Quan Môn

Chương 621: Không phải là không có biện pháp giải quyết.

Thao Lang

08/01/2015

Quả nhiên, Ninh Sương đang ở trong lòng Diệp Khai, hơi quẩy người một cái, nhìn thấy không có hiệu quả gì liền không động đậy nữa.

Mà Diệp Khai cũng cảm nhận được xúc cảm của mỹ nữ đang nằm trong lòng mình thoáng cái đã bình tĩnh rồi.

Rất rõ ràng cô nàng rất hưởng ứng hành động của Diệp Khai, làm cho hắn cảm nhận thiết thực sự bảo vệ của hắn dành cho cô, cũng để Diệp Khai quyết tâm dũng cảm đối mặt với tình cảm của hai người.

Trước kia cô cùng Diệp Khai thường xuyên trò chuyện, nhưng sau khi các thành viên khác trong đội biết rõ thân phận của Diệp Khai thì cũng không có thiện cảm lắm về chuyện giữa hai người họ. Mặc dù bề ngoài mọi người cũng chẳng nói thêm gì, nhưng trong lòng họ nghĩ ra sao thì Ninh Sương vẫ hiểu rõ.

Trong đội, Ninh Sương cũng không để lộ thân phận của mình, cho nên mọi người cũng chỉ nghĩ cô là cô gái có xuất thân không tệ, là bạn học gia đình giàu có chút mà thôi.

Đối với nhân vật lớn lao vĩ đại như công tử Diệp gia, một học sinh bình thường như Ninh Sương mà nói, ngoại trừ có được vẻ ngoài xinh xắn, cùng dáng người quyến rũ thì cũng chỉ có chút năng khiếu về âm nhạc là đáng chú ý. Cô gái xinh đẹp như Ninh Sương mặc dù là đại tiểu thư con nhà giàu, đa phần ai cũng chỉ ham thích vẻ ngoài của cô mà thôi.

Số con ông cháu cha có thể chính thức đồng ý đón các cô gái con nhà giàu như cô về nhà là rất ít. Dù sao một số gia đình phú hào trong giới chính trị

Căn cứ vào những nguyên nhân như thế, những người như cô muốn được gả vào gia đình phú hào thật sự là rất khó. Mặc dù đã được như ước nguyện đi nữa thì thời gian sau này cũng sẽ không thoải mái gì.

Cho nên mọi người cũng không coi trọng quan hệ của Ninh Sương cùng Diệp Khai lắm.

Chỉ là đêm nay, chợt thấy hai người họ cùng xuất hiện trước mặt mọi người, lần đầu tiên lại để lộ ra những cử chỉ thân mật mà chỉ những cặp tình nhân mới có, ai ai cũng sợ hãi thán phục. Hóa ra Ninh Sương đã sớm thân mật với anh chàng Diệp công tử tới mức độ đó rồi.

Phải biết rằng, nếu như trong lòng không thật sự tự nguyện tiếp nhận thì một người con ông cháu cha như Diệp Khai nhất định không muốn công khai quan hệ của hai người họ trước mặt mọi người.

- Từ xa kia đã nhìn thấy hai người, thật là ân ái nhá.

một cô gái vừa cười vừa nói.

- Đúng thế mà, chúng tôi là bạn học từ hồi cấp 3, tình cảm rất thân thiết.

Diệp Khai vừa cười vừa nói:

- Lúc trước chúng tôi không học chung lớp, vì theo đuổi cô ấy, tôi phải bỏ biết bao nhiêu công sức đó. Cô ấy là Ủy viên phụ trách văn nghệ, tôi liền đặc biệt luyện ca hát, mới có cơ hội cùng cô ấy lên sân khấu biểu diễn. Sau đó tôi còn phải phí mất bao nhiêu tâm tư mới xem như có được thiện cảm của cô nàng. Qua bao nhiêu năm như thế mới tán đổ được Ninh Đại mỹ nhân này đó.

- Cảm động như thê sao, Ninh Sương chưa từng kể cho chúng tôi nghe về những chuyện này nha.

một cô bé khác liền cảm khái nói:

- Tôi nói vì sao bao nhiêu công tử đẹp trai theo đuổi Ninh đại mỹ nữ của chúng ta như thế, thế mà cô nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng cho ai bất kỳ cơ hội nào. Hóa ra là trong lòng cô nàng đã có Diệp công tử từ lâu rồi.

- Ha ha, thật sao?

Diệp Khai cười nói:

- Nghe mấy cô nói như thế, tôi thấy thật là vui nha. Hai người chúng tôi được ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, bình thường chỉ có thể dùng điện thoại liên lạc thôi. Các cô đừng nói, lúc bận rộn công tác tới mức không để ý hết, trong lòng tôi cũng thấy lo lắng đấy. Thật lo có chàng đẹp trai nào đó lừa mất Sương nhi của tôi, giờ mới biết trong lòng Sương nhi thì tôi vẫn có vị trí rất quan trọng nha.

Mấy cô gái nghe xong cười rộ lên, đều cảm thấy anh chàng Diệp Khai này thật vui tính, lại có gia thế tốt như thế, hơn nữa ngoại hình lại rất đẹp trai. Thật đúng là ngàn vạn sủng ái kiêm công tử con nhà giàu, lại hết lần này tới lần khác luôn chăm chút bảo về Ninh Sương như thế, có thể nói là đối tượng tốt nhất trong lòng tất cả đám con gái ở đây.

Cũng chẳng biết Ninh Sương sao lại tốt số như thế chứ, lại gặp được người đàn ông tốt như Diệp Khai.

- Thật là hâm mộ hai người nha.

Đội trưởng Tôn Lộ liền cảm khái nói, hiển nhiên là cô nàng nghĩ tới chuyện của bản thân mình, sắc mặt cũng ảm đạm đi nhiều.

Kỳ thật trong đám con gái này dù ít dù nhiều đều gặp phải vấn đề về tình cảm. Bên trong giới văn nghệ quá phức tạp, không phải ai cũng có điều kiện giống như Ninh Sương, có thể trực tiếp cự tuyệt sự hấp dẫn của những tên tâm thuật bất chính, cho nên khi họ hâm mộ hai người Ninh Sương cùng Diệp Khai thì cũng sẽ cảm thấy thương xót cho tình cảnh của mình.

Mặc dù bây giờ tất cả mọi người ai ai cũng vui mừng ở chung với nhau phát triển nhạc cụ dân gian, nhưng mà mười năm sau thì sao, khi mà tuổi thanh xuân cũng đã không còn, nếp nhăn nơi khóe mắt đã bắt đầu vụng trộm xuất hiện, lại có mấy người có được tình yêu hoàn mỹ cùng gia đình hạnh phúc chứ?

Đối với mấy cô gái mà nói thì đó là số mệnh các cô khó tránh khỏi.

- Không cần hâm mộ chúng tôi…

Diệp Khai ôm lấy Ninh Sương, nói với mấy cô gái:

- Có một câu châm ngôn thế này: cái gọi là các hữu nhân duyên mạc tiện nhân, thật ra chỉ cần mỗi người kiên trì lý tưởng của mình thì cũng sẽ không bị vận mệnh đánh bại, tôi tin mỗi người các cô đều sẽ tìm được tình yêu thật sự của bản thân mình.

Ngừng một chút sau, Diệp Khai lại còn nói thêm:



- Ừm, tôi đã xem qua hợp đồng mà Diệp tổng ký với các cô, điều kiện cũng không phải là những hợp đồng giống như ký với minh tinh, nhưng là nếu như các cô có thể đưa thành tích của dàn nhạc lên đạt đúng tiêu chuẩn, tôi sẽ bảo Diệp tổng có báo đáp xứng đáng cho các cô.

- Báo đáp xứng đáng như thế nào chứ?

Tôn Lộ lại vô cùng quan tâm tới vấn đề này.

- Ha ha, ít nhất cũng tương đương với việc các cô được gả vào gia đình phú hào rồi, thấy sao đây?

Diệp Khai cười nói.

- Oa, thật như thế sao?

- Nếu là như thế thì tốt rồi, sau này cho dù có bỏ nghề thì tôi cũng có thể làm được chuyện mà bản thân mình muốn làm.

- Thế thì phải rất nhiều đó, công ty sẽ đáp ứng sao?

- Diệp tổng giám đốc là anh trai của Diệp công tử, làm sao lại có thể không đáp ứng cơ chứ?

Mọi người nghe xong, quả nhiên đều vô cùng hưng phấn, dù sao chuyện từ nay về sau như thế nào đều không ai nõi rõ ràng được, nhưng là nếu như có được mức thu nhập tốt, lại còn được bồi thường xứng đáng mà nói thì hợp đồng dài mười năm như thế thật chẳng đáng là gì.

Khoảng thời gian thanh xuân xinh đẹp nhất lại được lưu giữ trong ký ức của biết bao nhiêu người, đồng thời lại có được tiền tài hồi báo phong phú, đại khái cũng chẳng có chuyện gì có thể làm cho các cô vui mừng tới như thế.

- Ninh Sương, Diệp công tử, tôi sớm chúc hai người bách niên giai lão!

Tôn Lộ cao hứng hô lên.

Thấy các cô nàng ồn ào như thế, mặt Ninh Sương cũng đỏ lên, hiển nhiên là cảm thấy thẹn thùng.

Nhưng mà trong lòng cô lại vô cùng rõ ràng, mặc dù là Diệp Khai thể hiện ra thái độ như thế trước mặt bạn bè của cô, nhưng tới lúc đó người mà anh lấy làm vợ sẽ không thể là cô được.

- Không sao, một người như anh, chắc chắn có thể lấy được giấy hôn thú với em mà, chính là loại thật sự, chỉ là không thể cho em công khai trước mặt mọi người, nhưng là trong đám bạn bè của em thì em chính là Diệp phu nhân có cưới có hỏi đàng hoàng.

Diệp Khai hiểu rõ tâm tư của Ninh Sương, liền thầm thì lặng lẽ nói vào tai cô.

Nghe xong câu nói của hắn, Ninh Sương ngẩng đầu lên, biết rõ đây chính là đặc quyền mà chỉ hào môn thế gia mới có được, nhưng là vẫn có chút canh cánh trong lòng, nói:

- Là một trong số Diệp phu nhân chứ.

Diệp Khai cười hắc hắc:

- Nói cái gì thế, Diệp phu nhân chính là Diệp phu nhân, không phải là một trong số hay số trong một gì hết.

- Tin anh mới lạ đấy…

Ninh Sương oán trách nói một câu.

Nhưng mà trong lòng Ninh Sương vẫn có chút ít nghi hoặc về câu nói của Diệp Khai, nếu người bình thường thì còn đỡ hơn, nhưng Diệp Khai dù sao cũng là cán bộ cao cấp, đã làm chuyện như thế mà bị người ta nắm được thóp thì vô cùng phiền toái rồi.

- Chuyện này em không cần lo lắng làm gì.

Diệp Khai nói:

- Người giống như anh, cho dù có bốn, năm thân phận cũng không có vấn đề gì, cũng sẽ không có ai tới truy cứu cả, trừ phi là làm gì hơi quá đáng, chứ bằng không thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì đâu.

- Rõ ràng như thế sao?

Ninh Sương nghe xong, không khỏi vô cùng nghi ngờ điều này, rõ ràng là đảo lộn hoàn toàn thế giới quan của cô rồi/

- Có một số việc là nói không thể rõ ràng được, đến lúc đó em sẽ biết.

Diệp Khai cũng không biện giải rõ ràng làm gì, chỉ là an ủi cô không nên suy nghĩ gì bậy bạ chuyện này cuối cùng vẫn có thể giải quyết được mà thôi.

Thật ra với tình hình của Diệp Khai thì đương nhiên có thể sắp xếp nhiều thân phận để ngụy trang, đương nhiên là bảo mật với bên ngoài, mà đối nội thì cũng có thể dùng lý do cần thu nhận thêm người để qua loa tắc trách. Dù sao Diệp Khai cũng thuộc loại nhân vật có thân phận nhạy cảm, Thiếu tướng Phó Cục cảnh sát trung ương- thân phận này rất có lợi cho hắn, chính là thuận tiện sử dụng thân phận hợp pháp để che dấu bản thân mình.



Cho nên những chuyện mà đàn ông bình thường sẽ đau đầu nát óc thì với Diệp Khai lại chẳng có gì mà không giải quyết được cả.

Về phần thân phận Bí thư Ủy ban Thanh tra Kỷ luật hiện tại chỉ có thể coi là một phân thân quan trọng của hắn mà thôi.

Tuy rằng Ninh Sương cũng không rõ ràng Diệp Khai có cách giải quyết thế nào, nhưng thấy hắn khẳng định như thế thì đương nhiên cũng sẽ không hoài nghi nữa. Dù sao thân phận của hắn cũng không giống với người bình thường.

Ninh Sương tuy không muốn chia sẻ Diệp Khai với người khác, nhưng chuyện cho tới bây giờ rồi thì ngoại trừ con đường này thì cô cũng không nghĩ mình còn lựa chọn nào tốt hơn nữa, cũng không thể miễn cưỡng bản thân mình lấy một người mà mình không yêu.

Chỉ hi vọng là biện pháp của Diệp Khai hữu hiệu, cô có thể ăn nói được với bố mẹ mình.

Đương nhiên rồi, đến lúc đó thân phận của Diệp Khai nhất định là sẽ thay đổi, nhưng tên tuổi khả năng là giống nhau.

Đám con gái đều đang ở trong khách sạn này, Ninh Sương cũng ngại phiền toái, cũng chưa từng trở lại nhà ở thủ đô. Dù sao cha mẹ cô cũng ở Minh Châu, căn nhàn bên này cũng lâu lắm không ai ở, cũng không ai dọn dẹp rồi, chỉ ở tạm một thời gian cũng không nhất thiết phải thế, dứt khoát ở lại khách sạn, mọi người ở lại cùng nhau cũng tiện quan tâm giúp đỡ lân nhau.

Diệp Khai đưa các cô qua đó liền trở về nhà.

Nhưng mà mới hơn mười giờ tối lại nhận được điện thoại, làm Diệp Khai vừa mới nằm ngủ lại phải thức dậy.

- Xin chào, tôi là Diệp Khai.

Diệp Khai đang hơi mơ màng, mấy ngày gần đây đều có việc, vừa ngả lưng xuống ngủ, muốn ngủ ngon giác lại không ngờ bị điện thoại đánh thức, trong lòng Diệp Khai vô cùng khó chịu, giọng nói cũng không khách khí cho lắm.

Dù sao với hắn mà nói người có thể hạ nhục được hắn cũng chẳng có mấy, hơn nữa mấy người này đa phần đều bao dung khi hắn xấu tính.

- Xin chào Bí thư Diệp, tôi là thư ký Quan Hạc của Bí thư Nhạc Sơn.

Giọng nói trong điện thoại khá lạnh, lại nghiêm túc, chính là thư ký của Bí thư Nhạc Sơn gọi điện tới.

- Xin chào thư ký Quan, có chuyện gì không?

Diệp Khai có chút kinh ngạc dò hỏi.

Trước nay hắn cũng không có quan hệ gì với Quan Hạc, đối phương lại gọi điện thoại tới trong giờ muộn như thế, hiển nhiên không phải là rảnh quá kiệm chuyện rồi.

- Xin chào Bí thư Diệp, Bí thư Nhạc đã tới Bắc Kinh, biết anh đang ở đây liền hẹn anh sáng mai gặp mặt.

Trong điện thoại, Quan Hạc nói.

- Sáng ngày mai… được, xin cứ nói thời gian với địa điểm đi.

Diệp Khai hơi do dự một chút rồi lại đồng ý.

- Nếu như không có vấn đề, vậy đúng chín giờ sáng mai nhé, ở văn phòng làm việc cơ sở của tỉnh Hà Đông ở Bắc Kinh.

- Được.

Diệp Khai gật đầu đồng ý.

Buông điện thoại xuống xong, trong khoảng thời gian ngắn Diệp Khai lại không ngủ được nữa, liền mở đèn, ngồi dậy, sau đó rút một điếu thuốc ra. Đúng lúc định châm điếu thuốc hút thì lại phát hiện trong tay không có bật lửa, nhưng mà hắn cũng không quá nghiện thuốc, liền dứt khoát buông điếu thuốc xuống, sau đó đứng lên rót cho mình chén nước.

Bí thư Nhạc Sơn đột nhiên vào Bắc Kinh, hiển nhiên không phải là rảnh rỗi quá đi dạo chơi rồi. Nhân vật lớn như ông ta mà tới thủ đô không phải họp hành thì chính là hẹn khách quan trọng. Chỉ là gần đây Diệp Khai cũng biết rõ hơn một chút về tình hình của tỉnh Hà Đông, đơn giản là biết một số vấn đề, chính là phát triển kinh tế, với lại giải quyết vấn đề lịch sử còn sốt lại. Nếu như có nhiệm vụ nào càng bí mật hơn nữa thì khẳng định chính là dọn dẹp thế lực ngoan cố ở địa phương.

Trong phương diện phát triển kinh tế, nghe nói gần đây có hợp tác chung với một xí nghiệp phía nam, chủ yếu là về phương diện chế tạo lại sợi dệt hóa học. Nội dung giải quyết vấn đề lịch sử còn sốt lại chính là chuyện chuyển giao khoảng sản đặc biệt cho bên quân đội mà Nhị lão gia tử đã nói với Diệp Khai. Còn nói dọn dẹp thế lực ngoan cố ở địa phương thì nhiệm vụ này cũng hơi nặng nề, mặc dù nói Bí thư Nhạc Sơn bắt đầu bắt tay vào thiết kế bố cục, nhưng muốn nhìn thấy hiệu quả thì không thể chỉ trong khoảng thời gian ngắn được.

Diệp Khai tính toán một hồi, cảm thấy điểm mấu chốt lần này Bí thư Nhạc Sơn tới chính là vì hai khả năng sau.

Ngồi trong chốc lát, định tiếp tục đi ngủ thì Lê Đại lại gọi điện thoại tới.

- Cậu hai, chuyện câu dặn dò có thay đổi/

Trong điện thoại, Lê Đại nói.

- Tình hình ra sao rồi?

Trong lòng Diệp Khai tự nhủ tôi giao bao nhiêu chuyện, sao biết được là cái nào chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook