Chương 1022: Dẫn sói vào nhà
Thao Lang
31/01/2015
Nam Cung Vân gạt đi những suy nghĩ sâu xa, quay đầu nhìn lại. Người vừa hỏi cô không phải ai khác, chính là Lí Mộng Phàm con gái của dì nhỏ Diệp Tử Dung của, Diệp Khai, cũng là em họ hắn.
Lí Mộng Phàm năm nay lớp cuối trung học, mẹ của cô Diệp Tử Dung là con gái út của Diệp Tương Kiền, hiện giờ mới hơn bốn mươi, từng đảm nhiệm cục trưởng cục ngoại thương bộ thương mại, chồng của bà Lí Dịch Thần từng là đại sứ ở Mĩ, giờ giữ chức phó bộ trưởng bộ ngoại giao, hai vợ chồng coi như có chung nhận thức về hoạt động ở nước ngoài.
Sanh ra ở hoàn cảnh như vậy, đời sống của Lí Mộng Phàm tự nhiên cũng phi thường ưu việt, tuy sinh hoạt con cháu cao quan trong nước cũng không có gì quá xa hoa nhưng cuộc sống của cô bé khẳng định cũng không có gì phải lo nghĩ.
- Sao lại hỏi như vậy?
Nam Cung Vân thấy được Lí Mộng Phàm thì cũng không khỏi được có vài phần yêu thích. Cô ta vốn từng trải, Lí Mộng Phàm tìm tới cô ta hỏi chuyện xác thực là có chút liều lĩnh.
Cô ta tận lực theo sát Lí Mộng Phàm, hai cô gái nắm tay nói chuyện cùng một chỗ, lập tức cảm thấy thân thiết rất nhiều.
Không thể không nói, yêu vật như Nam Cung Vân có thể nói là nam nữ thông sát, đối với nam nhân là vưu vật câu hồn nhiếp phách, đối với nữ nhân mà nói, cũng có lực tương tác rất mạnh, tiểu cô nương không bao lâu đã bị cô ta làm cho hồ đồ.
- Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái nha.
Lí Mộng Phàm nhìn xem Nam Cung Vân, có chút mơ hồ nói:
- Gia yến trong nhà em chưa bao giờ mời người ngoài. Chị Nam Cung có thể tham gia, quả thật làm cho em cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Diệp Khai ca ca tiếp xúc tương đối nhiều với chị.
- Ha ha, là Diệp lão mời chị đến đây này......
Nam Cung Vân nghe xong, lập tức cười nói.
Tuy nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Nam Cung Vân không khỏi cũng có vài phần đắc ý. Bởi vì cô ta nghe Lí Mộng Phàm nói, ngay cả vị hôn thê Sở Tĩnh Huyên của Diệp Khai cũng không tham gia tụ hội như vậy, nói chung cũng là bởi vì Sở Tĩnh Huyên còn chưa có chính thức gả vào lão Diệp gia. Còn chưa phải là vợ chính thức của Diệp Khai a?
Nhưng là bất kể thế nào, bất kể là xuất phát từ lý do gì thì Nam Cung Vân có thể tham gia gia yến như vậy cũng coi như một cái dị số, khó trách tiểu cô nương Lí Mộng Phàm sẽ cảm thấy phi thường kinh ngạc.
Trên thực tế, những người khác cũng cảm thấy có chút khó hiểu với chuyện này, chỉ bất quá bọn họ không hỏi mà thôi.
- Ông nội của em?
tiểu cô nương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó mới lên tiếng:
- Ha ha, đúng vậy, là em sơ sót, nếu như ông nội của em không gật đầu, Diệp Khai ca ca tựa hồ cũng bất tiện nói với trong nhà...
Nam Cung Vân nghe Lí Mộng Phàm nói vậy thì cũng có chút không đúng. Chỉ là cô ta cũng không có cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, đơn giản mà nói, sở dĩ cô ta xuất hiện tại gia yến của lão Diệp gia cũng là bởi vì Diệp lão gia tử muốn xem xét cháu gái của Nam Cung Kinh Hồng thế nào.
Hoặc là nói ông ta muốn biết Diệp Khai vì cái gì nhất định phải trợ giúp Nam Cung Vân mà thôi.
Về phần nói nguyên nhân phương diện khác , Nam Cung Vân thật sự đoán không ra, cũng không có tâm tư đi đoán, dù sao những điều này đều là rất duy tâm, làm sao ngươi biết trong nội tâm người khác nghĩ như thế nào?
Suy đoán cùng tình huống chân thật chắc chắn sẽ có khác biệt rất lớn, thậm chí là một trời một vực.
Nói tóm lại, hồ ly trong lão Diệp gia thật nhiều, chỉ có tiểu cô nương trước mắt này thoạt nhìn tương đối là đơn thuần.
Trong nội tâm Nam Cung Vân cũng chứa rất nhiều chuyện.
Mặc dù nói Sở lão gia tử đã phát ra lời mời, nhưng Nam Cung Kinh Hồng muốn về nước vẫn phải dẹp một số chướng ngại, nói thí dụ như ý kiến phản đối trong gia tộc , còn có ngăn trở từ Đài đảo, thậm chí là một số thế lực cực đoan chủ nghĩa….
Cho nên nói, vấn đề trước mắt của Nam Cung Vân vẫn hết sức nghiêm trọng, chỉ có đem làm Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử con đường thực tế địa về tới nội , hơn nữa cùng cao tầng đã tiến hành gặp gỡ về sau, chuyện này phong ba, mới xem như triệt để thở bình thường lại.
Dù sao, đến lúc này, đã tạo thành trở thành sự thật, bờ bên kia người coi như là nếu không Cao Hưng, cũng không có tiếp tục động thủ lý do, bởi vì lúc kia đã vu sự vô bổ, lại xoắn xuýt xuống dưới [lời mà nói...,/lời nói của/nói] chỉ có thể rơi một cái bụng dạ hẹp hòi phong bình luận.
Nghĩ tới những thứ này, cặp mày của Nam Cung Vân không khỏi nhíu lại.
- Chị Nam Cung đang suy nghĩ gì đấy?
Lí Mộng Phàm tựa hồ đối với Nam Cung Vân đặc biệt có hứng thú, một tiếng chị hai tiếng chị, không hề có cảm giác xa cách.
- Chị đang suy nghĩ, tiểu cô nương xinh đẹp như em thì thành tích học tập nhất định rất tốt a, đã từng nghĩ muốn ra nước ngoài học tập chuyên sâu hay chưa?
Nam Cung Vân thuận miệng nói.
- Chuyện này chắc là vấn đề đau đầu của cha mẹ em....
Lí Mộng Phàm nghĩ đến vấn đề này của mình thì cũng có chút phiền muộn:
- Quỹ đạo cuộc đời em chắc phải đi theo kế hoạch của bọn họ.
Sau đó Lí Mộng Phàm nói tiếp:
- Dựa theo ý nghĩ của cha mẹ em thì chắc sẽ đem em đi học viện ngoại ngữ a.
- Ý nghĩ của bọn họ là hi vọng có người kế nghiệp.
Nam Cung Vân nghe xong, lập tức nở nụ cười.
Cô ta liếc xem cha mẹ của Lí Mộng Phàm ở phòng bên kia thấy là một đôi nam nữ trung niên rất nho nhã, quả nhiên có khí chất quan chức ngoại giao khí chất, cũng khó trách Lí Mộng Phàm tuy tuổi còn nhỏ nhưng trên người đã có khí chất tao nhã bẩm sinh, lại rất có lực tương tác, đây đều là di truyền ah.
Nếu Lí Mộng Phàm đi làm công tác ngoại giao, nghĩ đến nhất định có thể đủ trở thành một đoạn giai thoại trong nền ngoại giao của nước cộng hoà.
- Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?
Sau lưng bỗng nhiên có người lên tiếng.
- Ah, làm em giật cả mình.
Lí Mộng Phàm đưa tay vỗ ngực, ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy Diệp Khai đang đứng cười ở đó:
- Diệp Khai ca ca đi rón rén như ma vậy!
Diệp Khai cười nhìn nhìn Lí Mộng Phàm cùng Nam Cung Vân, phát hiện quần áo hôm nay của hai cô gái đều rất đặc biệt. Chương mới hơn tại Doc Truyen . Org nha các bác
Lí Mộng Phàm mặc váy trắng công chúa, diềm đăng ten chung quanh rất tỷ mỉ, trên cổ đeo vòng ngọc trai tỏa ánh sáng dìu dịu dưới ánh đèn, mái tóc cũng được chải rất khéo, cũng không quá cầu kỳ, nhìn vào thấy rõ sức thanh xuân.
Mà Nam Cung Vân thì mặc lễ phục dạ hội màu đen đơn giản, không khoa trương cũng không hở hang. Nhưng càng như vậy thì cô ta càng toát lên vẻ trầm ổn, khí chất sâu thẳm khiến Diệp Khai có cảm giác như hắc ám nữ vương.
- Không hổ là tinh anh thụ qua huấn luyện sát thủ ah!
Diệp Khai nhìn nhìn Nam Cung Vân, trong nội tâm thầm nói.
Nhớ tới bản thân ban đầu gặp Nam Cung Vân, lục ra trên người cô ta mấy món đồ nhỏ của đặc công đủ để đả thương người trí mạng, Diệp Khai cảm giác không thoải mái, vô thức nhìn qua người cô ta một lần, trong lòng tự nhủ đêm nay cô ta có dắt theo mấy thứ nguy hiểm như vậy tới a?
Nam Cung Vân lườm hắn một cái, hiển nhiên đoán được trong nội tâm Diệp Khai suy nghĩ cái gì.
- Diệp Khai ca ca, năm nay anh không gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật em nhé.
Lí Mộng Phàm nhõng nhẽo kéo tay Diệp Khai.
- Có sao?
Diệp Khai nghi ngờ:
- Anh nhớ được rất rõ ràng, sinh nhật của em là tháng sau, không đến mức lại thay đổi a?
- Chán ghét, sao anh nhớ được chứ? Lí Mộng Phàm thấy không lừa được Diệp Khai, không khỏi có chút buồn bực nói:
- Đám đại ca luôn không nhớ được, thật sự là kì quái.
- Bọn họ già rồi nha......
Diệp Khai ha ha cười nói.
Lại nói tiếp, Lí Mộng Phàm hiện tại đã mười bảy tuổi, trong quãng thời gian đẹp nhất của thiếu nữ. Diệp Khai nhìn cô, cũng không khỏi tán thưởng em họ mình đã càng ngày càng trổ mã duyên dáng yêu kiều, chỉ là không biết cuối cùng con cái nhà ai có phúc khí cưới được nàng.
Với tư cách tiểu công chúa của lão Diệp gia, tuy là cháu ngoại nhưng không thể khinh thường, nếu như người trong quan trường có thể cưới được Lí Mộng Phàm thì sẽ có được trợ lực kinh người, dù vô ý với quan trường cũng đủ để một bước lên trời, trở thành quyền quý trong thế hệ mới.
Bất quá Diệp Khai chạy tới, chủ yếu là vì giám sát Nam Cung Vân.
Hắn biết rõ vị Nam Cung đại tiểu thư này trước sau như một ưa thích mỹ nữ, vạn nhất tiểu mỹ nữ nhà mình bị quyến rũ thì to chuyện. Cho nên hắn cảm thấy phải chạy tới ngăn lại hắc ám nữ vương Nam Cung Vân ra thủ đoạn nhỏ, tránh khỏi thiếu nữ vô tri như Lí Mộng Phàm lại gặp phải đạo nhân.
Đối với vấn đề này, hắn vẫn hết sức lưu tâm.
Nhưng Diệp Khai cũng phát giác có chút buồn rầu, bởi vì Lí Mộng Phàm tựa hồ rất ưa thích nói chuyện với Nam Cung Vân. Cũng không biết có phải hai phong cách mỹ nữ khác nhau tới mức đối lập gặp nhau sẽ sinh ra lực hút trái dấu? Hay bởi vì phương diện khác mà hai cô gái này nhìn qua rất hòa hợp.
- Lão Nhị, sắc mặt của chú khó coi, công việc có gì phiền lòng rồi hả?
Diệp Kiến Hoan thấy được vẻ mặt lo lắng của Diệp Khai, cũng có chút tò mò hỏi.
Theo như Diệp Kiến Khai xem ra, lúc này đây người trong nhà đoàn tụ một đường, vốn là chuyện phi thường vui vẻ, mà Diệp Khai cũng đã hoàn thành chuyện Nam Cung thế gia, có thể nói là tất cả đều vui vẻ. Đây cũng là thời điểm lão Diệp gia cực thịnh, Diệp Khai bỗng nhiên toát ra thần sắc rầu rĩ không vui, xác thực là khiến hắn nghĩ không ra.
- A..., cũng không có cái gì, chỉ là mấy chuyện lặt vặt mà thôi, đi, ra uống rượu. Diệp Khai tự nhiên không chịu nói chuyện đem một hắc ám nữ vương về nhà, giơ chén rượu trong tay nói với Diệp Kiến Hoan.
Giờ này khắc này, Diệp Khai nhìn xem Nam Cung Vân đang cùng Lí Mộng Phàm cười nói, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác dẫn sói vào nhà.
Lí Mộng Phàm năm nay lớp cuối trung học, mẹ của cô Diệp Tử Dung là con gái út của Diệp Tương Kiền, hiện giờ mới hơn bốn mươi, từng đảm nhiệm cục trưởng cục ngoại thương bộ thương mại, chồng của bà Lí Dịch Thần từng là đại sứ ở Mĩ, giờ giữ chức phó bộ trưởng bộ ngoại giao, hai vợ chồng coi như có chung nhận thức về hoạt động ở nước ngoài.
Sanh ra ở hoàn cảnh như vậy, đời sống của Lí Mộng Phàm tự nhiên cũng phi thường ưu việt, tuy sinh hoạt con cháu cao quan trong nước cũng không có gì quá xa hoa nhưng cuộc sống của cô bé khẳng định cũng không có gì phải lo nghĩ.
- Sao lại hỏi như vậy?
Nam Cung Vân thấy được Lí Mộng Phàm thì cũng không khỏi được có vài phần yêu thích. Cô ta vốn từng trải, Lí Mộng Phàm tìm tới cô ta hỏi chuyện xác thực là có chút liều lĩnh.
Cô ta tận lực theo sát Lí Mộng Phàm, hai cô gái nắm tay nói chuyện cùng một chỗ, lập tức cảm thấy thân thiết rất nhiều.
Không thể không nói, yêu vật như Nam Cung Vân có thể nói là nam nữ thông sát, đối với nam nhân là vưu vật câu hồn nhiếp phách, đối với nữ nhân mà nói, cũng có lực tương tác rất mạnh, tiểu cô nương không bao lâu đã bị cô ta làm cho hồ đồ.
- Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái nha.
Lí Mộng Phàm nhìn xem Nam Cung Vân, có chút mơ hồ nói:
- Gia yến trong nhà em chưa bao giờ mời người ngoài. Chị Nam Cung có thể tham gia, quả thật làm cho em cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Diệp Khai ca ca tiếp xúc tương đối nhiều với chị.
- Ha ha, là Diệp lão mời chị đến đây này......
Nam Cung Vân nghe xong, lập tức cười nói.
Tuy nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Nam Cung Vân không khỏi cũng có vài phần đắc ý. Bởi vì cô ta nghe Lí Mộng Phàm nói, ngay cả vị hôn thê Sở Tĩnh Huyên của Diệp Khai cũng không tham gia tụ hội như vậy, nói chung cũng là bởi vì Sở Tĩnh Huyên còn chưa có chính thức gả vào lão Diệp gia. Còn chưa phải là vợ chính thức của Diệp Khai a?
Nhưng là bất kể thế nào, bất kể là xuất phát từ lý do gì thì Nam Cung Vân có thể tham gia gia yến như vậy cũng coi như một cái dị số, khó trách tiểu cô nương Lí Mộng Phàm sẽ cảm thấy phi thường kinh ngạc.
Trên thực tế, những người khác cũng cảm thấy có chút khó hiểu với chuyện này, chỉ bất quá bọn họ không hỏi mà thôi.
- Ông nội của em?
tiểu cô nương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó mới lên tiếng:
- Ha ha, đúng vậy, là em sơ sót, nếu như ông nội của em không gật đầu, Diệp Khai ca ca tựa hồ cũng bất tiện nói với trong nhà...
Nam Cung Vân nghe Lí Mộng Phàm nói vậy thì cũng có chút không đúng. Chỉ là cô ta cũng không có cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, đơn giản mà nói, sở dĩ cô ta xuất hiện tại gia yến của lão Diệp gia cũng là bởi vì Diệp lão gia tử muốn xem xét cháu gái của Nam Cung Kinh Hồng thế nào.
Hoặc là nói ông ta muốn biết Diệp Khai vì cái gì nhất định phải trợ giúp Nam Cung Vân mà thôi.
Về phần nói nguyên nhân phương diện khác , Nam Cung Vân thật sự đoán không ra, cũng không có tâm tư đi đoán, dù sao những điều này đều là rất duy tâm, làm sao ngươi biết trong nội tâm người khác nghĩ như thế nào?
Suy đoán cùng tình huống chân thật chắc chắn sẽ có khác biệt rất lớn, thậm chí là một trời một vực.
Nói tóm lại, hồ ly trong lão Diệp gia thật nhiều, chỉ có tiểu cô nương trước mắt này thoạt nhìn tương đối là đơn thuần.
Trong nội tâm Nam Cung Vân cũng chứa rất nhiều chuyện.
Mặc dù nói Sở lão gia tử đã phát ra lời mời, nhưng Nam Cung Kinh Hồng muốn về nước vẫn phải dẹp một số chướng ngại, nói thí dụ như ý kiến phản đối trong gia tộc , còn có ngăn trở từ Đài đảo, thậm chí là một số thế lực cực đoan chủ nghĩa….
Cho nên nói, vấn đề trước mắt của Nam Cung Vân vẫn hết sức nghiêm trọng, chỉ có đem làm Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử con đường thực tế địa về tới nội , hơn nữa cùng cao tầng đã tiến hành gặp gỡ về sau, chuyện này phong ba, mới xem như triệt để thở bình thường lại.
Dù sao, đến lúc này, đã tạo thành trở thành sự thật, bờ bên kia người coi như là nếu không Cao Hưng, cũng không có tiếp tục động thủ lý do, bởi vì lúc kia đã vu sự vô bổ, lại xoắn xuýt xuống dưới [lời mà nói...,/lời nói của/nói] chỉ có thể rơi một cái bụng dạ hẹp hòi phong bình luận.
Nghĩ tới những thứ này, cặp mày của Nam Cung Vân không khỏi nhíu lại.
- Chị Nam Cung đang suy nghĩ gì đấy?
Lí Mộng Phàm tựa hồ đối với Nam Cung Vân đặc biệt có hứng thú, một tiếng chị hai tiếng chị, không hề có cảm giác xa cách.
- Chị đang suy nghĩ, tiểu cô nương xinh đẹp như em thì thành tích học tập nhất định rất tốt a, đã từng nghĩ muốn ra nước ngoài học tập chuyên sâu hay chưa?
Nam Cung Vân thuận miệng nói.
- Chuyện này chắc là vấn đề đau đầu của cha mẹ em....
Lí Mộng Phàm nghĩ đến vấn đề này của mình thì cũng có chút phiền muộn:
- Quỹ đạo cuộc đời em chắc phải đi theo kế hoạch của bọn họ.
Sau đó Lí Mộng Phàm nói tiếp:
- Dựa theo ý nghĩ của cha mẹ em thì chắc sẽ đem em đi học viện ngoại ngữ a.
- Ý nghĩ của bọn họ là hi vọng có người kế nghiệp.
Nam Cung Vân nghe xong, lập tức nở nụ cười.
Cô ta liếc xem cha mẹ của Lí Mộng Phàm ở phòng bên kia thấy là một đôi nam nữ trung niên rất nho nhã, quả nhiên có khí chất quan chức ngoại giao khí chất, cũng khó trách Lí Mộng Phàm tuy tuổi còn nhỏ nhưng trên người đã có khí chất tao nhã bẩm sinh, lại rất có lực tương tác, đây đều là di truyền ah.
Nếu Lí Mộng Phàm đi làm công tác ngoại giao, nghĩ đến nhất định có thể đủ trở thành một đoạn giai thoại trong nền ngoại giao của nước cộng hoà.
- Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?
Sau lưng bỗng nhiên có người lên tiếng.
- Ah, làm em giật cả mình.
Lí Mộng Phàm đưa tay vỗ ngực, ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy Diệp Khai đang đứng cười ở đó:
- Diệp Khai ca ca đi rón rén như ma vậy!
Diệp Khai cười nhìn nhìn Lí Mộng Phàm cùng Nam Cung Vân, phát hiện quần áo hôm nay của hai cô gái đều rất đặc biệt. Chương mới hơn tại Doc Truyen . Org nha các bác
Lí Mộng Phàm mặc váy trắng công chúa, diềm đăng ten chung quanh rất tỷ mỉ, trên cổ đeo vòng ngọc trai tỏa ánh sáng dìu dịu dưới ánh đèn, mái tóc cũng được chải rất khéo, cũng không quá cầu kỳ, nhìn vào thấy rõ sức thanh xuân.
Mà Nam Cung Vân thì mặc lễ phục dạ hội màu đen đơn giản, không khoa trương cũng không hở hang. Nhưng càng như vậy thì cô ta càng toát lên vẻ trầm ổn, khí chất sâu thẳm khiến Diệp Khai có cảm giác như hắc ám nữ vương.
- Không hổ là tinh anh thụ qua huấn luyện sát thủ ah!
Diệp Khai nhìn nhìn Nam Cung Vân, trong nội tâm thầm nói.
Nhớ tới bản thân ban đầu gặp Nam Cung Vân, lục ra trên người cô ta mấy món đồ nhỏ của đặc công đủ để đả thương người trí mạng, Diệp Khai cảm giác không thoải mái, vô thức nhìn qua người cô ta một lần, trong lòng tự nhủ đêm nay cô ta có dắt theo mấy thứ nguy hiểm như vậy tới a?
Nam Cung Vân lườm hắn một cái, hiển nhiên đoán được trong nội tâm Diệp Khai suy nghĩ cái gì.
- Diệp Khai ca ca, năm nay anh không gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật em nhé.
Lí Mộng Phàm nhõng nhẽo kéo tay Diệp Khai.
- Có sao?
Diệp Khai nghi ngờ:
- Anh nhớ được rất rõ ràng, sinh nhật của em là tháng sau, không đến mức lại thay đổi a?
- Chán ghét, sao anh nhớ được chứ? Lí Mộng Phàm thấy không lừa được Diệp Khai, không khỏi có chút buồn bực nói:
- Đám đại ca luôn không nhớ được, thật sự là kì quái.
- Bọn họ già rồi nha......
Diệp Khai ha ha cười nói.
Lại nói tiếp, Lí Mộng Phàm hiện tại đã mười bảy tuổi, trong quãng thời gian đẹp nhất của thiếu nữ. Diệp Khai nhìn cô, cũng không khỏi tán thưởng em họ mình đã càng ngày càng trổ mã duyên dáng yêu kiều, chỉ là không biết cuối cùng con cái nhà ai có phúc khí cưới được nàng.
Với tư cách tiểu công chúa của lão Diệp gia, tuy là cháu ngoại nhưng không thể khinh thường, nếu như người trong quan trường có thể cưới được Lí Mộng Phàm thì sẽ có được trợ lực kinh người, dù vô ý với quan trường cũng đủ để một bước lên trời, trở thành quyền quý trong thế hệ mới.
Bất quá Diệp Khai chạy tới, chủ yếu là vì giám sát Nam Cung Vân.
Hắn biết rõ vị Nam Cung đại tiểu thư này trước sau như một ưa thích mỹ nữ, vạn nhất tiểu mỹ nữ nhà mình bị quyến rũ thì to chuyện. Cho nên hắn cảm thấy phải chạy tới ngăn lại hắc ám nữ vương Nam Cung Vân ra thủ đoạn nhỏ, tránh khỏi thiếu nữ vô tri như Lí Mộng Phàm lại gặp phải đạo nhân.
Đối với vấn đề này, hắn vẫn hết sức lưu tâm.
Nhưng Diệp Khai cũng phát giác có chút buồn rầu, bởi vì Lí Mộng Phàm tựa hồ rất ưa thích nói chuyện với Nam Cung Vân. Cũng không biết có phải hai phong cách mỹ nữ khác nhau tới mức đối lập gặp nhau sẽ sinh ra lực hút trái dấu? Hay bởi vì phương diện khác mà hai cô gái này nhìn qua rất hòa hợp.
- Lão Nhị, sắc mặt của chú khó coi, công việc có gì phiền lòng rồi hả?
Diệp Kiến Hoan thấy được vẻ mặt lo lắng của Diệp Khai, cũng có chút tò mò hỏi.
Theo như Diệp Kiến Khai xem ra, lúc này đây người trong nhà đoàn tụ một đường, vốn là chuyện phi thường vui vẻ, mà Diệp Khai cũng đã hoàn thành chuyện Nam Cung thế gia, có thể nói là tất cả đều vui vẻ. Đây cũng là thời điểm lão Diệp gia cực thịnh, Diệp Khai bỗng nhiên toát ra thần sắc rầu rĩ không vui, xác thực là khiến hắn nghĩ không ra.
- A..., cũng không có cái gì, chỉ là mấy chuyện lặt vặt mà thôi, đi, ra uống rượu. Diệp Khai tự nhiên không chịu nói chuyện đem một hắc ám nữ vương về nhà, giơ chén rượu trong tay nói với Diệp Kiến Hoan.
Giờ này khắc này, Diệp Khai nhìn xem Nam Cung Vân đang cùng Lí Mộng Phàm cười nói, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác dẫn sói vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.