Quan Môn

Chương 494: Đối sách

Thao Lang

22/12/2014

Diệp Khai đứng lên, vẫy vẫy tay.

Sở Tĩnh Huyên đi tới, để Diệp Khai kéo ghế ra, yên lặng ngồi xuống.

- Nghe nói anh bị người ta gài bẫy?

Câu nói đầu tiên của cô tiểu thư liền hỏi thăm tình hình gần đây của Diệp Khai.

- Có thể không nhắc tới chuyện này không?

Diệp Khai vuốt vuốt cái mũi, hiển nhiên là hơi dị ứng với chủ đề này.

Bất kể là nói thế nào, đây đều là một chuyện không làm cho người ta cảm thấy thoải mái, tuy răng đằng sau dã có rất nhiều chuyện, nhưng nhìn về ngoài thì đúng là Diệp Khai chịu thiệt rồi, bị người ngoài xen vào khu Thánh Vương hất chân ra.

- Không thể không nói mà. Bây giờ người ta thậm chí còn gắn em cùng với anh luôn rồi, anh mang chút tai tiếng thì em cũng chẳng được thơm lây.

Sở Tĩnh Huyên cởi bao tay ra, vung lên mặt bàn, lại lấy chiếc mũi đặt xuống bên cạnh, người dựa vào lưng ghế, nhìn Diệp Khai nói.

Hiện tại, ít nhất là trên đám cán bộ cấp cao, những người biết rõ chuyện thông gia giữa hai nhà Diệp gia cùng Sở gia cũng không ít, mà gần đây số người chú ý tới Diệp Khai cũng rất nhiều. Diệp Khai đột nhiên bị người ta đâm một đao, phải rời đi khỏi khu mới giải phóng Thánh Vương đương nhiên đã trở thành vấn đề tiêu điểm cho mọi người nhàn thoại rồi. Mà Sở Tĩnh Huyên lại mang tư cách là vị hôn thê của Diệp Khai, đương nhiên cũng khó tránh bị người ta nhắc tới.

- Chuyện này, cũng không có gì để nói, chỉ là đấu đá chính trị mà thôi.

Diệp Khai khoát tay áo nói

- Có một số kẻ thù, luôn sẽ nhảy ra đúng lúc mình không ngờ tới, thể hiện sự tồn tài của mình. Nhưng mà như thế cũng tốt, ít nhất có thể làm cho chúng ta thấy rõ những người kia cần phải chú ý thật chặt, họ cũng là những người cần chú trọng đối phó.

- Nếu anh không ở Khu Thánh Vương nữa thì kế hoạch đầu tư tiếp theo của chúng ta cũng không nhất định là phải làm ở đó.

Sở Tĩnh Huyên nói.

Kế hoạch thành lập nơi chế tạo VCD đã được chia thành nhiều giai đoạn, sở dĩ chọn xây dựng ở Khu mới giải phóng Thánh Vương đơn giản cũng chính là vì Diệp Khai. Hôm nay Diệp Khai rời khỏi đó rồi, Sở tiểu thư cô đương nhiên không cần lại phải đầu tư vốn tài chính khổng lồ gì vào trong đó nữa rồi.

Nếu làm như thế, chẳng phải là lấy việc công trả thù tư sao?

Trên thực tế, nếu Diệp Khai rời đi, xí nghiệp của Sở Tĩnh Huyên, xi nghiệp của Chung Ly Dư, còn có một số xí nghiệp lớn mà Diệp Khai kéo tới, cùng với công ty Prometheus Hughes do tự Diệp Khai thành lập đều có thể rời bỏ khu Thánh Vương bất cứ lúc nào.

một khi kế hoạch này trở thành sự thật, khu mới giải phóng Thánh Vương lại có thể trở thành một khu đất trống rồi, ngoại trừ một số sân bãi trống trải thì cũng chả còn gì nữa.

Hồ Hán muốn được lợi nhưng thật ra hắn lại chẳng phải là nhân vật cường thế nào, nếu đưa ra một kế sách mưu mô thì không sao, nhưng là muốn nói tới chuyện kiến thiết kinh tế thì còn thua Diệp Khai hẳn mấy cái đầu. từ việc hắn tiếp xúc cùng đám người Nhật bản, lên kế hoạch lợi dùng đồng Yên để xây dựng nhà xưởng của nhà máy Cập Hóa cũng đủ thấy được trong lòng Hồ Hán cũng chẳng nắm chắc được gì, không thể níu giữ được nhưng xí nghiệp định đầu tư vào khu mới giải phóng Thánh Vương này.



Chỉ là hắn được lão Cố chọn trúng, thành lập phe phái hất chân Diệp Khai, Hồ Hán cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cố gắng tiếp tục vị trí này, hơn nữa nghĩ cách xem nên xử lý ra sao củ khoai lang nóng này.

- Điều này thì lại chẳng cần gấp.

Diệp Khai nói với Sở Tĩnh Huyên:

- ăn chút gì đã, chúng ta từ từ nói chuyện.

Những đồ ăn đặc biệt của khách sạn Trường An chính là đồ hải sản, còn có chút đồ ăn tây phương. Diệp Khai gọi tạm mấy món ăn nổi tiếng rồi gọi một chai rượu nho đỏ.

Không bao lâu sau, một nhân viên phục vụ mang chai rượu tới, rót vào chai cho họ.

Ngay sau đó, các đồ ăn được chuẩn bị xong cũng lần lượt được bê lên,

- Một thời gian nữa là có thể ăn được thịt dê nướng rồi.

Diệp Khai thấy đám lá cây bay lả tả bên ngoài, bỗng nhiên cảm khái nói một câu.

- Ha ha, bây giờ thì cũng có thể ăn mà.

Sở Tĩnh Huyên lắc lắc chén rượu đỏ trong tay, mỉm cười nói tiếp.

- Trời lạnh ăn thịt dê nướng, cảm giác ngon hơn.

Diệp Khai nói:

- Đến lúc đó còn có thể uống chút rượu dê nữa.

- Mùa đông ở Bắc Kinh thật là chẳng thú vị gì.

Sở Tĩnh huyên nói:

- Đến lúc đó em có thể sẽ cùng ông nội tới Minh Châu một thời gian.

- Gần đây sức khỏe ông cụ ra sao?

Diệp Khai hỏi thăm tình hình của Sở lão gia.

- Vẫn là như thế mà thôi, tinh thần khá, dù sao cũng là người nhiều tuổi rồi, chỉ là có chút hành động bất tiện. Không giống như đồng chí Phương Hòa, còn có thể tự mình đi đi lại lại.



Sở Tĩnh Huyên đáp lại.

Trước mắt mà nói, hai người cực kỳ có uy vọng trong đảng chính là đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong. Hai người tuổi tác cũng tương đương nhau, chỉ là tình hình sức khỏe của đồng chí Phương Hòa còn tốt hơn đồng chí Sở Phong một chút. Đồng chí Sở Phong đi lại không thuận tiện, cho nên phần lớn thời gian đều ở nhà. Mà đồng chí Phương Hòa thì khác, ông cụ thích đi các nơi nhìn xem thành quả của cải cách mở cửa.

Nhắc tới chuyện này, Sở Tĩnh Huyên liền tỏ vẻ hâm mộ tình hình sức khỏe của đồng chí Phương Hòa, nếu Sở lão gia mà có thể như thế thì cũng không nhất thiết phải trói chân ở nhà suốt ngày rồi.

- Trước kia Phương lão thích rèn luyện thể thao, cho nên hiện tại sức khỏe vẫn còn tốt, chuyện này đều là chuyện từ hồi trẻ rồi.

Diệp Khai nói:

- Ông nội anh khổ công lao lực, làm gì có thời gian mà rèn luyện sức khỏe, đương nhiên là tình hình kém hơn rồi. Nhưng mà anh thấy ông cụ ngoài trừ việc mất đi khả năng đi đứng linh hoạt thì cũng chẳng có bệnh gì, cũng hẳn là thọ lâu trăm tuổi đấy.

- Nhị thiếu gia Diệp, anh còn có thể xem tướng nữa hay sao?

Sở Tĩnh Huyên có chút hăng hái hỏi thăm:

- Vậy anh nói xem ông nội có thể thọ tới bao nhiêu?

- Chuyện này rất khó nói, ít nhất cũng phải thấy được con anh lên đại học đã chứ?

Diệp Khai nói.

Sở Tĩnh Huyên nghe xong liền cười, Diệp Khai nói với cô chuyện này lại làm cho cô cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng mà cô cũng bắt đầu quen kiểu vị thiếu gia này không có chuyện gì liền hay đùa cợt với cô.

- Nhưng mà nói ngược lại, hay giờ anh với em về thăm ông đi.

Diệp Khai còn nói thêm

- Cũng được, chuyện này không thành vấn đề, ông nội rất thích a thịt nướng ở đây, để em gọi mang mấy phần về cho ông nếm thử.

Sở Tĩnh Huyên gật đầu nói.

Mặc dù nói Sở lão gia cơ bản đều không tiếp khách ngoài, nhưng là với Diệp Khai thi luôn mở rộng cửa, nhất là khi có Sở Tĩnh Huyên đi cùng thì càng không cần nói trước, cứ thể đi vào là được rồi.

- Vừa rồi anh nói từ từ đã là có ý gì?

Sở Tĩnh Huyên nhớ tới chuyện vừa bàn về việc rút vốn khỏi khu Thánh Vương liền hỏi Diệp Khai.

Chuyện này có liên quan tới việc phát triển của xí nghiệp trong tương lại, cho nên cô nhất định phải xem xét kĩ lưỡng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook