Chương 354: Đi Liêu Đông đào sâm núi
Thao Lang
30/09/2014
Tại thời khắc này Chung Ly Dư mới xem như triệt để hiểu được địa vị trọng yếu của Diệp Khai trong Diệp gia.
Khi nãy hai người dượng vấn an trong phòng bệnh, Diệp lão gia tử chỉ gật gật đầu, ân hai tiếng mà thôi, hiện tại Diệp Khai cùng nàng lưu lại, lại được Diệp lão gia tử xem trọng.
- Chuyện làm lần này xem như thuận lợi.
Diệp Khai đem việc mình mua sắm tàu với hạm đội Hắc Hải, hơn nữa còn thuê một chi hạm đội hộ tống mẫu hạm Varyag về nước, đơn giản rõ ràng tóm tắt một phen.
Diệp lão gia tử nghe rất chăm chú, mà Diệp Khai cũng nói thật rõ ràng, trên cơ bản không có địa phương nào sơ hở, thậm chí Diệp Khai cũng đem một ít ý nghĩ của mình nói với Diệp lão gia tử.
Lão nhân gia nghe rất cẩn thận, thỉnh thoảng lại khẽ gật đầu, hiển nhiên là đối với thủ đoạn của Diệp Khai phi thường khen ngợi.
Trong thiên hạ ai có thể nhẹ nhàng hoàn thành chuyện đại sự như vậy, e rằng chỉ có Diệp Khai mà thôi.
Diệp lão gia tử tâm tình không sai, trong nội tâm cũng cảm thấy thật an lòng, đời thứ ba của Diệp gia rốt cục đã trưởng thành, một phen tâm tư của chính mình đã có thể buông xuống, về sau có nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình phối hợp, lại có thực lực của con trai trưởng Diệp Tử Kiện cùng thứ tử Diệp Tử Sơ trong quân đội, lực lượng Diệp gia không hề suy giảm, thậm chí càng thêm vững chắc.
Cho nên Diệp lão gia tử mới nói ra hai chữ “rất tốt”, đây chẳng những là hài lòng về Chung Ly Dư, cũng hài lòng về thành tựu của Diệp Khai.
- Ông nội cứ ở đây nghỉ ngơi, mượn cơ hội này mà dưỡng thân thể một chút, thuận tiện nhìn xem tiếng gió thế lửa, nhìn xem có người nào còn muốn nhảy ra gây sóng gió.
Diệp Khai nói với Diệp lão gia tử.
- Nằm quá lâu, cũng phiền!
Diệp lão gia tử nhẹ nhàng nói ra.
- Ha ha, sẽ không quá lâu đâu.
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Chuyện bên ngoài cứ giao cho cháu đi xử lý, tối đa là nửa tháng, cam đoan làm cho bọn họ thành thành thật thật yên tĩnh xuống, một lần nữa nên nhận thức bản thân mình có được bao nhiêu cân lượng.
- Cháu có nắm chắc lớn như vậy?
Diệp lão gia tử nghe xong cũng không khỏi có chút ngạc nhiên nói.
Mặc dù nói đã trải qua một trận ốm đau giày vò, nhưng loại bệnh tâm ngạnh một khi đã trải qua được, kỳ thật cũng không có gì, tĩnh dưỡng vài ngày là được rồi, nhất là vấn đề sức khỏe của Diệp lão gia tử hiện tại cũng không tính là quá nghiêm trọng, chỉ là người lãnh đạo cấp quốc gia, nên bệnh tình mới được các phương diện chăm chú chú ý, tự nhiên cũng biến thành phi thường trọng yếu.
Nghe đại cô Diệp Tử Ngọc nói qua, chỉ cần dưỡng bệnh chừng một tuần là không còn vấn đề gì, về sau chú ý nhiều hơn là được, nếu như phát hiện tình huống không ổn, cũng có thể cân nhắc gắn thêm vài cái giá.
Nói như vậy ý tứ chính là, một tuần sau Diệp lão gia tử đã có thể về nhà, mười ngày sau đi làm cũng không có vấn đề gì.
- Vậy ông sẽ nhẫn nại nửa tháng đi.
Diệp lão gia tử hiểu được ý tứ của Diệp Khai, là muốn mình ở lại bệnh viện thêm một đoạn thời gian, sáng tạo cơ hội cho những người khác lộ mặt.
Ông cũng muốn nhìn xem Diệp Khai có thể giày vò ra chuyện bịp bợm gì, cho nên đồng ý với lời đề nghị của Diệp Khai, trước tiên ở lại bệnh viện nửa tháng, nhìn xem tình huống bên ngoài một chút, xem thử sẽ phát triển thành bộ dáng như thế nào?
Diệp Khai lại báo cáo cho Diệp lão gia tử thêm vài sự tình, lúc này mới cáo lui.
Sau khi đi ra, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Khai, ý hỏi tình huống của lão gia tử như thế nào?
- Thân thể của ông nội cũng tốt lắm, cháu đề nghị ông tu dưỡng thêm nửa tháng, lão nhân gia đã đáp ứng.
Diệp Khai tỏ vẻ.
Diệp Tử Ngọc nghe được lập tức yên lòng, vừa cười vừa nói:
- Thân thể lão gia tử kỳ thật cũng không tệ lắm, nếu như tĩnh dưỡng cẩn thận một thời gian sẽ phi thường có lợi cho việc khôi phục, vẫn là tiểu Khai có biện pháp thuyết phục được lão gia tử.
Lời nói này cũng không chút khoa trương, dựa vào tính cách của lão gia tử, chỉ cần khôi phục sẽ không chịu nằm yên trong bệnh viện, tuy người lãnh đạo tới tầng cấp quốc gia như ông mặc dù ở lại bệnh viện cũng không có chuyện gì, chẳng hạn như Vân thủ tướng, một năm có nửa năm nằm bệnh viện, nhưng quyền lực trong tay không hề buông lỏng, cho dù hiện tại công tác chủ yếu trong Quốc Vụ Viện đều do đồng chí Hồng Chính quản lý, nhưng dù sao cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, làm việc vẫn bị rất nhiều cản tay.
Chẳng hạn như công tác thay đổi chế độ của xí nghiệp quốc hữu trong cả nước hiện tại, tuy đồng chí Hồng Chính trên danh nghĩa là trưởng phòng, nhưng trên thực tế nhiều khi hắn cũng không thể giải quyết theo ý nghĩ của chính mình.
Nếu như Diệp lão gia tử muốn biến bệnh viện thành văn phòng cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
Đương nhiên, Diệp lão gia tử không phải là người như thế.
Qua thêm một lúc, Diệp Khai nhận được điện thoại của nhị lão gia tử.
Hiện tại nhị lão gia tử đang ở Nam Mỹ, sau khi nghe được tin tức bệnh tình của đại ca, trong lòng cũng rất sốt ruột, mặc dù nói Diệp Tử Ngọc đã sớm báo cáo với hắn Diệp lão gia tử không có vấn đề gì, nhưng lúc đó Diệp lão gia tử còn chưa tỉnh lại, cho nên trong lòng nhị lão gia tử vẫn không được yên tâm.
Diệp Khai cùng nhị lão gia tử nói chuyện một lúc ông mới yên lòng.
- Ông nghe Thiên Chính( Lê thúc) nói, chuyện này là có người cố ý nhảy ra phá phách hay sao?
Tuy nhị lão gia tử xa cách trùng dương, nhưng trong điện thoại vẫn nghe được tiếng nói bực tức của ông.
- Hẳn là như vậy đấy, trong nội tâm của cháu đã hiểu hết rồi.
Diệp Khai hồi đáp:
- Chừng nào nhị gia gia có thể quay về?
- Dựa theo hành trình dự định, phải là nửa tháng sau đi.
Nhị lão gia tử nói:
- Như thế nào, hẳn là cháu có an bài gì đi?
Đối với đứa cháu trai này của mình, nhị lão gia tử vẫn hiểu thật rõ, Diệp Khai ưa thích tính trước làm sau, nhưng cũng không nói hắn không biết xúc động, nhưng dù Diệp Khai có xúc động cũng luôn tính trước mới làm, chỉ là sẽ làm cho mọi người cảm thấy hành động của hắn có chút quá kịch liệt.
Cho nên khi Diệp Khai vừa hỏi thăm hành trình của nhị lão gia tử, nhị lão gia tử liền hiểu được đây là Diệp Khai an bài hành động phản kích, hoặc là bản thân ông cũng nằm trong kế hoạch của hắn mà còn là một khâu mấu chốt không thể thiếu.
- Vậy ngày 28 tháng 7 nhị gia gia có thể trở về được không?
Diệp Khai dò hỏi.
Nhị lão gia tử tính toán một thoáng, nói:
- Có thể, nhưng tại sao cháu lại chọn thời gian này?
- Thiên cơ bất khả lộ, nhưng đến lúc đó ông trực tiếp đi Liêu Đông là được.
Diệp Khai nói ra.
- Chuyên cơ của ông sẽ bay thẳng tới thủ đô đấy…
Nhị lão gia tử tỏ vẻ do dự.
- Cháu tin tưởng nhị gia gia sẽ có biện pháp đấy.
Diệp Khai cười nói:
- Thân phận của ông có ảnh hưởng trọng đại tới kế hoạch của cháu, nên vất vả một chút đi thôi!
- Được rồi, ông sẽ nghĩ biện pháp.
Nhị lão gia tử rốt cục gật đầu đồng ý.
Mặc dù nói thủ trưởng Quân ủy xuất hành, nhị lão gia tử cũng không tiện tùy ý thay đổi hành trình, nhưng dù sao ông cũng là thủ trưởng, nếu quả thật nghĩ muốn làm chuyện gì tóm lại luôn sẽ có biện pháp.
Sau nhị lão gia tử, là tới Diệp Tử Bình gọi điện thoại.
- Tình huống của ông nội con như thế nào rồi?
Diệp Tử Bình hỏi trực tiếp vào vấn đề, cũng rất nghiêm túc.
- Không có chuyện gì, kỳ thật một tuần sau là có thể đi làm.
Diệp Khai hồi đáp:
- Nhưng con đề nghị ông nội tĩnh dưỡng nửa tháng, lão gia tử cũng đã đáp ứng.
- Hô…không có chuyện là tốt rồi.
Cuối cùng Diệp Tử Bình buông xuống lo lắng:
- Đám quỷ tây dương này thật sự quá mức phiền toái, nếu không cha đã sớm bay trở về rồi.
Kỳ thật Diệp Tử Ngọc đã báo qua bệnh tình của Diệp lão gia tử, cũng không quá nghiêm trọng, bằng không Diệp Tử Bình đã ném bỏ đoàn đại biểu thương mậu kia bay về thủ đô thăm lão gia tử.
- Tạm thời tổn thương chút ít nguyên khí, không quan trọng, con sẽ đi kiếm chút sâm núi trở về cho lão nhân gia bổ bổ một chút.
Diệp Khai nói với Diệp Tử Bình trong điện thoại.
Diệp Tử Bình nghe xong gật nhẹ đầu, nhưng rất nhanh liền chú ý tới vấn đề trong lời nói của Diệp Khai, vì vậy liền cau mày hỏi:
- Con muốn đi Liêu Đông?
- Hắc hắc, tính linh mẫn trong chính trị của cha đề cao hơn rất nhiều ah.
Diệp Khai cười cười, nói:
- Nếu không đi Liêu Đông, làm sao mà tìm được sâm núi? Nếu như đi Bắc Hàn(Bắc Triều Tiên), con lại không quen với bọn hắn, chẳng phải là tự đòi mất mặt sao?
Muốn nói quan hệ giữa đại lục cùng Bắc Hàn, cũng có vài năm xác thực là không tốt lắm.
Trên thực tế ngoại trừ vài năm kháng Mỹ, quan hệ giữa đại lục cùng Bắc Hàn trên cơ bản đều ở trạng thái không tốt đẹp.
Phải biết rằng sau vài năm kháng Mỹ, vị kia của Bắc Hàn rất nhanh rửa sạch Tô phái( Xô Viết), sau đó lại rửa sạch thân Hoa phái(TQ), cuối cùng rửa sạch Giáp Sơn phái, rốt cục đem đảng, chính, quân quyền tập trung vào một thân, hoàn thành nghiệp lớn gia tộc.
Một nhân vật ngưu bức như vậy, tự nhiên sẽ không cam lòng bám dưới cánh chim đại lục.
Chỉ là trong những năm gần đây, nền kinh tế Bắc Hàn xảy ra vấn đề rất lớn, sinh hoạt của dân chúng càng có vấn đề, cho nên quan hệ với đại lục cũng có chỗ hòa hoãn, thời gian dần dần có qua lại.
Nghĩ tới vị kia, Diệp Khai cũng không khỏi nở nụ cười, vào thời điểm tháng 4 là đại thọ tám mươi của hắn, còn cố ý phong cho bản thân mình quân hàm đại nguyên soái, xem như là ban thưởng bản thân.
Đương nhiên, cũng có thể xem như là một vị đại nguyên soái duy nhất của Bắc Hàn rồi, về sau tối đa chỉ có thể gia phong nguyên soái, cũng như hoàng triều của Trung Quốc cổ đại, hoàng đế khai quốc khi chết được gọi là Thái Tổ, hoặc là Cao Tổ, con cháu sau này chỉ là Tông gì đó, trừ phi xảy ra chuyện gì không bình thường hoặc chính biến, mới có thể đánh vỡ lệ cũ.
- Lão gia tử đồng ý cho con đi Liêu Đông hay sao?
Diệp Tử Bình hỏi.
- Ông để cho con buông tay đi làm, ông nằm trong bệnh viện tu dưỡng thêm nửa tháng.
Diệp Khai hồi đáp.
Diệp Tử Bình suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Diệp Khai, cảm thấy chuyện này hẳn đã được quyết định, vì vậy liền nói ra:
- Vậy con nên cẩn thận một chút, Liêu Đông không như địa phương khác, phải chú ý an toàn.
Lo lắng của hắn không phải không có đạo lý, kỳ thật từ khi cháu trai của Hứa chủ tịch xảy ra chuyện bị phân thây, mọi người đối với trị an trong nước đều không có quá nhiều tin tưởng.
- Cha yên tâm đi, con biết rõ nên làm như thế nào!
Diệp Khai trả lời, bày tỏ nắm chắc trong tay.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khai cùng tỉnh ủy Giang Trung xin phép, an bài công tác một chút, lại để Tạ Quân Ngọc quản lý công việc tại tân khu Thánh Vương, chính hắn lên đường, mục đích lần này – Liêu Đông.
Dùng lời nói của Diệp Khai, là ông nội bệnh nặng, làm cháu trai thật lo lắng, vì để cho ông nội sớm ngày khôi phục, lần này hắn muốn đến Liêu Đông đi đào sâm núi!
Khi nãy hai người dượng vấn an trong phòng bệnh, Diệp lão gia tử chỉ gật gật đầu, ân hai tiếng mà thôi, hiện tại Diệp Khai cùng nàng lưu lại, lại được Diệp lão gia tử xem trọng.
- Chuyện làm lần này xem như thuận lợi.
Diệp Khai đem việc mình mua sắm tàu với hạm đội Hắc Hải, hơn nữa còn thuê một chi hạm đội hộ tống mẫu hạm Varyag về nước, đơn giản rõ ràng tóm tắt một phen.
Diệp lão gia tử nghe rất chăm chú, mà Diệp Khai cũng nói thật rõ ràng, trên cơ bản không có địa phương nào sơ hở, thậm chí Diệp Khai cũng đem một ít ý nghĩ của mình nói với Diệp lão gia tử.
Lão nhân gia nghe rất cẩn thận, thỉnh thoảng lại khẽ gật đầu, hiển nhiên là đối với thủ đoạn của Diệp Khai phi thường khen ngợi.
Trong thiên hạ ai có thể nhẹ nhàng hoàn thành chuyện đại sự như vậy, e rằng chỉ có Diệp Khai mà thôi.
Diệp lão gia tử tâm tình không sai, trong nội tâm cũng cảm thấy thật an lòng, đời thứ ba của Diệp gia rốt cục đã trưởng thành, một phen tâm tư của chính mình đã có thể buông xuống, về sau có nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình phối hợp, lại có thực lực của con trai trưởng Diệp Tử Kiện cùng thứ tử Diệp Tử Sơ trong quân đội, lực lượng Diệp gia không hề suy giảm, thậm chí càng thêm vững chắc.
Cho nên Diệp lão gia tử mới nói ra hai chữ “rất tốt”, đây chẳng những là hài lòng về Chung Ly Dư, cũng hài lòng về thành tựu của Diệp Khai.
- Ông nội cứ ở đây nghỉ ngơi, mượn cơ hội này mà dưỡng thân thể một chút, thuận tiện nhìn xem tiếng gió thế lửa, nhìn xem có người nào còn muốn nhảy ra gây sóng gió.
Diệp Khai nói với Diệp lão gia tử.
- Nằm quá lâu, cũng phiền!
Diệp lão gia tử nhẹ nhàng nói ra.
- Ha ha, sẽ không quá lâu đâu.
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Chuyện bên ngoài cứ giao cho cháu đi xử lý, tối đa là nửa tháng, cam đoan làm cho bọn họ thành thành thật thật yên tĩnh xuống, một lần nữa nên nhận thức bản thân mình có được bao nhiêu cân lượng.
- Cháu có nắm chắc lớn như vậy?
Diệp lão gia tử nghe xong cũng không khỏi có chút ngạc nhiên nói.
Mặc dù nói đã trải qua một trận ốm đau giày vò, nhưng loại bệnh tâm ngạnh một khi đã trải qua được, kỳ thật cũng không có gì, tĩnh dưỡng vài ngày là được rồi, nhất là vấn đề sức khỏe của Diệp lão gia tử hiện tại cũng không tính là quá nghiêm trọng, chỉ là người lãnh đạo cấp quốc gia, nên bệnh tình mới được các phương diện chăm chú chú ý, tự nhiên cũng biến thành phi thường trọng yếu.
Nghe đại cô Diệp Tử Ngọc nói qua, chỉ cần dưỡng bệnh chừng một tuần là không còn vấn đề gì, về sau chú ý nhiều hơn là được, nếu như phát hiện tình huống không ổn, cũng có thể cân nhắc gắn thêm vài cái giá.
Nói như vậy ý tứ chính là, một tuần sau Diệp lão gia tử đã có thể về nhà, mười ngày sau đi làm cũng không có vấn đề gì.
- Vậy ông sẽ nhẫn nại nửa tháng đi.
Diệp lão gia tử hiểu được ý tứ của Diệp Khai, là muốn mình ở lại bệnh viện thêm một đoạn thời gian, sáng tạo cơ hội cho những người khác lộ mặt.
Ông cũng muốn nhìn xem Diệp Khai có thể giày vò ra chuyện bịp bợm gì, cho nên đồng ý với lời đề nghị của Diệp Khai, trước tiên ở lại bệnh viện nửa tháng, nhìn xem tình huống bên ngoài một chút, xem thử sẽ phát triển thành bộ dáng như thế nào?
Diệp Khai lại báo cáo cho Diệp lão gia tử thêm vài sự tình, lúc này mới cáo lui.
Sau khi đi ra, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Khai, ý hỏi tình huống của lão gia tử như thế nào?
- Thân thể của ông nội cũng tốt lắm, cháu đề nghị ông tu dưỡng thêm nửa tháng, lão nhân gia đã đáp ứng.
Diệp Khai tỏ vẻ.
Diệp Tử Ngọc nghe được lập tức yên lòng, vừa cười vừa nói:
- Thân thể lão gia tử kỳ thật cũng không tệ lắm, nếu như tĩnh dưỡng cẩn thận một thời gian sẽ phi thường có lợi cho việc khôi phục, vẫn là tiểu Khai có biện pháp thuyết phục được lão gia tử.
Lời nói này cũng không chút khoa trương, dựa vào tính cách của lão gia tử, chỉ cần khôi phục sẽ không chịu nằm yên trong bệnh viện, tuy người lãnh đạo tới tầng cấp quốc gia như ông mặc dù ở lại bệnh viện cũng không có chuyện gì, chẳng hạn như Vân thủ tướng, một năm có nửa năm nằm bệnh viện, nhưng quyền lực trong tay không hề buông lỏng, cho dù hiện tại công tác chủ yếu trong Quốc Vụ Viện đều do đồng chí Hồng Chính quản lý, nhưng dù sao cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, làm việc vẫn bị rất nhiều cản tay.
Chẳng hạn như công tác thay đổi chế độ của xí nghiệp quốc hữu trong cả nước hiện tại, tuy đồng chí Hồng Chính trên danh nghĩa là trưởng phòng, nhưng trên thực tế nhiều khi hắn cũng không thể giải quyết theo ý nghĩ của chính mình.
Nếu như Diệp lão gia tử muốn biến bệnh viện thành văn phòng cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
Đương nhiên, Diệp lão gia tử không phải là người như thế.
Qua thêm một lúc, Diệp Khai nhận được điện thoại của nhị lão gia tử.
Hiện tại nhị lão gia tử đang ở Nam Mỹ, sau khi nghe được tin tức bệnh tình của đại ca, trong lòng cũng rất sốt ruột, mặc dù nói Diệp Tử Ngọc đã sớm báo cáo với hắn Diệp lão gia tử không có vấn đề gì, nhưng lúc đó Diệp lão gia tử còn chưa tỉnh lại, cho nên trong lòng nhị lão gia tử vẫn không được yên tâm.
Diệp Khai cùng nhị lão gia tử nói chuyện một lúc ông mới yên lòng.
- Ông nghe Thiên Chính( Lê thúc) nói, chuyện này là có người cố ý nhảy ra phá phách hay sao?
Tuy nhị lão gia tử xa cách trùng dương, nhưng trong điện thoại vẫn nghe được tiếng nói bực tức của ông.
- Hẳn là như vậy đấy, trong nội tâm của cháu đã hiểu hết rồi.
Diệp Khai hồi đáp:
- Chừng nào nhị gia gia có thể quay về?
- Dựa theo hành trình dự định, phải là nửa tháng sau đi.
Nhị lão gia tử nói:
- Như thế nào, hẳn là cháu có an bài gì đi?
Đối với đứa cháu trai này của mình, nhị lão gia tử vẫn hiểu thật rõ, Diệp Khai ưa thích tính trước làm sau, nhưng cũng không nói hắn không biết xúc động, nhưng dù Diệp Khai có xúc động cũng luôn tính trước mới làm, chỉ là sẽ làm cho mọi người cảm thấy hành động của hắn có chút quá kịch liệt.
Cho nên khi Diệp Khai vừa hỏi thăm hành trình của nhị lão gia tử, nhị lão gia tử liền hiểu được đây là Diệp Khai an bài hành động phản kích, hoặc là bản thân ông cũng nằm trong kế hoạch của hắn mà còn là một khâu mấu chốt không thể thiếu.
- Vậy ngày 28 tháng 7 nhị gia gia có thể trở về được không?
Diệp Khai dò hỏi.
Nhị lão gia tử tính toán một thoáng, nói:
- Có thể, nhưng tại sao cháu lại chọn thời gian này?
- Thiên cơ bất khả lộ, nhưng đến lúc đó ông trực tiếp đi Liêu Đông là được.
Diệp Khai nói ra.
- Chuyên cơ của ông sẽ bay thẳng tới thủ đô đấy…
Nhị lão gia tử tỏ vẻ do dự.
- Cháu tin tưởng nhị gia gia sẽ có biện pháp đấy.
Diệp Khai cười nói:
- Thân phận của ông có ảnh hưởng trọng đại tới kế hoạch của cháu, nên vất vả một chút đi thôi!
- Được rồi, ông sẽ nghĩ biện pháp.
Nhị lão gia tử rốt cục gật đầu đồng ý.
Mặc dù nói thủ trưởng Quân ủy xuất hành, nhị lão gia tử cũng không tiện tùy ý thay đổi hành trình, nhưng dù sao ông cũng là thủ trưởng, nếu quả thật nghĩ muốn làm chuyện gì tóm lại luôn sẽ có biện pháp.
Sau nhị lão gia tử, là tới Diệp Tử Bình gọi điện thoại.
- Tình huống của ông nội con như thế nào rồi?
Diệp Tử Bình hỏi trực tiếp vào vấn đề, cũng rất nghiêm túc.
- Không có chuyện gì, kỳ thật một tuần sau là có thể đi làm.
Diệp Khai hồi đáp:
- Nhưng con đề nghị ông nội tĩnh dưỡng nửa tháng, lão gia tử cũng đã đáp ứng.
- Hô…không có chuyện là tốt rồi.
Cuối cùng Diệp Tử Bình buông xuống lo lắng:
- Đám quỷ tây dương này thật sự quá mức phiền toái, nếu không cha đã sớm bay trở về rồi.
Kỳ thật Diệp Tử Ngọc đã báo qua bệnh tình của Diệp lão gia tử, cũng không quá nghiêm trọng, bằng không Diệp Tử Bình đã ném bỏ đoàn đại biểu thương mậu kia bay về thủ đô thăm lão gia tử.
- Tạm thời tổn thương chút ít nguyên khí, không quan trọng, con sẽ đi kiếm chút sâm núi trở về cho lão nhân gia bổ bổ một chút.
Diệp Khai nói với Diệp Tử Bình trong điện thoại.
Diệp Tử Bình nghe xong gật nhẹ đầu, nhưng rất nhanh liền chú ý tới vấn đề trong lời nói của Diệp Khai, vì vậy liền cau mày hỏi:
- Con muốn đi Liêu Đông?
- Hắc hắc, tính linh mẫn trong chính trị của cha đề cao hơn rất nhiều ah.
Diệp Khai cười cười, nói:
- Nếu không đi Liêu Đông, làm sao mà tìm được sâm núi? Nếu như đi Bắc Hàn(Bắc Triều Tiên), con lại không quen với bọn hắn, chẳng phải là tự đòi mất mặt sao?
Muốn nói quan hệ giữa đại lục cùng Bắc Hàn, cũng có vài năm xác thực là không tốt lắm.
Trên thực tế ngoại trừ vài năm kháng Mỹ, quan hệ giữa đại lục cùng Bắc Hàn trên cơ bản đều ở trạng thái không tốt đẹp.
Phải biết rằng sau vài năm kháng Mỹ, vị kia của Bắc Hàn rất nhanh rửa sạch Tô phái( Xô Viết), sau đó lại rửa sạch thân Hoa phái(TQ), cuối cùng rửa sạch Giáp Sơn phái, rốt cục đem đảng, chính, quân quyền tập trung vào một thân, hoàn thành nghiệp lớn gia tộc.
Một nhân vật ngưu bức như vậy, tự nhiên sẽ không cam lòng bám dưới cánh chim đại lục.
Chỉ là trong những năm gần đây, nền kinh tế Bắc Hàn xảy ra vấn đề rất lớn, sinh hoạt của dân chúng càng có vấn đề, cho nên quan hệ với đại lục cũng có chỗ hòa hoãn, thời gian dần dần có qua lại.
Nghĩ tới vị kia, Diệp Khai cũng không khỏi nở nụ cười, vào thời điểm tháng 4 là đại thọ tám mươi của hắn, còn cố ý phong cho bản thân mình quân hàm đại nguyên soái, xem như là ban thưởng bản thân.
Đương nhiên, cũng có thể xem như là một vị đại nguyên soái duy nhất của Bắc Hàn rồi, về sau tối đa chỉ có thể gia phong nguyên soái, cũng như hoàng triều của Trung Quốc cổ đại, hoàng đế khai quốc khi chết được gọi là Thái Tổ, hoặc là Cao Tổ, con cháu sau này chỉ là Tông gì đó, trừ phi xảy ra chuyện gì không bình thường hoặc chính biến, mới có thể đánh vỡ lệ cũ.
- Lão gia tử đồng ý cho con đi Liêu Đông hay sao?
Diệp Tử Bình hỏi.
- Ông để cho con buông tay đi làm, ông nằm trong bệnh viện tu dưỡng thêm nửa tháng.
Diệp Khai hồi đáp.
Diệp Tử Bình suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Diệp Khai, cảm thấy chuyện này hẳn đã được quyết định, vì vậy liền nói ra:
- Vậy con nên cẩn thận một chút, Liêu Đông không như địa phương khác, phải chú ý an toàn.
Lo lắng của hắn không phải không có đạo lý, kỳ thật từ khi cháu trai của Hứa chủ tịch xảy ra chuyện bị phân thây, mọi người đối với trị an trong nước đều không có quá nhiều tin tưởng.
- Cha yên tâm đi, con biết rõ nên làm như thế nào!
Diệp Khai trả lời, bày tỏ nắm chắc trong tay.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khai cùng tỉnh ủy Giang Trung xin phép, an bài công tác một chút, lại để Tạ Quân Ngọc quản lý công việc tại tân khu Thánh Vương, chính hắn lên đường, mục đích lần này – Liêu Đông.
Dùng lời nói của Diệp Khai, là ông nội bệnh nặng, làm cháu trai thật lo lắng, vì để cho ông nội sớm ngày khôi phục, lần này hắn muốn đến Liêu Đông đi đào sâm núi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.