Chương 602: Mấy chuyện xấu của Diệp Khai.
Thao Lang
07/01/2015
Nàng cảm thấy lời này của Diệp Khai khẳng định không đáng tin cậy, Trung Quốc được xem là một nước lễ nghi, người nghèo nhưng chí thì không thể ngắn, có bằng hữu ở phương xa tới, chỉ có thể chiêu đãi hết mình, tại sao có thể đánh vào mặt của người ta được?
Hơn nữa, nàng còn có thân phận cán bộ, nếu thật sự làm như vậy, đoán chừng Hồ Hán bọn hắn sẽ lập tức có cớ để bắt nàng lại, đây là cơ hội tốt cỡ nào?
Mặc dù đã có chỗ dựa là Diệp Khai, Tạ Quân Ngọc có thể không sợ những người này, nhưng nếu như chuyện mình làm mà có vấn đề, như vậy thời điểm không phân rõ phải trái thì phải làm sao? Tạ Quân Ngọc cũng không biết là người to mồm, thì có cái uy phong gì.
Nếu như đơn thuần chỉ là đánh nhau, thì cho dù là một trăm Tiểu Dã Tuấn Nam có tới, cũng không phải là đối thủ của Tạ Quân Ngọc.
Chỉ là những chuyện này, khẳng định không thể đơn giản dùng nắm đấm để giải quyết được.
- Anh đương nhiên sẽ không hại em…
Diệp Khai thấy gương mặt cẩn thận của Tạ Quân Ngọc, lập tức nở nụ cười nói:
- Chỉ cần em có lý do chính đáng, đánh vào mặt hắn thì có chuyện gì? Kỳ thật hiện tại tiểu quỷ tử đối với đồ đạc của chúng ta cảm thấy hứng thú, đây mới là nơi mấu chốt, em chính là ngay cả cha hắn cũng đánh vào, bọn hắn cũng sẽ không buông tay đồ vật bên này đâu. Người Nhật Bản phi thường thực tế, biết rõ chuyện gì là trọng yếu nhất, đánh nhau vì thể diện hay là vân vân, trong mắt của bọn họ căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.
- Ý của anh là nói, đánh vậy là uổng công à ?
Tạ Quân Ngọc tò mò hỏi.
- Ha ha, đây chính là chỗ ti tiện của tiểu quỷ tử, em càng đánh hắn, hắn càng chịu phục em… nếu em mềm yếu, thì hắn lại càng càn rỡ.
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Đáng tiếc rất nhiều người đều không rõ ràng điểm này nên coi người ta là ông nội để cung kinh, đây chính là tự tìm tai vạ, chẳng trách người khác.
Tạ Quân Ngọc nghe xong, âm thầm gật đầu.
Trên thực tế, Diệp Khai nói cũng không sai, hiện nay ở trong nước trọng điểm phát triển kinh tế, tiêu chuẩn đánh giá cán bộ cũng không trọng điểm ở chỗ thân dân nữa rồi, mà là nhìn hắn phải chăng có thể tạo ra GDP cho địa phương hay không, như vậy tuy có lợi cho kinh tế xã hội phát triển, trình độ sinh hoạt của dân chúng được đề cao chỉnh thể, nhưng đồng thời cũng sinh ra rất nhiều tai hại, ví dụ như vấn đề tham quan, vấn đề quan hệ bắt đầu phai nhạt dần, vân vân.
Điểm trọng yếu nhất, chính là đám quan viên địa phương vì lo cho mình lên chắc, nên chỉ lo lắng về vấn đề GDP, không để ý đến phương diện khác, không chỉ tạo thành hoàn cảnh địa phương chuyển biến xấu, đồng thời cũng mất đi tín nhiệm của dân chúng, khiến cho hình tượng của chính phủ trở thành mặt trái gây ảnh hưởng cực kỳ bất lợi.
Loại vật như hình tượng này, bình thường thì không đáng một đồng, nhưng ở thời điểm mấu chốt có thể lại bất đồng.
Trước kia hao phí rất nhiều tâm huyết, thậm chí là dùng rất nhiều người hy sinh tính mạng để đổi lấy hình tượng hài lòng, rất có thể liền trong một đêm sẽ sụp đổ, loại hậu quả này thì cho dù là người lãnh đạo nào cũng không muốn thấy.
- Tuy phát triển kinh tế trọng yếu, nhưng mà vô nguyên tắc đi xu nịnh để đạt được ý đồ, đây chính là sai lầm.
Diệp Khai rất rõ ràng chỉ ra vấn đề:
- Hồ Hán có sở cầu, cho nên liền phạm vào tật xấu này, anh cho em cơ hội đánh tiểu quỷ tử kia chỉ là vẻ bề ngoài, mục đích thực sự là muốn để cho Hồ Hán tỉnh lại, đừng làm ra chuyện gì quá phận.
- Suy luận rất phức tạp… Em giống như đã hiểu rồi, lại như chưa hiểu.
Tạ Quân Ngọc suy nghĩ một lúc lâu sau mới trả lời.
- Từ từ suy nghĩ đi…
Diệp Khai cười nói.
Sau khi hai người đi ra, nhìn lên sắc trời còn sớm, liền quyết định tìm một chỗ thư giãn một chút, chọn lấy một nơi gọi là quán trà Thủy Vân Cư, uống vài chén trà, sau đó mới đi chỗ khác vui vẻ một chút.
Quán bar và sàn nhảy bên này trộn lẫn với nhau, hơi có chút tách biệt, nhưng mà lui tới rất thuận tiện.
Nam nam nữ nữ vẫn là rất nhiều, thiết bị sưởi ấm bên trong cũng mở rất đầy đủ, mọi người trong tiếng âm nhạc uốn qua uốn lại, lộ ra những cảnh xuân tương đối vui vẻ.
Hai người Diệp Khai và Tạ Quân Ngọc lẫn trong đám người này nhảy một hồi, hoạt động một chút gân cốt, sau đó mới ngồi trở lại uống rượu.
- Anh ngừng thôi, vừa rồi uống trà nhiều quá.
Diệp Khai nói với Tạ Quân Ngọc một tiếng, sau đó đi tìm buồng vệ sinh.
Thời điểm hắn đi ngang qua một cái ghế dài, Diệp Khai liền nhìn thấy một nữ hài tử phi thường quen mặt, cẩn thận suy nghĩ một chút, nguyên lai là cháu gái Cố Miêu Miêu của Cố lão, nàng mặc một cái áo lông trắng tinh, trên đùi là một cái quần đàn hồi có tính năng giữ ấm phi thường tốt, nhìn qua hình thức phi thường tốt, đang cùng một nữ hài tử tóc ngắn mực áo da màu phấn hồng nói chuyện.
- Ba mươi tuổi đã là cán bộ cấp phó sở sao?
Nữ hài tử tóc ngắn hỏi.
- Đúng vậy a, coi như là tương đối lợi hại đấy, bất quá theo như ông nội mình nói, có thể sẽ được lên cấp chính sở ngay đấy.
Cố Miêu Miêu đáp.
- Wow, ba mươi tuổi làm cán bộ cấp chính sở, ngay cả phóng mắt ra cả nước cũng không có chứ?
Nữ hài tử tóc ngắn có chút sợ hãi than.
- Có, chỉ là cậu không biết mà thôi, bất quá cũng không phải rất nhiều.
Cố Miêu Miêu nói.
- Ông nội cậu đã chọn cho cậu một vị hôn phu tốt như vậy, còn có cái gì không hài lòng sao?
Nữ hài tử tóc ngắn có chút hoài nghi hỏi.
- Cũng không phải, chỉ là mình với hắn kém nhau đến mười tuổi, nên không có loại cảm giác yêu đương này…
Diệp Khai không thể không biết xấu hổ lại nghe tiếp, hắn đi lên phía trước, bất quá trong lòng cũng đang suy nghĩ, thoạt nhìn quan hệ của Cố Miêu Miêu và Hồ Hán rất nhạt nha, loại hôn nhân chính trị này quả nhiên là tương đối vô nghĩa.
Đã tìm được buồng vệ sinh, kéo nút cài ra, móc ra con chim nhỏ, đã cảm thấy bên trong bàng quang như đang cất chưa cả tấn nước, rõ ràng giống như là nước Hoàng Hà chảy liên miên bất tuyệt.
- Ngu ngốc, đều nói là tiểu thư ở Trung Quốc rất nhiều, hơn nữa chất lượng thượng thừa, vì cái gì ta chờ ở chỗ này cả buổi trưa, mà cũng không thấy được một ai?
Một thanh âm rất đáng ghét truyền tới, không phải ai khác, đúng là tên Tiểu Dã tuấn nam.
- Tiểu Dã quân, những tiểu thư loại này, bình thường đều xuất hiện vào buổi tối, bây giờ còn chưa đến lúc đó.
Đứng ở bên người Tiểu Dã Tuấn Nam, chính là tên đối với tình hình trong nước hiểu rõ vô cùng Tỉnh Thượng Tùng.
- Cái gì?
Sau khi Tiểu Dã Tuấn Nam nghe xong, hiển nhiên rất không hài lòng.
Bất quá sự tình lại khiến cho hắn càng không hài lòng, còn ở phía sau.
Đột nhiên Diệp Khai đem thân thể xoay một cái, chim con run lên một hồi, nước tiểu trong suốt như là một cột nước bình thường phun ra ngoài, đem Tỉnh Thượng Tùng và Tiểu Dã Tuấn Nam phun một cái đầy mặt.
- Ngu ngốc.
Hai tiểu quỷ tử đồng thời phẫn nộ rồi, không khỏi chửi ầm lên.
Diệp Khai rung rung chim con, rất là vui vẻ nhìn xem nước tiểu đầy mặt của Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng, vừa cười vừa nói:
- Thật xin lỗi, hai ngày này có chút bốc lửa.
Tiểu Dã Tuấn Nam tức giận đến xanh mặt, dùng tay áo đem nước tiểu trên mặt lau sạch, hí một tiếng lao đến.
Diệp Khai không khách khí chút nào đạp lại một cước, mặc dù không dùng nhiều sức, nhưng cũng đem Tiểu Dã Tuấn Nam đạp lăn ra mặt đất, ngã đến bốn chân chổng lên trời.
- Tiểu Dã quân!
Tỉnh Thượng Tùng vừa nhìn thấy, tự nghĩ đánh không lại Diệp Khai, cũng không dám tiến lên lý luận với hắn, liền chạy nhanh lại chỗ của Tiểu Dã Tuấn Nam, sợ rằng hắn xảy ra vấn đề gì.
Dù nói thế nào, Tiểu Dã Tuấn Nam cũng là một trong những người thừa kế của Tiểu Dã gia, thậm chí hiện tại nhà bọn họ còn có một thông sản tỉnh đại thần, về sau có thể hay không xuất thủ tương trợ nhau cũng rất khó nói, Tỉnh Thượng Tùng là một tiểu nhân vật, vẫn phải cực lực nịnh bợ.
Vạn nhất Tiểu Dã Tuấn Nam xảy ra chuyện, hắn là người phụ trách ở Bắc Kinh, cũng trốn không thoát khỏi liên quan.
- Hừ, cục shit hiếm thấy.
Diệp Khai rất khinh thường kéo khóa quần lên, đi ra ngoài.
Lúc trở lại, chợt nghe Cố Miêu Miêu đang nói chuyện với nữ hài tử tóc ngắn kia:
- Hắn gặp phải một ít chuyện, nói là qua mười phút mới có thể tới, còn nói có hai nhà đầu tư có khả năng đã đến, để cho mình qua tiếp đãi bọn họ.
- Cũng không tệ a, điều này nói rõ hắn rất coi trọng cậu.
Nữ hài tử tóc ngắn bình luận.
- Ai biết được, loại chuyện tiếp đãi này, mình cũng chưa từng làm qua nha.
Cố Miêu Miêu cau mày tỏ vẻ nói.
Không cần hỏi cũng biết, nhất định là Hồ Hán hẹn Cố Miêu Miêu đến chỗ này, tiếp đãi hai tên tiểu quỷ tử kia.
Chỉ là xem ra Cố Miêu Miêu và hai tên tiểu quỷ tử kia cũng chưa từng gặp mặt, hết lần này tới lần khác chính hắn lại không rảnh để đi tới, tạm thời không qua được, cho nên liền tương đối mù mịt.
Trong lòng Diệp Khai chợt suy nghĩ, bỗng nhiên có một chủ ý.
Hắn đi tới chỗ của nhân viên phục vụ, kín đáo đưa cho hắn một tờ tiền giá trị lớn, sau đó thấp giọng nói thầm mấy câu, chỉ chỉ vào buồng vệ sinh bên kia, lại chỉ chỉ hai cô gái đang ngồi ở ghế dài là Cố Miêu Miêu và nữ hài tử tóc ngắn.
- Thật sự?
Tuy nhân viên phục vụ nhận lấy tờ tiền của Diệp Khai đưa tới, nhưng trong ánh mắt hiển nhiên có chút không tin tưởng lắm.
- Đương nhiên là sự thật, đầu ta còn không bị cửa đập bẹp, còn lừa ngươi sao?
Diệp Khai nghiêm trang hồi đáp.
Người phục vụ kia cầm tiền, nhét vào trong túi sách của mình, sau đó liền hướng về phía buồng vệ sinh đi tới.
Diệp Khai cười hắc hắc, sau đó đi về phía Tạ Quân Ngọc.
- Nhìn anh như thế nào lại có gương mặt hèn mọn bỉ ổi thế kia?
Tạ Quân Ngọc có chút tò mò nhìn Diệp Khai hỏi.
- Không có chứ, anh đây là người chính trực, trên mặt làm sao có thể có hai chữ hèn mọn bỉ ổi liên hệ được? Đây nhất định là cảm giác của em sai lầm rồi.
Diệp Khai đối với cái này biểu lộ ra thái độ cực kỳ không đồng ý.
- Luôn cảm giác có chút là lạ…
Tạ Quân Ngọc có chút nghi ngờ nhìn xem Diệp Khai, hiển nhiên là không tin tưởng hắn lắm.
Hai người ngồi với nhau còn chưa đến năm, sáu phút, chợt nghe đến tiếng náo loạn ở bên kia vang lên.
- Lưu manh!
- Hai tên tiểu quỷ tử đáng chết!
- Chuyện gì xảy ra?
Tạ Quân Ngọc đang uống rượu với Diệp Khai, mới trong chốc lát đã uống xong một ly rượu đỏ, sắc mặt cũng có chút hơi đỏ ửng, nhìn vào ửng hồng trông cực kỳ đẹp đẽ.
Mượn một chút men say lâng lâng, Tạ Quân Ngọc cảm thấy ở cùng Diệp Khai có cảm giác cũng rất tốt.
- Há, hình như là bên kia có lưu manh đùa nghịch, nổi lên xung đột.
Diệp Khai nhìn sang, liền thấy hai tiểu quỷ tử cùng một đám thanh niên vây quanh, là Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng, sau đó hắn làm ra một bộ dáng ra vẻ vô tội nói ra.
- Lưu manh đùa nghịch?
Tạ Quân Ngọc nghe xong, tinh thần trọng nghĩa lập tức bốc lên:
- Em hận nhất chính là mấy tên lưu manh đùa nghịch người khác!
Vốn là Tạ Quân Ngọc đem tay áo xăn lên, đột nhiên thoáng một cái liền đứng lên.
- Bình tĩnh chớ nóng, coi chừng tay chân không có đúng mực, đem người đánh chết.
Diệp Khai tranh thủ thời gian giữ chặt nàng khuyên nhủ.
Nói thật, đánh hai tiểu quỷ, thực sự không tính là có chuyện gì, bất quá bây giờ nhìn lại, Tạ Quân Ngọc giống như có chút uống nhiều, vạn nhất không kiềm chế được tay chân, đánh chết người thì có phiền toái rồi.
Khỏi cần phải nói, tuy thế lực Diệp gia khá lớn, nưng mà ở trước mặt mọi người đánh chết người khác, lại không có giải thích hợp lý gì, vô luận như thế nào cũng không có biện pháp ứng phó các phương diện công khai lên án đấy.
Hơn nữa, tuy tiểu quỷ khiến người chán ghét, nhưng đó cũng là người nước ngoài, một khi dính đến người ngoại quốc, liền là một chuyện phiền phức, đến lúc đó dẫn đến tranh chấp ngoại giao, cũng không phải dễ dàng áp chế như vậy,
- Đừng cản em…
Tạ Quân Ngọc đưa tay ngăn lại, muốn đem Diệp Khai đẩy ra.
Bất quá có chút ngoài ý muốn, nàng phát hiện rõ ràng không thể đem Diệp Khai đẩy ra được, trong nội tâm không khỏi giật mình, nhìn Diệp Khai, thầm nói:
- Từ khi nào mà khí lực của anh lớn như vậy rồi hả?
- Khí lực của anh không lớn, là em uống nhiều quá.
Diệp Khai cười khổ nói.
Thoạt nhìn, đích thật là Tạ Quân Ngọc uống nhiều quá.
Diệp Khai còn tưởng rằng tửu lượng của nàng không tệ, không nghĩ tới mới uống không được nửa cân, liền có chút không chịu nổi, thật sự là để cho Diệp Khai có chút cảm giác ngoài ý muốn.
- Được rồi, em không động tay, đi qua nhìn một chút là được rồi.
Tạ Quân Ngọc nói ra.
- Vậy cũng được, cũng được.
Diệp Khai ôm bả vai Tạ Quân Ngọc, cùng đi tới.
Bên này đã bị đám người vây quanh đến ba tầng rồi, bọn hắn thật vất vả mới chen được vào ba hàng đầu.
Chỉ thấy vẻ mặt Cố Miêu Miêu cùng nữ hài tử tóc ngắn kia tức giận trừng mắt với Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng, mà hai người Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng đều là chật vật dị thường, quần áo cũng bị xé rách, trên mặt còn có mấy vết máu, cũng không biết là bị người nào đánh.
Mấy người trẻ tuổi xung quanh túm lấy y phục của bọn hắn, không có chuyện gì liền đánh hai quyền, khiến hai tiểu quỷ này gào khóc liên hồi.
- Có chuyện gì vậy?
- Cũng đừng đánh nữa.
Đến lúc này, liền đã nghe được thanh âm của Hồ Hán, hắn mang theo một thư ký chạy tới, lại không nghĩ rằng bên này lại xảy ra chuyện, hai tiểu quỷ bị người ta đánh thành mắt gấu mèo, nhìn rất là chật vật.
Khi nhìn về phía đối diện Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng, không phải ai khác chính mà Cố Miêu Miêu và bạn gái của nàng, Hồ Hán lập tức liền đau đầu, cũng không rõ là đến tột cùng lại xảy ra xung đột gì, đưa tới cục diện quỷ dị trước mắt?
- Hồ tang, ngươi cũng đã đến.
Tiểu Dã Tuấn Nam thấy Hồ Hán xuất hiện, nước mắt cũng chảy ra rồi.
Hơn nữa, nàng còn có thân phận cán bộ, nếu thật sự làm như vậy, đoán chừng Hồ Hán bọn hắn sẽ lập tức có cớ để bắt nàng lại, đây là cơ hội tốt cỡ nào?
Mặc dù đã có chỗ dựa là Diệp Khai, Tạ Quân Ngọc có thể không sợ những người này, nhưng nếu như chuyện mình làm mà có vấn đề, như vậy thời điểm không phân rõ phải trái thì phải làm sao? Tạ Quân Ngọc cũng không biết là người to mồm, thì có cái uy phong gì.
Nếu như đơn thuần chỉ là đánh nhau, thì cho dù là một trăm Tiểu Dã Tuấn Nam có tới, cũng không phải là đối thủ của Tạ Quân Ngọc.
Chỉ là những chuyện này, khẳng định không thể đơn giản dùng nắm đấm để giải quyết được.
- Anh đương nhiên sẽ không hại em…
Diệp Khai thấy gương mặt cẩn thận của Tạ Quân Ngọc, lập tức nở nụ cười nói:
- Chỉ cần em có lý do chính đáng, đánh vào mặt hắn thì có chuyện gì? Kỳ thật hiện tại tiểu quỷ tử đối với đồ đạc của chúng ta cảm thấy hứng thú, đây mới là nơi mấu chốt, em chính là ngay cả cha hắn cũng đánh vào, bọn hắn cũng sẽ không buông tay đồ vật bên này đâu. Người Nhật Bản phi thường thực tế, biết rõ chuyện gì là trọng yếu nhất, đánh nhau vì thể diện hay là vân vân, trong mắt của bọn họ căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.
- Ý của anh là nói, đánh vậy là uổng công à ?
Tạ Quân Ngọc tò mò hỏi.
- Ha ha, đây chính là chỗ ti tiện của tiểu quỷ tử, em càng đánh hắn, hắn càng chịu phục em… nếu em mềm yếu, thì hắn lại càng càn rỡ.
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Đáng tiếc rất nhiều người đều không rõ ràng điểm này nên coi người ta là ông nội để cung kinh, đây chính là tự tìm tai vạ, chẳng trách người khác.
Tạ Quân Ngọc nghe xong, âm thầm gật đầu.
Trên thực tế, Diệp Khai nói cũng không sai, hiện nay ở trong nước trọng điểm phát triển kinh tế, tiêu chuẩn đánh giá cán bộ cũng không trọng điểm ở chỗ thân dân nữa rồi, mà là nhìn hắn phải chăng có thể tạo ra GDP cho địa phương hay không, như vậy tuy có lợi cho kinh tế xã hội phát triển, trình độ sinh hoạt của dân chúng được đề cao chỉnh thể, nhưng đồng thời cũng sinh ra rất nhiều tai hại, ví dụ như vấn đề tham quan, vấn đề quan hệ bắt đầu phai nhạt dần, vân vân.
Điểm trọng yếu nhất, chính là đám quan viên địa phương vì lo cho mình lên chắc, nên chỉ lo lắng về vấn đề GDP, không để ý đến phương diện khác, không chỉ tạo thành hoàn cảnh địa phương chuyển biến xấu, đồng thời cũng mất đi tín nhiệm của dân chúng, khiến cho hình tượng của chính phủ trở thành mặt trái gây ảnh hưởng cực kỳ bất lợi.
Loại vật như hình tượng này, bình thường thì không đáng một đồng, nhưng ở thời điểm mấu chốt có thể lại bất đồng.
Trước kia hao phí rất nhiều tâm huyết, thậm chí là dùng rất nhiều người hy sinh tính mạng để đổi lấy hình tượng hài lòng, rất có thể liền trong một đêm sẽ sụp đổ, loại hậu quả này thì cho dù là người lãnh đạo nào cũng không muốn thấy.
- Tuy phát triển kinh tế trọng yếu, nhưng mà vô nguyên tắc đi xu nịnh để đạt được ý đồ, đây chính là sai lầm.
Diệp Khai rất rõ ràng chỉ ra vấn đề:
- Hồ Hán có sở cầu, cho nên liền phạm vào tật xấu này, anh cho em cơ hội đánh tiểu quỷ tử kia chỉ là vẻ bề ngoài, mục đích thực sự là muốn để cho Hồ Hán tỉnh lại, đừng làm ra chuyện gì quá phận.
- Suy luận rất phức tạp… Em giống như đã hiểu rồi, lại như chưa hiểu.
Tạ Quân Ngọc suy nghĩ một lúc lâu sau mới trả lời.
- Từ từ suy nghĩ đi…
Diệp Khai cười nói.
Sau khi hai người đi ra, nhìn lên sắc trời còn sớm, liền quyết định tìm một chỗ thư giãn một chút, chọn lấy một nơi gọi là quán trà Thủy Vân Cư, uống vài chén trà, sau đó mới đi chỗ khác vui vẻ một chút.
Quán bar và sàn nhảy bên này trộn lẫn với nhau, hơi có chút tách biệt, nhưng mà lui tới rất thuận tiện.
Nam nam nữ nữ vẫn là rất nhiều, thiết bị sưởi ấm bên trong cũng mở rất đầy đủ, mọi người trong tiếng âm nhạc uốn qua uốn lại, lộ ra những cảnh xuân tương đối vui vẻ.
Hai người Diệp Khai và Tạ Quân Ngọc lẫn trong đám người này nhảy một hồi, hoạt động một chút gân cốt, sau đó mới ngồi trở lại uống rượu.
- Anh ngừng thôi, vừa rồi uống trà nhiều quá.
Diệp Khai nói với Tạ Quân Ngọc một tiếng, sau đó đi tìm buồng vệ sinh.
Thời điểm hắn đi ngang qua một cái ghế dài, Diệp Khai liền nhìn thấy một nữ hài tử phi thường quen mặt, cẩn thận suy nghĩ một chút, nguyên lai là cháu gái Cố Miêu Miêu của Cố lão, nàng mặc một cái áo lông trắng tinh, trên đùi là một cái quần đàn hồi có tính năng giữ ấm phi thường tốt, nhìn qua hình thức phi thường tốt, đang cùng một nữ hài tử tóc ngắn mực áo da màu phấn hồng nói chuyện.
- Ba mươi tuổi đã là cán bộ cấp phó sở sao?
Nữ hài tử tóc ngắn hỏi.
- Đúng vậy a, coi như là tương đối lợi hại đấy, bất quá theo như ông nội mình nói, có thể sẽ được lên cấp chính sở ngay đấy.
Cố Miêu Miêu đáp.
- Wow, ba mươi tuổi làm cán bộ cấp chính sở, ngay cả phóng mắt ra cả nước cũng không có chứ?
Nữ hài tử tóc ngắn có chút sợ hãi than.
- Có, chỉ là cậu không biết mà thôi, bất quá cũng không phải rất nhiều.
Cố Miêu Miêu nói.
- Ông nội cậu đã chọn cho cậu một vị hôn phu tốt như vậy, còn có cái gì không hài lòng sao?
Nữ hài tử tóc ngắn có chút hoài nghi hỏi.
- Cũng không phải, chỉ là mình với hắn kém nhau đến mười tuổi, nên không có loại cảm giác yêu đương này…
Diệp Khai không thể không biết xấu hổ lại nghe tiếp, hắn đi lên phía trước, bất quá trong lòng cũng đang suy nghĩ, thoạt nhìn quan hệ của Cố Miêu Miêu và Hồ Hán rất nhạt nha, loại hôn nhân chính trị này quả nhiên là tương đối vô nghĩa.
Đã tìm được buồng vệ sinh, kéo nút cài ra, móc ra con chim nhỏ, đã cảm thấy bên trong bàng quang như đang cất chưa cả tấn nước, rõ ràng giống như là nước Hoàng Hà chảy liên miên bất tuyệt.
- Ngu ngốc, đều nói là tiểu thư ở Trung Quốc rất nhiều, hơn nữa chất lượng thượng thừa, vì cái gì ta chờ ở chỗ này cả buổi trưa, mà cũng không thấy được một ai?
Một thanh âm rất đáng ghét truyền tới, không phải ai khác, đúng là tên Tiểu Dã tuấn nam.
- Tiểu Dã quân, những tiểu thư loại này, bình thường đều xuất hiện vào buổi tối, bây giờ còn chưa đến lúc đó.
Đứng ở bên người Tiểu Dã Tuấn Nam, chính là tên đối với tình hình trong nước hiểu rõ vô cùng Tỉnh Thượng Tùng.
- Cái gì?
Sau khi Tiểu Dã Tuấn Nam nghe xong, hiển nhiên rất không hài lòng.
Bất quá sự tình lại khiến cho hắn càng không hài lòng, còn ở phía sau.
Đột nhiên Diệp Khai đem thân thể xoay một cái, chim con run lên một hồi, nước tiểu trong suốt như là một cột nước bình thường phun ra ngoài, đem Tỉnh Thượng Tùng và Tiểu Dã Tuấn Nam phun một cái đầy mặt.
- Ngu ngốc.
Hai tiểu quỷ tử đồng thời phẫn nộ rồi, không khỏi chửi ầm lên.
Diệp Khai rung rung chim con, rất là vui vẻ nhìn xem nước tiểu đầy mặt của Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng, vừa cười vừa nói:
- Thật xin lỗi, hai ngày này có chút bốc lửa.
Tiểu Dã Tuấn Nam tức giận đến xanh mặt, dùng tay áo đem nước tiểu trên mặt lau sạch, hí một tiếng lao đến.
Diệp Khai không khách khí chút nào đạp lại một cước, mặc dù không dùng nhiều sức, nhưng cũng đem Tiểu Dã Tuấn Nam đạp lăn ra mặt đất, ngã đến bốn chân chổng lên trời.
- Tiểu Dã quân!
Tỉnh Thượng Tùng vừa nhìn thấy, tự nghĩ đánh không lại Diệp Khai, cũng không dám tiến lên lý luận với hắn, liền chạy nhanh lại chỗ của Tiểu Dã Tuấn Nam, sợ rằng hắn xảy ra vấn đề gì.
Dù nói thế nào, Tiểu Dã Tuấn Nam cũng là một trong những người thừa kế của Tiểu Dã gia, thậm chí hiện tại nhà bọn họ còn có một thông sản tỉnh đại thần, về sau có thể hay không xuất thủ tương trợ nhau cũng rất khó nói, Tỉnh Thượng Tùng là một tiểu nhân vật, vẫn phải cực lực nịnh bợ.
Vạn nhất Tiểu Dã Tuấn Nam xảy ra chuyện, hắn là người phụ trách ở Bắc Kinh, cũng trốn không thoát khỏi liên quan.
- Hừ, cục shit hiếm thấy.
Diệp Khai rất khinh thường kéo khóa quần lên, đi ra ngoài.
Lúc trở lại, chợt nghe Cố Miêu Miêu đang nói chuyện với nữ hài tử tóc ngắn kia:
- Hắn gặp phải một ít chuyện, nói là qua mười phút mới có thể tới, còn nói có hai nhà đầu tư có khả năng đã đến, để cho mình qua tiếp đãi bọn họ.
- Cũng không tệ a, điều này nói rõ hắn rất coi trọng cậu.
Nữ hài tử tóc ngắn bình luận.
- Ai biết được, loại chuyện tiếp đãi này, mình cũng chưa từng làm qua nha.
Cố Miêu Miêu cau mày tỏ vẻ nói.
Không cần hỏi cũng biết, nhất định là Hồ Hán hẹn Cố Miêu Miêu đến chỗ này, tiếp đãi hai tên tiểu quỷ tử kia.
Chỉ là xem ra Cố Miêu Miêu và hai tên tiểu quỷ tử kia cũng chưa từng gặp mặt, hết lần này tới lần khác chính hắn lại không rảnh để đi tới, tạm thời không qua được, cho nên liền tương đối mù mịt.
Trong lòng Diệp Khai chợt suy nghĩ, bỗng nhiên có một chủ ý.
Hắn đi tới chỗ của nhân viên phục vụ, kín đáo đưa cho hắn một tờ tiền giá trị lớn, sau đó thấp giọng nói thầm mấy câu, chỉ chỉ vào buồng vệ sinh bên kia, lại chỉ chỉ hai cô gái đang ngồi ở ghế dài là Cố Miêu Miêu và nữ hài tử tóc ngắn.
- Thật sự?
Tuy nhân viên phục vụ nhận lấy tờ tiền của Diệp Khai đưa tới, nhưng trong ánh mắt hiển nhiên có chút không tin tưởng lắm.
- Đương nhiên là sự thật, đầu ta còn không bị cửa đập bẹp, còn lừa ngươi sao?
Diệp Khai nghiêm trang hồi đáp.
Người phục vụ kia cầm tiền, nhét vào trong túi sách của mình, sau đó liền hướng về phía buồng vệ sinh đi tới.
Diệp Khai cười hắc hắc, sau đó đi về phía Tạ Quân Ngọc.
- Nhìn anh như thế nào lại có gương mặt hèn mọn bỉ ổi thế kia?
Tạ Quân Ngọc có chút tò mò nhìn Diệp Khai hỏi.
- Không có chứ, anh đây là người chính trực, trên mặt làm sao có thể có hai chữ hèn mọn bỉ ổi liên hệ được? Đây nhất định là cảm giác của em sai lầm rồi.
Diệp Khai đối với cái này biểu lộ ra thái độ cực kỳ không đồng ý.
- Luôn cảm giác có chút là lạ…
Tạ Quân Ngọc có chút nghi ngờ nhìn xem Diệp Khai, hiển nhiên là không tin tưởng hắn lắm.
Hai người ngồi với nhau còn chưa đến năm, sáu phút, chợt nghe đến tiếng náo loạn ở bên kia vang lên.
- Lưu manh!
- Hai tên tiểu quỷ tử đáng chết!
- Chuyện gì xảy ra?
Tạ Quân Ngọc đang uống rượu với Diệp Khai, mới trong chốc lát đã uống xong một ly rượu đỏ, sắc mặt cũng có chút hơi đỏ ửng, nhìn vào ửng hồng trông cực kỳ đẹp đẽ.
Mượn một chút men say lâng lâng, Tạ Quân Ngọc cảm thấy ở cùng Diệp Khai có cảm giác cũng rất tốt.
- Há, hình như là bên kia có lưu manh đùa nghịch, nổi lên xung đột.
Diệp Khai nhìn sang, liền thấy hai tiểu quỷ tử cùng một đám thanh niên vây quanh, là Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng, sau đó hắn làm ra một bộ dáng ra vẻ vô tội nói ra.
- Lưu manh đùa nghịch?
Tạ Quân Ngọc nghe xong, tinh thần trọng nghĩa lập tức bốc lên:
- Em hận nhất chính là mấy tên lưu manh đùa nghịch người khác!
Vốn là Tạ Quân Ngọc đem tay áo xăn lên, đột nhiên thoáng một cái liền đứng lên.
- Bình tĩnh chớ nóng, coi chừng tay chân không có đúng mực, đem người đánh chết.
Diệp Khai tranh thủ thời gian giữ chặt nàng khuyên nhủ.
Nói thật, đánh hai tiểu quỷ, thực sự không tính là có chuyện gì, bất quá bây giờ nhìn lại, Tạ Quân Ngọc giống như có chút uống nhiều, vạn nhất không kiềm chế được tay chân, đánh chết người thì có phiền toái rồi.
Khỏi cần phải nói, tuy thế lực Diệp gia khá lớn, nưng mà ở trước mặt mọi người đánh chết người khác, lại không có giải thích hợp lý gì, vô luận như thế nào cũng không có biện pháp ứng phó các phương diện công khai lên án đấy.
Hơn nữa, tuy tiểu quỷ khiến người chán ghét, nhưng đó cũng là người nước ngoài, một khi dính đến người ngoại quốc, liền là một chuyện phiền phức, đến lúc đó dẫn đến tranh chấp ngoại giao, cũng không phải dễ dàng áp chế như vậy,
- Đừng cản em…
Tạ Quân Ngọc đưa tay ngăn lại, muốn đem Diệp Khai đẩy ra.
Bất quá có chút ngoài ý muốn, nàng phát hiện rõ ràng không thể đem Diệp Khai đẩy ra được, trong nội tâm không khỏi giật mình, nhìn Diệp Khai, thầm nói:
- Từ khi nào mà khí lực của anh lớn như vậy rồi hả?
- Khí lực của anh không lớn, là em uống nhiều quá.
Diệp Khai cười khổ nói.
Thoạt nhìn, đích thật là Tạ Quân Ngọc uống nhiều quá.
Diệp Khai còn tưởng rằng tửu lượng của nàng không tệ, không nghĩ tới mới uống không được nửa cân, liền có chút không chịu nổi, thật sự là để cho Diệp Khai có chút cảm giác ngoài ý muốn.
- Được rồi, em không động tay, đi qua nhìn một chút là được rồi.
Tạ Quân Ngọc nói ra.
- Vậy cũng được, cũng được.
Diệp Khai ôm bả vai Tạ Quân Ngọc, cùng đi tới.
Bên này đã bị đám người vây quanh đến ba tầng rồi, bọn hắn thật vất vả mới chen được vào ba hàng đầu.
Chỉ thấy vẻ mặt Cố Miêu Miêu cùng nữ hài tử tóc ngắn kia tức giận trừng mắt với Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng, mà hai người Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng đều là chật vật dị thường, quần áo cũng bị xé rách, trên mặt còn có mấy vết máu, cũng không biết là bị người nào đánh.
Mấy người trẻ tuổi xung quanh túm lấy y phục của bọn hắn, không có chuyện gì liền đánh hai quyền, khiến hai tiểu quỷ này gào khóc liên hồi.
- Có chuyện gì vậy?
- Cũng đừng đánh nữa.
Đến lúc này, liền đã nghe được thanh âm của Hồ Hán, hắn mang theo một thư ký chạy tới, lại không nghĩ rằng bên này lại xảy ra chuyện, hai tiểu quỷ bị người ta đánh thành mắt gấu mèo, nhìn rất là chật vật.
Khi nhìn về phía đối diện Tiểu Dã Tuấn Nam và Tỉnh Thượng Tùng, không phải ai khác chính mà Cố Miêu Miêu và bạn gái của nàng, Hồ Hán lập tức liền đau đầu, cũng không rõ là đến tột cùng lại xảy ra xung đột gì, đưa tới cục diện quỷ dị trước mắt?
- Hồ tang, ngươi cũng đã đến.
Tiểu Dã Tuấn Nam thấy Hồ Hán xuất hiện, nước mắt cũng chảy ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.