Quan Môn

Chương 334: Đại sư phụ yêu cầu

Thao Lang

10/09/2014

Đau!

Diệp Khai nhe răng, trong lòng tự nhủ xem ra đây là sự thật.

- Nói như vậy thời điểm hải chiến Giáp Ngọ, lão nhân gia ngài đã có thể khiêng đao động thương được rồi sao?

Diệp Khai chế giễu.

Trong lời nói của hắn rõ ràng kẹp thương đeo gậy, ý muốn nói nếu lão nhân gia ngài có được bổn sự lớn như vậy sao lúc đó quốc gia gặp nạ, vì sao ngài không xung phong chiến đấu? Mặc dù nói hải chiến Giáp Ngọ đối với mọi người mà nói chỉ là một đoạn lịch sử, nhưng đối với một thanh niên năm đó đã hai mươi lăm tuổi đầy hứa hẹn mà nói, hẳn là đại sự kiện từng tiếp xúc qua đi?

Quả nhiên lông mày của lão đầu nhi liền nhíu lại.

- Ai, Diệp nhị thiếu, anh nói chuyện khách khí một chút đi…

Ở bên cạnh Tạ Quân Ngọc có chút bất mãn nói.

Tâm tình của Tạ Quân Ngọc lúc nói chuyện kỳ cũng khá phức tạp.

Ở một phương diện mà nói, nàng muốn giữ gìn tôn nghiêm của đại sư phụ, một phương diện khác mà nói, nàng đối với Diệp Khai cũng có một loại tâm tình khó hiểu, cũng không nguyện ý để cho hắn phải chịu tội trước mặt đại sư phụ, cho nên nàng cảm thấy có chút khó xử.

Là đệ tử ký danh được đại sư phụ bồi dưỡng từ thuở nhỏ, địa vị của Tạ Quân Ngọc vẫn khá cao, mặc dù qua nhiều năm như vậy đại sư phụ đã rất ít chỉ điểm võ kỹ cho các đệ tử, nhưng Tạ Quân Ngọc vẫn đạt được một ít chỗ tốt, bởi vậy lòng tôn kính của nàng đối với đại sư phụ là phát ra từ nội tâm.

Đại sư phụ khoát tay nói:

- Năm đó còn đang ở dưới sự thống trị của Mãn Thanh, người Hán chỉ ngóng trông bọn hắn sớm ngày vong quốc, nhân sĩ hiểu biết làm sao có thể đi hiệu lực cho bọn hắn đây? Khi đó ta đang ở trong núi theo lão sư tu tập nội công, chưa chút thành tựu, đương nhiên không có khả năng rời núi rồi.

- Vậy tới thời điểm chiến tranh kháng Nhật, lão nhân gia ngài lại đang ở đâu?

Diệp Khai có chút đúng lý không chịu buông tha người.

- Vào thời điểm kháng chiến, ta đã hơn bảy mươi tuổi, cậu còn trông cậy ta ra chiến trường sao?

Lão đầu nhi nở nụ cười:

- Khi đó ta cùng vài người bạn ở hậu phương huấn luyện lính, Đại Đao đội là do chúng ta huấn luyện đi ra đấy…từng đao bổ vào đầu quỷ, đây xem như gián tiếp tham chiến đi nha?

- Nếu nói như vậy còn không tệ lắm.

Diệp Khai gật gật đầu nói, tỏ vẻ như đồng ý:

- Về sau thì sao?

- Về sau thế cục thối nát, nội chiến không ngớt, ta đi Châu Âu du lịch.

Lão đầu nhi hồi đáp:

- Thẳng tới sau hậu kỳ niên đại 60, đồng ý với lời mời của Chu công, về tới trong nước, tọa trấn đại nội mãi cho tới hôm nay.

Sau khi Diệp Khai nghe xong, xòe ngón tay tính toán một lúc, hậu kỳ niên đại 60 lão đầu nhi đã gần trăm tuổi, đúng lúc này mà vẫn còn đi Châu Âu du lịch, hơn nữa còn xa vượt trùng dương trở lại trong nước, quả nhiên là nhân vật lợi hại.

Nhưng sau đó lão đầu nhi lại nói thêm một câu làm Diệp Khai liền cảm thấy hắn vẫn là một người rất thẳng thắn:

- Kỳ thật theo nội dung sở học của ta mà nói thiên về hướng đạo môn, cho dù người trong thiên hạ có chết sạch chăng nữa lại liên quan gì tới ta?

Lão đầu nhi hỏi.



Diệp Khai gật đầu nói:

- Không sai, ông nói có đạo lý.

Trên thực tế cách nhìn của Diệp Khai có chút giống như lão đầu nhi.

Nho gia cũng giảng về chuyện này, nếu giàu có thì tế thế thiên hạ, nếu nghèo khó thì chỉ lo thân mình, nói chính là đạo lý này, nếu đi công kích để chịu chết là người có đầu óc ngu si, núp ở sau màn bày mưu nghĩ kế độc hưởng vinh quang đều là những người thông minh.

Người nóng nảy ngu ngốc bị người hoài niệm đương nhiên không bằng người thông minh đi hoài niệm người khác, đó chính là sự khác nhau.

Trong nội tâm Diệp Khai cũng nghĩ như vậy, không sai, ở trong rất nhiều thời điểm hắn ôm ấp ý nghĩ vì dân nghĩ cách, cũng làm rất nhiều chuyện hiện thực tốt đẹp, thí dụ như ý nghĩ cải thiện sinh hoạt của nhân dân, lại phát triển kinh tế địa phương, ngoài ra còn muốn đả kích trừng trị tham quan.

Nhưng nếu một khi những chuyện này làm nguy hại tới an toàn tính mạng của hắn, hắn sẽ làm ra phản ứng, cho dù đột phá điểm mấu chốt trong pháp luật hắn cũng phải đầu tiên bảo đảm tính mạng người một nhà phải an toàn, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Cho nên khi Diệp Khai cảm thấy lão đầu nhi có cách xử sự như mình, cộng thêm trong vấn đề này lão đầu nhi cũng không hề nói sai.

- Nói nói chuyện của chúng ta đi.

Lão đầu nhi thật cao hứng khi nhìn thấy Diệp Khai có thể cùng quan điểm thái độ của mình đạt thành nhất trí, liền nói với Diệp Khai:

- Kỳ thật ta tìm cậu muốn truyền thừa y bát bất quá chỉ là lời nói vô nghĩa mà thôi, quan trọng nhất là có một chuyện, không phải cậu đang muốn đi Nga tìm kiếm căn cứ bí mật dưới đáy biển hay sao?

Diệp Khai nghe xong, lập tức liếc mắt nhìn Tạ Quân Ngọc, nhưng lại cảm thấy có điều không đúng.

Tạ Quân Ngọc vốn không hề hay biết gì về chuyện này, nàng cũng không khả năng đem chuyện này báo lại với lão đầu nhi, cho nên hẳn là lão nhân từ một con đường khác nhận được tin tức này.

Nhưng ở trong ấn tượng của hắn, thật sự không có mấy người biết được hắn muốn đi tìm căn cứ bí mật dưới đáy biển, ngoài mấy vị ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương biết rõ nội tình, vì vậy có lẽ nơi phát ra tin tức với lão nhân phải là đến từ mấy vị ủy viên thường vụ trung ương kia rồi.

Nhưng Diệp Khai lại nghĩ tới một vấn đề khác, theo ý tứ của lão nhân này mà nói, ngay cả Diệp lão gia tử cũng không biết rõ sự hiện hữu của hắn, chỉ nghe nói qua mà thôi, vậy người đem tin tức nói với lão nhân chỉ còn một người, đồng chí Giang Thành.

Là thủ trưởng số một, đồng chí Giang Thành hẳn biết rõ sự tồn tại của lão nhân.

- Là đồng chí Giang Thành nói với ông hay sao?

Diệp Khai hỏi.

Lão nhân cười nhìn Diệp Khai, gật đầu nói:

- Không sai, từ trước tới bây giờ chỉ có nhân vật số một mới biết được sự tồn tại của ta, những người khác cho dù có biết cũng không thể cùng ta tiếp xúc, đây là quy củ.

Đương nhiên, lão nhân nói quy củ này là chỉ nói về cao tầng, về phần những người như Tạ Quân Ngọc, tự nhiên là không thuộc về phạm vi này, nhưng những người như nàng cũng rất ít, vì vậy dù Tạ Quân Ngọc còn rất trẻ tuổi nhưng đã có thể đảm nhiệm chức vụ phó tổng đội trưởng tổng đội hình trinh Cục cảnh sát thủ đô, cũng bởi vì trên đầu nàng có quầng sáng của sư phụ nàng làm rạng rỡ.

- Được rồi, vậy rốt cục lão nhân gia ngài muốn làm chuyện gì?

Diệp Khai đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm.

Chuyện xảy ra hôm nay đã làm Diệp Khai hiểu được cùng lão nhân này tiếp xúc cũng không có chỗ tổn hại gì, ngược lại hắn cảm giác năng lực của mình giống như được đề cao, cỗ nhiệt lưu ấm áp trong thân thể đã vững vàng ổn định, đang không ngừng tuần hoàn trong thân thể.

Diệp Khai rất có lý do hoài nghi thứ này chính là nội lực, hoặc là chân khí, hay là căn nguyên lực lượng dị thường nào dó, giống như loại lực lượng mà lão nhân có thể làm sôi trào ấm nước.

Suy nghĩ lại, Diệp Khai cảm giác mình cũng không có gì thiệt thòi, đây mới là nguyên nhân chủ yếu hắn không tiếp tục nổi giận với lão nhân kia.

- Ta cần cậu tiến vào căn cứ bí mật dưới đáy biển kia, giúp ta kiểm chứng một việc!

Lão nhân cũng thật trực tiếp nói với Diệp Khai.

- Sự tình gì?



Diệp Khai thật ngạc nhiên hỏi, hắn không rõ lão nhân có quan hệ gì với trụ sở bí mật kia.

- Ở thời điểm ta đi Châu Âu du lịch, nghe nói qua một lời đồn đãi.

Lão nhân nói với Diệp Khai:

- Truyền thuyết dưới đáy biển Bắc Băng Dương đã ẩn tàng một kế hoạch căn cứ phục quốc của Xô Viết, trong đó cất giấu đại bí mật kinh thiên. Bên trong có đủ công nghiệp cùng kỹ thuật tư liệu quốc phòng đủ giúp cho Xô Viết sau khi bị bom hạt nhân đả kích liền có thể quật khởi, cùng các loại cơ cấu phát minh nghiên cứu, ngoài ra còn có gien nhân loại ưu tú do Xô Viết bảo lưu lại, hơn nữa còn có thêm một chút nhân loại có năng lực đặc thù xuất chúng.

- Ah, lão nhân gia cũng đã được nghe nói qua sao?

Diệp Khai nghe xong liền cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Hắn vẫn cho rằng chuyện này chỉ có hắn biết được, không nghĩ tới lão nhân cũng biết được chuyện này. Tư liệu mà Diệp Khai lấy được hẳn phải là toàn diện cùng trực tiếp nhất, bên trong tài liệu được ghi chép lại ở bên trong căn cứ dưới đáy biển ngoại trừ có toàn bộ kỹ thuật tư liệu cùng cơ cấu nghiên cứu phát minh của Xô Viết ra, đồng thời còn có hai chiếc tàu ngầm hạt nhân titan siêu đại hình, bên trong còn có những nhà khoa học, kỹ sư, công nhân kỹ thuật, đủ loại hình nhân tài cùng nhi đồng sinh ra ngay trong căn cứ, sau khi xóa hết dấu vết thân phận, phong bế giáo dục, tiến hành nghiên cứu cùng sản xuất phát minh khoa học kỹ thuật cao, lương thực lại được vận chuyển định kỳ, chỉ trung thành với nhân viên nào có được mật lệnh hệ thống sử dụng tàu ngầm.

Từ khi đạt được phần tài liệu bí mật này, thái độ của Diệp Khai vẫn luôn hoài nghi, thế nhưng trải qua thời gian lâu như vậy, có được nhiều người nghiệm chứng, Diệp Khai đã tin tưởng phần tin tức này chính là sự thật.

Thoạt nhìn khả năng căn cứ bí mật kia tồn tại dưới đáy biển là rất lớn.

- Trên cơ bản ta có thể giúp cậu xác định trụ sở kia thực sự tồn tại.

Lão nhân nói với Diệp Khai:

- Hơn nữa ta còn có thể xác định thêm một điểm, bên trong căn cứ dưới đáy biển còn có người Hoa của chúng ta ở trong đó!

- A?

Diệp Khai nghe được lập tức cảm thấy có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới lão nhân lại cho hắn một tin tức như thế, thật sự làm người cảm thấy phi thường chấn kinh.

Lão nhân lại nói tiếp:

- Trước khi ta biết được sự việc, sư phụ ta từng nghe nói qua, có một đám cao thủ đối kháng cùng triều đình nhà Thanh, cuối cùng rời đi Mạc Bắc, thậm chí là tới địa phương thật xa, đến chỗ Sa Hoàng. Về sau ta cũng nghe nói một việc, trong lúc nước Nga quét sạch bọn phản động, rất nhiều người Hoa cũng bị xua đuổi tiến vào trại tập trung, suýt chút là đã bị hủy diệt.

- Có chuyện như vậy?

Sau khi Diệp Khai nghe xong, có chút hoài nghi, lúc ấy khi Hitler làm trại tập trung người Do Thái, sau đó tiến hành hủy diệt nhân đạo đối với bọn họ, không nghĩ tới cả nước Nga cũng làm ra chuyện như vậy, hơn nữa còn nhắm vào người Hoa.

- Về sau trong nhóm cao thủ kia có người xuất hiện, không biết bàn điều kiện gì với người Nga, rốt cục đã bảo toàn được những người Hoa kia.

Lão nhân nói:

- Cuối cùng bọn họ đều biến mất, không còn lưu lại chút dấu vết.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, cảm thấy tin tức này khá tiếp cận với tin tức mà Diệp lão gia tử nói qua, hẳn là có thể tin tưởng.

- Những người kia theo ta đoán chừng, hẳn đều đang ở trong căn cứ bí mật dưới đáy biển.

Lão nhân trịnh trọng nói với Diệp Khai:

- Cho nên, ta muốn cậu đi tìm trụ sở kia, đem tình huống của bọn họ tìm hiểu rõ tinh tường, tốt nhất là đem bọn họ mang về đến!

- Như vậy sao…

Diệp Khai nghe tới đây, lập tức cảm thấy sự việc lần này khó khăn nhiều hơn trong sự tưởng tượng của hắn.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook