Chương 532: Bãi tắm ngẫu ngộ.
Thao Lang
07/01/2015
Thủ tướng Anh quốc biết được tin tức này, lập tức tổ chức hội nghị nội các, mọi người nhất trí đồng ý Anh quốc mua xuống số cổ phiếu này.
Nhưng mà lúc ấy bởi vì quốc hội đã tạm ngưng, không cách nào gom góp khoản tài chính kia. Vì vậy thủ tướng quyết đoán làm ra quyết định, nhờ ngân hàng Rothschild tại London cung cấp cho chính phủ nước Anh vay bốn triệu bảng Anh để mua nhóm cổ phiếu kia.
Hành động này đã khiến cho Anh quốc có thể khống chế được kênh đào Suez, đã mang đến lợi ích chính trị, quân sự cùng kinh tế thật lớn, lực ảnh hưởng của Rothschild gia tộc cũng ngày càng thêm sâu sắc trong nước Anh.
- Đoán chừng ngoại trừ quốc gia của chúng ta, lực ảnh hưởng của Rothschild gia tộc đã thẩm thấu đến toàn thế giới đi?
Chung Ly Dư đột nhiên hỏi.
- Ha ha, vậy thì em đã đoán sai.
Diệp Khai cười lắc đầu nói:
- Trên thực tế ở nửa thế kỷ trước Rothschild gia tộc đã thành lập liên hệ thương vụ với quốc gia chúng ta, vào năm 1979 đã thêm lần nữa tiến vào thị trường nước cộng hòa, đảm nhiệm cố vấn tài vụ cho công ty than đá Anh quốc cùng hạng mục công ty nhà máy điện công trình Phương Bắc, từ đó về sau đã làm một công ty nổi danh trong hạng mục phục vụ cố vấn tài vụ cho các xí nghiệp trong nước ta, hợp đồng giá trị vượt qua vài tỷ đô la.
- Vì sao em chưa từng nghe nói qua bao giờ vậy?
Chung Ly Dư nghe xong kinh ngạc nói.
- Chuyện này rất tự nhiên, bọn họ có thói quen làm việc điệu thấp đó mà.
Diệp Khai hồi đáp:
- So sánh mà nói, lực lượng của chúng ta vẫn còn rất nhỏ yếu, chẳng qua trong tay của anh chỉ nắm giữ được số tiền mặt hơn 40 tỷ đô la, ít nhất ở thị trường trong nước vẫn có thể theo chân bọn họ chính diện giao phong rồi.
Mặc dù nói tài sản của Rothschild gia tộc vượt qua một ngàn tỷ đô la, nhưng đại bộ phận tài phú rất nhiều đều là bất động sản, hoặc là tài sản ngân hàng, bọn họ không có khả năng đem toàn bộ tài sản đều đầu tư, hơn nữa làm theo kiểu được ăn cả ngã về không.
Tín điều của họ là đoàn kết, tiến thủ, cẩn thận, chính bởi vì cẩn thận nên họ mới có thể vượt qua tám đại gia tộc đứng đầu, không giống như Diệp Khai, bởi vì biết trước tương lai nên mới can đảm đem toàn bộ tài chính tập trung lại sử dụng, mạo hiểm cực lớn mà đánh cược một lần.
Chính bởi vì như thế, Diệp Khai mới có lòng tin tập trung tiền tài là có thể quét ngang đại đa số đối thủ.
- Bất quá hiện tại lực lượng của chúng ta vẫn còn thật nhỏ yếu.
Diệp Khai nghĩ tới nhưng tập đoàn gia tộc đỉnh cấp trên thế giới, không khỏi thở dài nói.
- Nếu quả thật có được nhiều tiền như vậy, đương nhiên là tốt.
Chung Ly Dư nghe xong lời nói của Diệp Khai, cũng có chút cảm khái tỏ vẻ:
- Nhưng tài chính hơn trăm tỷ đô la, nên xử lý như thế nào mới tốt?
Tài chính hơn trăm tỷ đô la, xác thực có chút khó xử lý, nếu đặt trong ngân hàng thì mục tiêu thật quá lớn, nhất là không thể gởi ở ngân hàng trong nước, nếu đem đầu tư thì phong hiểm khá cao, nếu như lưu giữ trong ngân hàng nước ngoài lại dễ dàng bị người nhìn chằm chằm, tùy thời đều có thể bị đông lại.
Chung Ly Dư nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được phương pháp thích hợp.
- Tạm thời lưu trong ngân hàng Thụy Sĩ vẫn có thể được.
Diệp Khai cũng đã nghĩ đến vấn đề này:
- Đương nhiên phương pháp tốt nhất là đem đại bộ phận tài chính biến thành tài sản, thí dụ như có chút cổ phiếu của công ty lớn hoặc vài chỗ tài sản cố định cụ thể cần phân tán một ít, điều kiện tiên quyết là phải cam đoan đại bộ phận tài sản đều là chất lượng tốt.
- Ngân hàng Thụy Sĩ sao, một khoản tiền lớn như vậy có an toàn hay không?
Chung Ly Dư có chút bận tâm nói.
- Vẫn an toàn thôi!
Diệp Khai gật đầu khẳng định.
Đối với người bình thường mà nói đem tài chính lưu giữ trong ngân hàng Thụy Sĩ nhất định là tương đối an toàn, nhưng đối với một ít nhân vật chính trị có thân phận mẫn cảm thì không nhất định, đại bộ phận tài sản của họ đều có quan hệ vô cùng mật thiết tới thân phận của họ.
Cũng tỷ như Diệp Khai, nếu như hắn dám để cho người biết rõ hắn có được hơn trăm tỷ đô la thì mặc kệ có phải do hắn kinh doanh đạt tới lợi nhuận này hay không, đều sẽ khiến cho sóng to gió lớn, dù sao chiêu bài của Diệp gia cũng không cách nào giấu diếm, cho nên nhất định phải thận trọng xử lý.
Có chút sự tình người trong nước cũng sẽ không chịu phân biệt phải trái, chỉ cần anh có tiền, trước hết họ sẽ không nghĩ anh đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng, mà là phải nghiên cứu kỹ thân phận của anh, bối cảnh của anh, từ đó đào móc ra một đáp án hợp lý.
Tựa hồ là dân chúng bình thường vĩnh viễn không có khả năng xoay người như vậy.
Đương nhiên, ở một ít quốc gia nước ngoài mà nói, kẻ độc tài cùng người hủ bại xác thực có tồn tại vấn đề như thế.
Nói thí dụ như Philippines, Indonesia, Malaysia cùng Châu Phi và các vương quốc Ả Rập, những người lãnh đạo trên cơ bản đều đại biểu cho loại nhân vật điển hình này, gia tộc của bọn họ lợi dụng quyền lực nắm giữ trong tay ngầm chiếm tài sản quốc gia, lấp đầy túi tiền của chính mình.
Nhưng nói mãi cho tới bây giờ, kẻ độc tài cùng tên hủ bại trên toàn cầu, lựa chọn địa phương chôn giấu tài sản trên cơ bản luôn an toàn, chỉ là bất đồng với trước năm 1987. An toàn như vậy phải dùng điều kiện an toàn của chính bản thân kẻ độc tài làm điều kiện tiên quyết, nguyên nhân là năm 1987 Thụy Sĩ đã bị đủ loại áp lực buộc hủy bỏ quy chế dùng tài khoản nặc danh.
Sau thế chiến thứ hai, bởi vì quan hệ tới Nazi, chế độ giữ bí mật của ngân hàng Thụy Sĩ đã nhận lấy khiển trách mãnh liệt của những tổ chức xã đoàn của người Do Thái trên khắp thế giới, được xưng là – Ngân hàng Nazi.
Ngân hàng Thụy Sĩ bị ép buộc sửa chữa đối với chế độ giữ bí mật theo truyền thống. Hủy bỏ tài khoản nặc danh, yêu cầu viên chức ngân hàng phải ghi chép rõ thân phận hộ khách, phải xác nhận thân phận của khách hàng mở tài khoản cùng tính hợp pháp trong kinh tế.
Dưới chế độ khai rõ thân phận của hộ khách, nếu như người xin mở tài khoản là nhân vật chính trị công chúng ở ngoại quốc, ngân hàng sẽ có khả năng làm ra ước định đối với phong hiểm về pháp luật cùng danh dự mà hắn có khả năng mang đến, kể cả tên tuổi của thân thích người lãnh đạo kia cũng nằm trong danh sách.
Nếu như người xin mở tài khoản thông qua người trung gian xử lý công việc mở tài khoản tương quan, bọn họ còn phải ký tên trong một danh sách đặc thù, thanh minh rõ ai là người được lợi.
Từ đó về sau, Thụy Sĩ đã có được một kho số liệu về nhân vật công chúng trên thế giới, tất cả ngân hàng đều có thể đặt mua với họ.
Có chút ngân hàng lớn cũng có danh sách của riêng mình, trong án lệ của một người lãnh đạo ở tiểu quốc gia nào đó, danh sách thân thuộc có tới hơn bốn mươi tên người, tài sản của hắn đều bị đông lại.
Bởi vì năm 1987 kho số liệu về nhân vật chính trị công chúng được thành lập, Marco của Philippines, Seth của Romania, Botto vân vân, chính quyền của những kẻ độc tài sau khi bị đả đảo, phần lớn tài sản được đảm bảo trong ngân hàng Thụy Sĩ của bọn hắn đều bị hấp thụ ánh sáng.
Tin tức này từng dẫn phát phẫn nộ cùng chỉ trích trong phạm vi khắp thế giới, làm ngân hàng Thụy Sĩ không thể không tiếp tục cải cách giữ chế độ bí mật của bọn họ.
- Đương nhiên, trên thực tế thủ đoạn biến báo vẫn có rất nhiều thôi.
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:
- Nói thí dụ như em giúp anh quản lý tài chính, dùng danh nghĩa của em đến gởi sẽ không ai lấy ra được chút lỗi lầm nào.
Vô luận là theo góc độ pháp luật hay là góc độ huyết thống, Chung Ly Dư cùng Diệp Khai không có quan hệ gì, cho nên trong danh nghĩa Chung Ly Dư có được bao nhiêu tiền kỳ thật không có quan hệ gì với Diệp Khai.
- Ý của anh nói vậy đơn giản là vì nhắc nhở em giữa em với anh không có quan hệ gì thôi.
Chung Ly Dư có chút rầu rĩ không vui nói.
- Kỳ thật chỉ là một trang giấy mà thôi, nếu như cảm tình không tốt, tờ giấy kia cũng không nói rõ được ý nghĩa gì.
Diệp Khai nắm tay Chung Ly Dư nói:
- Ít nhất anh đã đem toàn bộ tài sản của mình giao phó vào trong tay em rồi, loại tín nhiệm này cho dù là vợ chồng bình thường cũng làm không được đi?
- Anh chỉ là vì hiểu rõ em thế thôi.
Chung Ly Dư nói.
Diệp Khai cười cười, hít một hơi, đem thân thể mình trồi lên trên mặt nước, giống như một người biến thành cục tẩy.
Chung Ly Dư nhìn thấy, liền dùng ngón tay chọt nhẹ vào dưới nách của hắn.
- Ha ha…
Diệp Khai không chịu được nhột nhạt, bật cười.
Vừa mở miệng liền bị thoát khí, ngây lập tức không còn cách nào giữ được trạng thái trôi nổi, bọt nước văng khắp nơi, không ngừng văng tung tóe.
Hai người ở trong nước đùa giỡn một lát, Diệp Khai mới lên tiếng:
- Công việc của công ty tận khả năng dùng lực lượng của đoàn đội mà giải quyết, đừng đem mình trói lại, đây không phải là hưởng thụ sinh hoạt. Hiện tại em là siêu cấp phú hào tay cầm mấy trăm triệu đô la tài sản, phải biết học dùng người, dùng cho thật tốt.
- Việc này thì em hiểu được, bất quá có đôi khi vẫn cảm thấy hơi bất tiện, phải do chính mình đi xem thường xuyên mới yên tâm.
Chung Ly Dư trả lời.
Dù sao cũng là công ty lớn trên vạn nhân viên rồi, đủ loại sự vụ ngàn đầu vạn tự, loại chuyện nhỏ nhặt đương nhiên có thể dựa vào lực lượng của đoàn đội đi xử lý, nhưng ở một ít việc lớn nói thí dụ như muốn câu thông cùng quân đội, có chút hạng mục cần phê duyệt, những vấn đề này đều phải do bản thân Chung Ly Dư tham dự, cho nên nàng không cách nào rảnh rỗi.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ dù sao còn chưa tiến vào thời đại internet, các phương diện đều thật bất tiện, đợi tới mười năm sau toàn bộ vấn đề đều sẽ được giải quyết hoàn chỉnh hơn.
Hoặc là hắn cũng có thể thúc đẩy internet phát triển trong nước, làm tiến trình này có thể tiến triển nhanh hơn một ít.
Nhưng đồng thời hắn còn phải cân nhắc một điểm, sau khi thúc đẩy tiến trình internet, có thể sẽ cấu thành uy hiếp đối với đại chính hào môn như gia tộc của mình hay không? Dù sao hữu hiệu giám thị là chuyện phi thường tất yếu, mặc dù Diệp Khai thật muốn tìm thuận tiện, muốn đem internet sớm đẩy vào trong nước, nhưng hắn lại lo lắng mình tự khiêng đá đập vào chân của mình.
Dù sao đối với những ngành truyền thông khác mà nói, internet là không cách nào kiểm soát.
Cha của Diệp Khai là Diệp Tử Bình lập nghiệp từ hệ thống tuyên truyền, Diệp Khai tự nhiên hiểu thật rõ ràng lực lượng truyền thông lớn đến bao nhiêu.
Một khi hắn đem internet mở ra, mặc dù hắn có thể chiếm được tiên cơ của dư luận, sớm tiến hành bố cục, nhưng loại chuyện này cũng là họa phúc song song, nếu như xử lý không tốt, rất dễ dàng sẽ bị một ít thế lực phản đối trong cao tầng nắm lấy chân đau, mang tới phiền toái không nhỏ cho hắn.
Cho nên Diệp Khai nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên thuận theo tự nhiên tốt hơn, đợi khi trong nước bắt đầu đại quy mô tiến hành kiến thiết internet, chính mình âm thầm thúc đẩy là được rồi, hiện tại không cần phải đi làm chuyện này.
Diệp Khai bỗng nhiên rút một chiếc kính râm đeo lên.
- Đang tốt đẹp khi không sao lại đeo kính?
Chung Ly Dư cảm thấy có chút tò mò hỏi.
- Đụng phải người quen thôi, anh không muốn làm cho hắn nhận ra anh.
Diệp Khai hồi đáp.
- Nha…
Chung Ly Dư gật nhẹ đầu, cũng lấy ra kính râm đeo lên, sau đó lại hỏi:
- Là nữ sao? Có xinh đẹp hay không?
- Em suy nghĩ nhiều rồi, là một cán bộ thành phố, phụ trách một xí nghiệp cỡ trung đấy.
Diệp Khai hồi đáp.
- Thật giỏi đi, ngay cả cán bộ xí nghiệp mà anh cũng có thể nhận ra được, xem ra công tác của anh tại Long Thành vẫn thật nghiêm cẩn đấy.
Chung Ly Dư vừa cười vừa nói.
Trong ấn tượng của nàng, tựa hồ Diệp Khai cũng không hề quan tâm về các quan viên, trên cơ bản từ phó tỉnh cấp trở xuống hắn không hề chú ý, hôm nay ngay cả cán bộ xí nghiệp mà hắn cũng nghiên cứu, vậy thì nói rõ sau khi Diệp Khai đi tới Long Thành xác thực không hề rỗi rảnh, thoạt nhìn vị trí bí thư Ban kỷ luật thanh tra Long Thành được hắn làm vẫn rất có tít có vị.
- Đó là phó xưởng trưởng nhà máy thép thành phố, gọi là Ô Đức Cần.
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:
- Cán bộ xí nghiệp cấp phó sảnh, trước kia từng nhậm chức trong Ủy ban kinh tế tỉnh, sở dĩ anh nhận ra hắn là vì gần đây có người đang tố cáo hắn, tư liệu của hắn nằm trên bàn của anh.
- Thì ra là thế.
Chung Ly Dư bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng tự nhủ khó trách Diệp Khai lại có hứng thú với loại nhân vật cấp bậc này, thì ra là có liên quan tới vụ án.
- Hắn phạm phải chuyện gì?
- Là chuyện tham ô hối lộ, còn là chuyện gì nữa.
Diệp Khai hồi đáp, ánh mắt xuyên thấu qua kính râm, nhìn sang bên kia.
Ô Đức Cần dáng người trung đẳng, nhìn vào hình thể bình thường, có một chút cơ bắp, cũng không giống như một cán bộ cơ quan, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, lúc này đang ở chung một chỗ với một gã đàn ông đeo kính râm, chung quanh còn có vài cô gái trẻ tuổi làm bạn, đang đùa giỡn ở một đầu khác của bãi tắm.
Nhìn bọn họ giống như đang bàn chuyện gì đó, lỗ tai Diệp Khai bắt đầu chuyển động, muốn tìm hiểu xem đối phương đang nghị luận chuyện gì.
Nhưng thật đáng tiếc chính là cự ly có chút hơi xa, hơn nữa tiếng nước rầm rầm, còn kèm theo tiếng cười của mấy cô gái, Diệp Khai nghe một lúc bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng tự nhủ thực lực của mình đúng là còn chưa xong, một chuyện nhỏ như thế cũng không làm được.
- Dư tổng, xin nhờ em giúp một chuyện đi.
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư.
- Chuyện gì?
Chung Ly Dư có chút tò mò hỏi thăm.
- Em đi ngang qua đó, thử nghe một chút Ô Tác Cần đang nói chuyện gì?
Diệp Khai nói ra.
- Được rồi.
Chung Ly Dư nhìn nhìn mấy người đối diện, cảm thấy chuyện này không khó khăn bao nhiêu, liền đáp ứng.
Khả năng bơi lội của Chung Ly Dư không tệ, nàng đeo kính không thấm nước, chẳng khác gì một mỹ nhân ngư rất nhanh đã bơi tới bãi tắm đối diện, sau đó một đầu từ dưới nước trồi lên dựa cạnh tảng đá nghỉ ngơi.
Nhóm người Ô Đức Cần tuy có chú ý thấy người đến gần, nhưng cũng không để ý vị mỹ nữ mặc đồ tắm xuất hiện, chỉ nhìn thoáng qua lại tiếp tục thảo luận chuyện của bọn họ.
Nhưng mà lúc ấy bởi vì quốc hội đã tạm ngưng, không cách nào gom góp khoản tài chính kia. Vì vậy thủ tướng quyết đoán làm ra quyết định, nhờ ngân hàng Rothschild tại London cung cấp cho chính phủ nước Anh vay bốn triệu bảng Anh để mua nhóm cổ phiếu kia.
Hành động này đã khiến cho Anh quốc có thể khống chế được kênh đào Suez, đã mang đến lợi ích chính trị, quân sự cùng kinh tế thật lớn, lực ảnh hưởng của Rothschild gia tộc cũng ngày càng thêm sâu sắc trong nước Anh.
- Đoán chừng ngoại trừ quốc gia của chúng ta, lực ảnh hưởng của Rothschild gia tộc đã thẩm thấu đến toàn thế giới đi?
Chung Ly Dư đột nhiên hỏi.
- Ha ha, vậy thì em đã đoán sai.
Diệp Khai cười lắc đầu nói:
- Trên thực tế ở nửa thế kỷ trước Rothschild gia tộc đã thành lập liên hệ thương vụ với quốc gia chúng ta, vào năm 1979 đã thêm lần nữa tiến vào thị trường nước cộng hòa, đảm nhiệm cố vấn tài vụ cho công ty than đá Anh quốc cùng hạng mục công ty nhà máy điện công trình Phương Bắc, từ đó về sau đã làm một công ty nổi danh trong hạng mục phục vụ cố vấn tài vụ cho các xí nghiệp trong nước ta, hợp đồng giá trị vượt qua vài tỷ đô la.
- Vì sao em chưa từng nghe nói qua bao giờ vậy?
Chung Ly Dư nghe xong kinh ngạc nói.
- Chuyện này rất tự nhiên, bọn họ có thói quen làm việc điệu thấp đó mà.
Diệp Khai hồi đáp:
- So sánh mà nói, lực lượng của chúng ta vẫn còn rất nhỏ yếu, chẳng qua trong tay của anh chỉ nắm giữ được số tiền mặt hơn 40 tỷ đô la, ít nhất ở thị trường trong nước vẫn có thể theo chân bọn họ chính diện giao phong rồi.
Mặc dù nói tài sản của Rothschild gia tộc vượt qua một ngàn tỷ đô la, nhưng đại bộ phận tài phú rất nhiều đều là bất động sản, hoặc là tài sản ngân hàng, bọn họ không có khả năng đem toàn bộ tài sản đều đầu tư, hơn nữa làm theo kiểu được ăn cả ngã về không.
Tín điều của họ là đoàn kết, tiến thủ, cẩn thận, chính bởi vì cẩn thận nên họ mới có thể vượt qua tám đại gia tộc đứng đầu, không giống như Diệp Khai, bởi vì biết trước tương lai nên mới can đảm đem toàn bộ tài chính tập trung lại sử dụng, mạo hiểm cực lớn mà đánh cược một lần.
Chính bởi vì như thế, Diệp Khai mới có lòng tin tập trung tiền tài là có thể quét ngang đại đa số đối thủ.
- Bất quá hiện tại lực lượng của chúng ta vẫn còn thật nhỏ yếu.
Diệp Khai nghĩ tới nhưng tập đoàn gia tộc đỉnh cấp trên thế giới, không khỏi thở dài nói.
- Nếu quả thật có được nhiều tiền như vậy, đương nhiên là tốt.
Chung Ly Dư nghe xong lời nói của Diệp Khai, cũng có chút cảm khái tỏ vẻ:
- Nhưng tài chính hơn trăm tỷ đô la, nên xử lý như thế nào mới tốt?
Tài chính hơn trăm tỷ đô la, xác thực có chút khó xử lý, nếu đặt trong ngân hàng thì mục tiêu thật quá lớn, nhất là không thể gởi ở ngân hàng trong nước, nếu đem đầu tư thì phong hiểm khá cao, nếu như lưu giữ trong ngân hàng nước ngoài lại dễ dàng bị người nhìn chằm chằm, tùy thời đều có thể bị đông lại.
Chung Ly Dư nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được phương pháp thích hợp.
- Tạm thời lưu trong ngân hàng Thụy Sĩ vẫn có thể được.
Diệp Khai cũng đã nghĩ đến vấn đề này:
- Đương nhiên phương pháp tốt nhất là đem đại bộ phận tài chính biến thành tài sản, thí dụ như có chút cổ phiếu của công ty lớn hoặc vài chỗ tài sản cố định cụ thể cần phân tán một ít, điều kiện tiên quyết là phải cam đoan đại bộ phận tài sản đều là chất lượng tốt.
- Ngân hàng Thụy Sĩ sao, một khoản tiền lớn như vậy có an toàn hay không?
Chung Ly Dư có chút bận tâm nói.
- Vẫn an toàn thôi!
Diệp Khai gật đầu khẳng định.
Đối với người bình thường mà nói đem tài chính lưu giữ trong ngân hàng Thụy Sĩ nhất định là tương đối an toàn, nhưng đối với một ít nhân vật chính trị có thân phận mẫn cảm thì không nhất định, đại bộ phận tài sản của họ đều có quan hệ vô cùng mật thiết tới thân phận của họ.
Cũng tỷ như Diệp Khai, nếu như hắn dám để cho người biết rõ hắn có được hơn trăm tỷ đô la thì mặc kệ có phải do hắn kinh doanh đạt tới lợi nhuận này hay không, đều sẽ khiến cho sóng to gió lớn, dù sao chiêu bài của Diệp gia cũng không cách nào giấu diếm, cho nên nhất định phải thận trọng xử lý.
Có chút sự tình người trong nước cũng sẽ không chịu phân biệt phải trái, chỉ cần anh có tiền, trước hết họ sẽ không nghĩ anh đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng, mà là phải nghiên cứu kỹ thân phận của anh, bối cảnh của anh, từ đó đào móc ra một đáp án hợp lý.
Tựa hồ là dân chúng bình thường vĩnh viễn không có khả năng xoay người như vậy.
Đương nhiên, ở một ít quốc gia nước ngoài mà nói, kẻ độc tài cùng người hủ bại xác thực có tồn tại vấn đề như thế.
Nói thí dụ như Philippines, Indonesia, Malaysia cùng Châu Phi và các vương quốc Ả Rập, những người lãnh đạo trên cơ bản đều đại biểu cho loại nhân vật điển hình này, gia tộc của bọn họ lợi dụng quyền lực nắm giữ trong tay ngầm chiếm tài sản quốc gia, lấp đầy túi tiền của chính mình.
Nhưng nói mãi cho tới bây giờ, kẻ độc tài cùng tên hủ bại trên toàn cầu, lựa chọn địa phương chôn giấu tài sản trên cơ bản luôn an toàn, chỉ là bất đồng với trước năm 1987. An toàn như vậy phải dùng điều kiện an toàn của chính bản thân kẻ độc tài làm điều kiện tiên quyết, nguyên nhân là năm 1987 Thụy Sĩ đã bị đủ loại áp lực buộc hủy bỏ quy chế dùng tài khoản nặc danh.
Sau thế chiến thứ hai, bởi vì quan hệ tới Nazi, chế độ giữ bí mật của ngân hàng Thụy Sĩ đã nhận lấy khiển trách mãnh liệt của những tổ chức xã đoàn của người Do Thái trên khắp thế giới, được xưng là – Ngân hàng Nazi.
Ngân hàng Thụy Sĩ bị ép buộc sửa chữa đối với chế độ giữ bí mật theo truyền thống. Hủy bỏ tài khoản nặc danh, yêu cầu viên chức ngân hàng phải ghi chép rõ thân phận hộ khách, phải xác nhận thân phận của khách hàng mở tài khoản cùng tính hợp pháp trong kinh tế.
Dưới chế độ khai rõ thân phận của hộ khách, nếu như người xin mở tài khoản là nhân vật chính trị công chúng ở ngoại quốc, ngân hàng sẽ có khả năng làm ra ước định đối với phong hiểm về pháp luật cùng danh dự mà hắn có khả năng mang đến, kể cả tên tuổi của thân thích người lãnh đạo kia cũng nằm trong danh sách.
Nếu như người xin mở tài khoản thông qua người trung gian xử lý công việc mở tài khoản tương quan, bọn họ còn phải ký tên trong một danh sách đặc thù, thanh minh rõ ai là người được lợi.
Từ đó về sau, Thụy Sĩ đã có được một kho số liệu về nhân vật công chúng trên thế giới, tất cả ngân hàng đều có thể đặt mua với họ.
Có chút ngân hàng lớn cũng có danh sách của riêng mình, trong án lệ của một người lãnh đạo ở tiểu quốc gia nào đó, danh sách thân thuộc có tới hơn bốn mươi tên người, tài sản của hắn đều bị đông lại.
Bởi vì năm 1987 kho số liệu về nhân vật chính trị công chúng được thành lập, Marco của Philippines, Seth của Romania, Botto vân vân, chính quyền của những kẻ độc tài sau khi bị đả đảo, phần lớn tài sản được đảm bảo trong ngân hàng Thụy Sĩ của bọn hắn đều bị hấp thụ ánh sáng.
Tin tức này từng dẫn phát phẫn nộ cùng chỉ trích trong phạm vi khắp thế giới, làm ngân hàng Thụy Sĩ không thể không tiếp tục cải cách giữ chế độ bí mật của bọn họ.
- Đương nhiên, trên thực tế thủ đoạn biến báo vẫn có rất nhiều thôi.
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:
- Nói thí dụ như em giúp anh quản lý tài chính, dùng danh nghĩa của em đến gởi sẽ không ai lấy ra được chút lỗi lầm nào.
Vô luận là theo góc độ pháp luật hay là góc độ huyết thống, Chung Ly Dư cùng Diệp Khai không có quan hệ gì, cho nên trong danh nghĩa Chung Ly Dư có được bao nhiêu tiền kỳ thật không có quan hệ gì với Diệp Khai.
- Ý của anh nói vậy đơn giản là vì nhắc nhở em giữa em với anh không có quan hệ gì thôi.
Chung Ly Dư có chút rầu rĩ không vui nói.
- Kỳ thật chỉ là một trang giấy mà thôi, nếu như cảm tình không tốt, tờ giấy kia cũng không nói rõ được ý nghĩa gì.
Diệp Khai nắm tay Chung Ly Dư nói:
- Ít nhất anh đã đem toàn bộ tài sản của mình giao phó vào trong tay em rồi, loại tín nhiệm này cho dù là vợ chồng bình thường cũng làm không được đi?
- Anh chỉ là vì hiểu rõ em thế thôi.
Chung Ly Dư nói.
Diệp Khai cười cười, hít một hơi, đem thân thể mình trồi lên trên mặt nước, giống như một người biến thành cục tẩy.
Chung Ly Dư nhìn thấy, liền dùng ngón tay chọt nhẹ vào dưới nách của hắn.
- Ha ha…
Diệp Khai không chịu được nhột nhạt, bật cười.
Vừa mở miệng liền bị thoát khí, ngây lập tức không còn cách nào giữ được trạng thái trôi nổi, bọt nước văng khắp nơi, không ngừng văng tung tóe.
Hai người ở trong nước đùa giỡn một lát, Diệp Khai mới lên tiếng:
- Công việc của công ty tận khả năng dùng lực lượng của đoàn đội mà giải quyết, đừng đem mình trói lại, đây không phải là hưởng thụ sinh hoạt. Hiện tại em là siêu cấp phú hào tay cầm mấy trăm triệu đô la tài sản, phải biết học dùng người, dùng cho thật tốt.
- Việc này thì em hiểu được, bất quá có đôi khi vẫn cảm thấy hơi bất tiện, phải do chính mình đi xem thường xuyên mới yên tâm.
Chung Ly Dư trả lời.
Dù sao cũng là công ty lớn trên vạn nhân viên rồi, đủ loại sự vụ ngàn đầu vạn tự, loại chuyện nhỏ nhặt đương nhiên có thể dựa vào lực lượng của đoàn đội đi xử lý, nhưng ở một ít việc lớn nói thí dụ như muốn câu thông cùng quân đội, có chút hạng mục cần phê duyệt, những vấn đề này đều phải do bản thân Chung Ly Dư tham dự, cho nên nàng không cách nào rảnh rỗi.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ dù sao còn chưa tiến vào thời đại internet, các phương diện đều thật bất tiện, đợi tới mười năm sau toàn bộ vấn đề đều sẽ được giải quyết hoàn chỉnh hơn.
Hoặc là hắn cũng có thể thúc đẩy internet phát triển trong nước, làm tiến trình này có thể tiến triển nhanh hơn một ít.
Nhưng đồng thời hắn còn phải cân nhắc một điểm, sau khi thúc đẩy tiến trình internet, có thể sẽ cấu thành uy hiếp đối với đại chính hào môn như gia tộc của mình hay không? Dù sao hữu hiệu giám thị là chuyện phi thường tất yếu, mặc dù Diệp Khai thật muốn tìm thuận tiện, muốn đem internet sớm đẩy vào trong nước, nhưng hắn lại lo lắng mình tự khiêng đá đập vào chân của mình.
Dù sao đối với những ngành truyền thông khác mà nói, internet là không cách nào kiểm soát.
Cha của Diệp Khai là Diệp Tử Bình lập nghiệp từ hệ thống tuyên truyền, Diệp Khai tự nhiên hiểu thật rõ ràng lực lượng truyền thông lớn đến bao nhiêu.
Một khi hắn đem internet mở ra, mặc dù hắn có thể chiếm được tiên cơ của dư luận, sớm tiến hành bố cục, nhưng loại chuyện này cũng là họa phúc song song, nếu như xử lý không tốt, rất dễ dàng sẽ bị một ít thế lực phản đối trong cao tầng nắm lấy chân đau, mang tới phiền toái không nhỏ cho hắn.
Cho nên Diệp Khai nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên thuận theo tự nhiên tốt hơn, đợi khi trong nước bắt đầu đại quy mô tiến hành kiến thiết internet, chính mình âm thầm thúc đẩy là được rồi, hiện tại không cần phải đi làm chuyện này.
Diệp Khai bỗng nhiên rút một chiếc kính râm đeo lên.
- Đang tốt đẹp khi không sao lại đeo kính?
Chung Ly Dư cảm thấy có chút tò mò hỏi.
- Đụng phải người quen thôi, anh không muốn làm cho hắn nhận ra anh.
Diệp Khai hồi đáp.
- Nha…
Chung Ly Dư gật nhẹ đầu, cũng lấy ra kính râm đeo lên, sau đó lại hỏi:
- Là nữ sao? Có xinh đẹp hay không?
- Em suy nghĩ nhiều rồi, là một cán bộ thành phố, phụ trách một xí nghiệp cỡ trung đấy.
Diệp Khai hồi đáp.
- Thật giỏi đi, ngay cả cán bộ xí nghiệp mà anh cũng có thể nhận ra được, xem ra công tác của anh tại Long Thành vẫn thật nghiêm cẩn đấy.
Chung Ly Dư vừa cười vừa nói.
Trong ấn tượng của nàng, tựa hồ Diệp Khai cũng không hề quan tâm về các quan viên, trên cơ bản từ phó tỉnh cấp trở xuống hắn không hề chú ý, hôm nay ngay cả cán bộ xí nghiệp mà hắn cũng nghiên cứu, vậy thì nói rõ sau khi Diệp Khai đi tới Long Thành xác thực không hề rỗi rảnh, thoạt nhìn vị trí bí thư Ban kỷ luật thanh tra Long Thành được hắn làm vẫn rất có tít có vị.
- Đó là phó xưởng trưởng nhà máy thép thành phố, gọi là Ô Đức Cần.
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:
- Cán bộ xí nghiệp cấp phó sảnh, trước kia từng nhậm chức trong Ủy ban kinh tế tỉnh, sở dĩ anh nhận ra hắn là vì gần đây có người đang tố cáo hắn, tư liệu của hắn nằm trên bàn của anh.
- Thì ra là thế.
Chung Ly Dư bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng tự nhủ khó trách Diệp Khai lại có hứng thú với loại nhân vật cấp bậc này, thì ra là có liên quan tới vụ án.
- Hắn phạm phải chuyện gì?
- Là chuyện tham ô hối lộ, còn là chuyện gì nữa.
Diệp Khai hồi đáp, ánh mắt xuyên thấu qua kính râm, nhìn sang bên kia.
Ô Đức Cần dáng người trung đẳng, nhìn vào hình thể bình thường, có một chút cơ bắp, cũng không giống như một cán bộ cơ quan, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, lúc này đang ở chung một chỗ với một gã đàn ông đeo kính râm, chung quanh còn có vài cô gái trẻ tuổi làm bạn, đang đùa giỡn ở một đầu khác của bãi tắm.
Nhìn bọn họ giống như đang bàn chuyện gì đó, lỗ tai Diệp Khai bắt đầu chuyển động, muốn tìm hiểu xem đối phương đang nghị luận chuyện gì.
Nhưng thật đáng tiếc chính là cự ly có chút hơi xa, hơn nữa tiếng nước rầm rầm, còn kèm theo tiếng cười của mấy cô gái, Diệp Khai nghe một lúc bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng tự nhủ thực lực của mình đúng là còn chưa xong, một chuyện nhỏ như thế cũng không làm được.
- Dư tổng, xin nhờ em giúp một chuyện đi.
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư.
- Chuyện gì?
Chung Ly Dư có chút tò mò hỏi thăm.
- Em đi ngang qua đó, thử nghe một chút Ô Tác Cần đang nói chuyện gì?
Diệp Khai nói ra.
- Được rồi.
Chung Ly Dư nhìn nhìn mấy người đối diện, cảm thấy chuyện này không khó khăn bao nhiêu, liền đáp ứng.
Khả năng bơi lội của Chung Ly Dư không tệ, nàng đeo kính không thấm nước, chẳng khác gì một mỹ nhân ngư rất nhanh đã bơi tới bãi tắm đối diện, sau đó một đầu từ dưới nước trồi lên dựa cạnh tảng đá nghỉ ngơi.
Nhóm người Ô Đức Cần tuy có chú ý thấy người đến gần, nhưng cũng không để ý vị mỹ nữ mặc đồ tắm xuất hiện, chỉ nhìn thoáng qua lại tiếp tục thảo luận chuyện của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.