Quan Môn

Chương 271: Bàn vụ làm ăn lớn

Thao Lang

29/07/2014

Cho dù không tranh thủ được thời cơ tốt nhất trước khi Xô Viết giải thể, nhưng Diệp Khai đối với vốn liếng thịnh yến của Xô Viết vẫn luôn có chút canh cánh trong lòng, không thể nào quên.

Tuy Xô Viết đã giải thể, nhưng hệ thống tài chính khổng lồ của chính phủ hiện tại vẫn được duy trì vận chuyển, trên cơ bản đều bị Nga tiếp thu, hôm nay Nga cũng đang ở vào thời điểm kinh tế xoay chuyển đau đớn giày vò, lợi dụng cơ hội này đi vét lớn một số cũng có khả năng, nhưng cần phải cẩn thận suy tính phương pháp một phen.

Nhưng nếu muốn đến Nga làm sinh ý lớn, chỉ dựa vào năng lực của Diệp Khai vẫn không đủ, tuy hắn có thể gom góp được hơn một tỷ đô la tài chính, nhưng hắn lại không có nhân tài thuộc phương diện tài chính tương trợ, muốn tham dự trận thịnh yến này không có một nhóm người giúp đỡ là không xong.

Bởi vậy qua hôm sau Nguyên Đán, Diệp Khai liền đến tổng bộ ngân hàng phát triển Kiến Thiết.

Nghiệp vụ chủ yếu của ngân hàng phát triển Kiến Thiết là ở tỉnh phía nam Trường Giang, nhất là vùng duyên hải, nhưng tổng bộ lại xây dựng tại thủ đô, đại khái là dùng cân nhắc trong phương diện giám thị, dù sao tất cả ngân hàng thương nghiệp cũng đều do ngân hàng trung ương giám thị, tổng bộ bố trí tại thủ đô, nghiệp vụ có đạt được nhiều hay không thì không nói, ít nhất muốn câu thông với trung ương sẽ càng thuận tiện hơn một ít.

Hơn nữa bản thân Sở Vân Tùng cũng có suy nghĩ riêng của mình, tuổi tác của Sở lão gia tử đã khá lớn, lại thói quen ở lại trong Vân Hải Cư trong Thanh Phong sơn trang thuộc ngoại ô thủ đô, không thích ra ngoài, hắn ở lại trong thủ đô cũng thuận tiện chiếu cố cha già.

Hơn nữa bên trong thủ đô chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay mang tới một ít cơ hội cùng biến hóa cũng dễ dàng rơi vào trong mắt của hắn.

Mặc dù hắn phát triển trong ngành sản xuất tài chính, nhưng đồng dạng cũng không ly khai sự ủng hộ của lực lượng chính trị giới, hiện tại mặc dù Sở Vân Tùng chỉ là ủy viên trung ương dự khuyết, nhưng nếu như không xảy ra chuyện gì khác, vào nhiệm kỳ mới cuối năm hắn có thể tiến vào danh sách ủy viên trung ương.

Chỉ có điều tổng bộ ngân hàng phát triển Kiến Thiết Diệp Khai thật sự là lần đầu tiên mới tới.

Hắn đứng ở bãi đỗ xe dưới lầu, nhìn lên trên, chỉ thấy tòa lầu cao chừng mười chín tầng, trong thủ đô đã được xem như công trình kiến trúc tương đối cao rồi.

Trên thực tế trước năm 1992, độ cao của các công trình kiến trúc trong thủ đô cũng không tính là cao lắm, đại khái là có quan hệ tới hoàn cảnh kinh tế cùng không khí chính trị. Mặc dù tại thành phố Minh Châu cũng không có công trình kiến trúc gì quá cao, theo thị trường bất động sản mạnh mẽ phát triển, các thương nhân đã tích lũy tài phú khá lớn mới bắt đầu có hùng tâm tráng chí tạo dựng những cao ốc vĩ đại, vì vậy cao ốc trong nước cũng lần lượt mọc lên từng tòa từng vùng.

Xe của hắn đỗ dưới bãi nhìn rất bắt mắt, dù sao xe việt dã Hummer còn chưa được chính thức đưa ra thị trường, ở trong nước càng không có loại mẫu xe này, người tới lui có một ít nhân vật rất có tiền, không phải chạy Audi thì là BMW, thậm chí có cả Maserati, Lincoln, Lăng Chí vân vân, nhưng khi nhìn thấy xe Hummer của Diệp Khai cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Hai người Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đảm nhiệm cương vị bảo tiêu cùng lái xe cho Diệp Khai, hiện tại bọn họ đã xem như hoàn toàn chịu phục, trước kia còn cảm thấy dùng thân phận của mình ít nhất là cấp trưởng phòng lại đi làm thủ hạ cho Diệp Khai thật có chút mất mặt, nhưng hiện tại xem xét Diệp Khai người ta chỉ mới mười tám tuổi đã là cấp phó ban, hơn nữa còn lập tức đi đảm nhiệm chức khu trưởng tân khu kinh tế mới, cấp bậc này thật sự làm hai người cảm thấy có chút kinh hãi.

Nếu như đi theo Diệp Khai hỗn chừng mười năm, không biết sẽ được chứng kiến hắn phát triển tới độ cao như thế nào đây? Hai người đối với điều này thậm chí đều cảm thấy phi thường chờ mong.

- Bạn thân, xe này thoạt nhìn quá bưu hãn ah!

Ở phía sau có một chàng trai đi tới, vây quanh xe Diệp Khai quan sát.

- Hàng của Mỹ, còn chưa đưa ra thị trường đấy!

Phùng Thiên Dịch ở bên cạnh hồi đáp.

- Bao nhiêu tiền vậy?

Đối phương hỏi.

- Khoảng chừng mấy triệu…

Phùng Thiên Dịch lại đáp.

Người trẻ tuổi nghe xong, còn định nói không đắt lắm, Phùng Thiên Dịch lại bổ sung thêm một câu:

- Đô la!

- Ti…

Người trẻ tuổi lập tức hít một hơi lạnh:

- Mấy triệu…đô la ah!

Mấy năm gần đây trong nước cũng xuất hiện không ít phú hào ẩn hình, tài sản trong nhà vượt qua hàng trăm triệu đồng cũng có, nhưng muốn nói chỉ mua một chiếc xe lại bỏ ra mấy triệu đô la, thật đúng là chưa từng gặp qua.



- Không phải là vấn đề tiền bạc, mấu chốt là thứ này còn chưa đưa ra thị trường, anh có tiền cũng không có chỗ mua.

Phùng Thiên Dịch ở bên cạnh thổi lên:

- Đây là công ty Hummer đưa cho vương thất Saudi làm xe mẫu, trực tiếp vận chuyển bằng đường hàng không tới, toàn thế giới chỉ có vài chiếc thế này mà thôi, giá trị đương nhiên không cách nào tính toán!

Diệp Khai bỏ mặc cho Phùng Thiên Dịch ở đó loạn phun, chính mình mang theo Lê Nhị đi vào cao ốc.

Phòng làm việc của Sở Vân Tùng nằm trên tầng mười chín cao nhất, tầng mười tám đã được cải tạo thành nhà hàng cùng sân vận động cao cấp, quán bar cà phê vân vân…cũng giống như người ngoại quốc kiêng kỵ con số 13, rất nhiều người trong nước thậm chí thật kiêng kỵ tầng mười tám, bởi vì rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ tới mười tám tầng địa ngục, cho nên nơi này không thường xuyên có người ở lại, chỉ dùng làm nơi có tính hoạt động tạm thời.

Thông hướng tầng cao nhất có một bộ thang máy chuyên dụng, Diệp Khai vừa đi qua đã bị ngăn cản.

Nữ tiếp tân nghênh đón:

- Tiên sinh, nơi này là thang máy nội bộ, không mở cửa cho khách bên ngoài. Nếu như muốn làm nghiệp vụ tiết kiệm mời đến đại trưởng ban, nếu như muốn mở nghiệp vụ VIP mời đến thang máy VIP. Nếu có nghiệp vụ số tài chính lớn cần trao đổi có thể định ngày hẹn quản lý của chúng tôi.

- Tôi tìm Sở Vân Tùng Sở tổng, tôi là Diệp Khai.

Diệp Khai nói ra, nhưng khi hắn nhìn thoáng qua nữ tiếp tân, liền biết rõ nàng khẳng định không thể tiếp xúc được với nhân vật như Sở Vân Tùng, liền nói:

- Thôi được rồi, để tôi gọi điện cho ông ấy.

Diệp Khai rất nhanh bấm điện thoại gọi cho văn phòng của Sở Vân Tùng, nghe được thanh âm của hắn, liền nói ra:

- Bác Sở, cháu là Diệp Khai, hiện tại đang ở dưới lầu tổng bộ của bác.

- Được, để bác gọi người dẫn cháu đi lên.

Sở Vân Tùng cũng không hỏi là chuyện gì, trực tiếp gác máy.

Sau một lát bên đại trưởng ban chạy xuống một người quản lý, đón hai người Diệp Khai đi vào thang máy chuyên dụng.

- Quản lý, vị này là ai vậy?

Nữ tiếp tân thoáng thè đầu lưỡi, hướng quản lý nghe ngóng.

- Nghe nói là con rể tương lai của Sở tổng, địa vị cụ thể cũng không rõ ràng.

Quản lý hồi đáp, sau đó còn nói thêm:

- Mò mẫm nghe ngóng cái gì, nhanh đi làm việc đi.

Ngay cửa thang máy tầng mười chín đã có người nghênh đón, chính là thư ký của Sở Vân Tùng, cũng là một nữ tính trẻ tuổi, nhìn vào có vẻ thật giỏi giang, khí chất xuất chúng, mái tóc ngắn cùng bộ trang phục công sở chỉnh tề.

Trong hành lang được phủ thảm đỏ, không cần lo lắng mang giày cao gót bước đi sẽ tạo ra thanh âm.

- Mời hai vị tiên sinh, Sở tổng đang đợi bên trong văn phòng.

Thư ký cũng không biết rõ lai lịch của Diệp Khai, chỉ nghe nói hắn là con cháu của Diệp gia, hẳn là nhân vật đời thứ ba của hồng sắc gia tộc thủ đô đi.

Diệp Khai gật đầu, lại đi theo thư ký vào văn phòng của Sở Vân Tùng.

Nhìn thấy Diệp Khai đi vào, Sở Vân Tùng liền đứng lên từ sau bàn công tác đi ra, gọi Diệp Khai ngồi xuống.

- Sao lại đột nhiên có thời gian đến chỗ của bác đây?

Sở Vân Tùng ngồi xuống cạnh Diệp Khai, cũng có chút tò mò hỏi.



Thư ký đi rót trà cho họ, nghe được Sở tổng nói chuyện thật tùy ý với Diệp Khai, không khỏi có chút âm thầm kinh ngạc.

Nền tảng thân phận của Sở tổng nàng hiểu rất rõ ràng, là công tử của đồng chí Sở Phong, là kỳ tài tài chính, nghe theo ý nghĩ kinh tế của đồng chí Sở Phong hơn nữa trong lòng cũng có ý chí sáng tạo mới mẻ, ở trong tài chính giới quốc gia có được thanh danh nổi bật, rất được người lãnh đạo quốc gia nể trọng, bình thường khi hắn gặp mặt những quan chức cấp chính bộ vẫn giữ nguyên bộ dạng bình bình đạm đạm, lại không nghĩ tới hôm nay gặp Diệp Khai lại biểu hiện vẻ thân mật rõ ràng như thế, mặc dù nói Diệp Khai là con rể tương lai của Sở tổng, cũng chưa chắc được hưởng thụ đãi ngộ như vậy đi?

- Đột nhiên nghĩ tới có một vụ làm ăn lớn nên đặc biệt tới thương lượng với bác Sở một chút, nhìn xem có thể có không gian hợp tác hay không.

Diệp Khai thật trực tiếp nói ra ý định đến đây của mình.

Thư ký rót trà xong cho họ, ngồi vào bên cạnh nghe Diệp Khai nói chuyện, trong lòng không khỏi có chút xem thường.

Những hồng tam đại như bọn họ bình thường hay ỷ vào uy thế gia tộc mình ở bên ngoài làm mưa làm gió mà thôi, nếu thật muốn bàn về bổn sự, chỉ sợ một chút cái rắm cũng không có, có thể có được vụ làm ăn gì lớn mà muốn bàn với Sở tổng?

Hoặc là sinh ý lớn trong miệng hắn thì ra là muốn vay mấy chục triệu ra ngoài tiêu xài đi?

Loại chuyện thế này cũng không phải chưa từng phát sinh qua, nhưng vì bối cảnh của Sở tổng đủ vững chắc, không cần nhìn sắc mặt của người khác mà thôi, cho nên trong dĩ vãng những người như vậy luôn cao hứng mà đến, mất hứng mà về.

Nàng đoán chừng Diệp Khai hẳn là cũng đến đây vay tiền, hơn phân nửa sẽ bị Sở tổng nói cho dăm ba câu rồi đuổi về cho xong.

Sở Vân Tùng nghe xong, biểu tình lại có vẻ thật hứng thú, cười hỏi:

- Ah, nói thử xem sao, có thể được Diệp trưởng ban cho rằng là sinh ý lớn, nghĩ tới phải là vụ làm ăn rất lớn rồi.

Diệp trưởng ban? Thư ký nghe xong lập tức sững sờ, chẳng lẽ Diệp Khai còn là một cán bộ cấp trưởng ban hay sao?

Không thể nào đâu, với tuổi tác hiện tại của hắn, đoán chừng còn chưa kịp tốt nghiệp đại học đâu, chắc là Sở tổng chỉ nói đùa đó thôi.

- Ha ha, bác Sở lại chê cười cháu rồi…

Diệp Khai lại thật tự nhiên vừa cười vừa nói:

- Cháu không phải là Diệp trưởng ban gì, bất quá chỉ mới đến tay chức vụ cán bộ phó trưởng ban đó thôi.

Hắn vừa nói như vậy liền đem thư ký làm cho giật mình, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ Diệp Khai thật sự là một phó trưởng ban gì hay sao?

- Cấp phó trưởng ban đã là không tệ rồi, bác chỉ mới là cấp phó bộ mà thôi.

Sở Vân Tùng cười nói:

- Nhưng hôm nay cháu tới rốt cục là có chuyện gì vậy?

- Nói chuyện làm ăn thôi.

Diệp Khai lại nói:

- Cháu muốn cùng bác Sở liên thủ, đi qua Nga mở mấy ngân hàng!

Thư ký nghe xong, lập tức trợn trắng mắt.

Nói anh béo anh còn dám thở mạnh lên, mở ngân hàng là chuyện dễ như vậy hay sao? Còn đòi đi qua Nga mở ngân hàng, ý nghĩ này thật sự là quá mức hão huyền!

Mặc dù là ngân hàng phát triển Kiến Thiết hiện tại cũng chỉ mới phát triển được trong nước mà thôi, cũng không có ý định giao thiệp với nghiệp vụ hải ngoại, hôm nay Diệp Khai chỉ là một tiểu tử non nớt, lại còn đòi ra nước ngoài mở ngân hàng, hơn nữa còn là nước Nga có tình thế kinh tế còn chưa trong sáng lẫn hỗn loạn, đây chẳng phải là tự mình làm mất mặt sao?

Thư ký trên cơ bản đã có thể đoán được kết cục, nhất định Diệp Khai sẽ bị Sở tổng hung hăng mắng cho một trận, sau đó xám xịt rời đi.

Muốn ở trước mặt Sở tổng đùa nghịch giở trò, không có công phu thâm hậu đừng mong làm được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook