Chương 200: Bí thư thành ủy Giang Khẩu đến nhờ giúp đỡ
Thao Lang
04/06/2014
Cuối tháng 10, bên Minh Châu phát sinh thật nhiều chuyện, trong đó hai chuyện trọng yếu nhất là việc tổ kiến tân khu Phổ Đông, hai là bí thư thành ủy Giang Khẩu Lý Gia Chính đến thăm Minh Châu.
Công tác tổ kiến tân khu Phổ Đông là công trình trường kỳ hạng nhất, tự nhiên không cần nóng nảy, chuyện chính sự là bí thư thành ủy Giang Khẩu đến thăm, ý nghĩa trọng đại, đây cũng là người lãnh đạo thành thị huynh đệ thứ nhất đến thăm Minh Châu kể từ sau khi Diệp Tử Bình chủ chính Minh Châu.
Địa vị của Giang Khẩu trong chính đàn cả nước tuy không tính là cao, bí thư thành ủy bất quá là phó tỉnh bộ cấp, nhưng Giang Khẩu với tư cách là thành thị đặc khu thứ nhất, lực ảnh hưởng trong phương diện kinh tế trong nước lại khá lớn.
Tuy theo tổng sản lượng kinh tế mà xem thành phố Giang Khẩu cùng thành phố Minh Châu có cự ly hơn kém khá lớn, nhưng một ít quan niệm cùng thực hiện của Giang Khẩu cùng tinh thần phấn đấu trong sóng triều kinh tế lại đáng giá cho Minh Châu học tập.
Nhất là trong thời khắc Minh Châu đại quy mô mở cửa tổ kiến tân khu Phổ Đông mà bí thư thành ủy Giang Khẩu Lý Gia Chính đến thăm, liền có chuyện để mà xem trọng rồi.
Nghiêm khắc mà nói tới, bí thư thành ủy Giang Khẩu Lý Gia Chính là thuộc hệ nhân mã của đồng chí Phương Hòa.
Tuy Diệp Tử Bình đại biểu Diệp gia tự thành nhất mạch, nhưng quan hệ cùng đồng chí Phương Hòa vẫn khá hòa thuận, bởi vậy khi Lý Gia Chính tới thăm, cũng không có nhân tố gì khác, chỉ là hai thành thị bình thường vẫn ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, đồng thời tiện thể liên lạc chút quan hệ cá nhân mà thôi.
Phó bí thư thành ủy Minh Châu Tang Kiến Khai tự mình đến sân bay nghênh đón Lý Gia Chính, chủ tịch thành phố Phùng Viễn Quang đã lập tức gặp mặt Lý Gia Chính, tâm tình những kế hoạch chính sách phát triển giữa hai tòa thành thị cùng những tiến bộ và hợp tác về sau này.
Các đại biểu thành phố Giang Khẩu sẽ dừng lại tại Minh Châu khoảng chừng ba ngày thời gian.
Sau khi Diệp Khai nghe được tin tức này, cảm giác đầu tiên chính là Lý Gia Chính đến thăm khẳng định là có việc, nếu không sẽ không chạy tới ngay trong thời điểm này.
Vào buổi tối, sự phỏng đoán của Diệp Khai đã được xác minh từ trong miệng của Diệp Tử Bình.
- Chủ yếu là vì phương diện bên thị trường chứng khoán, gần đây thị trường chứng khoán bên Giang Khẩu ngã xuống quá mạnh, lão Lý lần này là chạy tới cầu viện, muốn chúng ta chỉ chiêu số cho hắn, kéo hắn một tay.
Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai.
- Ah, con đã nói thôi, vô sự không lên điện tam bảo.
Diệp Khai gật đầu nói.
Nhắc tới thị trường chứng khoán, Diệp Khai cũng cảm thấy rất có ý tứ, nhắc tới việc giao dịch trong thị trường vốn chưa từng có sự thành thục này, không bằng nói là trẻ con chơi đùa trước mặt người trưởng thành, quy tắc của thị trường chứng khoán có thể nói là một ngày đổi không biết mấy lần, cũng sẽ không ai biết được ngày mai mức độ hạn chế của tăng hay giảm sẽ là bao nhiêu.
Đương nhiên tuy thị trường cổ phiếu luôn hỗn loạn, thế nhưng có thể kiếm được tiền hay bồi thường tiền đều là thật sự.
Bắt đầu từ năm trước, ngoài nhà ga, đường cái, chợ bán thức an, bến tàu…tại thành phố Giang Khẩu đều có những quầy cổ phiếu chợ đen mọc lên khắp nơi.
Hoàn toàn không cần đến tận nơi giao dịch, anh có thể trực tiếp mua vào tại nhà ga, sau đó đến bến tàu bán ra, từ đầu đường tới cuối ngõ mà xào qua xào lại giá cả chênh lệch. Những nhà giàu có tiền còn giày vò không được vài ngày đã dùng tới hơn hai mươi ngàn một bộ điện thoại di động, giá cả cổ phiếu chợ đen có thể cao hơn giá cả tại quầy chính thức tới hơn gấp đôi.
Thẳng tới tháng 5 năm trước, thành phố Giang Khẩu công khai thủ tiêu giao dịch chứng khoán chợ đen về sau, loại tình huống kia mới có thể giảm bớt, nhưng ngay sau đó thành phố Giang Khẩu lại xuất hiện chế độ - mỗi ngày mức độ tăng giảm không quá 10 điểm.
Tuy giao dịch chợ đêm được ngăn chặn, nhưng giá cổ phiếu vẫn không ngừng tăng lên.
Đem ra so sánh thị trường chứng khoán bên Minh Châu biến thành trống vắng, chỉ số giao dịch trong cổ phiếu rớt tới 100 điểm, vô cùng thảm đạm.
Điều này cũng có nguyên nhân, không thể nói trong tay dân chúng thành phố Minh Châu không có tiền, mà là dân chơi cổ phiếu bên Minh Châu phần lớn cầm cổ phiếu biến thành biên lai gởi tiền ngân hàng định kỳ, mua vào rồi thì cất giữ lại, cho nên giao dịch biến thành thật thưa thớt.
Bởi vì loại tình huống này, cho nên có thật nhiều dân chơi cổ phiếu Giang Khẩu đi vào thành phố Minh Châu, tự xưng – quân bắc phạt, nói muốn chỉ giáo người Minh Châu làm sao đầu cơ cổ phiếu.
Lúc ấy cổ phiếu lớn nhất là điện chân không, mặt giá trị trăm nguyên bởi vì luôn tăng, vì thế nhóm dân chơi cổ phiếu Minh Châu rất chán ghét nó.
Nhưng “quân bắc phạt” lại cầm nó xem thành đầu rồng mà ủng hộ thổi phồng, bị bọn họ thúc đẩy khiến điện chân không rất nhanh bị xào lên ngoài giá trị vốn có.
Chỉ số tĩnh an một hơi tăng lên 123 điểm, làm nhóm dân chơi cổ phiếu Minh Châu kinh ngạc không thôi.
Ngay lúc đó người quản lý ngân hàng tài chính Minh Châu cảm thấy thị trường chứng khoán quá nóng nảy, nên đẩy ra bản chế độ - mức độ tăng giảm là 3 điểm. Vào thời điểm này những dân chơi cổ phiếu tại Giang Khẩu chợ đêm liền gia nhập vào đội ngũ liên minh bắc phạt, dù đã có bản hạn chế, nhưng chỉ số tĩnh an vẫn thẳng trèo lên 200 điểm, một tháng sau còn đạt tới 300 điểm.
Điện chân không cất bước từ 92 đồng, tăng lên tới 500 đồng, mặt giá trị 100 đồng dự viên, bị bản hạn chế mà chỉ gần hai tháng đã bị xào cao lên tới hơn 400 đồng, mà giá cả ngoài chợ đêm càng thêm kinh người, đạt tới 1000 đồng.
Cổ phiếu khác tốc độ càng tăng thêm kinh người, tiểu phi nhạt mặt giá trị 50 đồng bị xào tới 382 đồng, thân hoa mặt giá trị 10 đồng bị xào tới 329 đồng.
Đợi khi nhóm dân chơi cổ phiếu Minh Châu giật mình bừng tỉnh thì đã trễ, rất nhiều người không thể không đi ra bên ngoài bán cổ phiếu với giá thấp.
Cổ phiếu tăng vọt cũng đã mang đến rất nhiều vấn đề, bên thành phố Giang Khẩu bởi vì cổ phiếu dâng lên không ngừng, phong hiểm thật lớn, chính phủ không thể không đưa ra văn bản yêu cầu cán bộ đảng chính dẫn đầu bán cổ phiếu.
Bất quá cho tới cuối năm rồi, tình thế đã nghịch chuyển.
Thị trường chứng khoán Giang Khẩu ngã xuống điên cuồng không ngớt, thị trường chứng khoán bên Minh Châu đỡ hơn một chút, bởi vì động lực dâng lên còn chưa được phóng thích đầy đủ, cho nên biểu hiện vững chãi hơn, vì muốn giảm bớt xu thế ngã xuống, Giang Khẩu đã đưa ra rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn không cách nào ngăn trở được thị trường.
Bởi vì bản hạn chế nhiều lần điều chỉnh lên xuống không đạt được hiệu lực, tầng quản lý thị trường chứng khoán Giang Khẩu cuối cùng quyết định buông ra hạn giá dần dần, để cho cơ chế thị trường tự mình điều tiết.
Nhưng ngay trong ngày vừa buông ra hạn giá, thị trường Giang Khẩu chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ đã ngã xuống 41.6, rớt phá giới hạn, phải biết rằng mấy tháng trước nó đã lên tới hơn 170 đồng.
Thị trường chứng khoán Giang Khẩu sụt mạnh rốt cục làm kinh động tới lãnh đạo thành phố.
Bí thư thành ủy Giang Khẩu Lý Gia Chính ở trong hội nghị do hắn chủ trì đã đề nghị các lãnh đạo xí nghiệp tham gia cứu thị trường, ban đầu không có mấy người nguyện ý, về sau có người nói hi vọng có thể quay trở lại mua cổ phiếu của mình, điều này mới làm nhiều người tin tưởng cổ phiếu thật sự là đại ngã, vì vậy gom góp hai trăm triệu cứu tài chính thành phố.
Nhưng đối với thị trường chứng khoán mà nói, bỏ vào hai trăm triệu tài chính cũng không nhìn thấy được có bao nhiêu hiệu quả.
Cho nên bí thư Lý Gia Chính khẩn cấp chạy tới Minh Châu, hi vọng Diệp Tử Bình có thể ra tay cứu trợ thị trường chứng khoán Giang Khẩu.
- Nước xa khó cứu được cơn khát gần, cha có thể nghĩ ra được biện pháp gì tốt đây? Huống hồ hiện tại Minh Châu vì tân khu Phổ Đông, đang trong thời gian gom tiền, trong tay chúng ta cũng không có tiền ah!
Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai, chính hắn cũng bất lực đối với chuyện này.
Diệp Khai trầm ngâm suy nghĩ một phen, sờ sờ cằm nói với cha mình:
- Kỳ thật tiền vẫn có rất nhiều đấy.
- Ah?
Diệp Tử Bình nghe xong sững sờ, không biết ý tứ của Diệp Khai ra sao?
- Tiền đang nằm trong tay dân chúng đó thôi.
Diệp Khai cười nói:
- Nếu như buông ra chính sách, lại để cho dân chúng Minh Châu nâng lên cổ phiếu Giang Khẩu, vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng.
Diệp Tử Bình nghe xong cảm thấy có chút đạo lý.
Sở dĩ thị trường chứng khoán Giang Khẩu ngã mạnh chủ yếu là bởi vì người địa phương đối với thị trường không có tin tưởng, người bên ngoài lại không thể nâng lên, nếu như nói có thể làm cho dân chúng Minh Châu nâng lên cổ phiếu của Giang Khẩu, như vậy tài chính mới tăng sẽ phát ra tác dụng thúc đẩy thị trường chứng khoán, một khi lòng tin tạo dựng, vấn đề liền được giải quyết.
- Nhưng đây cũng có một vấn đề.
Diệp Tử Bình nghĩ tới một chuyện khác:
- Thành phố Minh Châu vốn đã có thị trường chứng khoán, vì sao dân chúng phải bỏ gần cầu xa, đi nâng cổ phiếu Giang Khẩu xa xôi mà họ chưa quen thuộc chứ?
Câu hỏi của Diệp Tử Bình cũng rất hợp lý, dù sao mọi người đều ưa thích tác chiến trên sân nhà, đi tới lĩnh vực mà chính mình cũng chưa quen thuộc kiếm tiền, luôn sẽ cảm thấy nội tâm không yên.
- Việc này rất đơn giản, ưu thế giá cả thôi.
Diệp Khai cười đáp, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cha mình, mới giải thích với hắn:
- Cổ phiếu Giang Khẩu thật rẻ, chỉ mấy đồng tới hơn mười đồng một cổ, cổ phiếu Minh Châu đắt, mấy trăm tới hơn một ngàn một cổ, để người Minh Châu mua cổ phiếu Giang Khẩu, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất rẻ, nhất định sẽ tham dự tích cực thôi mà.
- Việc này cũng không thể nói như vậy đâu.
Tuy Diệp Tử Bình không đầu tư cổ phiếu, nhưng tình huống cơ bản vẫn hiểu rõ một ít.
- Mặt giá trị của cổ phiếu Giang Khẩu một nguyên một cổ, mặt giá trị cổ phiếu Minh Châu từ mười tới trăm đồng một cổ, không thể so sánh như vậy được.
- Dân chơi cổ phiếu mặc kệ chuyện này, bọn họ chỉ cảm thấy lúc mua rẻ là được.
Diệp Khai hồi đáp.
- Con xác định sẽ có hiệu quả?
Diệp Tử Bình hỏi.
- Tuyệt đối có hiệu quả, con đã có bao giờ nói nhảm qua đâu cha?
Diệp Khai hồi đáp.
Ngày hôm sau, ủy viên Cục chính trị trung ương, bí thư thành ủy Minh Châu Diệp Tử Bình gặp mặt bí thư thành ủy Giang Khẩu Lý Gia Chính, song phương bàn bạc hợp tác mậu dịch giữa hai thành phố, tiến hành thật tốt, cũng dốc sức đẩy mạnh sự nghiệp cải cách cùng giao lưu lẫn nhau.
Song phương ở trước mặt truyền thông thanh minh công khai, Minh Châu sẽ học tập kinh nghiệm của Giang Khẩu, thúc đẩy sự nghiệp kiến thiết tân khu Phổ Đông, mà Giang Khẩu cũng sẽ mật thiết hợp tác với Minh Châu, hai bên đều sẽ mở rộng hoạt động hỗ trợ lẫn nhau.
Sau cuộc chiêu đãi ký giả, song phương đều tuyên bố quyết định mới, từ tháng sau cổ phiếu Giang Khẩu sẽ đăng lên thị trường chứng khoán Minh Châu, tiến hành giao dịch.
Sau khi tin tức truyền ra, chỉ số cổ phiếu thành phố Giang Khẩu liền bắn ngược, rốt cục đã ngừng lại xu thế ngã mạnh kéo dài nhiều ngày, đã báo thu đèn đỏ.
- Xem đi, con đã nói nhất định sẽ có hiệu quả thôi, thị trường phản ứng là chân thật nhất đấy.
Vào buổi tối khi Diệp Khai xem tin tức, liền cười nói với Diệp Tử Bình.
Diệp Tử Bình hừ một tiếng nói:
- Đó là tài chính cứu thị của Giang Khẩu nhập thị mà thôi!
Công tác tổ kiến tân khu Phổ Đông là công trình trường kỳ hạng nhất, tự nhiên không cần nóng nảy, chuyện chính sự là bí thư thành ủy Giang Khẩu đến thăm, ý nghĩa trọng đại, đây cũng là người lãnh đạo thành thị huynh đệ thứ nhất đến thăm Minh Châu kể từ sau khi Diệp Tử Bình chủ chính Minh Châu.
Địa vị của Giang Khẩu trong chính đàn cả nước tuy không tính là cao, bí thư thành ủy bất quá là phó tỉnh bộ cấp, nhưng Giang Khẩu với tư cách là thành thị đặc khu thứ nhất, lực ảnh hưởng trong phương diện kinh tế trong nước lại khá lớn.
Tuy theo tổng sản lượng kinh tế mà xem thành phố Giang Khẩu cùng thành phố Minh Châu có cự ly hơn kém khá lớn, nhưng một ít quan niệm cùng thực hiện của Giang Khẩu cùng tinh thần phấn đấu trong sóng triều kinh tế lại đáng giá cho Minh Châu học tập.
Nhất là trong thời khắc Minh Châu đại quy mô mở cửa tổ kiến tân khu Phổ Đông mà bí thư thành ủy Giang Khẩu Lý Gia Chính đến thăm, liền có chuyện để mà xem trọng rồi.
Nghiêm khắc mà nói tới, bí thư thành ủy Giang Khẩu Lý Gia Chính là thuộc hệ nhân mã của đồng chí Phương Hòa.
Tuy Diệp Tử Bình đại biểu Diệp gia tự thành nhất mạch, nhưng quan hệ cùng đồng chí Phương Hòa vẫn khá hòa thuận, bởi vậy khi Lý Gia Chính tới thăm, cũng không có nhân tố gì khác, chỉ là hai thành thị bình thường vẫn ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, đồng thời tiện thể liên lạc chút quan hệ cá nhân mà thôi.
Phó bí thư thành ủy Minh Châu Tang Kiến Khai tự mình đến sân bay nghênh đón Lý Gia Chính, chủ tịch thành phố Phùng Viễn Quang đã lập tức gặp mặt Lý Gia Chính, tâm tình những kế hoạch chính sách phát triển giữa hai tòa thành thị cùng những tiến bộ và hợp tác về sau này.
Các đại biểu thành phố Giang Khẩu sẽ dừng lại tại Minh Châu khoảng chừng ba ngày thời gian.
Sau khi Diệp Khai nghe được tin tức này, cảm giác đầu tiên chính là Lý Gia Chính đến thăm khẳng định là có việc, nếu không sẽ không chạy tới ngay trong thời điểm này.
Vào buổi tối, sự phỏng đoán của Diệp Khai đã được xác minh từ trong miệng của Diệp Tử Bình.
- Chủ yếu là vì phương diện bên thị trường chứng khoán, gần đây thị trường chứng khoán bên Giang Khẩu ngã xuống quá mạnh, lão Lý lần này là chạy tới cầu viện, muốn chúng ta chỉ chiêu số cho hắn, kéo hắn một tay.
Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai.
- Ah, con đã nói thôi, vô sự không lên điện tam bảo.
Diệp Khai gật đầu nói.
Nhắc tới thị trường chứng khoán, Diệp Khai cũng cảm thấy rất có ý tứ, nhắc tới việc giao dịch trong thị trường vốn chưa từng có sự thành thục này, không bằng nói là trẻ con chơi đùa trước mặt người trưởng thành, quy tắc của thị trường chứng khoán có thể nói là một ngày đổi không biết mấy lần, cũng sẽ không ai biết được ngày mai mức độ hạn chế của tăng hay giảm sẽ là bao nhiêu.
Đương nhiên tuy thị trường cổ phiếu luôn hỗn loạn, thế nhưng có thể kiếm được tiền hay bồi thường tiền đều là thật sự.
Bắt đầu từ năm trước, ngoài nhà ga, đường cái, chợ bán thức an, bến tàu…tại thành phố Giang Khẩu đều có những quầy cổ phiếu chợ đen mọc lên khắp nơi.
Hoàn toàn không cần đến tận nơi giao dịch, anh có thể trực tiếp mua vào tại nhà ga, sau đó đến bến tàu bán ra, từ đầu đường tới cuối ngõ mà xào qua xào lại giá cả chênh lệch. Những nhà giàu có tiền còn giày vò không được vài ngày đã dùng tới hơn hai mươi ngàn một bộ điện thoại di động, giá cả cổ phiếu chợ đen có thể cao hơn giá cả tại quầy chính thức tới hơn gấp đôi.
Thẳng tới tháng 5 năm trước, thành phố Giang Khẩu công khai thủ tiêu giao dịch chứng khoán chợ đen về sau, loại tình huống kia mới có thể giảm bớt, nhưng ngay sau đó thành phố Giang Khẩu lại xuất hiện chế độ - mỗi ngày mức độ tăng giảm không quá 10 điểm.
Tuy giao dịch chợ đêm được ngăn chặn, nhưng giá cổ phiếu vẫn không ngừng tăng lên.
Đem ra so sánh thị trường chứng khoán bên Minh Châu biến thành trống vắng, chỉ số giao dịch trong cổ phiếu rớt tới 100 điểm, vô cùng thảm đạm.
Điều này cũng có nguyên nhân, không thể nói trong tay dân chúng thành phố Minh Châu không có tiền, mà là dân chơi cổ phiếu bên Minh Châu phần lớn cầm cổ phiếu biến thành biên lai gởi tiền ngân hàng định kỳ, mua vào rồi thì cất giữ lại, cho nên giao dịch biến thành thật thưa thớt.
Bởi vì loại tình huống này, cho nên có thật nhiều dân chơi cổ phiếu Giang Khẩu đi vào thành phố Minh Châu, tự xưng – quân bắc phạt, nói muốn chỉ giáo người Minh Châu làm sao đầu cơ cổ phiếu.
Lúc ấy cổ phiếu lớn nhất là điện chân không, mặt giá trị trăm nguyên bởi vì luôn tăng, vì thế nhóm dân chơi cổ phiếu Minh Châu rất chán ghét nó.
Nhưng “quân bắc phạt” lại cầm nó xem thành đầu rồng mà ủng hộ thổi phồng, bị bọn họ thúc đẩy khiến điện chân không rất nhanh bị xào lên ngoài giá trị vốn có.
Chỉ số tĩnh an một hơi tăng lên 123 điểm, làm nhóm dân chơi cổ phiếu Minh Châu kinh ngạc không thôi.
Ngay lúc đó người quản lý ngân hàng tài chính Minh Châu cảm thấy thị trường chứng khoán quá nóng nảy, nên đẩy ra bản chế độ - mức độ tăng giảm là 3 điểm. Vào thời điểm này những dân chơi cổ phiếu tại Giang Khẩu chợ đêm liền gia nhập vào đội ngũ liên minh bắc phạt, dù đã có bản hạn chế, nhưng chỉ số tĩnh an vẫn thẳng trèo lên 200 điểm, một tháng sau còn đạt tới 300 điểm.
Điện chân không cất bước từ 92 đồng, tăng lên tới 500 đồng, mặt giá trị 100 đồng dự viên, bị bản hạn chế mà chỉ gần hai tháng đã bị xào cao lên tới hơn 400 đồng, mà giá cả ngoài chợ đêm càng thêm kinh người, đạt tới 1000 đồng.
Cổ phiếu khác tốc độ càng tăng thêm kinh người, tiểu phi nhạt mặt giá trị 50 đồng bị xào tới 382 đồng, thân hoa mặt giá trị 10 đồng bị xào tới 329 đồng.
Đợi khi nhóm dân chơi cổ phiếu Minh Châu giật mình bừng tỉnh thì đã trễ, rất nhiều người không thể không đi ra bên ngoài bán cổ phiếu với giá thấp.
Cổ phiếu tăng vọt cũng đã mang đến rất nhiều vấn đề, bên thành phố Giang Khẩu bởi vì cổ phiếu dâng lên không ngừng, phong hiểm thật lớn, chính phủ không thể không đưa ra văn bản yêu cầu cán bộ đảng chính dẫn đầu bán cổ phiếu.
Bất quá cho tới cuối năm rồi, tình thế đã nghịch chuyển.
Thị trường chứng khoán Giang Khẩu ngã xuống điên cuồng không ngớt, thị trường chứng khoán bên Minh Châu đỡ hơn một chút, bởi vì động lực dâng lên còn chưa được phóng thích đầy đủ, cho nên biểu hiện vững chãi hơn, vì muốn giảm bớt xu thế ngã xuống, Giang Khẩu đã đưa ra rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn không cách nào ngăn trở được thị trường.
Bởi vì bản hạn chế nhiều lần điều chỉnh lên xuống không đạt được hiệu lực, tầng quản lý thị trường chứng khoán Giang Khẩu cuối cùng quyết định buông ra hạn giá dần dần, để cho cơ chế thị trường tự mình điều tiết.
Nhưng ngay trong ngày vừa buông ra hạn giá, thị trường Giang Khẩu chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ đã ngã xuống 41.6, rớt phá giới hạn, phải biết rằng mấy tháng trước nó đã lên tới hơn 170 đồng.
Thị trường chứng khoán Giang Khẩu sụt mạnh rốt cục làm kinh động tới lãnh đạo thành phố.
Bí thư thành ủy Giang Khẩu Lý Gia Chính ở trong hội nghị do hắn chủ trì đã đề nghị các lãnh đạo xí nghiệp tham gia cứu thị trường, ban đầu không có mấy người nguyện ý, về sau có người nói hi vọng có thể quay trở lại mua cổ phiếu của mình, điều này mới làm nhiều người tin tưởng cổ phiếu thật sự là đại ngã, vì vậy gom góp hai trăm triệu cứu tài chính thành phố.
Nhưng đối với thị trường chứng khoán mà nói, bỏ vào hai trăm triệu tài chính cũng không nhìn thấy được có bao nhiêu hiệu quả.
Cho nên bí thư Lý Gia Chính khẩn cấp chạy tới Minh Châu, hi vọng Diệp Tử Bình có thể ra tay cứu trợ thị trường chứng khoán Giang Khẩu.
- Nước xa khó cứu được cơn khát gần, cha có thể nghĩ ra được biện pháp gì tốt đây? Huống hồ hiện tại Minh Châu vì tân khu Phổ Đông, đang trong thời gian gom tiền, trong tay chúng ta cũng không có tiền ah!
Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai, chính hắn cũng bất lực đối với chuyện này.
Diệp Khai trầm ngâm suy nghĩ một phen, sờ sờ cằm nói với cha mình:
- Kỳ thật tiền vẫn có rất nhiều đấy.
- Ah?
Diệp Tử Bình nghe xong sững sờ, không biết ý tứ của Diệp Khai ra sao?
- Tiền đang nằm trong tay dân chúng đó thôi.
Diệp Khai cười nói:
- Nếu như buông ra chính sách, lại để cho dân chúng Minh Châu nâng lên cổ phiếu Giang Khẩu, vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng.
Diệp Tử Bình nghe xong cảm thấy có chút đạo lý.
Sở dĩ thị trường chứng khoán Giang Khẩu ngã mạnh chủ yếu là bởi vì người địa phương đối với thị trường không có tin tưởng, người bên ngoài lại không thể nâng lên, nếu như nói có thể làm cho dân chúng Minh Châu nâng lên cổ phiếu của Giang Khẩu, như vậy tài chính mới tăng sẽ phát ra tác dụng thúc đẩy thị trường chứng khoán, một khi lòng tin tạo dựng, vấn đề liền được giải quyết.
- Nhưng đây cũng có một vấn đề.
Diệp Tử Bình nghĩ tới một chuyện khác:
- Thành phố Minh Châu vốn đã có thị trường chứng khoán, vì sao dân chúng phải bỏ gần cầu xa, đi nâng cổ phiếu Giang Khẩu xa xôi mà họ chưa quen thuộc chứ?
Câu hỏi của Diệp Tử Bình cũng rất hợp lý, dù sao mọi người đều ưa thích tác chiến trên sân nhà, đi tới lĩnh vực mà chính mình cũng chưa quen thuộc kiếm tiền, luôn sẽ cảm thấy nội tâm không yên.
- Việc này rất đơn giản, ưu thế giá cả thôi.
Diệp Khai cười đáp, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cha mình, mới giải thích với hắn:
- Cổ phiếu Giang Khẩu thật rẻ, chỉ mấy đồng tới hơn mười đồng một cổ, cổ phiếu Minh Châu đắt, mấy trăm tới hơn một ngàn một cổ, để người Minh Châu mua cổ phiếu Giang Khẩu, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất rẻ, nhất định sẽ tham dự tích cực thôi mà.
- Việc này cũng không thể nói như vậy đâu.
Tuy Diệp Tử Bình không đầu tư cổ phiếu, nhưng tình huống cơ bản vẫn hiểu rõ một ít.
- Mặt giá trị của cổ phiếu Giang Khẩu một nguyên một cổ, mặt giá trị cổ phiếu Minh Châu từ mười tới trăm đồng một cổ, không thể so sánh như vậy được.
- Dân chơi cổ phiếu mặc kệ chuyện này, bọn họ chỉ cảm thấy lúc mua rẻ là được.
Diệp Khai hồi đáp.
- Con xác định sẽ có hiệu quả?
Diệp Tử Bình hỏi.
- Tuyệt đối có hiệu quả, con đã có bao giờ nói nhảm qua đâu cha?
Diệp Khai hồi đáp.
Ngày hôm sau, ủy viên Cục chính trị trung ương, bí thư thành ủy Minh Châu Diệp Tử Bình gặp mặt bí thư thành ủy Giang Khẩu Lý Gia Chính, song phương bàn bạc hợp tác mậu dịch giữa hai thành phố, tiến hành thật tốt, cũng dốc sức đẩy mạnh sự nghiệp cải cách cùng giao lưu lẫn nhau.
Song phương ở trước mặt truyền thông thanh minh công khai, Minh Châu sẽ học tập kinh nghiệm của Giang Khẩu, thúc đẩy sự nghiệp kiến thiết tân khu Phổ Đông, mà Giang Khẩu cũng sẽ mật thiết hợp tác với Minh Châu, hai bên đều sẽ mở rộng hoạt động hỗ trợ lẫn nhau.
Sau cuộc chiêu đãi ký giả, song phương đều tuyên bố quyết định mới, từ tháng sau cổ phiếu Giang Khẩu sẽ đăng lên thị trường chứng khoán Minh Châu, tiến hành giao dịch.
Sau khi tin tức truyền ra, chỉ số cổ phiếu thành phố Giang Khẩu liền bắn ngược, rốt cục đã ngừng lại xu thế ngã mạnh kéo dài nhiều ngày, đã báo thu đèn đỏ.
- Xem đi, con đã nói nhất định sẽ có hiệu quả thôi, thị trường phản ứng là chân thật nhất đấy.
Vào buổi tối khi Diệp Khai xem tin tức, liền cười nói với Diệp Tử Bình.
Diệp Tử Bình hừ một tiếng nói:
- Đó là tài chính cứu thị của Giang Khẩu nhập thị mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.