Quan Môn

Chương 370: Đây là một cái bẫy

Thao Lang

07/10/2014

Tỉnh ủy Liêu Đông rốt cục hành quân lặng lẽ, không ngờ lại có nhân vật khác tiếp tục tìm đến.

Phó chính ủy quân khu Liêu Đông Bạch Lệnh Minh mang theo cảnh vệ hơn mười người, mở mười chiếc xe thuộc quân khu xuất hiện bên ngoài biệt thự của Hắc Thất.

- Bạch phó chính ủy, chính là nơi này!

Quan quân dẫn đường hướng Bạch Lệnh Minh báo cáo.

Bạch Lệnh Minh ngồi trong một chiếc việt dã, đang nhắm mắt suy nghĩ vấn đề, nghe được quan quân báo cáo, mở mắt nhìn biệt thự cao bốn tầng, gật đầu nói:

- Quả nhiên là kẻ có tiền, chúng ta vào đi thôi!

Quan quân đáp lại một tiếng, nhưng lại nhắc nhở:

- Cảnh vệ canh cửa của bọn hắn có súng!

- Hừ!

Bạch Lệnh Minh nhếch miệng nói:

- Thu súng của bọn hắn!

Hiện tại tâm tình của Bạch Lệnh Minh thật không xong, con của hắn Bạch Quang Lãng cùng con của Ngưu tư lệnh Ngưu Mãn Thương sau khi đi dự sinh nhật của Hắc Thất, đã không còn nghe được bất luận tin tức gì, mà biệt thự của Hắc Thất nghe nói đã bị người khống chế.

Khi câu thông với bên thành phố An Bình, lại phát hiện bí thư thành ủy Bì Mộng Các cùng phó chủ tịch thường vụ Thạch Hoằng Thủy, bí thư Ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng Cục cảnh sát An Bình Hà Chấn Vũ đều đã mất tích.

Phát hiện này làm Bạch Lệnh Minh cảm thấy có chút không ổn, cảm thấy bên trong chuyện này khả năng có nội tình. Trừ phi là xảy ra vấn đề, nếu không những người này tuyệt đối không có khả năng cùng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Bởi vậy sau khi Bạch Lệnh Minh cùng Ngưu Lam Sơn thương lượng, liền quyết định chiếm giữ biệt thự của Hắc Thất, nhìn xem hai người Bạch Quang Lãng cùng Ngưu Mãn Thương có phải đã bị người bắt giữ hay không?

Nhưng loại khả năng này luôn cảm thấy không quá lớn.

Dù sao bí thư thành ủy Bì Mộng Các là quan viên cấp phó tỉnh bộ, làm sao có thể nói bị bắt giữ liền bắt giữ đây?

Mặc dù nói hiện tại truyền ra tin tức khống chế biệt thự Hắc Thất là người của Cục cảnh vệ trung ương, hơn nữa còn là phó cục trưởng thiếu tướng Diệp Khai, con cháu của Diệp gia, nhưng vô luận là Bạch Lệnh Minh hay Ngưu Lam Sơn đều không cho rằng hắn có lá gan lớn như vậy, dám thể hiện ngay trên địa bàn Liêu Đông, nơi này cũng không phải thủ đô, tất cả mọi người phải bán mặt mũi cho Cục cảnh vệ trung ương.

Đứng trên lập trường của Bạch Lệnh Minh, địa bàn Liêu Đông chỉ cần động súng động thương đều phải quy theo quân khu Liêu Đông quản lý mới đúng, Cục cảnh vệ trung ương là thứ gì? Cho dù chính cục trưởng của bọn họ hiện tại cũng chỉ tới cấp bậc trung tướng mà thôi.

Bạch Lệnh Minh cảm thấy nếu như Ngưu Lam Sơn có thể thuận lợi tiến vào Quân ủy đảm nhiệm chức phó thủ trưởng, như vậy mình muốn tấn cấp thành thượng tướng, tiếp nhận chính ủy đều có khả năng rất lớn, cho nên hắn theo sát Ngưu Lam Sơn rất chặt chẽ.

Bạch Quang Lãng cùng Ngưu Mãn Thương tuổi tác xấp xỉ nhau, hai công tử chơi thân, cũng có quan hệ không tầm thường với những lãnh đạo thành phố An Bình, nhất là liên quan tới việc buôn lậu vật tư quân sự, tiền lãi rất lớn, cho nên mọi người đều ngồi chung trên một thuyền.

Thế nhưng hôm nay những người ngồi chung trên một thuyền này đại bộ phận đồng loạt mất tích, làm người hoài nghi có phải do thượng cấp bên trên lặng lẽ bắt giữ hay không.

Suy nghĩ một chút, sắp tới đại hội Đảng, rất nhiều chuyện đều đã định, tuy một ít quyết định trên cơ bản đã thương lượng gần xong, thực sự lo lắng lỡ như lúc này xảy ra vấn đề, trước khi đại màn còn chưa hoàn toàn kéo xuống hết thảy đều có thể phát sinh.

Ý tứ của Bạch Lệnh Minh cùng Ngưu Lam Sơn đều nhất trí, tuyệt đối không để cho người bắt lấy Bạch Quang Lãng cùng Ngưu Mãn Thương, bằng không hai người bọn hắn đừng nói là được tấn chức, ngay cả vị trí hiện tại cũng đừng hòng giữ được.

Căn cứ vào điểm này, biệt thự Hắc Thất phải bị khống chế trong tay của mình, toàn bộ tài liệu giấy tờ liên can đều phải tiêu hủy, bằng không mà nói hậu quả không thể lường được.

Lần này đi tới, Bạch Lệnh Minh đã suy nghĩ thật kỹ càng, hắn là tự mình đi tới áp trận, nhất định phải chiếm giữ biệt thự Hắc Thất, đem toàn bộ tai họa ngầm tiêu trừ, chỉ cần sự tình làm tuyệt, bên trung ương không có được bằng chứng xác thực, không thể làm được chuyện gì.



Bạch Lệnh Minh suy đoán sự tình lần này là do Diệp gia giở trò, chỉ cần không chế tạo cơ hội cho bọn họ, tuyệt đi niệm tưởng của bọn họ, đồng chí Giang Thành vẫn lựa chọn ủng hộ quân khu Liêu Đông, dù sao đối với đồng chí Giang Thành hiện tại mà nói, Ngưu Lam Sơn cùng Bạch Lệnh Minh vẫn là quân cờ trọng yếu, nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ tuyệt đối không vứt bỏ.

Trên thực tế đứng ở góc độ cao nhìn lại vấn đề, tham nhũng cũng không phải là đại sự gì, quan trọng nhất là lựa chọn lập trường chính trị chính xác, chỉ cần ngươi không bị người nắm lấy điểm yếu, như vậy thượng cấp cũng sẽ mắt nhắm mắt mở với ngươi.

Ở thời đại này, muốn tìm người thanh bạch thật chẳng có mấy ai, thật sự là quá ít, so với thánh nhân còn khó tìm.

Tình huống bên trong Bạch Lệnh Minh đã tìm hiểu kỹ, biết rõ lần này Diệp Khai đi tới chỉ mang theo không tới hai mươi người, bởi vậy trong lòng hắn liền có tính toán, hắn triệu tập tinh nhuệ quân đội, chỉ cần gấp ba nhân mã của Diệp Khai nhất định có thể chiếm giữ được biệt thự Hắc Thất.

Bởi vậy sau khi nhận được chỉ thị của Bạch Lệnh Minh, quan quân dẫn đội trực tiếp đi tới yêu cầu hai bảo tiêu giao nộp súng.

- Các anh làm gì vậy?

Bảo tiêu lập tức thay đổi sắc mặt:

- Súng của Cục cảnh vệ trung ương mà các anh cũng dám lấy?

Quan quân cũng không để ý nhiều như vậy, quân nhân phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, huống chi là mệnh lệnh của trung tướng phó chính ủy Bạch Lệnh Minh tự mình chỉ huy hành động đột kích, hắn cần gì quản đối phương là Cục cảnh vệ gì? Nhưng phàm là gặp được người, hết thảy thu súng, sau đó giam giữ rồi nói sau.

Lập tức liền có hơn sáu mươi tên lính vọt vào sân, gặp được bảy tám gã bảo tiêu liền đánh rơi súng xuống đất.

Bạch Lệnh Minh đi theo hai tên trung tá quan quân vào trong sân, chứng kiến đám bảo tiêu bị đánh rơi súng dưới đất gật nhẹ đầu, sau đó vung tay lên muốn chỉ huy các binh sĩ xông vào biệt thự.

Nhưng đúng lúc này, trong biệt thự truyền ra thanh âm thông qua loa phóng thanh:

- Tất cả mọi người nghe đây, lập tức buông vũ khí xuống, hai tay ôm đầu, nằm xuống đất, nếu không sẽ bị kết tội phản quốc bắn chết tại chỗ!

- Cái gì?

Bạch Lệnh Minh nghe xong lập tức ngây ngẩn cả người.

Hắn thật không ngờ Diệp Khai dám cầm loại tội danh này đi ra hù dọa người, gọi là tội phản quốc bình thường đều chụp lên đầu người chết, Diệp Khai chỉ là một thiếu tướng lại dám dùng tội danh này đi uy hiếp trung tướng như Bạch Lệnh Minh, thật sự là có chút buồn cười, huống hồ loại chuyện này chỉ nói ngoài miệng là có thể định tội cho người hay sao?

Hù dọa dân chúng còn có thể, hù dọa trung tướng Bạch Lệnh Minh, có chút không biết tự lượng sức mình rồi.

- Diệp Khai, đừng có giả quỷ, mau đi ra đây!

Bạch Lệnh Minh cầm lấy loa phóng thanh trong tay trung tá quan quân, hướng biệt thự kêu gọi đầu hàng:

- Ở trên địa bàn của quân khu Liêu Đông quy củ do chúng ta định đoạt!

Hắn ra lệnh một tiếng, các binh sĩ cầm vũ khí hướng cửa trong biệt thự vọt tới.

Chờ bọn hắn đi qua liền phát hiện cửa đã bị người ngăn trở từ bên trong, trong khoảnh khắc không thể xông vào.

Lúc này chợt có người hô to:

- Không tốt, cổng lớn bên ngoài bị người chắn lại rồi!

Bạch Lệnh Minh nhìn lại, quả nhiên phát hiện cổng lớn bên ngoài sân đã bị đóng lại, hai cửa sắt lớn còn bị khóa chặt chẽ, đã đoạn đường lui của hắn.

- Mở cổng lớn ra!

Bạch Lệnh Minh có chút hiểu được Diệp Khai đã sớm có chuẩn bị, muốn đem nhân mã của mình vây bên trong sân biệt thự, hắn đương nhiên không thể để cho mình lâm vào bị động, vì vậy phân phó đám thủ hạ.



Lập tức có mười mấy người hướng cổng lớn vọt tới, súng ống trong tay bắn quét một trận điên cuồng sau đó đẩy ra cổng lớn kia nhưng phát hiện không chút nhúc nhích.

- Không tốt rồi, cổng lớn bị người dùng đồ vật từ bên ngoài chắn lại!

Một gã binh sĩ hô.

- Làm sao có thể nhanh như vậy?

Bạch Lệnh Minh lập tức giật mình.

Có một tên binh lính lập tức bò lên tường vây, nhô trên đầu tường hô:

- Bên ngoài có một chiếc xe nâng lớn, đã đem cổng lớn chắn kín…

Hắn còn định mở miệng nói tiếp, chợt nghe được tiếng súng vang, sau đó từ trên đầu tường ngã xuống.

Chỉ thấy đầu vai tên lính kia tuôn ra máu tươi, hiển nhiên đã bị người nổ súng bắn trúng đầu vai.

- Diệp Khai! Các người thật to gan! Dám nổ súng đối với quân nhân còn trong thời hạn nghĩa vụ quân sự?

Bạch Lệnh Minh thấy thế mồ hôi lạnh ứa ra trên đầu, hắn hoàn toàn không thể ngờ Diệp Khai chơi trò bắt rùa trong hũ, chẳng những đoạn đường lui của bọn hắn còn dám nổ súng bắn binh sĩ của hắn, đây rõ ràng là khai chiến!

- Bạch Lệnh Minh, đây là lần cảnh cáo cuối cùng!

Thanh âm Diệp Khai vang lên trong loa phóng thanh:

- Lập tức mệnh lệnh thủ hạ của ông bỏ vũ khí xuống, nếu không giết chết bất luận tội!

Bạch Lệnh Minh phát hiện mình xác thực rơi vào một vị trí vô cùng xấu hổ, cổng lớn bên ngoài bị phong tỏa, trong khoảng thời gian ngắn không thể chạy ra, bên trong biệt thự cũng bị phong tỏa, chính mình cùng thuộc hạ cũng không thể xông vào. Hơn nữa đối phương còn có can đảm nổ súng, thậm chí còn bắn bị thương một tên lính của mình.

Nhưng việc đã tới nước này Bạch Lệnh Minh đã không còn đường lui, hắn phải bắt được Diệp Khai, đem người trong biệt thự hốt gọn, như vậy mới có thể thu xếp được tai họa về sau.

Thậm chí hắn đã có ý định bắn chết Diệp Khai, đây là ý định xấu nhất, trừ phi bị buộc bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn làm ra quyết định như vậy, bởi vì làm như vậy sẽ biến thành không chết không ngớt cùng Diệp gia, hắn tự biết tạm thời mình không có năng lực có thể cùng Diệp gia chính diện đối kháng.

Hôm nay như tên đã lên dây, không phát không được nữa.

Vì vậy Bạch Lệnh Minh liền nói:

- Chuẩn bị trùng kích biệt thự, gặp chống cự có thể tự do nổ súng!

Hắn đã quyết định hiện tại phải liều mạng cá chết lưới rách, ít nhất thắng còn một đường sống, thua thì thật sự không còn cách nào, phiền toái mà hai tiểu tử Bạch Quang Lãng cùng Ngưu Mãn Thương gây ra đủ trí mạng đối với bọn họ.

Ngay khi các binh sĩ bắt đầu chuẩn bị nhảy qua ban công cùng cửa sổ tiến vào trong biệt thự, từ đầu tường bên ngoài cùng thật nhiều cửa sổ biệt thự đều vươn ra họng súng rậm rạp chằng chịt.

Kính nhắm lóe hàn quang, nói cho Bạch Lệnh Minh những người kia đều là tay súng bắn tỉa.

Chí ít có hơn hai mươi tay súng bắn tỉa xuất hiện trong biệt thự, mà ngoại trừ tay súng bắn tỉa ít nhất còn trên trăm họng súng xuất hiện, xem ra đa số đều là súng tiểu liên.

- Đây là một cái bẫy!

Bạch Lệnh Minh Thấy thế bỗng nhiên liền tỉnh ngộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook