Quan Môn

Chương 633: Bị kẹt lại trong vùng đất tuyết.

Thao Lang

08/01/2015

Bởi vì sắc trời đã muộn, trên đường rất ít xe qua lại.

Nhưng khi Diệp Khai lấy ra di động, liền phát hiện đã hết pin.

- Hắc!

Diệp Khai hắc lên một tiếng, lập tức không lời nào để nói.

Thật sự là nhà dột còn gặp mưa cả đêm, hiện tại dù muốn gọi xe tới đón cũng không khả năng làm được.

Đi trăm dặm tới được chín mươi, những lời này nói thật quá đúng, đã thấy sắp tới được Long Thành còn gặp phải loại chuyện này.

- Hơn mười km, nếu không thì đi bộ về đi!

Lăng Tiếu có chút sốt ruột, cắn răng nói.

Diệp Khai lắc đầu:

- Nếu chỉ mấy cây số thì đi cũng không sao, nhưng hiện tại chí ít là mười mấy hai mươi cây số, với thân thể của cô còn mang giày cao gót, tuyệt đối là đi không nổi!

Điều này cũng không phải nói đùa, mười mấy hai mươi cây số cho dù là trời trong nắng âm mang giày cao gót đi tới cũng là cực hình, huống chi trong loại thời tiết này, loại tình hình giao thông hiện tại? Diệp Khai đoán chừng Lăng Tiếu có thể đi được hai cây số là nằm chết tại chỗ rồi.

- Để tôi thử lại xem lần nữa có thể phát động được máy xe hay không?

Tài xế cũng không còn cách nào khác, hút một điếu thuốc xong tâm tình cũng đỡ hơn một chút, lại chui ra phía trước sửa xe.

- Ai, tôi vốn thích nhất nhìn tuyết rơi, nhưng gặp phải loại tình huống này…

Vẻ mặt Lăng Tiếu vô cùng buồn bực:

- Cha tôi đã sắp nhận phẫu thuật, vốn nghĩ trước khi vào phòng mổ có thể kịp lúc tặng quà sinh nhật cho cha tôi…

- Phẫu thuật gì vậy?

Diệp Khai hỏi.

- Bệnh gan, bác sĩ nói cần cắt đi một khối.

Lăng Tiếu đáp.

- Nha…



Diệp Khai trầm ngâm, bệnh gan thì phạm vi khá lớn, nhưng cũng không khó chữa. Nhưng nếu gặp phải vấn đề khác, thì xem như thật phiền toái, cắt mấy lần cũng không thể khỏe lại, xem thần sắc Lăng Tiếu hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.

- Cha cô làm công việc gì?

Diệp Khai hỏi.

- Trước khi ông về hưu từng làm kỹ sư cao cấp trong nhà máy thép thành phố, năm trước mới làm thủ tục lui hưu, trước kia làm việc quá nhiều, trên kỹ thuật lại không có người thay thế, cho nên cha tôi thường phải làm việc trắng đêm, bệnh này có hơn phân nửa là do quá mệt mỏi mà tạo thành.

Nhắc tới chuyện này, tâm tình của Lăng Tiếu không được tốt lắm:

- Thế nhưng mà bên nhà máy thép thành phố lại làm việc không tốt, nói thanh toán tiền chữa bệnh nhưng tới bây giờ còn chưa thanh toán xong, một ít tích súc trong nhà trên cơ bản đều bỏ ra chữa bệnh hết rồi.

Diệp Khai nghe xong, gật nhẹ đầu, lẽ ra hiện tại tiền lương tiếp viên hàng không vẫn tương đối cao, chỉ là Lăng Tiếu mới đi làm chưa bao lâu, cũng không thể trông cậy nàng giúp đỡ được gì trong nhà, cũng may cha mẹ nàng đều có công tác, gánh nặng sinh hoạt gia đình cũng không đến nỗi nào, nhưng dù là như thế bị một trận bệnh nặng cũng cảm thấy hết sức vất vả.

Hiện tại cán bộ cũng tốt, công nhân viên chức cũng thế, bệnh nặng đều sẽ do đơn vị trả tiền chữa trị, chỉ có chút xí nghiệp không hoàn thành được trách nhiệm của mình, luôn chọn lựa kéo dài thời gian, khiến ý kiến của quần chúng luôn rất lớn.

Nói cho cùng, cố nhiên là bởi vì tình huống kinh tế không cho phép, ngoài ra bên nhà máy cũng không muốn chi ra phần tiền này, nhất là đối với công nhân viên chức đã về hưu càng là như vậy.

Chẳng hạn như cha của Lăng Tiếu, vừa mới qua năm mươi tuổi, vốn là lực lượng kỹ thuật trung kiên của nhà máy, là nhân tài quản lý kỹ thuật khó được, nếu như không phải vì bị bệnh, có lẽ còn làm việc được thêm mười năm, hiện tại không thể không sớm làm thủ tục lui hưu, ở nhà dưỡng bệnh.

- Bên nhà máy thép thành phố không có tiền sao?

Diệp Khai hỏi Lăng Tiếu.

- Tại sao lại không có tiền chứ?

Lăng Tiếu phi thường tức giận đáp:

- Lãnh đạo nhà máy đi ra ngoài ăn bữa cơm không có mấy ngàn đồng cũng đã thấy sượng mặt, chỉ là không chịu dùng tiền cho công nhân viên chức mà thôi!

- Tôi nghe nói tổng giám đốc nhà máy thép thành phố hình như là họ Tả đi, nghe nói người nọ cũng không đến nỗi nào mà?

Diệp Khai hỏi.

- Đều là cá mè một lứa, họ Tả thế nào thì tôi không biết, nhưng khi con gái của hắn kết hôn, trong nhà cho ra đồ cưới tới cả triệu đồng, chuyện này mọi người đều biết, Ban kỷ luật thanh tra cũng điều tra qua, nhưng người ta nói đó là tiền lời do vợ của hắn bán hàng vỉa hè mà có!

Lăng Tiếu nói.

- Hứ!



Diệp Khai nghe xong không nhịn được bĩu môi.

Bán hàng vỉa hè mà lời nhiều như vậy sao?

Từ đáp án của đối phương, là có thể nhìn ra được tổng giám đốc của nhà máy thép thành phố Tả Thế Xương căn bản không sợ bị người đi tra xét hắn, rất hiển nhiên Tả Thế Xương hưởng thụ đãi ngộ cấp phó sảnh, ở phía tren nhất định là có người bảo kê, nếu không sẽ không dám đưa ra một loại đáp án hung hăng càn quấy không hề có chút trách nhiệm như thế.

Thế nhưng Ban kỷ luật thanh tra lại không làm gì được hắn, bên trong rốt cục có vấn đề gì tồn tại, người nào cũng nhìn ra được.

Tài xế giằng co thêm một lát, vẫn không thấy hiệu quả, cơ hồ là tuyệt vọng.

- Trời ạ, thật sự bị vây ở chỗ này rồi!

Hắn nhìn lên trời quát to, rốt cục đã hết hi vọng.

Đây là một việc vô cùng phiền phức, nếu như là ban ngày còn đỡ hơn một chút, người đi đường dài cũng không ít, đi nhờ xe, đưa tiền mua vé là được rồi, nhưng hiện tại trời đã tối dần, thật khó gặp được xe để nhờ vả, cho dù chỉ tùy tiện gặp được bất cứ xe nào, chỉ cần có thể đem xe lôi tới Long Thành thì xem như giải quyết được vấn đề.

- Gấp cũng vô dụng thôi, chờ thử xem, không đến nỗi không có chiếc xe nào đi qua đây đâu.

Diệp Khai an ủi tài xế, đem nửa bình rượu còn lại cho hắn:

- Dù sao hiện tại đã không đi được nữa, uống một chút rượu ấm áp thân thể.

Tài xế cầm bình rượu uống một hớp, cảm thấy trong thân thể chợt ấm áp, tâm tình đã khá hơn một chút.

- Ai, thật sự là không may, xe này đã sớm nên đại tu rồi, nhưng đám người trong đơn vị lại cứ lê lết mà dùng, rốt cục lại nện trong tay của tôi.

Tài xế lắc đầu nói.

Diệp Khai vừa hỏi mới biết người này vốn làm việc trong một đơn vị cấp dưới của Cục nông cơ thành phố Vân Châu, chiếc Santana cũ nát này cũng là xe của đơn vị, trong thời gian này không ai sử dụng, hắn lái ra chạy là trái pháp luật, nếu như vận khí tốt một tháng cũng có thể lợi nhuận một hai ngàn đồng, xem như cũng không tệ.

- Dù sao xăng cũng là của đơn vị, lại không tốn tiền gì, chỉ bản thân vất vả một chút mà thôi, nhưng hiện tại xe lại hư, trong khi ở đất khác, chuyện này thật không tốt xử lý, xem ra chỉ phải tự mình xuất tiền túi.

Tài xế có chút phiền muộn nói.

- Chuyện này là do chú thiếu cân nhắc thôi, đã muốn cho con ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ. Nếu chú sớm kiểm tra một chút cũng không hao phí bao nhiêu tiền, hiện tại vừa lúc, mọi người bị ném dọc đường rồi.

Lăng Tiếu nói.

- Buổi sáng còn chạy rất tốt, có trời mới biết lúc này nó lại dở chứng!

Tài xế biện hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook