Quan Môn

Chương 113: Đại thế đã định

Thao Lang

08/04/2014

- Ô ô cháu nội của ông a…



- Ô ô cháu nội của ông…

- Nhị gia gia, không cần khoa trương như vậy chứ…

- Ô ô ô, cháu nội a…

- Cái gì đây, cháu còn chưa có chết ah, không có kiểu khóc trù ẻo như vậy đi…

- Ô ô ô cháu nội nha…

- Tùy ông muốn làm gì thì làm đi…

Đơn giản hóa trang bề ngoài một chút, khi Diệp Khai đột nhiên xuất hiện trước mặt nhị lão gia tử, nhị lão gia tử lại không nhịn được rơi nước mắt, hiển nhiên cảm xúc kích động không thể tự kìm chế.

Nhị lão gia tử ôm lấy Diệp Khai, cẩn thận quan sát kỹ một lần suốt từ đầu đến chân, lúc này mới xác định Diệp Khai hoàn toàn không có gì trở ngại, không khỏi thấy cao hứng bắt đầu gọi thư ký mang rượu tới muốn nâng ly chúc mừng một phen.

- Thủ trưởng, hiện tại là buổi trưa, không thích hợp uống rượu, buổi chiều không phải còn phải tổ chức một hội nghị trọng yếu hay sao?

Thư ký có chút cẩn thận nhắc nhở.

- Được rồi, vậy thì uống hai ly thôi.

Nhị lão gia tử vung tay lên nói.

- Dạ.

Thư ký cười khổ đi ra ngoài, nhưng trong lòng thầm nghĩ uống ít vài ly là bao nhiêu, có lẽ không quá hai ly là được rồi đi.

Trên thực tế tuổi tác của nhị lão gia tử cũng không nhỏ, nhân viên thư ký của hắn rất xem trọng tình hình sức khỏe của hắn, bình thường ẩm thực đều nghiêm khắc theo chế độ dinh dưỡng, tình huống nhị lão gia tử cao hứng tỏ vẻ muốn uống rượu chúc mừng thật ra cũng rất ít thấy.

- Nhị gia gia, điệu thấp một chút, điệu thấp một chút…

Diệp Khai cũng cảm thấy đau đầu vì chuyện nhị lão gia tử uống rượu, lão đầu nhi mỗi lần uống rượu sẽ có chút tính nết không cố kỵ hình tượng, nói dễ nghe một chút là phóng khoáng, nói khó nghe một chút là phóng túng, chính là rượu điên, hắn thật không muốn đối mặt với nhị lão gia tử sau khi uống rượu, vì vậy di chuyển chủ đề, hướng nhị lão gia tử dò hỏi:

- Hai ngày cháu không xuất hiện, tình thế rốt cục đã như thế nào vậy?

- Nếu như không xem trọng chuyện cháu suýt chút là treo mạng, tình thế xem như tốt đẹp, so với dự tính còn tốt hơn một ít.

Nhị lão gia tử cũng đã khôi phục lại sau nỗi kích động gặp lại Diệp Khai, một lần nữa biến thành phó thủ trưởng chỉ huy quyết đoán của Quân ủy, lấy lại hình tượng đại lão thực quyền của Quân ủy, chỉ là vẻ mặt hơi đỏ ửng đầy hưng phấn vẫn chưa tan đi.

Nghe xong lời nói của nhị lão gia tử, Diệp Khai mới phát hiện trong vòng một đêm không ngờ lại phát sinh ra nhiều thay đổi như vậy, đích thật làm người cảm thấy kinh tâm động phách.



Lại nói tiếp, cho tới hiện tại thời gian Diệp Khai mất tích còn chưa vượt qua bốn mươi tám tiếng đồng hồ, nếu như nói dựa theo yêu cầu báo án người mất tích, còn chưa đủ yêu cầu để lập hồ sơ báo án.

Cũng chính bởi vì như thế chuyện Diệp Khai mất tích chỉ truyền lưu trong một vòng nhỏ, mà ngay cả cha hắn Diệp Tử Bình cũng không hiểu được nội tình bên trong, còn đang có chút oán trách.

Bởi vì trước đó đã nói phải đến gặp mặt đồng chí Hồng Chính, kết quả Diệp Khai thất hẹn, làm Diệp Tử Bình một mình đi qua, thật mất mặt vô cùng, còn ở trước mặt đồng chí Hồng Chính mắng con trai một trận tơi tả.

Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử sở dĩ giữ kín chuyện này không nói ra tự nhiên cũng có nỗi khổ tâm, thứ nhất là do thời gian quá ngắn, đem việc này nháo lớn thật không có chỗ tốt, thứ hai là vì đang trong cơn giận dữ, hướng Trần gia triển khai một kích sấm sét, nên không kịp quan tâm xử lý việc này, ngoài ra còn có một nguyên nhân, chính là sau khi kiểm tra lại hiện trường xảy ra chuyện lúc đó đã tìm được điện thoại di động mà Diệp Khai đánh rơi bị lựu đạn nổ tung phá vỡ thành mảnh nhỏ.

Dưới loại tình huống như vậy, cả hai vị lão gia tử đều cho rằng khả năng Diệp Khai may mắn thoát được cực kỳ bé nhỏ, trong nội tâm vì quá bi thống nên muốn hạ độc thủ với Trần gia Trần Kiến Chương, nhất định phải giết được hắn mới hả hận.

Sau khi Diệp Khai nghe được cũng cảm thấy sợ hãi thán phục.

- Trần Kiến Chương vì sao lại hồ đồ đến như vậy, lại dám cùng gián điệp Đài Loan cấu kết qua lại? Đó không phải là hành vi thông đồng với địch bán nước hay sao? Nếu ngay cả chuyện này mà cao tầng cũng có thể dễ dàng tha thứ thì còn làm được chuyện đại sự gì nữa?

- Cao tầng nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ, cháu yên tâm đi.

Nhị lão gia tử đoan chắc nói:

- Trần Kiến Chương đã xong, kết quả tốt nhất là bị bí mật xử quyết, không còn khả năng nào khác thoát được. Hiện tại Trần gia đang không ngừng nhảy loạn tránh đòn, kỳ thật chỉ muốn đem chuyện này nhanh chóng xử lý sạch sẽ, không đến mức làm cho sự tình của Trần Kiến Chương gây ảnh hưởng danh dự của toàn bộ Trần gia.

Diệp Khai gật gật đầu, thầm nghĩ chính là đạo lý này, dù sao trong đời thứ hai trực hệ của Trần gia có ba vị trung tướng, bỏ đi một người tuy thật đau lòng, nhưng không đến nỗi không thể thừa nhận nỗi đau này, nếu là bởi vì việc này mà đem cả Trần gia đều bị liên lụy đi vào, như vậy phiền toái càng lớn hơn, thậm chí ngay cả bí thư Trần Chiêu Vũ cũng sẽ bị liên quan đến, mà hai người Trần Kiến Hào cùng Trần Kiến Bình càng khỏi hi vọng lên chức.

Trên thực tế, cho dù là hiện tại Trần Kiến Hào cùng Trần Kiến Bình cũng không còn hi vọng được lên chức trong quân.

Chỉ cần nhị lão gia tử còn ở trong quân đội một ngày, hai anh em bọn họ cũng đừng nghĩ có ngày tháng sống tốt lành, đại thù đánh lén cháu trai của mình, làm sao có thể không báo?

Trần Kiến Chương ngã xuống, là vì hắn thông đồng kẻ địch bán nước, lý do này không quan hệ tới chuyện ám sát Diệp Khai, chuyện của Diệp Khai là chuyện khác, phải đợi ngày sau mới chậm rãi cùng Trần gia giải quyết.

- Sự tình tiến triển kỳ thật không khác với suy đoán của cháu trước đó bao nhiêu, chỉ là bởi vì cháu đột nhiên gặp chuyện không may, ông nội của cháu cùng ông quá mức giận dữ nên đem việc này đẩy ra tiến hành sớm hơn mà thôi, hơn nữa là Trần gia đuối lý, không thể không nhượng bộ lui binh, cho nên tình thế bây giờ đối với chúng ta cực kỳ có lợi.

Nhị lão gia tử chậm rãi nói:

- Ở một phương diện khác mấy thế lực đều cảm thấy biến hóa quá đột ngột sâu sắc, đại đa số đều đang ngồi yên quan sát tình huống, lúc này ông nắm chắc cầm được vài chức vị trọng yếu trong quân, về phần bên chính phủ, thúc đẩy việc cha cháu nhập Cục chính trị là nên làm, ngoài ra có một vài phương diện cũng nên giao ra, thí dụ như thuận thế giúp đồng chí Phương Hòa một chút, dẫn tiến vài người tuyển vào trong Cục, bên đồng chí Giang Thành cũng có tính toán riêng của hắn, Diệp gia chúng ta cũng nên ủng hộ, chính trị thôi, đều phải cân đối đủ mặt lợi ích, một nhà độc đại không phải chuyện tốt, danh tiếng quá thịnh ngược lại sẽ bị người ghen ghét.

Diệp Khai nghe được liên tục gật đầu, trong dự đoán của hắn Diệp gia ở lần đánh cờ trong cao tầng một bước trọng yếu nhất chính là trải bằng con đường cho cha hắn Diệp Tử Bình nhập Cục, vì chuyện này những phương diện khác nên làm ra một ít nhượng bộ cũng có thể tiếp nhận được.

Hắn từng cùng Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử nghiên cứu thảo luận khuynh hướng của đồng chí Giang Thành, cũng đã suy nghĩ ra được chút đầu mối.

Hiện tại đồng chí Giang Thành tuy đã là tổng bí thư, là chủ tịch cùng thủ trưởng đứng đầu Quân ủy là ba chức vụ tụ tập một chỗ, có thể nói là thời khắc mà quyền lực tập trung nhất từ ngày thành lập Đảng cho tới nay, nhưng nếu như nói tỉ mỉ hơn một chút thì địa vị của hắn vẫn có chút không quá vững chắc, nhất là yếu điểm trong quân đội càng biểu hiện thêm rõ ràng.

Theo hoàn cảnh tổng thể mà nói, hiện tại lực ảnh hưởng của đồng chí Phương Hòa vẫn còn lớn, hơn nữa người hưởng ứng vẫn còn nhiều, đối với uy tín của đồng chí Giang Thành đương nhiên sẽ tạo thành áp lực nhất định, trong một ít quyết sách đại sư nhất định phải nghe ý kiến của lão thủ trưởng, mà bên trong Cục chính trị trung ương tư lịch của hắn cũng không lâu, tỷ như nhân vật như Diệp lão gia tử, ít nhất còn có tư lịch trong Đảng cao hơn hắn tới vài chục năm, quyền nói chuyện càng lớn hơn một ít.

Mà từ hoàn cảnh bên trong mà nói, khâu quân quyền trọng yếu hắn lại không hoàn toàn nắm bắt được.

Vấn đề bên trong quân đội từ trước tới nay vẫn luôn thật phức tạp, chủ nghĩa phân phối thế lực thịnh hành, năm xưa khi trường chinh còn có thể làm cho mấy phương thế lực mâu thuẫn, cho tới bây giờ đương nhiên sẽ không thiếu phân tranh, đồng chí Giang Thành chỉ xuất thân từ một văn nhân bình thường, muốn đem quyền lực trong quân đội nắm giữ thật sự vô cùng khó khăn.

Trên thực tế cho dù là đại hào môn thế gia như Diệp gia, là quân nhân gia tộc đầy quyền thế, nhị lão gia tử còn đảm nhiệm chức phó thủ trưởng Quân ủy thực quyền, thủ đoạn mạnh mẽ cường thế, nhưng cũng còn chưa dám nói là mình có thể khống chế được quân đội, chỉ có thể nói lực ảnh hưởng của hắn lớn hơn người khác, đoán chừng là có thể trực tiếp ảnh hưởng tới một phần tư thế lực trong quân, còn lại một ít là phải xem mặt mũi, còn có một ít dứt khoát là không thèm nể mặt lẫn nhau, muốn cùng hắn đối nghịch.



Diệp gia mà còn bị như thế, đồng chí Giang Thành còn muốn khống chế quân quyền, nói dễ vậy sao?

Nhưng đồng chí Giang Thành chiếm được danh phận đại nghĩa chính thống, như thế hắn có thể danh chính ngôn thuận bắt tay nắm giữ quân quyền của quân đội.

Diệp gia có ý định đem sự tình xảy ra lần này giúp đỡ hắn một tay, trợ giúp đồng chí Giang Thành nắm bắt được vài chức vị trọng yếu trong quân, xem như là một loại thiện ý ủng hộ hắn thượng vị.

Lại thêm một điểm khác, Cục chính trị trung ương mở rộng trên thực tế cũng có thể làm cho đồng chí Giang Thành tăng cường lực ảnh hưởng bên trong Cục chính trị trung ương, Diệp lão gia tử đưa việc này ra chương trình nghị sự, thật hợp tâm tư của hắn, dù sao hắn là tổng bí thư, trong phương diện dùng người vẫn có quyền nói chuyện khá lớn, cũng càng thuận tiện đề bạt một ít cán bộ trọng yếu.

- Ngoại trừ cha cháu gia nhập vào Cục, bên tình báo quân đội cũng có thể lợi dụng cơ hội này đem nắm trong tay.

Diệp Khai nghĩ nghĩ, lại đưa ra một lời đề nghị:

- Trước kia là do Trần gia nắm giữ bên tình báo quân đội, kết quả xuất hiện chuyện thông đồng kẻ địch bán nước, ảnh hưởng rất xấu, ý kiến của cháu là đem Chú Lê đẩy lên làm bộ trưởng Bộ tình báo, quân hàm của chú ấy thật nhiều năm đã không điều động rồi, cũng nên cân nhắc tới, tuy quân hàm trung tướng phân lượng rất nặng, nhưng vẫn chưa thật sự đủ khen ngợi nhiều năm cống hiến của chú ấy làm ra.

Nhị lão gia tử nghe xong, mỉm cười gật đầu nói:

- Ông đang có ý này.

Lại nói tới tư lịch của chú Lê đã sớm nên thăng trung tướng từ lâu, hơn nữa hắn cũng ngừng lại trong bộ môn hiện tại đã đủ thời gian, luận lực ảnh hưởng thực tế mà nói hắn còn lợi hại hơn Trần Kiến Chương rất nhiều.

Chỉ bởi vì xuất thân của chú Lê, hơn nữa tình huống của bộ môn hắn làm việc thật đặc thù, cho nên vẫn chưa thể thăng lên quân hàm, lần này nương theo cơ hội đá văng Trần Kiến Chương để chú Lê tiếp nhận Bộ tình báo ngược lại không còn vấn đề, chỉ là vị trí trưởng phòng điều tra cơ mật bị trống đi ra, về phần cần giao vào trong tay ai, còn phải đợi nghiên cứu.

Qua một lát, nhị lão gia tử nhận được điện thoại của Diệp lão gia tử.

- Sự tình trên cơ bản đã được định xong rồi, tình huống tốt hơn nhiều so với dự tính, chuyện của Tử Bình đã được đạt chung nhận thức, ở phương diện khác đợi mọi người trải qua bàn bạc xong cũng sẽ kết thúc tất cả.

Diệp lão gia tử có chút mệt mỏi nói ra.

- Quả là thế.

Nhị lão gia tử nghe xong lại nói:

- Tôi cũng có tin tức tốt báo cho anh biết đây.

- Chuyện gì?

Diệp lão gia tử thoáng sửng sốt.

- Cháu nội của anh bình yên vô sự về nhà, ngay cả cọng tóc cũng không rơi mất.

Nhị lão gia tử cất tiếng cười to trong điện thoại.

Diệp lão gia tử im lặng thật lâu cuối cùng mới cười ha ha nói:

- Hắc, tiểu tử kia đem mấy người chúng ta dọa dẫm quá mức rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook