Chương 326: Lão Trần gia chặn ngang một đòn
Thao Lang
30/08/2014
Chuyện Diệp Khai lấy được phong quân hàm Thiếu Tướng, chuyện này tuy người ngoài không rõ ràng lắm, nhưng đám nhân vật mánh khoé thông thiên trên cơ bản đều có được tin tức này.
Mặc dù có chút kinh dị với quyết định này của quân ủy, cho rằng Diệp Khai chỉ mới mười chín tuổi lại lấy được vinh hạnh đặc biệt này, thật sự là đi ngược lại điều lệ phân công cán bộ lãnh đạo, cũng không theo chế độ điều lệ quân đội nhưng chuyện này là quân ủy thông qua, đồng chí Cổ Kiến Nhung tuyên đọc, đồng chí Giang Thành trao quân hàm, xác thực cũng không phải có thể mặc người tùy tiện nghi vấn.
Quân ủy trao quân hàm, hơn nữa còn là một mình bí mật trao quân hàm, trong này nhất định có huyền cơ, bằng không mà nói, tại sao thuyết phục nhiều thường vụ và ủy viên chính trị như vậy?
Điều này có thể nói, Diệp Khai nhất định đã làm chuyện kinh thiên động địa nên mới có lần trao quân hàm này.
- Diệp gia tiểu tử làm sự tình gì, rõ ràng có thể lấy được phong thiếu tướng?
Người hỏi là đối thủ cũ của lão Diệp gia, lão Trần gia Trần Chiêu Vũ.
Người đối diện là Đại tướng đắc lực của lão Trần gia, quân ủy phó thủ trưởng, phụ trách ủy ban kỷ luật quân đội, thượng tướng Lưu Bỉnh Chính.
- Là vì chuyện tàu ngầm hạt nhân.
Lưu Bỉnh Chính nói:
- Cũng không biết tiểu tử này gặp vận khí cứt chó gì lại có thể mua từ Russia một hơi mười hai chiếc tàu ngầm hạt nhân hợp kim ti-tan trở về. Hơn nữa giống như nghe nói, hắn còn có ý muốn mua từ Russia hàng không mẫu hạm. Quân ủy trao quân hàm, đoán chừng cũng là bởi vì phương diện này, có một cách nói là dễ dàng cho Diệp Khai làm việc bên quân đội.
Trần Chiêu Vũ sau khi nghe, gật đầu nói:
- Ai, người nhà mới lão Diệp xuất hiện lớp lớp ah. Không thể không thừa nhận, tiểu tử này xác thực có năng lực, trừ hắn ra, ai có bản lĩnh từ Russia cầm trở về nhiều tàu ngầm hạt nhân như vậy hay sao?
Lưu Bỉnh Chính cũng không khỏi không gật đầu thừa nhận:
- Xác thực rất khó khăn, có nhiều thứ, người ta thà rằng chịu hủy đi đem làm sắt vụn bán cũng sẽ không bán cho người khác. Tôi nghe nói, vì vấn đề này, Diệp Khai chạy tới Russia nhiều lần chỉ là đưa hối lộ, đến mấy ngàn vạn đôla.
- Vậy cũng rất đáng rồi.
Trần Chiêu Vũ nói:
- Anh cũng biết đến tình huống hải quân quốc gia chúng ta, tuy chế tạo được tàu ngầm hạt nhân nhưng về phương diện kỹ thuật còn rất lạc hậu, nếu như có thể tham khảo hình thức kỹ thuật của Russia thì cực kỳ hữu ích.
- Xác thực như thế.
Lưu Bỉnh Chính gật đầu:
- Tiểu tử này quả thực làm tốt.
Nói như thế nào, Trần Chiêu Vũ tuy đi xuống nhưng vẫn rất quan tâm cục diện chính trị.
Lão Trần gia đời thứ hai xem như triệt để không thể trông cậy vào nhưng lực ảnh hưởng lão Trần gia vẫn tồn tại, ở một số địa phương vẫn đủ để tác động khuynh hướng của một nhóm lớn quan viên trung cấp.
- Anh có ý kiến gì đối với việc mua sắm hàng không mẫu hạm xuất ngũ?
Trần Chiêu Vũ đột nhiên hỏi Lưu Bỉnh Chính.
- Cái này tựa hồ không phải chuyện xấu.
Lưu Bỉnh Chính do dự một chút, sau đó mới hồi đáp.
Đối với vấn đề hàng không mẫu hạm nước ngoài xử lý xuất ngũ, trên cơ bản các quốc gia sở hữu nó đều xử lý giống nhau, có rất nhiều nơi cải biến hàng không mẫu hạm thành nhà bảo tàng, có rất nhiều nơi dùng làm bia bắn, có rất nhiều bán đi, có rất nhiều nơi trực tiếp hóa giải bán đi sắt vụn.
Cách làm truyền thống của Mỹ đối với quân hạm xuất ngũ là niêm phong cất vào kho. Bởi vì những chiến hạm này còn khá tốt, còn định kỳ giữ gìn nên một khi phát sinh chiến tranh đều có thể nhanh chóng bổ sung vào hạm đội, có thể nói là một tài nguyên chiến lược trọng yếu. Tuy những quân hạm xuất ngũ không ở trong biên chế chính quy nhưng số lượng cực kỳ cực lớn, cho nên có danh hiệu hạm đội U Linh.
Sau lần thế chiến thứ nhất, các quốc gia cắt giảm quân bị, Mĩ quốc cũng gặp phải nan đề phá hủy đại lượng quân hạm vừa đi lính đã phải xuất ngũ, điều này hiển nhiên không phù hợp lợi ích quân đội.
Vì thế, trợ lý tham mưu trưởng Ernest của hạm đội Đại Tây Dương đề nghị gom những quân hạm xuất ngũ dỡ bỏ một số phần quan trọng tập trung vào mấy bến cảng niêm phong cất vào kho.
Những quân hạm này bình thường do nhân viên quân dự bị quản lý, tùy thời có thể trở về chiến trường.
Quốc hội Mĩ cuối cùng thông qua được dự luật hạng nhất vào năm 1925, thành lập hạm đội hậu bị quốc phòng. Hạm đội U Linh chủ yếu bỏ neo ở các cảng Virginia, Philadelphia, Texas.
Thế chiến thứ hai vừa lúc bộc phát, tàu ngầm nước Đức hoành hành ở Đại Tây Dương, đánh chìm đại lượng thương thuyền Anh quốc, tạo thành đả kích trí mệnh. Nhưng Anh quốc lúc này căn bản không có tàu chiến dư thừa hộ tống nên Thủ tướng Churchill đích thân cầu viện tổng thống Roosevelt.
Cân nhắc đến lúc ấy Mĩ đang ở chính sách trung lập, dân chúng cùng quốc hội trong nước đều phản đối tham gia chiến tranh nên Roosevelt điều động những quân hạm đang niêm phong cất vào kho này.
Cuối cùng 50 chiếc cựu hạm được Anh thuê, cung cấp ủng hộ cho minh hữu.
Sau khi Mĩ chính thức tham chiến, hạm đội U Linh cũng bắt đầu hộ tống thương thuyền.
Sau đệ nhị thế chiến, hạm đội U Linh đạt tới quy mô 2000 chiếc.
Tại chiến tranh Triều Tiên trong, những quân hạm này lại được điều động, 540 chiếc vận chuyển vật tư cho quân Mỹ, cung cấp hỏa lực trợ giúp. Ở chiến tranh vùng Vịnh năm 1991, Mĩ cũng sử dụng lại hai chiếc quân hạm nổi tiếng là Missouri và Qi Sikang Star.
- Biểu hiện trác tuyệt của hạm đội U Linh khiến hải quân Mỹ phi thường coi trọng, thỉnh thoảng cho làm nhiệm vụ khác như quân viện binh, ví dụ như tàu cần cẩu Kidd ở Đài Loan từng là thành viên của U Linh.
Bất quá đối với Russia mà nói, hiển nhiên năng lực giữ gìn những quân hạm này cũng không có, vì không để quân hạm xuất ngũ trở thành mục tiêu tiết lộ cơ mật quân sự nên hóa giải bán sắt vụn là đầu tiên chọn lựa.
Loại tàu lớn như hàng không mẫu hạm xuất ngũ càng không có khả năng lưu cho địch nhân.
Nhưng hóa giải hàng không mẫu hạm cũng không phải chuyện đơn giản vì cần tháo dỡ vũ khí trang bị trước, thân hạm và thiết bị động lực.
Việc tháo dỡ phân giải này cũng không phải làm ăn kiếm tiền vì hàng không mẫu hạm xuất ngũ thường thường có đại lượng chất độc, a-mi-ăng cùng dầu nhiên liệu quá thời hạn, thậm chí lò phản ứng hạt nhân nên chi phí rất cao.
Theo công tác thống kê, muốn hóa giải một chiếc hàng không mẫu hạm cần tốn không dưới 2000 vạn đôla.
Phí tổn tháo dỡ cao như thế khiến hải quân các quốc gia chỉ có thể là lực bất tòng tâm, dù cho tài đại khí thô như Mĩ cũng bị gián đoạn quá trình hóa giải.
- Kỳ thật, sau khi Soviet phân liệt, thực lực giảm lớn ah.
Trần Chiêu Vũ cũng có chút cảm khái nói.
Mượn hàng không mẫu hạm mà nói, sau khi Soviet phân liệt, đại bộ phận hàng không mẫu hạm để lại cho Russia, nhưng nhà máy sản xuất cùng bảo hành sửa chữa đều ở Ucraina, điều này dẫn đến cục diện phi thường xấu hổ.
Hàng không mẫu hạm Russia hư hỏng lại không thể tự mình tu sửa mà phải để Ucraina, nhưng Ucraina chỉ nhận tiền không nhận người, không có đôla không khởi công, khiến cho Russia cũng không biết làm sao, dù sao cũng là người cùng chí đoản.
- Hải vực chúng ta rất lớn, mua mấy chiếc hàng không mẫu hạm trở về đúng là có chút tác dụng.
Lưu Bỉnh Chính nói:
- Chỉ là mua về một cái vỏ rỗng cũng không có chỗ trọng dụng, còn cầu vũ khí trang bị, thiết bị điện tử, thiết bị hạ cánh mới được, tôi không tin người Russia sẽ bán cho chúng ta.
- Mỏi mắt mong chờ a.
Trần Chiêu Vũ nói:
- Thật muốn thêm mấy chiếc hàng không mẫu hạm, đây cũng là đại gia hỏa đốt tiền, đủ cho lão Diệp gia đau đầu, dù sao cũng là bọn họ mua về, không thể ném ở chỗ đó rỉ sắt a.
- Trần lão có ý kiến gì?
Lưu Bỉnh Chính cảm thấy Trần Chiêu Vũ tìm mình tới, không phải chỉ là để hỏi một chút về chuyện Diệp Khai, cũng sẽ không chỉ hỏi về tàu ngầm hạt nhân cùng hàng không mẫu hạm, nhất định là có thâm ý.
- Ý của tôi cũng không có gì, người ta đi làm cho tàu ngầm hạt nhân hàng không mẫu hạm, các anh cũng không nên nhàn rỗ, có thể tiếp xúc cùng Russia, nhìn xem chiếc Minsk của hạm đội Viễn Đông Thái Bình Dương có nguyện ý chuyển nhượng?
Trần Chiêu Vũ nói.
- Chuyện này..................
Lưu Bỉnh Chính vốn là muốn nói không hợp thích lắm nhưng lại gật đầu nói:
- Có thể thử một lần.
Lưu Bỉnh Chính cũng tương đối linh hoạt, lập tức liền liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Đám cháu của Trần Chiêu Vũ đều bị lão Diệp gia dẹp hết, thâm cừu đại hận là trọn đời không cách nào hóa giải, giờ lão đầu nhi lui ra không có sự tình khác, cả ngày cân nhắc báo thù rửa hận.
Nhưng rất đáng tiếc, thế lực lão Diệp gia như mặt trời ban trưa, trên người Diệp Khai lại không tìm ra điểm yếu gì, vậy chỉ đem chủ ý đánh tới bên ngoài rồi.
Cùng Russia tiếp xúc, nghiên cứu thảo luận mua sắm hàng không mẫu hạm kỳ thật không phải việc khó gì nhưng khi bọn họ đã chặn ngang một đòn sẽ khiến Diệp Khai đến sau gặp rất nhiều phiền toái.
Có thể không cần tốn nhiều sức, lại cho lão Diệp gia ngột ngạt, chuyện tốt như vậy, Trần Chiêu Vũ như thế nào sẽ bỏ qua?
- Như vậy, Trần lão nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi về trước rồi.
Lưu Bỉnh Chính nhìn Trần Chiêu Vũ, cẩn thận nói.
Chiêu Vũ khẽ gật đầu, nhìn sang di ảnh Trần Lập Phương.
Sau tết âm lịch vừa rồi, nguyên thường vụ cục chính trị, cố vấn Trần Lập Phương qua đời vì bệnh nặng.
Hôm nay lão Trần gia chỉ còn lại Trần Chiêu Vũ một người, một cây chẳng chống vững nhà, đây là cảm giác duy nhất của Trần Chiêu Vũ.
Điều duy nhất hắn có thể làm là động đầu óc ở một số việc nhỏ, cho lão Diệp gia thêm chút chướng ngại.
Nghĩ đến huynh đệ của mình, nghĩ đến đám con cháu của mình, Trần Chiêu Vũ lại tràn đầy lửa giận cùng oán độc, vì báo thù, một Lão đầu tử đã về hưu không hề có nguyên tắc cùng cố kỵ.
Mặc dù có chút kinh dị với quyết định này của quân ủy, cho rằng Diệp Khai chỉ mới mười chín tuổi lại lấy được vinh hạnh đặc biệt này, thật sự là đi ngược lại điều lệ phân công cán bộ lãnh đạo, cũng không theo chế độ điều lệ quân đội nhưng chuyện này là quân ủy thông qua, đồng chí Cổ Kiến Nhung tuyên đọc, đồng chí Giang Thành trao quân hàm, xác thực cũng không phải có thể mặc người tùy tiện nghi vấn.
Quân ủy trao quân hàm, hơn nữa còn là một mình bí mật trao quân hàm, trong này nhất định có huyền cơ, bằng không mà nói, tại sao thuyết phục nhiều thường vụ và ủy viên chính trị như vậy?
Điều này có thể nói, Diệp Khai nhất định đã làm chuyện kinh thiên động địa nên mới có lần trao quân hàm này.
- Diệp gia tiểu tử làm sự tình gì, rõ ràng có thể lấy được phong thiếu tướng?
Người hỏi là đối thủ cũ của lão Diệp gia, lão Trần gia Trần Chiêu Vũ.
Người đối diện là Đại tướng đắc lực của lão Trần gia, quân ủy phó thủ trưởng, phụ trách ủy ban kỷ luật quân đội, thượng tướng Lưu Bỉnh Chính.
- Là vì chuyện tàu ngầm hạt nhân.
Lưu Bỉnh Chính nói:
- Cũng không biết tiểu tử này gặp vận khí cứt chó gì lại có thể mua từ Russia một hơi mười hai chiếc tàu ngầm hạt nhân hợp kim ti-tan trở về. Hơn nữa giống như nghe nói, hắn còn có ý muốn mua từ Russia hàng không mẫu hạm. Quân ủy trao quân hàm, đoán chừng cũng là bởi vì phương diện này, có một cách nói là dễ dàng cho Diệp Khai làm việc bên quân đội.
Trần Chiêu Vũ sau khi nghe, gật đầu nói:
- Ai, người nhà mới lão Diệp xuất hiện lớp lớp ah. Không thể không thừa nhận, tiểu tử này xác thực có năng lực, trừ hắn ra, ai có bản lĩnh từ Russia cầm trở về nhiều tàu ngầm hạt nhân như vậy hay sao?
Lưu Bỉnh Chính cũng không khỏi không gật đầu thừa nhận:
- Xác thực rất khó khăn, có nhiều thứ, người ta thà rằng chịu hủy đi đem làm sắt vụn bán cũng sẽ không bán cho người khác. Tôi nghe nói, vì vấn đề này, Diệp Khai chạy tới Russia nhiều lần chỉ là đưa hối lộ, đến mấy ngàn vạn đôla.
- Vậy cũng rất đáng rồi.
Trần Chiêu Vũ nói:
- Anh cũng biết đến tình huống hải quân quốc gia chúng ta, tuy chế tạo được tàu ngầm hạt nhân nhưng về phương diện kỹ thuật còn rất lạc hậu, nếu như có thể tham khảo hình thức kỹ thuật của Russia thì cực kỳ hữu ích.
- Xác thực như thế.
Lưu Bỉnh Chính gật đầu:
- Tiểu tử này quả thực làm tốt.
Nói như thế nào, Trần Chiêu Vũ tuy đi xuống nhưng vẫn rất quan tâm cục diện chính trị.
Lão Trần gia đời thứ hai xem như triệt để không thể trông cậy vào nhưng lực ảnh hưởng lão Trần gia vẫn tồn tại, ở một số địa phương vẫn đủ để tác động khuynh hướng của một nhóm lớn quan viên trung cấp.
- Anh có ý kiến gì đối với việc mua sắm hàng không mẫu hạm xuất ngũ?
Trần Chiêu Vũ đột nhiên hỏi Lưu Bỉnh Chính.
- Cái này tựa hồ không phải chuyện xấu.
Lưu Bỉnh Chính do dự một chút, sau đó mới hồi đáp.
Đối với vấn đề hàng không mẫu hạm nước ngoài xử lý xuất ngũ, trên cơ bản các quốc gia sở hữu nó đều xử lý giống nhau, có rất nhiều nơi cải biến hàng không mẫu hạm thành nhà bảo tàng, có rất nhiều nơi dùng làm bia bắn, có rất nhiều bán đi, có rất nhiều nơi trực tiếp hóa giải bán đi sắt vụn.
Cách làm truyền thống của Mỹ đối với quân hạm xuất ngũ là niêm phong cất vào kho. Bởi vì những chiến hạm này còn khá tốt, còn định kỳ giữ gìn nên một khi phát sinh chiến tranh đều có thể nhanh chóng bổ sung vào hạm đội, có thể nói là một tài nguyên chiến lược trọng yếu. Tuy những quân hạm xuất ngũ không ở trong biên chế chính quy nhưng số lượng cực kỳ cực lớn, cho nên có danh hiệu hạm đội U Linh.
Sau lần thế chiến thứ nhất, các quốc gia cắt giảm quân bị, Mĩ quốc cũng gặp phải nan đề phá hủy đại lượng quân hạm vừa đi lính đã phải xuất ngũ, điều này hiển nhiên không phù hợp lợi ích quân đội.
Vì thế, trợ lý tham mưu trưởng Ernest của hạm đội Đại Tây Dương đề nghị gom những quân hạm xuất ngũ dỡ bỏ một số phần quan trọng tập trung vào mấy bến cảng niêm phong cất vào kho.
Những quân hạm này bình thường do nhân viên quân dự bị quản lý, tùy thời có thể trở về chiến trường.
Quốc hội Mĩ cuối cùng thông qua được dự luật hạng nhất vào năm 1925, thành lập hạm đội hậu bị quốc phòng. Hạm đội U Linh chủ yếu bỏ neo ở các cảng Virginia, Philadelphia, Texas.
Thế chiến thứ hai vừa lúc bộc phát, tàu ngầm nước Đức hoành hành ở Đại Tây Dương, đánh chìm đại lượng thương thuyền Anh quốc, tạo thành đả kích trí mệnh. Nhưng Anh quốc lúc này căn bản không có tàu chiến dư thừa hộ tống nên Thủ tướng Churchill đích thân cầu viện tổng thống Roosevelt.
Cân nhắc đến lúc ấy Mĩ đang ở chính sách trung lập, dân chúng cùng quốc hội trong nước đều phản đối tham gia chiến tranh nên Roosevelt điều động những quân hạm đang niêm phong cất vào kho này.
Cuối cùng 50 chiếc cựu hạm được Anh thuê, cung cấp ủng hộ cho minh hữu.
Sau khi Mĩ chính thức tham chiến, hạm đội U Linh cũng bắt đầu hộ tống thương thuyền.
Sau đệ nhị thế chiến, hạm đội U Linh đạt tới quy mô 2000 chiếc.
Tại chiến tranh Triều Tiên trong, những quân hạm này lại được điều động, 540 chiếc vận chuyển vật tư cho quân Mỹ, cung cấp hỏa lực trợ giúp. Ở chiến tranh vùng Vịnh năm 1991, Mĩ cũng sử dụng lại hai chiếc quân hạm nổi tiếng là Missouri và Qi Sikang Star.
- Biểu hiện trác tuyệt của hạm đội U Linh khiến hải quân Mỹ phi thường coi trọng, thỉnh thoảng cho làm nhiệm vụ khác như quân viện binh, ví dụ như tàu cần cẩu Kidd ở Đài Loan từng là thành viên của U Linh.
Bất quá đối với Russia mà nói, hiển nhiên năng lực giữ gìn những quân hạm này cũng không có, vì không để quân hạm xuất ngũ trở thành mục tiêu tiết lộ cơ mật quân sự nên hóa giải bán sắt vụn là đầu tiên chọn lựa.
Loại tàu lớn như hàng không mẫu hạm xuất ngũ càng không có khả năng lưu cho địch nhân.
Nhưng hóa giải hàng không mẫu hạm cũng không phải chuyện đơn giản vì cần tháo dỡ vũ khí trang bị trước, thân hạm và thiết bị động lực.
Việc tháo dỡ phân giải này cũng không phải làm ăn kiếm tiền vì hàng không mẫu hạm xuất ngũ thường thường có đại lượng chất độc, a-mi-ăng cùng dầu nhiên liệu quá thời hạn, thậm chí lò phản ứng hạt nhân nên chi phí rất cao.
Theo công tác thống kê, muốn hóa giải một chiếc hàng không mẫu hạm cần tốn không dưới 2000 vạn đôla.
Phí tổn tháo dỡ cao như thế khiến hải quân các quốc gia chỉ có thể là lực bất tòng tâm, dù cho tài đại khí thô như Mĩ cũng bị gián đoạn quá trình hóa giải.
- Kỳ thật, sau khi Soviet phân liệt, thực lực giảm lớn ah.
Trần Chiêu Vũ cũng có chút cảm khái nói.
Mượn hàng không mẫu hạm mà nói, sau khi Soviet phân liệt, đại bộ phận hàng không mẫu hạm để lại cho Russia, nhưng nhà máy sản xuất cùng bảo hành sửa chữa đều ở Ucraina, điều này dẫn đến cục diện phi thường xấu hổ.
Hàng không mẫu hạm Russia hư hỏng lại không thể tự mình tu sửa mà phải để Ucraina, nhưng Ucraina chỉ nhận tiền không nhận người, không có đôla không khởi công, khiến cho Russia cũng không biết làm sao, dù sao cũng là người cùng chí đoản.
- Hải vực chúng ta rất lớn, mua mấy chiếc hàng không mẫu hạm trở về đúng là có chút tác dụng.
Lưu Bỉnh Chính nói:
- Chỉ là mua về một cái vỏ rỗng cũng không có chỗ trọng dụng, còn cầu vũ khí trang bị, thiết bị điện tử, thiết bị hạ cánh mới được, tôi không tin người Russia sẽ bán cho chúng ta.
- Mỏi mắt mong chờ a.
Trần Chiêu Vũ nói:
- Thật muốn thêm mấy chiếc hàng không mẫu hạm, đây cũng là đại gia hỏa đốt tiền, đủ cho lão Diệp gia đau đầu, dù sao cũng là bọn họ mua về, không thể ném ở chỗ đó rỉ sắt a.
- Trần lão có ý kiến gì?
Lưu Bỉnh Chính cảm thấy Trần Chiêu Vũ tìm mình tới, không phải chỉ là để hỏi một chút về chuyện Diệp Khai, cũng sẽ không chỉ hỏi về tàu ngầm hạt nhân cùng hàng không mẫu hạm, nhất định là có thâm ý.
- Ý của tôi cũng không có gì, người ta đi làm cho tàu ngầm hạt nhân hàng không mẫu hạm, các anh cũng không nên nhàn rỗ, có thể tiếp xúc cùng Russia, nhìn xem chiếc Minsk của hạm đội Viễn Đông Thái Bình Dương có nguyện ý chuyển nhượng?
Trần Chiêu Vũ nói.
- Chuyện này..................
Lưu Bỉnh Chính vốn là muốn nói không hợp thích lắm nhưng lại gật đầu nói:
- Có thể thử một lần.
Lưu Bỉnh Chính cũng tương đối linh hoạt, lập tức liền liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Đám cháu của Trần Chiêu Vũ đều bị lão Diệp gia dẹp hết, thâm cừu đại hận là trọn đời không cách nào hóa giải, giờ lão đầu nhi lui ra không có sự tình khác, cả ngày cân nhắc báo thù rửa hận.
Nhưng rất đáng tiếc, thế lực lão Diệp gia như mặt trời ban trưa, trên người Diệp Khai lại không tìm ra điểm yếu gì, vậy chỉ đem chủ ý đánh tới bên ngoài rồi.
Cùng Russia tiếp xúc, nghiên cứu thảo luận mua sắm hàng không mẫu hạm kỳ thật không phải việc khó gì nhưng khi bọn họ đã chặn ngang một đòn sẽ khiến Diệp Khai đến sau gặp rất nhiều phiền toái.
Có thể không cần tốn nhiều sức, lại cho lão Diệp gia ngột ngạt, chuyện tốt như vậy, Trần Chiêu Vũ như thế nào sẽ bỏ qua?
- Như vậy, Trần lão nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi về trước rồi.
Lưu Bỉnh Chính nhìn Trần Chiêu Vũ, cẩn thận nói.
Chiêu Vũ khẽ gật đầu, nhìn sang di ảnh Trần Lập Phương.
Sau tết âm lịch vừa rồi, nguyên thường vụ cục chính trị, cố vấn Trần Lập Phương qua đời vì bệnh nặng.
Hôm nay lão Trần gia chỉ còn lại Trần Chiêu Vũ một người, một cây chẳng chống vững nhà, đây là cảm giác duy nhất của Trần Chiêu Vũ.
Điều duy nhất hắn có thể làm là động đầu óc ở một số việc nhỏ, cho lão Diệp gia thêm chút chướng ngại.
Nghĩ đến huynh đệ của mình, nghĩ đến đám con cháu của mình, Trần Chiêu Vũ lại tràn đầy lửa giận cùng oán độc, vì báo thù, một Lão đầu tử đã về hưu không hề có nguyên tắc cùng cố kỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.