Quan Môn

Chương 867: Làm cái gì vậy, đưa cha ra uy hiếp sao?

Thao Lang

13/01/2015

- Tiểu huynh đệ ngươi tuổi tác cũng không lớn, lại nóng tính như vậy?

Một thanh niên anh tuấn không vừa mắt, liền ra vẻ người lớn dạy dỗ:

- Ngươi đi theo gia trưởng lớn à?

- Ha ha ha…

Nhất thời mọi người cười vang một hồi, tựa hồ là đang chê cười Diệp Khai chỉ là hài tử không hiểu chuyện theo chân gia trưởng đến mở rộng tầm mắt.

- Cười… Tiếp tục cười… Xem các ngươi có thể cười đến khi nào.

Diệp Khai nhưng lại một chút tức giận cũng không có, cười hì hì nhìn bọn họ, giống như là đang chứng kiến một đám **** Your Mom.

- Ực….

Quả nhiên, Diệp Khai làm thành như vậy, những người này ngược lại là cảm thấy có chút không cười được, dù sao là một loại cảm giác vô cùng quái dị, giống như là ngươi cảm giác được mình và lão bà vui vẻ, lại đột nhiên phát hiện là nàng chỉ phối hợp cười với ngươi hai tiếng mà thôi, loại tâm tình này, xác thực rất không thoải mái.

Thoạt nhìn niên kỷ của Diệp Khai xác thực không lớn, nhiều lắm thì là hai mươi tuổi mà thôi, cho nên khiến cho người ta thấy giống như là một sinh viên đại học. Những người này ít nhất cũng đều là chừng ba mươi tuổi rồi, nguyên một đám tự xưng là Kim Cương Vương lão ngũ, nếu không được cũng là Kim Cương Vương lão lục, đương nhiên sẽ cảm thấy Diệp Khai dễ bắt nạt.

- Tính tình của tiểu huynh đệ ngươi thế nhưng mà không được tốt lắm, ngươi cũng là đến gặp Nam Cung tiểu thư chứ?

Bên cạnh có một người vóc dáng hơi chút béo lại hỏi.

- Nói nhảm, ta cũng không phải là pha lê, không phải là vì Nam Cung tiểu thư mà đến, chẳng lẽ đến là vì bạo lỗ đít của ngươi?

Diệp Khai nói một câu, lập tức đem vị này cũng cho câm nín.

- Ngươi ăn phải thuốc súng à?

Có một người nhịn không được rồi, trừng trừng mắt nói ra:

- Con cái nhà ai? Như thế nào không đem trở về? Ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết hắn là ai sao ? Ngươi biết bọn họ đều là người nào không ?

- Có bệnh!

Diệp Khai nhìn hắn một cái, không chút lưu tình nào nói ra:

- Các ngươi cũng không biết chính mình là ai, còn phải hỏi tới ta, chẳng lẽ nơi này là bệnh viện tâm thần sao? Như thế nào lại để cho ta gặp được một đám người bệnh như các ngươi?



- Ha ha ha…

Nam Cung Vân ngồi ở một bên, nghe đến đó, rốt cục nhịn không được bật cười lên.

Đối mặt với một đám nam nhân giả bộ này, trên mặt của Nam Cung Vân tuy là mỉm cười, nhưng mà trong nội tâm đã sớm ghét muốn chết, chỉ là ngại ở thân phận của mình, cũng không tốt vung tay rời đi, nói như vậy, toàn bộ hình tượng của mình đều muốn giảm bớt đi nhiều.

Lúc này nàng sớm đã có một chút không kiên nhẫn được nữa rồi, những người này tuy là có chút thành tựu nhỏ, nhưng mà sao có thể đánh đồng được với thành tựu của nàng? Hoặc là nói bọn hắn có chút xuất thân, nhưng sao có thể so sánh được với xuất thân của nàng đây?

Ánh mắt của nàng nhìn đám người này, tuy tựa hồ là mỉm cười, nhưng trên thực tế là cười nhạo, cười nhạo nhóm người này không biết tự lượng sức mình, đám người người ngu ngốc này, thật sự là một việc rất bất đắc dĩ.

Rốt cuôc, lại tới một vị trẻ tuổi, phá vỡ cục diện bế tắc ở đây, khiến cho nàng cảm thấy hơi có một chút niềm vui.

Nam Cung Vân cười cười như vậy, lập tức liền hóa giải cảm giác đối lập trong sân.

Một đám thanh niên tuấn tú đều nhìn nàng, có chút trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên đều bị khuôn mặt tuyệt sắc giai nhân của vị này khiến cho rung động.

Diệp Khai nhìn nàng một cái, trong nội tâm liền có một chút cảm giác kỳ quái.

Nghiêm khắc mà nói, vị Nam Cung Vân tiểu thư này xác thực ngày thường cực đẹp, nhưng mà mỹ nữ Diệp Khai gặp rất nhiều, hình hình sắc sắc đều có, nhưng cũng không mê người như vậy, có thể khiến người khác mê mẩn đấy.

Thế nhưng vị Nam Cung Vân tiểu thư này lại làm được, không thể không khiến cho người ta nghi ngờ, hắn nhìn nhìn các nam nhân ở chung quanh, đã cảm thấy những nam nhân này liền thiếu chút nữa đều chảy nước miếng xuống, không khỏi càng là hơi kinh ngạc.

Cái này không khoa học!

Diệp Khai lập tức liền ý thức được điểm này, vì vậy hắn liền nhìn Nam Cung Vân, nhẹ nhàng mà hỏi một câu:

- Nam Cung Vân tiểu thư, cái này được gọi là thuật sao?

Sau khi Nam Cung Vân nghe được Diệp Khai nói…, không khỏi biến sắc, có chút kinh ngạc nhìn hắn, nhẹ nhàng mà lắc đầu:

- Tôi không hiểu anh đang nói gì cảm, tôn tính đại danh của tiên sinh ngài là gì?

- Nói ra cũng không có ý nghĩa rồi.

Diệp Khai nhưng lại khoát tay áo, không chịu nói ra lai lịch của mình.

Đối với biểu hiện của Nam Cung Vân, trong nội tâm Diệp Khai đã có một ít cảnh giác, cảm thấy nữ nhân này xác thực không đơn giản, rất khó nói có phải hay không là kỳ nhân dị sẽ, trách không được ngay cả Bộ trưởng Bộ quốc an Tương Hiển Thông đều coi trọng nàng như vậy, thâm chí còn mời mình ra mặt để làm chuyện này.

Bởi vì có cái gọi là không có lửa làm sao có khói, nếu như Nam Cung Vân chỉ là cô gái bình thường, cũng sẽ không khiến bọn họ chú ý cao độ.



Nam Cung Vân nhưng lại đưa một ngón tay ra nói:

- Bọn hắn cũng không phải là người bị bệnh tâm thần gì. Vị này là Tổng giám đốc công ty cổ phần Đại Thông, là thiên tài giới tài chính. Vị này là đổng sự chấp hành đầu tư Hoa Nhạc. Còn vị này, là người nắm giữ hai hạng kỹ thuật độc quyền, được thị trường đánh giá có giá trị vượt quá 3000 vạn. Nếu bọn hắn là người bệnh tâm thần, vậy trên thế giới này cũng sẽ không có người bình thường.

- Ha ha, bất quá chỉ là hai món tiền nhỏ mà thôi, quy mô dưới 10 tỷ đô la trở xuống, ta còn thực sự không để vào mắt.

Diệp Khai ung dung cười nói, một bộ phong khinh vân đạm.

Ba vị nhân sĩ thành công được Nam Cung Vân chỉ đến, vốn là còn chút ít cảm giác đắc ý, nghe xong Diệp Khai nói lời này, tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trực tiếp cùng hắn quyền cước tương bác rồi.

- Xem thường lương nhân?

Nam Cung Vân cười cười, đưa tay hướng bên kia chỉ chỉ:

- Vị này là công tử của Phó bộ trưởng Bộ đường sát, vị kia là cháu trai của Phó chủ tịch thành phố Tân Hải, còn có vị này, là công tử của tân nhiệm tư lệnh cảnh vệ khu Bắc Kinh, ngươi cảm thấy, bọn hắn cũng không đáng để ở trong mắt sao?

- Ha ha, làm cái gì vậy?

Diệp Khai lấy tay sờ lên cằm của mình, nhìn Nam Cung Vân hỏi:

- Lấy cha ra dọa sao? Chẳng lẽ ta cũng không có sao ?

- Xin hỏi cha ngươi là ai?

Một vị liền không phục hỏi ngược lại.

- Ha ha, gia phụ dtb, trong cục diện chính trị ủy viên, Bí thư Thị ủy Minh Châu.

Diệp Khai nhàn nhạt hồi đáp, chén rượu trong tay giơ lên, tựa hồ muốn uống một ngụm, nhưng mà lại chợt buông xuống, nhíu mày nói :

- Rượu này tuy thuần khiết, nhưng số năm lại chênh lệch một ít a, lãng phí.

- Ti…

Nghe xong lời nói của Diệp Khai, nhất thời mọi người cũng không còn bộ dạng gì nữa rồi.

Thật lâu, vị công tử có cha làm tân nhiệm tư lệnh cảnh vệ Bắc Kinh kia, mới dị thường khách khí đứng lên, dùng một loại khẩu khí vô cùng cung kính nói ra:

- Nguyên lai là Diệp công tử, thật sự là thất lễ, gia phụ đã sớm nhắc qua đại danh của ngài, nhưng đáng tiếc một mực không có cơ hội gặp mặt, hôn nay gặp được, quả nhiên là kỳ tài ngút trời, thất kính, thất kính!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook