Chương 1098: Món tiền lớn khó có thể đánh giá
Thao Lang
06/03/2015
“Ông giao vật này cho cháu, cụ thể làm sao bây giờ thì tự cháu suy nghĩ đi.” Nam Cung Kinh Hồng đem truyền quốc ngọc tỷ giao cho Diệp Khai, thở dài nhẹ nhõm một hơi, tựa hồ là yên tâm đã làm xong một đại sự.
Nói thật, Nam Cung Kinh Hồng cũng do dự thật lâu mới làm ra quyết định năm đó không đem truyền quốc ngọc tỷ ra nước ngoài.
Muốn mang bảo khí như truyền quốc ngọc tỷ, thậm chí có thể nói là Hoa Hạ thần khí, ra hải ngoại, đối với Nam Cung Kinh Hồng năm đó mà nói cũng là không phải việc khó. Tối mấu chốt chính là ngoại trừ Nam Cung thế gia gia chủ thì không ai biết về tin tức của truyền quốc ngọc tỷ.
Nhưng là một người thấm nhuần văn hóa truyền thống của Hoa Hạ, Nam Cung Kinh Hồng luôn cảm thấy nếu để cho truyền quốc ngọc tỷ rời đi Hoa Hạ không phải là chuyện tốt. Bởi vậy ông thà rằng mạo hiểm Nam Cung thế gia đoạn tuyệt truyền thừa , chôn dấu truyền quốc ngọc tỷ dưới hầm sâu không thấy ánh mặt trời nhưng vẫn thuộc về cố thổ.
Nay nhìn đến truyền quốc ngọc tỷ bình yên vô sự, bản thân lại đem nó ra dưới ánh mặt trời, trong lòng Nam Cung Kinh Hồng cảm thấy phi thường vui mừng, chỗ lo lắng nhất trong cuộc đời này rốt cục được giải khai .
Đem truyền quốc ngọc tỷ giao cho Diệp Khai, Nam Cung Kinh Hồng liền cảm thấy trong lòng thoải mái, thầm nghĩ còn có thể sống lâu vài năm.
“Đây chính là một củ khoai lang phỏng tay .....” Diệp Khai đang cầm truyền quốc ngọc tỷ, trong lòng trở nên trầm trọng.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Lời này nói chính là truyền quốc ngọc tỷ Hoà Thị Bích, ý tứ rất rõ ràng. Thứ này thuộc về người có thiên mệnh, chủ của chúng nhân, nếu chính mình không có năng lực giữ được thì vào tay là chuyện rất xấu, rất có thể dẫn tới họa sát thân.
Năm đó anh trai của Đông Ngô Tôn Quyền là Tôn Kiên, chiếm được truyền quốc ngọc tỷ, muốn làm của riêng, kết quả thứ này thành bùa đòi mạng của hắn.
Lúc này Diệp Khai cầm nó trong tay quả thật có chút áp lực.
“Quên đi, trước tiên cứ thu hồi đã.” Diệp Khai suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên thu hồi trước.
Vì thế hắn đem truyền quốc ngọc tỷ bỏ vào hộp tử đàn khóa lại, cầm lên suy nghĩ sau khi đem trở về sẽ cất vào đâu.
Hắn tính toán rõ ràng, nếu tương lai Diệp Tử Bình có thể thành công vấn đỉnh thì hắn sẽ lấy ra, dù để trong nhà bảo tàng hay xử lý như thế nào cũng không sao. Nhưng nếu hiện tại để cho truyền quốc ngọc tỷ sớm xuất thế vậy sẽ dẫn phát một loạt phiền toái.
Lấy năng lực Nam Cung Kinh Hồng năm đó cũng phải ẩn nhẫn, đem vật này chôn dấu thật sâu, lại càng đừng nói tới Diệp Khai hắn tài đức gì mà có thể giữ được bảo vật như vậy, điệu thấp mới là vương đạo a.
Nam Cung Kinh Hồng lục lọi chọn ra một số thứ trong tủ bảo hiểm, sắp xếp một chồng hồ sơ án rồi dùng bật lửa châm đốt hủy đi.
Nhìn màn khói bay lên, Diệp Khai cũng không nói thêm cái gì. Làm bậc vương giả tình báo ngầm năm đó, Nam Cung Kinh Hồng sợ là có một số chuyện không thể cho ra ánh sáng, tiêu hủy cũng tốt.
Về phần trân bảo hoàng kim đầy phòng quả thật là nhất tuyệt bút tài phú, Diệp Khai cùng Nam Cung Kinh Hồng cộng qua, quyết định vận chuyển đi ra ngoài nói sau, có thể biến hiện liền biến hiện. Không thể biến hiện thì cứ thu lại, dù sao mấy thứ như tranh chữ đồ cổ linh tinh…trong khoảng thời gian ngắn là không tiện xuất thủ .
“Một người một nửa tốt lắm, của ông một nửa, còn lại là đồ hồi môn của Nam Cung Vân.” Nam Cung Kinh Hồng nói với Diệp Khai.
“Cũng tốt.” Diệp Khai nghe xong, không có tỏ vẻ phản đối.
Tuy rằng nói nhất bút tài phú này quá lớn, nếu là người bình thường căn bản là không có khả năng thu vào trong túi, hơn phân nửa là phải sung công. Nhưng với năng lực của Diệp Khai tự nhiên không ai dám xì xào gì, lão Diệp gia cũng không phải ngồi không, huống hồ thứ này vẫn là đồ riêng của Nam Cung Kinh Hồng, người khác lại càng không dễ nói gì.
Dù sao hiện tại Nam Cung Kinh Hồng vừa mới trở về, nếu tranh cãi vì tài sản vậy thì dư luận quốc tế đối với toàn bộ cao tầng sẽ cực bất lợi , không ai dám mạo hiểm như vậy.
Duy nhất đáng giá chú ý là phải xử trí số vàng như thế nào.
Hơn một trăm tấn vàng, chưa nói gửi ở đâu, chỉ riêng vấn đề vận chuyển cũng đã làm cho Diệp Khai đau đầu.
Tuy rằng hắn đủ thủ hạ trung tâm, cũng không thiếu công cụ vận chuyển, nhưng loại chuyện này bớt đi một người biết là bới đi một chuyện phiền toái. Nếu biến thành ai ai cũng biết thì chưa nói người trong nước, cho dù là người Nhật Bản cũng sẽ ưỡn nghiêm mặt chạy tới yêu cầu, dù sao trên mặt đều có tiêu ký hoa cúc.
“Cháu có thể mang một số hòm sắt tới đây, sau đó đem vàng ngụy trang cho tốt, lấy giấy niêm phong, sau đó vận chuyển ra ngoài.” Nam Cung Kinh Hồng ở một bên đề nghị.
Diệp Khai nghe xong, gật gật đầu, hắn tính tìm một nhà máy chế tạo tủ bảo hiểm đặt làm một số tủ bảo hiểm theo khối lượng chứa một trăm kg, sau đó xếp vàng vào, tính ra cũng cần hơn một ngàn tủ.
Bất quá ưu việt là rõ ràng , tủ bảo hiểm như vậy có thể vận chuyển dễ dàng.
Mặt khác còn phải cần một số tủ sắt lớn để bảo quản kỳ trân dị bảo cùng thi họa.
Hai người thương nghị xong xuôi rồi trở lên mặt đất. Sau đó Diệp Khai bắt đầu điều động thủ hạ, cùng lúc tìm hai mươi thuộc hạ trung tâm của lão Diệp gia đến thống kê bên trong. Cùng lúc hắn báo cho Diệp Tử Bình, bảo ông phái người lại đây bảo hộ bảo tàng của Nam Cung Kinh Hồng.
Điều chỉnh chừng ba ngày thì mọi việc mới có thể thuận lợi tiến hành.
Bởi vì Nam Cung Kinh Hồng tỏ vẻ muốn định cư thành phố Minh Châu nên Nam Cung Vân đã sớm mua rất nhiều bất động sản ở thành phố Minh Châu. Diệp Khai cũng chiếm dụng mấy chỗ trong đó, phân ra cất giữ vàng và châu báu
Tuy rằng nói hắn hoàn toàn có thể đem mấy thứ này gửi đến ngân hàng nhưng xuất phát từ hiểu biết của hắn về hệ thống này, Diệp Khai cảm thấy nên cầm trong tay vẫn yên tâm hơn.
Xử lý tốt việc này, cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, Diệp Khai bố trí tốt cho Nam Cung Kinh Hồng rồi mới có thời gian ôm hộp gõ tử đàn trở lại thành phố Minh Châu gặp Diệp Tử Bình.
“Con về nhà rồi đấy....” Vừa vào cửa, Mạnh Chiêu Hoa liền ôm lấy con trai, kiểm tra một phen, thấy hết thảy mạnh khỏe mới yên lòng.
“người ra bên ngoài công tác quả thật không rút ra nổi, về nhà một chuyến thật không dễ dàng.” Diệp Khai nói đến chuyện này, cũng không khỏi thở dài.
Chuyện này cũng không có cách nào, nếu là người thường thì với tuổi của Diệp Khai còn đang đến trường. Tuy rằng phải ở trường nhưng còn có thời gian nghỉ đông và hè, còn có thể ở bên cha mẹ. Nhưng hắn đi ra ngoài làm quan, chẳng khác nào sớm mất đi cơ hội hầu hạ cha mẹ.
Dựa theo tình huống hiện tại, trừ phi là đợi cho Diệp Tử Bình về hưu, nếu không người một nhà sẽ không nhiều khả năng ở tại cùng nơi. Thời gian chờ đợi cũng phải áng chừng tới ba mươi năm sau mới có thể.
Diệp Tử Bình hiện tại mới bốn mươi, theo như sự phát triển của ông thì làm đến bảy mươi tuổi không vấn đề gì.
Nghĩ chuyện này, Diệp Khai liền cân nhắc chính mình có phải hay không cũng nên trao đổi danh sách, đến kinh thành hoặc là thành phố Minh Châu, coi như có thêm thời gian ở bên Diệp lão gia tử cùng cha mẹ?
Hắn hiện tại coi như là lên đỉnh thành phố Đông Sơn. Tuy rằng chính là chủ tịch thành phố, còn không phải bí thư nhưng chức vị là trưởng ban. Nếu muốn đi lên hoàn toàn có thể bỏ qua vị trí bí thư thành ủy, lên đến phó tỉnh.
Nhưng là hiện tại cũng có một vấn đề, hắn còn quá trẻ, chủ tịch thành phố hai mươi tuổi thật sự là làm người ta giận sôi.
Theo ý nghĩa nào đó, tạm thời giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, nhận một chức nhàn quan hay chờ đợi một thời gian cũng là lựa chọn tất yếu.
“Cha con cũng thế thôi.” Mạnh Chiêu Hoa nói với Diệp Khai,“Tiến vào thành phố Minh Châu đầu tư hạng mục rất nhiều, ông ấy làm bí thư cũng không thể nhàn rỗi.”
“Nga, đó là chuyện tình tất nhiên.” Diệp Khai gật đầu đáp lại.
“Lần trước con bảo mẹ sắp xếp cho Từ Chỉ Đồng làm rất tốt.” Mạnh Chiêu Hoa nói tiếp với Diệp Khai,“Hiện tại cô ấy coi như có chút danh tiếng ở đài truyền hình. Mấy vị lãnh đạo trong đài đều coi trọng, tính để cô ấy nhận chức vị quan trọng hơn.”
Diệp Khai lúc ở Đông Sơn, xuất phát từ nguyên nhân bảo hộ, liền đem em chồng của Điền Thanh là Từ Chỉ Đồng tới đài truyền hình Minh Châu. Vốn hắn chỉ định cho cô mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới Từ Chỉ Đồng sau khi đến Minh Châu lại phát triển rất nhanh.
Tình huống như vậy thật khiến Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc , thoạt nhìn Từ Chỉ Đồng tiến bộ rất vững chắc. Hơn nữa năng lực sáng tạo của cô rất mạnh, nếu không có như thế, cho dù là có Mạnh Chiêu Hoa giới thiệu thì cô cũng không thể có khả năng nhanh như vậy liền trổ hết tài năng.
“Nếu là nhân tài, như vậy phát triển ở nơi nào đều là giống nhau , cứ để cô ấy ở lại đài truyền hình thành phố Minh Châu cũng được.” Diệp Khai vuốt cằm nói.
“Này, về biên chế còn chút vấn đề, bất quá cũng không phải đại sự gì.” Mạnh Chiêu Hoa nói.
Từ thành phố Đông Sơn đến thành phố Minh Châu, tuy rằng đều là thành phố nhưng chênh lệch rất lớn. Chênh lệch giữa đài truyền hình Đông Sơn và Minh Châu lại càng khó có thể nói hết.
Bất quá, đối với Mạnh Chiêu Hoa mà nói, điều một người từ Đông Sơn đến thành phố Minh Châu thực không phải đại sự gì. Tuy rằng bà chỉ nhận một chức nhàn quan trong ban tuyên truyền của Minh Châu nhưng không ai dám từ chối yêu cầu gì.
“Xem ý tưởng của cô ấy thôi.” Diệp Khai nói.
“Mấy ngày nay con bận gì mà không gọi được điện thoại?” Mạnh Chiêu Hoa bỗng nhiên lại hỏi.
“Gần đây có được một món tiền cực lớn khó có thể đánh giái!” Diệp Khai thấy Mạnh Chiêu Hoa đã hỏi tới chuyện này, cũng không khỏi đắc ý.
Nói thật, Nam Cung Kinh Hồng cũng do dự thật lâu mới làm ra quyết định năm đó không đem truyền quốc ngọc tỷ ra nước ngoài.
Muốn mang bảo khí như truyền quốc ngọc tỷ, thậm chí có thể nói là Hoa Hạ thần khí, ra hải ngoại, đối với Nam Cung Kinh Hồng năm đó mà nói cũng là không phải việc khó. Tối mấu chốt chính là ngoại trừ Nam Cung thế gia gia chủ thì không ai biết về tin tức của truyền quốc ngọc tỷ.
Nhưng là một người thấm nhuần văn hóa truyền thống của Hoa Hạ, Nam Cung Kinh Hồng luôn cảm thấy nếu để cho truyền quốc ngọc tỷ rời đi Hoa Hạ không phải là chuyện tốt. Bởi vậy ông thà rằng mạo hiểm Nam Cung thế gia đoạn tuyệt truyền thừa , chôn dấu truyền quốc ngọc tỷ dưới hầm sâu không thấy ánh mặt trời nhưng vẫn thuộc về cố thổ.
Nay nhìn đến truyền quốc ngọc tỷ bình yên vô sự, bản thân lại đem nó ra dưới ánh mặt trời, trong lòng Nam Cung Kinh Hồng cảm thấy phi thường vui mừng, chỗ lo lắng nhất trong cuộc đời này rốt cục được giải khai .
Đem truyền quốc ngọc tỷ giao cho Diệp Khai, Nam Cung Kinh Hồng liền cảm thấy trong lòng thoải mái, thầm nghĩ còn có thể sống lâu vài năm.
“Đây chính là một củ khoai lang phỏng tay .....” Diệp Khai đang cầm truyền quốc ngọc tỷ, trong lòng trở nên trầm trọng.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Lời này nói chính là truyền quốc ngọc tỷ Hoà Thị Bích, ý tứ rất rõ ràng. Thứ này thuộc về người có thiên mệnh, chủ của chúng nhân, nếu chính mình không có năng lực giữ được thì vào tay là chuyện rất xấu, rất có thể dẫn tới họa sát thân.
Năm đó anh trai của Đông Ngô Tôn Quyền là Tôn Kiên, chiếm được truyền quốc ngọc tỷ, muốn làm của riêng, kết quả thứ này thành bùa đòi mạng của hắn.
Lúc này Diệp Khai cầm nó trong tay quả thật có chút áp lực.
“Quên đi, trước tiên cứ thu hồi đã.” Diệp Khai suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên thu hồi trước.
Vì thế hắn đem truyền quốc ngọc tỷ bỏ vào hộp tử đàn khóa lại, cầm lên suy nghĩ sau khi đem trở về sẽ cất vào đâu.
Hắn tính toán rõ ràng, nếu tương lai Diệp Tử Bình có thể thành công vấn đỉnh thì hắn sẽ lấy ra, dù để trong nhà bảo tàng hay xử lý như thế nào cũng không sao. Nhưng nếu hiện tại để cho truyền quốc ngọc tỷ sớm xuất thế vậy sẽ dẫn phát một loạt phiền toái.
Lấy năng lực Nam Cung Kinh Hồng năm đó cũng phải ẩn nhẫn, đem vật này chôn dấu thật sâu, lại càng đừng nói tới Diệp Khai hắn tài đức gì mà có thể giữ được bảo vật như vậy, điệu thấp mới là vương đạo a.
Nam Cung Kinh Hồng lục lọi chọn ra một số thứ trong tủ bảo hiểm, sắp xếp một chồng hồ sơ án rồi dùng bật lửa châm đốt hủy đi.
Nhìn màn khói bay lên, Diệp Khai cũng không nói thêm cái gì. Làm bậc vương giả tình báo ngầm năm đó, Nam Cung Kinh Hồng sợ là có một số chuyện không thể cho ra ánh sáng, tiêu hủy cũng tốt.
Về phần trân bảo hoàng kim đầy phòng quả thật là nhất tuyệt bút tài phú, Diệp Khai cùng Nam Cung Kinh Hồng cộng qua, quyết định vận chuyển đi ra ngoài nói sau, có thể biến hiện liền biến hiện. Không thể biến hiện thì cứ thu lại, dù sao mấy thứ như tranh chữ đồ cổ linh tinh…trong khoảng thời gian ngắn là không tiện xuất thủ .
“Một người một nửa tốt lắm, của ông một nửa, còn lại là đồ hồi môn của Nam Cung Vân.” Nam Cung Kinh Hồng nói với Diệp Khai.
“Cũng tốt.” Diệp Khai nghe xong, không có tỏ vẻ phản đối.
Tuy rằng nói nhất bút tài phú này quá lớn, nếu là người bình thường căn bản là không có khả năng thu vào trong túi, hơn phân nửa là phải sung công. Nhưng với năng lực của Diệp Khai tự nhiên không ai dám xì xào gì, lão Diệp gia cũng không phải ngồi không, huống hồ thứ này vẫn là đồ riêng của Nam Cung Kinh Hồng, người khác lại càng không dễ nói gì.
Dù sao hiện tại Nam Cung Kinh Hồng vừa mới trở về, nếu tranh cãi vì tài sản vậy thì dư luận quốc tế đối với toàn bộ cao tầng sẽ cực bất lợi , không ai dám mạo hiểm như vậy.
Duy nhất đáng giá chú ý là phải xử trí số vàng như thế nào.
Hơn một trăm tấn vàng, chưa nói gửi ở đâu, chỉ riêng vấn đề vận chuyển cũng đã làm cho Diệp Khai đau đầu.
Tuy rằng hắn đủ thủ hạ trung tâm, cũng không thiếu công cụ vận chuyển, nhưng loại chuyện này bớt đi một người biết là bới đi một chuyện phiền toái. Nếu biến thành ai ai cũng biết thì chưa nói người trong nước, cho dù là người Nhật Bản cũng sẽ ưỡn nghiêm mặt chạy tới yêu cầu, dù sao trên mặt đều có tiêu ký hoa cúc.
“Cháu có thể mang một số hòm sắt tới đây, sau đó đem vàng ngụy trang cho tốt, lấy giấy niêm phong, sau đó vận chuyển ra ngoài.” Nam Cung Kinh Hồng ở một bên đề nghị.
Diệp Khai nghe xong, gật gật đầu, hắn tính tìm một nhà máy chế tạo tủ bảo hiểm đặt làm một số tủ bảo hiểm theo khối lượng chứa một trăm kg, sau đó xếp vàng vào, tính ra cũng cần hơn một ngàn tủ.
Bất quá ưu việt là rõ ràng , tủ bảo hiểm như vậy có thể vận chuyển dễ dàng.
Mặt khác còn phải cần một số tủ sắt lớn để bảo quản kỳ trân dị bảo cùng thi họa.
Hai người thương nghị xong xuôi rồi trở lên mặt đất. Sau đó Diệp Khai bắt đầu điều động thủ hạ, cùng lúc tìm hai mươi thuộc hạ trung tâm của lão Diệp gia đến thống kê bên trong. Cùng lúc hắn báo cho Diệp Tử Bình, bảo ông phái người lại đây bảo hộ bảo tàng của Nam Cung Kinh Hồng.
Điều chỉnh chừng ba ngày thì mọi việc mới có thể thuận lợi tiến hành.
Bởi vì Nam Cung Kinh Hồng tỏ vẻ muốn định cư thành phố Minh Châu nên Nam Cung Vân đã sớm mua rất nhiều bất động sản ở thành phố Minh Châu. Diệp Khai cũng chiếm dụng mấy chỗ trong đó, phân ra cất giữ vàng và châu báu
Tuy rằng nói hắn hoàn toàn có thể đem mấy thứ này gửi đến ngân hàng nhưng xuất phát từ hiểu biết của hắn về hệ thống này, Diệp Khai cảm thấy nên cầm trong tay vẫn yên tâm hơn.
Xử lý tốt việc này, cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, Diệp Khai bố trí tốt cho Nam Cung Kinh Hồng rồi mới có thời gian ôm hộp gõ tử đàn trở lại thành phố Minh Châu gặp Diệp Tử Bình.
“Con về nhà rồi đấy....” Vừa vào cửa, Mạnh Chiêu Hoa liền ôm lấy con trai, kiểm tra một phen, thấy hết thảy mạnh khỏe mới yên lòng.
“người ra bên ngoài công tác quả thật không rút ra nổi, về nhà một chuyến thật không dễ dàng.” Diệp Khai nói đến chuyện này, cũng không khỏi thở dài.
Chuyện này cũng không có cách nào, nếu là người thường thì với tuổi của Diệp Khai còn đang đến trường. Tuy rằng phải ở trường nhưng còn có thời gian nghỉ đông và hè, còn có thể ở bên cha mẹ. Nhưng hắn đi ra ngoài làm quan, chẳng khác nào sớm mất đi cơ hội hầu hạ cha mẹ.
Dựa theo tình huống hiện tại, trừ phi là đợi cho Diệp Tử Bình về hưu, nếu không người một nhà sẽ không nhiều khả năng ở tại cùng nơi. Thời gian chờ đợi cũng phải áng chừng tới ba mươi năm sau mới có thể.
Diệp Tử Bình hiện tại mới bốn mươi, theo như sự phát triển của ông thì làm đến bảy mươi tuổi không vấn đề gì.
Nghĩ chuyện này, Diệp Khai liền cân nhắc chính mình có phải hay không cũng nên trao đổi danh sách, đến kinh thành hoặc là thành phố Minh Châu, coi như có thêm thời gian ở bên Diệp lão gia tử cùng cha mẹ?
Hắn hiện tại coi như là lên đỉnh thành phố Đông Sơn. Tuy rằng chính là chủ tịch thành phố, còn không phải bí thư nhưng chức vị là trưởng ban. Nếu muốn đi lên hoàn toàn có thể bỏ qua vị trí bí thư thành ủy, lên đến phó tỉnh.
Nhưng là hiện tại cũng có một vấn đề, hắn còn quá trẻ, chủ tịch thành phố hai mươi tuổi thật sự là làm người ta giận sôi.
Theo ý nghĩa nào đó, tạm thời giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, nhận một chức nhàn quan hay chờ đợi một thời gian cũng là lựa chọn tất yếu.
“Cha con cũng thế thôi.” Mạnh Chiêu Hoa nói với Diệp Khai,“Tiến vào thành phố Minh Châu đầu tư hạng mục rất nhiều, ông ấy làm bí thư cũng không thể nhàn rỗi.”
“Nga, đó là chuyện tình tất nhiên.” Diệp Khai gật đầu đáp lại.
“Lần trước con bảo mẹ sắp xếp cho Từ Chỉ Đồng làm rất tốt.” Mạnh Chiêu Hoa nói tiếp với Diệp Khai,“Hiện tại cô ấy coi như có chút danh tiếng ở đài truyền hình. Mấy vị lãnh đạo trong đài đều coi trọng, tính để cô ấy nhận chức vị quan trọng hơn.”
Diệp Khai lúc ở Đông Sơn, xuất phát từ nguyên nhân bảo hộ, liền đem em chồng của Điền Thanh là Từ Chỉ Đồng tới đài truyền hình Minh Châu. Vốn hắn chỉ định cho cô mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới Từ Chỉ Đồng sau khi đến Minh Châu lại phát triển rất nhanh.
Tình huống như vậy thật khiến Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc , thoạt nhìn Từ Chỉ Đồng tiến bộ rất vững chắc. Hơn nữa năng lực sáng tạo của cô rất mạnh, nếu không có như thế, cho dù là có Mạnh Chiêu Hoa giới thiệu thì cô cũng không thể có khả năng nhanh như vậy liền trổ hết tài năng.
“Nếu là nhân tài, như vậy phát triển ở nơi nào đều là giống nhau , cứ để cô ấy ở lại đài truyền hình thành phố Minh Châu cũng được.” Diệp Khai vuốt cằm nói.
“Này, về biên chế còn chút vấn đề, bất quá cũng không phải đại sự gì.” Mạnh Chiêu Hoa nói.
Từ thành phố Đông Sơn đến thành phố Minh Châu, tuy rằng đều là thành phố nhưng chênh lệch rất lớn. Chênh lệch giữa đài truyền hình Đông Sơn và Minh Châu lại càng khó có thể nói hết.
Bất quá, đối với Mạnh Chiêu Hoa mà nói, điều một người từ Đông Sơn đến thành phố Minh Châu thực không phải đại sự gì. Tuy rằng bà chỉ nhận một chức nhàn quan trong ban tuyên truyền của Minh Châu nhưng không ai dám từ chối yêu cầu gì.
“Xem ý tưởng của cô ấy thôi.” Diệp Khai nói.
“Mấy ngày nay con bận gì mà không gọi được điện thoại?” Mạnh Chiêu Hoa bỗng nhiên lại hỏi.
“Gần đây có được một món tiền cực lớn khó có thể đánh giái!” Diệp Khai thấy Mạnh Chiêu Hoa đã hỏi tới chuyện này, cũng không khỏi đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.