Quan Môn

Chương 796: Đây không phải phong cách của cậu!

Thao Lang

09/01/2015

Thư ký trưởng Chu Tử Kiện ngồi yên không nhúc nhích, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười không khỏi làm Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc, không biết hai vị này đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ phải để bí thư Nhạc Sơn tự tay pha trà mới biểu hiện được nhiệt tình với Diệp Khai hay sao?

Nhưng Diệp Khai khẳng định không thể tùy tiện hưởng thụ đãi ngộ như thế, hắn lập tức đè xuống ấm trà nói với bí thư Nhạc Sơn:

- Đừng đừng, tôi thật không đảm nhận nổi để bí thư pha trà đâu.

Sau đó hắn còn nói thêm:

- Nhắc tới chuyện pha trà, đoán chừng công phu của tôi tốt hơn hai vị nhiều, ngài ngồi xuống xem tôi pha trà là được thôi.

Lời này của hắn cũng không phải là khoe khoang, bí thư Nhạc Sơn hiển nhiên không hiểu được trà đạo quá phức tạp như thế.

Ở trước kia bí thư Nhạc Sơn từng công tác tại quặng mỏ, lúc ấy tuy cũng có uống trà nhưng đều là loại trà bình thường, chỉ cần hốt một nắm lá trà bỏ vào ấm lớn đổ nước sôi vào sau đó uống từng chén lớn, vừa giải lao lại giải khát, thật thực dụng.

Hiện tại uống loại trà thế này bí thư Nhạc Sơn thậm chí cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, không thích hợp khẩu vị của hắn.

Về phần những loại trà càng thêm phiền toái khác hắn càng không có thời gian đi ngâm uống, cho nên lần trước khi Diệp Khai bái phỏng hắn, quà đáp lễ của bí thư Nhạc Sơn đưa cho Diệp Khai chính là cực phẩm Phổ Nhị trà.

Hắn đối với đồ vật này không quan tâm đương nhiên là không biết giá trị, vì vậy mới đơn giản đưa tặng cho Diệp Khai.

Diệp Khai rất nhanh đã chuẩn bị xong, pha trà sau đó bưng tới cho hai vị lãnh đạo.

- Thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng đồng chí Diệp Khai pha trà xác thực là có công phu thực sự.

Thư ký trưởng Chu Tử Kiện lên tiếng cảm ơn.

- Thế nào, diễn đàn chủ tịch thành phố ở thủ đô lần này khai mở được thuận lợi không?

Bí thư Nhạc Sơn nhận chén trà cười hỏi.

Diệp Khai bưng chén trà uống hết hai phần, hồi đáp:

- Diễn đàn xem như thuận lợi, chỉ là đồng chí Long Chính Tiết tựa hồ sốt ruột phục vụ cho nhân dân rồi, ở thủ đô đã đem mọi người tụ họp cùng một chỗ làm bữa tiệc tối tại văn phòng đại diện ở thủ đô, còn giới thiệu chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa Cù Hữu Nghĩa tiên sinh từ Hong Kong tới.

- Đây cũng là việc tốt thôi, đồng chí Long Chính Tiết có thể nhanh chóng dung nhập vào sự vụ Hà Đông, trọng trách trên vai tôi cũng nhẹ nhõm nhiều hơn.

Bí thư Nhạc Sơn cười nói, tựa hồ đối với những mờ ám mà Long Chính Tiết làm tại thủ đô cũng không hề chú ý tới.

- Nhạc bí thư, ngài thật không đủ trượng nghĩa!

Diệp Khai uống cạn chén trà, bỗng nhiên nói ra.

- Không đủ trượng nghĩa sao, lời này nói như thế nào đây? Thành phố Đông Sơn lớn như vậy, bốn triệu nhân khẩu, tôi giao vào trong tay của cậu rồi, quyền chủ tịch thành phố nha, hai mươi tuổi, cậu cảm thấy còn chưa đủ trượng nghĩa hay sao?

Bí thư Nhạc Sơn nghe xong lời của Diệp Khai tựa hồ cũng không bất ngờ, mỉm cười hỏi ngược lại.

- Lời này của ngài đem lừa gạt người ngoài thì còn được, Đông Sơn sao, thật không phải ai cũng đủ khả năng trấn được, ngài đem tôi bỏ vào chỗ đó, coi như đem bỏ lên lửa nướng, hiện tại cảm giác của tôi chính là bên ngoài thì khét mà bên trong thì sống!

Diệp Khai không chút khách khí tỏ vẻ:



- Thành phố Đông Sơn, chính là một cái hố lớn!

Trong lời nói nửa thật nửa giả, ngược lại là đem oán hận trong lòng Diệp Khai phát tiết đi ra.

Trên thực tế từ khi Diệp Khai được phái tới thành phố Đông Sơn điều tra sự cố phát sinh tại thị trấn Khang Thành huyện Từ Lăng, sau đó hắn được thăng chức làm quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, trên thực tế đây cũng không phải ý nguyện thực sự của Diệp Khai.

Ý định lúc ban đầu của hắn trước tiên ở lại vị trí bí thư Ban kỷ luật thanh tra Long Thành vài năm, hoàn toàn tích lũy sơ bộ cho chức vị cấp chính sảnh, sau đó đợi tới nhiệm kỳ mới sẽ giành vị trí thủ trưởng hành chính địa phương cấp chính sảnh, chẳng hạn như chủ tịch thành phố nào đó.

Bởi vì tới khi đó hắn đã hai mươi lăm tuổi, tuy vẫn còn thật trẻ tuổi nhưng trải qua năm năm đánh bóng trong quan trường, đã hiểu được rất nhiều, nội tình cần tìm hiểu đều đã hiểu rõ, cũng đã xây dựng lên mạng lưới quan hệ cho mình.

Đến lúc đó nếu tiếp nhận chức vị chủ tịch thành phố Diệp Khai cảm thấy giống như nước chảy thành sông, không có áp lực.

Nhưng hiện tại hắn lại nhậm chức tại thành phố Đông Sơn, hoàn toàn làm nhân vật đội trưởng cứu hỏa, đối mặt với đủ mọi tình huống còn chưa hoàn toàn hiểu rõ ràng, một thành phố địa cấp có hơn bốn triệu nhân khẩu, phải làm sao xử lý mới xem như hoàn mỹ vô khuyết? Đoán chừng bất luận là ai cũng không có khả năng nắm chắc.

Bí thư Nhạc Sơn cũng không đem thư ký của mình thả lên vị trí này, đủ thấy thành phố Đông Sơn vô cùng phức tạp, mà sự phức tạp này còn nghiêm trọng hơn ý nghĩ của Diệp Khai rất nhiều.

Đối mặt với tình cảnh như thế, Diệp Khai tự nhiên là muốn phàn nàn một phen.

Cho dù Diệp Khai có được năng lực ứng phó được cục diện hiện tại, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn hài lòng với kiểu an bài gượng ép này, hắn hoàn toàn có khả năng đạt được một chức vị tương đối nhẹ nhõm, vừa có mặt mũi lại có chiến tích, hơn nữa còn được an ổn.

Bí thư Nhạc Sơn nghe xong lời phàn nàn của Diệp Khai cũng không hề tức giận, chỉ nở nụ cười.

Thư ký trưởng Chu Tử Kiện nghe được cũng nhìn nhìn Diệp Khai, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Diệp Khai có thể nhanh như vậy liền hiểu được, biết rõ chức chủ tịch thành phố Đông Sơn chính là củ khoai lang phỏng tay, tuy hương vị thật ngon nhưng nếu như ngươi không có năng lực ăn vào thì sẽ bị phỏng tay lẫn phỏng miệng, Chu Tử Kiện cũng có lý do ngờ vực, Diệp Khai đã nhận được lời chỉ điểm của người khác, nói thí dụ như vị lão gia tử hoặc là cha của hắn, những đại nhân vật như vậy đều là tồn tại đỉnh cấp trong giới chính trị, đứng trên độ cao như họ tự nhiên nhìn thấy thật rõ ràng bí thư Nhạc Sơn đem Diệp Khai phóng tới Đông Sơn rốt cục lại có ý định gì!

Nhưng sau đó hắn lại đem ý nghĩ này xua ta, nếu như nói Diệp Khai cần tới Diệp lão gia tử hay bí thư Diệp Tử Bình chỉ điểm thì hắn cũng không khả năng với tuổi tác như vậy đã ngồi lên vị trí hiện giờ.

Vĩnh viễn đừng nên xem thường người trẻ tuổi, bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết tiềm lực phát triển của họ rốt cục có bao nhiêu.

Ngày trước thái tổ chỉ bất quá là một học sinh nghèo xuất thân từ trường sư phạm mà thôi, ai có thể nghĩ đến vài chục năm sau ông ấy có thể đem quốc gia này biến thành long trời lở đất, hoàn toàn thay đổi triều đại, đặt trụ cột đi về hướng cường thịnh như hôm nay?

Không phải có câu nói sao, không ai mãi mãi nghèo hèn, ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông thôi.

- Đồng chí Diệp Khai, cậu nói như vậy thật có chút đả thương trái tim người khác đó.

Chu Tử Kiện suy nghĩ một thoáng, lời nói thấm thía với Diệp Khai:

- Vị trí chủ tịch thành phố cấp chính sảnh, cậu tính khắp toàn tỉnh xem, chỉ khoảng được hơn mười người mà thôi, mỗi người không phải chấp chưởng chức vị trọng yếu quyền hành chăm sóc đời sống của mấy triệu nhân khẩu hay sao? Nếu không phải bí thư Nhạc Sơn đặc biệt xem trọng cậu, những vị lãnh đạo Tỉnh ủy có đầy đủ tín nhiệm đối với cậu, làm thế nào có khả năng đem tòa thành thị hơn bốn triệu nhân khẩu giao vào trong tay của cậu đây?

Theo đạo lý mà nói lời này của thư ký trưởng Chu Tử Kiện vẫn là sự thật, dù sao cơ hội như vậy cho dù là hố lửa cũng sẽ có thật nhiều người vội vã muốn nhảy vào, hiện tại Diệp Khai ngồi lên vị trí quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, còn tỏ vẻ mình đang chịu ủy khuất, hương vị đã lấy được tiện nghi còn muốn làm ra vẻ, nhất định làm người khác cảm thấy không được hài lòng.

- Hơn nữa thành phố Đông Sơn tài nguyên khoáng sản phong phú, trình độ sinh hoạt của quần chúng ở trong tỉnh cũng là trung thượng, tiềm lực phát triển cực lớn, sau này nếu như cẩn thận quản lý thì khả năng bay lên vẫn rất cao…

Chu Tử Kiện nói tiếp:

- Còn nữa, một khi đường cao tốc được kiến thành thông xe, cũng sẽ kéo theo nền kinh tế thành phố Đông Sơn phát triển, cậu còn có gì không hài lòng đây này? Đồng chí Diệp Khai, làm người phải nói chuyện bằng lương tâm ah!

Diệp Khai nghe xong lời nói của thư ký trưởng Chu Tử Kiện, trong lòng tự nhủ vị thư ký trưởng này quả nhiên cùng một ý tưởng với bí thư Nhạc Sơn, trong lời nói mang theo sắc màu rực rỡ, đem thành phố Đông Sơn khoa trương như một đóa hoa.

- Thư ký trưởng, ngài nói nghe thật là tốt, thế nhưng tôi đi qua bên kia, hoàn toàn là một bầu trời khác.



Diệp Khai có chút buồn bực diễn giải:

- Không đưa cho tôi một đội ngũ hòa hợp còn chưa tính, khiến cho tôi muốn mở hội nghị thường ủy cũng làm không được, có chút công tác trọng yếu cũng không cách nào an bài. Hiện tại đi thủ đô một chuyến, đồng chí Long Chính Tiết cũng không cho người sống được yên ổn, lại nhét tới một người Hong Kong tăng thêm phiền, ngài nói tôi còn có thể thoải mái được nữa sao?

- Người Hong Kong thêm phiền, có ý tứ gì?

Chu Tử Kiện có chút tò mò hỏi thăm.

Đối với đồng chí Long Chính Tiết sắp tiếp nhận chức vị quyền chủ tịch tỉnh Hà Đông, Chu Tử Kiện cũng không hiểu biết nhiều, chỉ biết Long Chính Tiết là cán bộ đến từ Tây Nam, trước kia làm phó chủ tịch tỉnh, lần này xem như là thăng chức.

Mặc dù đối với việc điều chỉnh nhân sự kia cũng không hiểu được rõ ràng, nhưng Chu Tử Kiện trên cơ bản có thể phán đoán, vị đồng chí Long Chính Tiết ở trên cũng có người chiếu cố, bằng không mà nói người thích hợp với vị trí này có thật nhiều, cũng không thể nào lại đề bạt tới một phó chủ tịch tỉnh như vậy.

Điều này cho thấy được quan hệ của Long Chính Tiết trên cao tầng vẫn tương đối có thực lực, dù sao tỉnh Hà Đông là đại tỉnh tài nguyên, là đại tỉnh nguồn năng lượng, lực ảnh hưởng đối với nửa giang sơn Đông Nam đều thật lớn, người bình thường rất khó mưu cầu được vị trí bí thư Tỉnh ủy cùng chủ tịch tỉnh nơi này.

- Tập đoàn Vạn Hòa Hong Kong, xem trọng tài nguyên du lịch thành phố Đông Sơn chúng tôi, có ý định một ngụm nuốt trọn hoàn toàn…

Diệp Khai không chút cố kỵ trực tiếp đem chuyện phát sinh tại thủ đô nói lại cho bí thư Nhạc Sơn cùng thư ký trưởng Chu Tử Kiện nghe qua.

- Hai vị nói, loại chuyện này rõ ràng là muốn làm lũng đoạn tài nguyên nha, tôi làm sao có thể đáp ứng?

- Đầu tư hai trăm triệu, rất không tệ, sao cậu lại không thể đáp ứng đây?

Bí thư Nhạc Sơn cười hỏi.

Diệp Khai thẳng thắn tỏ vẻ:

- Nhạc bí thư, thư ký trưởng, hai vị suy nghĩ một chút, chúng ta với tư cách là thủ trưởng hành chính địa phương, là cần chịu trách nhiệm với quần chúng trong khu vực quản hạt, cũng phải chịu trách nhiệm với tài sản quốc hữu cùng đơn vị xí nghiệp trong khu vực, nếu như chúng ta kinh doanh thỏa đáng, giá trị tài sản quốc hữu tăng lên, quần chúng nhân dân giàu có, đơn vị xí nghiệp phát triển, như vậy xem như chúng ta kinh doanh được thành công, công tác của chúng ta xem như là xứng chức. Nhưng nếu như không hỏi xanh đỏ đen trắng, chỉ thấy tiền liền đem tài nguyên quốc gia hai tay dâng lên cho người, cuối cùng làm cho tài nguyên du lịch toàn thành phố bị người ta lũng đoạn, bên chính phủ lại không kiếm được chút chỗ tốt gì, điều này còn có thể xem như là làm công tác hợp cách được sao?

Hắn nhìn thấy bí thư Nhạc Sơn cùng thư ký trưởng Chu Tử Kiện đang nghiêm túc nghe mình nói chuyện, vì vậy lại bổ sung:

- Người ta đầu nhập hai trăm triệu hi vọng trong vòng năm năm đạt được một tỷ hồi báo, như vậy đây là đầu tư lâu dài, điều này liền có thể lý giải được, nhưng nếu như đối phương đầu nhập hai trăm triệu, lại hi vọng trong ba năm phải đạt tới hai tỷ hồi báo, đây rõ ràng là lũng đoạn ngành sản xuất, loại lũng đoạn này đối với toàn bộ dân chúng thành phố Đông Sơn hoàn toàn bất lợi, cũng là bất lợi đối với sự nghiệp du lịch tỉnh Hà Đông mà thôi.

- Nói tiếp đi!

Bí thư Nhạc Sơn gật đầu ra dấu cho hắn nói tiếp.

- Hiện tại xí nghiệp nhà nước đang làm cải cách thay đổi chế độ, trên thực tế là thông qua việc thay đổi chế độ tăng cường sức cạnh tranh của xí nghiệp, đánh vỡ lũng đoạn, giải phóng sức sản xuất.

Diệp Khai lại nói:

- Thế nhưng bên phương diện tập đoàn Vạn Hòa Hong Kong hiển nhiên lại muốn vây kín thành phố Đông Sơn, mà đồng chí Long Chính Tiết tựa hồ lại có quan hệ hết sức thâm hậu với chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa Cù Hữu Nghĩa tiên sinh, cũng minh xác biểu thị sự ủng hộ đối với tập đoàn Vạn Hòa, còn muốn thành phố Đông Sơn đại lực ủng hộ họ, bởi như vậy chẳng lẽ nói tôi phải phục tùng theo chỉ lệnh hành chính, đem tài nguyên thành phố Đông Sơn bán đổ bán tháo sao? Chuyện này tôi nghĩ mãi mà không thông!

Bí thư Nhạc Sơn cùng thư ký trưởng Chu Tử Kiện nghe xong đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, hiển nhiên thật sự không ngờ Long Chính Tiết lại cấp bách tới như vậy, còn chưa chính thức nhậm chức mà bắt đầu muốn bố cục trong tỉnh Hà Đông rồi.

Chuẩn bị đầy đủ bố cục hiển nhiên là cách làm chính xác, thế nhưng hắn lại vội vã muốn thông qua tập đoàn Vạn Hòa Hong Kong chiếm lĩnh tài nguyên du lịch của thành phố Đông Sơn, nguyên nhân đại khái chỉ có một, đó là hắn nhìn trúng con đường cao tốc xuyên qua tỉnh Hà Đông kéo ngang qua thành phố Đông Sơn.

Tuy con đường này vẫn còn nằm trong quy hoạch, nhưng thật hiển nhiên một khi con đường hoàn thành, những khu vực chung quanh đường cao tốc tất nhiên sẽ trở thành tiện lợi giao thông nhất, giá trị kinh doanh sẽ bay lên cực lớn.

Cho nên tập đoàn Vạn Hòa mặc dù nói bên ngoài là muốn tu miếu kiến phật tại thành phố Đông Sơn, phát triển khách du lịch, thế nhưng trên thực tế vô cùng có khả năng đang muốn vây kín chiếm lĩnh địa bàn của mình, chuẩn bị chăn đệm cho những kế hoạch ngày sau. Bởi vì Diệp Khai cân nhắc ra nguyên nhân này, cho nên có chút bất mãn đối với biểu hiện của Long Chính Tiết, lúc này phàn nàn tố khổ với hai người họ cũng là chuyện trong tình lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook