Chương 789: Đi về đằng trước sân khấu.
Thao Lang
09/01/2015
- Làm rất tốt, những nỗ lực của cậu đều được tất cả mọi người ghi nhân.
Đồng chí Hồng Chính vỗ vỗ vai Diệp Khai rồi nói, chân tình cắt nghĩa nói với hắn:
- Bên dưới cơ sở của các anh cải cách, rất có thể là căn cứ quan trọng để những lãnh đạo cấp cao quyết định phương hướng cải cách những xí nghiệp nhà nước. Cố gắng mà làm cho tốt, đừng có để chúng tôi thất vọng.
Đây là lần thứ hai đồng chí Hồng Chính nói những lời động viên như thế với Diệp Khai trong ngày hôm nay. trực giác của Diệp Khai cho hắn biết, khả năng chuyện hôm nay đồng chí Hồng Chính một lòng thôi động xí nghiệp quốc hữu thay đổi chế độ xã hội đã gặp phải lực cản khá lớn. Bằng không mà nói, ông ta sẽ không dễ dàng mà cảm khái như thế đâu.
Đừng thấy bọn họ trên vị trí này, thực tế cần phải xem rất nhiều vấn đề, còn phức tạp hơn nhiều so với chức Quyền Chủ tịch thành phố này của Diệp Khai.
Có một số việc tranh đầu không thể nhìn thấy được, nhưng là đối với việc cải cách có tồn tại những vấn đề khác nhau hay không thì vẫn luôn luôn tồn tại, bất luận là lối tư tưởng cấp tiến hay bảo thủ, hai lối tư tưởng này luôn va chạm trong bộ máy tổ chức.
Hoặc là trong tầm bất tri bất giác, bản thân Diệp Khai đã trở thành chiếc chong chóng đo chiều gió để quyết định hướng đi cho các cán bộ cấp cao.
Thoạt nhìn công tác của bản thân mình ở thành phố Đông Sơn quan trọng và phức tạp hơn nhiều so với những gì mà mình tưởng tượng!
Diệp Khai cũng chỉ đi nhờ xe của đồng chí Hồng Chính một đoạn rồi lại đi xuống, chờ Cam Tĩnh lái xe tới đón hắn.
- Chủ tịch thành phố Diệp?
Đột nhiên lại có người gọi Diệp Khai/
Diệp Khai quay đầu nhìn thoáng quan, không khỏi có chút kinh ngạc, lại là một vị nữ phóng viên nổi tiếng của đài CCTV, đang ngồi trong xe của đài truyền hình, ra sức vẫy tay với hắn.
Trong khoảnh khắc, chiếc xe phỏng vấn liền chợt tới, nữ phóng viên mở cánh cửa xe nhảy xuống, chạy về phía Diệp Khai.
- Chủ tịch thành phố Diệp, chào anh, thật không ngờ lại gặp anh ngay trên đường cái như thế này.
Nữ phóng viên thấy Diệp Khai mang vẻ mặt ngạc nhiên, liền tự giới thiệu mình:
- Tôi là Trần Tĩnh, phóng viên của chuyên mục “ thước đo cải cách” của đài truyền hình CCTV.
- À, xin chào phóng viên Trần, có chuyện gì không?
Diệp Khai nhìn vị phóng viên này, chỉ thấy cô nàng ước chừng cũng chỉ tầm hai mươi lăm tuổi, có ngoại hình miễn cưỡng cũng được coi là thanh tú đoan trang, dáng người cũng tạm ổn, có điều hai con mắt rất có linh khí, là đôi mắt biết nói.
Lại nhìn trang phục của cô nàng cũng rất hợp thời, áo sơ mi màu vàng nhạt, quần jean lam nhạt được mài trắng, chiếc khuyên bên tai to chừng bằng đồng xi nhỏ, lòe lòe phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, tóc được cắt ngắn ngang tai, lại được xử lý tạo hình, nhìn có vẻ thông minh tháo vát.
Nói tóm lại, ngoại hình này của cô nàng phóng viên tuy không được tính là mĩ nữ, nhưng khi lên màn hình CCTV lại không thấy có điểm xấu nào, nếu may mắn thì còn có thể có danh hiệu hoa hậu phong viên.
Tuy nhiên Diệp Khai vẫn luôn cho rằng trong số những người dẫn chương trình cùng phóng viên của đài CCTV thật sự đúng là thiếu người đẹp, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không biết thưởng thức. trên thực tế, những người phụ nữ khi chăm chỉ làm việc càng dễ dàng thu hút sự chú ý của đàn ông, đây cũng là vì sao trên màn ảnh nhỏ của một đảo quốc lại chế phục ra hàng loạt series được hoan nghênh, hơn nữa trở thành một trong những chương trình quan trọng nhất.
- Chủ tịch thành phố Diệp, xin chào, tôi muốn xin ngài chút thời gian để thực hiện phỏng vấn, không biết là có được hãnh diện đó hay không?
Trần Tĩnh trực tiếp nêu lên yêu cầu của mình, sau đó liền nhìn xem Diệp Khai, sợ rằng hắn sẽ cự tuyệt mất cơ hội lần này:
- Thời điểm trên diễn đàn Chủ tịch thành phố, tôi đã muốn mời anh rồi, đáng tiếc anh lại đi ra cùng với đồng chí Hồng Chính. Thật không ngờ lại gặp anh ngay tại đâu, thật sự có thể gặp được anh đúng là có duyên nha.
- Kỳ thật những người có thân phận làm quan viên chính phủ như chúng tôi không thích hợp tùy tiện nhận lời mời phỏng ấn, trừ phí trong trường hợp bắt nuộc.
Diệp Khai nhìn Trần Tĩnh, cau mày nói:
- Cô cũng biết, hệ thống tuyên truyền có rất nhiều chuyện, đều rất phiền toái. Mặc dù là cô có thực hiện được cuộc phỏng vấn này thì cũng chưa chắc được thông qua xét duyệt.
Diệp Khai vẫn nắm rõ ràng những chuyện của hệ thống tuyên truyền, bởi vậy hắn cũng biết rõ, những ký giả này vất vất vả vả mang lại tư liệu phỏng vấn, nếu không được thông qua xét duyệt thì cũng có cách nào được thể hiện trước con mắt của khán giả, cuối cùng thì cũng chỉ có thể trở thành tư liệu lưu trữ bị xếp xó mà thôi.
Cho nên, Diệp Khai cũng không có cảm giác gì đối với yêu cầu xin phỏng vấn của Trần Tĩnh, bởi vì hắn cảm thấy điều này không phải là điều tất yếu.
Nếu cấp trên yêu cầu hắn phối hợp thì có lẽ sẽ đồng ý yêu cầu của vị nữ phóng viên Trần Tĩnh này, chỉ là bây giờ đang là thời điểm mẫn cảm, có rất nhiều chuyện ngay cả chính bản thân hắn đều chưa rõ ràng, cho nên nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên từ chối là tốt nhất.
Nói nhiều nhất định là sẽ có lỗ hổng, đó chính là một châm ngôn vàng ngọc trong chốn quan trường.
Cho nên những nhân vật lớn bình thường đều rất ít khi lải nhải không ngừng, những việc đó trừ khi là khoe khoang thân phận, đồng thời trong lòng bọn họ cũng rõ ràng rằng, mỗi một hành vi, cử động, từng câu nói của mình đều bị người bên ngoài soi sét dưới nhiều góc độ, từ đó lại bới móc ra một số việc không phải theo bản ý của bọn họ, hay suy diễn từ vấn đề này sang vấn đề khác.
Cũng là bởi vì như thế, mỗi một lần tổ chức họp hành, đều là “Phòng cháy, phòng trộm, phòng phóng viên”. Cái phòng thật ra cũng không phải là phòng cá nhân phóng viên, mà là một trong số ít người trong số phóng viên đó lại không chịu trách nhiệm ngôn luận.
Trong lúc nói chuyện, Cam Tĩnh liền lái xe của Diệp Khai tới, nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh bọn họ.
Lý Hải từ trong xe đi ra, đi tới bên canh Diệp Khai:
- Cậu hai, có đi hay không/
- Đương nhiên là đi rồi.
Diệp Khai gật đầu nói.
Nếu không phải là vừa rồi ngồi trong xe của đồng chí Hồng Chính, bọn Lý Hải cũng không cách Diệp Khai ở cự ly xa như thế. Từ góc độ an toàn nhìn lại, đây nhất định là cách làm không thích hợp.
Nhưng là ngồi trên xe đồng chí Hồng Chính nhất định là không có vấn đề gì, ngay cả chuyện đột nhiên dừng lại trên đường thì cũng sẽ không có vấn đề gì, vì dù sao khoảng thời gian ngắn như thế cũng không có khả năng phát sinh biến cố gì, cho dù là có người luôn nhất mực theo dõi Diệp Khai, muốn làm điều gì bất lợi với hắn thì cũng cần có thời gian sắp xếp mới được.
Hơn nữa, giả sử thật sự có người như thế, lại luôn đi theo Diệp Khai, bọn họ cũng không có khả năng không bị mấy người Lý Hải phát hiện.
Huống chi xung quanh Diệp Khai thậm chí còn có những người bảo vệ cự ly xa do chú Lê của Quân tình bộ cung cấp.
********************************************************
Chương 789 P2 bị trùng:
Nếu thật sự là có nhân tố gì đó không an toàn, thì trên cơ bản cũng đã bị bài trừ từ phạm vi tầm xa rồi.
Đối với vấn đề an toàn của người thừa kế, lão Diệp gia đương nhiên là sắp xếp chu đáo chặt chẽ rồi. đây cũng chính là do sau khi Diệp Khai dần dần tiến vào chính đàn, bộc lộ tài năng lại gặp sự cố liên tục mấy lần, thế nên Diệp lão gia tử mới hạ quyết tâm vận dụng một số lực lượng tương đối mẫn cảm để bản vệ an toàn cho bản thân Diệp Khai.
Vừa nói chuyện, Diệp Khai đã muốn cất bước rời đi.
- Chủ tịch thành phố Diệp, xin chờ một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại.
Nữ phóng viên Trần Tĩnh thấy, vội vàng kéo lại một cánh tay của Diệp Khai, có chút sốt ruột nói.
Lý Hải tiến lên một bước, nếu như Diệp Khai có biểu hiện gì, thì hắn trực tiếp ngăn cô nàng nữ phóng viên vướng víu này sang một bên rồi.
- À?
Diệp Khai khoát tay áo, ý bảo Lý Hải đừng có khẩn trương.
Nữ phóng viên nối tiếng của CCTV không thể làm chuyện gì quá đáng được.
Quả nhiên, Trần Tĩnh thấy Diệp Khai dừng bước, liền móc điện thoại di động của mình ra, bắt đầu bấm một dãy số, nói chuyện cùng người bên kia.
Rất nhanh, Trần Tĩnh liền đưa lại điện thoại cho Diệp Khai, nói:;
- Chủ tịch thành phố Diệp, là điện thoại của lệnh tôn.
- Hả?
Diệp Khai lại có chút ngạc nhiên, kết quả là nghe xong, quả nhiên là Diệp Tử Binh- cha hắn đang ở đầu dây bên kia:
- Cha, sao cha lại quen được với cô nàng nữ phóng viên này?
- con nói Trần Tĩnh hả?
Trong điện thoại, Diệp Tử Binh nói:
- Cô nàng này xem như phóng viên mà lãnh đạo cấp cao ngự dụng rồi. Đồng chí Hồng Chính cũng thường xuyên tiếp nhận lời mời phỏng vấn của cô nàng. Bố cũng có mấy lần quen biết gặp gỡ cô ta, là phóng viên cũng khá đó. Cô ấy mà muốn phỏng vấn con, thì con phối hợp một chút cũng được, cũng không có chuyện gì cả.
Kỳ thật còn có nửa câu nói nữa mà Diệp Tử Binh cũng không nói ra, bản thảo phỏng vấn của CCTV đều phải thông qua bên trên xét duyệt, kỳ luật của bọn họ vẫn là rất nghiêm cẩn, không có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì không thích hợp. Diệp Tử Binh lên tiếng nói giúp cho Diệp Khai, đơn giản là nói với Diệp Khai rằng nữ phóng viên này có thể tín nhiệm được.
- Nếu cha đã nói như thế, thế thì cũng được.
Diệp Khai nghe thấy Diệp Tử Binh nói xong, cũng gật đầu đồng ý. Nhưng mà hắn lại đưa ra nghi kỵ của bản thân:
- Nếu làm như thế có phải là hơi cao giá rồi không? Nếu như thường xuyên xuất hiện trên ống kính truyền thông thì giống như từ sau màn đi thẳng ra sân khấu rồi?
- Ha ha…
Diệp Tử Binh trong điện thoại nghe xong lập tức nở nụ cười:
- từ khi con lên làm Quyền Chủ tịch thành phố Đông Sơn thì cũng đã là đi thẳng ra sân khấu rồi, những chuyện ở phương diện này không cần phải cân nhắc nữa. bên trên đã sắp xếp như thế đương nhiên là cũng đã cân nhắc qua rồi, con chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
Diệp Khai cúp điện thoại xong, suy nghĩ về những câu nói của Diệp Tử Binh, cũng cảm thấy đúng thật là như thế. Đã làm tới cả cái chức Quyền Chủ tịch thành phố này rồi thì làm sao còn có thể giấu đằng sau màn được nữa chứ? Đó hiển nhiên là chuyện ít có khả năng rồi.
Đã như thế thì trong lòng Diệp Khai cũng thấy yên tâm nhiều hơn. Hắn quay sang nhìn nữ phóng viên Trần Tĩnh vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, vừa cười vừa nói:
- Phóng viên Trần, thế chúng ta đi tìm chỗ nào nói chuyện một chút?
- được, Chủ tịch thành phố Diệp.
Trần Tĩnh lập tức gật đầu đồng ý nói.
- thế lên xe của tôi đi, tôi biết có một chỗ mà đồ ăn cũng khá lắm, tôi mời cô ăn cơm, tiện thể nói chuyện luôn.
Diệp Khai chỉ chỉ vào xe của mình, nói với Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh suy nghĩ một chút, quay lại nói chuyện cùng mấy người trên xe phóng sự, sau đó mang theo những dụng cụ phỏng vấn của bản thân mình, lên xe của Diệp Khai.
- Xe tốt thật.
Sau khi đi vào trong xe, Trần tĩnh liền không tự chủ được nói một tiếng.
Xe việt dã của Hummer có không gian khá lớn, phương tiện lại xa hoa, các loại thiết bị cũng đều là loại tiên tiến nhất, thậm chí còn có tủ lạnh để đồ uống.
Diệp Khai kéo ngăn tủ lạnh nhỏ, đưa cho cô một chai nước chanh để giải nhiệt.
Tháng sáu ở thủ đô, lại là lúc giữa trưa thật sự là khá nóng, nhất là những phóng viên cứ phải chạy tới chạy lui như bọn họ càng nóng hơn, lúc này đột nhiên lại có chai nước chanh để lạnh, quả thật làm cho Trần Tĩnh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng có đánh giá trực quan hơn về Diệp Khai.
Con trai của Bí thư Diệp Tử Binh, không chí là có năng lực, mà trong phương diện hưởng thụ sinh hoạt cũng là chú trọng phẩm chất.
- Xe này là xe riêng của Chủ tịch thành phố đấy sao?
Trần Tĩnh do dự một chút, vẫn hỏi Diệp Khai câu này.
một chiếc xe việt dã Hummer như thế, giá trị cũng phải lên tới con số hàng triệu, hơn nữa còn là có tiền cũng chưa chắc mua được. Trần Tĩnh khó mà tưởng tượng nối Diệp Khai làm sao lại có thể mua được chiếc xe như thế?
- Ừ, là xe riêng của tôi.
Diệp Khai đương nhiên biết vì sao Trần Tĩnh lại do dự, liền cười nói:
- Kỳ thật trước khi tôi đi vào giới quan trường này cũng là một gã cao thủ thương mại, rất am hiểu các chuyện buôn bán tài chính quốc tế. Lúc đó trên thị trường dầu mỏ quốc tế lại làm ăn được một số tiền lớn, có thể nói cả đời này thậm chí là không cần làm gì cũng có thể sống được rất khá, ít nhất là không cần phải đi làm quan tham.
Trần Tĩnh nghe thấy thế, định dùng bút ghi lại những lời này để nhớ cho kỹ.
- Cái này thì cô biết là được rồi, cũng đừng có viết ra, tránh khỏi gây những chuyện phiền toái.
Diệp Khai cười ngăn lại hành động của Trần Tĩnh:
- Tránh khỏi người ta lại biết tôi có tài kiếm tiền, lại chạy tới cửa cầu này nhờ nọ, đúng là phiền phức lắm.
- Khó trách tôi nghe nói Chủ tịch thành phố Diệp rất am hiệu chuyện làm kiến thiết kinh tế. Trước kia ở lại khu kinh tế mới Thánh Vương đã thấy anh có được thành tựu đủ để người ta phải sáng mắt, hóa ra là còn có chuyện như thế nữa.
Trần Tĩnh lại cất bút đi, có chút tò mò nói.
- Đều là những chuyện trước kia rồi, tính ra cũng khoảng thời gian mấy năm rồi còn gì. Lúc ấy tôi mới đang học cấp ba thôi.
Diệp Khai nhớ lại chuyện lúc đó, không khỏi nghĩ tới chuyện lần kia mình trúng một gậy, cùng với về sau lại có được trí nhớ, lại nghĩ tới đi nhầm gian phòng của Chung Ly Dư.
Không nghĩ tới khoảng thời gian mấy năm này bản thân mình đã đi từ đằng sau màn ra đằng trước sân khấu rồi.
- Thực hiện chức năng thay đổi chế độ xã hội của các xí nghiệp quốc hữu, đồng thời còn cần chính phủ thực hiện việc thoát khỏi việc điều phối, cùng nắm quyền sở hữu xí nghiệp, trở thành một xí nghiệp cung cấp dịch vụ, sản xuất kinh doanh đơn thuần, cung cấp cho xã hội, chủ thể tuân theo pháp luật, chính sách, quyền kinh doanh cùng quyền khống chế xí nghiệp, quyền trả lại cho các chủ thế khác, như cổ đông, ban giám đốc, người kinh doanh, chủ nợ…
- Làm rất tốt, những nỗ lực của cậu đều được tất cả mọi người ghi nhân.
Đồng chí Hồng Chính vỗ vỗ vai Diệp Khai rồi nói, chân tình cắt nghĩa nói với hắn:
- Bên dưới cơ sở của các anh cải cách, rất có thể là căn cứ quan trọng để những lãnh đạo cấp cao quyết định phương hướng cải cách những xí nghiệp nhà nước. Cố gắng mà làm cho tốt, đừng có để chúng tôi thất vọng.
Đây là lần thứ hai đồng chí Hồng Chính nói những lời động viên như thế với Diệp Khai trong ngày hôm nay. trực giác của Diệp Khai cho hắn biết, khả năng chuyện hôm nay đồng chí Hồng Chính một lòng thôi động xí nghiệp quốc hữu thay đổi chế độ xã hội đã gặp phải lực cản khá lớn. Bằng không mà nói, ông ta sẽ không dễ dàng mà cảm khái như thế đâu.
Đừng thấy bọn họ trên vị trí này, thực tế cần phải xem rất nhiều vấn đề, còn phức tạp hơn nhiều so với chức Quyền Chủ tịch thành phố này của Diệp Khai.
Có một số việc tranh đầu không thể nhìn thấy được, nhưng là đối với việc cải cách có tồn tại những vấn đề khác nhau hay không thì vẫn luôn luôn tồn tại, bất luận là lối tư tưởng cấp tiến hay bảo thủ, hai lối tư tưởng này luôn va chạm trong bộ máy tổ chức.
Hoặc là trong tầm bất tri bất giác, bản thân Diệp Khai đã trở thành chiếc chong chóng đo chiều gió để quyết định hướng đi cho các cán bộ cấp cao.
Thoạt nhìn công tác của bản thân mình ở thành phố Đông Sơn quan trọng và phức tạp hơn nhiều so với những gì mà mình tưởng tượng!
Diệp Khai cũng chỉ đi nhờ xe của đồng chí Hồng Chính một đoạn rồi lại đi xuống, chờ Cam Tĩnh lái xe tới đón hắn.
- Chủ tịch thành phố Diệp?
Đột nhiên lại có người gọi Diệp Khai/
Diệp Khai quay đầu nhìn thoáng quan, không khỏi có chút kinh ngạc, lại là một vị nữ phóng viên nổi tiếng của đài CCTV, đang ngồi trong xe của đài truyền hình, ra sức vẫy tay với hắn.
Trong khoảnh khắc, chiếc xe phỏng vấn liền chợt tới, nữ phóng viên mở cánh cửa xe nhảy xuống, chạy về phía Diệp Khai.
- Chủ tịch thành phố Diệp, chào anh, thật không ngờ lại gặp anh ngay trên đường cái như thế này.
Nữ phóng viên thấy Diệp Khai mang vẻ mặt ngạc nhiên, liền tự giới thiệu mình:
- Tôi là Trần Tĩnh, phóng viên của chuyên mục “ thước đo cải cách” của đài truyền hình CCTV.
- À, xin chào phóng viên Trần, có chuyện gì không?
Diệp Khai nhìn vị phóng viên này, chỉ thấy cô nàng ước chừng cũng chỉ tầm hai mươi lăm tuổi, có ngoại hình miễn cưỡng cũng được coi là thanh tú đoan trang, dáng người cũng tạm ổn, có điều hai con mắt rất có linh khí, là đôi mắt biết nói.
Lại nhìn trang phục của cô nàng cũng rất hợp thời, áo sơ mi màu vàng nhạt, quần jean lam nhạt được mài trắng, chiếc khuyên bên tai to chừng bằng đồng xi nhỏ, lòe lòe phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, tóc được cắt ngắn ngang tai, lại được xử lý tạo hình, nhìn có vẻ thông minh tháo vát.
Nói tóm lại, ngoại hình này của cô nàng phóng viên tuy không được tính là mĩ nữ, nhưng khi lên màn hình CCTV lại không thấy có điểm xấu nào, nếu may mắn thì còn có thể có danh hiệu hoa hậu phong viên.
Tuy nhiên Diệp Khai vẫn luôn cho rằng trong số những người dẫn chương trình cùng phóng viên của đài CCTV thật sự đúng là thiếu người đẹp, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không biết thưởng thức. trên thực tế, những người phụ nữ khi chăm chỉ làm việc càng dễ dàng thu hút sự chú ý của đàn ông, đây cũng là vì sao trên màn ảnh nhỏ của một đảo quốc lại chế phục ra hàng loạt series được hoan nghênh, hơn nữa trở thành một trong những chương trình quan trọng nhất.
- Chủ tịch thành phố Diệp, xin chào, tôi muốn xin ngài chút thời gian để thực hiện phỏng vấn, không biết là có được hãnh diện đó hay không?
Trần Tĩnh trực tiếp nêu lên yêu cầu của mình, sau đó liền nhìn xem Diệp Khai, sợ rằng hắn sẽ cự tuyệt mất cơ hội lần này:
- Thời điểm trên diễn đàn Chủ tịch thành phố, tôi đã muốn mời anh rồi, đáng tiếc anh lại đi ra cùng với đồng chí Hồng Chính. Thật không ngờ lại gặp anh ngay tại đâu, thật sự có thể gặp được anh đúng là có duyên nha.
- Kỳ thật những người có thân phận làm quan viên chính phủ như chúng tôi không thích hợp tùy tiện nhận lời mời phỏng ấn, trừ phí trong trường hợp bắt nuộc.
Diệp Khai nhìn Trần Tĩnh, cau mày nói:
- Cô cũng biết, hệ thống tuyên truyền có rất nhiều chuyện, đều rất phiền toái. Mặc dù là cô có thực hiện được cuộc phỏng vấn này thì cũng chưa chắc được thông qua xét duyệt.
Diệp Khai vẫn nắm rõ ràng những chuyện của hệ thống tuyên truyền, bởi vậy hắn cũng biết rõ, những ký giả này vất vất vả vả mang lại tư liệu phỏng vấn, nếu không được thông qua xét duyệt thì cũng có cách nào được thể hiện trước con mắt của khán giả, cuối cùng thì cũng chỉ có thể trở thành tư liệu lưu trữ bị xếp xó mà thôi.
Cho nên, Diệp Khai cũng không có cảm giác gì đối với yêu cầu xin phỏng vấn của Trần Tĩnh, bởi vì hắn cảm thấy điều này không phải là điều tất yếu.
Nếu cấp trên yêu cầu hắn phối hợp thì có lẽ sẽ đồng ý yêu cầu của vị nữ phóng viên Trần Tĩnh này, chỉ là bây giờ đang là thời điểm mẫn cảm, có rất nhiều chuyện ngay cả chính bản thân hắn đều chưa rõ ràng, cho nên nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên từ chối là tốt nhất.
Nói nhiều nhất định là sẽ có lỗ hổng, đó chính là một châm ngôn vàng ngọc trong chốn quan trường.
Cho nên những nhân vật lớn bình thường đều rất ít khi lải nhải không ngừng, những việc đó trừ khi là khoe khoang thân phận, đồng thời trong lòng bọn họ cũng rõ ràng rằng, mỗi một hành vi, cử động, từng câu nói của mình đều bị người bên ngoài soi sét dưới nhiều góc độ, từ đó lại bới móc ra một số việc không phải theo bản ý của bọn họ, hay suy diễn từ vấn đề này sang vấn đề khác.
Cũng là bởi vì như thế, mỗi một lần tổ chức họp hành, đều là “Phòng cháy, phòng trộm, phòng phóng viên”. Cái phòng thật ra cũng không phải là phòng cá nhân phóng viên, mà là một trong số ít người trong số phóng viên đó lại không chịu trách nhiệm ngôn luận.
Trong lúc nói chuyện, Cam Tĩnh liền lái xe của Diệp Khai tới, nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh bọn họ.
Lý Hải từ trong xe đi ra, đi tới bên canh Diệp Khai:
- Cậu hai, có đi hay không/
- Đương nhiên là đi rồi.
Diệp Khai gật đầu nói.
Nếu không phải là vừa rồi ngồi trong xe của đồng chí Hồng Chính, bọn Lý Hải cũng không cách Diệp Khai ở cự ly xa như thế. Từ góc độ an toàn nhìn lại, đây nhất định là cách làm không thích hợp.
Nhưng là ngồi trên xe đồng chí Hồng Chính nhất định là không có vấn đề gì, ngay cả chuyện đột nhiên dừng lại trên đường thì cũng sẽ không có vấn đề gì, vì dù sao khoảng thời gian ngắn như thế cũng không có khả năng phát sinh biến cố gì, cho dù là có người luôn nhất mực theo dõi Diệp Khai, muốn làm điều gì bất lợi với hắn thì cũng cần có thời gian sắp xếp mới được.
Hơn nữa, giả sử thật sự có người như thế, lại luôn đi theo Diệp Khai, bọn họ cũng không có khả năng không bị mấy người Lý Hải phát hiện.
Huống chi xung quanh Diệp Khai thậm chí còn có những người bảo vệ cự ly xa do chú Lê của Quân tình bộ cung cấp.
Đồng chí Hồng Chính vỗ vỗ vai Diệp Khai rồi nói, chân tình cắt nghĩa nói với hắn:
- Bên dưới cơ sở của các anh cải cách, rất có thể là căn cứ quan trọng để những lãnh đạo cấp cao quyết định phương hướng cải cách những xí nghiệp nhà nước. Cố gắng mà làm cho tốt, đừng có để chúng tôi thất vọng.
Đây là lần thứ hai đồng chí Hồng Chính nói những lời động viên như thế với Diệp Khai trong ngày hôm nay. trực giác của Diệp Khai cho hắn biết, khả năng chuyện hôm nay đồng chí Hồng Chính một lòng thôi động xí nghiệp quốc hữu thay đổi chế độ xã hội đã gặp phải lực cản khá lớn. Bằng không mà nói, ông ta sẽ không dễ dàng mà cảm khái như thế đâu.
Đừng thấy bọn họ trên vị trí này, thực tế cần phải xem rất nhiều vấn đề, còn phức tạp hơn nhiều so với chức Quyền Chủ tịch thành phố này của Diệp Khai.
Có một số việc tranh đầu không thể nhìn thấy được, nhưng là đối với việc cải cách có tồn tại những vấn đề khác nhau hay không thì vẫn luôn luôn tồn tại, bất luận là lối tư tưởng cấp tiến hay bảo thủ, hai lối tư tưởng này luôn va chạm trong bộ máy tổ chức.
Hoặc là trong tầm bất tri bất giác, bản thân Diệp Khai đã trở thành chiếc chong chóng đo chiều gió để quyết định hướng đi cho các cán bộ cấp cao.
Thoạt nhìn công tác của bản thân mình ở thành phố Đông Sơn quan trọng và phức tạp hơn nhiều so với những gì mà mình tưởng tượng!
Diệp Khai cũng chỉ đi nhờ xe của đồng chí Hồng Chính một đoạn rồi lại đi xuống, chờ Cam Tĩnh lái xe tới đón hắn.
- Chủ tịch thành phố Diệp?
Đột nhiên lại có người gọi Diệp Khai/
Diệp Khai quay đầu nhìn thoáng quan, không khỏi có chút kinh ngạc, lại là một vị nữ phóng viên nổi tiếng của đài CCTV, đang ngồi trong xe của đài truyền hình, ra sức vẫy tay với hắn.
Trong khoảnh khắc, chiếc xe phỏng vấn liền chợt tới, nữ phóng viên mở cánh cửa xe nhảy xuống, chạy về phía Diệp Khai.
- Chủ tịch thành phố Diệp, chào anh, thật không ngờ lại gặp anh ngay trên đường cái như thế này.
Nữ phóng viên thấy Diệp Khai mang vẻ mặt ngạc nhiên, liền tự giới thiệu mình:
- Tôi là Trần Tĩnh, phóng viên của chuyên mục “ thước đo cải cách” của đài truyền hình CCTV.
- À, xin chào phóng viên Trần, có chuyện gì không?
Diệp Khai nhìn vị phóng viên này, chỉ thấy cô nàng ước chừng cũng chỉ tầm hai mươi lăm tuổi, có ngoại hình miễn cưỡng cũng được coi là thanh tú đoan trang, dáng người cũng tạm ổn, có điều hai con mắt rất có linh khí, là đôi mắt biết nói.
Lại nhìn trang phục của cô nàng cũng rất hợp thời, áo sơ mi màu vàng nhạt, quần jean lam nhạt được mài trắng, chiếc khuyên bên tai to chừng bằng đồng xi nhỏ, lòe lòe phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, tóc được cắt ngắn ngang tai, lại được xử lý tạo hình, nhìn có vẻ thông minh tháo vát.
Nói tóm lại, ngoại hình này của cô nàng phóng viên tuy không được tính là mĩ nữ, nhưng khi lên màn hình CCTV lại không thấy có điểm xấu nào, nếu may mắn thì còn có thể có danh hiệu hoa hậu phong viên.
Tuy nhiên Diệp Khai vẫn luôn cho rằng trong số những người dẫn chương trình cùng phóng viên của đài CCTV thật sự đúng là thiếu người đẹp, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không biết thưởng thức. trên thực tế, những người phụ nữ khi chăm chỉ làm việc càng dễ dàng thu hút sự chú ý của đàn ông, đây cũng là vì sao trên màn ảnh nhỏ của một đảo quốc lại chế phục ra hàng loạt series được hoan nghênh, hơn nữa trở thành một trong những chương trình quan trọng nhất.
- Chủ tịch thành phố Diệp, xin chào, tôi muốn xin ngài chút thời gian để thực hiện phỏng vấn, không biết là có được hãnh diện đó hay không?
Trần Tĩnh trực tiếp nêu lên yêu cầu của mình, sau đó liền nhìn xem Diệp Khai, sợ rằng hắn sẽ cự tuyệt mất cơ hội lần này:
- Thời điểm trên diễn đàn Chủ tịch thành phố, tôi đã muốn mời anh rồi, đáng tiếc anh lại đi ra cùng với đồng chí Hồng Chính. Thật không ngờ lại gặp anh ngay tại đâu, thật sự có thể gặp được anh đúng là có duyên nha.
- Kỳ thật những người có thân phận làm quan viên chính phủ như chúng tôi không thích hợp tùy tiện nhận lời mời phỏng ấn, trừ phí trong trường hợp bắt nuộc.
Diệp Khai nhìn Trần Tĩnh, cau mày nói:
- Cô cũng biết, hệ thống tuyên truyền có rất nhiều chuyện, đều rất phiền toái. Mặc dù là cô có thực hiện được cuộc phỏng vấn này thì cũng chưa chắc được thông qua xét duyệt.
Diệp Khai vẫn nắm rõ ràng những chuyện của hệ thống tuyên truyền, bởi vậy hắn cũng biết rõ, những ký giả này vất vất vả vả mang lại tư liệu phỏng vấn, nếu không được thông qua xét duyệt thì cũng có cách nào được thể hiện trước con mắt của khán giả, cuối cùng thì cũng chỉ có thể trở thành tư liệu lưu trữ bị xếp xó mà thôi.
Cho nên, Diệp Khai cũng không có cảm giác gì đối với yêu cầu xin phỏng vấn của Trần Tĩnh, bởi vì hắn cảm thấy điều này không phải là điều tất yếu.
Nếu cấp trên yêu cầu hắn phối hợp thì có lẽ sẽ đồng ý yêu cầu của vị nữ phóng viên Trần Tĩnh này, chỉ là bây giờ đang là thời điểm mẫn cảm, có rất nhiều chuyện ngay cả chính bản thân hắn đều chưa rõ ràng, cho nên nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên từ chối là tốt nhất.
Nói nhiều nhất định là sẽ có lỗ hổng, đó chính là một châm ngôn vàng ngọc trong chốn quan trường.
Cho nên những nhân vật lớn bình thường đều rất ít khi lải nhải không ngừng, những việc đó trừ khi là khoe khoang thân phận, đồng thời trong lòng bọn họ cũng rõ ràng rằng, mỗi một hành vi, cử động, từng câu nói của mình đều bị người bên ngoài soi sét dưới nhiều góc độ, từ đó lại bới móc ra một số việc không phải theo bản ý của bọn họ, hay suy diễn từ vấn đề này sang vấn đề khác.
Cũng là bởi vì như thế, mỗi một lần tổ chức họp hành, đều là “Phòng cháy, phòng trộm, phòng phóng viên”. Cái phòng thật ra cũng không phải là phòng cá nhân phóng viên, mà là một trong số ít người trong số phóng viên đó lại không chịu trách nhiệm ngôn luận.
Trong lúc nói chuyện, Cam Tĩnh liền lái xe của Diệp Khai tới, nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh bọn họ.
Lý Hải từ trong xe đi ra, đi tới bên canh Diệp Khai:
- Cậu hai, có đi hay không/
- Đương nhiên là đi rồi.
Diệp Khai gật đầu nói.
Nếu không phải là vừa rồi ngồi trong xe của đồng chí Hồng Chính, bọn Lý Hải cũng không cách Diệp Khai ở cự ly xa như thế. Từ góc độ an toàn nhìn lại, đây nhất định là cách làm không thích hợp.
Nhưng là ngồi trên xe đồng chí Hồng Chính nhất định là không có vấn đề gì, ngay cả chuyện đột nhiên dừng lại trên đường thì cũng sẽ không có vấn đề gì, vì dù sao khoảng thời gian ngắn như thế cũng không có khả năng phát sinh biến cố gì, cho dù là có người luôn nhất mực theo dõi Diệp Khai, muốn làm điều gì bất lợi với hắn thì cũng cần có thời gian sắp xếp mới được.
Hơn nữa, giả sử thật sự có người như thế, lại luôn đi theo Diệp Khai, bọn họ cũng không có khả năng không bị mấy người Lý Hải phát hiện.
Huống chi xung quanh Diệp Khai thậm chí còn có những người bảo vệ cự ly xa do chú Lê của Quân tình bộ cung cấp.
********************************************************
Chương 789 P2 bị trùng:
Nếu thật sự là có nhân tố gì đó không an toàn, thì trên cơ bản cũng đã bị bài trừ từ phạm vi tầm xa rồi.
Đối với vấn đề an toàn của người thừa kế, lão Diệp gia đương nhiên là sắp xếp chu đáo chặt chẽ rồi. đây cũng chính là do sau khi Diệp Khai dần dần tiến vào chính đàn, bộc lộ tài năng lại gặp sự cố liên tục mấy lần, thế nên Diệp lão gia tử mới hạ quyết tâm vận dụng một số lực lượng tương đối mẫn cảm để bản vệ an toàn cho bản thân Diệp Khai.
Vừa nói chuyện, Diệp Khai đã muốn cất bước rời đi.
- Chủ tịch thành phố Diệp, xin chờ một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại.
Nữ phóng viên Trần Tĩnh thấy, vội vàng kéo lại một cánh tay của Diệp Khai, có chút sốt ruột nói.
Lý Hải tiến lên một bước, nếu như Diệp Khai có biểu hiện gì, thì hắn trực tiếp ngăn cô nàng nữ phóng viên vướng víu này sang một bên rồi.
- À?
Diệp Khai khoát tay áo, ý bảo Lý Hải đừng có khẩn trương.
Nữ phóng viên nối tiếng của CCTV không thể làm chuyện gì quá đáng được.
Quả nhiên, Trần Tĩnh thấy Diệp Khai dừng bước, liền móc điện thoại di động của mình ra, bắt đầu bấm một dãy số, nói chuyện cùng người bên kia.
Rất nhanh, Trần Tĩnh liền đưa lại điện thoại cho Diệp Khai, nói:;
- Chủ tịch thành phố Diệp, là điện thoại của lệnh tôn.
- Hả?
Diệp Khai lại có chút ngạc nhiên, kết quả là nghe xong, quả nhiên là Diệp Tử Binh- cha hắn đang ở đầu dây bên kia:
- Cha, sao cha lại quen được với cô nàng nữ phóng viên này?
- con nói Trần Tĩnh hả?
Trong điện thoại, Diệp Tử Binh nói:
- Cô nàng này xem như phóng viên mà lãnh đạo cấp cao ngự dụng rồi. Đồng chí Hồng Chính cũng thường xuyên tiếp nhận lời mời phỏng vấn của cô nàng. Bố cũng có mấy lần quen biết gặp gỡ cô ta, là phóng viên cũng khá đó. Cô ấy mà muốn phỏng vấn con, thì con phối hợp một chút cũng được, cũng không có chuyện gì cả.
Kỳ thật còn có nửa câu nói nữa mà Diệp Tử Binh cũng không nói ra, bản thảo phỏng vấn của CCTV đều phải thông qua bên trên xét duyệt, kỳ luật của bọn họ vẫn là rất nghiêm cẩn, không có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì không thích hợp. Diệp Tử Binh lên tiếng nói giúp cho Diệp Khai, đơn giản là nói với Diệp Khai rằng nữ phóng viên này có thể tín nhiệm được.
- Nếu cha đã nói như thế, thế thì cũng được.
Diệp Khai nghe thấy Diệp Tử Binh nói xong, cũng gật đầu đồng ý. Nhưng mà hắn lại đưa ra nghi kỵ của bản thân:
- Nếu làm như thế có phải là hơi cao giá rồi không? Nếu như thường xuyên xuất hiện trên ống kính truyền thông thì giống như từ sau màn đi thẳng ra sân khấu rồi?
- Ha ha…
Diệp Tử Binh trong điện thoại nghe xong lập tức nở nụ cười:
- từ khi con lên làm Quyền Chủ tịch thành phố Đông Sơn thì cũng đã là đi thẳng ra sân khấu rồi, những chuyện ở phương diện này không cần phải cân nhắc nữa. bên trên đã sắp xếp như thế đương nhiên là cũng đã cân nhắc qua rồi, con chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
Diệp Khai cúp điện thoại xong, suy nghĩ về những câu nói của Diệp Tử Binh, cũng cảm thấy đúng thật là như thế. Đã làm tới cả cái chức Quyền Chủ tịch thành phố này rồi thì làm sao còn có thể giấu đằng sau màn được nữa chứ? Đó hiển nhiên là chuyện ít có khả năng rồi.
Đã như thế thì trong lòng Diệp Khai cũng thấy yên tâm nhiều hơn. Hắn quay sang nhìn nữ phóng viên Trần Tĩnh vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, vừa cười vừa nói:
- Phóng viên Trần, thế chúng ta đi tìm chỗ nào nói chuyện một chút?
- được, Chủ tịch thành phố Diệp.
Trần Tĩnh lập tức gật đầu đồng ý nói.
- thế lên xe của tôi đi, tôi biết có một chỗ mà đồ ăn cũng khá lắm, tôi mời cô ăn cơm, tiện thể nói chuyện luôn.
Diệp Khai chỉ chỉ vào xe của mình, nói với Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh suy nghĩ một chút, quay lại nói chuyện cùng mấy người trên xe phóng sự, sau đó mang theo những dụng cụ phỏng vấn của bản thân mình, lên xe của Diệp Khai.
- Xe tốt thật.
Sau khi đi vào trong xe, Trần tĩnh liền không tự chủ được nói một tiếng.
Xe việt dã của Hummer có không gian khá lớn, phương tiện lại xa hoa, các loại thiết bị cũng đều là loại tiên tiến nhất, thậm chí còn có tủ lạnh để đồ uống.
Diệp Khai kéo ngăn tủ lạnh nhỏ, đưa cho cô một chai nước chanh để giải nhiệt.
Tháng sáu ở thủ đô, lại là lúc giữa trưa thật sự là khá nóng, nhất là những phóng viên cứ phải chạy tới chạy lui như bọn họ càng nóng hơn, lúc này đột nhiên lại có chai nước chanh để lạnh, quả thật làm cho Trần Tĩnh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng có đánh giá trực quan hơn về Diệp Khai.
Con trai của Bí thư Diệp Tử Binh, không chí là có năng lực, mà trong phương diện hưởng thụ sinh hoạt cũng là chú trọng phẩm chất.
- Xe này là xe riêng của Chủ tịch thành phố đấy sao?
Trần Tĩnh do dự một chút, vẫn hỏi Diệp Khai câu này.
một chiếc xe việt dã Hummer như thế, giá trị cũng phải lên tới con số hàng triệu, hơn nữa còn là có tiền cũng chưa chắc mua được. Trần Tĩnh khó mà tưởng tượng nối Diệp Khai làm sao lại có thể mua được chiếc xe như thế?
- Ừ, là xe riêng của tôi.
Diệp Khai đương nhiên biết vì sao Trần Tĩnh lại do dự, liền cười nói:
- Kỳ thật trước khi tôi đi vào giới quan trường này cũng là một gã cao thủ thương mại, rất am hiểu các chuyện buôn bán tài chính quốc tế. Lúc đó trên thị trường dầu mỏ quốc tế lại làm ăn được một số tiền lớn, có thể nói cả đời này thậm chí là không cần làm gì cũng có thể sống được rất khá, ít nhất là không cần phải đi làm quan tham.
Trần Tĩnh nghe thấy thế, định dùng bút ghi lại những lời này để nhớ cho kỹ.
- Cái này thì cô biết là được rồi, cũng đừng có viết ra, tránh khỏi gây những chuyện phiền toái.
Diệp Khai cười ngăn lại hành động của Trần Tĩnh:
- Tránh khỏi người ta lại biết tôi có tài kiếm tiền, lại chạy tới cửa cầu này nhờ nọ, đúng là phiền phức lắm.
- Khó trách tôi nghe nói Chủ tịch thành phố Diệp rất am hiệu chuyện làm kiến thiết kinh tế. Trước kia ở lại khu kinh tế mới Thánh Vương đã thấy anh có được thành tựu đủ để người ta phải sáng mắt, hóa ra là còn có chuyện như thế nữa.
Trần Tĩnh lại cất bút đi, có chút tò mò nói.
- Đều là những chuyện trước kia rồi, tính ra cũng khoảng thời gian mấy năm rồi còn gì. Lúc ấy tôi mới đang học cấp ba thôi.
Diệp Khai nhớ lại chuyện lúc đó, không khỏi nghĩ tới chuyện lần kia mình trúng một gậy, cùng với về sau lại có được trí nhớ, lại nghĩ tới đi nhầm gian phòng của Chung Ly Dư.
Không nghĩ tới khoảng thời gian mấy năm này bản thân mình đã đi từ đằng sau màn ra đằng trước sân khấu rồi.
- Thực hiện chức năng thay đổi chế độ xã hội của các xí nghiệp quốc hữu, đồng thời còn cần chính phủ thực hiện việc thoát khỏi việc điều phối, cùng nắm quyền sở hữu xí nghiệp, trở thành một xí nghiệp cung cấp dịch vụ, sản xuất kinh doanh đơn thuần, cung cấp cho xã hội, chủ thể tuân theo pháp luật, chính sách, quyền kinh doanh cùng quyền khống chế xí nghiệp, quyền trả lại cho các chủ thế khác, như cổ đông, ban giám đốc, người kinh doanh, chủ nợ…
- Làm rất tốt, những nỗ lực của cậu đều được tất cả mọi người ghi nhân.
Đồng chí Hồng Chính vỗ vỗ vai Diệp Khai rồi nói, chân tình cắt nghĩa nói với hắn:
- Bên dưới cơ sở của các anh cải cách, rất có thể là căn cứ quan trọng để những lãnh đạo cấp cao quyết định phương hướng cải cách những xí nghiệp nhà nước. Cố gắng mà làm cho tốt, đừng có để chúng tôi thất vọng.
Đây là lần thứ hai đồng chí Hồng Chính nói những lời động viên như thế với Diệp Khai trong ngày hôm nay. trực giác của Diệp Khai cho hắn biết, khả năng chuyện hôm nay đồng chí Hồng Chính một lòng thôi động xí nghiệp quốc hữu thay đổi chế độ xã hội đã gặp phải lực cản khá lớn. Bằng không mà nói, ông ta sẽ không dễ dàng mà cảm khái như thế đâu.
Đừng thấy bọn họ trên vị trí này, thực tế cần phải xem rất nhiều vấn đề, còn phức tạp hơn nhiều so với chức Quyền Chủ tịch thành phố này của Diệp Khai.
Có một số việc tranh đầu không thể nhìn thấy được, nhưng là đối với việc cải cách có tồn tại những vấn đề khác nhau hay không thì vẫn luôn luôn tồn tại, bất luận là lối tư tưởng cấp tiến hay bảo thủ, hai lối tư tưởng này luôn va chạm trong bộ máy tổ chức.
Hoặc là trong tầm bất tri bất giác, bản thân Diệp Khai đã trở thành chiếc chong chóng đo chiều gió để quyết định hướng đi cho các cán bộ cấp cao.
Thoạt nhìn công tác của bản thân mình ở thành phố Đông Sơn quan trọng và phức tạp hơn nhiều so với những gì mà mình tưởng tượng!
Diệp Khai cũng chỉ đi nhờ xe của đồng chí Hồng Chính một đoạn rồi lại đi xuống, chờ Cam Tĩnh lái xe tới đón hắn.
- Chủ tịch thành phố Diệp?
Đột nhiên lại có người gọi Diệp Khai/
Diệp Khai quay đầu nhìn thoáng quan, không khỏi có chút kinh ngạc, lại là một vị nữ phóng viên nổi tiếng của đài CCTV, đang ngồi trong xe của đài truyền hình, ra sức vẫy tay với hắn.
Trong khoảnh khắc, chiếc xe phỏng vấn liền chợt tới, nữ phóng viên mở cánh cửa xe nhảy xuống, chạy về phía Diệp Khai.
- Chủ tịch thành phố Diệp, chào anh, thật không ngờ lại gặp anh ngay trên đường cái như thế này.
Nữ phóng viên thấy Diệp Khai mang vẻ mặt ngạc nhiên, liền tự giới thiệu mình:
- Tôi là Trần Tĩnh, phóng viên của chuyên mục “ thước đo cải cách” của đài truyền hình CCTV.
- À, xin chào phóng viên Trần, có chuyện gì không?
Diệp Khai nhìn vị phóng viên này, chỉ thấy cô nàng ước chừng cũng chỉ tầm hai mươi lăm tuổi, có ngoại hình miễn cưỡng cũng được coi là thanh tú đoan trang, dáng người cũng tạm ổn, có điều hai con mắt rất có linh khí, là đôi mắt biết nói.
Lại nhìn trang phục của cô nàng cũng rất hợp thời, áo sơ mi màu vàng nhạt, quần jean lam nhạt được mài trắng, chiếc khuyên bên tai to chừng bằng đồng xi nhỏ, lòe lòe phát sáng dưới ánh nắng mặt trời, tóc được cắt ngắn ngang tai, lại được xử lý tạo hình, nhìn có vẻ thông minh tháo vát.
Nói tóm lại, ngoại hình này của cô nàng phóng viên tuy không được tính là mĩ nữ, nhưng khi lên màn hình CCTV lại không thấy có điểm xấu nào, nếu may mắn thì còn có thể có danh hiệu hoa hậu phong viên.
Tuy nhiên Diệp Khai vẫn luôn cho rằng trong số những người dẫn chương trình cùng phóng viên của đài CCTV thật sự đúng là thiếu người đẹp, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không biết thưởng thức. trên thực tế, những người phụ nữ khi chăm chỉ làm việc càng dễ dàng thu hút sự chú ý của đàn ông, đây cũng là vì sao trên màn ảnh nhỏ của một đảo quốc lại chế phục ra hàng loạt series được hoan nghênh, hơn nữa trở thành một trong những chương trình quan trọng nhất.
- Chủ tịch thành phố Diệp, xin chào, tôi muốn xin ngài chút thời gian để thực hiện phỏng vấn, không biết là có được hãnh diện đó hay không?
Trần Tĩnh trực tiếp nêu lên yêu cầu của mình, sau đó liền nhìn xem Diệp Khai, sợ rằng hắn sẽ cự tuyệt mất cơ hội lần này:
- Thời điểm trên diễn đàn Chủ tịch thành phố, tôi đã muốn mời anh rồi, đáng tiếc anh lại đi ra cùng với đồng chí Hồng Chính. Thật không ngờ lại gặp anh ngay tại đâu, thật sự có thể gặp được anh đúng là có duyên nha.
- Kỳ thật những người có thân phận làm quan viên chính phủ như chúng tôi không thích hợp tùy tiện nhận lời mời phỏng ấn, trừ phí trong trường hợp bắt nuộc.
Diệp Khai nhìn Trần Tĩnh, cau mày nói:
- Cô cũng biết, hệ thống tuyên truyền có rất nhiều chuyện, đều rất phiền toái. Mặc dù là cô có thực hiện được cuộc phỏng vấn này thì cũng chưa chắc được thông qua xét duyệt.
Diệp Khai vẫn nắm rõ ràng những chuyện của hệ thống tuyên truyền, bởi vậy hắn cũng biết rõ, những ký giả này vất vất vả vả mang lại tư liệu phỏng vấn, nếu không được thông qua xét duyệt thì cũng có cách nào được thể hiện trước con mắt của khán giả, cuối cùng thì cũng chỉ có thể trở thành tư liệu lưu trữ bị xếp xó mà thôi.
Cho nên, Diệp Khai cũng không có cảm giác gì đối với yêu cầu xin phỏng vấn của Trần Tĩnh, bởi vì hắn cảm thấy điều này không phải là điều tất yếu.
Nếu cấp trên yêu cầu hắn phối hợp thì có lẽ sẽ đồng ý yêu cầu của vị nữ phóng viên Trần Tĩnh này, chỉ là bây giờ đang là thời điểm mẫn cảm, có rất nhiều chuyện ngay cả chính bản thân hắn đều chưa rõ ràng, cho nên nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên từ chối là tốt nhất.
Nói nhiều nhất định là sẽ có lỗ hổng, đó chính là một châm ngôn vàng ngọc trong chốn quan trường.
Cho nên những nhân vật lớn bình thường đều rất ít khi lải nhải không ngừng, những việc đó trừ khi là khoe khoang thân phận, đồng thời trong lòng bọn họ cũng rõ ràng rằng, mỗi một hành vi, cử động, từng câu nói của mình đều bị người bên ngoài soi sét dưới nhiều góc độ, từ đó lại bới móc ra một số việc không phải theo bản ý của bọn họ, hay suy diễn từ vấn đề này sang vấn đề khác.
Cũng là bởi vì như thế, mỗi một lần tổ chức họp hành, đều là “Phòng cháy, phòng trộm, phòng phóng viên”. Cái phòng thật ra cũng không phải là phòng cá nhân phóng viên, mà là một trong số ít người trong số phóng viên đó lại không chịu trách nhiệm ngôn luận.
Trong lúc nói chuyện, Cam Tĩnh liền lái xe của Diệp Khai tới, nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh bọn họ.
Lý Hải từ trong xe đi ra, đi tới bên canh Diệp Khai:
- Cậu hai, có đi hay không/
- Đương nhiên là đi rồi.
Diệp Khai gật đầu nói.
Nếu không phải là vừa rồi ngồi trong xe của đồng chí Hồng Chính, bọn Lý Hải cũng không cách Diệp Khai ở cự ly xa như thế. Từ góc độ an toàn nhìn lại, đây nhất định là cách làm không thích hợp.
Nhưng là ngồi trên xe đồng chí Hồng Chính nhất định là không có vấn đề gì, ngay cả chuyện đột nhiên dừng lại trên đường thì cũng sẽ không có vấn đề gì, vì dù sao khoảng thời gian ngắn như thế cũng không có khả năng phát sinh biến cố gì, cho dù là có người luôn nhất mực theo dõi Diệp Khai, muốn làm điều gì bất lợi với hắn thì cũng cần có thời gian sắp xếp mới được.
Hơn nữa, giả sử thật sự có người như thế, lại luôn đi theo Diệp Khai, bọn họ cũng không có khả năng không bị mấy người Lý Hải phát hiện.
Huống chi xung quanh Diệp Khai thậm chí còn có những người bảo vệ cự ly xa do chú Lê của Quân tình bộ cung cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.