Quan Môn

Chương 641: Kiên quyết phủ nhận.

Thao Lang

08/01/2015

Bệnh viện ung bướu chính là bệnh viện sự quản lý trực tiếp của Bộ y tế, thành phố không thể nhúng tay vào được. Bọn họ tới từ Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố đương nhiên là phải biết vô cùng rõ ràng những chuyện này rồi. Nhưng bọn họ vẫn cố tình nhúng tay vào, thế có nghĩa là họ cũng có tay trong, hoặc có chỗ dựa.

Nhưng mà Chủ nhiệm nghĩ tới phía bệnh viện cũng không phải là cơ quan có thể quyết định sơ xuất được, nhất là việc liên quan tới hành vi nhận phong bao phong bì. Nhưng là những người này đều là những người của chính quyền, bệnh viện mà chọc giận bọn họ rồi thì làm sao còn có thể tiếp tục xây dựng phát triển được nữa cơ chứ.

Phải biết rằng rất nhiều bệnh nhân đang đợi, một khi các bác sĩ lại đột nhiên bãi công thì chuyện này đúng là không có cách nào xử lý được.

Có thể nói ban ngành như ngành y tế, cơ quan nha bệnh viện này ai ai cũng biết rõ, nhưng nếu muốn ngăn chặn hành vi nhét phong bao phong bì thì chính những bác sĩ là người đầu tiên không đồng ý.

Nói đùa hay sao chứ, các người đều được bệnh viện chịu trách nhiệm chăm sóc chi trả rồi, lại còn cứ thu phí những hạng mục như thế thì thử hỏi có thể duy trì được bao nhiêu hạng mục chứ?

Không chỉ có bác y bác sĩ làm việc vất vả khổ cực như thế, tiền lương lại còn ít ỏi bạc bẽo, một ngày đứng mười tiếng đồng hồ bên bàn giải phẫu thì nhận chút tiền phong bì thì có đáng là gì cơ chứ?

Đã muốn ngựa chạy thật nhanh lại không cho nó ăn no cỏ, trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng như thế chứ?

Cho nên Chủ nhiệm cảm thấy chuyện này đúng là không ai xử lý được, nếu là chuyện bé xé ra to rồi, rồi rách việc thì khẳng định là không chỉ phía bệnh viện mà ngay cả Ủy ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố cũng bị tóm gáy hết.

- Được, các người đã kiên trì như thế, thế thì tôi cũng chẳng nói gì nữa.

Chủ nhiệm nghĩ thần, dù sao trời cao có sập xuống đi nữa thì vẫn còn có quan to bên trên chống đỡ. Chuyện này có phải đau đầu thì cũng là Viện trưởng phải đau đầu, chứ một Chủ nhiệm phòng ban như mình thì cũng chẳng đáng gì, cần gì phải cứ bám lấy chân bọn họ mà bới lông bới da chứ?

Hắn vừa định lui ra, chợt nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, nghĩ thầm chắc là Viện trưởng cùng mấy vị lãnh đạo đang chạy tới.

- Bí thư Diệp ở đâu?

Viện trưởng Cảnh còn chưa thấy bóng người mà tiếng nói đã vọng tới.

Chủ nhiệm sửng sốt một chút, không biết Viện trưởng Cảnh đang nói chuyện với ai.

- Tiểu Hồ, Bí thư Diệp ở đâu?

Viện trưởng Cảnh thấy được viên Chủ nhiệm liền lại hỏi thêm một lần nữa.

- Vị Bí thư nào cơ?

Chủ nhiệm Hồ bắt đầu ngơ ngác, thất thần hỏi.

- Bí thư Diệp của Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố, không phải nói đang ở chỗ ông hay sao?

Viện trưởng Cảnh nói.

Chủ nhiệm Hồ nghe xong, lúc này mới hơi hơi phản ứng lại, mấy vị của Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố này tới đây, hình như toàn bộ đều là những sếp lớn nha.

Nhưng mà hắn cũng không hiểu rõ lắm ai mới là Bí thư Diệp chứ, hồi nãy nghe bọn họ nói chuyện với nhau, Chủ nhiệm Hồ mới phản ứng lại hóa ra anh chàng thanh niên đi cùng cô tiếp viên hàng không này chính là Bí thư Diệp mà bọn họ nói hay sao?

Chỉ là không biết chàng trai còn trẻ như thế lại đảm nhiệm chức Bí thư gì bên trong Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố chứ?

-Ngài chính là Bí thư Diệp?

Chủ nhiệm Hồ rất cẩn thận hỏi Diệp Khai một câu.

Diệp Khai cũng không lên tiếng, ngược lại Khổng Hữu Đức đứng cạnh hừ một tiếng, nói:



- Vị này chính là Bí thư ban thường vụ của Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố, đồng thời cũng chính là Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra. Các người xem ra còn chưa rõ ràng chuyện này cho lắm, Bí thư Diệp tới thành phố Long Thành công tác còn chưa tới nữa năm, chính là cán bộ cấp Phó ban đó.

- hít…

Chủ nhiệm Hồ nghe xong liền hút vào một ngụm khí lạnh.

Thế nào cũng không thể nhìn ra Diệp Khai còn trẻ như thế đã là Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra rồi chứ? Hơn nữa bình thường Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra cũng chỉ là cán bộ cấp Phó ban mà thôi, thế mà nghe vị Chủ nhiệm Khổng này alji nói Diệp Khai này lại vẫn là cán bộ cấp tỉnh, thế thì chính là cán bộ chức vụ tương đương với chức Chủ tịch thành phố rồi còn gì.

Nếu không phải Bí thư thành ủy Kim Trạch KHải vừa mới được bổ nhiệm hàng ngũ cán bộ tổng Ủy ban Thường vụ của tỉnh ủy thì lão cũng chỉ là cán bộ cấp trưởng ban mà thôi.

Thật sự là quá kinh người rồi, nếu như mấy người này không nói dối thì đúng thật Chủ nhiệm Hồ bi ai nhận ra rằng mình vừa mới trêu chọc vào một vị cán bộ cấp tỉnh. Chuyện này đúng là lớn mà, hắn cũng không dám xem thường lực lượng của người ở Ủy ban Kỷ luật Thanh tra. Người ta chỉ nói một cây thì tuyệt đối có thể làm cho hắn không chống đỡ nổi.

Nhưng mà hắn lại nghĩ lại, bản thân hắn cũng không có khuyết điểm gì trong vấn đề này, nhiều lắm cũng chỉ là lắm mồm một chút mà thôi, cũng không tới mức gặp chuyện gì không may để bị vị Bí thư Diệp này lôi ra cho chó ăn chứ?

- Bí thư Diệp, xin chào. Tôi chính là Viện trưởng của bênh viện, Cảnh Trường Vận, không biết anh tới kiếm tra công việc, cấp dưới lại thông báo chậm nữa.

Viện trưởng Cảnh lúc này cũng đã nhận ra chắc Bí thư Diệp tới bệnh viện ung bướu này cũng chưa được tiếp đãi chu đáo, tức giận nên mới gọi người báo cho bọn họ tới.

Muốn nói Ủy ban Kỷ luật Thanh tra của thành phố thì bình thường cán bộ tới bênh viện ung bướu này có gây chuyện gì, Viện trưởng cũng không quan tâm. Dù sao hắn cùng có quan hệ gần gũi với Phó Bí thư Dương Thuận Hình của Ủy ban ktt, hơn nữa còn có chút tình cảm bạn học. Nếu hơi nói quá lên, hơn nữa với tình huống như của Chủ nhiệm Hồ kia thì cho dù bác sĩ nhận phong bì tuy rằng là hiện tượng không hợp lý, nhưng liên tưởng tới tình hình hiện tại của bệnh viện thì quả đúng là khó ngăn chặn.

Dù sao muốn đẩy bệnh viện theo hướng cổ phần hóa, mà cổ phần hóa thi đương nhiên là phải tự lo lắng lỗ lời rồi. Mọi chuyện đều phải tự bản thân mình tìm cách giải quyết, nào là tiền lương, phúc lợi của đám y bác sĩ, nào là vốn đầu tư xây dựng của bệnh viện, nào là phải mua đủ loại thiết bị, ngoài ra còn có vấn đề huấn luyện cùng tiêu dùng… những mảng này đều cần tới rất nhiều tiền mặt để duy trì.

Nhưng là bây giờ kinh phí của bệnh viện cso hạn, chăm lo được việc này thì lại không chu toàn việc kia. Thiết bị là không thể trì hoãn được, thế thì cũng chỉ còn cách là giảm bớt các phúc lợi của nhân viên rồi. Cũng vì thế nên đám y sĩ, bác sĩ, y tá cùng nhân viên của bệnh viện này đều oán thán. Dựa vào những điểm này, bệnh viện mặc dù biết vẫn tồn tại hiện tượng nhận phong bao phong bì, nhưng cũng không thật sự xử lý nghiêm minh, dù sao đó cũng là có nguyên nhân.

Bệnh viện của anh không đảm bảo được điều kiện sinh tồn của những nhân viên, y bác sĩ, thế thì người ta cũng phải tự mình tìm biện pháp giải quyết cho bản thân thôi

Nói tới tận gốc rế thì đều có liên quan tới vấn đề chế độ, nếu là cũng giống như trước kia, toàn bộ đều là dùng ngân sách của công thì đã không có chuyện này xảy ra rồi. Sau khi ai ai đều không phải lo lắng gì nữa thì muốn làm sao đều sẽ thành như thế.

Nhưng mà Viện trưởng Cảnh nghe thấy bạn học cũ Dương Thuận Hinh của lão nhắc tới Bí thư Diệp Khai của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố này, biết rõ Diệp Khai không phải là người bình thường, thủ đoạn ngoan độc, tâm địa đủ đen tối, khi đã dám xuống tay thì liền không ai có thể áp chế được. Cho dù là Phó Bí thư tỉnh ủy Cố Thành nhìn thấy Bí thư Diệp Khai cũng có phần né tránh, một tên viện trưởng bệnh viện quèn như lão thì làm sao dám đối đầu với Diệp Khai chứ.

Giám đốc Sở Ý tế tỉnh cũng chẳng qua ngang cấp với Diệp Khai mà thôi.

Hơn nữa những chuyện mà Ủy ban Kỷ luật Thanh tra để ý tới vẫn là không có gì phải đáng e ngại cả, dù sao bọn họ vẫn luôn không giống với những ban ngành khác.

- Viên trưởng Cảnh.

Diệp Khai giật giật khóe miệng, xem như thoáng nở nụ cười trong chốc lát, sau đó lại lạnh mặt nói:

- Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố phát hiện quý viện còn tồn tại rất nhiều hiện tượng cùng hành vi kiểu nhận phong bao phong bì, chuyện này nằm trong những chuyện mà nhà nước đã nghiêm cấm rồi. Tôi cảm thấy nhất định phải điều tra một phen xem rốt cuộc tình huống đã nghiêm trọng tới mức nào, sau đó mới cân nhắc xem nên xử trí việc này ra sao.

Hắn trực tiếp đưa ra yêu cầu ngay tại đây, căn bản cũng không thèm quan tâm xem Viện trưởng Cảnh định biện giải ra sao. Cách nói cứng rắn như thế làm cho Viện trưởng nghe thôi cũng đã thấy phiền lòng rồi, trong lòng tự nhủ mọi người đều là lăn lộn để kiếm cơm ăn, có nhất định phải ép người ta quá đáng như thế hay không?

- Tôi cảm thấy hẳn là không nghiêm trọng tới như thế chứ?

Viện trưởng Cảnh vẫn muốn kiên trì lập trưởng của mình trong chốc lát, nếu như không thể giữ gìn lợi ích của các y bác sĩ thì lão cũng chẳng xứng với cái chức viện trưởng này rồi. Mặc dù nói với lãnh đạo mà nói thì đám công nhân cũng chỉ ngang hàng với đám gia cầm gia súc nuôi trong nhà thôi, nhưng nhìn con gia súc của mình bị người ta kéo ra ngoài mà giết, mà anh làm chủ nhân cũng không thèm để ý, thì anh không sợ số còn lại chạy đi hết mất sao?

Y bác sĩ có tư cách nhận phong bao phong bì cơ bản đều là những người đã có kỹ thuật khá dày dặn, được tôi luyện thử thác rồi, nếu chỉ là bác sĩ nửa vời, thì cho dù anh có muốn nhận tiền phong bì thì bệnh nhân người ta cũng chẳng thèm đồng ý đâu.

Cho nên Viện trưởng Cảnh cảm giác mình tuyệt đối không thể cứ thế mà thỏa hiệp, vào thời điểm mấu chốt này là phải kiên trì.



- Làm sao mà không nghiêm trọng chứ?

Diệp Khai nhíu mày lại nói:

- Bởi vì người nhà của bệnh nhân vẫn chưa biết quy củ của các người, nên chưa đưa phong bi cho bác sĩ phụ trách trị liệu mà bệnh nhân chỉ bị chút bệnh ngoài da, lại phải nằm viện không nói, lại còn trực tiếp làm cho người ta phải sống đời sống thực vật, ông nói xem đây là chuyện gì chứ?

- Người sống thực vật?

Viện trưởng Cảnh nghe xong quả nhiên sửng sốt một hồi, ông ta thật đúng là không biết rõ chuyện này.

Với tư cách là viện trưởng của một bệnh viện lớn, suốt ngày đều không ngừng bề bộn nhiều việc, làm gì có thời gian đi hỏi những chuyện cụ thể của từng phòng, từng chuyên khoa cơ chứ?

Về phần nói những thủ thuật bên trong bênh viện thì cũng không rõ ràng lắm, trừ phi là gây ra chuyện lớn như chết người mới có thể lan tới tai lão.

Lăng Phụ dù sao cũng liệt rồi, mà thời gian dù sao cũng ngắn, đương nhiên còn chưa có lời đồn lọt vào tai lão. Giờ mới nghe Diệp Khai nói như thế, trong lòng Viện trưởng liền lộp bộp rồi, tự nhủ khó trách Bí thư Diệp này lại đích thân ra trận, hóa ra là vì cha của bạn gái anh ta bị người ta làm thành sống đời sống thực vật.

Chuyện này, cho dù là ai rơi vào hoàn cảnh đó cũng đều phẫn nộ chứ đừng nói là một cán bộ cấp cao như người ta.

- Tiểu Hồ, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?

Sắc mặt của Viện trưởng Cảnh liền thay đổi, lập tức quát lên với Chủ nhiệm Hồ.

Chủ nhiệm Hồ nghe xong cũng là bị dọa tới giật bắn người, run run rẩy rẩy, ông ta có thể không sợ người khác, nhưng là đối mặt với lãnh đạo trực tiếp của mình thì không còn chút khí phách nào.

- Đúng là có chuyện này, nhưng mà bác sĩ cũng không nhận phong bì, cũng không phải là người cố ý gây chuyện cho người bệnh mà, bác sĩ của bệnh viện chúng ta không thể nào làm được loại chuyện như thế.

Chủ nhiệm Hồ cắn răng nói ra, hắn biết rõ, nếu một khi đã thừa nhận chuyện này, người khác không biết nghĩ như thế nào nhưng vị bác mổ chính nhất định phải liều mạng.

Coi như là sau này có thể sửa bản án cố ý thành bản án sự cố khi chữa bệnh, thì phía bệnh viện chẳng qua cũng chỉ là phải bồi thường một chút tiền, bác sĩ mổ chính cũng chịu xử phạt một chút mà thôi. Nhưng nếu như nói thế với Diệp Khai thì khác gì nhận nghi án cố ý giết nguời không thành?

Cái gì nhẹ cái gì nặng, Chủ nhiệm Hồ vẫn biết rõ ràng, cho nên chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận. Mặc dù Diệp Khai có làm quan to, Chủ nhiệm Hồ này cũng không có khả năng phải chịu khuất phục cúi đầu, đây cũng là một vấn đề về nguyên tắc.

Nếu là thừa nhận, mặc kệ mọi chuyện từ nay về sau thế nào đi nữa thì bản thân Chủ nhiệm Hồ hắn cũng sẽ chịu khinh bỉ, cuối cùng sẽ bị loại trừ rồi.

Cơm có thể ăn bậy, lời nói tuyệt đối không thể nói lung tung, chính vì thế Chủ nhiệm Hồ liền cực lực phủ nhận chuyện này.

- Nói như thế thì tôi đây đổ oan cho ông sao?

Giọng nói của Diệp Khai trầm xuống, nhìn chằm chằm vào hai mắt Chủ nhiệm Hồ, dường như có thể dùng ánh mắt đó để giết người được.

Bình thường Diệp Khai cũng sẽ không tức giận, nhưng hôm nay đã đang lửa giận sẵn, Lăng Tiếu khóc sướt mướt lại càng làm cho tâm trạng của hắn không tốt hơn, lúc này đương nhiên là muốn lấy lại sĩ diện rồi.

Bởi vậy hắn vừa trừng mắt liền lộ ra khí chất lạnh lùng của bản thân, làm cho Chủ nhiệm Hồ sợ tới mức thân thể muốn phát sốt lên, làm thế nào cũng không nghinghixi vị Bí thư Diệp này tuổi còn trẻ vậy mà lại có khí thế không hề thua kém những lãnh đạo trong tỉnh.

Cho dù là viện trưởng Cảnh là người đứng đầu của bệnh viện ung bướu này, nắm giữ sinh tử của đám bác sĩ bọn họ thì cũng không thể hiện được khí thế rõ ràng giống như Diệp Khai.

- Chuyện này, hẳn là có chuyện gì hiểu lầm.

Chủ nhiệm Hồ khẽ liếm liếm môi, khô khốc nói:

- Bí thư Diệp, anh cũng biết đó, trong bệnh viện nhiều người đến người đi, có chuyện gì cũng đều là một đồn mười, mười đồn trăm, cho nên có rất nhiều chuyện đều là nghe nhầm lời đồn bậy bạ. Giống nhưng mấy chuyện nhận phong bì gì đó, không thể nói là không có, nhưng tuyệt đối là số người rất ít, không thể vì mấy con sâu này mà đánh đồng vào phần lớn nhưng nhân viên, y bác sĩ của bệnh viện chúng tôi được. Dú sao bệnh viện chúng tôi năm nào cũng được vinh danh là đơn vị tiên tiến cả nước đó, các đồng chính trong tỉnh cũng từng cố ý khen ngợi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook