Quan Môn

Chương 184: Luôn cần có một số người đứng trên đầu sóng

Thao Lang

03/06/2014

-Người đặc thù sẽ có đối đãi đặc thù, có thể cân nhắc một bộ câu hỏi dành cho những người đặc thù, không quá câu nệ hình thức.

Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:

- Cũng như cô gái tốt nghiệp 1s này, tuy không có kinh nghiệm nhưng thanh dang của 1s cực lớn, vì thế cần tạo cơ hội để chứng minh năng lực của mình.

- Chuyện hôm nay quả thật hơi quá.

Chung Ly Dư nói:

- Trong nước cần biết thêm về những đại học nổi tiếng ở nước ngoài, em sẽ soạn ra một list để nhân viên công tác quen thuộc.

- Ừ, như vậy rất tốt.

Diệp Khai gật đầu.

Có thể tưởng tượng, sau này theo sự phát triển của Hoa Đông Thần Vận thì khẳng định cần tiếp tục không ngừng thông báo tuyển dụng người đến bổ sung máu mới. Như vậy năng lực của bộ phận tuyển dụng sẽ quyết định đến nhân lực của Hoa Đông Thần Vận.

Chung Ly Dư cũng cân nhắc đến phương diện, bởi vậy rất coi trọng lời nhắc nhở của Diệp Khai. Nàng cũng có kế hoạch thông qua học tập kinh nghiệm tiên tiến của nước ngoài, kết hợp với nhu cầu công tác của mình để chế định ra phương án tuyển dụng trọn vẹn.

Cô gái kia ngồi một bên nghe Diệp Khai nói chuyện với Chung Ly Dư, mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên nghĩ không ra hai vị này có địa vị gì. Nhất là Diệp Khai, trông ra còn trẻ hơn mình, lại xưng mình là em gái, về phần Chung Ly Dư chắc có địa vị rất cao trong Hoa Đông Thần Vận, chẳng phải người của bộ phận tuyển dụng vừa gọi nàng là Dư tổng sao?

Nếu là Chung Ly Dư là tổng giám đốc củaHoa Đông Thần Vận thì là người có thể quyết định.

Mình gặp được nàng coi như gặp quý nhân, ít nhất vẫn có người biết rõ tồn tại 1s.

Nói đến chuyện này cũng đúng thật hài hước, mình học hành vất vả mấy năm ở đại học tinh hoa nước Anh, trở về đây thì bị không biết trường này.

Sớm biết như vậy thì năm đó đi Oxford hoặc là Cambridge cho người ta dễ biết, tránh cho mình vất vả thuyết trình 1s là trường tinh hoa thế nào.

Cô gái tên là Tần Tư Tư, Diệp Khai tùy tiện hỏi nàng một vài vấn đề kinh tế đều trả lời lưu loát, hơn nữa về một vài vấn đề xã hội cũng rất có chính kiến, không phải loại mọt sách.

Diệp Khai cảm thấy tương đối hài lòng, hỏi Tần Tư Tư:

- Có hứng thú gia nhập bộ phận tuyển dụng của Hoa Đông Thần Vận?

- Đãi ngộ được không?

Tần Tư Tư hỏi.

- Đãi ngộ tốt.

Diệp Khai cười đáp:

- Nếu như cô gia nhập vào đây thì có thể cân nhắc vào một bộ phận tuyển dụng khác.

Cách nghĩ của Diệp Khai kỳ thật cũng rất đơn giản, chủ yếu để cho Tần Tư Tư chế định một số phương pháp khảo nghiệm ứng viên, trong đó nhấn mạnh đến tư duy linh hoạt và tiềm năng.

Bởi vì Tần Tư Tư học tập lâu ở nước Anh nên tư duy khác trong nước. Để nàng chủ trì một bộ phận tuyển dụng độc lập nhất định sẽ được.



Sau khi Tần Tư Tư đi khỏi, Lê Ngũ nói:

- Nhị thiếu gia, anh vừa ý tiểu cô nương kia? Cái gì mà 1s, tôi chưa từng nghe qua bao giờ, không lẽ là đại học gà rừng nước Anh?

- Cái gì mà đại học gà rừng, người ta có danh tiếng cả trăm năm!

Diệp Khai dở khóc dở cười nói:

- Từ đó đi ra có rất nhiều người đoạt giải Nobel, ảnh hưởng mạnh mẽ đến lý luận kinh tế thế giới, so ra thì những trường trong nước mới là gà rừng.

Thông qua chuyện này, Diệp Khai cũng phát hiện ra một vấn đề, bởi vì internet chưa kiện toàn nên thông tin với nước ngoài rất lạc hậu, nhiều chuyện chỉ như xem hoa trong sương, không thể nào xác định.

Nghĩ đến truyền thông trong nước đại bộ phận đều là chính luận, còn lại không chính thức là bên giải trí, tin tức tham khảo bổ ích rất ít.

Diệp Khai không khỏi hứng thú nảy ra một ý niệm, có cần tất yếu làm một tư liệu tham khảo cho các nhân sĩ?

Bất quá hắn cũng mới chỉ nghĩ ra, dù sao muốn làm chuyện này cần bỏ ra quá nhiều tinh lực. Hiện giờ internet còn chưa hình thành, muốn làm thành chuyện này, không phải dễ dàng như vậy đấy.

- Gần đây tiêu tiền như nước chảy, may mà bên Hongkong không tệ.

Chung Ly Dư nói với Diệp Khai:

- Đoán chừng đến cuối năm thì tài sản gia tăng bên đó đủ bù đầu tư vào Hoa Đông Thần Vận rồi.

Diệp Khai đã đầu tư vào Hoa Đông Thần Vận 200 triệu đôla. Chung Ly Dư nói như vậy, có ý nghĩa là tiền lời bên Hongkong đến cuối năm nhất định có thể đủ đột phá 200 triệu đôla, coi như rất cao.

Đến lúc chia tay, Diệp Khai cố ý dặn dò Lê Ngũ để nàng chăm sóc an toàn cho Chung Ly Dư, cần thì điều thêm vài cận vệ nữ tới.

Đợi đến lúc Chung Ly Dư cùng Lê Ngũ về xong, bên chỗ Diệp Khai đã lên đèn.

Về đến nhà thấy Diệp Tử Bình khó được ở nhà nghỉ ngơi, đang nằm trên sa ***, trên trán đắp khăn ướt, trong phòng còn mùi rượu, hiển nhiên là vừa xã giao xong.

- Tại sao lại uống rượu rồi hả?

Diệp Khai thuận miệng hỏi.

- Tiếp đãi khách cũng không tránh khỏi một số chuyện.

Mạnh Chiêu Hoa từ trong phòng đi ra, bưng một đĩa hoa quả đã gọt sẵn, có cả tăm để cắm.

Tuy trong nhà có nhân viên chuyên phục vụ nhưng Mạnh Chiêu Hoa thích tự mình chăm chồng, thói quen này chưa từng thay đổi.

Lúc còn ở kinh thành, Mạnh Chiêu Hoa còn bận một số việc nhưng giờ thì chỉ là một chuyên viên thăm dò, trên cơ bản nhàn rỗi, có cả thời gian lẫn tâm trạng chăm chồng.

Hiệp Tử Bình ăn mấy miếng hoa quả, cảm giác khá hơn nhiều, thay đổi tư thế một chút.

- Cha đã cân nhắc chuyện con nói mấy hôm trước.

Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai.



- Thế nào, quyết định không vậy?

Diệp Khai cười hỏi.

- Hai cha con dấu giếm cái gì đó?

Mạnh Chiêu Hoa có chút bất mãn nói.

Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai dĩ nhiên là chuyện cho thuê đất.

Vì vấn đề nhạy cảm, ảnh hưởng cũng thật lớn, cho nên Diệp Tử Bình cũng không dám đơn giản quyết định, hơn nữa chính ông cũng không thể tự quyết định mà còn phải câu thông với cao tầng.

Nhưng rất hiển nhiên, Diệp Tử Bình rất quan tâm vấn đề này nên đã điều tra cụ thể.

- Trên nguyên tắc, cho thuê đất có thể giải quyết vấn đề tài chính nhưng cũng dễ khiến nảy sinh các vấn đề khác.

Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai:

- Trước kia thành phố Giang Khẩu đã từng làm nhưng đó là đặc khu, hơn nữa là thành phố từ không thành có, lại gần cảng đảo, rất dễ dàng hấp dẫn các phương diện tài chính. Nhưng bên thành phố Minh Châu lại có chút bất đồng, cho nên cha cũng rất lo lắng, một khi chứng thực chẳng những mang tiếng mà còn không cách nào thu nạp đầy đủ tài chính, mất cả đôi đường.

- Bán ? Đất quốc gia sao lại bán? Cách nghĩ điên cuồng như vậy là tự hủy tiền đồ chính trị.

Diệp Khai vẫn chưa nói gì, Mạnh Chiêu Hoa đã phản đối.

- Nhìn xem, còn chưa có có xuất gia đã phản đối?

Diệp Tử Bình bật cười.

Diệp Khai cũng cười cười, nói với Mạnh Chiêu Hoa nói ra:

- Cho thuê đất không phải là bán, chỉ thuê trong thời hạn nhất định, cũng không phải đem cấp.

Chính sách phân phối đất đai hiện nay là thông qua xét duyệt hành chính. Nói thí dụ như Hoa Đông Thần Vận vào lúc xây căn cứ là thông qua chính quyền phê duyệt rồi cắt đất, không phải trả tiền.

Nhưng nếu như cho thuê thì phải có quyền sử dụng, nhất định phải tham dự đấu thầu, trả giá lớn mới được.

Cho thuê đất là chính phủ thông qua thủ đoạn này để thu tài chính, từ đó mở rộng kiến thiết, cải thiện dân sinh.

Diệp Tử Bình hiện tại trên cơ bản đã tiếp nhận lời đề nghị của Diệp Khai, sau khi tiến hành điều tra tình huống thành phố Minh Châu cũng biết nếu giờ không có một số tiền lớn thì thành phố không thể phát triển nỏi.

Muốn dựa vào bản thân lực lượng thành phố Minh Châu để phát triển thì nhất định phải có đầy đủ tài chính ủng hộ. Tài chính từ nơi nào đến, nhanh và tiện lợi nhất chỉ có thông qua cho thuê đất.

Chỉ là hắn vô cùng rõ ràng, loại chuyện này dù sao cũng nghe không thuận tai, chẳng những dân gian sẽ có rất nhiều phản đối mà bên chính quyền cũng thế. Dù là ở cao tầng chắc cũng sẽ không nhiều người ủng hộ.

Dù sao mọi người đối với vấn đề này vẫn thấy bất an, một khi cho thêu thì thành phố Minh Châu, sẽ biến thành dạng gì, một lần nữa trở lại nửa tô giới lúc trước sao? Mọi người không thể bỏ qua vấn đề này.

- Trên thế giới này, số mệnh luôn chú định có một số người đứng trên đầu sóng.

Diệp Khai ý vị thâm trường nói một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook