Quan Môn

Chương 146: Kéo ông ta xuống

Thao Lang

09/05/2014

Với tư cách là thành phố cấp phó tỉnh quan trọng, vị trí của thành phố Hải Đông cực kỳ đắc địa, không chỉ là một trong 14 thành thị mở cửa đầu tiên của vùng duyên hải, đồng thời cũng là thành phố cảng, cửa ngõ đối ngoại chủ yếu của vùng Đông Bắc, cũng là trung tâm vận tải đường thủy trọng yếu của vùng Đông Bắc Á, trung tâm hậu cần hàng hải quốc tế, đồng thời cũng là trung tâm tài chính của khu vực.

Năm xưa, Soviet từng chiếm cứ ở đây, sau đó còn ảo tưởng muốn thuê làm căn cứ quân sự, bị Thái Tổ quyết đoán bác bỏ khiến quan hệ hai nước cũng vì vậy mà căng thẳng.

Thư ký Tảo Tảo của Hầu Lão Tam đứng ngay ngoài khách sạn Kim Tước chờ, Hầu Phó Chủ tịch thành phố đã giao chỉ cần xe của Diệp Nhị thiểu đến thì lập tức thông báo cho hắn ra đón.

Thư ký cũng thấy ngạc nhiên với cái tên mới này. Hầu Phó Chủ tịch thành phố là một trong những thái tử lâu đời của kinh thành, tuy ở địa phương tương đối ít nổi danh nhưng ngạo khí trời sinh, dù là gặp lãnh đạo cấp tỉnh cũng không khom lưng, ăn nói khép nép, nào ngờ hôm nay nghênh đón Diệp Nhị thiểu đến từ kinh thành lại phô trương như thế, thật khiến người ta cảm thấy khác thường.

Vì để tiếp đãi Diệp Nhị thiểu, Hầu Phó Chủ tịch thành phố đã hoãn lại toàn bộ công việc buổi sáng.

Chừng 10h sáng, đoàn xe của Diệp Nhị thiểu rốt cục dừng lại trước khách sạn Kim Tước, tổng cộng có ba chiếc.

Diệp Khai cùng Bùi Quân Thu , Lê Nhị, Lê Ngũ đi một xe, ba tùy tùng của Bùi Quân Thu đi một xe, chiếc còn lại chở hai nam chừng ba mươi tuổi, trông rất mạnh mẽ, nhìn đã biết là đến từ quân đội. Đây chính là hai chuyên gia mà Nhị lão gia tử tìm cho Diệp Khai để đến Soviet đi buôn vũ khí.

Bởi vì Diệp Khai đã sớm định ra kế hoạch muốn đi Soviet nhưng chuyện của Bùi Quân Thu khiến hắn phải xử lý. Cũng vì thế mà hắn khá gấp, chỉ có thể dẫn theo người, báo cho Chung Ly Dư chạy tới thành phố Hải Đông, tập hợp ở đây xử lý xong chuyện rồi đi Soviet.

Chung Ly Dư vẫn còn trên đường, đoán chừng Diệp Khai xong chuyện thì nàng cũng vừa tới.

Thư ký thấy Bùi Quân Thu xuất hiện, lập tức cho gọi điện thoại Hầu Phó Chủ tịch thành phố.

Sau một lát, Hầu Phó Chủ tịch thành phố cùng đi phu nhân Cổ Ngọc Dung đã xuất hiện tại cửa khách sạn tiếp đón.

- Diệp Nhị thiểu, đi đường vất vả.

Hầu Phó Chủ tịch thành phố nắm tay Diệp Khai, cười nói.

- Hầu Chủ tịch khách khí, tôi đột nhiên chạy tới đây làm trễ công chuyện của anh.

Diệp Khai cũng cười nói.

- Chuyện công lúc nào chẳng phải làm, sao mà bằng đại sự Diệp Nhị mấy khi đến Hải Đông.

Cổ Ngọc Dung cũng cười nói.

- Hai vị lão gia tử và hai bác gần đây khỏe chứ?

- Cha mẹ tôi đều khỏe, cảm ơn Hầu phu nhân quan tâm.

Diệp Khai đáp.

- Ngoài này gió lớn, vào bên trong nói chuyện đi.

Hầu Phó Chủ tịch vừa cười vừa nói.

Mọi người vui vẻ tiến vào khách sạn.

Trong phòng đã sớm chuẩn bị rượu và thức ăn, chỉ là không ngờ Diệp Khai mang theo nhiều người như vậy.

- Diệp Nhị thiểu có không ít cận vệ nhỉ.

Hầu Phó Chủ tịch nhìn đám Lê Nhị, Lê Ngũ sau lưng Diệp Khai, cảm giác thân phận họ có chút khác biệt.

Diệp Khai cũng không có gì giấu diếm, trên thực tế con cháu thế gia có không ít người được hưởng thụ cận vệ.

- Vài ngày trước có mấy chuyện, về phương diện an toàn phải bảo đảm, thật ra rất bất tiện, vất vả cho người khác, mình cũng phiền hà.

- Hiểu rồi.



Hầu Phó Chủ tịch nâng chén nói:

- Vừa vào quan môn liền sâu như biển, từ nay về sau chúng ta không tự do.

- Hầu Chủ tịch thành phố thật có nhã hứng, nói không sai, nên uống một chén!

Diệp Khai cười ha hả.

Bên bàn này chỉ có bốn người Hầu Lão Tam, Cổ Ngọc Dung cùng Diệp Khai, Bùi Quân Thu, những người còn lại được thư ký của Hầu Lão Tam kéo sang bàn khác, ở giữa còn đặt bình phong cho hai bên thoải mái.

Thư ký Hầu Phó Chủ tịch được phân công tiếp khách, thấy mấy người Diệp Khai chuyện trò vui vẻ cũng thấy ngạc nhiên, không biết cậu thanh niên kia là thần thánh phương nào mà nhìn vẻ Hầu Phó Chủ tịch bình thường uy nghiêm lại có đôi chút xu nịnh, thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Bất quá, hắn thấy mấy vị khách này cử chỉ cực kỳ khí thế, không phải người bình thường.

Thư ký phỏng đoán vị Diệp Nhị thiểu này nhất định là nhân vật khó lường.

Diệp Khai cùng Hầu Phó Chủ tịch trò chuyện cũng sôi nổi. Hai bên đều là con cháu thế gia, dù tuổi Diệp Khai còn trẻ nhưng cha hắn Diệp Tử Bình đã là ủy viên cục chính trị nên Hầu Phó Chủ cũng không dám xem hoàn toàn như vãn bối.

Cổ Ngọc Dung mặc dù là người ngạo khí, cũng đã từng là mĩ nữ nổi tiếng tài danh trong kinh nhưng cũng chưa đến ba mươi tuổi, đang lúc xuân tình. Lẽ ra nàng là người khó tiếp cận nhưng nàng càng rõ lão Diệp gia như mặt trời ban trưa, nói chuyện với Diệp Khai cũng tương đối khách khí.

Trong bữa tiệc, Cổ Ngọc Dung cũng nói tới vấn đề sự nghiệp của mình. Nàng có mở một văn phòng luật sư ở thành phố Hải Đông, chỉ là giới hạn thân phận nên khó có thể phát triển.

- Hay Hầu phu nhân chuyển công việc về kinh thành đi. Diệp Khai thuận miệng đề nghị:

- Người kinh thành nhiều chuyện tình, là đất để dụng võ, tin tưởng Hầu phu nhân sẽ phát triển tốt.

Cổ Ngọc Dung sau khi nghe nói cũng cảm thấy động tâm, nếu có thể quay lại kinh thành phát triển sự nghiệp thì mới có thể hơn xa nằm tại thành phố Hải Đông.

Chỉ là nếu như vậy thì hai vợ chồng sẽ hai nơi, Cổ Ngọc Dung không khỏi lại do dự.

Giờ mình còn ở bên Hầu Lão Tam mà thỉnh thoảng còn có mĩ nữ dán vào người hắn. Nếu như mình không ở lại thành phố Hải Đông đi kinh thành thì chắc càng thêm lo lắng.

Nhất là vợ trước và con trai Hầu Lão Tam còn đang ở đây, đúng là một trái bom hẹn giờ.

Hầu Phó Chủ tịch sau khi nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ nâng chén lên uống một hơi.

Bất quá Diệp Khai nhìn ra được, Hầu Phó Chủ tịch thành phố dường như động tâm với đề nghị này.

Tuy vợ hắn xinh đẹp nhưng mỗi ngày ở bên đều có chuyện, tâm tư Hầu Phó Chủ tịch giờ vẫn tập trung vào quan lộ. Hầu lão gia tử đã lui ra, một số chuyện nhất định phải nắm chặt tiến hành mới được, nếu không một bước cản không nổi, từng bước cản không nổi, tiền đồ hắn càng lúc càng xuống dốc. Cổ Ngọc Dung có muốn quay về kinh phát triển sự ngiệp cũng không phải vấn đề gì lớn.

- Giờ giao thông rất thuận tiện, dù Hầu phu nhân trở về kinh ác thành, Hầu Phó Chủ tịch lúc nào cũng có thể về thăm.

Diệp Khai đế thêm:

- Chỗ kinh thành nhân mạch rất nhiều, cần thường xuyên đi đi lại lại mới tốt.

Những lời này lập tức khiến Hầu Phó Chủ tịch chú ý cao độ, Cổ Ngọc Dung nghe xong cũng có ý động.

Muốn con đường làm quan thông thuận chẳng những muốn vùi đầu công tác mà còn phải ngẩng đầu nhìn đường, nhân mạch quan hệ phải giữ thường xuyên, nếu không cực khổ cả đời cũng chỉ là một tiểu nhân viên, ngược lại có thể một bước lên mây, quan viên nào sau lưng không có bối cảnh.

Là con cháu thế gia, đương nhiên Hầu Lão Tam đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của nhân mạch. Chỉ là cha vợ trước của hắn quá cường thế, cứ thế đuổi hắn ra khỏi kinh thành, chỉ có thể đến thành phố Hải Đông chịu khổ nên hắn không thể về kinh thành. Nhưn được Diệp Khai nhắc nhở, hắn bỗng thấy cần thiết phải về kinh thành, dù đang ở Hải Đông, tâm tư cũng phải đặt phần lớn bên kinh thành.

Không thể bởi vì một câu của cha vợ trước kia mà làm mất tiền đồ của mình!

Chỉ bằng vào lực lượng của Lão Hầu gia ở kinh thành vẫn còn khá mạnh, chẳng qua là Hầu lão gia tử thấy hổ thẹn với chuyện kia nên mới khó lên tiếng, nhưng nếu mình có thể đặt quan hệ với lão Diệp gia thì lại là chuyện khác.



Hầu Phó Chủ tịch cân nhắc một chút, tự nhiên giật mình.

Sau đó Diệp Khai lại nâng chén kính Cổ Ngọc Dung một ly:

- Hầu phu nhân, Bùi Quân Thu là chị muôi của tôi, hôm nay đã đến thành phố Hải Đông đầu tư, mong được giúp đỡ, Tiểu Diệp tôi xin kính trước một ly.

- Tiểu Diệp quá khách khí.

Cổ Ngọc Dung nghe xong, trong nội tâm lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Nguyên lai thật đúng là trách oan Hầu Lão Tam, Bùi Quân Thu lại có quan hệ với Diệp Khai, không trách hắn vội vàng tới đây, dĩ nhiên là để ra mặt.

Chị nuôi ah, cái từ này phải cẩn thận cân nhắc mới được.

Cổ Ngọc Dung cũng từng thấy qua nhiều tràng diện, sao không rõ ràng ẩn tình trong này? Bùi Quân Thu đã là nữ nhân của Diệp Khai vậy thì chắc chắn không có quan hệ gì với Hầu Lão Tam, dù sao lão Diệp gia hiện tại thế lực ngập trời, cũng không phải Hầu lão gia tử đã thoái ẩn đủ khả năng bằng được đấy.

Bùi Quân Thu được Diệp Khai nâng đỡ, so với thân phận cháu dâu trước kia của lão Trần gia càng nổi bật hơn.

- Bướt tiếp theo của Hầu Chủ tịch là gì, lên bí thư hay tỉnh?

Diệp Khai hỏi.

- Nhiều nhất là tiếp nhận Chủ tịch thành phố, làm sao có thể vọt lên bí thư? Hầu Lão Tam lắc đầu liên tục, nhưng trong lòng nghĩ đến nếu ngươi cứ cho rằng tôi như cha cậu một bước tiến vào cục chính trị thì sao được.

- Bước chân quá chậm.

Diệp Khai lắc đầu:

- Bí thư là ai? Tóm ông ta là được!

- Bí thư…là người nhà chúng tôi.

Hầu Lão Tam cười khổ nói.

Diệp Khai nghe xong lập tức nở nụ cười, nói như vậy thì người trong nhà không thể chơi người trong nhà, bằng không chi hệ của Lão Hầu gia chẳng phải nhao nhao tự lập môn hộ?

Bất quá Diệp Khai vẫn đề nghị:

- Vậy để ông ta chuyển ổ, tranh thủ giành lấy chức bí!

- Độ khó quá lớn!

Hầu Lão Tam tuy động tâm nhưng biết chuyện này không dễ.

- Anh ngốc ah! Tiểu Diệp nói như vậy, đương nhiên có cách rồi!

Cổ Ngọc Dung liếc Hầu Lão Tam, sau đó nói với Diệp Khai:

- Tiểu Diệp, nếu là dễ dàng, có thể để lão tam nhà tôi tiếp kiến Diệp lão gia tử? Hoặc là cha cậu cũng được? Những chuyện này nếu là bọn họ ra mặt thì dễ làm hơn nhiều.

Diệp Khai khẽ gật đầu đồng ý

- Cha tôi tư lịch còn mỏng, để mấy ngày nữa tôi bảo Nhị gia gia đến quân cảng bên này thị sát một chút đi.

- Vậy thì thật tốt quá, chúng ta nhất định làm tốt công tác tiếp đãi!

Hầu Lão Tam nghe xong, vui mừng quá đỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook