Chương 82: Hai bút cùng vẽ
Thao Lang
12/03/2014
- Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì cha thật không thể tin đế quốc xã hội chủ nghĩa lâu năm lại sụp đổ như vậy.
Thần sắc Diệp Tử Bình lộ vẻ phức tạp.
Đối với thế hệ như Diệp Tử Bình thì Liên bang Soviet là một quái vật khổng lồ không thể chiến thắng. Dù từ những năm 60, quan hệ Xô Trung đã chuyển biến xấu nhưng mọi người vẫn kính sợ lão đại ca Soviet.
Đế quốc chủ nghĩa xã hội khoa học kéo dài qua Á Âu, quốc gia duy nhát có thể cạnh tranh với đế quốc Mĩ, tùy thời đều có thể uy hiếp biên cảnh phía bắc Trung Quốc.
Cho dù mọi người hùa cùng Thái Tổ, mắng Xô Mĩ là hai đế quốc tà ác trên thế giới nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, trước đó cả trăm năm, cuộc sống của người dần Soviet đã tốt hơn trong nước rất nhiều.
Diệp Tử Bình cũng không thể nào quên vào năm đó Thái Tổ kêu gọi “đào hào sâu, tích trữ lương thực, không xưng hùng”. Toàn dân cả nước vung xà beng cuốc xẻng khăp đại giang nam bắc, trong ngoài Trường Thành hệt như đào địa đạo năm xưa đánh Nhật Bản.
Diệp Tử Bình từng nghĩ năm đó toàn dân tham gia chuẩn bị chiến tranh là đề phòng đế quốc này ném cho chúng ta một quả bom nguyên tử nhưng chúng ta cũng đã có bom nguyên tử. Huống hồ Thái Tổ lão nhân gia có thể lãnh đạo Bát lộ quân đánh bại quân Tưởng có trang bị của Mỹ, đủ thấy hùng tài vĩ lược bậc nào, há có thể sợ Xô Mĩ ? Còn không biết lúc ấy bọn họ sợ vãi cả quần.
Lần này đến Soviet, trong lúc vô ý hỏi chuyện này thì một quan viên tiếp đãi liền nói:
- Chúng ta chuẩn bị chiến tranh? Đào phòng không? Chê cười, anh có nghe nói qua chuyện cường giả sợ hãi kẻ yếu sao?
Vị quan viên này tự hào nói:
- Các anh nên hiểu thực lực của Soviet lúc ấy ngoại trừ cuộc chiến với nước Đức thì trong vài thập niên chưa hề đào qua một mét chiến hào. Lúc ấy là Trung Quốc đang gây hấn với Soviet, Soviet căn bản không có ý định khai chiến với Trung Quốc. Dù hai bên khai chiến thì Trung Quốc cũng không phải đối thủ. Về phần nói đào hầm trú ẩn, các anh cho rằng chúng tôi tất yếu phải đào sao? Chúng tôi không cần phải chuẩn bị chiến tranh, càng không cần phải đào hầm trú ẩn. Các anh có thể đi khắp nơi xem có dấu vết đào đất hay sao?
Dù là như thế, Diệp Tử Bình cũng nhìn ra vẻ thất lạc trên mặt đối phương, đế quốc chủ nghĩa xã hội khoa học đã xảy ra rất nhiều vấn đề, không còn vinh quang của quá khứ.
Diệp Khai mỉm cười ngồi ở một bên, nghe Diệp Tử Bình nói lại những điều nhìn thấy ngày hôm nay. Đồng thời hắn cũng nghĩ đến Diệp Tử Bình chụp hình trên mặt báo Soviet quả thật có khí độ của người lãnh đạo quốc gia, đáng tiếc hiện giờ ông chỉ là quan viên có đãi ngộ cấp Bộ, còn cách cục chính trị một quãng dài.
- Cha hiểu ý của con.
Diệp Tử Bình bỗng nhiên nói:
- Cải cách của Soviet quả thực có vấn đề rất lớn, môt khi Soviet thật sự giải thể, toàn bộ trụ cột của chủ nghĩa xã hội khoa học sẽ bị dao động, sự nghiệp cải cách của chúng ta cũng sẽ bị đả kích rất lớn. Cho nên, con muốn cha tới đây dể tổng kết ra nguyên nhân khiến cải cách Soviet thất bại, sau đó viết ra báo cáo mang tính lý luận đem ra trung ương?
Diệp Khai khẽ gật đầu:
- Dĩ nhiên là có ý tứ này nhưng trọng điểm không phải như vậy. Con cảm thấy đầu tiên cần phải hiểu rõ, cải cách của người Soviet khác với cải cách của chúng ta. Vì sao người Soviet càng cải cách càng nghèo còn tình huống chúng ta hoàn toàn khác biệt.
- Ý của con nói là chúng ta không thể giống như bọn họ. Không thể vì thất bại của bọn họ mà nghi ngờ cải cách của chúng ta, đúng không?
Diệp Tử Bình hỏi.
- Đúng là ý này, về phương diện diễn đạt thì cha là chuyên gia.
Diệp Khai gật đầu.
Suy nghĩ của Diệp Khai rất rõ ràng, lần này tới đây không chỉ vì mục tiêu kinh tế của mình mà còn muốn tạo thế chính trị cho Diệp Tử Bình.
Thời gian một tháng đủ để cho Diệp Tử Bình xâm nhập hiểu rõ hiện trạng Soviet, viết ra loạt bài suy nghĩ về cải cách Soviet. Kết luận cuối cùng của loạt bài này sẽ cho Diệp Tử Bình vẽ lên dấu chấm cuối cùng là Soviet giải thể mang tính tất yếu.
Một tháng sau, Diệp Tử Bình mang những thành quả này trở lại trong nước thì sẽ là lần đầu tiên quật khởi trên quan lộ của ông.
- Đã có người có thể lợi dụng chính biến Đông Âu, lợi dụng phản đối giai cấp tư sản tự do hóa để nghi vấn sự nghiệp thôi động cải cách của đồng chí Phương Hòa, sao chúng ta không thể lợi dụng sự khác biệt giữa sự nghiệp cải cách của Soviet và trong nước để kiên định con đường của chúng ta? Huống chi điều này đem lại một lý do tiến công rất tốt cho đồng chí Phương Hòa.
Diệp Khai nói rất hàm ý.
Lần này lão Diệp gia ra lực lớn như thế, Diệp Tử Bình thanh trừ chướng ngại cải cách trong nước về mặt lý luận, Diệp lão gia tử thôi động hủy bỏ chế độ cố vấn, mời lui đám “mẹ chồng’ trên đầu đồng chí Giang Thành, hai bút cùng vẽ, cũng không tin không thể đạt thành mục tiêu, thành công đem Diệp Tử Bình thành người dẫn đường cho thế hệ thứ hai của lão Diệp gia.
Tình huống hiện giờ rất rõ ràng, chỉ cần thuyết phục đồng chí Giang Thành và đồng chí Phương Hòa, cộng thêm lực lượng lão Diệp gia thôi động, muốn đem Diệp Tử Bình phóng tới địa phương làm một đại tướng biên cương không thành vấn đề.
Diệp Khai cũng biết rõ, mười năm kế tiếp chính là mười năm kinh tế phát triển cao tốc, chỉ cần gom đủ chiến tích giữa hai nhiệm kỳ, Diệp Tử Bình nhập thường vụ cục chính trị là không cách nào ngăn cản đấy.
Mười năm về sau, Diệp Tử Bình cũng mới chỉ hơn 50 tuổi mà thôi.
Mục tiêu hiện tại mà Diệp Khai đặt cho Diệp Tử Bình cũng đã hoàn thành, là ủy viên cục chính trị, bí thư thành ủy thành phố Minh Châu.
Đương nhiên, muốn lấy vị trí này có chút khó khăn nhưng Diệp Khai rất rõ ràng, sau khi đồng chí Phương Hòa cân đối tốt các bên quan hệ thì xu thế không thể đảo ngược, bí thư thành ủy hiện giờ của thành phố Minh Châu là đồng chí Hồng Chính sẽ tiến vào Chính phủ đảm nhiệm phó thủ tướng.
Vị trí bí thư thành ủy thành phố Minh Châu giao cho người khác chẳng bằng bỏ vào túi cha mình càng tốt.
Là đặc khu kinh tế phía nam, trọng điểm xây dựng của quốc gia, xác suất lập ra chiến tích của Minh Châu cơ hồ đã đạt tới một trăm phần trăm.
Thần sắc Diệp Tử Bình lộ vẻ phức tạp.
Đối với thế hệ như Diệp Tử Bình thì Liên bang Soviet là một quái vật khổng lồ không thể chiến thắng. Dù từ những năm 60, quan hệ Xô Trung đã chuyển biến xấu nhưng mọi người vẫn kính sợ lão đại ca Soviet.
Đế quốc chủ nghĩa xã hội khoa học kéo dài qua Á Âu, quốc gia duy nhát có thể cạnh tranh với đế quốc Mĩ, tùy thời đều có thể uy hiếp biên cảnh phía bắc Trung Quốc.
Cho dù mọi người hùa cùng Thái Tổ, mắng Xô Mĩ là hai đế quốc tà ác trên thế giới nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, trước đó cả trăm năm, cuộc sống của người dần Soviet đã tốt hơn trong nước rất nhiều.
Diệp Tử Bình cũng không thể nào quên vào năm đó Thái Tổ kêu gọi “đào hào sâu, tích trữ lương thực, không xưng hùng”. Toàn dân cả nước vung xà beng cuốc xẻng khăp đại giang nam bắc, trong ngoài Trường Thành hệt như đào địa đạo năm xưa đánh Nhật Bản.
Diệp Tử Bình từng nghĩ năm đó toàn dân tham gia chuẩn bị chiến tranh là đề phòng đế quốc này ném cho chúng ta một quả bom nguyên tử nhưng chúng ta cũng đã có bom nguyên tử. Huống hồ Thái Tổ lão nhân gia có thể lãnh đạo Bát lộ quân đánh bại quân Tưởng có trang bị của Mỹ, đủ thấy hùng tài vĩ lược bậc nào, há có thể sợ Xô Mĩ ? Còn không biết lúc ấy bọn họ sợ vãi cả quần.
Lần này đến Soviet, trong lúc vô ý hỏi chuyện này thì một quan viên tiếp đãi liền nói:
- Chúng ta chuẩn bị chiến tranh? Đào phòng không? Chê cười, anh có nghe nói qua chuyện cường giả sợ hãi kẻ yếu sao?
Vị quan viên này tự hào nói:
- Các anh nên hiểu thực lực của Soviet lúc ấy ngoại trừ cuộc chiến với nước Đức thì trong vài thập niên chưa hề đào qua một mét chiến hào. Lúc ấy là Trung Quốc đang gây hấn với Soviet, Soviet căn bản không có ý định khai chiến với Trung Quốc. Dù hai bên khai chiến thì Trung Quốc cũng không phải đối thủ. Về phần nói đào hầm trú ẩn, các anh cho rằng chúng tôi tất yếu phải đào sao? Chúng tôi không cần phải chuẩn bị chiến tranh, càng không cần phải đào hầm trú ẩn. Các anh có thể đi khắp nơi xem có dấu vết đào đất hay sao?
Dù là như thế, Diệp Tử Bình cũng nhìn ra vẻ thất lạc trên mặt đối phương, đế quốc chủ nghĩa xã hội khoa học đã xảy ra rất nhiều vấn đề, không còn vinh quang của quá khứ.
Diệp Khai mỉm cười ngồi ở một bên, nghe Diệp Tử Bình nói lại những điều nhìn thấy ngày hôm nay. Đồng thời hắn cũng nghĩ đến Diệp Tử Bình chụp hình trên mặt báo Soviet quả thật có khí độ của người lãnh đạo quốc gia, đáng tiếc hiện giờ ông chỉ là quan viên có đãi ngộ cấp Bộ, còn cách cục chính trị một quãng dài.
- Cha hiểu ý của con.
Diệp Tử Bình bỗng nhiên nói:
- Cải cách của Soviet quả thực có vấn đề rất lớn, môt khi Soviet thật sự giải thể, toàn bộ trụ cột của chủ nghĩa xã hội khoa học sẽ bị dao động, sự nghiệp cải cách của chúng ta cũng sẽ bị đả kích rất lớn. Cho nên, con muốn cha tới đây dể tổng kết ra nguyên nhân khiến cải cách Soviet thất bại, sau đó viết ra báo cáo mang tính lý luận đem ra trung ương?
Diệp Khai khẽ gật đầu:
- Dĩ nhiên là có ý tứ này nhưng trọng điểm không phải như vậy. Con cảm thấy đầu tiên cần phải hiểu rõ, cải cách của người Soviet khác với cải cách của chúng ta. Vì sao người Soviet càng cải cách càng nghèo còn tình huống chúng ta hoàn toàn khác biệt.
- Ý của con nói là chúng ta không thể giống như bọn họ. Không thể vì thất bại của bọn họ mà nghi ngờ cải cách của chúng ta, đúng không?
Diệp Tử Bình hỏi.
- Đúng là ý này, về phương diện diễn đạt thì cha là chuyên gia.
Diệp Khai gật đầu.
Suy nghĩ của Diệp Khai rất rõ ràng, lần này tới đây không chỉ vì mục tiêu kinh tế của mình mà còn muốn tạo thế chính trị cho Diệp Tử Bình.
Thời gian một tháng đủ để cho Diệp Tử Bình xâm nhập hiểu rõ hiện trạng Soviet, viết ra loạt bài suy nghĩ về cải cách Soviet. Kết luận cuối cùng của loạt bài này sẽ cho Diệp Tử Bình vẽ lên dấu chấm cuối cùng là Soviet giải thể mang tính tất yếu.
Một tháng sau, Diệp Tử Bình mang những thành quả này trở lại trong nước thì sẽ là lần đầu tiên quật khởi trên quan lộ của ông.
- Đã có người có thể lợi dụng chính biến Đông Âu, lợi dụng phản đối giai cấp tư sản tự do hóa để nghi vấn sự nghiệp thôi động cải cách của đồng chí Phương Hòa, sao chúng ta không thể lợi dụng sự khác biệt giữa sự nghiệp cải cách của Soviet và trong nước để kiên định con đường của chúng ta? Huống chi điều này đem lại một lý do tiến công rất tốt cho đồng chí Phương Hòa.
Diệp Khai nói rất hàm ý.
Lần này lão Diệp gia ra lực lớn như thế, Diệp Tử Bình thanh trừ chướng ngại cải cách trong nước về mặt lý luận, Diệp lão gia tử thôi động hủy bỏ chế độ cố vấn, mời lui đám “mẹ chồng’ trên đầu đồng chí Giang Thành, hai bút cùng vẽ, cũng không tin không thể đạt thành mục tiêu, thành công đem Diệp Tử Bình thành người dẫn đường cho thế hệ thứ hai của lão Diệp gia.
Tình huống hiện giờ rất rõ ràng, chỉ cần thuyết phục đồng chí Giang Thành và đồng chí Phương Hòa, cộng thêm lực lượng lão Diệp gia thôi động, muốn đem Diệp Tử Bình phóng tới địa phương làm một đại tướng biên cương không thành vấn đề.
Diệp Khai cũng biết rõ, mười năm kế tiếp chính là mười năm kinh tế phát triển cao tốc, chỉ cần gom đủ chiến tích giữa hai nhiệm kỳ, Diệp Tử Bình nhập thường vụ cục chính trị là không cách nào ngăn cản đấy.
Mười năm về sau, Diệp Tử Bình cũng mới chỉ hơn 50 tuổi mà thôi.
Mục tiêu hiện tại mà Diệp Khai đặt cho Diệp Tử Bình cũng đã hoàn thành, là ủy viên cục chính trị, bí thư thành ủy thành phố Minh Châu.
Đương nhiên, muốn lấy vị trí này có chút khó khăn nhưng Diệp Khai rất rõ ràng, sau khi đồng chí Phương Hòa cân đối tốt các bên quan hệ thì xu thế không thể đảo ngược, bí thư thành ủy hiện giờ của thành phố Minh Châu là đồng chí Hồng Chính sẽ tiến vào Chính phủ đảm nhiệm phó thủ tướng.
Vị trí bí thư thành ủy thành phố Minh Châu giao cho người khác chẳng bằng bỏ vào túi cha mình càng tốt.
Là đặc khu kinh tế phía nam, trọng điểm xây dựng của quốc gia, xác suất lập ra chiến tích của Minh Châu cơ hồ đã đạt tới một trăm phần trăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.