Chương 259: Chương trình nghị sự đặc biệt thông qua!
Thao Lang
15/07/2014
Có muốn thử xem một chút hay không?
Lực sát thương cũng những lời này, thật sự là quá lớn!
Toàn bộ các đại lão trong phòng lúc này đều hít sâu một hơi lạnh, không nói.
Thật sự lời này căn bản là không có biện pháp bắt chuyện, ai tiếp ai không may!
Bởi vì có câu nói chẳng có ai là hoàn mỹ, quan không thanh quanh, nếu như cầm kính lúp đến xem kỹ một phen, trên người quan viên nào mà tìm không ra một đống khuyết điểm?
Câu nói này của Diệp Khai ép buộc người làm tất cả mọi người đều nói không ra lời.
Dụng ý của hắn thật quá mức rõ ràng, mọi người không phải kẻ ngu, tự nhiên có thể đoán được nửa câu sau của Diệp Khai.
- Nếu các người dám để cho tôi thử xem, tôi có thể đem cấp chính sảnh dưới tay ông xách đi ra chừng mười tên khai đao giải phẫu, đến lúc đó nhìn xem phải chăng ông còn có thể bình tĩnh ngồi yên tại chỗ này, cùng tôi đàm luận cái gì mà tư lịch không đủ, nói nhảm cái gì mà tuổi còn quá trẻ?
Nếu như là người bình thường nói như vậy, mọi người có thể xem là hắn đang láo khoét đánh rắm, thế nhưng người nói lời này chính là Diệp Khai, người nối nghiệp trọng yếu nhất của Diệp gia đời thứ ba, trong nhà có ba người lãnh đạo quốc cấp, sau lưng thậm chí có đồng chí Phương Hòa tán thưởng, cùng đồng chí Sở Phong coi trọng, người như vậy cho dù chỉ mới mười tám tuổi, nhưng cũng không ai có thể đem lời nói của hắn là nói tầm bậy linh tinh, anh có thể xác định được hắn là thuận miệng nói bậy, hay vẫn đã sớm có kế hoạch trước đây này?
Cũng đừng nói các cán bộ trong phe phái của anh mỗi người đều thanh liêm như nước, chính khí lăng nhiên, có bản lĩnh thì lần lượt lôi ra từng người đến xem thử đi, xem Diệp Khai rốt cục có thể hay không moi ra một chút tật xấu của họ?
Vì một cấp chính sảnh, bồi vào mười cấp chính sảnh của chính mình, còn thêm một trương mặt mo, chuyện như vậy thật sự là không chịu nổi, cũng không thể đi cùng Diệp Khai phân chia cao thấp nữa đi.
Làm vậy phong hiểm quá lớn, tuyệt đối không thể nhúng vào!
Không nói những lực lượng sau lưng kia, chỉ cần với năng lực bản thân Diệp Khai, đã đủ làm mọi người cảm thấy thật sự khó đối phó, anh lấy không được nhược điểm của hắn, là vì Diệp Khai vô dục vô cầu, tật xấu của những người trong quan trường lại không có liên quan gì hắn, ngược lại ở chút ít phương diện hắn lại đứng trong vị trí phi thường có lợi, làm cho không người nào có thể đả kích.
Mà một loạt hành động của Diệp Khai biểu hiện ra năng lực cường đại của chính mình cũng làm mọi người cảm thấy chấn kinh, đây hoàn toàn không phải một thiếu niên mười tám tuổi có khả năng làm được, thế nhưng mà hắn thực sự làm được rồi!
Đối với loại tồn tại yêu nghiệt như Diệp Khai, nếu như nói không phải là đại địch sinh tử, tốt hơn nên ít đi trêu chọc hắn một chút cho thỏa đáng, tránh khỏi đến lúc đó làm ra một sự tình gì mà không thể giải quyết được, nhắm trúng cho thân mình một đống phiền toái, vậy thì cái được không bù đắp nổi cái mất.
Dù sao Diệp Khai thế nhưng nhìn thấy được hắn có một lịch sử đấu tranh chỉnh người vô cùng sáng lạn đấy.
Lúc trước Trần gia, Phùng gia cũng một ít nhân tài thủ hạ của bọn họ đều bởi vì mâu thuẫn với Diệp Khai, mới bị thu thập thất bại thảm hại, tổ chim bị phá, không còn được một quả trứng nguyên vẹn nào tồn tại.
Vết xe đổ ah!
Đương nhiên, một điểm trọng yếu nhất là đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong rõ ràng đều ủng hộ Diệp Khai nói chuyện, điều này thật làm đầu người cảm thấy vô cùng đau đớn.
Lực ảnh hưởng của hai người bọn họ trong chính đàn quốc gia thật sự là quá lớn, cơ hồ chư vị đang ngồi đều xuất từ môn hạ của họ, cho dù hiện tại từng người đều đã có tâm tư riêng, không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước kia, nhưng nếu anh dám công khai ngang nhiên phản kháng ý chí của họ, cũng phải suy nghĩ kỹ lại một chút, chính mình phải chăng có thể thừa nhận được kết quả như thế?
- Xem ra mọi người đối với cháu đã không còn ý kiến gì nữa rồi, cháu xem chuyện này thì cứ quyết định như vậy đi thôi!
Diệp Khai thấy mọi người không ai còn lên tiếng, liền vừa cười vừa nói.
Đồng chí Giang Thành lập tức nở nụ cười, lời này hẳn phải do hắn nói, không nghĩ tới Diệp Khai lại bao biện làm thay hắn rồi.
Nhưng hắn cũng không thể nói được gì, dù sao vừa rồi là mọi người không ai nói lời nào, anh còn có thể không cho phép Diệp Khai người ta nói chuyện? Đã cho người ta nói chuyện, mọi người cũng không thể tiếp tục giả câm vờ điếc được nữa, tránh khỏi vô duyên cớ lại bị vãn bối giễu cợt.
Vì vậy đồng chí Giang Thành liền hướng qua Diệp lão gia tử trưng cầu ý kiến:
- Diệp lão, ông xem chuyện này…?
- Phó ban đi, chính sảnh quá chói mắt rồi.
Diệp lão gia tử trầm giọng nói ra:
- Dù sao con đường kia tuy đã làm xong khai mở, nhưng hiện tại vẫn còn chưa hoàn thành, làm người nên thu liễm một chút cho thỏa đáng, tuổi còn nhỏ đã làm chính sảnh thì có chút không thỏa đáng lắm.
Ông vừa nói như vậy, mọi người đã lập tức oán thầm, nguyên lai mọi người không hề nghĩ đến Diệp lão gia tử sẽ công khai tỏ thái độ ủng hộ cháu mình thượng vị, nhưng hiện tại hắn bỗng nhiên lại nhảy ra ủng hộ rồi, ngược lại khiến người khác không còn cách nào ứng đối, chẳng lẽ lại gây cãi thêm một hồi sao?
Người khác còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Khai đã lập tức biểu lộ ra vẻ bất mãn:
- Đã nói là chính sảnh nha, đồng chí Phương Hòa cũng đã chịu rồi đâu, hiện tại co rụt thủy bình, gà mẹ biến vịt, như thế nào trả lời với lão nhân gia đây chứ?
- Hắc…
Ở một bên đang xem náo nhiệt, Vân thủ tướng nghe xong lập tức nhe răng.
Ngoài mặt Diệp Khai đang nghi vấn ông nội hắn Diệp Tương Kiền, trên thực tế đã mang thân phận của đồng chí Phương Hòa đem ra dọa người, hôm nay Diệp lão gia tử đã lên tiếng, nếu như người khác còn nhảy ra nói này nói kia thì thật sự là không để cho Diệp gia mặt mũi, chẳng những không để mặt mũi cho Diệp lão gia tử, đồng thời cũng không lưu mặt mũi cho đồng chí Phương Hòa!
Sự tình xuất lực còn bất lợi như vậy, thật sự không có bao nhiêu người nguyện ý đi làm.
- Chỗ của đồng chí Phương Hòa, để ông đi nói!
Diệp lão gia tử nói ra:
- Trong chuyện này cháu cũng đừng có tiếp tục ồn ào nữa!
Ngoài mặt nghe vào như mắng Diệp Khai đừng có tiếp tục om sòm, nhưng ý ở ngoài lời thì thật khó nói, mọi người nghe xong liền cảm thấy hôm nay Diệp lão gia tử cũng có một ít khác thường, là đúng lý không buông tha người!
- Vậy thì phó ban đi!
Đồng chí Giang Thành suy nghĩ một chút, rốt cục quyết định.
Mười tám tuổi cấp phó ban tuy nghe không hợp thói thường, nhưng cẩn thận an bài cho hợp lý một chút cũng có thể tiếp nhận được, so với việc trực tiếp đề bạt một cấp chính sảnh thì tốt hơn rất nhiều.
Nếu cho hắn lập tức thăng lên cấp chính sảnh mười tám tuổi, hai mươi tuổi sẽ thăng phó bộ sao?
Vậy thì có chút không thực tế rồi, cũng đột phá điểm mấu chốt mọi người có thể chấp nhận.
- Mọi người biểu quyết một chút về vấn đề này đi.
Sự tình quyết định như vậy, nhưng đồng chí Giang Thành lại đột nhiên đưa ra lời đề nghị biểu quyết như thế, không khỏi làm người cảm thấy có chút đột nhiên.
- Đây là muốn đem toàn bộ mọi người bắt cóc lên chung một chiếc chiến xa a…
Có ít người suy nghĩ liền hiểu ra.
- Tôi đồng ý!
Vân thủ tướng là người tỏ ý đầu tiên.
- Tôi cũng đồng ý!
Kỳ quái chính là chủ tịch Hứa Vĩnh Niên cũng rõ ràng giơ tay lên đồng ý.
- Đồng ý.
- Tôi không có lý do phản đối.
-…
Dạo qua một vòng, mọi người rõ ràng đều đã đồng ý, vậy mà không còn ai đưa ra lời phản đối, điều này làm Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ xuất hiện kết quả như vậy.
Theo đạo lý nói, giơ tay biểu quyết sẽ luôn xuất hiện vài thanh âm không hài hòa, vậy mà không nghĩ đến hôm nay lại thuận lợi thành công đạt chung nhận thức, xác thực làm cho người ngạc nhiên, lại cảm thấy có chút khó tin.
Ngược lại ba nhân vật của Diệp gia cuối cùng lại lựa chọn một loại phương thức khác đến ứng phó.
- Với tư cách trực hệ, mấy người chúng tôi bỏ quyền.
Diệp lão gia tử nói ra.
Vân thủ tướng cùng chủ tịch Hứa Vĩnh Niên đều nhếch môi, trong lòng tự nhủ Diệp gia các ngươi cũng thật biết giả vờ, hiện tại tất cả mọi người đồng ý mà các người lại bỏ quyền, ra vẻ như mình thanh cao, nếu như kết quả không được lý tưởng như vậy, đoán chừng ba người đã mặc giáp xông trận đi nha?
- A…đã như vậy, ba người bỏ quyền, không ai phản đối, còn lại toàn bộ đồng ý.
Phụ trách chủ trì hội nghị, đồng chí Cổ Kiến Nhung điểm đầu người, lại tuyên bố:
- Chương trình nghị sự đặc biệt đề bạt đồng chí Diệp Khai làm chức vị cấp phó ban được chính thức thông qua, trong vòng một tháng chứng thực!
Đồng chí Cổ Kiến Nhung vừa tuyên bố xong, lập tức đưa tới một đám chú ý.
Vài vị đều có chút kinh ngạc nhìn đồng chí Cổ Kiến Nhung, cảm thấy những lời này của hắn nói được có chút thiên vị rồi, thêm hai chữ “đặc biệt”, liền chú định tính đặc thù của chương trình nghị sự này, mặc dù ghi chép vào trong tài liệu lưu lại, cũng sẽ biểu lộ ra vẻ đặc biệt bất thường, dù sao quyết định trong hội nghị Cục chính trị trung ương đại biểu cho quyền lực cơ cấu cao nhất quốc gia tán thành.
Sau này vô luận là có ai muốn đặt nghi vấn đối với chuyện này phải thông qua toàn bộ hai mươi mấy nhân vật đang có mặt trong phòng nơi đây.
Một điều khác, đồng chí Cổ Kiến Nhung bỏ thêm thời gian hạn chế, chứng thực trong một tháng.
Điều này cũng có một cách nói, cũng giống như trước kia các chức quan viên dự khuyết, tuy chức phó ban của Diệp Khai đã được quyết định, nhưng muốn chính thức bổ nhiệm cho hắn một vị trí thích hợp cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu như kéo dài thêm một chút lại nói không có vị trí thích hợp, cứng rắn kéo dây dưa thêm hai năm cũng sẽ có khả năng.
Nhưng hiện tại đồng chí Cổ Kiến Nhung lấy thân phận bí thư trưởng đưa ra lời nói này, vô hình đã cắt đứt ý niệm phá rối kéo dài của những người khác, bọn họ còn muốn dùng đầu óc trong phương diện này xem như là không được nữa rồi.
Bởi vì câu nói này, người đang ngồi không khỏi nhìn đồng chí Cổ Kiến Nhung thêm vài lần, trong lòng tự nhủ vì sao người nối nghiệp tương lai của quốc gia như thế nào cũng đã đảo hướng Diệp gia rồi sao? Chuyện này thoạt nhìn có chút cổ quái!
Thân phận của bí thư trưởng Cổ Kiến Nhung dù sao là đặc thù, theo đạo lý vì cam đoan địa vị của người nối nghiệp sau này của quốc gia không lay chuyển được, hắn ở trong cao tầng lẽ ra nên ít xuất hiện chuyện làm chủ, tận khả năng không tham dự vào những đấu tranh kịch liệt của các đại phái hệ, đây là cách làm thông thường.
Nhưng hôm nay bởi vì chuyện của Diệp Khai, bí thư Cổ Kiến Nhung vậy mà tuyên bố kết luận lại bỏ thêm nhấn mạnh, lợi dụng thân phận người chủ trì hội nghị giúp Diệp Khai một tay, điều này làm mọi người cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nói người khác, ngay cả mấy nhân vật của Diệp gia cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bí thư Cổ Kiến Nhung tuy là người nối nghiệp mà đồng chí Phương Hòa đưa đi ra, nhưng quan hệ cùng Diệp gia chỉ là bình thường mà thôi, mặc dù nói việc hắn tiến vào thường ủy trung ương Diệp gia cũng có ra khí lực, nhưng chủ yếu là vì cân nhắc chung cùng với hồi báo cho đồng chí Phương Hòa.
Hiện tại bí thư Cổ Kiến Nhung lại ủng hộ Diệp Khai, xem ra đã là một nhân tình khá lớn.
Trong nội tâm mọi người không ngừng suy đoán lung tung, không ai nhìn rõ ràng trong màn khói rốt cục lại che giấu tình huống như thế nào, thoạt nhìn chỉ có ngày sau chậm rãi nhận thức mới có thể nhìn ra được chân tướng bên trong, hiện tại thật sự không dễ kết luận.
- Vậy cứ như thế đi, bên Ban tổ chức trung ương tôi sẽ chào hỏi, để cho bọn họ chứng thực việc này.
Đồng chí Giang Thành thấy sự tình đã không còn gì tranh luận, liền bán một nhân tình cho Diệp gia.
Diệp lão gia tử gật nhẹ đầu, tỏ vẻ cảm tạ.
Có thủ trưởng số một đồng chí Giang Thành ra mặt chào hỏi bên Ban tổ chức trung ương, lại để cho họ an bài công tác cho Diệp Khai, xác thực là có tác dụng mạnh rồi, tin tưởng trưởng ban Niếp Vân Phi bên Ban tổ chức cũng sẽ vì chuyện này mà cảm thấy đau đầu một trận.
Lực sát thương cũng những lời này, thật sự là quá lớn!
Toàn bộ các đại lão trong phòng lúc này đều hít sâu một hơi lạnh, không nói.
Thật sự lời này căn bản là không có biện pháp bắt chuyện, ai tiếp ai không may!
Bởi vì có câu nói chẳng có ai là hoàn mỹ, quan không thanh quanh, nếu như cầm kính lúp đến xem kỹ một phen, trên người quan viên nào mà tìm không ra một đống khuyết điểm?
Câu nói này của Diệp Khai ép buộc người làm tất cả mọi người đều nói không ra lời.
Dụng ý của hắn thật quá mức rõ ràng, mọi người không phải kẻ ngu, tự nhiên có thể đoán được nửa câu sau của Diệp Khai.
- Nếu các người dám để cho tôi thử xem, tôi có thể đem cấp chính sảnh dưới tay ông xách đi ra chừng mười tên khai đao giải phẫu, đến lúc đó nhìn xem phải chăng ông còn có thể bình tĩnh ngồi yên tại chỗ này, cùng tôi đàm luận cái gì mà tư lịch không đủ, nói nhảm cái gì mà tuổi còn quá trẻ?
Nếu như là người bình thường nói như vậy, mọi người có thể xem là hắn đang láo khoét đánh rắm, thế nhưng người nói lời này chính là Diệp Khai, người nối nghiệp trọng yếu nhất của Diệp gia đời thứ ba, trong nhà có ba người lãnh đạo quốc cấp, sau lưng thậm chí có đồng chí Phương Hòa tán thưởng, cùng đồng chí Sở Phong coi trọng, người như vậy cho dù chỉ mới mười tám tuổi, nhưng cũng không ai có thể đem lời nói của hắn là nói tầm bậy linh tinh, anh có thể xác định được hắn là thuận miệng nói bậy, hay vẫn đã sớm có kế hoạch trước đây này?
Cũng đừng nói các cán bộ trong phe phái của anh mỗi người đều thanh liêm như nước, chính khí lăng nhiên, có bản lĩnh thì lần lượt lôi ra từng người đến xem thử đi, xem Diệp Khai rốt cục có thể hay không moi ra một chút tật xấu của họ?
Vì một cấp chính sảnh, bồi vào mười cấp chính sảnh của chính mình, còn thêm một trương mặt mo, chuyện như vậy thật sự là không chịu nổi, cũng không thể đi cùng Diệp Khai phân chia cao thấp nữa đi.
Làm vậy phong hiểm quá lớn, tuyệt đối không thể nhúng vào!
Không nói những lực lượng sau lưng kia, chỉ cần với năng lực bản thân Diệp Khai, đã đủ làm mọi người cảm thấy thật sự khó đối phó, anh lấy không được nhược điểm của hắn, là vì Diệp Khai vô dục vô cầu, tật xấu của những người trong quan trường lại không có liên quan gì hắn, ngược lại ở chút ít phương diện hắn lại đứng trong vị trí phi thường có lợi, làm cho không người nào có thể đả kích.
Mà một loạt hành động của Diệp Khai biểu hiện ra năng lực cường đại của chính mình cũng làm mọi người cảm thấy chấn kinh, đây hoàn toàn không phải một thiếu niên mười tám tuổi có khả năng làm được, thế nhưng mà hắn thực sự làm được rồi!
Đối với loại tồn tại yêu nghiệt như Diệp Khai, nếu như nói không phải là đại địch sinh tử, tốt hơn nên ít đi trêu chọc hắn một chút cho thỏa đáng, tránh khỏi đến lúc đó làm ra một sự tình gì mà không thể giải quyết được, nhắm trúng cho thân mình một đống phiền toái, vậy thì cái được không bù đắp nổi cái mất.
Dù sao Diệp Khai thế nhưng nhìn thấy được hắn có một lịch sử đấu tranh chỉnh người vô cùng sáng lạn đấy.
Lúc trước Trần gia, Phùng gia cũng một ít nhân tài thủ hạ của bọn họ đều bởi vì mâu thuẫn với Diệp Khai, mới bị thu thập thất bại thảm hại, tổ chim bị phá, không còn được một quả trứng nguyên vẹn nào tồn tại.
Vết xe đổ ah!
Đương nhiên, một điểm trọng yếu nhất là đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong rõ ràng đều ủng hộ Diệp Khai nói chuyện, điều này thật làm đầu người cảm thấy vô cùng đau đớn.
Lực ảnh hưởng của hai người bọn họ trong chính đàn quốc gia thật sự là quá lớn, cơ hồ chư vị đang ngồi đều xuất từ môn hạ của họ, cho dù hiện tại từng người đều đã có tâm tư riêng, không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước kia, nhưng nếu anh dám công khai ngang nhiên phản kháng ý chí của họ, cũng phải suy nghĩ kỹ lại một chút, chính mình phải chăng có thể thừa nhận được kết quả như thế?
- Xem ra mọi người đối với cháu đã không còn ý kiến gì nữa rồi, cháu xem chuyện này thì cứ quyết định như vậy đi thôi!
Diệp Khai thấy mọi người không ai còn lên tiếng, liền vừa cười vừa nói.
Đồng chí Giang Thành lập tức nở nụ cười, lời này hẳn phải do hắn nói, không nghĩ tới Diệp Khai lại bao biện làm thay hắn rồi.
Nhưng hắn cũng không thể nói được gì, dù sao vừa rồi là mọi người không ai nói lời nào, anh còn có thể không cho phép Diệp Khai người ta nói chuyện? Đã cho người ta nói chuyện, mọi người cũng không thể tiếp tục giả câm vờ điếc được nữa, tránh khỏi vô duyên cớ lại bị vãn bối giễu cợt.
Vì vậy đồng chí Giang Thành liền hướng qua Diệp lão gia tử trưng cầu ý kiến:
- Diệp lão, ông xem chuyện này…?
- Phó ban đi, chính sảnh quá chói mắt rồi.
Diệp lão gia tử trầm giọng nói ra:
- Dù sao con đường kia tuy đã làm xong khai mở, nhưng hiện tại vẫn còn chưa hoàn thành, làm người nên thu liễm một chút cho thỏa đáng, tuổi còn nhỏ đã làm chính sảnh thì có chút không thỏa đáng lắm.
Ông vừa nói như vậy, mọi người đã lập tức oán thầm, nguyên lai mọi người không hề nghĩ đến Diệp lão gia tử sẽ công khai tỏ thái độ ủng hộ cháu mình thượng vị, nhưng hiện tại hắn bỗng nhiên lại nhảy ra ủng hộ rồi, ngược lại khiến người khác không còn cách nào ứng đối, chẳng lẽ lại gây cãi thêm một hồi sao?
Người khác còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Khai đã lập tức biểu lộ ra vẻ bất mãn:
- Đã nói là chính sảnh nha, đồng chí Phương Hòa cũng đã chịu rồi đâu, hiện tại co rụt thủy bình, gà mẹ biến vịt, như thế nào trả lời với lão nhân gia đây chứ?
- Hắc…
Ở một bên đang xem náo nhiệt, Vân thủ tướng nghe xong lập tức nhe răng.
Ngoài mặt Diệp Khai đang nghi vấn ông nội hắn Diệp Tương Kiền, trên thực tế đã mang thân phận của đồng chí Phương Hòa đem ra dọa người, hôm nay Diệp lão gia tử đã lên tiếng, nếu như người khác còn nhảy ra nói này nói kia thì thật sự là không để cho Diệp gia mặt mũi, chẳng những không để mặt mũi cho Diệp lão gia tử, đồng thời cũng không lưu mặt mũi cho đồng chí Phương Hòa!
Sự tình xuất lực còn bất lợi như vậy, thật sự không có bao nhiêu người nguyện ý đi làm.
- Chỗ của đồng chí Phương Hòa, để ông đi nói!
Diệp lão gia tử nói ra:
- Trong chuyện này cháu cũng đừng có tiếp tục ồn ào nữa!
Ngoài mặt nghe vào như mắng Diệp Khai đừng có tiếp tục om sòm, nhưng ý ở ngoài lời thì thật khó nói, mọi người nghe xong liền cảm thấy hôm nay Diệp lão gia tử cũng có một ít khác thường, là đúng lý không buông tha người!
- Vậy thì phó ban đi!
Đồng chí Giang Thành suy nghĩ một chút, rốt cục quyết định.
Mười tám tuổi cấp phó ban tuy nghe không hợp thói thường, nhưng cẩn thận an bài cho hợp lý một chút cũng có thể tiếp nhận được, so với việc trực tiếp đề bạt một cấp chính sảnh thì tốt hơn rất nhiều.
Nếu cho hắn lập tức thăng lên cấp chính sảnh mười tám tuổi, hai mươi tuổi sẽ thăng phó bộ sao?
Vậy thì có chút không thực tế rồi, cũng đột phá điểm mấu chốt mọi người có thể chấp nhận.
- Mọi người biểu quyết một chút về vấn đề này đi.
Sự tình quyết định như vậy, nhưng đồng chí Giang Thành lại đột nhiên đưa ra lời đề nghị biểu quyết như thế, không khỏi làm người cảm thấy có chút đột nhiên.
- Đây là muốn đem toàn bộ mọi người bắt cóc lên chung một chiếc chiến xa a…
Có ít người suy nghĩ liền hiểu ra.
- Tôi đồng ý!
Vân thủ tướng là người tỏ ý đầu tiên.
- Tôi cũng đồng ý!
Kỳ quái chính là chủ tịch Hứa Vĩnh Niên cũng rõ ràng giơ tay lên đồng ý.
- Đồng ý.
- Tôi không có lý do phản đối.
-…
Dạo qua một vòng, mọi người rõ ràng đều đã đồng ý, vậy mà không còn ai đưa ra lời phản đối, điều này làm Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ xuất hiện kết quả như vậy.
Theo đạo lý nói, giơ tay biểu quyết sẽ luôn xuất hiện vài thanh âm không hài hòa, vậy mà không nghĩ đến hôm nay lại thuận lợi thành công đạt chung nhận thức, xác thực làm cho người ngạc nhiên, lại cảm thấy có chút khó tin.
Ngược lại ba nhân vật của Diệp gia cuối cùng lại lựa chọn một loại phương thức khác đến ứng phó.
- Với tư cách trực hệ, mấy người chúng tôi bỏ quyền.
Diệp lão gia tử nói ra.
Vân thủ tướng cùng chủ tịch Hứa Vĩnh Niên đều nhếch môi, trong lòng tự nhủ Diệp gia các ngươi cũng thật biết giả vờ, hiện tại tất cả mọi người đồng ý mà các người lại bỏ quyền, ra vẻ như mình thanh cao, nếu như kết quả không được lý tưởng như vậy, đoán chừng ba người đã mặc giáp xông trận đi nha?
- A…đã như vậy, ba người bỏ quyền, không ai phản đối, còn lại toàn bộ đồng ý.
Phụ trách chủ trì hội nghị, đồng chí Cổ Kiến Nhung điểm đầu người, lại tuyên bố:
- Chương trình nghị sự đặc biệt đề bạt đồng chí Diệp Khai làm chức vị cấp phó ban được chính thức thông qua, trong vòng một tháng chứng thực!
Đồng chí Cổ Kiến Nhung vừa tuyên bố xong, lập tức đưa tới một đám chú ý.
Vài vị đều có chút kinh ngạc nhìn đồng chí Cổ Kiến Nhung, cảm thấy những lời này của hắn nói được có chút thiên vị rồi, thêm hai chữ “đặc biệt”, liền chú định tính đặc thù của chương trình nghị sự này, mặc dù ghi chép vào trong tài liệu lưu lại, cũng sẽ biểu lộ ra vẻ đặc biệt bất thường, dù sao quyết định trong hội nghị Cục chính trị trung ương đại biểu cho quyền lực cơ cấu cao nhất quốc gia tán thành.
Sau này vô luận là có ai muốn đặt nghi vấn đối với chuyện này phải thông qua toàn bộ hai mươi mấy nhân vật đang có mặt trong phòng nơi đây.
Một điều khác, đồng chí Cổ Kiến Nhung bỏ thêm thời gian hạn chế, chứng thực trong một tháng.
Điều này cũng có một cách nói, cũng giống như trước kia các chức quan viên dự khuyết, tuy chức phó ban của Diệp Khai đã được quyết định, nhưng muốn chính thức bổ nhiệm cho hắn một vị trí thích hợp cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu như kéo dài thêm một chút lại nói không có vị trí thích hợp, cứng rắn kéo dây dưa thêm hai năm cũng sẽ có khả năng.
Nhưng hiện tại đồng chí Cổ Kiến Nhung lấy thân phận bí thư trưởng đưa ra lời nói này, vô hình đã cắt đứt ý niệm phá rối kéo dài của những người khác, bọn họ còn muốn dùng đầu óc trong phương diện này xem như là không được nữa rồi.
Bởi vì câu nói này, người đang ngồi không khỏi nhìn đồng chí Cổ Kiến Nhung thêm vài lần, trong lòng tự nhủ vì sao người nối nghiệp tương lai của quốc gia như thế nào cũng đã đảo hướng Diệp gia rồi sao? Chuyện này thoạt nhìn có chút cổ quái!
Thân phận của bí thư trưởng Cổ Kiến Nhung dù sao là đặc thù, theo đạo lý vì cam đoan địa vị của người nối nghiệp sau này của quốc gia không lay chuyển được, hắn ở trong cao tầng lẽ ra nên ít xuất hiện chuyện làm chủ, tận khả năng không tham dự vào những đấu tranh kịch liệt của các đại phái hệ, đây là cách làm thông thường.
Nhưng hôm nay bởi vì chuyện của Diệp Khai, bí thư Cổ Kiến Nhung vậy mà tuyên bố kết luận lại bỏ thêm nhấn mạnh, lợi dụng thân phận người chủ trì hội nghị giúp Diệp Khai một tay, điều này làm mọi người cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nói người khác, ngay cả mấy nhân vật của Diệp gia cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bí thư Cổ Kiến Nhung tuy là người nối nghiệp mà đồng chí Phương Hòa đưa đi ra, nhưng quan hệ cùng Diệp gia chỉ là bình thường mà thôi, mặc dù nói việc hắn tiến vào thường ủy trung ương Diệp gia cũng có ra khí lực, nhưng chủ yếu là vì cân nhắc chung cùng với hồi báo cho đồng chí Phương Hòa.
Hiện tại bí thư Cổ Kiến Nhung lại ủng hộ Diệp Khai, xem ra đã là một nhân tình khá lớn.
Trong nội tâm mọi người không ngừng suy đoán lung tung, không ai nhìn rõ ràng trong màn khói rốt cục lại che giấu tình huống như thế nào, thoạt nhìn chỉ có ngày sau chậm rãi nhận thức mới có thể nhìn ra được chân tướng bên trong, hiện tại thật sự không dễ kết luận.
- Vậy cứ như thế đi, bên Ban tổ chức trung ương tôi sẽ chào hỏi, để cho bọn họ chứng thực việc này.
Đồng chí Giang Thành thấy sự tình đã không còn gì tranh luận, liền bán một nhân tình cho Diệp gia.
Diệp lão gia tử gật nhẹ đầu, tỏ vẻ cảm tạ.
Có thủ trưởng số một đồng chí Giang Thành ra mặt chào hỏi bên Ban tổ chức trung ương, lại để cho họ an bài công tác cho Diệp Khai, xác thực là có tác dụng mạnh rồi, tin tưởng trưởng ban Niếp Vân Phi bên Ban tổ chức cũng sẽ vì chuyện này mà cảm thấy đau đầu một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.