Quan Môn

Chương 722: Không để cho ngươi cản

Thao Lang

09/01/2015

Có lẽ, đây chỉ là kế hoãn binh của Diệp Khai mà thôi, chỉ để giảm bớt cảm giác đối lập đối với quần chúng Lăng Cương?

Nhưng mà nhìn biểu hiện của Diệp Khai lại là vô cùng tự nhiên, không hề giống như kiểu nghĩ môt đằng nói môt nẻo. Điều này cũng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Bởi vậy, trong phòng lại bắt đầu có tiếng xì xầm bàn tán với nhau.

- Giữ yên lặng, bây giờ đang trong cuộc họp. Phải thật sự nghiêm túc.

Thiệu Giang Bình ho khan môt tiếng, ý bảo mọi người không nên nói lung tung lộn xộn, sau đó lại hỏi Diệp Khai:

- Bí thư Diệp, xin anh cứ tiếp tục đi.

Diệp Khai gật đầu, lại nói hai câu:

- Hi vọng lúc mà tổ công tác tới kiểm tra, mọi người có thể tích cực phối hợp, làm cho xong chuyện này sớm môt chút, mọi người đều có lợi hết cả.

Đối với thái độ này của Diệp Khai, mọi người vẫn tương đối hoan nghênh.

Dù sao, làm việc bên trong nhà máy lại có rất nhiều người của tố công tác do Quốc hội cử xuống đứng quanh kiểm tra, ai cũng thấy rất bất tiện. Chẳng những phải bao ăn bao ở cho họ, lại còn phải để người ta tự do moi móc tật xấu của mình, nếu như thế mà còn thấy vui vẻ sung sướng thì thật đúng là gặp quỷ đâu.

Sau đó mọi người lại cùng nhau quyết định nhân viên sẽ phụ trách làm việc cân đối giữa nhà máy cùng tổ công tác của Quốc hội, thế mới xem như xong việc.

- Bí thư Diệp, xin mời đi tới nhà khách nghỉ ngơi môt chút ạ.

Thiệu Giang Bình nói.

- Cũng được.

Diệp Khai gật đầu, khẽ biểu thị đồng ý.

Người phụ trách của nhà khách Lăng Cương chính là Cao Thiên Hà, lão đã sớm đứng ở cửa nghển cổ chờ họ rồi.

Lúc đoàn xe đi tới đó, thấy mười mấy nhân viên phục vụ của nhà khách đều đang mặc sườn xám đỏ thẫm đứng chờ. Ngay cả mấy người đầu bếp cũng đứng thành môt hàng, nhìn thật sự phô trương.

Đúng là chỉ còn thiếu đúng đám học sinh tiểu học đứng cầm vòng hoa, cờ đuôi nheo vẫy vẫy rồi hô lớn : “Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh” mà thôi.

Diệp Khai nhìn nhìn rồi âm thầm gật đầu, trong lòng tự nhủ tên Thiệu Giang Bình này vẫn không tệ, nhà khách cũng có quy có củ, chỉ là không biết tình hình bên trong ra sao mà thôi?

Lần đầu tiên được tiếp đãi tổ công tác của Quốc hội cử ra, Cao Thiên Hà cũng thấy hơi lo lắng, lúc chạy tới đón tiếp, thiếu chút nữa còn không biết phải nói làm sao, cũng may là nhất thời còn chưa làm gì để mất mặt, trong lòng lão thật quá hồi hộp lo lắng.

Xem sắc mặt của tổng giám đốc Thiệu, dường như cũng không để ý tới, điều này làm cho Cao Thiên Hà cũng bớt lo lắng, ngược lại còn thấy có chút vui mừng, ít nhất không bị trách phạt gì là được rồi.

Dựa theo yêu cầu của Thiệu Giang Bình, Cao Thiên Hà đã sớm chuẩn bị kỹ càng hết rồi, tuy rằng phải tiếp đãi nhiệt tình, chu đáo, nhưng tiêu chuẩn tiếp đãi lại nhất định phải tuân theo những quy định nghiêm khắc. Từ đồ ăn cũng đều phải chu toàn, tránh việc tổ công tác nói là tiếp đãi không chu đáo thì đúng là khổ rồi.

Nhưng mà lão thật sự bàn với đám đầu bếp, nhất định phải bỏ chút công sức vào phục vụ, nhưng lại không được phô trương quá đáng, vừa phải làm cho người ta vừa nhìn thấy đã hai mắt tỏa sáng, lại phải làm việc lưu loát đẹp đẽ môt chút nữa.

Hơn nữa lão cũng cố ý truyền đạt chỉ thị của tổng giám đốc Thiệu, tuy rằng người của tổ công tác tới đây là để tìm tối bới móc tật xấu của mọi người, nhưng những nhân viên phục vụ tuyệt đối không thể biểu lộ ra thái độ dối kháng, nhất định phải phục tùng, nghe theo sắp xếp của họ, lại phải phục vụ thật nhiệt tình, biểu hiện hòa hảo, để cho những lãnh đạo đó có thể cảm nhận được sự hiếu khách của Lăng Cương.

Vì để chắc chắn chuyện này, Cao Thiên Hà còn cố ý mở mấy cuộc họp, tìm phương án tiếp đãi.

Mấy lần cân nhắc xong, hắn cảm thấy cho dù là tiếp đãi nguyên thủ quốc gia cũng có thể ứng phó được tốt đẹp nữa.

Kỳ thật nhà khách của Lăng Cương rất cao cấp, dù sao Lăng Cương cũng là xí nghiệp lớn, lợi nhuận hàng năm lên tới bốn năm trăm triệu tệ. Chẳng phải nói chơi chứ vấn đề tài chính thì vô cùng đầy đủ, cho nên nhà khách Lăng Cương cũng là đơn vị lớn, nghênh đón rất nhiều đoàn khách tới công tác. Toàn bộ những đầu bếp ở đây đều là những đầu bếp đẳng cấp quốc gia, thậm chí còn có mấy đầu bếp cao cấp ở lại nữa, điều kiện còn cao hơn cả với những khách sạn bình thường trong tỉnh nữa.

Ở phương diện này, Thiệu Giang Bình đúng là cam lòng cam dạ bỏ tiền ra, bởi vì hắn biết rõ anh chỉ có làm cho người ta cảm thấy ăn uống thoái mái, tâm trạng của họ tốt rồi thì ý nghĩ muốn đào bới gì đó cũng sẽ không gay gắt như trước nữa. Trái lại mà nói thì cảm giác đối kháng của họ lại càng nghiêm trọng hơn, động lực để họ làm việc này lại càng lớn hơn nữa, Lăng Cương cũng sẽ gặp phải phiền toái lớn hơn nhiều.

Đám người Diệp Khai được Cao Thiên Hà dẫn dắt, nhìn nhìn điều kiện phòng ở mà bọn họ sắp xếp, lại nói chuyện thân thiết mấy câu với đám nhân viên phục vụ.

- Bí thư Diệp, đầu bếp ở đây cũng chúng tối, cho dù thấp nhất cũng là đầu bếp cấp quốc gia đó.

Cao thiên Hà giới thiệu với Diệp Khai.

- Không cần phiền toái như thế, giống như bình thường là được rồi, quan trọng nhất ăn uống thoải mái là được.

Diệp Khai nhẹ gật đầy, chào hỏi với hai người dầu bếp, sau đó còn nói thêm:

- Không cần phải nổi tiếng làm gì, cũng đừng làm mấy đồ quý hiếm gì đó, những đồ ăn bình thường nhất là được rồi. Những đồng chí này ở chỗ chúng tôi quanh năm ra ngoài bôn ba, dạ dày cũng không tốt cho lắm, cho nên những đồ ăn quá kích thích thì miễn đi, dùng ôn hòa trung dung làm chủ đạo nhé.



- Thế thì dễ làm rồi, các vị lãnh đạo có yêu cầu gì thì xin cứ nói, chúng tôi nhất định ghi nhớ ký, sau đó lúc làm đồ ăn nhất định sẽ lưu ý.

Đầu bếp lại thấy chuyện này vô cùng đơn giản.

- Bí thư Dương, chuyện này ông tới kiểm lại môt chút, sau đó làm việc với đầu bếp đi.

Thoáng chốc, Diệp Khai lại đẩy công việc sang cho Phó Bí thư Dương Thuận Hinh.

- Được.

Dương Thuận Hinh lập tức đồng ý.

Mọi người nhao nhao chạy vào gian phòng của mình xong, Diệp Khai liền bắt chuyện với Chủ tịch thành phố Tề Vũ Thanh:

- Chủ tịch thành phố tề, tới phòng tôi nói chuyện mấy câu đi.

Tề Vũ Thanh nghe xong, trong lòng thấy có chút tò mò, không biết Diệp Khai có chuyện gì muốn nói. Nhưng mà lão vẫn không lên tiếng, đi theo Diệp Khai vào trong phòng.

Người bên ngoài thấy thế cũng có chút hồ nghi, không biết hai vị lãnh đạo này lại định làm chuyện gì.

Hai người vào trong phòng xong, Diệp Khai nhìn xung quanh, cảm thấy phòng cũng đủ rộng rãi, cũng khoảng chừng hai trăm mét vuông, được cho là tiêu chuẩn của phòng Tổng thống, bố trí đúng thật tráng lệ.

- Ha ha, bên Lăng Cương này quả nhiên là đại tài khí thông, không tiếc tiền của mà.

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

- Điều này thì đúng thật, Lăng Cương thường xuyên phải tiếp đãi môt số nhân vật quan trọng, nói ví dụ như môt số khách là thương gia nước ngoài, cho nên vẫn luôn coi trọng việc tiếp tiếp khách. Đầu bếp ở đây thậm chí còn có thể làm được cả những món ăn Pháp nữa cơ.

Tề Vũ Thanh lập tức đáp lại.

Nói tới chuyện này, Thiệu Giang Bình thật ra cũng là môt nhân vật khá tầm cỡ. Tuy rằng bản thân hắn ngoại ngữ thật kém, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới việc chú ý tới những việc buôn bán nước ngoài, cùng phân tích những nhu cầu của thị trường hải ngoại.

Hôm nay Lăng Cương sản xuất rất nhiều đồ vật, không chỉ có được tiếng tăm lớn trong thị trường trong nước, mà ở ngay cả môt số quốc gia hải ngoại cũng có bước tiến nhất định. Nhất là môt số thiết bị thông dụng do bọn họ làm ra được các quốc gia Đông Nam Á rất yêu chuộng, giá cả vừa phải, chất lượng lại cũng khá, khó được nhất chính là bảo hành sửa chữa thuận tiện, cho nên thị trường rất rộng rãi.

Từ những phương diện này tới xem, Thiệu Giang Bình thật sự là khá xứng chứng hơn so với môt số lãnh đạo của các nhà máy quốc hữu khác.

- À việc hợp tác thương mại quốc tế rất là quan trọng, nhưng mà đám người nước ngoài thì thật rất dễ nắm đuôi, chỉ cần có lợi thì với họ chuyện ăn uống gì cũng chẳng thành vấn đề hết.

Diệp Khai nói:

- Tôi cũng từng có thời gian tiếp xúc với người nước ngoài, cảm thấy bọn họ rất ưa chuộng, cũng rất muốn nếm thử những món cơm tàu của nước chúng ta.

- Người ngoại quốc ăn cơm tàu, chúng ta lại ăn cơm tây, đều là ham của lạ mà thôi. Điều này cũng là có thể hiểu được.

Tề Vũ Thanh gật đầu đồng ý nói:

- Nhưng mà đối với chuyện phòng ở thì thường ai nấy vẫn thích ở nhà theo phong cách truyền thống của minh hơn.

- Nghe nói Chủ tịch thành phố hiện tại đang cố gắng theo đuổi chức vụ Chủ tịch tỉnh?

Diệp Khai đột nhiên hỏi.

- À?

Tề Vũ Thanh lập tức sửng sốt, không biết tự nhiên sao Diệp Khai lại biết chuyện này, đồng thời trong lòng lão cùng tràn đầy nghi kị, không rõ Diệp Khai nhắc tới chuyện này là xuất phát từ mục đích gì? Lão suy nghĩ môt chút rồi mới cẩn thận mà hỏi thăm:

- Bí thư Diệp, lời này hình như có ẩn ý gì hay sao? Xin thứ lỗi cho tôi ngu dốt, không hiểu ý của anh lắm.

- Ha ha, chính là hỏi thăm môt tiếng mà thôi.

Diệp Khai thấy dáng vẻ của Tề Vũ Thanh giống như gặp phải đại địch không bằng, lập tức lắc lắc đầu, nở nụ cười:

- Tối cũng có quan hệ khá tốt với Bộ trưởng Niếp Vân Phi trên trung ương, tự nhiên nghe ông ấy nhắc tới chuyện bên này của các ông, nghe nói ông cũng là ứng cử viên khá được chú trọng đấy chứ.

- Bí thư Diệp có quan hệ rất gần gũi với Bộ trưởng Niếp hay sao.



Tề Vũ thanh nghe xong, lập tức có chút giật mình.

Niếp Vân Phi chính là Bộ trưởng phụ trách về nhân sự, đồng thời cũng là Ủy viên của Cục chính trị trung ương, lãnh đạo cấp Phó quốc, thân phận cung dịa vị đều rất đặc biệt. Thế mà Diệp Khai còn nói quan hệ của hắn với Niếp Vân Phi cũng khá ổn. Bốn chữ “quan hệ khá ổn” này còn có thể hiểu sâu xa hơn nữa, không chừng hai người này còn có môt số quan hệ bên trong nữa không chừng.

Cẩn thận suy nghĩ kỹ lại môt chút, Diệp Khai còn trẻ như thế đã có thể đảm nhiệm chức vụ Bí thư ub kttt thành phố, làm cán bộ cấp trưởng ban, nếu như không có bối cảnh thâm hậu thì tuyệt đối không làm được tới độ này.

- Quan hệ cũng bình thường mà thôi, coi như có thể nói chuyện được.

Diệp Khai thuận miệng đáp môt tiếng, nói:

- Thật ra muốn lên chức, thì với điều kiện hiện tại của Chủ tịch thành phố là khá đủ rồi, chỉ là bên trên còn có chút khúc mắc, quan hệ bên trong tỉnh cũng cần phải đả thông mới được. Xin thứ cho tôi nói thẳng, trong thời điểm mấu chốt này, Chủ tịch thành phố Tề mà cứ canh me ở thành phố Lăng Thành này thì đúng là môt hành động không hề sáng suốt nha.

Tề Vũ Thanh nghe xong, trong lòng thấy có chút kỳ quái, không biết Diệp Khai nói chuyện này là xuất phát từ nguyên nhân gì.

Nhưng mà hắn lại suy nghĩ môt chút, vẫn rất chân thành đáp lại:

- Lời nói mặc dù là như thế, nhưng mà Bí thư Diệp cũng đã tới Lăng Thành rồi, Bí thư Lí của chúng tôi lại không có ở đây, tôi làm Chủ tịch thành phố thì cũng không thể không quan tâm, nếu như thế thì đúng là quá thất lễ rồi. Về phần những chuyện khác thì đành cứ tùy thế vậy, dù sao công việc tôi cũng đã làm tới được từng bước như thế, những đồng chí lãnh đạo hẳn là cũng có thể thấy được rõ ràng.

Diệp Khai nghe thấy lão nói như thế, cũng hiểu ra Tề Vũ Thanh đây chúng là đang nghĩ môt đằng nói môt nẻo, thế nên liền đáp lại:

- Chủ tịch thành phố Tề, câu này nói đúng là không thật lòng rồi, tôi có ý nói chuyện riêng với ông, chỉ là muốn nói với ông môt tiếng, lần này tôi xuống đây cũng không có ý định gây chiến, cũng không muốn lật đài ông, hay ảnh hưởng tới tiến độ lên chức gì của ông cả. Lần này tôi tới đây không phải tha chân sau của ông!

Tề Vũ Thanh nghe thấy Diệp Khai nói thế, không khỏi hai mắt sáng ngời, chỉ là câu nói này của Diệp Khai tột cùng là tin được bao nhiêu thì thật vẫn làm cho lão thấy hoài nghi.

Đầu năm nay, những người trong giới quant trường thật sự là rất nhiều lần khẩu thị tâm phi rồi.

- Cái gì, hắn nói như thế sao?

Chu Hiền Minh nghe điện thoại của Tề Vũ Thanh xong lập tức giật mình mà hỏi thăm.

- Đúng vậy, hắn mời tôi một mình tới phòng của hắn, lại cố ý nói tới chuyện này.

Tề Vũ Thanh cản thấy chuyện này khó có thể quyết định, vì vậy liền nói hết cho lãnh đạo của mình nghe.

- Chỉ là tôi không thể nào đoán được dụng ý của hắn là ra sao chứ?

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Tề Vũ Thanh thật sự thấy hoài nghi.

Theo lý mà nói, Diệp Khai vốn cũng chẳng thân quen gì lão, trước đó cũng chưa từng gặp nhau bao giờ. Nhưng lần này tới Lăng Cương làm việc thì xác thật cũng có chút suy nghĩ đối đầu với Diệp Khai.

Thế nhưng lúc này Diệp Khai đột nhiên tỏ ra thái độ hữu hảo, biểu thị ra thiện ý nhất định, Tề Vũ Thanh trong lòng đắn đo không biết làm thế nào.

Rốt cuộc tên Diệp Khai này có ý gì cơ chứ?

Chu Hiền Minh nghe xong lời kể của Tề Vũ Thanh, vốn đã trầm mặc sau đó mới lên tiếng nói:

- Vũ Thanh, nếu anh có thể tin tưởng hắn, nhưng mà bởi như thế, ngược lại anh lại thiếu hắn một ân tình to lớn rồi.

- Lãnh đạo cũ, hẳn là người biết rõ lai lịch của hắn chứ?

Tề Vũ Thanh có chút tò mò hỏi thăm.

- Tôi cũng là nghe anh nói chuyện ở thành phố Lăng Thành mới cố ý hỏi thăm một chút, thế mới biết được thân phận của Diệp Khai này.

Chu Hiền Minh có chút cảm khái nói với thư ký tiền nhiệm của mình:

- Con người này có địa vị rất lớn, là cháu trai của Diệp lão tử Diệp Tương Kiền, con trai của đồng chí Bí thư thành phố Minh Châu, Diệp Tử Bình.

- Lợi hại như thế sao?

Tề Vũ Thanh nghe xong lập cả kinh, không khỏi nói câu:

- Khó trách tuổi còn trẻ như thế đã là cán bộ cấp trưởng ban! Nhưng mà để cho người có xuất thân như thế tới làm việc ở Ủy ban Kỷ luật Thanh tra, lãnh đạo bên trên tuyển cũng chuẩn thật nha,

Hắn nói lời này cũng là có lý.

Công tác của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra cũng không dễ làm thế, đây là những nhận thức chung mà ai cũng biết, làm việc không được nơi lỏng quá, vì như thế thì chẳng có tác dụng gì, không có ai sợ, không có được hiệu quả trị bệnh cứu người; nhưng nếu làm việc quá nghiêm chính, lập tức liền có rất nhiều người thấy ngữa mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook