Quan Môn

Chương 264: Lão Diệp gia bề bộn nhiều việc

Thao Lang

23/07/2014

- Nói hay lắm!

Diệp lão gia tử nghe xong kế hoạch của Diệp Khai, cao hứng vỗ bàn.

Đối với kế hoạch của Diệp Khai, Diệp lão gia tử cũng thấy khâm phục.

Mặc dù nói cách cục hiện tại của Diệp Khai còn rất nhỏ, muốn bắt đầu giày vò từ một thôn cất bước cũng không quá, nhưng từ tuổi mà xem thì quyết đoán cũng rất lớn.

Kỳ thật coi như là những quan viên cấp trưởng Ban cùng cấp Phó Ban mấy ai có thể có phách lực dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như Diệp Khai?

Đem một thôn hơn bốn nghìn người muốn kiến thành một tân khu, còn muốn biến nó thành đại khu khiến thế nhân chú mục, đoán chừng không có bao nhiêu người dám nghĩ.

Nhưng Diệp Khai chẳng những nghĩ như vậy mà còn muốn như vậy đi làm, thậm chí khi yêu cầu ban tổ chức trung ương an bài chức vụ của mình cũng không có yêu cầu đặc biệt, chỉ là muốn bọn họ đem cách cục Thánh Vương thôn tăng lên thành khu mà thôi. Một yêu cầu đơn giản như vậy, nếu như Niếp Vân Phi còn làm không được, vậy cũng thật là uổng xưng uỷ viên cục chính trị, bộ trưởng đệ nhất thiên hạ rồi.

Trưởng ban Ban tổ chức trung ương không khác Lại bộ Thượng thư thời trước, chức vị này phải nói rất ngưu, các phương diện đều khó có khả năng không nể mặt mũi.

Hơn nữa quyền phê duyệt tân khu tuy do bên Chính phủ nhưng chủ sự là đồng chí Hồng Chính không có khả năng không ủng hộ đối với đề nghị dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng của Diệp Khai, Một khi Diệp Khai thực hiện được kế hoạch này thì có thể nói toàn bộ vùng núi Giang Trung cũng có thể bay lên.

Dùng một cán bộ cấp Phó Ban kéo động mấy trăm vạn nhân khẩu thoát khỏi nghèo khó làm giàu, chuyện như vậy, Chính phủ không có lý do gì không đi ủng hộ, cũng không có lý do đi phản đối.

Đứng trên góc độ người lãnh đạo,ánh mắt bọn họ tự nhiên là nhìn xa trông rộn, tranh giành lợi ích có lẽ là có, nhưng điểm suy nghĩ vẫn tại đại cục, nếu không có trí tuệ khoáng đạt cũng không có khả năng làm lâu dài trên vị trí đó.

Diệp Tử Bình cũng đưa ra khẳng định đối với cách làm của con trai.

- Nói như vậy, coi như con tiếp tục cắm rễ tầng căn cơ làm kiến thiết, như vậy rất tốt.

Diệp Tử Bình nói:

- Ở cơ sở dễ dàng ra chiến tích, tuy con vất vả một ít, nhưng nhìn một thôn nho nhỏ biến thành một đại tân khu trong tay, lại do tự mình làm nên thật đúng là đáng kiêu ngạo. Huống hồ Thánh Vương thôn hiện tại chỉ là một hình thức ban đầu, rất nhiều thứ làm lại từ đầu. Conđột nhiên ly khai thì mọi người tuy không nói gì, nhưng lão bách tính sẽ cảm thấy con đánh trống bỏ dùi, như vậy không tốt.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Con đâu thể đánh trống bỏ dùi, huống hồ trong kế hoạch của con, tân khu Thánh Vương là một khâu trọng yếu, con sẽ lập ra ở đây một tập đoàn sản nghiệp khiến người ta khiếp sợ.

Nghe hắn vừa nói như vậy, Diệp lão gia tử cùng Diệp Tử Bình đều cảm thấy rất hứng thú.

- Vậy con nói xem, tương lai muốn mở tân khu dù sao cũng phải có kế hoạch phát triển, nếu không đồng chí Hồng Chính cũng không tiện sắp xếp.

Diệp lão gia tử nói:

- Nếu là quy hoạch tốt, có việc để phấn đấu, ông cũng có thể một hai câu ủng hộ.

- Như vậy không còn gì tốt hơn rồi.

Diệp Khai cười nói.



Bất quá Diệp Khai cũng nói một câu:

- Mọi người nói như vậy, con đã cảm thấy việc này quan hệ trọng đại, bây giờ chưa nói mới thỏa đáng, chờ con sửa thành phương án cho mọi ngươi xem a, bây giờ còn là tạm thời giữ bí mật.

- Ha ha, học được giấu dốt rồi, cũng tốt, qua Nguyên Đán rồi hãy nói chuyện này.

Diệp lão gia tử nghe xong, cũng không cố đòi, cười cười nói.

Diệp Khai tính toán thời gian, ngày mai sẽ là Nguyên Đán rồi.

Một năm này trôi qua thực vui vẻ, từ năm đến cuối năm chưa hề yên tĩnh, bất quá thu hoạch cũng cực kỳ phong phú. Cả năm 1991, thu nhập tài chính của Diệp Khai đã vượt qua 1 tỷ đôla, đồng thời còn đầu tư bên Hongkong gần năm trăm triệu đôla, kiến thiết căn cứ Hoa Đông Thần Vận bên Minh Châu, còn trợ lực cho Bùi Quân Thu cùng Sở Tĩnh Huyên.

Diệp Khai đại khái tính ra tổng thể vốn liếng chắc tới hai tỷ đôla rồi.

Có thể nói, năm 1991 là năm khai mở đế quốc kinh tế của Diệp Khai, món tiền đầu tiên xem như hoàn thành.

Trên phương diện quan trường, Diệp Khai năm nay thu hoạch cũng là rất phong phú, tiêu hết 2000 vạn đôla mua được vali xách tay đạn hạt nhân, san bằng một tòa sơn mạch đồng thời mang đến một cái cấp Phó Ban, đây là chuyện tốt ngoài ý liệu nhưng khiến cho Diệp Khai có thể bỏ qua giai đoạn, không cần nhìn sắc mặt những người khác, tranh thủ làm lớn, sớm ngày làm ra thành tích thượng vị.

Loại tình huống như hắn hiện tại dù là địa khu Lăng Xuyên cũng không quản được, hiện tại Diệp Khai chính là phải đối mặt với tỉnh ủy và ủy ban Giang Trung, trực tiếp đối mặt đối thủ cũ của Diệp Tử Bình, Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương.

- Cháu có đề nghị gì với phương diện di động?

Diệp lão gia tử hỏi.

Hôm nay lĩnh vực này đã được lão Diệp gia bỏ vào trong túi, vì vậy hạng mục là Diệp Khai cực lực yêu cầu mới bắt được, cho nên Diệp lão gia tử muốn hỏi ý kiến Diệp Khai một câu.

- Cầu ổn, tạm thời vẫn nên hướng về người dùng, ưu tiên đầu tư phần cứng, tiến cử nhân tài cũng cần xét cân nhắc.

Diệp Khai nói:

- Bất quá tầng quản lý nhất định phải một mực nắm chắc, từ cao tầng đến tầng giữa, tốt nhất chỉ dùng tới nhân mã của chúng ta.

Cao tầng cùng tầng giữa theo như lời Diệp Khai dĩ nhiên là bao gồm người phụ trách chủ yếu từ tổng công ty đến các công ty tỉnh, còn có người phụ trách ở một số thành thị mấu chốt . Những người này dựa theo yêu cầu hẳn là đội ngũ dòng chính lão Diệp gia mới được.

- Nhiều người như vậy, không dễ đâu.

Diệp lão gia tử nghe xong, cũng có chút do dự.

Lão Diệp gia tự nhiên không thiếu tùy tùng, nhưng chiếm đa số trên quan trường, phương diện quân đội cũng chiếm đa số, phương diện xí nghiệp không nhiều lắm, hôm nay muốn chuyển qua bên lĩnh vực di động cần nhân tài phương diện quản lý xí nghiệp, co số lớn như vậy quả thật làm cho Diệp lão gia tử có chút vò đầu.

- Kỳ thật cũng đơn giản....

Diệp Khai nói:

- Chiêu một một số tin cẩn bên Nhị lão gia tử, cho đến các công ty, mấu chốt phải kỷ luật nghiêm minh là được. Về phần nói nhân tài kỹ thuật, vậy thì rất dễ giải quyết, thông báo tuyển dụng là được.



- Ah,vậy để xử lý.

Diệp lão gia tử lập tức liền có chủ trương.

Ba đời ngồi chung một chỗ, thảo luận có hơn một giờ, Diệp lão gia tử đi ra đầu tiên.

Diệp Tử Bình cũng phải quay trở lại Minh Châu, bên kia nhiều việc, căn bản không thể nghỉ ngơi.

Mặc dù nói chuyện bên thành ủy ít hơn nhưng chính vì vậy đều là đại sự, Diệp Tử Bình dĩ nhiên không thể ở lại kinh thành lâu, bằng không mà nói các phương diện tin đồn sẽ rất lớn, cũng bất lợi với ổn định đội ngũ cán bộ.

- Không có biện pháp, đêm nay phải trở về đón tết Nguyên Đán cùng nhân dân Minh Châu.

Diệp Tử Bình nhìn con trai dần trưởng thành, có chút cảm khái, lại có chút tiếc nuối nói.

Hôm nay Diệp Khai ngoại trừ khí thế đã tăng thêm trầm ổn.

Hồi tưởng tao ngộ giữa năm, Diệp Tử Bình cũng có chút cảm khái.

Toàn bộ một năm này ảnh hưởng rất lớn tới lão Diệp gia. Diệp lão gia tử vốn là ý định lui xuống không thể không lại liên nhiệm một lần, chèo chống đại cục, địch nhân lão Diệp gia là lão Trần gia, với lão Phùng gia bởi vì Diệp Khai lập tức sụp đổ, phong quang ảm đạm.Diệp Tử Bình nhờ con trai tương trợ, trong khoảng thời gian ngắn đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió thành công nhập cục, đảm nhiệm bí thư thành phố Minh Châu, trở thành Đại tướng nơi biên cương cực kỳ trọng yếu, ảnh hưởng sâu xa tới thượng vị sau này.

Lão Diệp gia đáng ra trở nên dần dần ảm đạm vô quang, bỗng nhiên trở lại mùa xuân thứ hai, hơn nữa so trước kia càng thêm chói mắt, sắc bén vô cùng, đây là chỗ mà Diệp Tử Bình không cách nào tưởng tượng đến.

Nếu dựa theo quỹ tích trước kia, lần này chia cắt bánh ngọt không có chỗ tốt của lão Diệp gia nhưng hiện tại lại bất đồng, sau này lực ảnh hưởng của lão Diệp gia trên phương diện xí nghiệp nhà nước lẫn kinh tế trong nước cũng sẽ tăng trưởng đến một độ cao mới.

Hết thảy nguyên nhân là vì Diệp Khai tạo nên, vô tình hữu ý đẩy lão Diệp gia về con đường huy hoàng mới.

Diệp Khai nghĩ đến một chuyện, nghiêm túc nói với Diệp Tử Bình:

- Sự phát triển của thành phố Minh Châu đã không cách nào cản trở, không chút nào cần lo lắng chuyện lấy được chiến tích, hiện tại công việc chủ yếu của cha nên đặt ở công tác xây dựng đội ngũ cán bộ , nhất là cần chú ý đến các hiện tượng xảy ra trong quá trình phát triển kinh tế. Tổng kết đặc điểm, trừng phạt điển hình, giám sát quản lý với hạng mục đại tài chínht, không thể sợ phiền toái. Bằng không mà nói, thành phố Minh Châu sẽ trở thành đá kê chân cho cha thượng vị, cũng có thể trở thành Waterloo của cha.

Diệp Tử Bình khẽ gật đầu, Diệp Khai đã nhiều lần nói với ông chuyện này, dủ thấy sự coi trọng của hắn.

- Cha sẽ xử lý tốt phương diện này, nhấn mạnh tầm quan trọng của Ban Kỷ Luật Thanh tra, học tập một ít kinh nghiệm quản lý nước ngoài.

Diệp Tử Bình đáp:

- Kỳ thật trong sạch hoá bộ máy chính trị công sở như bên cảng đảo cũng rất đáng giá chúng ta học tập.

Hai cha con nói chuyện với nhau, liền đinh ra quy hoạch phát triển thành phố Minh Châu.

Bất tri bất giác, đã đến thời khắc cuối cùng của năm 1991.

Diệp Khai tự mình lái xe, đem cha ra sân bay, nhìn ông lên máy bay rồi mới về nhà, hắn cũng cần một ít thời gian xử lý chuyện của mình.

Bất quá vừa mới về nhà, còn chưa uống một ngụm trà nóng, thì có điện thoại đánh tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook