Chương 865: Đánh cuộc.
Thao Lang
13/01/2015
Lí Hiền Xu nghe xong, trong lòng đúng là vô cùng mất hứng. Mặc dù vừa rồi bị Diệp Khai sờ mông, cô có chút không vừa ý, nhưng mà trước mặt một vị mỹ nữ lại đi hỏi thăm về một người khác thì đúng thật không lễ phép rồi.
Vốn dĩ bản thân cô không muốn trả lời câu hỏi của Diệp Khai, nhưng nghĩ tới chuyện vị mỹ nữ kia, trong lòng đột nhiên thay đổi, liền cười nói với Diệp Khai:
- Vị mĩ nữ đó, khả năng Diệp công tử còn chưa biết, bởi vì cô ấy mới từ châu Âu về. Trên thực tế chính là người tq các anh, tên là Nam Cung Vân, nghe nói là hậu duệ của một gia tộc vô cùng lâu đời. Cô ấy cũng rất nổi tiếng ở Châu Âu, mỹ nữ như thế không phải người bình thường nào cũng xứng đôi được. Cho dù là Diệp công tử ra tay cũng chưa chắc có thể chiếm được sự ưu ái của mỹ nhân.
Lí Hiền Xu nói như thế, vốn là có ý định châm ngòi. Cô nghĩ, những người cậu ấm như Diệp Khai, từ trước tới giờ luôn thích thú theo đuổi gái đẹp. Nếu anh càng tâng bốc đối phương giống như một bông hoa, bọn họ càng có hứng thú hơn, hơn nữa không sợ trở ngại nào.
Bởi vì mới vừa rồi bị Diệp Khai chiếm tiện nghi, Lí Hiền Xu rất hi vọng có thể thấy được Diệp Khai thất bại trong tay của Nam Cung Vân, coi như cô cũng báo được thù.
Đối phó với đám cậu ấm như bọn họ thì vũ khí lợi hại nhất chính là một vị mỹ nữ tuyệt sắc nhưng không thèm quan tâm tới họ,.
- Nam Cung Vân, tên nghe cũng hay nhỉ.
Diệp Khai nghe xong, trong lòng cũng đang ngẫm nghĩ, cũng không nghĩ ra gốc gác của đối phương, liền nói:
- Phụ nữ như thế, tôi chỉ cần ngoắc một ngón út cũng có được bảy, tám cô rồi, hơn nữa còn gào khóc đòi làm bạn gái tôi nữa cơ.
- Vậy thì cũng chưa hẳn nha, nghe nói tiểu thư Nam Cung Vân này rất có cá tính.
Lí Hiền Xu ác ý khích bác, cô thầm nghĩ khi nào anh muốn động vào cô nàng xinh đẹp kia mới biết đó là chuyện khó khăn tới cỡ nào.
Lí Hiền Xu biết khá rõ về tình hình của Nam Cung Vân, biết rõ vị mỹ nữ kia dường như bản năng bài xích đàn ông, ngược lại lại thấy hứng thú với những người con gái xinh đẹp.
Nói cách khác, theo nguồn tin tình báo không chính thức, vị Nam Cung Vân tiểu thư này rất có thể là một cô ả đồng tính nữ.
Để cho Diệp Khai đi tán tỉnh một cô nàng đồng tính, có thể nghĩ được khó khăn tới chừng nào.
Lí Hiền Xu nghĩ tới đây, trên mặt lộ dáng vẻ tươi cười, trong lòng cũng tự nhủ: đi đi, đi mới biết khó khăn, hừ.
Diệp Khai đương nhiên không hiểu được vấn đề trong lúc đó, hắn chỉ là mượn đề tài này để mình có một cái cớ tự nhiên đi gặp mặt vị mỹ nữ tuyệt sắc đó mà thôi.
Vì thế Diệp Khai liền uống một hơi cạn sạch số rượu trong ly, vừa cười vừa nói:
- Tôi cũng không tin còn có người phụ nữ khó đối phó như thế. Không bằng chúng ta đánh cuộc đi, nếu như tôi có thể tán đổ được vị mỹ nữ đó, thế thì Lí tiểu thư theo tôi một đêm. Sao hả?
- Cái gì?
Đề nghị của Diệp Khai làm cho Lí Hiền Xu cảm thấy ngạc nhiên, sau đó chính là cảm thấy bị vũ nhục.
Thật sự là quá đáng, thằng ranh đáng xấu hổ này.
Chẳng lẽ hắn không tự hiểu được lấy một chút xem tôn trọng phụ nữ là thế nào sao?
Lí Hiền Xu nhìn Diệp Khai đang mìm cười, lửa giận bốc lên. Cô nàng cực lực áp chế lửa giận của mình, ngụy trang điệu bộ khuyên bảo. Bản thân cô là một nhân viên ngại giao, nhất định phải thể hiện thái độ phong nhã.
Mặc dù là đối mặt với sự khiêu khích của người khác cũng có thể dùng cách uyển chuyển, hoặc dùng thủ đoạn âm hiểm mà đối phó hắn, không giống như mấy mụ đàn bà ở quê, động tí là chửi đổng ầm lên, đó là biểu hiện của sự chưa chín chắn.
Thân là một nhân viên ngoại giao có lí trí, nên dùng thủ đoạn hay để đối phó với cục diện như thế.
Diệp Khai nhìn sắc mặt của vị trợ lí tham tán xinh đẹp trước mặt mình, lúc chợt xanh, lúc lại sang đỏ, giống như tắc kè hoa vậy, đổi nhanh như chớp. Trong lòng hắn cũng có chút băn khoăn, chẳng lẽ câu nói vừa rồi không ổn, làm cho người đẹp này xẩu hổ hay giận dỗi gì rồi, định sống mái với hắn hay sao?
Lúc này hắn mới ý thức tới người đẹp trước mặt này không phải là đám con gái bình thường mà là nhân viên phụ trách công tác đảm bảo an toàn cho sứ quán Nam Hàn. Hơn nữa thân mang nhiệm vụ quan trọng thế, khó nói chắc đối phương có võ hay không, hình như môn võ khá nổi trội ở Nam Hàn chính là môn Taekwondo, đốn ngã người.
Nếu Lí Hiền Xu dùng thủ đoạn này với hắn, Diệp Khai thật đúng là không biết nên đáp lại sao cho thỏa đáng, cũng không thể nào đánh đập tàn nhẫn người đẹp như thế. Nếu là làm như thế, đoán chừng sáng sớm ngày mai toàn bộ lão Diệp gia sẽ bị chuyện này làm cho gà chó không yên mất.
Dù sao nơi này là địa phương ngoại giao vô cùng chính thức, không phải là nơi để bàn luận võ công.
Đúng lúc Diệp Khai đang lo lắng Lí Hiền Xu sẽ bộc phát, đôi mắt hạnh chợt trừng lên nhìn Diệp Khai. Cuối cùng cô nàng cũng bình ổn lại được lửa giận của mình, bỗng nhiên cười nói:
- Được, Diệp công tử nếu như có thể tán đổ được Nam Cung Vân tiểu thư vào trong tay, tôi cùng anh một đêm thì sao chứ? Nhưng mà nếu Diệp công tử thất thu thì muốn dùng thứ gì để bù lại chứ?
- Cô thật sự có can đảm dám đánh cuộc với tôi hả.
Nghe cô nàng nói như thế, Diệp Khai lại có chút kinh ngạc.
Trong lòng tự nhủ người đẹp trợ lí tham tán này đúng là to gan, tác chiến trên sân khách mà cũng dám đặt tiền đặt cược lớn như thế. Chẳng lẽ nói người Nam Hàn bên đó cảm thấy chuyện qua lại gái trai rất bình thường hay sao?
Vừa nghĩ như thế, Diệp Khai liền cảm thấy Lí Hiền Xu nhạt đi rất nhiều, hắn không hứng thú gì với mấy chuyện tình một đêm như thế, giống như không thích đi taxi, cho dù chiếc taxi đó nội thất cũng không tệ.
- Có gì mà không dám chứ?
Lí Hiền Xu nhìn Diệp Khai nói;
- Tầm mắt của tiểu thư Nam Cung Vân rất cao, với thân phận của cô ấy thì chắc cũng chẳng rung động gì với mấy chuyện tiền tài quyền thế. Tôi thấy Diệp công tử lần này anh đánh cuộc chắc chắn thua rồi. Nhưng mà nếu tôi thua thì tôi theo anh cả đêm, thế anh thua thì sẽ mất gì hả?
- Cô muốn cái gì?
Diệp Khai hỏi ngược lại, bày ra vẻ thành công nắm chắc rồi, không sợ người ta ra giá cao ngất nữa.
Lí Hiền Xu nhìn Diệp Khai, trong lòng có chút tư lợi, nhìn vị công tử này đúng là rất được, nhưng mà muốn tán được Nam Cung Vân thì cũng không phải là chuyện dễ dàng thế. Trong nước Nam Cung gia coi như cũng có ảnh hưởng nhất định, nhưng lực ảnh hưởng ở nước ngoài của bọn họ mới là vô cùng khủng bố. Nghe nói ở châu Âu, họ đã khống chế được tiểu quốc gia nào đó rồi, coi như lãnh địa của gia tộc mình, chỉ là phía lực lượng vũ trang coi như hơi kém chút, nhưng nếu nói về mặt tài chính thì có thể được xưng là “phú khả địch quốc”.
Nhân vật như thế, thật sự loại công tử ăn chơi trác táng như Diệp Khai có thể tán được sao?
- Tôi cũng chẳng có chuyện gì quá đáng, chỉ là hi vọng vào đúng lúc thích hợp, Diệp công tử có thể đáp ứng một điều kiện của tôi là được.
Lí Hiền Xu thật đúng là chưa nghĩ ra được mình có yêu cầu gì, vì vậy liền nói một điều kiện nước đôi lập lờ.
- Mục tiêu này đúng là khá lớn nha, nếu như cô muốn tôi nói cho biết tình báo quân sự tuyệt mật, thì tôi cũng phải đáp ứng chắc?
Diệp Khai lập tức lắc đầu nói,
- Cô đổi lại một yêu cầu rõ ràng chút đi.
- Diệp công tử sao lại nhỏ mọn như thế chứ?
Lí Hiền Xu lại trả lời một cách mỉa mai, nói:
- Tôi cũng chẳng tham gia vào hoạt động gián điệu, làm gì tự nhiên đi hỏi thăm tình báo quân sự tuyệt mật của nước anh chứ? Cùng lắm thì cũng chỉ là mượn lực lượng về một phương diện nào đó của anh mà thôi, thế thì cũng được chứ?
- Với điều kiện tiên quyết là không làm gì trái pháp luật, tôi có thể đáp ứng giúp cô một việc.
Diệp Khai gật đầu đồng ý.
Trên thực tế, Diệp Khai cũng không để tâm đối với những kiểu hứa hẹn như thế, chẳng phải là dùng giấy trắng mực đen viết, tất cả mọi người đều là tự giác chấp hành, đến lúc đó trở mặt cũng không ai làm gì được. Dù sao bọn họ hai người tự giao kèo, ngay cả người làm chứng cũng không có.
Cùng lắm là bị vị mỹ nữ Nam Hàn này coi thường nhân cách mà thôi, có quan hệ gì chứ?
Làm quan mà không có da mặt dày, lòng dạ hiểm độc thì làm sao tiến bộ được, chuyện này giống như ăn bữa sáng mà thôi.
Ai biết Lí Hiền Xu lại đàng hoàng móc chiếc bút ghi âm trong túi ra, nói với Diệp Khai:
- Diệp công tử, toàn bộ chuyện vừa rồi tôi đều ghi lại, nếu sau này đổi ý thì mất mặt lắm nha.
- Thế thật không công bàng.
Diệp Khai thật không ngờ cô nàng này lại còn chuẩn bị như thế, cũng có chút ngạc nhiên, nhưng mà lập tức phản đối nói;
- Cô có chứng cớ rồi, tôi lại hai tay trống trơn, sau này cô thua thì tôi tìm ai mà đòi nợ chứ?
- Tôi đương nhiên là không thua.
Lí Hiền Xu vô cùng có lòng tin, nhưng mà vẫn nói một câu:
- Nếu song phương thiếu tin nhau, thế thì chúng ta dùng giấy trăng mực đen ghi lại cho thỏa đáng.
- Loại chuyện này, nếu viết ra thì ảnh hưởng không tốt lắm…
Diệp Khai nghe xong, lại có chút do dự.
Tán tỉnh cô gái Nam Cung Vân kia đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, chỉ là vì để hoàn thành nhiệm vụ tối nay mà thôi. Nhưng nếu nội dung đánh cuộc này viết lên giấy, đến lúc đó tạo thành phân tranh thì hắn lại thấy không thích hợp lắm.
- Diệp công tử sợ sao?
Lí Hiền Xu ngược lại thật dũng cảm, có chút khiêu khích nhìn Diệp Khai, ánh mắt dường như có chút khinh miệt,
- Ai sợ ai chứ?
Diệp Khai lập tức hừ một tiếng nói, hắn lớn như thế còn chưa gặp ai dám dùng ánh mắt để nhìn hắn, chứ đừng nói là con gái, liền nói thêm:
- Nếu Lí tiểu thư vội vàng muốn lên giường tôi như thế, tôi Diệp Khai này chẳng còn lí do gì từ chối nữa, chẳng phải chỉ là hợp đồng thôi sao, ký thì ký.
Lí Hiền Xu vẫy tay một cái, lập tức lấy tới hai tờ giấy, sau đó phác thảo một hiệp định, chia thành hai phần.
Diệp Khai nhìn xem, đều là dùng tiếng Trung để viết, nội dung vô cùng rõ ràng, đúng là nội dung mà hai người vừa thỏa thuận,
Yêu cầu của Lí Hiền Xu cũng không đơn giản, trên đó đều ghi rõ ràng Diệp Khai phải ở cùng Nam Cung Vân chung phòng cả đêm mới xem như hoàn thành mục tiêu.
Diệp Khai nhìn tờ giấy, trong lòng cảm thấy hơi khó, nhưng mà hắn cũng chẳng quan tâm. Trên thực tế hắn cũng nắm chắc có thể hoàn thành được hiệp định này, hơn nữa có khá nhiều cách.
- Thời gian tối đa là trong vòng ba ngày, bằng không mà nói coi như không giữ lời.
Lí Hiền Xu lại bổ sung thêm một câu.
- Hắc, điều kiện khá hà khắc nhì, nhưng mà tôi cũng có chút hoài nghi, Lí tiểu thư thật lòng tuân thủ hứa hẹn sao?
Diệp Khai cười nói.
- Người Nam Hàn chúng tôi đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Lí Hiền Xu nghe xong, lông mày nhướn lên, hiển nhiên vô cùng bất mãn về sự nghi ngờ của Diệp Khai.
- Thế thì được, tôi cũng là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Diệp Khai cười, ký tên vào cả hai tời hiệp định, sau đó nhìn Lí Hiền Xu cũng kí tên, hơn nữa đều ấn dấu tay, từng người thu hồi lại từng phần hiệp nghị của mình, rồi mới lên tiếng:
- Thật mong chờ đêm được cùng Lý tiểu thư.
- Vậy thì trông chờ khả năng của Diệp công tử.
Lí Hiền Xu lúc này cảm thấy mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, với sự hiểu biết của cô với Nam Cung Vân, cô nàng đó cơ bản không có khả năng đồng ý cho Diệp Khai có cơ hội tiếp xúc thân mật, chứ đừng nói là chuyện ở cùng cả đêm thì đúng là đang nằm mơ. Thế nên liền nói:
- Tôi cũng rất chờ mong dáng vẻ phấn khích khi Diệp công tử bị đá thẳng cẳng.
- Cũng không thể để cho mỹ nữ thất vọng được.
Diệp Khai nhìn Lí Hiền Xu, cảm thấy cô nàng này dáng người cũng không tệ, vừa nãy khiêu vũ cùng nhau có thể cảm giác được tính dẻo dai của cô, nếu là kéo đến trên giường thì coi như là vì nước mà làm vẻ vang sao?
- Nào, uống thêm một ly, chúc anh mã đáo thành công!
Lí Hiền Xu gấp tờ giấy đó lại, tâm trạng đột nhiên trở nên vô cùng tốt, giơ chén rượu ra, mỉm cười nói với Diệp Khai.
Diệp Khai cười ha ha, bưng lên chiếc ly nhưng không uống tiếp.
Hắn cầm lấy ly rượu, nháy mắt với Lí Hiền Xu, sau đó trực tiếp đi thẳng tới chỗ Nam Cung Vân.
Sau khi Diệp Khai đi liền có chàng thanh niên đi tới trước mặt Lí Hiền Xu, có vẻ ghen tuông hỏi thăm:
- Lí tham tán, tên kia đang làm gì thế?
- Đánh cuộc mà thôi.
Lí Hiền Xu nhìn hắn một cái, lãnh đạm đáp lại.
- Đánh cuộc về chuyện gì chứ?
Tên đó có chút tò mò hỏi.
- Đây là vấn đề riêng tư, tôi không cần phải tiết lộ.
Lí Hiền Xu lạnh lùng cự tuyệt yêu cầu của hắn,
Tên kia nghe xong, mặt tro mày xám, đi thẳng.
Lí Hiền Xu có chút chán ghét liếc nhìn sang bên đó, ánh mắt mang đầy vẻ khinh thường.
Với tư cách là đệ nhất mỹ nhân bên trong sứ quán Nam Hàn, trên thực tế Lí Hiền Xu cũng được coi là mỹ nữ trong top số một của Hàn Quốc rồi, bằng không mà nói cũng sẽ không được đặc biệt phái tới Trung Quốc. Sang đây chỉ coi như thể hiện ra rằng Nam Hàn bọn họ cũng có mỹ nữ mà thôi.
Nếu không như thế, với thân phận của bản thân cùng bối cảnh gia tộc, cô cũng không nhất định phải ủy khuất đảm nhiệm chức trợ lý tham tán trong sứ quán được, ẩn ý thì cô giống như một tượng trung của đất nước Nam Hàn.
Số người muốn ăn thịt thiên nga bên trong sứ quá đương nhiên là rất nhiều, lại không có ai lọt vào mắt xanh của Lí Hiền Xu. Mục tiêu của cô nàng thật lớn, làm sao để những chuyện như thế ràng buộc được?
Lúc cô nàng nhìn về phía Diệp Khai, liền phát hiện hắn đã chạy tới trước mặt Nam Cung Vân rồi.
- Bộ trưởng, cô nàng Lý Hiền Xu này thật không đơn giản.
Thư ký của Tương Hiển Thông nói với hắn.
- Ha ha, coi như là Diệp Khai ngẫu nhiên làm được.
Vốn dĩ bản thân cô không muốn trả lời câu hỏi của Diệp Khai, nhưng nghĩ tới chuyện vị mỹ nữ kia, trong lòng đột nhiên thay đổi, liền cười nói với Diệp Khai:
- Vị mĩ nữ đó, khả năng Diệp công tử còn chưa biết, bởi vì cô ấy mới từ châu Âu về. Trên thực tế chính là người tq các anh, tên là Nam Cung Vân, nghe nói là hậu duệ của một gia tộc vô cùng lâu đời. Cô ấy cũng rất nổi tiếng ở Châu Âu, mỹ nữ như thế không phải người bình thường nào cũng xứng đôi được. Cho dù là Diệp công tử ra tay cũng chưa chắc có thể chiếm được sự ưu ái của mỹ nhân.
Lí Hiền Xu nói như thế, vốn là có ý định châm ngòi. Cô nghĩ, những người cậu ấm như Diệp Khai, từ trước tới giờ luôn thích thú theo đuổi gái đẹp. Nếu anh càng tâng bốc đối phương giống như một bông hoa, bọn họ càng có hứng thú hơn, hơn nữa không sợ trở ngại nào.
Bởi vì mới vừa rồi bị Diệp Khai chiếm tiện nghi, Lí Hiền Xu rất hi vọng có thể thấy được Diệp Khai thất bại trong tay của Nam Cung Vân, coi như cô cũng báo được thù.
Đối phó với đám cậu ấm như bọn họ thì vũ khí lợi hại nhất chính là một vị mỹ nữ tuyệt sắc nhưng không thèm quan tâm tới họ,.
- Nam Cung Vân, tên nghe cũng hay nhỉ.
Diệp Khai nghe xong, trong lòng cũng đang ngẫm nghĩ, cũng không nghĩ ra gốc gác của đối phương, liền nói:
- Phụ nữ như thế, tôi chỉ cần ngoắc một ngón út cũng có được bảy, tám cô rồi, hơn nữa còn gào khóc đòi làm bạn gái tôi nữa cơ.
- Vậy thì cũng chưa hẳn nha, nghe nói tiểu thư Nam Cung Vân này rất có cá tính.
Lí Hiền Xu ác ý khích bác, cô thầm nghĩ khi nào anh muốn động vào cô nàng xinh đẹp kia mới biết đó là chuyện khó khăn tới cỡ nào.
Lí Hiền Xu biết khá rõ về tình hình của Nam Cung Vân, biết rõ vị mỹ nữ kia dường như bản năng bài xích đàn ông, ngược lại lại thấy hứng thú với những người con gái xinh đẹp.
Nói cách khác, theo nguồn tin tình báo không chính thức, vị Nam Cung Vân tiểu thư này rất có thể là một cô ả đồng tính nữ.
Để cho Diệp Khai đi tán tỉnh một cô nàng đồng tính, có thể nghĩ được khó khăn tới chừng nào.
Lí Hiền Xu nghĩ tới đây, trên mặt lộ dáng vẻ tươi cười, trong lòng cũng tự nhủ: đi đi, đi mới biết khó khăn, hừ.
Diệp Khai đương nhiên không hiểu được vấn đề trong lúc đó, hắn chỉ là mượn đề tài này để mình có một cái cớ tự nhiên đi gặp mặt vị mỹ nữ tuyệt sắc đó mà thôi.
Vì thế Diệp Khai liền uống một hơi cạn sạch số rượu trong ly, vừa cười vừa nói:
- Tôi cũng không tin còn có người phụ nữ khó đối phó như thế. Không bằng chúng ta đánh cuộc đi, nếu như tôi có thể tán đổ được vị mỹ nữ đó, thế thì Lí tiểu thư theo tôi một đêm. Sao hả?
- Cái gì?
Đề nghị của Diệp Khai làm cho Lí Hiền Xu cảm thấy ngạc nhiên, sau đó chính là cảm thấy bị vũ nhục.
Thật sự là quá đáng, thằng ranh đáng xấu hổ này.
Chẳng lẽ hắn không tự hiểu được lấy một chút xem tôn trọng phụ nữ là thế nào sao?
Lí Hiền Xu nhìn Diệp Khai đang mìm cười, lửa giận bốc lên. Cô nàng cực lực áp chế lửa giận của mình, ngụy trang điệu bộ khuyên bảo. Bản thân cô là một nhân viên ngại giao, nhất định phải thể hiện thái độ phong nhã.
Mặc dù là đối mặt với sự khiêu khích của người khác cũng có thể dùng cách uyển chuyển, hoặc dùng thủ đoạn âm hiểm mà đối phó hắn, không giống như mấy mụ đàn bà ở quê, động tí là chửi đổng ầm lên, đó là biểu hiện của sự chưa chín chắn.
Thân là một nhân viên ngoại giao có lí trí, nên dùng thủ đoạn hay để đối phó với cục diện như thế.
Diệp Khai nhìn sắc mặt của vị trợ lí tham tán xinh đẹp trước mặt mình, lúc chợt xanh, lúc lại sang đỏ, giống như tắc kè hoa vậy, đổi nhanh như chớp. Trong lòng hắn cũng có chút băn khoăn, chẳng lẽ câu nói vừa rồi không ổn, làm cho người đẹp này xẩu hổ hay giận dỗi gì rồi, định sống mái với hắn hay sao?
Lúc này hắn mới ý thức tới người đẹp trước mặt này không phải là đám con gái bình thường mà là nhân viên phụ trách công tác đảm bảo an toàn cho sứ quán Nam Hàn. Hơn nữa thân mang nhiệm vụ quan trọng thế, khó nói chắc đối phương có võ hay không, hình như môn võ khá nổi trội ở Nam Hàn chính là môn Taekwondo, đốn ngã người.
Nếu Lí Hiền Xu dùng thủ đoạn này với hắn, Diệp Khai thật đúng là không biết nên đáp lại sao cho thỏa đáng, cũng không thể nào đánh đập tàn nhẫn người đẹp như thế. Nếu là làm như thế, đoán chừng sáng sớm ngày mai toàn bộ lão Diệp gia sẽ bị chuyện này làm cho gà chó không yên mất.
Dù sao nơi này là địa phương ngoại giao vô cùng chính thức, không phải là nơi để bàn luận võ công.
Đúng lúc Diệp Khai đang lo lắng Lí Hiền Xu sẽ bộc phát, đôi mắt hạnh chợt trừng lên nhìn Diệp Khai. Cuối cùng cô nàng cũng bình ổn lại được lửa giận của mình, bỗng nhiên cười nói:
- Được, Diệp công tử nếu như có thể tán đổ được Nam Cung Vân tiểu thư vào trong tay, tôi cùng anh một đêm thì sao chứ? Nhưng mà nếu Diệp công tử thất thu thì muốn dùng thứ gì để bù lại chứ?
- Cô thật sự có can đảm dám đánh cuộc với tôi hả.
Nghe cô nàng nói như thế, Diệp Khai lại có chút kinh ngạc.
Trong lòng tự nhủ người đẹp trợ lí tham tán này đúng là to gan, tác chiến trên sân khách mà cũng dám đặt tiền đặt cược lớn như thế. Chẳng lẽ nói người Nam Hàn bên đó cảm thấy chuyện qua lại gái trai rất bình thường hay sao?
Vừa nghĩ như thế, Diệp Khai liền cảm thấy Lí Hiền Xu nhạt đi rất nhiều, hắn không hứng thú gì với mấy chuyện tình một đêm như thế, giống như không thích đi taxi, cho dù chiếc taxi đó nội thất cũng không tệ.
- Có gì mà không dám chứ?
Lí Hiền Xu nhìn Diệp Khai nói;
- Tầm mắt của tiểu thư Nam Cung Vân rất cao, với thân phận của cô ấy thì chắc cũng chẳng rung động gì với mấy chuyện tiền tài quyền thế. Tôi thấy Diệp công tử lần này anh đánh cuộc chắc chắn thua rồi. Nhưng mà nếu tôi thua thì tôi theo anh cả đêm, thế anh thua thì sẽ mất gì hả?
- Cô muốn cái gì?
Diệp Khai hỏi ngược lại, bày ra vẻ thành công nắm chắc rồi, không sợ người ta ra giá cao ngất nữa.
Lí Hiền Xu nhìn Diệp Khai, trong lòng có chút tư lợi, nhìn vị công tử này đúng là rất được, nhưng mà muốn tán được Nam Cung Vân thì cũng không phải là chuyện dễ dàng thế. Trong nước Nam Cung gia coi như cũng có ảnh hưởng nhất định, nhưng lực ảnh hưởng ở nước ngoài của bọn họ mới là vô cùng khủng bố. Nghe nói ở châu Âu, họ đã khống chế được tiểu quốc gia nào đó rồi, coi như lãnh địa của gia tộc mình, chỉ là phía lực lượng vũ trang coi như hơi kém chút, nhưng nếu nói về mặt tài chính thì có thể được xưng là “phú khả địch quốc”.
Nhân vật như thế, thật sự loại công tử ăn chơi trác táng như Diệp Khai có thể tán được sao?
- Tôi cũng chẳng có chuyện gì quá đáng, chỉ là hi vọng vào đúng lúc thích hợp, Diệp công tử có thể đáp ứng một điều kiện của tôi là được.
Lí Hiền Xu thật đúng là chưa nghĩ ra được mình có yêu cầu gì, vì vậy liền nói một điều kiện nước đôi lập lờ.
- Mục tiêu này đúng là khá lớn nha, nếu như cô muốn tôi nói cho biết tình báo quân sự tuyệt mật, thì tôi cũng phải đáp ứng chắc?
Diệp Khai lập tức lắc đầu nói,
- Cô đổi lại một yêu cầu rõ ràng chút đi.
- Diệp công tử sao lại nhỏ mọn như thế chứ?
Lí Hiền Xu lại trả lời một cách mỉa mai, nói:
- Tôi cũng chẳng tham gia vào hoạt động gián điệu, làm gì tự nhiên đi hỏi thăm tình báo quân sự tuyệt mật của nước anh chứ? Cùng lắm thì cũng chỉ là mượn lực lượng về một phương diện nào đó của anh mà thôi, thế thì cũng được chứ?
- Với điều kiện tiên quyết là không làm gì trái pháp luật, tôi có thể đáp ứng giúp cô một việc.
Diệp Khai gật đầu đồng ý.
Trên thực tế, Diệp Khai cũng không để tâm đối với những kiểu hứa hẹn như thế, chẳng phải là dùng giấy trắng mực đen viết, tất cả mọi người đều là tự giác chấp hành, đến lúc đó trở mặt cũng không ai làm gì được. Dù sao bọn họ hai người tự giao kèo, ngay cả người làm chứng cũng không có.
Cùng lắm là bị vị mỹ nữ Nam Hàn này coi thường nhân cách mà thôi, có quan hệ gì chứ?
Làm quan mà không có da mặt dày, lòng dạ hiểm độc thì làm sao tiến bộ được, chuyện này giống như ăn bữa sáng mà thôi.
Ai biết Lí Hiền Xu lại đàng hoàng móc chiếc bút ghi âm trong túi ra, nói với Diệp Khai:
- Diệp công tử, toàn bộ chuyện vừa rồi tôi đều ghi lại, nếu sau này đổi ý thì mất mặt lắm nha.
- Thế thật không công bàng.
Diệp Khai thật không ngờ cô nàng này lại còn chuẩn bị như thế, cũng có chút ngạc nhiên, nhưng mà lập tức phản đối nói;
- Cô có chứng cớ rồi, tôi lại hai tay trống trơn, sau này cô thua thì tôi tìm ai mà đòi nợ chứ?
- Tôi đương nhiên là không thua.
Lí Hiền Xu vô cùng có lòng tin, nhưng mà vẫn nói một câu:
- Nếu song phương thiếu tin nhau, thế thì chúng ta dùng giấy trăng mực đen ghi lại cho thỏa đáng.
- Loại chuyện này, nếu viết ra thì ảnh hưởng không tốt lắm…
Diệp Khai nghe xong, lại có chút do dự.
Tán tỉnh cô gái Nam Cung Vân kia đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, chỉ là vì để hoàn thành nhiệm vụ tối nay mà thôi. Nhưng nếu nội dung đánh cuộc này viết lên giấy, đến lúc đó tạo thành phân tranh thì hắn lại thấy không thích hợp lắm.
- Diệp công tử sợ sao?
Lí Hiền Xu ngược lại thật dũng cảm, có chút khiêu khích nhìn Diệp Khai, ánh mắt dường như có chút khinh miệt,
- Ai sợ ai chứ?
Diệp Khai lập tức hừ một tiếng nói, hắn lớn như thế còn chưa gặp ai dám dùng ánh mắt để nhìn hắn, chứ đừng nói là con gái, liền nói thêm:
- Nếu Lí tiểu thư vội vàng muốn lên giường tôi như thế, tôi Diệp Khai này chẳng còn lí do gì từ chối nữa, chẳng phải chỉ là hợp đồng thôi sao, ký thì ký.
Lí Hiền Xu vẫy tay một cái, lập tức lấy tới hai tờ giấy, sau đó phác thảo một hiệp định, chia thành hai phần.
Diệp Khai nhìn xem, đều là dùng tiếng Trung để viết, nội dung vô cùng rõ ràng, đúng là nội dung mà hai người vừa thỏa thuận,
Yêu cầu của Lí Hiền Xu cũng không đơn giản, trên đó đều ghi rõ ràng Diệp Khai phải ở cùng Nam Cung Vân chung phòng cả đêm mới xem như hoàn thành mục tiêu.
Diệp Khai nhìn tờ giấy, trong lòng cảm thấy hơi khó, nhưng mà hắn cũng chẳng quan tâm. Trên thực tế hắn cũng nắm chắc có thể hoàn thành được hiệp định này, hơn nữa có khá nhiều cách.
- Thời gian tối đa là trong vòng ba ngày, bằng không mà nói coi như không giữ lời.
Lí Hiền Xu lại bổ sung thêm một câu.
- Hắc, điều kiện khá hà khắc nhì, nhưng mà tôi cũng có chút hoài nghi, Lí tiểu thư thật lòng tuân thủ hứa hẹn sao?
Diệp Khai cười nói.
- Người Nam Hàn chúng tôi đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Lí Hiền Xu nghe xong, lông mày nhướn lên, hiển nhiên vô cùng bất mãn về sự nghi ngờ của Diệp Khai.
- Thế thì được, tôi cũng là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Diệp Khai cười, ký tên vào cả hai tời hiệp định, sau đó nhìn Lí Hiền Xu cũng kí tên, hơn nữa đều ấn dấu tay, từng người thu hồi lại từng phần hiệp nghị của mình, rồi mới lên tiếng:
- Thật mong chờ đêm được cùng Lý tiểu thư.
- Vậy thì trông chờ khả năng của Diệp công tử.
Lí Hiền Xu lúc này cảm thấy mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, với sự hiểu biết của cô với Nam Cung Vân, cô nàng đó cơ bản không có khả năng đồng ý cho Diệp Khai có cơ hội tiếp xúc thân mật, chứ đừng nói là chuyện ở cùng cả đêm thì đúng là đang nằm mơ. Thế nên liền nói:
- Tôi cũng rất chờ mong dáng vẻ phấn khích khi Diệp công tử bị đá thẳng cẳng.
- Cũng không thể để cho mỹ nữ thất vọng được.
Diệp Khai nhìn Lí Hiền Xu, cảm thấy cô nàng này dáng người cũng không tệ, vừa nãy khiêu vũ cùng nhau có thể cảm giác được tính dẻo dai của cô, nếu là kéo đến trên giường thì coi như là vì nước mà làm vẻ vang sao?
- Nào, uống thêm một ly, chúc anh mã đáo thành công!
Lí Hiền Xu gấp tờ giấy đó lại, tâm trạng đột nhiên trở nên vô cùng tốt, giơ chén rượu ra, mỉm cười nói với Diệp Khai.
Diệp Khai cười ha ha, bưng lên chiếc ly nhưng không uống tiếp.
Hắn cầm lấy ly rượu, nháy mắt với Lí Hiền Xu, sau đó trực tiếp đi thẳng tới chỗ Nam Cung Vân.
Sau khi Diệp Khai đi liền có chàng thanh niên đi tới trước mặt Lí Hiền Xu, có vẻ ghen tuông hỏi thăm:
- Lí tham tán, tên kia đang làm gì thế?
- Đánh cuộc mà thôi.
Lí Hiền Xu nhìn hắn một cái, lãnh đạm đáp lại.
- Đánh cuộc về chuyện gì chứ?
Tên đó có chút tò mò hỏi.
- Đây là vấn đề riêng tư, tôi không cần phải tiết lộ.
Lí Hiền Xu lạnh lùng cự tuyệt yêu cầu của hắn,
Tên kia nghe xong, mặt tro mày xám, đi thẳng.
Lí Hiền Xu có chút chán ghét liếc nhìn sang bên đó, ánh mắt mang đầy vẻ khinh thường.
Với tư cách là đệ nhất mỹ nhân bên trong sứ quán Nam Hàn, trên thực tế Lí Hiền Xu cũng được coi là mỹ nữ trong top số một của Hàn Quốc rồi, bằng không mà nói cũng sẽ không được đặc biệt phái tới Trung Quốc. Sang đây chỉ coi như thể hiện ra rằng Nam Hàn bọn họ cũng có mỹ nữ mà thôi.
Nếu không như thế, với thân phận của bản thân cùng bối cảnh gia tộc, cô cũng không nhất định phải ủy khuất đảm nhiệm chức trợ lý tham tán trong sứ quán được, ẩn ý thì cô giống như một tượng trung của đất nước Nam Hàn.
Số người muốn ăn thịt thiên nga bên trong sứ quá đương nhiên là rất nhiều, lại không có ai lọt vào mắt xanh của Lí Hiền Xu. Mục tiêu của cô nàng thật lớn, làm sao để những chuyện như thế ràng buộc được?
Lúc cô nàng nhìn về phía Diệp Khai, liền phát hiện hắn đã chạy tới trước mặt Nam Cung Vân rồi.
- Bộ trưởng, cô nàng Lý Hiền Xu này thật không đơn giản.
Thư ký của Tương Hiển Thông nói với hắn.
- Ha ha, coi như là Diệp Khai ngẫu nhiên làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.