Quan Môn

Chương 422: Chúng ta cũng có lò phản ứng hạt nhân

Thao Lang

05/11/2014

Nhưng Diệp Khai cũng hiểu rằng những vấn đề mang tính kết cấu này trong thời gian ngắn khó có thể giải quyết được, do đó trong hai năm kế tiếp hoặc là điện lực thiếu hụt hoặc là tiếp tục nguy kịch hơn, thậm chí có thể xuất hiện tình trạng thiếu điện nghiêm trọng.

Trước mắt cả nước đã có hơn 10 tỉnh gặp phải tình trạng thiếu điện, đặc biệt là tình trạng thiếu điện ở khu vực Hoa Đông và Hoa Trung, do nguyên nhân mang tính kết cấu không thể giải quyết trong thời gian ngắn nên tình trạng này sẽ tiếp diễn trong thời gian dài.

- Việc cung cấp điện cho thành phố Minh Châu, chủ yếu là thông qua nguồn điện được chuyển đến từ tỉnh Giang Trung. Tuy trong một số chính sách của đất nước có đưa ra những sự bảo đảm nhưng lại luôn xảy ra một số điều không mong muốn cũng là chuyện bình thường.

Trữ Thiên Hòa nói tiếp.

Diệp Khai gật đầu.

- Vấn đề này có thể đưa ra làm một điều kiện, việc sử dụng điện của thành phố Minh Châu buộc phải đạt được một sự bảo đảm có hiệu quả, cha và ông cậu nói một tiếng, khi lựa chọn chủ tịch tỉnh Giang Trung cần phải nhấn mạnh điểm này.

- Hả?

Diệp Tử Bình nghe xong như hiểu ra điều gì đó, cảm thấy Diệp Khai đưa ra đề nghị này không phải là không thể cân nhắc được.

Lần này nếu người nhà họ Diệp có thể thu được lợi trong cuộc tuyển chọn chủ tịch tỉnh Giang Trung thì việc giải quyết vấn đề ở thành phố Minh Châu cũng trở nên dễ dàng, dù gì bản thân cũng là ủy viên cục chính trị , cho nên vẫn có quyền phát ngôn cho lá phiếu lần này.

Khách sạn Minh Châu vẫn còn nhiều cách xử lý cho tình trạng này, điện chỉ bị cắt trong vòng mười mấy phút thì đèn lại sáng trở lại, nhân viên phục vụ lại lần lượt mang nến ra ngoài, sau đó thổi tắt để tránh khói nến sẽ ảnh hưởng đến khách .

- Sao con lại ngồi ngây ra vậy, đang nghĩ gì sao?

Đột nhiên Ninh Sương nhận ra Diệp Khai ngồi đó dường như đang suy nghĩ điều gì, nên tò mò hỏi.

- Con đang nghĩ, nếu địa bàn khu Thánh Vương có thể mở rộng hơn thì chắc chắn có thể xây thêm một nhà máy điện để giải quyết nguy cơ thiếu điện trước mắt.

Diệp Khai xoa xoa cằm nói.

- Xây dựng nhà máy phát điện?

Diệp Tử Bình và Trữ Thiên Hòa nghe xong tuy có chút đồng tình nhưng lại đưa ra những vấn đề xung quanh điều này.

- Nhưng ở đây không có than đá, nếu xây dựng máy phát điện thì sẽ cần phải vận chuyển than từ bên ngoài đến, giá thành vận chuyển cũng rất cao, vậy thì chi bằng trực tiếp mua điện sẽ tiết kiệm hơn. Hơn nữa xây dựng nhà máy phát điện sẽ gây ra ô nhiễm môi trường cũng là vấn đề phải xem xét. Còn nữa, phía Tam Hiệp cũng đang chuẩn bị tiến hành xây dựng, có thêm công trình mới này thì việc đảm bảo cung cấp điện cho vùng phía Đông sẽ được chắc chắn hơn.

- Tam Hiệp?



Diệp Khai nghe xong cười và không nói thêm điều gì, chỉ là sắc mặt có chút khó coi khiến người khác cảm thấy khó hiểu.

- Thái độ như vậy là sao?

Diệp Tử Bình thấy vậy có chút không vui nói.

- Dù là có trạm phát điện Tam Hiệp thì sao chứ? Việc thiếu điện nghiêm trọng thì vẫn phải xem xét …

Diệp Khai đáp.

Đối với một công trình thủy điện cỡ lớn với thời gian và chiều rộng lớn như vậy, Diệp Khai cũng không biết nên nhận xét như thế nào, chỉ biết rằng một khi dự án này được tiến hành thì thực sự có thể bù lại sự thiếu điện ở vùng phía Đông và phía Nam, nhưng nếu nói rằng có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề thiếu điện nghiêm trọng thì không khác gì chuyện hoang đường viển vông, là điều tuyệt đối không thể thực hiện được.

- Vẫn tốt hơn là không xây, ít nhất có thể giải quyết được vấn đề thiếu điện trên diện rộng.

Diệp Tử Bình

- Con chỉ lợi chẳng thấy đâu mà lại chịu tổn thất, hiện tại nước Mỹ đều không xây dựng các dự án thủy điện nữa.

Diệp Khai đáp.

- Tại sao? Dự án thủy điện không hề gây ô nhiễm mà.

Ninh Sương nghe xong cũng cảm thấy có chút tò mò.

- Nhưng dự án thủy điện cũng có thể làm mất cân bằng sinh thái của một khu vực, thậm chí còn nguy hại nghiêm trọng đến toàn bộ môi trường sinh thái vùng trung hạ du sông Trường Giang và kết cấu an toàn.

Diệp Khai nói.

- Tại sao không nghĩ về việc tại vùng thượng du sông Trường Giang có một đập nước treo trên đỉnh lớn như vậy, một khi đập lớn xảy ra vấn đề có thể một trận lũ lụt lớn mà từ trước đến nay chưa từng gặp sẽ cuốn trôi đi tất cả, lúc đó sẽ gây ra một hậu quả như thế nào chứ?

- Việc này…

Ninh Sương nghe xong trong đầu liền xuất hiện một cảnh tưởng kinh hoàng.

Một trận lũ lụt kinh thiên động địa tràn tới thì cả cả phía Nam sẽ trở thành biển nước.

- Vậy ý của anh là gì? Sẽ xây dựng nhà máy nhiệt điện ở khu Thánh Vương sao?



Diệp Tử Bình hỏi.

- Đương nhiên không mọi chuyện không đơn giản như vậy, ý con là phát triển nguồn năng lượng mới mang tính tổng hợp.

Diệp Khai thấy mọi người có vẻ không hiểu về ý kiến của mình nên giải thích răng.

- Chính là tập trung sức gió, năng lượng mặt trời, năng lượng thủy triều, năng lượng hạt nhân thành một trạm phát điện tổng hợp.

Lúc này Diệp Tử Bình mới hiểu ý Diệp Khai, nhưng suy nghĩ một lát ông lại lên tiếng.

- Tuy ý kiến của con rất hay nhưng mấy dự án này không cái nào dễ dàng thao tác được, theo tình hình trước mắt thì đều chưa đạt đến độ mang tính thực chất, ba thấy rằng suy nghĩ đó vẫn chưa thực tế.

- Nếu không thì hiện tại chúng ta vẫn sống trong thời kỳ đồ đá.

Diệp Khai có chút khó chịu mà nói.

- Chuyện mà mọi người cảm thấy không thể nhưng dưới con mắt của các nhà khoa học chưa chắc đã là không thể, hơn nữa con dám nói những điều như vậy, thực thế là vì con đã có sự xem xét toàn diện, có thể thực hiện tổng thể dự án, ít nhất việc sử dụng điện ở khu Thánh Vương có thể được bảo đảm, đồng thời còn có thể bán lại nguồn điện dồi dào cho thành phố Minh Châu của mọi người.

- Vậy thì con cũng phải có được sự phê chuẩn đã, cửa phía lão Vân không dễ vượt qua đâu.

Diệp Tử Bình nói.

Thủ tướng Vân nắm quyền ở toàn cục, có quyền quyết định đối với việc phê duyệt các dự án lớn này cho nên Diệp Tử Bình không chắc rằng ông ta sẽ đồng ý cho xây dựng một nhà máy phát điện tổng thể mà không khả thi như vậy.

- Thực ra rất đơn giản.

Diệp Khai nhìn nhận vấn đề này khá đơn giản.

- Con sẽ tự xây trước chẳng phải là được sao, cần gì phải được sự quyết định của ông ta, đợi đến lúc các vị công quan kia đưa ra quyết sách thì tất cả đều sụp đổ.

- Con…. cậu càng ngày càng to gan đấy, để xem ông con sẽ xử lý con ra sao.

Diệp Tử Bình trong chốc lát không biết nên nói gì chỉ có thể lôi Diệp lão gia ra để dọa Diệp Khai.

Thực ra Diệp Tử Bình cũng không đồng tình với một số cách làm của Thủ tướng Vân, đặc biệt là về việc bảo đảm nguồn năng lượng, Diệp Tử Bình và Diệp Khai cùng có chung cách nghĩ, đều cho rằng chính sách có phần sai lệch. Chẳng hạn như chính sách nhập khẩu một số lượng lớn dầu mỏ cùng với việc giải quyết thiếu điện thì đều được Diệp Tử Bình coi trọng nhưng tổng giám đốc Vân lại coi như không, ông ta cho rằng việc xây dựng nhà máy điện sẽ dễ gây ra cung lớn hơn nhu cầu về điện, hiện tại cũng không nhìn ra được sự cần thiếu của việc xây dựng nhà máy điện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook