Quan Môn

Chương 894: Diệp Khai nổi sát ý.

Thao Lang

14/01/2015

Khi Diệp Khai lại mở mắt, một nhóm người đang vây quanh xem chừng hắn, làm hắn càng thêm giật mình.

Lý Hải, Cam Tĩnh còn có vài vị quan quân mặc quần áo bộ đội đặc chủng, đều đang vây trong lều vải thăm chừng hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng.

- Nhường một chút, các anh ngăn trở tín hiệu điện thoại của tôi rồi…

Diệp Khai nhìn thấy phản ứng của mọi người liền nói.

Mọi người nghe được vội vàng lui ra phía sau, nhưng diện tích trong lều không lớn, chỉ cao cỡ một thân người, khoảng chừng ba thước vuông, ở giữa treo hai chiếc đèn, ánh sáng vừa đủ.

Lý Hải hạ thấp người hỏi:

- Nhị thiếu gia, cậu cảm giác như thế nào?

Hiện tại hắn quan tâm nhất là tình huống thân thể của Diệp Khai, sau khi hiểu rõ tinh tường phải lập tức báo cáo về trong thủ đô, dù sao Diệp Khai lại tiếp tục bị tập kích, đây là việc lớn.

Lần trước bị tập kích gần thủ đô kết quả đem một đám người tại Tây Bắc xử lý, lần này tiếp tục xảy ra chuyện ám sát, tính chất càng thêm nghiêm trọng, không biết rốt cục sẽ tra xét lên tới trên đầu của ai đây?

- Ân…đầu không có vấn đề, cánh tay có thể động, hai chân cũng không sao, nhưng hình như vòng eo bị trật rồi…

Diệp Khai thử hoạt động thân thể một chút, cảm thấy trong đầu ngoại trừ có chút ông ông choáng váng địa phương khác tựa hồ cũng không đáng lo ngại.

- Tôi nghĩ khả năng bị chấn động não, cần nghỉ ngơi vài ngày.

Trên thực tế lúc xảy ra chuyện gặp va chạm cũng không quá kịch liệt, nếu thân thể Diệp Khai linh hoạt mà trực thăng có không gian rộng lớn hơn, Diệp Khai hoàn toàn có khả năng mượn ưu thế thân thể nhanh nhẹn của mình mà tránh né được va chạm lần này.

Nhưng nếu thật là như vậy, cũng không có vấn đề gì lớn, nhiều lắm là bị trầy da, có thể tự mình từ trên cây nhảy xuống.

Thế nhưng hắn lại ngồi trên chiếc trực thăng loại nhỏ, hai người ngồi vào đã chật kín, hơn nữa quần áo lại dày còn đeo mũ bảo hiểm khiến hành động càng không thuận tiện, hơn nữa bị dây an toàn quấn chặt, không có không gian hoạt động nên khi gặp phải va chạm Diệp Khai không chỗ tránh né nên mới rơi theo trực thăng.

Tuy thân thể không bị thương tổn gì quá lớn nhưng bị chấn động não là chuyện khó tránh khỏi.

Tình huống tự thuật của Diệp Khai cũng không sai biệt với hai gã quân y, lúc này Lý Hải mới yên lòng cho người liên hệ cùng Lê thúc, nói rõ tình huống cho họ yên tâm.

- Mọi người khổ cực rồi, tôi xảy ra chuyện đã bao lâu?

Diệp Khai nghỉ ngơi một lát lại hỏi.

- Đã hơn bốn giờ!

Lý Hải nói ra:

- Lúc trước tuy có phái trực thăng tìm kiếm nhưng bởi vì mưa quá lớn, rừng cây rậm rạp nên không phát hiện được cậu, về sau Lê thúc nói trên người cậu có máy định vị, nhờ vậy mới khóa lại được phạm vi, nhưng sau đó tín hiệu định vị lại biến mất, cho nên làm trễ nãi thêm thời gian, chúng tôi cũng không nghĩ tới cậu bị treo trên cây.

- Hơn bốn tiếng sao…

Diệp Khai nghĩ nghĩ, cũng không có cảm giác gì quá lớn.

Ban đầu hắn bị bất tỉnh nhưng sau đó thanh tỉnh được chốc lát, lại bất tỉnh thêm lần nữa, bốn tiếng trôi qua nhưng hắn chỉ cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi.

- Trên đầu bị va chạm nên bị mất chút máu, không cần truyền máu, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là được!

Một quân y nói.

- Hiện tại là mấy giờ?

Diệp Khai hỏi.

- Khoảng một giờ sáng, chúng tôi có mang theo dinh dưỡng dịch, uống một chút đi?

Lý Hải hỏi.

- Thật sự cần uống một chút, hiện tại trong bụng trống trơn!



Diệp Khai gật gật đầu đáp.

Lúc hắn đi lên trực thăng còn chưa kịp ăn cơm chiều, còn bị giày vò lâu như vậy, bị mưa lớn xối quá lâu, hiện tại vừa lạnh vừa đói, không bị phát sốt đã nói thân thể của hắn vô cùng khỏe mạnh.

- Tôi có mang theo gừng, để nấu chút nước gừng uống, bằng không dễ bị phong hàn, sẽ bị bệnh nặng.

Quân y lấy gừng trong hòm thuốc đem ra, cùng đồ vật gì đó chuyên dùng nấu uống cho đổ mồ hôi.

- Vậy thì tranh thủ thời gian nấu đi!

Thượng tá bước tới nhận lấy đồ vật lập tức cho người đi nấu nước.

Diệp Khai uống chút dinh dưỡng dịch, cảm thấy thân thể dần dần ấm áp lên, trong đầu dần dần thanh tỉnh, hắn lấy lại bình tĩnh nói với Lý Hải:

- Chuyện này thật kỳ quái, người trên trực thăng kia nhất định phải tra xét rõ ràng, rốt cục có lai lịch gì đây?

- Nhị thiếu gia, rốt cục lúc đó đã xảy ra chuyện gì, sao đầu của phi công bị bắn vỡ?

Nhắc tới chuyện này Lý Hải hỏi thăm.

- Lúc ấy trong chiếc trực thăng còn lại đột nhiên dùng súng ngắm bắn chúng ta, phi công phản ứng không kịp nên lập tức bị bắn chết, sau đó trực thăng không thể khống chế, tôi miễn cưỡng kéo cần điều khiển hạ cánh, cuối cùng phải hạ xuống rừng cây, nhưng kỹ thuật không xong nên không thể khống chế…

Diệp Khai đáp.

Lý Hải nghe xong lập tức đem tình huống báo tin về.

Qua một lúc canh gừng đã nấu xong, Diệp Khai uống một chén, cảm giác được trên người đổ mồ hôi, quần áo ướt sũng phải cởi bỏ khoác lên tấm mền, chỉ lát sau mồ hôi tuôn thấm ướt, nhưng thân thể đã có cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Thay đổi một tấm mền khác, Diệp Khai nặng nề ngủ thiếp đi.

Đợi khi Diệp Khai mở mắt lần nữa đã là hơn mười giờ sáng ngày hôm sau.

Lúc này mưa đã ngừng lại, trực thăng đã bay tới mang theo cáng cứu thương, còn có hai bác sĩ ngoại khoa kinh nghiệm phong phú.

Bọn họ kiểm tra thân thể Diệp Khai một chút, phát hiện ngoại trừ bị trật eo không còn gì đáng kể, trải qua cả đêm nghỉ ngơi trạng thái tinh thần của Diệp Khai đã khá hơn nhiều.

Bác sĩ làm matxa khôi phục cho Diệp Khai một chút, Diệp Khai cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều, gân cốt cũng đã chỉnh lại, hiện tại hắn đã có thể hoạt động thân thể, chỉ là bác sĩ dặn dò còn chưa thể làm những vận động kịch liệt.

Bởi vì Diệp Khai không thể hoạt động cho nên cũng không thể tự mình leo lên trực thăng rời đi, vì vậy mọi người dùng cáng cứu thương mang hắn xuyên qua khu rừng đi ra ngoài.

Hơn mười dặm đường núi đi thật không dễ dàng, sau đó tìm được một mảnh đất trống để trực thăng đáp xuống, sau đó mới có thể đặt Diệp Khai nằm vào.

Chờ sau khi đến huyện Từ Lăng, Diệp Khai phát hiện nơi này đã được đề phòng sâm nghiêm, khắp nơi đều là binh lính võ trang đầy đủ cảnh giới, Diệp Khai cũng không tới bệnh viện mà đi về nhà khách Ủy ban huyện Từ Lăng, đi vào trong một sân viện ở sâu bên trong, thu xếp ở lại.

Không bao lâu toàn bộ sân viện đã được bảo vệ khắp chung quanh.

Sau đó hắn liền thấy được Lê thúc lặng yên xuất hiện.

- Lê thúc, lại làm phiền chú chạy tới một chuyến…

Diệp Khai thấy Lê thúc cũng không biết phải nói gì.

Thật không biết có chuyện gì xảy ra, gần đây vẫn luôn có người kiên trì không ngừng ám sát hắn, sử dụng đủ loại thủ đoạn tồi tệ nào, lần này thiếu chút nữa đã bị bọn hắn thành công.

Nếu không phải Diệp Khai có hứng thú với việc lái trực thăng, hơn nữa được phi công rỗi rảnh chỉ sơ qua, lần này xác thực là đã bị rơi xuống tử vong.

- Lần này chúng ta rốt cục tra xét được manh mối của đối phương.

Lê thúc nhìn Diệp Khai nói:

- Người động thủ chỉ là một người bình thường, nhưng thượng cấp cũ của hắn tên là Lý Kiều Ba, hai mươi sáu tuổi, là một gã trung tá, tiền đồ rộng lớn, nhưng lúc trước đột nhiên buông tha quân chức đi ra nước ngoài.



- Chẳng lẽ là do Lý Kiều Ba làm chủ việc ám sát hay sao?

Diệp Khai nghe xong lại hỏi.

- Lý Kiều Ba vốn không phải là đại nhân vật gì, nhưng sau khi cẩn thận điều tra thì phát hiện gương mặt hắn có chín phần tương tự Trần gia Trần Kiến Hào…

Lê thúc nói ra:

- Sau khi tra được, cháu đoán thế nào?

- Chẳng lẽ Lý Kiều Ba là con riêng của Trần Kiến Hào, là thay Trần gia báo thù sao?

Tuy Diệp Khai cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, nhưng không cản trở hắn làm ra phán đoán chính xác.

- Không sai!

Lê thúc gật đầu nói:

- Lý Kiều Ba che giấu rất sâu, Trần gia cũng không lợi dụng quyền thế trong tay tận lực đề bạt hắn, cho nên chúng ta vẫn không cách nào phát hiện sự hiện hữu của hắn, cũng chính bởi vì chuyện lần này hắn lại bỗng nhiên xuất ngoại, mới đưa tới sự chú ý của chúng ta, vừa tra xét lập tức liền bại lộ!

- Điều này có thể nói rõ được chuyện gì đây?

Diệp Khai nhắm mắt lại nói ra:

- Chúng ta vẫn không thể bắt được tay cầm của Trần Kiến Hào, dù sao Lý Kiều Ba xuất ngoại rồi, chúng ta không thể bắt hắn, cũng không tìm được bằng chứng chứng minh quan hệ giữa hắn cùng Trần Kiến Hào.

- Nhưng bất kể nói như thế nào chúng ta đã tập trung Trần Kiến Hào, cũng biết hắn không còn át chủ bài nào nữa.

Lê thúc nói:

- Về phần Lý Kiều Ba, người này chúng ta nhất định phải diệt trừ, cháu liên tiếp gặp phải mấy lần ám sát thậm chí đều quan hệ tới người kia, chúng ta không thể bỏ mặc cho hắn tiêu diêu tự tại ở nước ngoài!

- Chuyện này Lê thúc không cần phải nhúng tay!

Diệp Khai nghĩ nghĩ, chợt lắc đầu nói:

- Chỉ cần cung cấp được tình báo cho cháu là được rồi, cháu có thể tìm người ra mặt thuê sát thủ quốc tế đi giải quyết hắn!

Có cừu oán không báo không phải là hành vi của quân tử, có câu ăn miếng trả miếng, tuyệt đối không thể có một chút lòng từ bi, thân là quan viên cao cấp ở phương diện này tuyệt đối phải quyết định quả quyết.

- Trần Kiến Hào là chỉ huy sau màn…

Qua một hồi Diệp Khai chợt nói ra.

Lê thúc nghe được gật đầu đáp:

- Thân thể của hắn không được tốt, chú đoán chừng Trần Chiêu Vũ khả năng người tóc bạc tiễn người tóc xanh.

- Ân!

Diệp Khai nghe xong gật nhẹ đầu.

Sau đó hắn còn nói thêm:

- Ai, công tác cơ sở thật không dễ làm, nếu không phải vì chuyện đập nước cũng không làm cho địch nhân có thể thừa cơ ám sát, thật không biết tình hình đập nước hiện tại như thế nào?

Hắn vừa thanh tỉnh lại còn chưa kịp hỏi thăm tình huống của đập nước, lúc này cùng Lê thúc tìm hiểu tình hình cũng đã làm ra quyết định, đã đem tâm tư chuyển dời lên công tác của mình.

- Cũng không tệ lắm, ít nhất đã ổn định lại.

Nhắc tới chuyện này Lê thúc gật nhẹ đầu, vừa cười vừa nói:

- Mọi người đối với xử trí quyết đoán của cháu phi thường hài lòng, chú cũng đã xem qua báo cáo tương quan, các chuyên gia đều nói cháu xử trí thật khoa học, nếu không phải kịp thời ngăn chặn đường sông để dòng sông sửa hướng, có lẽ hôm nay đã không còn cơ hội nhìn thấy mười thôn bên dưới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook