Chương 1033: Dọa hắn kêu to một tiếng
Thao Lang
31/01/2015
Đại sứ quán tổ chức tiệc rượu cũng không có quá nhiều người tham dự, chừng trên dưới trăm người.
Diệp Khai đưa mắt nhìn sang thì thấy người trẻ tuổi khá ít, phần lớn trên bốn mươi, ngẫu nhiên thấy một số người trẻ tuổi đi theo cha chú vào đây, cảm giác khá miễn cưỡng.
- Người trẻ tuổi rất ít ah......
Diệp Khai nói với Nam Cung Vân.
Động tác của hắn không chậm, sang bên bàn lấy hai chén đĩa, đưa cho Nam Cung Vân một cái rồi bắt đầu chọn đồ ăn.
Nếu là tiệc đứng, như vậy thực phẩm chuẩn bị tương đối phong phú. Có một số đồ ăn Tây, cũng có thức ăn nóng Trung Quốc, thậm chí có cả thịt kho tàu.
Diệp Khai cũng không quá kén ăn, theo như hắn thấy thì thức ăn hiện đại đều đạt chuẩn, nhất là ở đây.
- Người trẻ tuổi có chỗ của người trẻ tuổi, tiệc rượu như vậy không làm họ hứng thú.
Nam Cung Vân hồi đáp, cô ta thấy Diệp Khai hào hứng bừng bừng lựa đồ ăn, trong nội tâm có chút kinh ngạc.
Theo đạo lý thì xét từ địa vị hay kinh tế thì Diệp Khai đều là con cháu thế gia sống trong nhung lụa. Không ngờ hắn lại có hứng thú với tiệc rượu như vậy, thậm chí không hề chê đồ ăn.
Trái lại, nhìn biểu lộ không thèm để ý của đám thanh niên đi theo đám cha chú. Ngẫu nhiên có người cầm ly rượu vang chạm hờ hững mà thôi, căn bản không nhìn tới thức ăn.
Diệp Khai nghe xong Nam Cung Vân giải thích, ngược lại cũng có thể lý giải.
Cuộc sống về đêm bên Paris của người trẻ tuổi càng thêm phong phú, có rất nhiều chỗ để đi.
Chỉ là bọn họ đồng dạng cần chú ý một phương diện khác, chính là an toàn. Tuy nhìn tòa thành thị đẹp đẽ như cung điện này nhưng hành vi tội ác giấu trong bóng đêm lúc nào cũng có thể phát sinh.
Hai người đều không có hứng thú nói chuyện với ai, vì vậy sau khi lựa xong đồ ăn thì tìm một góc khuất ngồi ăn.
- Ồ?
Nam Cung Vân vừa ăn được một miếng thì bỗng nhiên kêu lên ngạc nhiên.
Diệp Khai nghe xong, ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của Nam Cung Vân thì thấy phía bên kia có một thanh niên chừng ba mươi tuổi đang nói chuyện với một người trung niên.
- Cô quen à?
Diệp Khai hỏi.
- Con trai Nam Cung Ly của chú họ tôi, không rõ tại sao lại ở đây?
Nam Cung Vân nói vẻ nghi ngờ.
- Sao lại thế, Nam Cung Ly này đối phó cô à?
Diệp Khai đang nhai miếng thịt, nghe vậy hàm hồ hỏi.
- Chuyện cũng phải thế thôi, vị trí gia chủ chỉ có một, mà mọi người đều muốn tranh một chuyến.
Tâm trạng của Nam Cung Vân cũng đã bình tĩnh lại:
- Chỉ là Nam Cung Ly gần đây vẫn ở bên nước Đức, không biết hắn làm sao tới Paris, hơn nữa cùng ngồi với ngườ của sứ quán?
- Nam Cung gia có sản nghiệp hạch tâm nào bên Paris sao?
Diệp Khai lại hỏi.
- Chỉ là mấy trang trại rượu cỡ lớn, còn có mấy căn cứ xa xỉ phẩm.
Nam Cung Vân lắc đầu nói:
- Ông nội của tôi vẫn ở Frankfurt, bình thường cũng chỉ có người của công ty thay quản lý lấy. Nhưng lại không biết Nam Cung Ly làm sao lại chạy tới tại đây?
Nói đến chỗ này, Nam Cung Vân không khỏi có chút nghi ngờ:
- Chẳng lẽ có quan hệ tới chuyện thư mời ông nội sao?
Nam Cung Vân đoán xác thực có vài phần đạo lý. Từ khi Sở lão gia tử công khai mời Nam Cung Kinh Hồng về nước thì các bên lần lượt hành động, có ủng hộ, có phản đối. Bên trong Nam Cung thế gia tự nhiên cũng có không cùng thanh âm, nhưng bản thân Nam Cung Kinh Hồng lại không hề tỏ thái độ công khai.
Mặc dù nói tất cả mọi người cho rằng Nam Cung Vân đi vào đại lục trên thực tế là phụng ý chỉ của Nam Cung Kinh Hồng đi tiền trạm cho Nam Cung thế gia về nước. Nhưng dù sao Nam Cung Kinh Hồng cũng không hề công khai ý kiến của mình về chuyện này.
Có lẽ chính là bởi vì thái độ mập mờ này của Nam Cung Kinh Hồng nên đám con cháu của Nam Cung thế gia mới có thể sinh ra đủ loại cách nghĩ.
- Tâm tư ông nội cô cũng không phải dễ đoán như vậy......
Diệp Khai suy nghĩ một lát rồi nói với Nam Cung Vân:
- Kỳ thật đã đến tuổi đó có chuyện gì là nhìn không thấu hay sao? Hoặc là chuyện lần này cũng chỉ là một bố cục của ông ta mà thôi.
- Bố cục gì?
Nam Cung Vân nghe xong, lập tức có chút cảm thấy hứng thú.
Cô ta rất rõ sự thông minh của Diệp Khai nên rất coi trọng phân tích của hắn.
- Bất kỳ một gia tộc nào vào thời kỳ bình thường cũng sẽ không sản sinh ra nhân vật nào xuất chúng, chỉ có đến trong lúc nguy cấp, mới có thể hiện lên một số nhân tài ưu tú.
Diệp Khai giải thích:
- Cho nên tôi có lý do hoài nghi, ông của của cô muốn nhân cơ hội này, tạo ra một số mâu thuẫn trong gia tộc, sau đó quan sát xem ai có thể là nhân tài, coi như cống hiến vì sự phát triển của gia tộc.
- Anh nói mặc dù có chút đạo lý, nhưng mạo hiểm để gia tộc phân liệt thì tôi cảm giác không quá hợp lý.
Nam Cung Vân lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý lắm với cách nhìn của Diệp Khai.
Diệp Khai cười cười, cũng không nhất định phải thuyết phục Nam Cung Vân đồng ý suy đoán của mình.
Theo như kiến giải của hắn thì gia chủ đương thời của Nam Cung thế gia là Nam Cung Thủ Chuyết, mà uy vọng của Nam Cung Thủ Chuyết nhất định là không sánh bằng Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử nên cũng có rất nhiều người trong gia tộc đối với Nam Cung Thủ Chuyết không phục, thậm chí có một ít muốn khiêu chiến quyền uy gia chủ.
Trong tình huống như vậy, gia tộc phân liệt là chuyện sớm muộn, cho nên nhìn từ góc độ Nam Cung Kinh Hồng nếu như có thể đem mâu thuẫn trở nên gay gắt, sớm một chút giải quyết những vấn đề này thì cũng tốt.
Ít nhất vào lúc này, lão gia tử như ông ta vẫn có thể đủ trấn được tràng tử.
Một khi hắn giá hạc tây di, như vậy gia tộc lại phân liệt thì chính thức biến thành chia rẽ rồi.
- Thật không biết bỗng nhiên sao hắn lại đi vào Paris, là vì cái gì?
Nam Cung Vân nhìn Nam Cung Ly, lộ vẻ nghi hoặc:
- Cũng không biết chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện hay có ý đồ gì khác?
- Cái này rất đơn giản, sao không hỏi hắn.
Diệp Khai thuận miệng hồi đáp.
- À?
Nam Cung Vân nghe xong, lập tức sững sờ.
- Ý của tôi nói là nếu như cô đột nhiên xuất hiện ngay tại trước mặt của hắn thì có thể dọa hắn kêu toáng lên không?
Diệp Khai nói:
- Sau đó thừa cơ truy vấn mục đích hắn tới thì tôi nghĩ nếu như trong lòng hắn có quỷ thì sẽ lộ ra chân tướng.
- Nam Cung Ly không phải/không người dễ dàng lừa gạt như vậy, trong gia tộc của chúng ta cũng coi là người đầy hứa hẹn.
Nam Cung Vân nghe xong chỉ lắc đầu:
- Dù tôi có thể đủ dọa hắn nhảy dựng, nhưng hắn rất nhanh kịp phản ứng, chúng ta không nắm được sơ hở của hắn đâu.
- Không thử một lần sao có thể biết chứ? Diệp Khai vừa cười vừa nói.
Nam Cung Vân nghe vậy cũng có ý động, dù sao thử một lần như lời của Diệp Khai cũng không có gì.
Nhưng cô ta lập tức nghĩ tới một vấn đề khác, bản thân muốn giấu chuyện quay lại Paris nhưng nếu bị Nam Cung Ly biết thì có thể giữ bí mật sao? Chuyện này có thể gây ảnh hưởng bất lợi gì với chuyện Nam Cung Kinh Hồng về nước hay không?
Phải biết rằng, đám Nam Cung Ly kiên định ủng hộ chiến lược cắm rễ tại Châu Âu, bọn họ không muốn về nước, muốn hưởng phúc ở đây.
Vì vậy Nam Cung Vân liền nói ra lo lắng.
- Ha ha, cái này không sao cả, chúng ta cũng không phải nhằm vào đám như Nam Cung Ly mà là những thế lực lớn khác. Diệp Khai cười hồi đáp.
Diệp Khai ẩn nấp hành tung, trên thực tế là để quấy nhiễu ánh mắt. Hắn muốn đề phòng là bên Đài đảo, bên Âu Mỹ, thậm chí còn có một số trong nước, đối với đám như Nam Cung Ly cũng không cần, dùa sao mình đi gặp Nam Cung Kinh Hồng sẽ phải tiếp xúc với những người này, sớm nhất thời muộn nhất thời cũng không phải vấn đề gì.
- Anh đã nói như vậy thì tôi không ngại thử một lần.
Nam Cung Vân nói.
Lúc này Nam Cung Ly đang cùng nói chuyện với một vị tham tán của sứ quán. Có thể thấy hai người tựa hồ tương đối quen thuộc, khẳng định không phải lần thứ nhất tiếp xúc, mà ở bên cạnh có hai vị tuổi cũng xấp xỉ, chắc là trong giới kinh doanh Hoa kiều, bởi vì bọn họ đều nói tiếng Trung.
Nam Cung Vân uống một ngụm rượu vang đỏ, dùng khăn giấy lau miệng rồi kéo tay Diệp Khai chậm rãi bước về phía sau lưng Nam Cung Ly.
Tới gần sát, Nam Cung Vân lấy ngón tay gõ vào đầu Nam Cung Ly.
- À?!
Nam Cung Ly đột nhiên bị gõ vào đầu thì kinh ngạc, quay ngoắt lại, lộ ra vài phần bản lĩnh.
Nhìn ra được, đám con cháu của Nam Cung thế gia đều có chút công phu, dù sao cũng có gia học uyên nguyên.
Nam Cung Ly quay lại càng kinh hãi hơn, hắn thấy em họ Nam Cung Vân đang ôm một người nam nhân đứng sau lưng hắn.
- Đây là...... Đây là...... Đây là có chuyện gì......
Nam Cung Ly mới vừa rồi còn miệng lưỡi lưu loát, giờ lại lắp bắp, hiển nhiên là thật sự bị Nam Cung Vân làm cho giật mình.
Hắn không thể nghĩ đến, giờ này Nam Cung Vân rõ ràng có thể xuất hiện tại đây.
Diệp Khai đưa mắt nhìn sang thì thấy người trẻ tuổi khá ít, phần lớn trên bốn mươi, ngẫu nhiên thấy một số người trẻ tuổi đi theo cha chú vào đây, cảm giác khá miễn cưỡng.
- Người trẻ tuổi rất ít ah......
Diệp Khai nói với Nam Cung Vân.
Động tác của hắn không chậm, sang bên bàn lấy hai chén đĩa, đưa cho Nam Cung Vân một cái rồi bắt đầu chọn đồ ăn.
Nếu là tiệc đứng, như vậy thực phẩm chuẩn bị tương đối phong phú. Có một số đồ ăn Tây, cũng có thức ăn nóng Trung Quốc, thậm chí có cả thịt kho tàu.
Diệp Khai cũng không quá kén ăn, theo như hắn thấy thì thức ăn hiện đại đều đạt chuẩn, nhất là ở đây.
- Người trẻ tuổi có chỗ của người trẻ tuổi, tiệc rượu như vậy không làm họ hứng thú.
Nam Cung Vân hồi đáp, cô ta thấy Diệp Khai hào hứng bừng bừng lựa đồ ăn, trong nội tâm có chút kinh ngạc.
Theo đạo lý thì xét từ địa vị hay kinh tế thì Diệp Khai đều là con cháu thế gia sống trong nhung lụa. Không ngờ hắn lại có hứng thú với tiệc rượu như vậy, thậm chí không hề chê đồ ăn.
Trái lại, nhìn biểu lộ không thèm để ý của đám thanh niên đi theo đám cha chú. Ngẫu nhiên có người cầm ly rượu vang chạm hờ hững mà thôi, căn bản không nhìn tới thức ăn.
Diệp Khai nghe xong Nam Cung Vân giải thích, ngược lại cũng có thể lý giải.
Cuộc sống về đêm bên Paris của người trẻ tuổi càng thêm phong phú, có rất nhiều chỗ để đi.
Chỉ là bọn họ đồng dạng cần chú ý một phương diện khác, chính là an toàn. Tuy nhìn tòa thành thị đẹp đẽ như cung điện này nhưng hành vi tội ác giấu trong bóng đêm lúc nào cũng có thể phát sinh.
Hai người đều không có hứng thú nói chuyện với ai, vì vậy sau khi lựa xong đồ ăn thì tìm một góc khuất ngồi ăn.
- Ồ?
Nam Cung Vân vừa ăn được một miếng thì bỗng nhiên kêu lên ngạc nhiên.
Diệp Khai nghe xong, ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của Nam Cung Vân thì thấy phía bên kia có một thanh niên chừng ba mươi tuổi đang nói chuyện với một người trung niên.
- Cô quen à?
Diệp Khai hỏi.
- Con trai Nam Cung Ly của chú họ tôi, không rõ tại sao lại ở đây?
Nam Cung Vân nói vẻ nghi ngờ.
- Sao lại thế, Nam Cung Ly này đối phó cô à?
Diệp Khai đang nhai miếng thịt, nghe vậy hàm hồ hỏi.
- Chuyện cũng phải thế thôi, vị trí gia chủ chỉ có một, mà mọi người đều muốn tranh một chuyến.
Tâm trạng của Nam Cung Vân cũng đã bình tĩnh lại:
- Chỉ là Nam Cung Ly gần đây vẫn ở bên nước Đức, không biết hắn làm sao tới Paris, hơn nữa cùng ngồi với ngườ của sứ quán?
- Nam Cung gia có sản nghiệp hạch tâm nào bên Paris sao?
Diệp Khai lại hỏi.
- Chỉ là mấy trang trại rượu cỡ lớn, còn có mấy căn cứ xa xỉ phẩm.
Nam Cung Vân lắc đầu nói:
- Ông nội của tôi vẫn ở Frankfurt, bình thường cũng chỉ có người của công ty thay quản lý lấy. Nhưng lại không biết Nam Cung Ly làm sao lại chạy tới tại đây?
Nói đến chỗ này, Nam Cung Vân không khỏi có chút nghi ngờ:
- Chẳng lẽ có quan hệ tới chuyện thư mời ông nội sao?
Nam Cung Vân đoán xác thực có vài phần đạo lý. Từ khi Sở lão gia tử công khai mời Nam Cung Kinh Hồng về nước thì các bên lần lượt hành động, có ủng hộ, có phản đối. Bên trong Nam Cung thế gia tự nhiên cũng có không cùng thanh âm, nhưng bản thân Nam Cung Kinh Hồng lại không hề tỏ thái độ công khai.
Mặc dù nói tất cả mọi người cho rằng Nam Cung Vân đi vào đại lục trên thực tế là phụng ý chỉ của Nam Cung Kinh Hồng đi tiền trạm cho Nam Cung thế gia về nước. Nhưng dù sao Nam Cung Kinh Hồng cũng không hề công khai ý kiến của mình về chuyện này.
Có lẽ chính là bởi vì thái độ mập mờ này của Nam Cung Kinh Hồng nên đám con cháu của Nam Cung thế gia mới có thể sinh ra đủ loại cách nghĩ.
- Tâm tư ông nội cô cũng không phải dễ đoán như vậy......
Diệp Khai suy nghĩ một lát rồi nói với Nam Cung Vân:
- Kỳ thật đã đến tuổi đó có chuyện gì là nhìn không thấu hay sao? Hoặc là chuyện lần này cũng chỉ là một bố cục của ông ta mà thôi.
- Bố cục gì?
Nam Cung Vân nghe xong, lập tức có chút cảm thấy hứng thú.
Cô ta rất rõ sự thông minh của Diệp Khai nên rất coi trọng phân tích của hắn.
- Bất kỳ một gia tộc nào vào thời kỳ bình thường cũng sẽ không sản sinh ra nhân vật nào xuất chúng, chỉ có đến trong lúc nguy cấp, mới có thể hiện lên một số nhân tài ưu tú.
Diệp Khai giải thích:
- Cho nên tôi có lý do hoài nghi, ông của của cô muốn nhân cơ hội này, tạo ra một số mâu thuẫn trong gia tộc, sau đó quan sát xem ai có thể là nhân tài, coi như cống hiến vì sự phát triển của gia tộc.
- Anh nói mặc dù có chút đạo lý, nhưng mạo hiểm để gia tộc phân liệt thì tôi cảm giác không quá hợp lý.
Nam Cung Vân lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý lắm với cách nhìn của Diệp Khai.
Diệp Khai cười cười, cũng không nhất định phải thuyết phục Nam Cung Vân đồng ý suy đoán của mình.
Theo như kiến giải của hắn thì gia chủ đương thời của Nam Cung thế gia là Nam Cung Thủ Chuyết, mà uy vọng của Nam Cung Thủ Chuyết nhất định là không sánh bằng Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử nên cũng có rất nhiều người trong gia tộc đối với Nam Cung Thủ Chuyết không phục, thậm chí có một ít muốn khiêu chiến quyền uy gia chủ.
Trong tình huống như vậy, gia tộc phân liệt là chuyện sớm muộn, cho nên nhìn từ góc độ Nam Cung Kinh Hồng nếu như có thể đem mâu thuẫn trở nên gay gắt, sớm một chút giải quyết những vấn đề này thì cũng tốt.
Ít nhất vào lúc này, lão gia tử như ông ta vẫn có thể đủ trấn được tràng tử.
Một khi hắn giá hạc tây di, như vậy gia tộc lại phân liệt thì chính thức biến thành chia rẽ rồi.
- Thật không biết bỗng nhiên sao hắn lại đi vào Paris, là vì cái gì?
Nam Cung Vân nhìn Nam Cung Ly, lộ vẻ nghi hoặc:
- Cũng không biết chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện hay có ý đồ gì khác?
- Cái này rất đơn giản, sao không hỏi hắn.
Diệp Khai thuận miệng hồi đáp.
- À?
Nam Cung Vân nghe xong, lập tức sững sờ.
- Ý của tôi nói là nếu như cô đột nhiên xuất hiện ngay tại trước mặt của hắn thì có thể dọa hắn kêu toáng lên không?
Diệp Khai nói:
- Sau đó thừa cơ truy vấn mục đích hắn tới thì tôi nghĩ nếu như trong lòng hắn có quỷ thì sẽ lộ ra chân tướng.
- Nam Cung Ly không phải/không người dễ dàng lừa gạt như vậy, trong gia tộc của chúng ta cũng coi là người đầy hứa hẹn.
Nam Cung Vân nghe xong chỉ lắc đầu:
- Dù tôi có thể đủ dọa hắn nhảy dựng, nhưng hắn rất nhanh kịp phản ứng, chúng ta không nắm được sơ hở của hắn đâu.
- Không thử một lần sao có thể biết chứ? Diệp Khai vừa cười vừa nói.
Nam Cung Vân nghe vậy cũng có ý động, dù sao thử một lần như lời của Diệp Khai cũng không có gì.
Nhưng cô ta lập tức nghĩ tới một vấn đề khác, bản thân muốn giấu chuyện quay lại Paris nhưng nếu bị Nam Cung Ly biết thì có thể giữ bí mật sao? Chuyện này có thể gây ảnh hưởng bất lợi gì với chuyện Nam Cung Kinh Hồng về nước hay không?
Phải biết rằng, đám Nam Cung Ly kiên định ủng hộ chiến lược cắm rễ tại Châu Âu, bọn họ không muốn về nước, muốn hưởng phúc ở đây.
Vì vậy Nam Cung Vân liền nói ra lo lắng.
- Ha ha, cái này không sao cả, chúng ta cũng không phải nhằm vào đám như Nam Cung Ly mà là những thế lực lớn khác. Diệp Khai cười hồi đáp.
Diệp Khai ẩn nấp hành tung, trên thực tế là để quấy nhiễu ánh mắt. Hắn muốn đề phòng là bên Đài đảo, bên Âu Mỹ, thậm chí còn có một số trong nước, đối với đám như Nam Cung Ly cũng không cần, dùa sao mình đi gặp Nam Cung Kinh Hồng sẽ phải tiếp xúc với những người này, sớm nhất thời muộn nhất thời cũng không phải vấn đề gì.
- Anh đã nói như vậy thì tôi không ngại thử một lần.
Nam Cung Vân nói.
Lúc này Nam Cung Ly đang cùng nói chuyện với một vị tham tán của sứ quán. Có thể thấy hai người tựa hồ tương đối quen thuộc, khẳng định không phải lần thứ nhất tiếp xúc, mà ở bên cạnh có hai vị tuổi cũng xấp xỉ, chắc là trong giới kinh doanh Hoa kiều, bởi vì bọn họ đều nói tiếng Trung.
Nam Cung Vân uống một ngụm rượu vang đỏ, dùng khăn giấy lau miệng rồi kéo tay Diệp Khai chậm rãi bước về phía sau lưng Nam Cung Ly.
Tới gần sát, Nam Cung Vân lấy ngón tay gõ vào đầu Nam Cung Ly.
- À?!
Nam Cung Ly đột nhiên bị gõ vào đầu thì kinh ngạc, quay ngoắt lại, lộ ra vài phần bản lĩnh.
Nhìn ra được, đám con cháu của Nam Cung thế gia đều có chút công phu, dù sao cũng có gia học uyên nguyên.
Nam Cung Ly quay lại càng kinh hãi hơn, hắn thấy em họ Nam Cung Vân đang ôm một người nam nhân đứng sau lưng hắn.
- Đây là...... Đây là...... Đây là có chuyện gì......
Nam Cung Ly mới vừa rồi còn miệng lưỡi lưu loát, giờ lại lắp bắp, hiển nhiên là thật sự bị Nam Cung Vân làm cho giật mình.
Hắn không thể nghĩ đến, giờ này Nam Cung Vân rõ ràng có thể xuất hiện tại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.