Chương 319: Mượn chủng?
Thao Lang
26/08/2014
Kỳ thật đối với lão đại Diệp Kiến Hoan, Diệp Khai vẫn cảm thấy bội phục.
Nhớ năm đó sau khi Diệp Kiến Hoan tốt nghiệp đại học, vốn định vào làm việc bên trong Bộ ủy, sau đó dựa theo an bài trong nhà từng bước một xuống tới cơ sở, cơ sở lại tới thủ đô, thủ đô lại ra ngoài tỉnh, tỉnh ngoài lại về trung ương, theo một quá trình đi tới trở thành người tiên phong đời thứ ba của Diệp gia.
Đáng tiếc Diệp Kiến Hoan không chút hứng thú đối với sinh hoạt quan trường, chỉ đi được vài ngày liền từ chức không làm, một mình chạy tới thành phố Dương Châu đi làm công ty quảng cáo.
Lúc ấy hắn cầm chỉ hơn một trăm ngàn tìm tới hơn ba mươi công nhân, sau khi bày ra trận thế tính toán lại giảm đi tiền thuê nhà, số tiền của hắn chỉ đủ trả ba tháng tiền lương.
Ngay lúc đó hắn thuê một gian phòng trong nhà hàng Quốc Tế, mỗi lần cần họp hành trên bệ cửa sổ ngồi đầy một vòng người.
Thuê phòng ở loại địa phương này tiền thuê cũng là số chi tiêu rất lớn, cho dù là như vậy Diệp Kiến Hoan cũng không chút tiếc rẻ trong ngày tuyên truyền khai trương của công ty, vừa ra tay liền đăng quảng cáo trên Dương Châu vãn báo, làm mọi người trong thành phố Dương Châu chú ý.
Đã khai trương thì không thiếu một phen chúc mừng, Diệp Kiến Hoan mua rượu đỏ, còn gọi Pizza, mở một buổi tiệc kiểu tây, lúc đó xem như là một cách làm phi thường đặc biệt, các công nhân viên nhìn thấy hành động của lão bản, cảm thấy hắn xác thực rất không tầm thường, kiến thức rộng, năng lực mạnh, lập tức càng thêm tin tưởng vô cùng.
Nhưng cũng không thể nói là Diệp Kiến Hoan không thể nếm khổ, trên thực tế ngay lúc mới bắt đầu vì muốn tiết kiệm chi tiêu, hắn đều dùng xe đạp chạy nghiệp vụ, không khác gì những người đi làm công bình thường.
Sau khi công ty thành lập, tố chất công nhân cũng có tốt xấu lẫn lộn, Diệp Kiến Hoan tự mình làm lão sư huấn luyện các công nhân, sau đó công ty mới bắt đầu vận tác.
Nhưng một nhà công ty vừa mới thành lập còn chưa có hộ khách, không có công trạng, cũng không có danh khí, dưới tình huống như vậy làm sao mà phát triển? Trong nội tâm Diệp Kiến Hoan cũng không nắm chắc.
Về sau khi Diệp Kiến Hoan đang dùng cơm, ý tưởng đột phát, liền làm một quyển sách nhỏ, gọi là “Ăn khắp Dương Châu”.
Bên trong hắn viết ra thật nhiều nội dung về mỹ thực các địa phương, thoạt nhìn rất thuận tiện lại vô cùng hữu dụng, lúc ấy trong thành phố Dương Châu thật sự chưa có ai nghĩ tới làm phương thức này, vì vậy công ty từ trên xuống dưới đều bắt đầu sưu tập toàn bộ tư liệu của các tiệm ăn nhà hàng Dương Châu, tập hợp lại viết ra, lại phát khắp những nhà khách cùng khách sạn nhà trọ, xí nghiệp đầu tư đến từ bên ngoài, những nơi này đều là trọng điểm phát sách.
Một phen giày vò như thế, quả nhiên hữu hiệu, sau khi các nhà hàng tiệm ăn nếm được ngon ngọt, liền vui vẻ tiếp nhận hình thức quảng cáo này, cách làm sách tuyên truyền làm Diệp Kiến Hoan buôn bán lời hơn hai triệu, cộng thêm xu thế phát triển càng ngày càng tốt, công ty quảng cáo của Diệp Kiến Hoan bắt đầu có được danh khí nhất định trong Dương Châu.
Nhưng đúng lúc đó Diệp Kiến Hoan làm ra một quyết định kinh người, không tiếp tục làm ngành quảng cáo mà tiến quân vào nghiệp giải trí.
Sự thật chứng minh, ánh mắt Diệp Kiến Hoan rất tốt, hắn lại thêm một lần tuyển đúng phương hướng.
Ngành giải trí lúc đó còn chưa thuận lợi phát triển.
Những ca sĩ lúc ấy thật sự là không ít, nhưng những nhóm ca sĩ có tổ chức lại không nhiều, trên cơ bản mọi người chỉ tự mình đi liên hệ sinh ý, hoặc là mấy người có quan hệ không tệ tự hợp thành một tiểu đoàn thể, lần lượt đi từng huyện nhỏ bên dưới biểu diễn kiếm tiền.
Làm như vậy đúng là cũng kiếm được tiền nhưng lại rất mệt mỏi, nhất là không có được hệ thống vận tán nguyên vẹn, các phương diện đều dễ dàng xảy ra vấn đề, rất không thuận tiện, nhất là có chút người đại diện của ca sĩ trên cơ bản đều không chính quy, thường xuyên nảy sinh đủ loại gièm pha trốn thuế lậu thuế, cũng có ca sĩ đã vất vả kiếm tiền nhưng lại bị người đại diện lừa hết, cuốn tiền bỏ chạy.
Cho nên Diệp Kiến Hoan thành lập công ty giải trí Hoan Nhan, bắt đầu bồi dưỡng người đại diện chuyên nghiệp, lại thu nhận ca sĩ, tiến hành bồi dưỡng huấn luyện từ đầu cùng xếp đặt thiết kế hình tượng cá nhân cho bọn họ.
Lúc mới bắt đầu chỉ kéo về được vài tiểu minh tinh tuyến hai mà thôi.
Nhưng về sau, những người này liền phát hiện có được tổ chức dựa vào thì ca sĩ càng dễ kiếm được tiền!
Bởi như vậy danh khí của công ty Hoan Nhan liền vang xa, rất nhiều minh tinh bắt đầu nghe ngóng tình huống của công ty Hoan Nhan, có ý định gia nhập.
Đúng lúc này cha của Diệp Kiến Hoan là Diệp Tử Kiện đảm nhiệm chức tư lệnh viên quân khu Đông Nam, bởi vậy Diệp Kiến Hoan lại hợp thời bộc lộ ra thân phận sau lưng của mình.
Phần đông minh tinh sau khi biết được xuất thân của lão bản, vô cùng kinh ngạc, nhưng càng thêm xác định một điểm, năng lượng của lão bản rất lớn, sự tình gì đều có thể bảo hộ, vì vậy người gia nhập không ít.
Rất nhanh, đại danh công ty giải trí Hoan Nhan tràn khắp Dương Châu, ai ai cũng biết vị đại lão bản của công ty là ai.
Tài sản Diệp Kiến Hoan nhanh chóng đột phá chục triệu, hơn nữa đã có được vài sản nghiệp.
Diệp Khai cảm thấy Diệp Kiến Hoan có được thành tựu của ngày hôm nay tuy hoặc nhiều hoặc ít có được lực ảnh hưởng của gia đình, nhưng khách quan mà nói một câu, bản thân hắn cũng thật cố gắng kinh doanh mới là điều mấu chốt nhất.
Nếu như không phải Diệp Khai có được một phen kỳ ngộ, hắn tin tưởng sự thành tựu của mình chưa hẳn đã so sánh được với lão đại Diệp Kiến Hoan, có thể từng bước phát triển, đi theo con đường thể chế tối đa chỉ dừng lại được ở cấp phó bộ.
Mặc dù Diệp Khai không thích sinh hoạt phóng túng của Diệp Kiến Hoan, nhưng cũng không phản cảm, nhất là sau hôm nay khi nghe Diệp Kiến Hoan nói mình có nỗi khổ tâm, liền cảm thấy có chút đồng tình với lão đại.
Việc này, thân là một người đàn ông, không thể làm cho vợ mình mang thai, đúng là một chuyện vô cùng khó xử.
Cũng khó trách Diệp Kiến Hoan luôn trốn tránh Trầm Tuyết, nguyên lai còn có nguyên nhân như thế, vậy thì thật sự là không thể trách hắn.
Nhưng Diệp Khai đối với loại chuyện này thật sự là không có biện pháp nào.
- Chuyện này…chẳng lẽ chị dâu không biết sao?
Diệp Khai hỏi một vấn đề mấu chốt.
- Anh không biết làm sao nói với nàng…
Diệp Kiến Hoan trả lời, đây là một chuyện rất tổn thương lòng tự tôn của đàn ông.
- Vậy anh cũng không thể cứ trốn tránh mãi đi?
Diệp Khai trợn trắng mắt nói.
Trốn tránh không phải là biện pháp, thật không khả năng trốn tránh liền có thể sinh ra được đứa con, nếu thật sự nói như vậy, đoán chừng Diệp Kiến Hoan sẽ nổ bạo, sẽ không người đàn ông nào tiếp nhận nổi chuyện đầu mình bị đội nón xanh.
- Trước kia là vì cảm thấy mất mặt, nhưng mà trốn tránh mãi thì cảm tình cũng biến thành phai nhạt, hiện tại đoán chừng Trầm Tuyết cũng nghĩ như vậy…
Diệp Kiến Hoan thở dài nói.
- Vậy anh muốn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh cứ kéo dài thời gian như vậy mãi hay sao?
Diệp Khai cảm thấy Diệp Kiến Hoan làm như vậy cũng không thích hợp, thay vì cứ kéo dài thời gian, còn không bằng nói là làm chậm trễ thanh xuân của hai vợ chồng.
Hiện tại Trầm Tuyết chỉ mới hai mươi sáu tuổi, vẫn còn trẻ tung mỹ mạo, thời điểm đầy xuân sắc yêu kiều, là thời gian đẹp nhất trong cả cuộc đời, nếu như cứ kéo dài như thế đối với nàng mà nói thật sự là không chút công bình, dù sao chính bản thân Diệp Kiến Hoan ra ngoài tầm hoan tác nhạc phao nữ minh tinh, mà Trầm Tuyết phải ở trong nhà sống đơn độc khuê phòng, làm vậy thật sự là không thể nào nói nổi.
- Ai…hiện tại anh cũng không biết nên làm sao, còn muốn nhờ chú giúp anh ra chủ ý đâu.
Diệp Kiến Hoan có chút đau đầu nói, hắn uống cạn ly rượu trong tay, thần sắc lộ vẻ chán nản.
- Em cũng không có biện pháp nào tốt hơn, thanh quan thật khó xử việc nhà.
Diệp Khai cũng không biết phải làm thế nào.
- Em đề nghị anh nên thử một lần ống nghiệm trẻ con xem sao.
Theo trong mắt hắn xem ra, nếu như không phải vấn đề công năng sinh lý của Diệp Kiến Hoan, như vậy thì sinh hoạt vợ chồng vẫn thật bình thường, về phần sinh con, tin tưởng chỉ cần tinh trùng bình thường thì vẫn có thể lợi dụng kỹ thuật khoa học hiện đại mà thực hiện được.
Nhưng nói đi thì nói lại, nghe ý tứ của Diệp Kiến Hoan, rất có thể là vấn đề tinh trùng của chính hắn, nói như vậy sự tình sẽ trở nên phiền toái, nếu còn không được chỉ còn con đường mượn chủng mà thôi.
Từ bên trong kho tinh trùng lựa chọn tinh tử khỏe mạnh phù hợp, hẳn là có thể thỏa mãn được yêu cầu, chỉ là bản thân Diệp Kiến Hoan không muốn làm như vậy, nếu thật làm như thế chẳng khác gì là phải thay người khác nuôi con.
Với tính tình tâm cao khí ngạo của Diệp Kiến Hoan, cho dù là không có con cũng sẽ không chịu chấp nhận nuôi con người khác đi?
Hai anh em nói chuyện một lút, tâm tình cũng không thoải mái, thư ký của Diệp Kiến Hoan chợt đi tới, cầm theo vài phần báo chí đưa qua, sau đó uốn éo mông rời đi.
Diệp Khai chuyển mắt theo dáng vóc của nữ thư ký thật lâu mới thu trở về.
- Thế nào, phong tao lắm phải không?
Diệp Kiến Hoan cười hỏi.
- Phải, có thể có dáng người như vậy thật sự là người không đơn giản.
Diệp Khai đưa ra lời bình, trong lúc nói lời này trong đầu hắn hiện lên hình tượng của vô số nữ thư ký kinh điển, làm cho hắn cảm thấy khắc sâu ấn tượng là nữ thư ký trong bộ phim điện ảnh “Phi thành vật nhiễu”.
- Đây là vật bảo lưu của anh, không thể dẫn mối cho chú rồi.
Diệp Kiến Hoan nói ra.
- Hắc, là công cụ tiết dục của anh mới đúng đi?
Diệp Khai nói chuyện với Diệp Kiến Hoan cũng không hề có chút cấm kỵ.
Hai người lật xem báo chí, đều là một ít tin tức chính trị đương thời, cũng có chút tin tức nhỏ, thí dụ như có nữ minh tinh nào đó gả vào hào môn, hoặc là nam minh tinh đồng tính luyến ái, còn có tin tức ngôi sao ca nhạc bị Bộ công thương tra xét ra trốn thuế…tình huống gì cũng có.
Xem tới phía sau, là một ít tin tức linh tinh như quảng cáo phòng khám tâm lý cảm tình, hay vườn tâm linh gì gì đó.
Nhưng ánh mắt Diệp Khai quét qua, liền thấy được một tiêu đề rất chói mắt “Mượn chủng”.
Diệp Khai lập tức hoảng sợ, hắn nhìn thoáng qua Diệp Kiến Hoan, thấy thần sắc hắn vẫn bình thường, hiển nhiên là không chú ý tới tiêu đề kia, Diệp Khai ném tờ báo, lại nói với Diệp Kiến Hoan hắn muốn thử nghiệm con ngựa Thụy Điển màu đen kia.
- Được đó, con ngựa kia gọi là Coco, là con ngựa anh thích nhất, nhưng tính nết của nó khá dịu dàng ngoan ngoãn, em chỉ cần tiếp xúc với nó một chút, câu thông cảm tình, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Diệp Kiến Hoan biểu thị ra vẻ nhiệt tình mười phần.
- Nó là con ngựa thuần chủng từng đoạt giải thi đấu quốc tế, chỉ là hiện tại đã lớn tuổi nên xem như về hưu rồi, nhờ vậy anh nhặt được tiện nghi.
- Vậy em nhất định phải thử một lần rồi.
Diệp Khai cười tỏ vẻ.
Hai anh em đứng dậy rời đi, đem những tờ báo kia ném qua trên ghế.
Nhớ năm đó sau khi Diệp Kiến Hoan tốt nghiệp đại học, vốn định vào làm việc bên trong Bộ ủy, sau đó dựa theo an bài trong nhà từng bước một xuống tới cơ sở, cơ sở lại tới thủ đô, thủ đô lại ra ngoài tỉnh, tỉnh ngoài lại về trung ương, theo một quá trình đi tới trở thành người tiên phong đời thứ ba của Diệp gia.
Đáng tiếc Diệp Kiến Hoan không chút hứng thú đối với sinh hoạt quan trường, chỉ đi được vài ngày liền từ chức không làm, một mình chạy tới thành phố Dương Châu đi làm công ty quảng cáo.
Lúc ấy hắn cầm chỉ hơn một trăm ngàn tìm tới hơn ba mươi công nhân, sau khi bày ra trận thế tính toán lại giảm đi tiền thuê nhà, số tiền của hắn chỉ đủ trả ba tháng tiền lương.
Ngay lúc đó hắn thuê một gian phòng trong nhà hàng Quốc Tế, mỗi lần cần họp hành trên bệ cửa sổ ngồi đầy một vòng người.
Thuê phòng ở loại địa phương này tiền thuê cũng là số chi tiêu rất lớn, cho dù là như vậy Diệp Kiến Hoan cũng không chút tiếc rẻ trong ngày tuyên truyền khai trương của công ty, vừa ra tay liền đăng quảng cáo trên Dương Châu vãn báo, làm mọi người trong thành phố Dương Châu chú ý.
Đã khai trương thì không thiếu một phen chúc mừng, Diệp Kiến Hoan mua rượu đỏ, còn gọi Pizza, mở một buổi tiệc kiểu tây, lúc đó xem như là một cách làm phi thường đặc biệt, các công nhân viên nhìn thấy hành động của lão bản, cảm thấy hắn xác thực rất không tầm thường, kiến thức rộng, năng lực mạnh, lập tức càng thêm tin tưởng vô cùng.
Nhưng cũng không thể nói là Diệp Kiến Hoan không thể nếm khổ, trên thực tế ngay lúc mới bắt đầu vì muốn tiết kiệm chi tiêu, hắn đều dùng xe đạp chạy nghiệp vụ, không khác gì những người đi làm công bình thường.
Sau khi công ty thành lập, tố chất công nhân cũng có tốt xấu lẫn lộn, Diệp Kiến Hoan tự mình làm lão sư huấn luyện các công nhân, sau đó công ty mới bắt đầu vận tác.
Nhưng một nhà công ty vừa mới thành lập còn chưa có hộ khách, không có công trạng, cũng không có danh khí, dưới tình huống như vậy làm sao mà phát triển? Trong nội tâm Diệp Kiến Hoan cũng không nắm chắc.
Về sau khi Diệp Kiến Hoan đang dùng cơm, ý tưởng đột phát, liền làm một quyển sách nhỏ, gọi là “Ăn khắp Dương Châu”.
Bên trong hắn viết ra thật nhiều nội dung về mỹ thực các địa phương, thoạt nhìn rất thuận tiện lại vô cùng hữu dụng, lúc ấy trong thành phố Dương Châu thật sự chưa có ai nghĩ tới làm phương thức này, vì vậy công ty từ trên xuống dưới đều bắt đầu sưu tập toàn bộ tư liệu của các tiệm ăn nhà hàng Dương Châu, tập hợp lại viết ra, lại phát khắp những nhà khách cùng khách sạn nhà trọ, xí nghiệp đầu tư đến từ bên ngoài, những nơi này đều là trọng điểm phát sách.
Một phen giày vò như thế, quả nhiên hữu hiệu, sau khi các nhà hàng tiệm ăn nếm được ngon ngọt, liền vui vẻ tiếp nhận hình thức quảng cáo này, cách làm sách tuyên truyền làm Diệp Kiến Hoan buôn bán lời hơn hai triệu, cộng thêm xu thế phát triển càng ngày càng tốt, công ty quảng cáo của Diệp Kiến Hoan bắt đầu có được danh khí nhất định trong Dương Châu.
Nhưng đúng lúc đó Diệp Kiến Hoan làm ra một quyết định kinh người, không tiếp tục làm ngành quảng cáo mà tiến quân vào nghiệp giải trí.
Sự thật chứng minh, ánh mắt Diệp Kiến Hoan rất tốt, hắn lại thêm một lần tuyển đúng phương hướng.
Ngành giải trí lúc đó còn chưa thuận lợi phát triển.
Những ca sĩ lúc ấy thật sự là không ít, nhưng những nhóm ca sĩ có tổ chức lại không nhiều, trên cơ bản mọi người chỉ tự mình đi liên hệ sinh ý, hoặc là mấy người có quan hệ không tệ tự hợp thành một tiểu đoàn thể, lần lượt đi từng huyện nhỏ bên dưới biểu diễn kiếm tiền.
Làm như vậy đúng là cũng kiếm được tiền nhưng lại rất mệt mỏi, nhất là không có được hệ thống vận tán nguyên vẹn, các phương diện đều dễ dàng xảy ra vấn đề, rất không thuận tiện, nhất là có chút người đại diện của ca sĩ trên cơ bản đều không chính quy, thường xuyên nảy sinh đủ loại gièm pha trốn thuế lậu thuế, cũng có ca sĩ đã vất vả kiếm tiền nhưng lại bị người đại diện lừa hết, cuốn tiền bỏ chạy.
Cho nên Diệp Kiến Hoan thành lập công ty giải trí Hoan Nhan, bắt đầu bồi dưỡng người đại diện chuyên nghiệp, lại thu nhận ca sĩ, tiến hành bồi dưỡng huấn luyện từ đầu cùng xếp đặt thiết kế hình tượng cá nhân cho bọn họ.
Lúc mới bắt đầu chỉ kéo về được vài tiểu minh tinh tuyến hai mà thôi.
Nhưng về sau, những người này liền phát hiện có được tổ chức dựa vào thì ca sĩ càng dễ kiếm được tiền!
Bởi như vậy danh khí của công ty Hoan Nhan liền vang xa, rất nhiều minh tinh bắt đầu nghe ngóng tình huống của công ty Hoan Nhan, có ý định gia nhập.
Đúng lúc này cha của Diệp Kiến Hoan là Diệp Tử Kiện đảm nhiệm chức tư lệnh viên quân khu Đông Nam, bởi vậy Diệp Kiến Hoan lại hợp thời bộc lộ ra thân phận sau lưng của mình.
Phần đông minh tinh sau khi biết được xuất thân của lão bản, vô cùng kinh ngạc, nhưng càng thêm xác định một điểm, năng lượng của lão bản rất lớn, sự tình gì đều có thể bảo hộ, vì vậy người gia nhập không ít.
Rất nhanh, đại danh công ty giải trí Hoan Nhan tràn khắp Dương Châu, ai ai cũng biết vị đại lão bản của công ty là ai.
Tài sản Diệp Kiến Hoan nhanh chóng đột phá chục triệu, hơn nữa đã có được vài sản nghiệp.
Diệp Khai cảm thấy Diệp Kiến Hoan có được thành tựu của ngày hôm nay tuy hoặc nhiều hoặc ít có được lực ảnh hưởng của gia đình, nhưng khách quan mà nói một câu, bản thân hắn cũng thật cố gắng kinh doanh mới là điều mấu chốt nhất.
Nếu như không phải Diệp Khai có được một phen kỳ ngộ, hắn tin tưởng sự thành tựu của mình chưa hẳn đã so sánh được với lão đại Diệp Kiến Hoan, có thể từng bước phát triển, đi theo con đường thể chế tối đa chỉ dừng lại được ở cấp phó bộ.
Mặc dù Diệp Khai không thích sinh hoạt phóng túng của Diệp Kiến Hoan, nhưng cũng không phản cảm, nhất là sau hôm nay khi nghe Diệp Kiến Hoan nói mình có nỗi khổ tâm, liền cảm thấy có chút đồng tình với lão đại.
Việc này, thân là một người đàn ông, không thể làm cho vợ mình mang thai, đúng là một chuyện vô cùng khó xử.
Cũng khó trách Diệp Kiến Hoan luôn trốn tránh Trầm Tuyết, nguyên lai còn có nguyên nhân như thế, vậy thì thật sự là không thể trách hắn.
Nhưng Diệp Khai đối với loại chuyện này thật sự là không có biện pháp nào.
- Chuyện này…chẳng lẽ chị dâu không biết sao?
Diệp Khai hỏi một vấn đề mấu chốt.
- Anh không biết làm sao nói với nàng…
Diệp Kiến Hoan trả lời, đây là một chuyện rất tổn thương lòng tự tôn của đàn ông.
- Vậy anh cũng không thể cứ trốn tránh mãi đi?
Diệp Khai trợn trắng mắt nói.
Trốn tránh không phải là biện pháp, thật không khả năng trốn tránh liền có thể sinh ra được đứa con, nếu thật sự nói như vậy, đoán chừng Diệp Kiến Hoan sẽ nổ bạo, sẽ không người đàn ông nào tiếp nhận nổi chuyện đầu mình bị đội nón xanh.
- Trước kia là vì cảm thấy mất mặt, nhưng mà trốn tránh mãi thì cảm tình cũng biến thành phai nhạt, hiện tại đoán chừng Trầm Tuyết cũng nghĩ như vậy…
Diệp Kiến Hoan thở dài nói.
- Vậy anh muốn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh cứ kéo dài thời gian như vậy mãi hay sao?
Diệp Khai cảm thấy Diệp Kiến Hoan làm như vậy cũng không thích hợp, thay vì cứ kéo dài thời gian, còn không bằng nói là làm chậm trễ thanh xuân của hai vợ chồng.
Hiện tại Trầm Tuyết chỉ mới hai mươi sáu tuổi, vẫn còn trẻ tung mỹ mạo, thời điểm đầy xuân sắc yêu kiều, là thời gian đẹp nhất trong cả cuộc đời, nếu như cứ kéo dài như thế đối với nàng mà nói thật sự là không chút công bình, dù sao chính bản thân Diệp Kiến Hoan ra ngoài tầm hoan tác nhạc phao nữ minh tinh, mà Trầm Tuyết phải ở trong nhà sống đơn độc khuê phòng, làm vậy thật sự là không thể nào nói nổi.
- Ai…hiện tại anh cũng không biết nên làm sao, còn muốn nhờ chú giúp anh ra chủ ý đâu.
Diệp Kiến Hoan có chút đau đầu nói, hắn uống cạn ly rượu trong tay, thần sắc lộ vẻ chán nản.
- Em cũng không có biện pháp nào tốt hơn, thanh quan thật khó xử việc nhà.
Diệp Khai cũng không biết phải làm thế nào.
- Em đề nghị anh nên thử một lần ống nghiệm trẻ con xem sao.
Theo trong mắt hắn xem ra, nếu như không phải vấn đề công năng sinh lý của Diệp Kiến Hoan, như vậy thì sinh hoạt vợ chồng vẫn thật bình thường, về phần sinh con, tin tưởng chỉ cần tinh trùng bình thường thì vẫn có thể lợi dụng kỹ thuật khoa học hiện đại mà thực hiện được.
Nhưng nói đi thì nói lại, nghe ý tứ của Diệp Kiến Hoan, rất có thể là vấn đề tinh trùng của chính hắn, nói như vậy sự tình sẽ trở nên phiền toái, nếu còn không được chỉ còn con đường mượn chủng mà thôi.
Từ bên trong kho tinh trùng lựa chọn tinh tử khỏe mạnh phù hợp, hẳn là có thể thỏa mãn được yêu cầu, chỉ là bản thân Diệp Kiến Hoan không muốn làm như vậy, nếu thật làm như thế chẳng khác gì là phải thay người khác nuôi con.
Với tính tình tâm cao khí ngạo của Diệp Kiến Hoan, cho dù là không có con cũng sẽ không chịu chấp nhận nuôi con người khác đi?
Hai anh em nói chuyện một lút, tâm tình cũng không thoải mái, thư ký của Diệp Kiến Hoan chợt đi tới, cầm theo vài phần báo chí đưa qua, sau đó uốn éo mông rời đi.
Diệp Khai chuyển mắt theo dáng vóc của nữ thư ký thật lâu mới thu trở về.
- Thế nào, phong tao lắm phải không?
Diệp Kiến Hoan cười hỏi.
- Phải, có thể có dáng người như vậy thật sự là người không đơn giản.
Diệp Khai đưa ra lời bình, trong lúc nói lời này trong đầu hắn hiện lên hình tượng của vô số nữ thư ký kinh điển, làm cho hắn cảm thấy khắc sâu ấn tượng là nữ thư ký trong bộ phim điện ảnh “Phi thành vật nhiễu”.
- Đây là vật bảo lưu của anh, không thể dẫn mối cho chú rồi.
Diệp Kiến Hoan nói ra.
- Hắc, là công cụ tiết dục của anh mới đúng đi?
Diệp Khai nói chuyện với Diệp Kiến Hoan cũng không hề có chút cấm kỵ.
Hai người lật xem báo chí, đều là một ít tin tức chính trị đương thời, cũng có chút tin tức nhỏ, thí dụ như có nữ minh tinh nào đó gả vào hào môn, hoặc là nam minh tinh đồng tính luyến ái, còn có tin tức ngôi sao ca nhạc bị Bộ công thương tra xét ra trốn thuế…tình huống gì cũng có.
Xem tới phía sau, là một ít tin tức linh tinh như quảng cáo phòng khám tâm lý cảm tình, hay vườn tâm linh gì gì đó.
Nhưng ánh mắt Diệp Khai quét qua, liền thấy được một tiêu đề rất chói mắt “Mượn chủng”.
Diệp Khai lập tức hoảng sợ, hắn nhìn thoáng qua Diệp Kiến Hoan, thấy thần sắc hắn vẫn bình thường, hiển nhiên là không chú ý tới tiêu đề kia, Diệp Khai ném tờ báo, lại nói với Diệp Kiến Hoan hắn muốn thử nghiệm con ngựa Thụy Điển màu đen kia.
- Được đó, con ngựa kia gọi là Coco, là con ngựa anh thích nhất, nhưng tính nết của nó khá dịu dàng ngoan ngoãn, em chỉ cần tiếp xúc với nó một chút, câu thông cảm tình, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Diệp Kiến Hoan biểu thị ra vẻ nhiệt tình mười phần.
- Nó là con ngựa thuần chủng từng đoạt giải thi đấu quốc tế, chỉ là hiện tại đã lớn tuổi nên xem như về hưu rồi, nhờ vậy anh nhặt được tiện nghi.
- Vậy em nhất định phải thử một lần rồi.
Diệp Khai cười tỏ vẻ.
Hai anh em đứng dậy rời đi, đem những tờ báo kia ném qua trên ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.