Chương 1160: Không ai có thể dùng !
Thao Lang
09/03/2015
“Diệp Khai tiểu tử ở đâu?!” Mấy người đối diện cao giọng quát.
Trong rừng đêm yên lặng, giọng sang sảng của mấy người này vang xa, lá rừng rơi xào xạc, chim chóc sớm đã bị tiếng động bay tán đi từ lâu.
Một cảnh vệ nổ súng, tiếng súng vang lên, đối phương không hề phản ứng, đưa tay chụp lấy viên đạn, hờ hững ném xuống đất.
“Lợi hại như vậy?!” Đám Lý Hải kinh hãi.
Hành nghề nhiều năm, thật chưa nhìn qua người lợi hại như vậy, không ngờ chỉ bàn tay trần bắt được cả viên đạn, giống như chụp một con ruồi.
Chống lại nhân vật như vậy, thật sự không biết phải xử lý như thế nào mới tốt. Trong tay không có vũ khí hạng nặng, hơn nữa khoảng cách rất gần, không có cách nào hiệu quả.
Bên đối phương tiến qua chừng năm người, ở giữa là một người nhìn qua chừng hơn sáu mươi tuổi, chính là cao thủ Hình ý môn Mao Tổ. Ông ta cũng như em trai mình là Mao Tông, đều là truyền nhân của Hình ý tông, cũng là một trong số ít các cao thủ có đầy đủ truyền thừa của Hình ý môn.
Năm đó bọn họ bị Ma Cửu lung lạc, trở thành cao thủ ngự dụng.
Những năm qua, ông ta cơ bản là huấn luyện nhân tài cho Ma Cửu, cơ hội xuất thủ thật sự không nhiều lắm, sau đó em trai ông ta ở trở thành cao thủ hộ vệ cho Liễu Ứng Long theo yêu cầu của Ma Cửu, càng cổ vũ khí thế cho Mao gia.
Dù sao nhân sĩ giang hồ vũ lâm như bọn họ tuy rằng thực lực tuy rằng cường đại nhưng vì quyền lực chính thống không dung, nếu không có chỗ dung thân thì hoàn cảnh đáng lo.
Mao Tổ lui về sau màn, ngoại trừ dạy dỗ đệ tử thì coi như nhàn nhã, sống tương đối đắc ý. Dưới tình huống như vậy, Hình Ý quyền của ông ta đột phá, ngay cả dũng mãnh như em trai Mao Tông cũng không phải đối thủ.
Nay đột nhiên nghe nói Liễu Ứng Long gặp chuyện không may, em trai Mao Tông bị chết không minh bạch, Mao Tổ đã muốn qua tuổi sáu mươi dấy lên lửa giận. Lần này chịu Ma Cửu ủy thác đến chém giết Diệp Khai cũng thực hợp tâm tư của ông ta.
Đối với loại con cháu nhà quan có thế lực khổng lồ như Diệp Khai, Mao Tổ không có dũng khí đi trêu chọc, nhưng lúc này có Ma Cửu làm chỗ dựa nên ông ta tự tin.
Trong tình huống mọi người đều có thế lực nhất định vậy thì so đấu chính là xem quyền đầu ai lớn hơn.
Nói đến quyền đầu, Mao Tổ vẫn rất tin tưởng , mấy năm nay ông ta cũng không phải sống uổng phí , một thân công phu sớm đã trong ngoài hòa hợp nhất thể, thậm chí có biến hóa không thể nói rõ.
Mấy người đi theo Mao Tổ phục kích Diệp Khai cũng đều không phải tiểu nhân vật, đều là tinh anh trong mao thị Hình ý môn, một thân công phu có thể so với Mao Tông đã chết.
Sau khi năm người này xuất hiện, không khí tại trường như ngưng đọng, đám Lý Hải cảm nhận được áp lực cực lớn, trong lòng xuất hiện cảm giác hoảng hốt.
Dưới tình huống như vậy, đám Lý Hải không dám dễ dàng nổ súng . Bỏ qua chuyện những người này không sợ đạn thì nếu có gì dị động chỉ sợ chọc phải sát tâm.
Phải biết rằng Diệp Khai còn ở trong xe, nếu có cái cái gì ngoài ý muốn thì không dễ giao phó.
Vào lúc bọn họ còn do dự thì cửa sổ trời của xe Diệp Khai không tiếng động mở ra, tiếp theo liền nhìn đến thân thể Diệp Khai nhẹ nhàng bay ra, giống như một đóa hoa bồ công anh trong gió lắc lư, không chút nào chịu lực.
Đám Lý Hải không chú ý tới dị trạng của Diệp Khai nhưng đám Mao Tổ liền thay đổi sắc mặt.
Tuy rằng bọn họ không nói gì nhưng phương thức xuất hiện của Diệp Khai vừa rồi quả thật làm người ta ngạc nhiên, nhìn qua không giống như hắn sử dụng thiết bị mà chính mình bay ra .
“Các ngươi là người nào, dám chặn đường phục kích?” Diệp Khai dừng trên nóc xe, trầm giọng hỏi,“Chẳng lẽ không biết đây là cục cảnh vệ trung ương sao? Muốn tự rước họa diệt môn?”
Người của cục cảnh vệ trung ương? Đám Mao Tổ nghe xong, sắc mặt nhất thời có chút biến hóa. Lúc bọn họ đi chỉ nghe Ma Cửu nói Diệp Khai là con cháu nhà quan trong kinh, không hề nói hắn là thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương.
Đối với cục cảnh vệ trung ương, đám Mao Tổ có chút hiểu biết , tuy rằng nói bọn họ tự thành nhất phái, chỉ phục vụ cho Ma Cửu biết chuyện quan trường không ít hơn người khác.
Đây là lực lượng vũ trang đặc biệt chuyển đổi từ bộ đội 834, quả thật làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, có thể nói chính là Ngự Lâm quân đương đại. Số tướng lĩnh xuất thân từ đây không hề nghi ngờ chính là đại nội thị vệ .
Nếu không phải có nguyên nhân đặc thù, không ai nguyện ý trêu chọc bọn họ.
“Người của cục cảnh vệ trung ương?” Mao Tổ nói thầm một tiếng, cũng có chút do dự, dù sao báo thù nhất thời dẫn đến diệt môn vậy cũng không thỏa đáng.
Bởi vì Liễu Ứng Long đã bị bắt nên bọn họ cũng không rõ Mao Tông chết như thế nào. Mao Tổ nếu muốn báo thù thì biện pháp duy nhất là giết hết mọi người ở đây nhưng giờ chỉ riêng thân phận cục cảnh vệ trung ương của đám Diệp Khai đủ làm cho người ta đau đầu .
Cũng không quản, trước giết nói sau!
“Động thủ!” Mao Tổ rống to, dẫn đầu vọt lại.
Tuy rằng nói Hình Ý quyền của Mao Tổ đã có đột phá về ý nhưng cương kình cũng mạnh không kém. Chỉ thấy ông ta xông lên đầu như mãnh hổ xuống núi, khí thế vô cùng.
“Hô......” Mao Tổ chỉ một quyền đầu, tựa hồ đột phá âm chướng, trong không khí truyền đến bạo âm.
Đám Lý Hải trong tình huống này căn bản không có tác dụng gì lớn, cho dù hành động được cũng không thể thân thể vọt tới nhanh như điện chớp của Mao Tổ.
Thân hình Mao Tổ xẹt trong không khí tạo ra một chuỗi tàn ảnh, vọt đến trước mặt Diệp Khai.
“Sát!” Mao Tổ một quyền đánh tới, khí huyết toàn thân mãnh liệt mênh mông, tựa hồ muốn một quyền đánh tan nát Diệp Khai.
“Nhị thiếu!” Lý Hải cùng Cam Tĩnh kinh hãi.
Dưới công kích như vậy của Mao Tổ, rất khó tưởng tượng ai có thể chịu đựng. Tốc độ Mao Tổ thật sự là xuất quỷ nhập thần, vạn nhất ngộ thương Diệp Khai sẽ là vấn đề .
Cũng không chờ bọn hắn có phản ứng, vài người khác liền đánh lại đây .
Vài người này tuy rằng lợi hại không bằng Mao Tổ nhưng một thân công phu thượng thừa, đám Lý Hải lúc này cũng bất chấp tiết kiệm đạn, súng tự động bắn vung vãi, chỉ mong ngăn trở.
Nhưng đối phương thật sự là quá lợi hại, sau khi công phu đạt tới trình độ nhất định thì phản ứng thân thể còn nhanh hơn cả súng ống, chưa kể súng ống còn cần nhân lực khống chế.
Vài cảnh vệ bị đối phương tới gần đánh trúng chiêu, có người thân thể bay ra ngoài, có người hộc máu ngã xuống đất, nháy mắt liền mất đi sức chiến đấu.
Lý Hải bị người đánh trúng, quay đầu nhìn Diệp Khai thấy quyền đầu Mao Tổ đã đánh trúng hắn, tiếp đó trước mắt tối sầm liền ngất đi.
Đồng chí Giang Thành làm việc đến khuya, ông không chú ý nhiều đến sự vụ cụ thể nhưng toàn bộ quốc gia khổng lồ vô cùng, các phương diện ngàn đầu vạn tự, rắc rối phức tạp, rất nhiều vấn đề có tính phương hướng đều cần ông đưa ra quyết định cuối cùng. Cho nên hiện tại công việc của ông vẫn rất nhiều.
Sau khi buổi tối tiếp đãi mấy nguyên thủ quốc gia nhỏ rồi họp với thường vụ cục chính trị bàn về vấn đề nông nghiệp, giờ vừa ăn khuya xong định ngủ thì nhận được tin báo khẩn cấp.
“Cái gì, như thế nào xảy ra loại chuyện này?!” Đồng chí Giang Thành sau khi nhận được tin báo từ đường dây riêng thì cực vì khiếp sợ,“Ma Thái Hướng như thế nào có lá gan lớn như vậy?!”
Thông qua tin tức truyền tới theo con đường đặc biệt, đồng chí Giang Thành mới biết Ma Thái Hướng phái người đi tập sát Diệp Khai, nghe nói còn mời cao thủ võ lâm thượng thừa.
Chuyện xấu rồi!
Đồng chí Giang Thành cũng biết qua về Ma Thái Hướng, người này tính tình lỗ mãng, trước đây mặc dù có rất nhiều cơ hội nhưng vì thế mà không thể thăng lên, trước khi về hưu vẫn là ủy viên trung ương dự khuyết.
Lẽ ra với tư lịch của ông ta rất có cơ hội tiến thêm một bước, sở dĩ không thành công vì công tác ông ta không ổn.
Nhưng Ma Thái Hướng lúc này đã lui xuống còn làm ra chuyện lớn như vậy, cũng không biết ông ta to gan lớn mật hay là già rồi hóa lẫn, nhưng dù gì thì chuyện này vẫn khiến ông đau đầu.
Dù sao nếu Diệp Khai có chuyện gì thì lão Diệp gia há có thể bỏ qua?
Mắt thấy một hồi đại gió lốc sẽ gió nổi mây phun, đồng chí Giang Thành làm sao còn có tâm trạng đi ngủ?
“Mặc kệ các anh vận dụng thủ đoạn gì, cũng không quản kết quả thế nào, tôi nhất định phải các anh phải đảm bảo Diệp Khai an toàn!” Đồng chí Giang Thành nghiêm khắc ra lệnh qua điện thoại.
“Mao thị Hình ý môn đều là cao thủ, người chúng ta sợ là không đủ lực, trừ phi vận dụng vũ khí hạng nặng.” Người ở đầu dây bên kia nhăn nhó,“Nhưng một khi vận dụng vũ khí hạng nặng sẽ sinh ra ảnh hưởng với an toàn kinh thành, hơn nữa cũng chưa chắc bảo đảm an toàn cho Diệp Khai.”
Vũ khí hạng nhẹ không có lực uy hiếp gì với đám Mao Tổ, nhưng vận dụng vũ khí hạng nặng cũng sẽ chẳng phân biệt được địch ta, như vậy không thể đảm bảo an toàn cho Diệp Khai.
Đối với vấn đề này, quả thật không có biện pháp gì tốt.
“Cục cảnh vệ trung ương không phải có cao thủ sao?” Đồng chí Giang Thành nhíu mày nói,“ Ra lệnh cho bên Lâm Uy lập tức nghĩ biện pháp!”
“ Sau khi đại sư phụ rời khỏi Cục cảnh vệ trung ương thì cũng hết cao thủ .” Đối phương bất đắc dĩ.
“Chẳng lẽ chúng ta không còn người?!” Đồng chí Giang Thành quát lớn.
Trong rừng đêm yên lặng, giọng sang sảng của mấy người này vang xa, lá rừng rơi xào xạc, chim chóc sớm đã bị tiếng động bay tán đi từ lâu.
Một cảnh vệ nổ súng, tiếng súng vang lên, đối phương không hề phản ứng, đưa tay chụp lấy viên đạn, hờ hững ném xuống đất.
“Lợi hại như vậy?!” Đám Lý Hải kinh hãi.
Hành nghề nhiều năm, thật chưa nhìn qua người lợi hại như vậy, không ngờ chỉ bàn tay trần bắt được cả viên đạn, giống như chụp một con ruồi.
Chống lại nhân vật như vậy, thật sự không biết phải xử lý như thế nào mới tốt. Trong tay không có vũ khí hạng nặng, hơn nữa khoảng cách rất gần, không có cách nào hiệu quả.
Bên đối phương tiến qua chừng năm người, ở giữa là một người nhìn qua chừng hơn sáu mươi tuổi, chính là cao thủ Hình ý môn Mao Tổ. Ông ta cũng như em trai mình là Mao Tông, đều là truyền nhân của Hình ý tông, cũng là một trong số ít các cao thủ có đầy đủ truyền thừa của Hình ý môn.
Năm đó bọn họ bị Ma Cửu lung lạc, trở thành cao thủ ngự dụng.
Những năm qua, ông ta cơ bản là huấn luyện nhân tài cho Ma Cửu, cơ hội xuất thủ thật sự không nhiều lắm, sau đó em trai ông ta ở trở thành cao thủ hộ vệ cho Liễu Ứng Long theo yêu cầu của Ma Cửu, càng cổ vũ khí thế cho Mao gia.
Dù sao nhân sĩ giang hồ vũ lâm như bọn họ tuy rằng thực lực tuy rằng cường đại nhưng vì quyền lực chính thống không dung, nếu không có chỗ dung thân thì hoàn cảnh đáng lo.
Mao Tổ lui về sau màn, ngoại trừ dạy dỗ đệ tử thì coi như nhàn nhã, sống tương đối đắc ý. Dưới tình huống như vậy, Hình Ý quyền của ông ta đột phá, ngay cả dũng mãnh như em trai Mao Tông cũng không phải đối thủ.
Nay đột nhiên nghe nói Liễu Ứng Long gặp chuyện không may, em trai Mao Tông bị chết không minh bạch, Mao Tổ đã muốn qua tuổi sáu mươi dấy lên lửa giận. Lần này chịu Ma Cửu ủy thác đến chém giết Diệp Khai cũng thực hợp tâm tư của ông ta.
Đối với loại con cháu nhà quan có thế lực khổng lồ như Diệp Khai, Mao Tổ không có dũng khí đi trêu chọc, nhưng lúc này có Ma Cửu làm chỗ dựa nên ông ta tự tin.
Trong tình huống mọi người đều có thế lực nhất định vậy thì so đấu chính là xem quyền đầu ai lớn hơn.
Nói đến quyền đầu, Mao Tổ vẫn rất tin tưởng , mấy năm nay ông ta cũng không phải sống uổng phí , một thân công phu sớm đã trong ngoài hòa hợp nhất thể, thậm chí có biến hóa không thể nói rõ.
Mấy người đi theo Mao Tổ phục kích Diệp Khai cũng đều không phải tiểu nhân vật, đều là tinh anh trong mao thị Hình ý môn, một thân công phu có thể so với Mao Tông đã chết.
Sau khi năm người này xuất hiện, không khí tại trường như ngưng đọng, đám Lý Hải cảm nhận được áp lực cực lớn, trong lòng xuất hiện cảm giác hoảng hốt.
Dưới tình huống như vậy, đám Lý Hải không dám dễ dàng nổ súng . Bỏ qua chuyện những người này không sợ đạn thì nếu có gì dị động chỉ sợ chọc phải sát tâm.
Phải biết rằng Diệp Khai còn ở trong xe, nếu có cái cái gì ngoài ý muốn thì không dễ giao phó.
Vào lúc bọn họ còn do dự thì cửa sổ trời của xe Diệp Khai không tiếng động mở ra, tiếp theo liền nhìn đến thân thể Diệp Khai nhẹ nhàng bay ra, giống như một đóa hoa bồ công anh trong gió lắc lư, không chút nào chịu lực.
Đám Lý Hải không chú ý tới dị trạng của Diệp Khai nhưng đám Mao Tổ liền thay đổi sắc mặt.
Tuy rằng bọn họ không nói gì nhưng phương thức xuất hiện của Diệp Khai vừa rồi quả thật làm người ta ngạc nhiên, nhìn qua không giống như hắn sử dụng thiết bị mà chính mình bay ra .
“Các ngươi là người nào, dám chặn đường phục kích?” Diệp Khai dừng trên nóc xe, trầm giọng hỏi,“Chẳng lẽ không biết đây là cục cảnh vệ trung ương sao? Muốn tự rước họa diệt môn?”
Người của cục cảnh vệ trung ương? Đám Mao Tổ nghe xong, sắc mặt nhất thời có chút biến hóa. Lúc bọn họ đi chỉ nghe Ma Cửu nói Diệp Khai là con cháu nhà quan trong kinh, không hề nói hắn là thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương.
Đối với cục cảnh vệ trung ương, đám Mao Tổ có chút hiểu biết , tuy rằng nói bọn họ tự thành nhất phái, chỉ phục vụ cho Ma Cửu biết chuyện quan trường không ít hơn người khác.
Đây là lực lượng vũ trang đặc biệt chuyển đổi từ bộ đội 834, quả thật làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật, có thể nói chính là Ngự Lâm quân đương đại. Số tướng lĩnh xuất thân từ đây không hề nghi ngờ chính là đại nội thị vệ .
Nếu không phải có nguyên nhân đặc thù, không ai nguyện ý trêu chọc bọn họ.
“Người của cục cảnh vệ trung ương?” Mao Tổ nói thầm một tiếng, cũng có chút do dự, dù sao báo thù nhất thời dẫn đến diệt môn vậy cũng không thỏa đáng.
Bởi vì Liễu Ứng Long đã bị bắt nên bọn họ cũng không rõ Mao Tông chết như thế nào. Mao Tổ nếu muốn báo thù thì biện pháp duy nhất là giết hết mọi người ở đây nhưng giờ chỉ riêng thân phận cục cảnh vệ trung ương của đám Diệp Khai đủ làm cho người ta đau đầu .
Cũng không quản, trước giết nói sau!
“Động thủ!” Mao Tổ rống to, dẫn đầu vọt lại.
Tuy rằng nói Hình Ý quyền của Mao Tổ đã có đột phá về ý nhưng cương kình cũng mạnh không kém. Chỉ thấy ông ta xông lên đầu như mãnh hổ xuống núi, khí thế vô cùng.
“Hô......” Mao Tổ chỉ một quyền đầu, tựa hồ đột phá âm chướng, trong không khí truyền đến bạo âm.
Đám Lý Hải trong tình huống này căn bản không có tác dụng gì lớn, cho dù hành động được cũng không thể thân thể vọt tới nhanh như điện chớp của Mao Tổ.
Thân hình Mao Tổ xẹt trong không khí tạo ra một chuỗi tàn ảnh, vọt đến trước mặt Diệp Khai.
“Sát!” Mao Tổ một quyền đánh tới, khí huyết toàn thân mãnh liệt mênh mông, tựa hồ muốn một quyền đánh tan nát Diệp Khai.
“Nhị thiếu!” Lý Hải cùng Cam Tĩnh kinh hãi.
Dưới công kích như vậy của Mao Tổ, rất khó tưởng tượng ai có thể chịu đựng. Tốc độ Mao Tổ thật sự là xuất quỷ nhập thần, vạn nhất ngộ thương Diệp Khai sẽ là vấn đề .
Cũng không chờ bọn hắn có phản ứng, vài người khác liền đánh lại đây .
Vài người này tuy rằng lợi hại không bằng Mao Tổ nhưng một thân công phu thượng thừa, đám Lý Hải lúc này cũng bất chấp tiết kiệm đạn, súng tự động bắn vung vãi, chỉ mong ngăn trở.
Nhưng đối phương thật sự là quá lợi hại, sau khi công phu đạt tới trình độ nhất định thì phản ứng thân thể còn nhanh hơn cả súng ống, chưa kể súng ống còn cần nhân lực khống chế.
Vài cảnh vệ bị đối phương tới gần đánh trúng chiêu, có người thân thể bay ra ngoài, có người hộc máu ngã xuống đất, nháy mắt liền mất đi sức chiến đấu.
Lý Hải bị người đánh trúng, quay đầu nhìn Diệp Khai thấy quyền đầu Mao Tổ đã đánh trúng hắn, tiếp đó trước mắt tối sầm liền ngất đi.
Đồng chí Giang Thành làm việc đến khuya, ông không chú ý nhiều đến sự vụ cụ thể nhưng toàn bộ quốc gia khổng lồ vô cùng, các phương diện ngàn đầu vạn tự, rắc rối phức tạp, rất nhiều vấn đề có tính phương hướng đều cần ông đưa ra quyết định cuối cùng. Cho nên hiện tại công việc của ông vẫn rất nhiều.
Sau khi buổi tối tiếp đãi mấy nguyên thủ quốc gia nhỏ rồi họp với thường vụ cục chính trị bàn về vấn đề nông nghiệp, giờ vừa ăn khuya xong định ngủ thì nhận được tin báo khẩn cấp.
“Cái gì, như thế nào xảy ra loại chuyện này?!” Đồng chí Giang Thành sau khi nhận được tin báo từ đường dây riêng thì cực vì khiếp sợ,“Ma Thái Hướng như thế nào có lá gan lớn như vậy?!”
Thông qua tin tức truyền tới theo con đường đặc biệt, đồng chí Giang Thành mới biết Ma Thái Hướng phái người đi tập sát Diệp Khai, nghe nói còn mời cao thủ võ lâm thượng thừa.
Chuyện xấu rồi!
Đồng chí Giang Thành cũng biết qua về Ma Thái Hướng, người này tính tình lỗ mãng, trước đây mặc dù có rất nhiều cơ hội nhưng vì thế mà không thể thăng lên, trước khi về hưu vẫn là ủy viên trung ương dự khuyết.
Lẽ ra với tư lịch của ông ta rất có cơ hội tiến thêm một bước, sở dĩ không thành công vì công tác ông ta không ổn.
Nhưng Ma Thái Hướng lúc này đã lui xuống còn làm ra chuyện lớn như vậy, cũng không biết ông ta to gan lớn mật hay là già rồi hóa lẫn, nhưng dù gì thì chuyện này vẫn khiến ông đau đầu.
Dù sao nếu Diệp Khai có chuyện gì thì lão Diệp gia há có thể bỏ qua?
Mắt thấy một hồi đại gió lốc sẽ gió nổi mây phun, đồng chí Giang Thành làm sao còn có tâm trạng đi ngủ?
“Mặc kệ các anh vận dụng thủ đoạn gì, cũng không quản kết quả thế nào, tôi nhất định phải các anh phải đảm bảo Diệp Khai an toàn!” Đồng chí Giang Thành nghiêm khắc ra lệnh qua điện thoại.
“Mao thị Hình ý môn đều là cao thủ, người chúng ta sợ là không đủ lực, trừ phi vận dụng vũ khí hạng nặng.” Người ở đầu dây bên kia nhăn nhó,“Nhưng một khi vận dụng vũ khí hạng nặng sẽ sinh ra ảnh hưởng với an toàn kinh thành, hơn nữa cũng chưa chắc bảo đảm an toàn cho Diệp Khai.”
Vũ khí hạng nhẹ không có lực uy hiếp gì với đám Mao Tổ, nhưng vận dụng vũ khí hạng nặng cũng sẽ chẳng phân biệt được địch ta, như vậy không thể đảm bảo an toàn cho Diệp Khai.
Đối với vấn đề này, quả thật không có biện pháp gì tốt.
“Cục cảnh vệ trung ương không phải có cao thủ sao?” Đồng chí Giang Thành nhíu mày nói,“ Ra lệnh cho bên Lâm Uy lập tức nghĩ biện pháp!”
“ Sau khi đại sư phụ rời khỏi Cục cảnh vệ trung ương thì cũng hết cao thủ .” Đối phương bất đắc dĩ.
“Chẳng lẽ chúng ta không còn người?!” Đồng chí Giang Thành quát lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.