Chương 190: Chiếc xe theo dõi quỷ dị
Thao Lang
03/06/2014
Cho dù Diệp Tử Bình cố ý quy hoạch khu mới Phổ Đông thành khu phó cấp Tỉnh nhưng xét thấy hiện tại điều kiện có hạn, mục tiêu này khẳng định không thể một bước đúng chỗ.
Hiện giờ tối đa cũng chỉ quy hoạch khu mới Phổ Đông thành khu tương đương cấp ban, hơn nữa chuyện này cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể làm thành, Nhưng Diệp Tử Bình tốt xấu cũng là ủy viên cục chính trị, ông tự mình thao tác thì chừng cuối năm có thể xong chuyện.
Đương nhiên, thành lập khu cấp ban dù sao cũng phải được chính phủ phúc đáp mới có thể có hiệu lực.
Trong thời hiện giờ, chuyện mở khu mới trong nước rất ít, không còn tình trạng khai mở tràn lan nên phương diện xét duyệt cũng tương đối thận trọng. Nếu như không có thực chất thì dù là đồng chí Hồng Chính cũng không có khả năng đáp ứng.
Diệp Khai nghĩ tới một loại khả năng, đột nhiên muốn đi một vòng trong tỉnh Giang Trung một vòng, trước hết thăm Ninh Sương, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với cha cô là Ninh Thiên Hòa.
Tỉnh lị Trữ Châu của tỉnh Giang Trung cách thành phố Minh Châu rất gần, chưa đầy 200km.
Vào năm trước vừa khởi công xây đường cao tốc từ Trữ Châu đến thành phố Minh Châu. Xe của Diệp Khai đi hết con đường này chừng hơn một giờ, thậm chí còn nhanh hơn việc đi tới một số nơi hẻo lánh của thành phố Minh Châu.
Lê Nhị lái xe hơi, phóng đi với tốc độ khá cao.
Diệp Khai ngồi đằng sau, nghĩ đến một chuyện.
Gần đây có rất nhiều chuyện, Diệp Khai không thể phân thân, ngược lại phải suy nghĩ rất mệt mỏi.
Nhưng tổng thể mà nói, vô luận là phương diện buôn bán vận tác, hay phát triển Minh Châu vẫn nằm trong tầm khống chế của hắn. Chuyện duy nhất cần nghĩ là nhân tuyển cho vùng mới Phổ Đông.
Vì Diệp Tử Bình phải một mình gánh chịu trách nhiệm với vùng mới nên bí thư và khu trưởng phải là người tin cậy và có năng lực.
Nhưng hắn vô cùng rõ ràng, coi như là Diệp Tử Bình một tay che trời, cũng không có khả năng bỏ túi cả hai vị trí bí thư và khu ủy, ở đây liên quan đến vấn đề cân đối.
Trong lòng Diệp Tử Bình đã có nhân tuyển về bí thư, đây là một quân cờ ẩn của lão Diệp gia ở Minh Châu, là phó trưởng thư ký Bùi Hạo Đông, quân nhân xuất thân, năng lực rất mạnh nhưng vì chiến lược của lão Diệp gia nên vẫn một mực ẩn trong chính quyền Minh Châu, lúc này mới lộ diện.
Nếu như mọi việc thuận lợi, tối đa ba năm về sau, vùng mới Phổ Đông có thể lên khu phó cấp Tỉnh. Bùi Hạo Đông đang tuổi tráng niên cũng có thể thuận lý thành chương tấn chức cán bộ phó cấp Tỉnh, có khả năng treo thêm vị trí thường vụ thành ủy.
Bất quá thường vụ thành phố Minh Châu hiện tại là 13 người, nếu bí thư khu ủy Phổ Đông chiếm một danh nghạch thì đoán chừng trong đám thường vụ Phó Chủ tịch thành phố phải xóa đi một người, chuyện này tương lai còn phải thương lượng, hiện tại nói đến đến hơi sớm.
Về phần khu trưởng, Diệp Tử Bình đã ở cân nhắc, nhưng còn chưa tìm được nhân tuyển thích hợp, dù sao cũng không được gắn chữ Diệp trên đầu, nếu không rất dễ bị cấp dưới bắn ngược.
Kỳ thật, Diệp Tử Bình cường ngạnh thôi động cũng không có vấn đề gì, dù sao thân phận của ông rất cao, gắt gao đè lại kể cả Chủ tịch thành phố Ngô Viễn Sơn lẫn đám thường vụ nhưng loại chuyện lấy thế đè loài người này làm một lần là đủ, nếu làm nhiều hơn sẽ chọc cho được người người oán trách, khó triển khai công tác .
Diệp Khai ngược lại nghĩ tới cha của Ninh Sương là Ninh Thiên Hòa, cảm thấy ông là một nhân tuyển rất tốt.
Ninh Thiên Hòa giờ mới bốn mươi tuổi, nguyên đảm nhiệm cục phó nào đó ở bộ thủy lợi. Sau khi điều nhiệm tỉnh Giang Trung tạm thời vẫn chưa có chức vụ thực tế gì. Nhưng dù sao ông cũng đã là cán bộ cấp trưởng ban, có đầy đủ kinh nghiệm công tác.
Nghiêm khắc nói ra thì Ninh Thiên Hòa hẳn là thuộc về phái học viện, nguyên quán của ông là thành phố Minh Châu, cũng từng ở đây một thời gian dài, càng khó được là hoàn thành xong nghiên cứu sinh về luật kinh tế, cũng là nhân tài chuyên nghiệp. Giờ nếu có thể vận động trở về thì rất phù hợp đảm nhiệm khu trưởng.
Kỳ thật như loại tình huống như Ninh Thiên Hòa cũng là một số trường hợp của cán bộ cao cấp thành phố Minh Châu.
Đại khái là bởi vì thành phố Minh Châu vào những năm 80 biến hóa không nhiều lắm, nhưng thiếu nợ khắp nơi, tài chính nộp lên trên trung ương không thay đổi, bản thân tích lũy lại lưu không được, trung ương đầu nhập càng không khả năng, cuối cùng chỉ có thể cho chính sách. Vào thời đó, trung ương đồng ý cho thành phố Minh Châu có thể hướng ra phía ngoài vay nợ xử lý kiến thiết.
Từ đó thành phố Minh Châu bắt đầu đàm phán với các thể chế ngân hàng nước ngoài vay tiền, theo quy luật quốc tế để giao dịch nên không thể không đào tạo ra một đội ngũ thông thạo công pháp quốc tế.
Ninh Thiên Hòa đang ở Kinh Thành, có thể cần cù dùng ra sức học hành luật kinh tế có quan hệ rất lớn đến bầu không khí của thành phố Minh Châu.
Hơn nữa chuyện học này cũng khá hài hước. Bình thường chỉ là giáo viên khai giảng nói qua đề cương và tài liệu rồi giao nội dung đọc.
Mặt khác, các giáo viên cũng có thể tiếp nhận các đề tài nghiên cứu từ chính phủ, nếu học trò hứng thú có thể tham gia, cũng có thể lấy đó làm nội dung luận văn tốt nghiệp.
Cho nên những người như bọn họ trước hết đều nghiên cứu tương quan pháp luật của bốn con rồng châu Á, sau đó điều tra nghiên cứu doanh nghiệp, soạn thành sơ thảo, trở lại xí nghiệp lại trưng cầu phản hồi ý kiến, cuối cùng thành bản thảo điều lệ công khai của địa phương.
Đến đầu thập niên 90, chủ yếu làm phù hợp luật kinh tế trong nước với quốc tế.
Chương trình học tập của Ninh Thiên Hòa đại khái cũng vậy, nhưng phương hướng của ông chủ yếu quan hệ bên chính phủ nước ngoài và ngân hàng quốc tế, nhất định phải có ánh mắt quốc tế. Nhìn từ phương diện này, , Diệp Khai cảm thấy để cho Ninh Thiên Hòa đảm nhiệm khu trưởng khu mới Phổ Đông tương đối phù hợp đấy.
Diệp Khai mở trong tay tài liệu, nghĩ thầm nếu như mình thôi động Ninh Thiên Hòa thượng vị thì tương lai ông ta có vì chuyện giữa mình và con gái mà trở mặt?
Đối với Ninh Sương, Diệp Khai đích thật là có một loại ưa thích kỳ diệu, cho dù Ninh Sương nhìn vẻ hơi nhạt nhưng Diệp Khai tuyệt đối không phải là không có hảo cảm, chỉ tiếc cô quá rụt rè.
Diệp Khai có yêu được Ninh Sương thì cuối cùng cũng không thể thành chính quả, đến lúc đó cha vợ tiện nghi Ninh Thiên Hòa có sự nghiệp bay lên sẽ không tha hắn?
Diệp Khai đang nghĩ lung tung thì cảm thấy tốc độ xe thay đổi, không khỏi ngẩng đầu lên.
- Nhị thiếu gia, giống như bị người đuổi kịp rồi.
Lê Nhị lái xe trầm giọng nói.
Bên cạnh tài xế còn có một cận vệ tên là Phùng Thiên Dịch, tuy không phải là tình báo quân đội nhưng cũng là tinh anh bách chiến từng qua chiến trường. Bàn về sát khí cũng không kém đám Lê Nhị, lúc này cũng đang trầm mặt nhìn qua kính chiếu hậu.
Lúc này xe đã hạ độ cao, quẹo vào một đầu đường cấp hai, lưu lượng xe cộ không nhiều, thấy sau chừng trăm mét có hai chiếc Ford màu đen đang bám theo.
- Bỏ rơi bọn chúng đi.
Diệp Khai cau mày nói.
Lê Nhị lên tiếng, xe Hummer lập tức tăng tốc, động cơ gầm rú lao về trước, chạy ra khỏi đường cái sang một đường nhỏ.
Hai chiếc Ford màu đen tuy cũng kịp thời cải biến lộ tuyến, muốn đuổi kịp Diệp Khai nhưng dù sao xe con vẫn khó theo kịp xe việt dã trong điều kiện đường hẹp, không bao lâu bắt đầu tụt lại..
Bất quá bởi như vậy, đám Diệp Khai cũng có thể xác định, đối phương thực sự bám theo họ.
- Không biết là lai lịch thế nào, sao bám theo chúng ta?
Diệp Khai nói.
Phùng Thiên Dịch nói:
- Xem như bên hệ thống an ninh của tỉnh Giang Trung, nhưng là chuyện này rất khó nói.
An ninh? Diệp Khai nghe xong, lập tức cũng có chút nhíu mày.
Lão Diệp gia căn cơ bên quân đội, tình báo quân đội không qua lại nhiều với bên an ninh địa phương. Hệ thống an ninh tương đối độc lập, bọn họ có khuynh hướng chuyên về tội phạm kinh tế, đương nhiên cũng xử lý một ít sự vụ về an ninh quốc gia.
Chỉ là không biết vì sao bên an ninh lại bám xe mình, chẳng lẽ nhận sai người?
Nhưng bất kể nói thế nào, cái này cũng không phải một chuyện tốt.
Đương nhiên, Diệp Khai cũng không lo lắng, đã đến đầu tỉnh Giang Trung, với thân phận của mình thì dù là Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương có ác cảm với lão Diệp gia cũng không dám bỏ mặc mình gặp chuyện ở địa bàn hắn.
Nếu như vậy, dù hậu trường hắn lợi hại đến đâu cũng không giữ được vị trí Chủ tịch tỉnh.
Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử nổi giận cùng với Diệp Tử Bình là ngôi sao mới trong cục chính trị cũng không phải ăn chay.
Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đại khái cũng nghĩ như vậy, chỉ cần trong nội bô hệ thống Hoa Hạ thì khó có khả năng uy hiếp thực chất với bọn họ. Có khi là đám hắc đạo làm liều vì chân trần không sợ đi giày nha.
Bất quá ngay tại lúc bọn họ cảm thấy không có chuyện gì , đang định lái xe trở lại trên đường lớn thì một chiếc xe tải lớn đột nhiên từ chỗ quẹo vào phía trước vọt ra, tôn thẳng vào chiếc Hummer.
- Mả mẹ nó.
Ba người kinh hãi, đồng thời mắng lên.
Kỹ thuật cùng phản ứng của Lê Nhị đều cực nhanh, lập tức đánh mạnh tay lái, chiếc Hummer giống như lên, trước một khắc bị xe tải đụng vào thì bắn ra khỏi đường lái đâm vào một cây lớn ven đường.
Hiện giờ tối đa cũng chỉ quy hoạch khu mới Phổ Đông thành khu tương đương cấp ban, hơn nữa chuyện này cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể làm thành, Nhưng Diệp Tử Bình tốt xấu cũng là ủy viên cục chính trị, ông tự mình thao tác thì chừng cuối năm có thể xong chuyện.
Đương nhiên, thành lập khu cấp ban dù sao cũng phải được chính phủ phúc đáp mới có thể có hiệu lực.
Trong thời hiện giờ, chuyện mở khu mới trong nước rất ít, không còn tình trạng khai mở tràn lan nên phương diện xét duyệt cũng tương đối thận trọng. Nếu như không có thực chất thì dù là đồng chí Hồng Chính cũng không có khả năng đáp ứng.
Diệp Khai nghĩ tới một loại khả năng, đột nhiên muốn đi một vòng trong tỉnh Giang Trung một vòng, trước hết thăm Ninh Sương, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với cha cô là Ninh Thiên Hòa.
Tỉnh lị Trữ Châu của tỉnh Giang Trung cách thành phố Minh Châu rất gần, chưa đầy 200km.
Vào năm trước vừa khởi công xây đường cao tốc từ Trữ Châu đến thành phố Minh Châu. Xe của Diệp Khai đi hết con đường này chừng hơn một giờ, thậm chí còn nhanh hơn việc đi tới một số nơi hẻo lánh của thành phố Minh Châu.
Lê Nhị lái xe hơi, phóng đi với tốc độ khá cao.
Diệp Khai ngồi đằng sau, nghĩ đến một chuyện.
Gần đây có rất nhiều chuyện, Diệp Khai không thể phân thân, ngược lại phải suy nghĩ rất mệt mỏi.
Nhưng tổng thể mà nói, vô luận là phương diện buôn bán vận tác, hay phát triển Minh Châu vẫn nằm trong tầm khống chế của hắn. Chuyện duy nhất cần nghĩ là nhân tuyển cho vùng mới Phổ Đông.
Vì Diệp Tử Bình phải một mình gánh chịu trách nhiệm với vùng mới nên bí thư và khu trưởng phải là người tin cậy và có năng lực.
Nhưng hắn vô cùng rõ ràng, coi như là Diệp Tử Bình một tay che trời, cũng không có khả năng bỏ túi cả hai vị trí bí thư và khu ủy, ở đây liên quan đến vấn đề cân đối.
Trong lòng Diệp Tử Bình đã có nhân tuyển về bí thư, đây là một quân cờ ẩn của lão Diệp gia ở Minh Châu, là phó trưởng thư ký Bùi Hạo Đông, quân nhân xuất thân, năng lực rất mạnh nhưng vì chiến lược của lão Diệp gia nên vẫn một mực ẩn trong chính quyền Minh Châu, lúc này mới lộ diện.
Nếu như mọi việc thuận lợi, tối đa ba năm về sau, vùng mới Phổ Đông có thể lên khu phó cấp Tỉnh. Bùi Hạo Đông đang tuổi tráng niên cũng có thể thuận lý thành chương tấn chức cán bộ phó cấp Tỉnh, có khả năng treo thêm vị trí thường vụ thành ủy.
Bất quá thường vụ thành phố Minh Châu hiện tại là 13 người, nếu bí thư khu ủy Phổ Đông chiếm một danh nghạch thì đoán chừng trong đám thường vụ Phó Chủ tịch thành phố phải xóa đi một người, chuyện này tương lai còn phải thương lượng, hiện tại nói đến đến hơi sớm.
Về phần khu trưởng, Diệp Tử Bình đã ở cân nhắc, nhưng còn chưa tìm được nhân tuyển thích hợp, dù sao cũng không được gắn chữ Diệp trên đầu, nếu không rất dễ bị cấp dưới bắn ngược.
Kỳ thật, Diệp Tử Bình cường ngạnh thôi động cũng không có vấn đề gì, dù sao thân phận của ông rất cao, gắt gao đè lại kể cả Chủ tịch thành phố Ngô Viễn Sơn lẫn đám thường vụ nhưng loại chuyện lấy thế đè loài người này làm một lần là đủ, nếu làm nhiều hơn sẽ chọc cho được người người oán trách, khó triển khai công tác .
Diệp Khai ngược lại nghĩ tới cha của Ninh Sương là Ninh Thiên Hòa, cảm thấy ông là một nhân tuyển rất tốt.
Ninh Thiên Hòa giờ mới bốn mươi tuổi, nguyên đảm nhiệm cục phó nào đó ở bộ thủy lợi. Sau khi điều nhiệm tỉnh Giang Trung tạm thời vẫn chưa có chức vụ thực tế gì. Nhưng dù sao ông cũng đã là cán bộ cấp trưởng ban, có đầy đủ kinh nghiệm công tác.
Nghiêm khắc nói ra thì Ninh Thiên Hòa hẳn là thuộc về phái học viện, nguyên quán của ông là thành phố Minh Châu, cũng từng ở đây một thời gian dài, càng khó được là hoàn thành xong nghiên cứu sinh về luật kinh tế, cũng là nhân tài chuyên nghiệp. Giờ nếu có thể vận động trở về thì rất phù hợp đảm nhiệm khu trưởng.
Kỳ thật như loại tình huống như Ninh Thiên Hòa cũng là một số trường hợp của cán bộ cao cấp thành phố Minh Châu.
Đại khái là bởi vì thành phố Minh Châu vào những năm 80 biến hóa không nhiều lắm, nhưng thiếu nợ khắp nơi, tài chính nộp lên trên trung ương không thay đổi, bản thân tích lũy lại lưu không được, trung ương đầu nhập càng không khả năng, cuối cùng chỉ có thể cho chính sách. Vào thời đó, trung ương đồng ý cho thành phố Minh Châu có thể hướng ra phía ngoài vay nợ xử lý kiến thiết.
Từ đó thành phố Minh Châu bắt đầu đàm phán với các thể chế ngân hàng nước ngoài vay tiền, theo quy luật quốc tế để giao dịch nên không thể không đào tạo ra một đội ngũ thông thạo công pháp quốc tế.
Ninh Thiên Hòa đang ở Kinh Thành, có thể cần cù dùng ra sức học hành luật kinh tế có quan hệ rất lớn đến bầu không khí của thành phố Minh Châu.
Hơn nữa chuyện học này cũng khá hài hước. Bình thường chỉ là giáo viên khai giảng nói qua đề cương và tài liệu rồi giao nội dung đọc.
Mặt khác, các giáo viên cũng có thể tiếp nhận các đề tài nghiên cứu từ chính phủ, nếu học trò hứng thú có thể tham gia, cũng có thể lấy đó làm nội dung luận văn tốt nghiệp.
Cho nên những người như bọn họ trước hết đều nghiên cứu tương quan pháp luật của bốn con rồng châu Á, sau đó điều tra nghiên cứu doanh nghiệp, soạn thành sơ thảo, trở lại xí nghiệp lại trưng cầu phản hồi ý kiến, cuối cùng thành bản thảo điều lệ công khai của địa phương.
Đến đầu thập niên 90, chủ yếu làm phù hợp luật kinh tế trong nước với quốc tế.
Chương trình học tập của Ninh Thiên Hòa đại khái cũng vậy, nhưng phương hướng của ông chủ yếu quan hệ bên chính phủ nước ngoài và ngân hàng quốc tế, nhất định phải có ánh mắt quốc tế. Nhìn từ phương diện này, , Diệp Khai cảm thấy để cho Ninh Thiên Hòa đảm nhiệm khu trưởng khu mới Phổ Đông tương đối phù hợp đấy.
Diệp Khai mở trong tay tài liệu, nghĩ thầm nếu như mình thôi động Ninh Thiên Hòa thượng vị thì tương lai ông ta có vì chuyện giữa mình và con gái mà trở mặt?
Đối với Ninh Sương, Diệp Khai đích thật là có một loại ưa thích kỳ diệu, cho dù Ninh Sương nhìn vẻ hơi nhạt nhưng Diệp Khai tuyệt đối không phải là không có hảo cảm, chỉ tiếc cô quá rụt rè.
Diệp Khai có yêu được Ninh Sương thì cuối cùng cũng không thể thành chính quả, đến lúc đó cha vợ tiện nghi Ninh Thiên Hòa có sự nghiệp bay lên sẽ không tha hắn?
Diệp Khai đang nghĩ lung tung thì cảm thấy tốc độ xe thay đổi, không khỏi ngẩng đầu lên.
- Nhị thiếu gia, giống như bị người đuổi kịp rồi.
Lê Nhị lái xe trầm giọng nói.
Bên cạnh tài xế còn có một cận vệ tên là Phùng Thiên Dịch, tuy không phải là tình báo quân đội nhưng cũng là tinh anh bách chiến từng qua chiến trường. Bàn về sát khí cũng không kém đám Lê Nhị, lúc này cũng đang trầm mặt nhìn qua kính chiếu hậu.
Lúc này xe đã hạ độ cao, quẹo vào một đầu đường cấp hai, lưu lượng xe cộ không nhiều, thấy sau chừng trăm mét có hai chiếc Ford màu đen đang bám theo.
- Bỏ rơi bọn chúng đi.
Diệp Khai cau mày nói.
Lê Nhị lên tiếng, xe Hummer lập tức tăng tốc, động cơ gầm rú lao về trước, chạy ra khỏi đường cái sang một đường nhỏ.
Hai chiếc Ford màu đen tuy cũng kịp thời cải biến lộ tuyến, muốn đuổi kịp Diệp Khai nhưng dù sao xe con vẫn khó theo kịp xe việt dã trong điều kiện đường hẹp, không bao lâu bắt đầu tụt lại..
Bất quá bởi như vậy, đám Diệp Khai cũng có thể xác định, đối phương thực sự bám theo họ.
- Không biết là lai lịch thế nào, sao bám theo chúng ta?
Diệp Khai nói.
Phùng Thiên Dịch nói:
- Xem như bên hệ thống an ninh của tỉnh Giang Trung, nhưng là chuyện này rất khó nói.
An ninh? Diệp Khai nghe xong, lập tức cũng có chút nhíu mày.
Lão Diệp gia căn cơ bên quân đội, tình báo quân đội không qua lại nhiều với bên an ninh địa phương. Hệ thống an ninh tương đối độc lập, bọn họ có khuynh hướng chuyên về tội phạm kinh tế, đương nhiên cũng xử lý một ít sự vụ về an ninh quốc gia.
Chỉ là không biết vì sao bên an ninh lại bám xe mình, chẳng lẽ nhận sai người?
Nhưng bất kể nói thế nào, cái này cũng không phải một chuyện tốt.
Đương nhiên, Diệp Khai cũng không lo lắng, đã đến đầu tỉnh Giang Trung, với thân phận của mình thì dù là Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương có ác cảm với lão Diệp gia cũng không dám bỏ mặc mình gặp chuyện ở địa bàn hắn.
Nếu như vậy, dù hậu trường hắn lợi hại đến đâu cũng không giữ được vị trí Chủ tịch tỉnh.
Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử nổi giận cùng với Diệp Tử Bình là ngôi sao mới trong cục chính trị cũng không phải ăn chay.
Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đại khái cũng nghĩ như vậy, chỉ cần trong nội bô hệ thống Hoa Hạ thì khó có khả năng uy hiếp thực chất với bọn họ. Có khi là đám hắc đạo làm liều vì chân trần không sợ đi giày nha.
Bất quá ngay tại lúc bọn họ cảm thấy không có chuyện gì , đang định lái xe trở lại trên đường lớn thì một chiếc xe tải lớn đột nhiên từ chỗ quẹo vào phía trước vọt ra, tôn thẳng vào chiếc Hummer.
- Mả mẹ nó.
Ba người kinh hãi, đồng thời mắng lên.
Kỹ thuật cùng phản ứng của Lê Nhị đều cực nhanh, lập tức đánh mạnh tay lái, chiếc Hummer giống như lên, trước một khắc bị xe tải đụng vào thì bắn ra khỏi đường lái đâm vào một cây lớn ven đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.