyện Bằng Dương. Nếu như đại kế di dời của mình nhận lấy ảnh hưởng, như vậy kế hoạch của mình cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Diệp Khai tuy không sợ phiền toái, thế nhưng mà phiền toái nhỏ như vậy sao có thể khiến hắn phiền. Hắn có thể đấu trí so dũng khí với đám thường vụ vì đáng giá, nhưng muốn nói cùng đấu trí so dũng khí với cán bộ cơ sở như vậy thì có một chút mất mặt rồi.
Mặc dù nói người khác không nó nhưng bản thân Diệp Khai sẽ cảm thấy cảnh giới quá thấp, hoàn toàn thể hiện không ra khí chất thiên tài, cho nên nói, chuyện này vẫn cần một chữ nhanh mới được.
Nghĩ tới đây, Diệp Khai nói với Ngô Tác Đống:
- Triệu tập dân quân, che lại giao lộ từ huyện đi lên, bố trí mấy chướng ngại vật, phải kéo dài thời gian đối phương lên núi. Mặt khác, ngắt luôn điện thoại, lập tức triệu tập đại biểu thôn dân, ta có lời muốn giảng.
- Được, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Ngô Tác Đống nghe xong, tinh thần phấn chấn, lập tức chào Diệp Khai theo nghi thức quân đội, vội vàng tìm người đi làm việc mà Diệp Khai bàn giao.
- Làm như vậy không ổn đâu?
Ngô Đình Đống nghe xong, thì có một chút vò đầu, cảm thấy có chút nghi vấn đối với phân công của Diệp thôn trưởng.
Mặc dù nói chuyện Thánh Vương thôn không liên quan chuyện của mình, thế nhưng mà Ngô Tác Đống dù sao cũng là em trai của mình. Nếu hắn đi theo Diệp thôn trưởng đối kháng huyện ủy và ủy ban, đối với chính mình cũng không có cái gì tốt ah!
- Có cái gì không thỏa đáng hay sao?
Chưa đợi đến Diệp Khai nói chuyện, Ngô Tác Đống đã kéo anh trai sang một bên:
- Người trong thôn mỗi người được một vạn, còn sắp xếp tốt chỗ đến. Có Diệp thôn trưởng chủ trì đại cục, dẫn chúng ta làm giàu, chuyện như vậy, đi đâu mà tìm? Anh cũng không cần ở huyện nữa, về thôn theo chúng ta đi!
- Để cho anh suy nghĩ một chút.
Ngô Đình Đống mặc dù không có lập tức đáp ứng, nhưng trong nội tâm nhưng lại có chút buông lỏng rồi.
Cả nhà bọn họ ba miệng ăn, hiện tại tuy ở tại trong huyện, nhưng hộ khẩu vẫn vào Thánh Vương thôn, nếu như theo Ngô Tác Đống, trở lại Thánh Vương thôn, lập tức là có thể có ba vạn, hơn nữa năng lực vị Diệp thôn trưởng tựa hồ cũng rất lớn, đi theo hắn người còn trẻ như hắn có lẽ càng có tiền đồ.
-Lão Ngô, anh cần phải hiểu rõ, chuyện này không thể ồn ào.
Tiểu Trần nói với Ngô Đình Đống:
- Cùng huyện ủy và ủy ban đối kháng, có thể có kết cục gì tốt?!
Ngô Tác Đống lập tức mỉa mai:
- Anh đúng là hay, không phải là chứng kiến thôn dân Thánh Vương thôn đều có tiền rồi đỏ mắt phải không, chính mình không chiếm được chỗ tốt, lại muốn quấy nhiễu? Nói lời lẽ chính nghĩa, trên thực tế là chuyện gì xảy ra, ai không rõ chứ?! Tôi coi khinh người như vậy! Phi!
- Chớ cùng hắn nhiều lời, tìm người đem hắn lẫn đồ đưa ra ngoài, về sau đem hắn liệt vào danh sách Thánh Vương thôn không hoan nghênh.
Diệp Khai vung tay lên, liền quyết định vận mệnh tiểu Trần.
- Các anh làm sao dám?! Các anh làm sao dám cùng huyện ủy và ủy ban đối kháng?! Các anh sẽ phải hối hận! Tổ điều tra lập tức đã tới rồi!
Tiểu Trần đứng lên hằm hằm.
- Kéo đi ra ngoài!
Diệp Khai nói với Ngô Tác Đống.
Ngô Tác Đống lập tức tựu như Lão Ưng bắt gà con, túm lấy tiểu Trần ra ngoài.
Lúc này Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch cũng trở về , thấy tiểu Trần bị Ngô Tác Đống kéo đi ra ngoài, không khỏi kinh ngạc.
- Tiểu tử này mật báo cho trong huyện, đoán chừng tổ điều tra trong huyện đã tới.
Diệp Khai nói.
- Ah, vậy hắn đáng đời.
Lê Nhị lập tức khiển trách.
Diệp Nhị thiếu đi làm chuyện gì, cần quan tâm là huyện ủy phản đối, hay thậm chí là thành ủy phản đối sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.