Chương 231: Mới tới Thánh Vương thôn
Thao Lang
24/06/2014
- Nhị thiếu gia, cậu làm việc luôn phong cách như vậy.
Lê Nhị nhìn đại địa thương mang chậm rãi di động dưới chân, có chút cảm khái nói với Diệp Khai.
Lần này đến huyện Bằng Dương, nếu như dựa theo ý nghĩ của người bình thường Diệp Khai sẽ từ thủ đô ngồi phi cơ bỏ ra một giờ đi tới thành phố Ninh Châu tỉnh Giang Trung, sau đó nghỉ ngơi một chút từ Ninh Châu ngồi xe lửa hoặc ô tô bỏ một ngày thời gian đi tới địa khu Lăng Xuyên, ngày kế tiếp đổi thành cỗ xe có tính việt dã tốt hơn bắt đầu đi huyện Bằng Dương, trên đường đi kinh nghiệm đủ loại nhấp nhô, bỏ ra hai ngày thời gian đến vùng núi bên ngoài huyện Bằng Dương, sau đó đổi thành máy kéo hoặc là đi bộ bắt đầu kinh nghiệm hành trình một ngày cuối cùng, rốt cục thuận lợi đi vào cảnh nội huyện Bằng Dương.
Nếu như trên đường có gì không thích ứng, hoặc là đau đầu cảm mạo gì gì đó, hành trình khó tránh khỏi sẽ gia tăng thêm một hai ngày.
Cho nên nói người bình thường từ thủ đô đi tới huyện Bằng Dương thời gian chừng một tuần là vẫn tương đối khách quan.
Thế nhưng Diệp Khai là người thế nào, làm sao có thể chấp nhận hao phí thời gian chỉ dùng đi đường mà thôi?
Một phi cơ trực thăng cỡ lớn là đủ giải quyết toàn bộ vấn đề.
Diệp Khai cùng Lê Nhị, Phùng Thiên Dịch đều ngồi trên phi cơ, thậm chí Chung Ly Dư cũng lên phi cơ trực thăng, nói là muốn nhìn xem hoàn cảnh công tác của Diệp Khai rốt cục hiểm ác tới cỡ nào.
Cho nên bên trên phi cơ trực thăng thật có không ít người.
Trên đoạn đường này có thể chứng kiến thật nhiều phong thổ bất đồng, nhất là sau khi tiến vào bên trong cảnh nội tỉnh Giang Trung, địa khu Khâu Lăng bình nguyên phía bắc bộ, cùng vùng núi phía nam có khác biệt phi thường cường đại.
Nhưng làm cho Diệp Khai có chút an ủi chính là vùng núi phía nam tỉnh Giang Trung thực sự không đến mức hoang sơn dã lĩnh như trong sự tưởng tượng của hắn, là vùng khỉ ho cò gáy, thảm thực vật trong núi bao trùm cực cao, phải nói là vẫn có không ít thực vật tốt, sinh hoạt của dân chúng vùng núi cũng không tới mức khó khăn gian khổ như một ít tỉnh vùng núi ở phương bắc.
Ở phía sau phi cơ trực thăng mà nhóm người Diệp Khai đang ngồi còn có một phi cơ trực thăng cùng loại, nhưng trên phi cơ lại đem theo một ít thiết bị đặc biệt, tương đương như xe chở hành lý của Diệp Khai đi tới tỉnh Giang Trung nhậm chức.
Thủ bút lớn như vậy, người bình thường như thế nào làm ra được?
Cho nên Lê Nhị có chút cảm khái, liền không khỏi thốt lên một câu, nói đi theo Diệp Khai làm việc đúng thật là rất phong cách.
Chung Ly Dư đang chìm đắm trong nỗi buồn cảm xúc ly biệt vì phải tách rời Diệp Khai trong khoảng thời gian sắp tới, nghe xong lời nói của Lê Nhị chợt đưa mắt nhìn qua Diệp Khai, tiểu nam nhân của nàng đang sắp đối mặt với tình huống gian nguy trùng trùng điệp điệp vậy mà thần sắc không hề lộ ra chút lo lắng nào.
Thật không biết hắn hoàn toàn không lo lắng tình huống nơi đây hay là cho rằng lo lắng cũng chỉ dư thừa, không ý nghĩa?
Diệp Khai lại đang hào hứng bừng bừng ngồi phía sau, trong tay cầm một bản đồ địa hình tỉnh Giang Trung, thỉnh thoảng lại từ không trung quan sát xuống dưới một chút, dùng bút máy ngoắc ngoắc vẽ vời lên trên bản đồ, làm ra một ít ký hiệu.
Bản đồ địa hình cùng bản đồ chi tiết tự nhiên có khác biệt thật lớn, người bình thường nhìn xem cũng không biết rõ ràng.
Chỉ là bản đồ địa hình Diệp Khai đang cầm trên tay là do vệ tinh quân dụng quay chụp từ trên không trung, nhìn vào càng thêm rõ ràng, cùng thực tế vật dụng phân biệt không quá lớn.
- Đây không phải vấn đề phong cách hay không phong cách.
Diệp Khai trịnh trọng tỏ vẻ:
- Là Ngu Công thời đại mới, tôi tới đây là vì muốn sửa đường, nhiệm vụ gian khổ như vậy đặt trên vai của tôi, tôi không khẩn trương sao được? Phi cơ trực thăng có thể giúp cho tôi đề cao hình tượng chiêu bài của mình một chút, dựng lại hình tượng lớn lao trong lòng người bản xứ mà thôi.
- Ah, nguyên lai anh đang lo lắng thời điểm mình xuất hiện không đủ rung động, không có người nào chịu nghe lời anh nói hay sao?
Chung Ly Dư nghe xong chợt nở nụ cười.
- Không khác bao nhiêu đâu, ha ha…
Diệp Khai cười gật đầu đáp.
Dù nói thế nào Diệp Khai cũng chỉ là một sinh viên mười tám tuổi còn đi học mà thôi, đột nhiên sắp biến thành hi vọng của dân chúng vùng núi huyện Bằng Dương tỉnh Giang Trung, muốn bắt đầu từ dân chúng tại thôn xóm của Báo Tử mà tu sửa ra một con đường lớn rời núi, tự nhiên không phải là chuyện dễ dàng.
Mặc dù nói chỉ là làm một con đường từ thôn ra núi, trên thực tế là chẳng khác gì mở một con đường cho huyện Bằng Dương rời núi, con đường cho toàn bộ hướng nam địa khu Lăng Xuyên rời núi, nói vậy cũng không có bao nhiêu khác biệt.
Chính bởi vì con đường này vô cùng khó mở ra, cho nên bao nhiêu năm rồi toàn bộ mọi người chỉ biết nhìn ngọn núi mà than thở, cũng không người nào có thể chính thức hành động đánh thông được một con đường xuyên qua dãy núi.
Lần này nhiệm vụ mà Diệp Khai nhận được nặng nề như thế nào, liền có thể nghĩ.
Nhưng khi Chung Ly Dư từ trên không trung nhìn xuống địa hình vùng núi, đã cảm thấy phiền phức, dãy núi tương liên nhau, liên miên không dứt, có trời mới biết được thôn xóm của Báo Tử lão nhân nói nằm ở nơi nào.
Diệp Khai đánh ký hiệu lên một vị trí trên bản đồ sau đó từ trên không trung chỉ cho Chung Ly Dư nhìn xem, nàng mới chú ý tới trên thực tế vị trí của thôn xóm lão nhân Báo Tử kia, nằm ngay biên giới sơn mạch, chỉ là đột ngột có một tòa núi lớn vắt ngang trước mặt cứng rắn ngăn chặn đường đi ra.
- Nói tới cũng không phải quá khó khăn, đem ngọn núi giáp đầu biên giới này cho nổ tung, vậy là có thể đánh thông được con đường rời núi rồi.
Diệp Khai dùng ngón tay chỉ chỉ bên dưới nói với Chung Ly Dư.
Chung Ly Dư thì không có cảm giác gì, Lê Nhị nghe xong lại liên tục trợn trắng mắt, hiển nhiên là đối với lời nói của Diệp Khai có chút không cho là đúng.
Từ không trung nhìn xuống, một đầu sơn mạch cũng không tính là gì, nhưng khi anh chính thức đi tới trước mặt của nó, mới có thể biết rõ ngọn núi kia cao bao nhiêu, dày bao nhiêu, dãy núi nha, dùng thuốc nổ tạc liền có thể đơn giản cho nổ tung được hay sao?
Chỉ là hiện tại Diệp Khai cùng Chung Ly Dư đang anh anh em em tâm sự, Lê Nhị cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt, đi làm cái bóng đèn cho người ta ghét làm gì.
Báo Tử lão nhân ngồi một bên, có chút xuất thần nhìn dãy núi bên dưới, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Là cư dân của phiến núi non này, tuy lão nhân Báo Tử hiểu thật rõ ràng nỗi khổ của người dân nơi đây bao nhiêu, nhưng chưa từng có cơ hội từ không trung rõ ràng chứng kiến toàn cảnh của dãy núi đến như thế.
Hắn thấy rất rõ ràng, một khi lướt qua dãy núi này, hướng nam là một mảnh bình nguyên, còn có biển cả.
Chỉ cần con đường này có thể đánh thông, các thôn dân của lão nhân Báo Tử sẽ nghênh đón một tương lai giàu có thịnh vượng.
- Tây Môn lão gia tử…
Diệp Khai đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Báo Tử lão nhân, chỉ vào dãy núi bên dưới nói ra:
- Chỉ cần đầu dãy núi này được đánh thông, đường sửa xong, vậy huyện Bằng Dương của lão gia tử thật có thể đúng như câu “Môn triêu đại hải, xuân noãn hoa khai”! (Cửa hướng biển lớn, xuân về hoa nở).
Đúng vậy, Báo Tử lão nhân có họ kép là Tây Môn, tên chỉ có một chữ Báo.
Tây Môn Báo, cùng Tây Môn Báo trong lịch sử trùng tên trùng họ, xem như là danh nhân lịch sử rồi.
Nhưng có đôi khi Diệp Khai chợt nghĩ, may là lúc xưa Báo Tử lão nhân không tiếp tục lưu lại trong quân đội, bằng không mà nói hiện tại quốc gia lại có thêm một Tây Môn Báo tướng quân, thật sự là có chút không được tự nhiên, suy nghĩ một chút xem, các lão nhân khi đặt tên cho nhi đồng, nhất định không thể lười biếng.
Nếu như đặt tên con là Quan Vũ hay Trương Phi gì đó, vậy thì cũng thôi, trở thành tướng quân cũng thật uy phong, nhưng nếu đặt tên có dính líu tới gấu hay là báo, lại trở thành tướng quân, vậy thì thật sự là buồn nôn người khác.
- Trong núi kỳ thật cũng không thể nói là rất nghèo, chỉ là đường núi không thông, vận chuyển không tiện, vật tư trong ngoài không cách nào trao đổi, cho nên mới không cách nào phát triển được.
Tây Môn Báo lão gia tử nhìn Diệp Khai nói ra.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, hắn từ không trung quan sát cũng ít nhiều hiểu được vùng núi bên này, có thể nói trong núi lớn khắp nơi đều là bảo bối, chỉ nói tới sản phẩm trúc mộc cùng sản phẩm ghế mây gia công đi ra, có thể bán được giá tiền thật tốt, lại càng không cần phải nói tới những món ăn dân dã đặc sản miền núi hay là dược liệu quý báu khác.
Không bao lâu, phi cơ trực thăng đã đến trên bầu trời thôn xóm Báo Tử lão nhân xoay quanh.
Thôn này có tên đầy đủ chính là Thánh Vương thôn thuộc Đại Hà Tử hương Bằng Dương huyện địa khu Lăng Xuyên tỉnh Giang Trung, một tên thôn rất có ý tứ, nghĩ tới trước kia từng được thánh nhân giáo hóa, nội thánh ngoại vương, cho nên mới có được một cái tên phong cách như vậy, điều này làm cho Diệp Khai liên tưởng đến có lẽ trước kia trong thôn từng đi ra một đại nhân vật vô cùng lợi hại đi?
Nhìn từ phía trên, diện tích của Thánh Vương thôn khá lớn, địa thế tương đối bằng phẳng, thế núi bên này cũng không đến nỗi dốc đứng, nhìn vào có một địa phương rộng chừng mấy km2, có chút phòng ốc kiến trúc trên sườn núi, có chút là quần cư ở ngay lưng chừng núi, ở khu vực bằng phẳng trong dãy núi gieo trồng thật nhiều cây nông nghiệp có số lượng khá lớn, nhìn vào cũng thật không tệ, hoàn cảnh tốt vượt xa tưởng tượng của Diệp Khai rất nhiều.
Chỉ là Tây Môn Báo lão nhân từng nói qua với Diệp Khai, mặc dù nước uống trong vùng núi có được suối nước tồn trữ không tính là khó khăn, nhưng đối với một khu gieo trồng đại diện tích mà nói chủ yếu là cũng phải nhìn ông trời mà ăn cơm, nếu thời tiết khô hạn thì vấn đề vẫn sẽ tương đối lớn.
Lúc này người trên mặt đất đã phát hiện ra phi cơ trực thăng trên không trung, có rất nhiều người nhảy nhảy trên mặt đất huy vũ cánh tay, dị thường hưng phấn hoan nghênh đầu quái thú sắt thép cực lớn đến.
Phi cơ trực thăng thoáng dừng lại trên không trung lấy thăng bằng, liền rơi xuống, đáp lên một địa phương địa thế bằng phẳng.
Đợi sau khi phi cơ dừng ổn, Diệp Khai kéo ra cửa trực thăng, là người đầu tiên từ bên trong nhảy xuống.
Hai chân vừa rơi xuống đứng vững trên mặt đất, Diệp Khai mới bắt đầu sinh ra cảm giác chân thật về phiến núi non này.
Vừa rồi ở trên không trung quan sát, kỳ thật hắn còn chưa hiểu rõ trực quan về tình huống nơi đây.
Hiện tại cảm giác đầu tiên là không khí phi thường tươi mát, xen lẫn khí tức rừng cây xa xa thổi đến, sau khi đi tới nơi này, cảm thấy trong phổi như được rửa sạch một lần, người thanh khí sảng, chỉ là trong mơ hồ có thể ngửi thấy ở trong không khí truyền tới mùi vị của phân cùng nước tiểu gia súc, lộ ra có chút không được hoàn mỹ.
Người điều khiển phi cơ trực thăng rất nhanh đã hạ thang, mọi người chậm rãi bước xuống.
Chung quanh họ, những thôn dân nghe được tin tức lúc này đã nhao nhao xông tới, khi họ nhìn thấy Báo Tử lão nhân xuất hiện, đều ồn ào hoan hô lên.
Nhìn ra được uy tín của Báo Tử lão nhân ở trong thôn vẫn rất cao, rõ ràng giống như trụ cột của dân chúng.
Diệp Khai âm thầm gật đầu, nghĩ thầm lần đầu tiên mình tới đây, công việc khuyên bảo thúc đẩy dân chúng hẳn là khá đơn giản, tuổi tác của Báo Tử lão nhân đủ lão, là người cùng thế hệ với ông nội của hắn, nhưng thân thể lão nhân cường tráng, địa vị trong thôn đủ cao, chính là lãnh tụ tinh thần trong công tác sửa đường của mình, không thể không tận tình mà dựa dẫm một phen.
- Thánh Vương? Thanh vọng?
Diệp Khai đột nhiên cảm giác được tên của Thánh Vương thôn rất có ý tứ, hài âm là danh vọng, không khỏi nở nụ cười, đối với công tác sửa đường lần này Diệp Khai tương đối chờ mong, cũng có thể liên tưởng tới lợi nhuận cực lớn sau khi sửa xong đường.
- Đúng vậy, Diệp Khai này đi vào Thánh Vương thôn, xem như là đến gầy dựng danh vọng rồi!
Lê Nhị nhìn đại địa thương mang chậm rãi di động dưới chân, có chút cảm khái nói với Diệp Khai.
Lần này đến huyện Bằng Dương, nếu như dựa theo ý nghĩ của người bình thường Diệp Khai sẽ từ thủ đô ngồi phi cơ bỏ ra một giờ đi tới thành phố Ninh Châu tỉnh Giang Trung, sau đó nghỉ ngơi một chút từ Ninh Châu ngồi xe lửa hoặc ô tô bỏ một ngày thời gian đi tới địa khu Lăng Xuyên, ngày kế tiếp đổi thành cỗ xe có tính việt dã tốt hơn bắt đầu đi huyện Bằng Dương, trên đường đi kinh nghiệm đủ loại nhấp nhô, bỏ ra hai ngày thời gian đến vùng núi bên ngoài huyện Bằng Dương, sau đó đổi thành máy kéo hoặc là đi bộ bắt đầu kinh nghiệm hành trình một ngày cuối cùng, rốt cục thuận lợi đi vào cảnh nội huyện Bằng Dương.
Nếu như trên đường có gì không thích ứng, hoặc là đau đầu cảm mạo gì gì đó, hành trình khó tránh khỏi sẽ gia tăng thêm một hai ngày.
Cho nên nói người bình thường từ thủ đô đi tới huyện Bằng Dương thời gian chừng một tuần là vẫn tương đối khách quan.
Thế nhưng Diệp Khai là người thế nào, làm sao có thể chấp nhận hao phí thời gian chỉ dùng đi đường mà thôi?
Một phi cơ trực thăng cỡ lớn là đủ giải quyết toàn bộ vấn đề.
Diệp Khai cùng Lê Nhị, Phùng Thiên Dịch đều ngồi trên phi cơ, thậm chí Chung Ly Dư cũng lên phi cơ trực thăng, nói là muốn nhìn xem hoàn cảnh công tác của Diệp Khai rốt cục hiểm ác tới cỡ nào.
Cho nên bên trên phi cơ trực thăng thật có không ít người.
Trên đoạn đường này có thể chứng kiến thật nhiều phong thổ bất đồng, nhất là sau khi tiến vào bên trong cảnh nội tỉnh Giang Trung, địa khu Khâu Lăng bình nguyên phía bắc bộ, cùng vùng núi phía nam có khác biệt phi thường cường đại.
Nhưng làm cho Diệp Khai có chút an ủi chính là vùng núi phía nam tỉnh Giang Trung thực sự không đến mức hoang sơn dã lĩnh như trong sự tưởng tượng của hắn, là vùng khỉ ho cò gáy, thảm thực vật trong núi bao trùm cực cao, phải nói là vẫn có không ít thực vật tốt, sinh hoạt của dân chúng vùng núi cũng không tới mức khó khăn gian khổ như một ít tỉnh vùng núi ở phương bắc.
Ở phía sau phi cơ trực thăng mà nhóm người Diệp Khai đang ngồi còn có một phi cơ trực thăng cùng loại, nhưng trên phi cơ lại đem theo một ít thiết bị đặc biệt, tương đương như xe chở hành lý của Diệp Khai đi tới tỉnh Giang Trung nhậm chức.
Thủ bút lớn như vậy, người bình thường như thế nào làm ra được?
Cho nên Lê Nhị có chút cảm khái, liền không khỏi thốt lên một câu, nói đi theo Diệp Khai làm việc đúng thật là rất phong cách.
Chung Ly Dư đang chìm đắm trong nỗi buồn cảm xúc ly biệt vì phải tách rời Diệp Khai trong khoảng thời gian sắp tới, nghe xong lời nói của Lê Nhị chợt đưa mắt nhìn qua Diệp Khai, tiểu nam nhân của nàng đang sắp đối mặt với tình huống gian nguy trùng trùng điệp điệp vậy mà thần sắc không hề lộ ra chút lo lắng nào.
Thật không biết hắn hoàn toàn không lo lắng tình huống nơi đây hay là cho rằng lo lắng cũng chỉ dư thừa, không ý nghĩa?
Diệp Khai lại đang hào hứng bừng bừng ngồi phía sau, trong tay cầm một bản đồ địa hình tỉnh Giang Trung, thỉnh thoảng lại từ không trung quan sát xuống dưới một chút, dùng bút máy ngoắc ngoắc vẽ vời lên trên bản đồ, làm ra một ít ký hiệu.
Bản đồ địa hình cùng bản đồ chi tiết tự nhiên có khác biệt thật lớn, người bình thường nhìn xem cũng không biết rõ ràng.
Chỉ là bản đồ địa hình Diệp Khai đang cầm trên tay là do vệ tinh quân dụng quay chụp từ trên không trung, nhìn vào càng thêm rõ ràng, cùng thực tế vật dụng phân biệt không quá lớn.
- Đây không phải vấn đề phong cách hay không phong cách.
Diệp Khai trịnh trọng tỏ vẻ:
- Là Ngu Công thời đại mới, tôi tới đây là vì muốn sửa đường, nhiệm vụ gian khổ như vậy đặt trên vai của tôi, tôi không khẩn trương sao được? Phi cơ trực thăng có thể giúp cho tôi đề cao hình tượng chiêu bài của mình một chút, dựng lại hình tượng lớn lao trong lòng người bản xứ mà thôi.
- Ah, nguyên lai anh đang lo lắng thời điểm mình xuất hiện không đủ rung động, không có người nào chịu nghe lời anh nói hay sao?
Chung Ly Dư nghe xong chợt nở nụ cười.
- Không khác bao nhiêu đâu, ha ha…
Diệp Khai cười gật đầu đáp.
Dù nói thế nào Diệp Khai cũng chỉ là một sinh viên mười tám tuổi còn đi học mà thôi, đột nhiên sắp biến thành hi vọng của dân chúng vùng núi huyện Bằng Dương tỉnh Giang Trung, muốn bắt đầu từ dân chúng tại thôn xóm của Báo Tử mà tu sửa ra một con đường lớn rời núi, tự nhiên không phải là chuyện dễ dàng.
Mặc dù nói chỉ là làm một con đường từ thôn ra núi, trên thực tế là chẳng khác gì mở một con đường cho huyện Bằng Dương rời núi, con đường cho toàn bộ hướng nam địa khu Lăng Xuyên rời núi, nói vậy cũng không có bao nhiêu khác biệt.
Chính bởi vì con đường này vô cùng khó mở ra, cho nên bao nhiêu năm rồi toàn bộ mọi người chỉ biết nhìn ngọn núi mà than thở, cũng không người nào có thể chính thức hành động đánh thông được một con đường xuyên qua dãy núi.
Lần này nhiệm vụ mà Diệp Khai nhận được nặng nề như thế nào, liền có thể nghĩ.
Nhưng khi Chung Ly Dư từ trên không trung nhìn xuống địa hình vùng núi, đã cảm thấy phiền phức, dãy núi tương liên nhau, liên miên không dứt, có trời mới biết được thôn xóm của Báo Tử lão nhân nói nằm ở nơi nào.
Diệp Khai đánh ký hiệu lên một vị trí trên bản đồ sau đó từ trên không trung chỉ cho Chung Ly Dư nhìn xem, nàng mới chú ý tới trên thực tế vị trí của thôn xóm lão nhân Báo Tử kia, nằm ngay biên giới sơn mạch, chỉ là đột ngột có một tòa núi lớn vắt ngang trước mặt cứng rắn ngăn chặn đường đi ra.
- Nói tới cũng không phải quá khó khăn, đem ngọn núi giáp đầu biên giới này cho nổ tung, vậy là có thể đánh thông được con đường rời núi rồi.
Diệp Khai dùng ngón tay chỉ chỉ bên dưới nói với Chung Ly Dư.
Chung Ly Dư thì không có cảm giác gì, Lê Nhị nghe xong lại liên tục trợn trắng mắt, hiển nhiên là đối với lời nói của Diệp Khai có chút không cho là đúng.
Từ không trung nhìn xuống, một đầu sơn mạch cũng không tính là gì, nhưng khi anh chính thức đi tới trước mặt của nó, mới có thể biết rõ ngọn núi kia cao bao nhiêu, dày bao nhiêu, dãy núi nha, dùng thuốc nổ tạc liền có thể đơn giản cho nổ tung được hay sao?
Chỉ là hiện tại Diệp Khai cùng Chung Ly Dư đang anh anh em em tâm sự, Lê Nhị cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt, đi làm cái bóng đèn cho người ta ghét làm gì.
Báo Tử lão nhân ngồi một bên, có chút xuất thần nhìn dãy núi bên dưới, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Là cư dân của phiến núi non này, tuy lão nhân Báo Tử hiểu thật rõ ràng nỗi khổ của người dân nơi đây bao nhiêu, nhưng chưa từng có cơ hội từ không trung rõ ràng chứng kiến toàn cảnh của dãy núi đến như thế.
Hắn thấy rất rõ ràng, một khi lướt qua dãy núi này, hướng nam là một mảnh bình nguyên, còn có biển cả.
Chỉ cần con đường này có thể đánh thông, các thôn dân của lão nhân Báo Tử sẽ nghênh đón một tương lai giàu có thịnh vượng.
- Tây Môn lão gia tử…
Diệp Khai đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Báo Tử lão nhân, chỉ vào dãy núi bên dưới nói ra:
- Chỉ cần đầu dãy núi này được đánh thông, đường sửa xong, vậy huyện Bằng Dương của lão gia tử thật có thể đúng như câu “Môn triêu đại hải, xuân noãn hoa khai”! (Cửa hướng biển lớn, xuân về hoa nở).
Đúng vậy, Báo Tử lão nhân có họ kép là Tây Môn, tên chỉ có một chữ Báo.
Tây Môn Báo, cùng Tây Môn Báo trong lịch sử trùng tên trùng họ, xem như là danh nhân lịch sử rồi.
Nhưng có đôi khi Diệp Khai chợt nghĩ, may là lúc xưa Báo Tử lão nhân không tiếp tục lưu lại trong quân đội, bằng không mà nói hiện tại quốc gia lại có thêm một Tây Môn Báo tướng quân, thật sự là có chút không được tự nhiên, suy nghĩ một chút xem, các lão nhân khi đặt tên cho nhi đồng, nhất định không thể lười biếng.
Nếu như đặt tên con là Quan Vũ hay Trương Phi gì đó, vậy thì cũng thôi, trở thành tướng quân cũng thật uy phong, nhưng nếu đặt tên có dính líu tới gấu hay là báo, lại trở thành tướng quân, vậy thì thật sự là buồn nôn người khác.
- Trong núi kỳ thật cũng không thể nói là rất nghèo, chỉ là đường núi không thông, vận chuyển không tiện, vật tư trong ngoài không cách nào trao đổi, cho nên mới không cách nào phát triển được.
Tây Môn Báo lão gia tử nhìn Diệp Khai nói ra.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, hắn từ không trung quan sát cũng ít nhiều hiểu được vùng núi bên này, có thể nói trong núi lớn khắp nơi đều là bảo bối, chỉ nói tới sản phẩm trúc mộc cùng sản phẩm ghế mây gia công đi ra, có thể bán được giá tiền thật tốt, lại càng không cần phải nói tới những món ăn dân dã đặc sản miền núi hay là dược liệu quý báu khác.
Không bao lâu, phi cơ trực thăng đã đến trên bầu trời thôn xóm Báo Tử lão nhân xoay quanh.
Thôn này có tên đầy đủ chính là Thánh Vương thôn thuộc Đại Hà Tử hương Bằng Dương huyện địa khu Lăng Xuyên tỉnh Giang Trung, một tên thôn rất có ý tứ, nghĩ tới trước kia từng được thánh nhân giáo hóa, nội thánh ngoại vương, cho nên mới có được một cái tên phong cách như vậy, điều này làm cho Diệp Khai liên tưởng đến có lẽ trước kia trong thôn từng đi ra một đại nhân vật vô cùng lợi hại đi?
Nhìn từ phía trên, diện tích của Thánh Vương thôn khá lớn, địa thế tương đối bằng phẳng, thế núi bên này cũng không đến nỗi dốc đứng, nhìn vào có một địa phương rộng chừng mấy km2, có chút phòng ốc kiến trúc trên sườn núi, có chút là quần cư ở ngay lưng chừng núi, ở khu vực bằng phẳng trong dãy núi gieo trồng thật nhiều cây nông nghiệp có số lượng khá lớn, nhìn vào cũng thật không tệ, hoàn cảnh tốt vượt xa tưởng tượng của Diệp Khai rất nhiều.
Chỉ là Tây Môn Báo lão nhân từng nói qua với Diệp Khai, mặc dù nước uống trong vùng núi có được suối nước tồn trữ không tính là khó khăn, nhưng đối với một khu gieo trồng đại diện tích mà nói chủ yếu là cũng phải nhìn ông trời mà ăn cơm, nếu thời tiết khô hạn thì vấn đề vẫn sẽ tương đối lớn.
Lúc này người trên mặt đất đã phát hiện ra phi cơ trực thăng trên không trung, có rất nhiều người nhảy nhảy trên mặt đất huy vũ cánh tay, dị thường hưng phấn hoan nghênh đầu quái thú sắt thép cực lớn đến.
Phi cơ trực thăng thoáng dừng lại trên không trung lấy thăng bằng, liền rơi xuống, đáp lên một địa phương địa thế bằng phẳng.
Đợi sau khi phi cơ dừng ổn, Diệp Khai kéo ra cửa trực thăng, là người đầu tiên từ bên trong nhảy xuống.
Hai chân vừa rơi xuống đứng vững trên mặt đất, Diệp Khai mới bắt đầu sinh ra cảm giác chân thật về phiến núi non này.
Vừa rồi ở trên không trung quan sát, kỳ thật hắn còn chưa hiểu rõ trực quan về tình huống nơi đây.
Hiện tại cảm giác đầu tiên là không khí phi thường tươi mát, xen lẫn khí tức rừng cây xa xa thổi đến, sau khi đi tới nơi này, cảm thấy trong phổi như được rửa sạch một lần, người thanh khí sảng, chỉ là trong mơ hồ có thể ngửi thấy ở trong không khí truyền tới mùi vị của phân cùng nước tiểu gia súc, lộ ra có chút không được hoàn mỹ.
Người điều khiển phi cơ trực thăng rất nhanh đã hạ thang, mọi người chậm rãi bước xuống.
Chung quanh họ, những thôn dân nghe được tin tức lúc này đã nhao nhao xông tới, khi họ nhìn thấy Báo Tử lão nhân xuất hiện, đều ồn ào hoan hô lên.
Nhìn ra được uy tín của Báo Tử lão nhân ở trong thôn vẫn rất cao, rõ ràng giống như trụ cột của dân chúng.
Diệp Khai âm thầm gật đầu, nghĩ thầm lần đầu tiên mình tới đây, công việc khuyên bảo thúc đẩy dân chúng hẳn là khá đơn giản, tuổi tác của Báo Tử lão nhân đủ lão, là người cùng thế hệ với ông nội của hắn, nhưng thân thể lão nhân cường tráng, địa vị trong thôn đủ cao, chính là lãnh tụ tinh thần trong công tác sửa đường của mình, không thể không tận tình mà dựa dẫm một phen.
- Thánh Vương? Thanh vọng?
Diệp Khai đột nhiên cảm giác được tên của Thánh Vương thôn rất có ý tứ, hài âm là danh vọng, không khỏi nở nụ cười, đối với công tác sửa đường lần này Diệp Khai tương đối chờ mong, cũng có thể liên tưởng tới lợi nhuận cực lớn sau khi sửa xong đường.
- Đúng vậy, Diệp Khai này đi vào Thánh Vương thôn, xem như là đến gầy dựng danh vọng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.