Quan Môn

Chương 276: Lần thứ hai thỉnh Phương lão

Thao Lang

30/07/2014

Ngày 3 tháng 1 năm 1992, thời tiết âm u nhiều mây, gió bấc cấp ba.

Vào buổi sáng, Diệp Khai ở trong phòng mình liên tục gọi điện thoại, cũng không biết đang an bài chuyện gì.

Hai người Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đang buồn chán ngồi trong phòng mình xem ti vi nói chuyện phiếm, Phùng Thiên Dịch còn lấy ra cây súng của mình lau chùi một phen.

- Nhị thiếu gia làm sao có thể ngồi yên một chỗ như vậy được đây? Khi tôi còn ở tuổi của cậu ấy, cơ hồ là không về nhà, nếu không phải đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì ra ngoài hỗn với bạn bè mà thôi.

Phùng Thiên Dịch lau súng xong, duỗi thẳng tay làm ra vài động tác, sau đó mới thu vào.

- Hoặc là nói nhị thiếu gia là người làm đại sự đi, anh chỉ có thể làm chân chạy làm bảo tiêu đó thôi.

Lê Nhị ha ha cười nói.

Khác với Phùng Thiên Dịch, tuy Lê Nhị cũng am hiểu kỹ thuật bắn súng, nhưng bản lĩnh của hắn lại là phi đao, không phải loại phi đao như trong “Tiểu Lý phi đao” mà là một loại tương tự với đao phẫu thuật, nhưng sức nặng hơn thật nhiều, tuy nhìn hình dạng buồn cười, mà lực sát thương lại rất lớn.

- Thật không biết nhị thiếu gia sẽ ở lại thủ đô bao lâu?

Phùng Thiên Dịch hỏi.

- Chắc có lẽ không lâu đâu…

Lê Nhị ngẫm nghĩ lại phân tích:

- Bên Giang Trung còn có quá nhiều việc cần làm, nhị thiếu gia mới nhậm chức khu trưởng làm sao có thể ở lại lâu dài trong thủ đô không về? Hơn nữa trung ương bổ nhiệm xuống, dù thế nào nhị thiếu gia cũng phải đến Giang Trung chuyển một vòng đi?

- Vậy thì chưa hẳn!

Phùng Thiên Dịch lắc đầu nói:

- Với tính tình của nhị thiếu gia, làm sao chịu mua trướng của bọn hắn? Tôi xem khả năng cậu ấy đơn độc làm việc sẽ nhiều hơn một chút.

Kỳ thật lại nói tới, hiện tại Thánh Vương thôn sẽ thăng cấp trở thành tân khu Thánh Vương, là khu khai phát công nghệ cao cấp phó trưởng ban, về phần nói nó thuộc sở hữu tự nhiên không thoát ly sự quản chế của Giang Trung, nhưng ảnh hưởng của địa khu Lăng Xuyên đối với tân khu khai phát đã nhỏ đi hơn nhiều, Diệp Khai cũng sẽ không khả năng mỗi ngày đều sẽ chạy vào trong tỉnh, cho nên khả năng phát sinh xung đột với Giang Trung không lớn lắm.

Đương nhiên, cũng không bài trừ trong tỉnh sẽ cố ý an bài một bí thư khu ủy đối nghịch với khu trưởng tân khu Thánh Vương, xem như là phái tới kiềm chế Diệp Khai.

- Bất quá người còn có thể ép được nhị thiếu gia còn chưa sinh ra đời đâu.

Lê Nhị lại nói.

Hai người còn đang bàn tán, chợt nghe tiếng cửa phòng Diệp Khai bị đẩy ra.

Diệp Khai đi ra, nhìn Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch nói:

- Chuẩn bị một chút, chúng ta đi Hạnh Hoa Hồ Đồng.

- Hạnh Hoa Hồ Đồng?

Hai người nghe xong có chút không biết làm sao.

Mặc dù Hạnh Hoa Hồ Đồng chỉ là một con phố nhỏ rất bình thường, nhưng ở lại bên trong lại có một nhân vật có địa vị thật lớn, là đại nhân vật từng ảnh hưởng sinh hoạt chính trị trong nước tới mấy chục năm, tuy lúc này đã lui xuống nhưng lực ảnh hưởng vẫn không thể khinh thường.

- Đi gặp Phương lão sao?

Lê Nhị thử hỏi một tiếng thăm dò.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Phải, theo lễ tiết đi bái phỏng một chút, thuận tiện nói chút chuyện.

Trên mặt Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch hiện lên vẻ sùng bái nhìn Diệp Khai, trong lòng tự nhủ Diệp nhị thiếu đúng là lợi hại, chẳng những có thể tùy thời gặp được Sở lão gia tử, còn có thể thật đơn giản hẹn được Phương lão gia tử, có thể đồng thời đạt được hai vị lão gia tử ưu ái, thật sự là không có mấy người, nhất là người trẻ tuổi như hắn càng là không có.

Đương nhiên, trong việc này ngoại trừ năng lực của Diệp Khai, khẳng định còn có quan hệ vì xuất thân từ Diệp gia của hắn, với tư cách là thế gia đại tộc hết sức quan trọng trong sinh hoạt chính trị của quốc gia, Diệp gia chính là tiêu điểm tranh đoạt cực lực của hai đại phe phái, Diệp Khai là hạch tâm đời thứ ba của Diệp gia, tự nhiên cũng là người được vạn chúng chú ý.



- Vậy chúng tôi có thể gặp Phương lão một lần không?

Lê Nhị thận trọng tỏ vẻ, vấn đề này cũng là tiếng lòng của Phùng Thiên Dịch.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Chuyện này có gì khó khăn đâu? Hai anh xem như tùy viên của tôi, giúp tôi cầm theo một ít tư liệu là được rồi, nhưng đừng tùy tiện lên tiếng nói.

- Được mà!

Hai người nghe xong, thậm chí cảm thấy khá hưng phấn.

Khoảng mười một giờ trưa, xe của Diệp Khai đã đến Hạnh Hoa Hồ Đồng.

Kết quả nhìn tới phía trước, đã bị kẹt xe, cả con đường đều là quan chức tới bái phỏng.

- Ti…

Diệp Khai nhìn thấy cũng hít sâu một hơi lạnh:

- Tại sao lại có nhiều người như vậy?

Nhưng suy nghĩ lại một chút, cũng đúng, hiện tại mới qua Nguyên Đán, những quan chức đến thủ đô làm việc cũng rất nhiều, thừa dịp này tới thăm đồng chí Phương Hòa một chút, lại kéo gần thêm quan hệ là lựa chọn tất nhiên.

Thân ở trên quan trường, có một số việc phải do mình đích thân đi làm, người không có hậu thuẫn tương trợ con đường tương lai sẽ không đi được bao xa, thực sự không phải người nào cũng gặp được may mắn như Diệp Khai, sinh ra bên trong một đại chính hào môn khổng lồ như thế.

Phía trước có cảnh vệ ngăn đón, còn có nhân viên công tác của đồng chí Phương Hòa ghi chép đăng ký, người bình thường thì đã được trực tiếp khuyên lui, tối đã chỉ lưu lại tên đăng ký xem như đã tới báo danh.

Diệp Khai nhìn thấy cảnh này chợt nhớ tới mình từng xem qua một chuyện cười trong quan trường, nói là có vị lãnh đạo nào đó bị bệnh, kết quả thủ hạ nhao nhao đến vấn an, đưa lên tiền lì xì, cuối cùng thu quá nhiều, bản thân hắn cũng không biết rõ là những ai đã tới, nhưng sau khi hắn khỏe mạnh lập tức liền cho rơi hai vị cục trưởng.

Khi phu nhân hỏi hắn nguyên nhân, hắn nói, những người đã đến thì tôi không nhớ được, nhưng là những ai chưa tới tôi lại nhớ thật rõ ràng.

Hôm nay mọi người đến thăm đồng chí Phương Hòa, cũng không tránh khỏi tồn tại tâm tư như vậy, dù sao là không có chuyện thì xem như đến thắp hương đi, tương lai sẽ không thiệt thòi, dù sao đến miếu môn lạy phật nhiều một chút, sẽ không có chỗ xấu, không chừng ngày nào đó sẽ được tôn đại thần nào đó nhìn trúng.

Xe của chủ tịch tỉnh Giang Trung Tô Định Phương cũng nằm trong đội ngũ này, đang dừng trước cửa nhà đồng chí Phương Hòa, ở trước nhà ông cấp tỉnh bộ thật đúng là không tính là gì, mặc dù hắn là chủ tịch tỉnh cũng phải thành thành thật thật ngồi chờ.

Nhưng chợt nhìn thấy một chiếc việt dã chưa từng gặp qua lái tới, lướt qua xe của tất cả mọi người dừng ngay trước cửa.

- Đó là người nào, lại khoa trương như vậy?

Tất cả mọi người thì thầm dò hỏi, âm thầm suy đoán địa vị của đối phương.

Rất nhanh liền thấy một người trẻ tuổi trong xe đi ra, sau lưng còn đi theo hai vị tùy tùng như bảo tiêu, trên tay cầm cặp công văn theo sát.

Làm cho người ngoài ý muốn chính là cảnh vệ chỉ thoáng ngăn trở một chút liền lập tức cho vào, điều này làm cho đám quan chức bên ngoài cảm thấy có chút kinh ngạc.

- Đó không phải là cháu trai Diệp Khai của Diệp gia đó sao?

Có người mắt sắc liền nhận ra Diệp Khai.

Dù sao Diệp gia cũng là địa phương mà mọi người đều đổ xô tới bái phỏng, nếu như không phải phe phái bất đồng, có thể đến Diệp gia viếng thăm cũng là một trong những niềm khát vọng lớn nhất của những quan viên này, cho nên có người nhận ra Diệp Khai cũng không có gì kỳ quái.

Vẻ mặt Tô Định Phương thật kinh dị nhìn theo bóng lưng Diệp Khai, nhưng trong lòng sóng lan phập phồng, vì sao Diệp Khai cũng như mình đến bái phỏng đồng chí Phương Hòa nhưng còn lập tức được nghênh tiến vào?

Ở trong mắt hắn xem ra, tuy Diệp Khai là cháu nội của Diệp gia, nhưng muốn gặp mặt nhân vật như đồng chí Phương Hòa chính bản thân hắn sẽ không có điều kiện, nhiều nhất là được đi theo các trưởng bối trong nhà lộ cái mặt mà thôi, lại không nghĩ tới sẽ chứng kiến một màn như thế, nhìn thấy Diệp Khai như khách quý được trực tiếp đưa vào nhà.

- Bên trong này nhất định có vấn đề gì!

Tô Định Phương suy nghĩ nhưng lại đoán không ra.

Nhưng chỉ sau một lát nhân viên công tác bên trong đi ra, tuyên bố đồng chí Phương Hòa có chuyện cần xử lý, không thể tiếp tục gặp khách, mời mọi người khi khác quay lại.

Hắn vừa nói như vậy, mọi người lập tức biết rõ hôm nay không còn cơ hội, liền quay đầu trở về.

Lái xe của Tô Định Phương cũng quay đầu xe, lại phát hiện vẻ mặt chủ tịch đại nhân thật phiền muộn, hiển nhiên tâm tình thật không tốt.



Sau khi vào phòng, Diệp Khai liền thấy được đồng chí Phương Hòa đang nói chuyện với một vị trưởng giả lớn tuổi.

- Ha ha, Diệp trưởng ban đã đến, hoan nghênh hoan nghênh.

Đồng chí Phương Hòa thấy được Diệp Khai, lập tức nở nụ cười, chỉ chỉ sô pha bên cạnh để cho hắn ngồi xuống.

Ở trước mặt đồng chí Phương Hòa, Diệp Khai cũng không dám vô lễ, thành thành thật thật thăm hỏi một phen sau đó mới ngồi xuống.

- Diệp trưởng ban không ở trong Giang Trung công tác, chạy vào thủ đô làm gì, chẳng lẽ là đến chạy quan hệ sao?

Đồng chí Phương Hòa cười hỏi.

- Vậy cháu làm sao dám, chức phó trưởng ban của cháu còn chưa chính thức nắm bắt được đâu.

Diệp Khai cười đáp:

- Nhưng lần này cháu tới thật sự là có một số việc, muốn thỉnh mời Phương lão một lần.

Đồng chí Phương Hòa nghe xong, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái:

- Đưa lời mời? Đi tân khu Thánh Vương sao?

Vấn đề này làm Phương lão cảm thấy có chút không dễ làm, nếu như nói Thánh Vương tân khu đã được khai phát có quy mô thì ông cũng không ngại đi xem thử một chút, nhưng hiện tại nơi đó chỉ là một cái thôn, phòng ở còn chưa dựng lên xong, không có gì cả, hắn muốn đi qua xem thì có chút giống như thị sát nạn dân rồi, làm vậy là có chút không được thỏa đáng.

Mặc dù nói lúc trước ông cũng ra lực giúp Diệp Khai thăng cấp làm chính trưởng ban, nhưng điều này cũng không đại biểu ông có thể không nguyên tắc đi cường tráng thanh thế cho Diệp Khai.

Dù sao Phương lão gia tử có địa vị bất đồng, không có khả năng quá chiếu cố người nào đó, nếu không chính là hại người ta.

- Địa phương nhỏ bé của cháu làm sao dám thỉnh Phương lão đây, đợi khi nào phát triển được rồi hãy nói sau.

Diệp Khai vừa cười vừa nói:

- Cháu là muốn thay cha cháu làm nhân tình, thỉnh Phương lão đi thăm Minh Châu một chút, qua một năm, thành phố Minh Châu đã biến hóa rất lớn, lại nói khí trời trong thủ đô rét lạnh khô ráo, đối với việc tu dưỡng của ngài cũng bất lợi đó thôi.

- Tiểu tử ngươi đây, cảnh sát Thái Bình Dương sao, quản rộng như vậy!

Đồng chí Phương Hòa nở nụ cười, dùng tay chỉ Diệp Khai nói.

- Ha ha…

Diệp Khai cười nói:

- Đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, nhưng nói thật sau khi Minh Châu đưa ra chính sách cho thuê đất đai, việc kiến thiết thành phố xác thực đã xảy ra biến hóa rất lớn, hoàn cảnh thành thị đang thay đổi từng ngày, đối với việc tăng lên phẩm vị của thành thị cũng có tác dụng xúc tiến rất lớn, đối với công tác mời đầu tư được mở rộng cũng là một phát triển thật tốt.

Đồng chí Phương Hòa gật đầu nói:

- Được, việc này ông đáp ứng rồi.

Ngừng một chút, đồng chí Phương Hòa lại nói ra:

- Thời điểm năm trước, cháu đề nghị ông đi thành phố Minh Châu một chút, năm nay lại chạy tới nói chuyện này, có phải có ý định sang năm lại tiếp tục làm như vậy?

- Chỉ cần lão nhân gia không chê cháu phiền, cháu mỗi năm chạy tới cũng không có vấn đề gì nha.

Diệp Khai lập tức tỏ thái độ nói:

- Hơn nữa lão nhân gia rất quan tâm với việc phát triển của thành phố Minh Châu, hàng năm đi xem một chút, ngoại trừ đi tĩnh dưỡng cũng có thể chú ý phát triển cùng biến hóa của Minh Châu, thuận tiện cho chút đề nghị cũng đầy đủ cho bọn họ vô cùng hưởng thụ rồi.

- Tiểu tử ngươi thật rất biết nói chuyện, ông không đáp ứng đều không được ah!

Đồng chí Phương Hòa cười nói.

Vị lão giả cùng ngồi trong phòng, vẻ mặt kinh dị nhìn đồng chí Phương Hòa cùng Diệp Khai đang nói chuyện, hiển nhiên là có chút khiếp sợ loại quan hệ tùy hòa giữa hai người bọn họ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook