Chương 356: Chính ủy “đại trà hang tử”
Thao Lang
01/10/2014
Chờ đến ngày hôm sau Diệp Tử Sơ đưa lên báo cáo xin nghỉ phép, lý do phải về thủ đô thăm bệnh Diệp lão gia tử.
- Đây là nhân chi thường tình nha…
Tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn rất vui vẻ liền phê chuẩn, hơn nữa còn cùng chính ủy thương lượng tuyển chọn người phụ trách công tác tạm thời trong lúc đồng chí Diệp Tử Sơ vắng mặt.
Chính ủy quân đội tên là Điền Văn Kiến, là một lão tướng có thân hình mập mạp, lớn hơn Ngưu Lam Sơn hai tuổi, rất ít phát huy được tác dụng gì trọng yếu trong quyết sách của quân khu, bình thường chỉ cầm tách trà lớn đi quanh trong văn phòng, số lần xuống cơ sở cũng rất ít, trên cơ bản không có chút trọng lượng trong hội nghị, tất cả quyết sách đều do tư lệnh quân khu Ngưu Lam Sơn quyết định.
Chính bởi vì như vậy, Ngưu Lam Sơn cảm thấy Điền Văn Kiến không tệ lắm, xem hắn như người mình có thể tranh thủ thu dụng, nhưng hắn cũng vô cùng rõ ràng, Điền Văn Kiến không khả năng khăng khăng một mực làm việc cho mình, dù sao người ta cũng là cấp bậc thượng tướng, tư lịch còn lão thành hơn cả mình.
Ý tứ của Ngưu Lam Sơn chính là chỉ cần Điền Văn Kiến không gây sự, hắn sẽ cho Điền Văn Kiến mặt mũi.
- Hiếu kính trưởng bối là chuyện nên làm thôi, tuổi tác của Diệp lão xác thực là đã cao.
Chính ủy Điền Văn Kiến bưng tách trà lớn chiêu bài của mình, dùng tay vuốt vuốt miệng tách trà.
- Lão Điền xem thế nào, tạm thời để Bạch Lệnh Minh phụ trách công tác của Diệp tham mưu trưởng được chứ?
Ngưu Lam Sơn hỏi.
- Tiểu Bạch sao, hắn được không? Hình như hắn chưa từng làm công tác này bao giờ đi!
Điền Văn Kiến hỏi ngược lại.
- Không làm qua cũng không sao đâu.
Ngưu Lam Sơn sờ lên tóc mình, vuốt vuốt vào giữa, chậm rãi hồi đáp:
- Đây cũng là một cơ hội rèn luyện, dù sao tôi với anh trấn thủ cũng không sợ xảy ra chuyện gì không hay, không được thì đổi thôi.
- Được, vậy thì tiểu Bạch đi.
Điền Văn Kiến bưng tách trà lớn, gật đầu đồng ý.
Nhưng Điền Văn Kiến cũng nói ra một yêu cầu nho nhỏ:
- Lão Ngô bên phòng cơ mật đã lui, cháu của tôi phó phòng Điền Hạo đã làm nhiều năm rồi, lão Ngưu xem thế nào?
- Điền Hạo sao, một chàng trai rất không sai.
Một chức phó phòng còn chưa nằm trong mắt Ngưu Lam Sơn, hơn nữa cho tới bây giờ lão Điền chưa từng đề cập qua yêu cầu gì trong phương diện này, ngẫu nhiên nhắc tới lần đầu tiên hơn nữa chức vụ không cao, còn là thân thích của hắn, lời này nếu đã lên tiếng Ngưu Lam Sơn không thể không cho mặt mũi.
Nhưng sau khi hai người tách ra, Ngưu Lam Sơn liền gọi điện thoại gọi một vị phó trưởng phòng khác bên phòng cơ mật là Liêu Tiểu Minh đi qua, thì thầm cả buổi.
Từ trong văn phòng đi ra, vẻ mặt Liêu Tiểu Minh phiền muộn, vốn khối thịt mỡ đã tới tay bỗng nhiên lại bay mất, sắc mặt của ai cũng sẽ không tốt, nhưng Ngưu Lam Sơn đã động viên hắn, ý tứ nói kế tiếp còn cơ hội tốt, dặn hắn an tâm không cần lo lắng.
Điền Kiến Văn rời khỏi văn phòng Ngưu Lam Sơn, dùng tay gõ gõ tách trà lớn, như có điều suy nghĩ.
Diệp Tử Sơ đưa lên giấy xin phép xong lại quay về nhà.
Diệp Khai đang ở trong nhà, bác gái Trầm Diễm Vinh cùng chị họ Diệp Kiến Nhạc cũng đã trở về, là đến thăm Diệp Khai.
Bác gái Trầm Diễm Vinh cùng mẹ của Diệp Khai là Mạnh Chiêu Hoa có tuổi tác bằng nhau, chị họ Diệp Kiến Nhạc lại lớn hơn Diệp Khai một tuổi.
- Đã hơn một năm không gặp, tiểu Khai đã trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Trầm Diễm Vinh nhìn thấy Diệp Khai, có chút cảm khái nói.
Vóc dáng Diệp Kiến Nhạc cao gầy, thậm chí còn muốn cao hơn Diệp Khai một chút, nhìn kỹ là do nàng mang giày cao gót, nàng đi tới sờ đầu Diệp Khai, bộ dáng như ta đây là người chị tốt.
- Ngoan, để cho chị sờ một chút, nhìn xem có cao lớn được thêm chút nào không.
Trong miệng Diệp Kiến Nhạc lẩm bẩm, giống như mình thật sự rất quan tâm chuyện này.
Diệp Khai có chút cười khổ ngồi trên ghế bị Diệp Kiến Nhạc sờ tới sờ lui không ngừng.
Tính cách của người chị họ này của hắn có chút khiêu thoát, không hổ là trong tên gọi có chữ “Nhạc”, thường xuyên thích trêu cợt đám em út trong nhà, ngẫu nhiên ngay cả lão đại Diệp Kiến Hoan cũng không chịu buông tha.
- Nhạc Nhạc tỷ, chị làm như vậy thật không thích hợp rồi, em đường đường là một thiếu tướng, há có thể bị chị sờ loạn kiểu như vậy đây?
Diệp Khai đưa ra ý kiến phản đối.
- Ngoan, đừng nhúc nhích, thật sự chưa từng có dịp sờ đầu của một thiếu tướng đâu đấy, để cho chị tận tình cảm thụ một chút xem nào.
Diệp Kiến Nhạc nghiêm trang nói.
- Được rồi, đừng tiếp tục giày vò em trai của mình nữa.
Trầm Diễm Vinh nói:
- Mọi người đang chuẩn bị quay về thủ đô, thăm ông nội của hai đứa, nhưng mà một mình tiểu Khai ở lại Liêu Đông có phải không được thỏa đáng hay không?
Trầm Diễm Vinh lo lắng Diệp Khai ở lại nơi này chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, mọi việc sẽ bất lợi.
Tình huống của Liêu Đông xác thực có chút hỗn loạn, bởi vì công tác thay đổi chế độ trong xí nghiệp quốc hữu tiến hành không được thuận lợi, cho nên gần đây xã hội cũng không được yên ổn, thường xuyên sẽ xuất hiện một ít lưu manh xã hội đen chém người ngoài đường, mà trong tỉnh ứng đối cũng vô cùng tiêu cực, cho nên bình thường khi đến buổi tối trên đường rất ít người qua lại.
- Cháu nó lớn như vậy rồi, em cũng không nên xem thường cháu.
Vừa ngồi xuống không lâu, Diệp Tử Sơ trả lời nói.
Đường đường phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, thiếu tướng Diệp Khai, dễ dàng bị người cướp bóc hay sao?
Khỏi cần phải nói, lần này Diệp Khai đi tới Liêu Đông mang theo hai mươi thuộc hạ chức nghiệp bảo tiêu, đều là nhân vật phi thường bưu hãn, đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, trực tiếp đi vào làm việc trong câu lạc bộ Đế Hào tại thủ đô, dưới sự quản lý của Lê Đại.
Càng làm người ngạc nhiên hơn chính là Diệp Khai lợi dụng tiện lợi chức vụ của mình trong Cục cảnh vệ trung ương, đã phát giấy chứng nhận dùng súng cho những hộ vệ này, thu nhận họ vào dưới trướng của mình, như vậy xem như là một cỗ lực lượng không nhỏ rồi.
Bộ đội đặc chủng có súng, cùng bộ đội đặc chủng tay không, đây tuyệt đối là khái niệm hoàn toàn bất đồng.
- Xí nghiệp quốc hữu Liêu Đông thay đổi chế độ, ảnh hưởng khá lớn, nhưng thật sự là hỗn loạn…
Diệp Tử Sơ nhắc tới chuyện này không khỏi nhíu mày.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, hắn đối với bác hai vẫn tương đối hiểu rõ, Diệp Tử Sơ làm người thật sự là quá ngay thẳng, nếu như không có lực lượng của Diệp gia, hắn chưa chắc đã thăng được quân hàm trung tướng, đừng nói chi có thể thăng lên thượng tướng, hiện tại trong thời đại này, người có tính tình như hắn đã còn rất ít không gian sinh tồn.
Chính bởi vì như thế, Diệp Khai càng cảm thấy phải toàn lực ủng hộ bác hai Diệp Tử Sơ trùng kích lên cấp bậc thượng tướng, tiến vào bộ tổng tham mưu nhậm chức.
Ở thời đại hiện tại, việc kiến thiết quân đội còn chưa đủ, bình thường không huấn luyện, hoặc là hạng mục huấn luyện không theo kịp sự phát triển của thời đại, một khi gặp phải đại sự, ngay cả phản ứng còn chưa kịp đã bị người triệt để tiêu diệt, muốn đối lập với phương thức lấy chiến tranh nuôi chiến tranh của người Mỹ, kiến thiết quân đội trong nước xác thực tồn tại vấn đề rất lớn.
Có một số việc, không phải chỉ trốn tránh liền có thể thoát khỏi, mà giống như đà điều vùi đầu vào trong cát, làm bộ như không nhìn thấy sự hung hăng của người khác, sẽ càng dễ dàng bị người đá vào mông, cuối cùng sẽ bị vẽ mặt.
- Tiểu Khai không cùng chúng ta về thủ đô sao?
Diệp Kiến Nhạc có chút tò mò hỏi thăm.
- Dạ, còn có chút sự tình phải làm cho xong mới được.
Diệp Khai gật đầu nói.
- Em thật muốn đi đào sâm núi cho ông nội hay sao?
Diệp Kiến Nhạc hỏi:
- Loại đồ vật này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, em không phải nói nghiêm chỉnh đó chứ? Kỳ thật bỏ giá cao thu mua cũng được mà, em lại không thiếu tiền.
Diệp Khai nghe xong lập tức cười cười, sau đó lấy ra lễ vật đưa cho Diệp Kiến Nhạc, là một vòng cổ kim cương tinh phẩm cùng một tờ chi phiếu.
- Lễ vật nho nhỏ, xem như kính ý, thỉnh chị vui lòng nhận cho.
Diệp Khai cười nói.
- Ngoan, thật sự là đứa em trai tốt, chị thương em nhất!
Diệp Kiến Nhạc nhận lấy hộp nữ trang, mở ra xem lập tức vui vẻ, sau đó chạy thẳng lên lầu mang thử xem.
Diệp Tử Sơ cau mày nói:
- Cả ngày điên điên khùng khùng, cũng không biết tương lai có thể gả ra ngoài được không? Đều bị bác gái của cháu làm hư rồi.
- Giáo dục con gái cũng không phải chuyện riêng của một mình em, chẳng lẽ anh làm cha mà không có trách nhiệm hay sao?
Trầm Diễm Vinh lập tức lộ ra vẻ bất mãn.
Còn đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lính cần vụ đi ra xem xét, nguyên lai là chính ủy Điền Văn Kiến đã đến.
- Ah, chào Điền chính ủy, sao lại rảnh rỗi tới chỗ của tôi vậy?
Diệp Tử Sơ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vô cùng lễ phép mời Điền Văn Kiến vào nhà.
- Ha ha, không phải tôi nghe nói Diệp lão bị bệnh sao, tuy tôi không đi thăm được, nhưng có chút tấm lòng nhỏ muốn nhờ Diệp tham mưu trưởng mang về cho Diệp lão.
Điền Văn Kiến cười mị mị nhìn Diệp Khai ngồi một bên, lại nói với Diệp Tử Sơ.
- Vậy tôi xin đa tạ Điền chính ủy rồi.
Diệp Tử Sơ có chút kinh ngạc, tựa hồ không có nghe nói Điền Văn Kiến có quan hệ gì với Diệp lão gia tử, chỉ là Điền Văn Kiến cũng không quá ưa thích tặng qua tới nhà cho người khác, tuy hắn không quản sự nhưng ở phương diện thu lễ vật vẫn làm vô cùng nghiêm cẩn, lúc này đột nhiên đến thăm tỏ vẻ muốn đưa lễ vật cho Diệp lão gia tử, quả thật làm Diệp Tử Sơ cảm thấy kinh dị.
- Vị này là tiểu công tử của đồng chí Tử Bình đi?
Điền Văn Kiến nhìn Diệp Khai, phi thường hòa ái hỏi thăm.
- Chào Điền chính ủy, tôi là Diệp Khai.
Diệp Khai đứng lên, rất khách khí chào lại một tiếng.
Bất kể nói như thế nào, người ta là chính ủy của đại quân khu tỉnh lớn, cấp bậc thượng tướng, cũng đáng cho mình chào hỏi, hơn nữa giữa Diệp Tử Sơ cùng Điền Văn Kiến cũng không có thâm thù đại hận gì, không xung đột lợi ích tư nhân, cho nên mặt mũi vẫn phải cấp cho người ta.
- Tốt tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, sự nghiệp của chúng ta có người kế tục rồi!
Điền Văn Kiến tựa hồ phi thường thưởng thức Diệp Khai, liên tục nói ra vài chữ tốt, sau đó chợt hỏi:
- Nghe nói lần này Diệp Khai tướng quân đến đây là vì muốn đào sâm núi tại Liêu Đông sao?
- Phải, đúng là có ý nghĩ này.
Ánh mắt Diệp Khai lóe lên, gật đầu hồi đáp.
- Đào sâm núi, Liêu Đông cũng không phải nơi chọn lựa đầu tiên nha, hơn nữa sâm núi tại Liêu Đông cũng không nên đài, không chừng sẽ làm chậm trễ thời gian, được không bù mất.
Điền Văn Kiến lời nói thấm thít nói với Diệp Khai.
Diệp Khai nhìn Điền Văn Kiến, cảm giác trong câu nói của đối phương có vấn đề, hắn liền tỏ vẻ:
- Việc này sao, lúc tôi đi ra mang theo tin tưởng mười phần, thứ sâm núi này, nhất định là phải đào đấy, có điều kiện thì phải đào, không điều kiện thì sáng tạo điều kiện để đào! Nói tóm lại lần này, tôi đã quyết tâm rồi, không đào được sâm núi tuyệt không quay về thủ đô!
- Ha ha, Diệp tướng quân thật có khí phách, lão Điền này rất tán thưởng!
Điền Văn Kiến cười ha ha, lại nói thêm vài câu liền cáo từ rời đi.
- Hắn có ý tứ gì?
Trầm Diễm Vinh có chút kinh ngạc hỏi.
- Ai biết được!
Diệp Tử Sơ lắc đầu, mở ra gói lễ vật.
- Sâm núi?
Mấy người nhìn đồ vật bên trong, lập tức ngây ngẩn cả người.
- Đây là nhân chi thường tình nha…
Tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn rất vui vẻ liền phê chuẩn, hơn nữa còn cùng chính ủy thương lượng tuyển chọn người phụ trách công tác tạm thời trong lúc đồng chí Diệp Tử Sơ vắng mặt.
Chính ủy quân đội tên là Điền Văn Kiến, là một lão tướng có thân hình mập mạp, lớn hơn Ngưu Lam Sơn hai tuổi, rất ít phát huy được tác dụng gì trọng yếu trong quyết sách của quân khu, bình thường chỉ cầm tách trà lớn đi quanh trong văn phòng, số lần xuống cơ sở cũng rất ít, trên cơ bản không có chút trọng lượng trong hội nghị, tất cả quyết sách đều do tư lệnh quân khu Ngưu Lam Sơn quyết định.
Chính bởi vì như vậy, Ngưu Lam Sơn cảm thấy Điền Văn Kiến không tệ lắm, xem hắn như người mình có thể tranh thủ thu dụng, nhưng hắn cũng vô cùng rõ ràng, Điền Văn Kiến không khả năng khăng khăng một mực làm việc cho mình, dù sao người ta cũng là cấp bậc thượng tướng, tư lịch còn lão thành hơn cả mình.
Ý tứ của Ngưu Lam Sơn chính là chỉ cần Điền Văn Kiến không gây sự, hắn sẽ cho Điền Văn Kiến mặt mũi.
- Hiếu kính trưởng bối là chuyện nên làm thôi, tuổi tác của Diệp lão xác thực là đã cao.
Chính ủy Điền Văn Kiến bưng tách trà lớn chiêu bài của mình, dùng tay vuốt vuốt miệng tách trà.
- Lão Điền xem thế nào, tạm thời để Bạch Lệnh Minh phụ trách công tác của Diệp tham mưu trưởng được chứ?
Ngưu Lam Sơn hỏi.
- Tiểu Bạch sao, hắn được không? Hình như hắn chưa từng làm công tác này bao giờ đi!
Điền Văn Kiến hỏi ngược lại.
- Không làm qua cũng không sao đâu.
Ngưu Lam Sơn sờ lên tóc mình, vuốt vuốt vào giữa, chậm rãi hồi đáp:
- Đây cũng là một cơ hội rèn luyện, dù sao tôi với anh trấn thủ cũng không sợ xảy ra chuyện gì không hay, không được thì đổi thôi.
- Được, vậy thì tiểu Bạch đi.
Điền Văn Kiến bưng tách trà lớn, gật đầu đồng ý.
Nhưng Điền Văn Kiến cũng nói ra một yêu cầu nho nhỏ:
- Lão Ngô bên phòng cơ mật đã lui, cháu của tôi phó phòng Điền Hạo đã làm nhiều năm rồi, lão Ngưu xem thế nào?
- Điền Hạo sao, một chàng trai rất không sai.
Một chức phó phòng còn chưa nằm trong mắt Ngưu Lam Sơn, hơn nữa cho tới bây giờ lão Điền chưa từng đề cập qua yêu cầu gì trong phương diện này, ngẫu nhiên nhắc tới lần đầu tiên hơn nữa chức vụ không cao, còn là thân thích của hắn, lời này nếu đã lên tiếng Ngưu Lam Sơn không thể không cho mặt mũi.
Nhưng sau khi hai người tách ra, Ngưu Lam Sơn liền gọi điện thoại gọi một vị phó trưởng phòng khác bên phòng cơ mật là Liêu Tiểu Minh đi qua, thì thầm cả buổi.
Từ trong văn phòng đi ra, vẻ mặt Liêu Tiểu Minh phiền muộn, vốn khối thịt mỡ đã tới tay bỗng nhiên lại bay mất, sắc mặt của ai cũng sẽ không tốt, nhưng Ngưu Lam Sơn đã động viên hắn, ý tứ nói kế tiếp còn cơ hội tốt, dặn hắn an tâm không cần lo lắng.
Điền Kiến Văn rời khỏi văn phòng Ngưu Lam Sơn, dùng tay gõ gõ tách trà lớn, như có điều suy nghĩ.
Diệp Tử Sơ đưa lên giấy xin phép xong lại quay về nhà.
Diệp Khai đang ở trong nhà, bác gái Trầm Diễm Vinh cùng chị họ Diệp Kiến Nhạc cũng đã trở về, là đến thăm Diệp Khai.
Bác gái Trầm Diễm Vinh cùng mẹ của Diệp Khai là Mạnh Chiêu Hoa có tuổi tác bằng nhau, chị họ Diệp Kiến Nhạc lại lớn hơn Diệp Khai một tuổi.
- Đã hơn một năm không gặp, tiểu Khai đã trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Trầm Diễm Vinh nhìn thấy Diệp Khai, có chút cảm khái nói.
Vóc dáng Diệp Kiến Nhạc cao gầy, thậm chí còn muốn cao hơn Diệp Khai một chút, nhìn kỹ là do nàng mang giày cao gót, nàng đi tới sờ đầu Diệp Khai, bộ dáng như ta đây là người chị tốt.
- Ngoan, để cho chị sờ một chút, nhìn xem có cao lớn được thêm chút nào không.
Trong miệng Diệp Kiến Nhạc lẩm bẩm, giống như mình thật sự rất quan tâm chuyện này.
Diệp Khai có chút cười khổ ngồi trên ghế bị Diệp Kiến Nhạc sờ tới sờ lui không ngừng.
Tính cách của người chị họ này của hắn có chút khiêu thoát, không hổ là trong tên gọi có chữ “Nhạc”, thường xuyên thích trêu cợt đám em út trong nhà, ngẫu nhiên ngay cả lão đại Diệp Kiến Hoan cũng không chịu buông tha.
- Nhạc Nhạc tỷ, chị làm như vậy thật không thích hợp rồi, em đường đường là một thiếu tướng, há có thể bị chị sờ loạn kiểu như vậy đây?
Diệp Khai đưa ra ý kiến phản đối.
- Ngoan, đừng nhúc nhích, thật sự chưa từng có dịp sờ đầu của một thiếu tướng đâu đấy, để cho chị tận tình cảm thụ một chút xem nào.
Diệp Kiến Nhạc nghiêm trang nói.
- Được rồi, đừng tiếp tục giày vò em trai của mình nữa.
Trầm Diễm Vinh nói:
- Mọi người đang chuẩn bị quay về thủ đô, thăm ông nội của hai đứa, nhưng mà một mình tiểu Khai ở lại Liêu Đông có phải không được thỏa đáng hay không?
Trầm Diễm Vinh lo lắng Diệp Khai ở lại nơi này chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, mọi việc sẽ bất lợi.
Tình huống của Liêu Đông xác thực có chút hỗn loạn, bởi vì công tác thay đổi chế độ trong xí nghiệp quốc hữu tiến hành không được thuận lợi, cho nên gần đây xã hội cũng không được yên ổn, thường xuyên sẽ xuất hiện một ít lưu manh xã hội đen chém người ngoài đường, mà trong tỉnh ứng đối cũng vô cùng tiêu cực, cho nên bình thường khi đến buổi tối trên đường rất ít người qua lại.
- Cháu nó lớn như vậy rồi, em cũng không nên xem thường cháu.
Vừa ngồi xuống không lâu, Diệp Tử Sơ trả lời nói.
Đường đường phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, thiếu tướng Diệp Khai, dễ dàng bị người cướp bóc hay sao?
Khỏi cần phải nói, lần này Diệp Khai đi tới Liêu Đông mang theo hai mươi thuộc hạ chức nghiệp bảo tiêu, đều là nhân vật phi thường bưu hãn, đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, trực tiếp đi vào làm việc trong câu lạc bộ Đế Hào tại thủ đô, dưới sự quản lý của Lê Đại.
Càng làm người ngạc nhiên hơn chính là Diệp Khai lợi dụng tiện lợi chức vụ của mình trong Cục cảnh vệ trung ương, đã phát giấy chứng nhận dùng súng cho những hộ vệ này, thu nhận họ vào dưới trướng của mình, như vậy xem như là một cỗ lực lượng không nhỏ rồi.
Bộ đội đặc chủng có súng, cùng bộ đội đặc chủng tay không, đây tuyệt đối là khái niệm hoàn toàn bất đồng.
- Xí nghiệp quốc hữu Liêu Đông thay đổi chế độ, ảnh hưởng khá lớn, nhưng thật sự là hỗn loạn…
Diệp Tử Sơ nhắc tới chuyện này không khỏi nhíu mày.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, hắn đối với bác hai vẫn tương đối hiểu rõ, Diệp Tử Sơ làm người thật sự là quá ngay thẳng, nếu như không có lực lượng của Diệp gia, hắn chưa chắc đã thăng được quân hàm trung tướng, đừng nói chi có thể thăng lên thượng tướng, hiện tại trong thời đại này, người có tính tình như hắn đã còn rất ít không gian sinh tồn.
Chính bởi vì như thế, Diệp Khai càng cảm thấy phải toàn lực ủng hộ bác hai Diệp Tử Sơ trùng kích lên cấp bậc thượng tướng, tiến vào bộ tổng tham mưu nhậm chức.
Ở thời đại hiện tại, việc kiến thiết quân đội còn chưa đủ, bình thường không huấn luyện, hoặc là hạng mục huấn luyện không theo kịp sự phát triển của thời đại, một khi gặp phải đại sự, ngay cả phản ứng còn chưa kịp đã bị người triệt để tiêu diệt, muốn đối lập với phương thức lấy chiến tranh nuôi chiến tranh của người Mỹ, kiến thiết quân đội trong nước xác thực tồn tại vấn đề rất lớn.
Có một số việc, không phải chỉ trốn tránh liền có thể thoát khỏi, mà giống như đà điều vùi đầu vào trong cát, làm bộ như không nhìn thấy sự hung hăng của người khác, sẽ càng dễ dàng bị người đá vào mông, cuối cùng sẽ bị vẽ mặt.
- Tiểu Khai không cùng chúng ta về thủ đô sao?
Diệp Kiến Nhạc có chút tò mò hỏi thăm.
- Dạ, còn có chút sự tình phải làm cho xong mới được.
Diệp Khai gật đầu nói.
- Em thật muốn đi đào sâm núi cho ông nội hay sao?
Diệp Kiến Nhạc hỏi:
- Loại đồ vật này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, em không phải nói nghiêm chỉnh đó chứ? Kỳ thật bỏ giá cao thu mua cũng được mà, em lại không thiếu tiền.
Diệp Khai nghe xong lập tức cười cười, sau đó lấy ra lễ vật đưa cho Diệp Kiến Nhạc, là một vòng cổ kim cương tinh phẩm cùng một tờ chi phiếu.
- Lễ vật nho nhỏ, xem như kính ý, thỉnh chị vui lòng nhận cho.
Diệp Khai cười nói.
- Ngoan, thật sự là đứa em trai tốt, chị thương em nhất!
Diệp Kiến Nhạc nhận lấy hộp nữ trang, mở ra xem lập tức vui vẻ, sau đó chạy thẳng lên lầu mang thử xem.
Diệp Tử Sơ cau mày nói:
- Cả ngày điên điên khùng khùng, cũng không biết tương lai có thể gả ra ngoài được không? Đều bị bác gái của cháu làm hư rồi.
- Giáo dục con gái cũng không phải chuyện riêng của một mình em, chẳng lẽ anh làm cha mà không có trách nhiệm hay sao?
Trầm Diễm Vinh lập tức lộ ra vẻ bất mãn.
Còn đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lính cần vụ đi ra xem xét, nguyên lai là chính ủy Điền Văn Kiến đã đến.
- Ah, chào Điền chính ủy, sao lại rảnh rỗi tới chỗ của tôi vậy?
Diệp Tử Sơ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vô cùng lễ phép mời Điền Văn Kiến vào nhà.
- Ha ha, không phải tôi nghe nói Diệp lão bị bệnh sao, tuy tôi không đi thăm được, nhưng có chút tấm lòng nhỏ muốn nhờ Diệp tham mưu trưởng mang về cho Diệp lão.
Điền Văn Kiến cười mị mị nhìn Diệp Khai ngồi một bên, lại nói với Diệp Tử Sơ.
- Vậy tôi xin đa tạ Điền chính ủy rồi.
Diệp Tử Sơ có chút kinh ngạc, tựa hồ không có nghe nói Điền Văn Kiến có quan hệ gì với Diệp lão gia tử, chỉ là Điền Văn Kiến cũng không quá ưa thích tặng qua tới nhà cho người khác, tuy hắn không quản sự nhưng ở phương diện thu lễ vật vẫn làm vô cùng nghiêm cẩn, lúc này đột nhiên đến thăm tỏ vẻ muốn đưa lễ vật cho Diệp lão gia tử, quả thật làm Diệp Tử Sơ cảm thấy kinh dị.
- Vị này là tiểu công tử của đồng chí Tử Bình đi?
Điền Văn Kiến nhìn Diệp Khai, phi thường hòa ái hỏi thăm.
- Chào Điền chính ủy, tôi là Diệp Khai.
Diệp Khai đứng lên, rất khách khí chào lại một tiếng.
Bất kể nói như thế nào, người ta là chính ủy của đại quân khu tỉnh lớn, cấp bậc thượng tướng, cũng đáng cho mình chào hỏi, hơn nữa giữa Diệp Tử Sơ cùng Điền Văn Kiến cũng không có thâm thù đại hận gì, không xung đột lợi ích tư nhân, cho nên mặt mũi vẫn phải cấp cho người ta.
- Tốt tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, sự nghiệp của chúng ta có người kế tục rồi!
Điền Văn Kiến tựa hồ phi thường thưởng thức Diệp Khai, liên tục nói ra vài chữ tốt, sau đó chợt hỏi:
- Nghe nói lần này Diệp Khai tướng quân đến đây là vì muốn đào sâm núi tại Liêu Đông sao?
- Phải, đúng là có ý nghĩ này.
Ánh mắt Diệp Khai lóe lên, gật đầu hồi đáp.
- Đào sâm núi, Liêu Đông cũng không phải nơi chọn lựa đầu tiên nha, hơn nữa sâm núi tại Liêu Đông cũng không nên đài, không chừng sẽ làm chậm trễ thời gian, được không bù mất.
Điền Văn Kiến lời nói thấm thít nói với Diệp Khai.
Diệp Khai nhìn Điền Văn Kiến, cảm giác trong câu nói của đối phương có vấn đề, hắn liền tỏ vẻ:
- Việc này sao, lúc tôi đi ra mang theo tin tưởng mười phần, thứ sâm núi này, nhất định là phải đào đấy, có điều kiện thì phải đào, không điều kiện thì sáng tạo điều kiện để đào! Nói tóm lại lần này, tôi đã quyết tâm rồi, không đào được sâm núi tuyệt không quay về thủ đô!
- Ha ha, Diệp tướng quân thật có khí phách, lão Điền này rất tán thưởng!
Điền Văn Kiến cười ha ha, lại nói thêm vài câu liền cáo từ rời đi.
- Hắn có ý tứ gì?
Trầm Diễm Vinh có chút kinh ngạc hỏi.
- Ai biết được!
Diệp Tử Sơ lắc đầu, mở ra gói lễ vật.
- Sâm núi?
Mấy người nhìn đồ vật bên trong, lập tức ngây ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.