Chương 163: Nhị lão gia tử ra uy
Thao Lang
03/06/2014
- Lần trước họp, công tác quân ủy bị đặt dấu hỏi, có một số người cho rằng Nhị gia gia con lớn tuổi, không thích hợp tiếp tục lãnh đạo lợi khí quốc gia.
Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai.
Trong các hội nghị của cục chính trị, nếu như chuyện không liên quan đến bản thân thì Diệp Tử Bình sẽ không nói với con.
- Chẳng lẽ bọn họ có lựa chọn tốt?
Diệp Khai cau mày hỏi ngược lại.
- Có người đề nghị đem trung tướng Đàm Thắng Quốc bổ sung làm phó thủ trưởng quân ủy.
Diệp Tử Bình đáp.
- Đàm Thắng Quốc? Hắn là gì mà vào đó.
Diệp Khai có chút kinh ngạc, bất quá hắn lập tức liền nghĩ đến điều gì:
- Ah, chẳng lẽ lại hắn là anh trai của Đàm Thắng Kiệt? Xem ra là hệ của đồng chí Giang Thành.
Lúc trước Đàm lão gia tử khi còn tại thế, có bốn con trai, theo thứ tự đặt tên là…. Chỉ có điều sau này chỉ còn sống hai người, chính là phó hiệu trưởng học viện quốc phòng trung tướng Đàm Thắng Quốc và phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Đàm Thắng Kiệt.
Chỉ là vị trung tướng Đàm Thắng Quốc thuộc về văn phái, từ trước giờ vẫn chỉ ở học viện, không qua thực tế, nhưng quan vận rất tốt. Năm nay mới 50 nhưng dã là trung tướng, hơn nữa còn là nguồn đề bạt.
Đều nói đồng chí Giang Thành có thể thượng vị là nhờ sau lưng có đồng chí Phương Hòa thưởng thức và hai thủ hạ tốt, chính là hai anh em Đàm gia. Hai người này một văn một võ, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, xác thực bày mưu không ít cho đồng chí Giang Thành.
Hôm nay đồng chí Giang Thành dần dần ngồi vững vàng ở vị trí Số 1, cũng nên ban thưởng công thần, dĩ nhiên đầu tiên phải nói tới hai anh em Đàm gia.
Nghiêm khắc lại nói tiếp, hai anh em Đàm gia tuy xuất thân thái tử đảng nhưng theo kinh nghiệm nhìn lại, cũng có thể nói xuất thân từ giới học thuật nên được không ít người trong giới này ủng hộ, những người này đều ủng hộ đồng chí Giang Thành.
- Lúc trước, đồng chí Giang Thành trên căn bản tránh chọc tay vào quân vụ, cho nên thế lực của lão Diệp gia chúng ta trong quân đội tăng trưởng rất nhanh, nhưng hôm nay tình huống thay đổi, ông ta đã ngồi vững nên muốn thu quyền, cũng là trong dự liệu.
Diệp Tử Bình thở dài nói.
Câu nói này có ý nghĩa gì? Chim bay tận, lương cung tàng, thỏ khôn chết, nấu chó săn.
Theo như truyền thống trong nước, nếu không nắm giữ quân quyền trong tay thì không thể có lực mười phần dẫu ngồi trên long đầu. Ông ta muốn nắm quân quyền cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
- Nhưng để cho văn phái dụng binh sẽ không thích hợp.
Diệp Khai thẳng thừng:
- Bọn họ chưa đánh qua trận nào, một chút huyết khí cũng không có. Vẫn nói vài năm không đụng binh, lão ưng thành gà nhép. Quân quyền có thể giao ra một phần nhưng tuyệt đối không thể để Đàm Thắng Quốc tiến vào tầng quyết sách quân ủy, lão Diệp gia phải toàn lực chống lại! Không chỉ có lão Diệp gia phải toàn lực chống lại, tất cả đại lão cũng cần hình thành chung nhận thức, muốn thượng vị hạch tâm quân ủy phải được mọi người đồng ý!
Diệp Tử Bình nói:
- Khẩu khí của con không khỏi quá lớn, bất quá chuyện này khá lớn, ông của con cũng phải thận trọng cân nhắc mới được. Cha thấy chắc không ngăn được, nghe nói ý kiến của đồng chí Giang Thành rất kiên quyết.
- Ngăn không được cũng phải ngăn cản, đây là chuyện liên quan đến tiền đồ quân đội, tuyệt đối không thể để cho sơ xuất.
Diệp Khai nói.
Diệp Tử Bình cảm thấy có chút kỳ quái, không biết tại sao con trai lại kiên quyết chuyện này, có quan hệ gì đến nói?
Hơn nữa, hôm nay vị trí đồng chí Giang Thành đã càng ngày càng ổn, mấy vị đại lão cao tầng tuy cũng có quyền lên tiếng nhưng cũng phải nể mặt., Diệp lão gia tử tuy xác định ở lại làm thêm một lần nhưng tinh lực khẳng định không như trước, tối đa chỉ có tác dụng tọa trấn, không tất yếu không nên lên vũ đài với đồng chí Giang Thành.
- Chuyện này cũng không phải là việc nhỏ, con chỉ là đề phòng cẩn thận mà thôi.
Diệp Khai thấy cha không hiểu ý mình có chút phiền muộn, bất quá có mấy lời thực sự không có cách nào nói ra.
Chẳng lẽ hắn có thể nói hai mươi năm sau, quân đội đã bị văn phái biến thành một đám cừu non sao?
Nói ra sẽ khiến mọi người không tin tưởng.
Quân đội tất yếu phải hiện đại hoá, quân đội cũng phải trợ giúp cho quốc gia hiện đại hoá nhưng quân đội không có khả năng trăm năm không chiến tranh, không có trải qua chiến hỏa tẩy lễ, như vậy đâu khác dân quân.
Sau khi nói chuyện với cha, Diệp Khai điện thoại cho Nhị lão gia tử.
- Ngăn cản là ngăn không được, thái độ số 1 rất kiên quyết, Thắng Quốc có điều kiện đề bạt, chắc sẽ thông qua, lão Diệp gia cũng không có khả năng một đường mãi đỉnh cao trong quân đội, nếu không sẽ bị vây công.
Nhị lão gia tử đối với chuyện này cũng đau đầu.
Từ trong trong nội tâm mà nói, ông không hảo cảm gì đối với Đàm Thắng Quốc vì biết rõ người này, chỉ thích lý luận suông nhưng lại không thực tế, chơi mấy trò quyền mưu lành nghề nhưng đối với quân vụ cũng không có kiến giảm độc đáo.
Đồng chí Giang Thành có suy nghĩ này quả thật cá biệt, mấy vị đại lão quân đội cũng có ý phản đối.
- Một đầu sư tử có thể đem một đám cừu non biến thành sư tử, một đầu cừu non cũng có thể đem một đám sư tử biến thành cừu non.
Diệp Khai nói:
- Dù sao để văn tướng trị quân tai hại rất nhiều, nếu không năng lực tác chiến của chúng ta hai mươi năm sau yếu đi rất nhiều.
Diệp lão gia tử cũng rất hiểu việc này, bởi vậy nghe Diệp Khai nhắc tới cũng trầm tư.
- Ý ông nội cháu chưa hẳn phản đối.
Nhị lão gia tử nói.
Nếu như chỉ là Nhị lão gia tử một người phản đối thì dĩ nhiên ngăn không được, nhưng nếu như Diệp lão gia tử cũng phản đối thì lại dễ dàng gây ra ấn tượng xấu là lão Diệp gia muốn khống chế quân quyền, sẽ thêm nhiều người nói xấu, đối với tương lai của lão Diệp gia cũng không có chỗ tốt gì.
Lão Diệp gia hiện giờ thì Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử đã thôi không còn gì để nói, hi vọng dồn vào thế hệ thứ hai là Diệp Tử Bình đã nhập cục, đắc tội quá nhiều người thật sự không hợp thích lắm.
Cho nên Diệp lão gia tử cũng tốt, Nhị lão gia tử cũng thế, không muốn ngăn trở rõ ràng chuyện Đàm Thắng Quốc thượng vị.
Chỉ là Diệp Khai nói lời cũng không phải không có đạo lý, vấn đề này lại để cho người khó có thể lấy hay bỏ, đau đầu nha.
- Nếu như chỉ ông làm chủ thì hay rồi.
Nhị lão gia tử thở dài nói.
Diệp Khai vỗ vỗ đầu, bỗng nhiên linh cơ khẽ động:
- Có biện pháp rồi.
- Như thế nào?
Nhị lão gia tử nghe xong, lập tức có chút ngạc nhiên.
- Bọn họ không phải lấy chuyện chính biến Soviet làm khó ông sao, chúng ta cũng đồng dạng dùng chuyện nước Mĩ để gây khó cho bọn họ, cái này gọi là có qua có lại, cũng khiến người ta không thể nói gì.
Diệp Khai nói.
- Nói ý của cháu đi.
Nhị lão gia tử hứng thú.
Nói thật ra, lão Diệp gia chưa hẳn tinh thông thuật quyền mưu. Thời đại của Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử trên cơ bản đều là ngẫu nhiên thượng vị, đấu tranh có lẽ là có một ít, phần lớn đều minh tranh, không phức tạp như hiện nay, một việc đều có thể liên lụy đến lợi ích vô số người.
Lúc Diệp Tử Bình còn chưa đi thành phố Minh Châu thì các phương diện ám chiến cũng đã bắt đầu, không thể không nói chỉ số thông minh của mọi người đều có bước nhảy vọt.
Chỉ là mưu lược nhiều hơn, người khó tránh khỏi lâm vào âm nhu, như Đàm Thắng Quốc làm công tác tình báo hoặc là tham mưu còn phù hợp, nhưng nếu muốn làm quyết sách tầng thì có một chút không hợp thích lắm nên Diệp Khai mới kiên quyết tỏ vẻ phản đối.
-Chiến trang vùng Vinh vừa rồi đã cho thấy rất nhiều lý luận quân đội nhầm lẫn, đây là cơ hội đưa ra phê bình đối với học viện quốc phòng. Cũng vì suy nghĩ cho an toàn quốc gia, hiện đại hóa quân đội nên lý luận phải đi trước một bước, người ngồi không ăn bám phải chịu trách nhiệm một phần.
Diệp Khai nói với Nhị lão gia tử.
Nhị lão gia tử nghe xong, lập tức cảm thấy chủ ý của Diệp Khai rất hay.
Học viện quốc phòng là chỗ học phủ cao nhất của quân đội, trước giờ là nơi bồi dưỡng lý luận cho sĩ quan cao cấp. Nếu như tư tưởng có vấn đề thì về phương diện hiện đại hóa quân đội sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Sau khi chiến tranh vùng Vịnh nổ ra thì về lý luận đã bộc lộ không ít vấn đề, đủ để nói rõ học viện làm không tố, dùng từ ngồi không ăn bám đánh giá cũng không đủ.
Nhị lão gia tử cân nhắc, đã cảm thấy đề nghị của Diệp Khai rất hay, có thể mượn cái này để xả giận.
Phê bình cơ cấu cấp dưới của quân đội hành sự bất lực là bổn phận của phó thủ trưởng quân ủy.
Quả nhiên, hai ngày sau đó, trong hội nghị tướng lĩnh cao cấp với sự có mặt của gần trăm vị tướng, Nhị lão gia tử nói chuyện hiện đại hóa quân đội đã đưa ra mấy yếu tố, trong đó phê bình nghiêm khắc việc số hóa quân đội lạc hậu.
Với tư cách người phụ trách học viện quốc phòng, trung tướng Đàm Thắng Quốc không thể không tự phê bình trước mặt mọi người, thừa nhận chỗ sơ hở và tồn tại trong lý luận hiện đại hóa quân đội, phải nhận một phần trách nhiệm.
Nhất thời, các tướng lĩnh quân đội khiếp sợ, trong lòng tự nhủ Nhị lão gia tử rốt cục phát uy rồi.
Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai.
Trong các hội nghị của cục chính trị, nếu như chuyện không liên quan đến bản thân thì Diệp Tử Bình sẽ không nói với con.
- Chẳng lẽ bọn họ có lựa chọn tốt?
Diệp Khai cau mày hỏi ngược lại.
- Có người đề nghị đem trung tướng Đàm Thắng Quốc bổ sung làm phó thủ trưởng quân ủy.
Diệp Tử Bình đáp.
- Đàm Thắng Quốc? Hắn là gì mà vào đó.
Diệp Khai có chút kinh ngạc, bất quá hắn lập tức liền nghĩ đến điều gì:
- Ah, chẳng lẽ lại hắn là anh trai của Đàm Thắng Kiệt? Xem ra là hệ của đồng chí Giang Thành.
Lúc trước Đàm lão gia tử khi còn tại thế, có bốn con trai, theo thứ tự đặt tên là…. Chỉ có điều sau này chỉ còn sống hai người, chính là phó hiệu trưởng học viện quốc phòng trung tướng Đàm Thắng Quốc và phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Đàm Thắng Kiệt.
Chỉ là vị trung tướng Đàm Thắng Quốc thuộc về văn phái, từ trước giờ vẫn chỉ ở học viện, không qua thực tế, nhưng quan vận rất tốt. Năm nay mới 50 nhưng dã là trung tướng, hơn nữa còn là nguồn đề bạt.
Đều nói đồng chí Giang Thành có thể thượng vị là nhờ sau lưng có đồng chí Phương Hòa thưởng thức và hai thủ hạ tốt, chính là hai anh em Đàm gia. Hai người này một văn một võ, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, xác thực bày mưu không ít cho đồng chí Giang Thành.
Hôm nay đồng chí Giang Thành dần dần ngồi vững vàng ở vị trí Số 1, cũng nên ban thưởng công thần, dĩ nhiên đầu tiên phải nói tới hai anh em Đàm gia.
Nghiêm khắc lại nói tiếp, hai anh em Đàm gia tuy xuất thân thái tử đảng nhưng theo kinh nghiệm nhìn lại, cũng có thể nói xuất thân từ giới học thuật nên được không ít người trong giới này ủng hộ, những người này đều ủng hộ đồng chí Giang Thành.
- Lúc trước, đồng chí Giang Thành trên căn bản tránh chọc tay vào quân vụ, cho nên thế lực của lão Diệp gia chúng ta trong quân đội tăng trưởng rất nhanh, nhưng hôm nay tình huống thay đổi, ông ta đã ngồi vững nên muốn thu quyền, cũng là trong dự liệu.
Diệp Tử Bình thở dài nói.
Câu nói này có ý nghĩa gì? Chim bay tận, lương cung tàng, thỏ khôn chết, nấu chó săn.
Theo như truyền thống trong nước, nếu không nắm giữ quân quyền trong tay thì không thể có lực mười phần dẫu ngồi trên long đầu. Ông ta muốn nắm quân quyền cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
- Nhưng để cho văn phái dụng binh sẽ không thích hợp.
Diệp Khai thẳng thừng:
- Bọn họ chưa đánh qua trận nào, một chút huyết khí cũng không có. Vẫn nói vài năm không đụng binh, lão ưng thành gà nhép. Quân quyền có thể giao ra một phần nhưng tuyệt đối không thể để Đàm Thắng Quốc tiến vào tầng quyết sách quân ủy, lão Diệp gia phải toàn lực chống lại! Không chỉ có lão Diệp gia phải toàn lực chống lại, tất cả đại lão cũng cần hình thành chung nhận thức, muốn thượng vị hạch tâm quân ủy phải được mọi người đồng ý!
Diệp Tử Bình nói:
- Khẩu khí của con không khỏi quá lớn, bất quá chuyện này khá lớn, ông của con cũng phải thận trọng cân nhắc mới được. Cha thấy chắc không ngăn được, nghe nói ý kiến của đồng chí Giang Thành rất kiên quyết.
- Ngăn không được cũng phải ngăn cản, đây là chuyện liên quan đến tiền đồ quân đội, tuyệt đối không thể để cho sơ xuất.
Diệp Khai nói.
Diệp Tử Bình cảm thấy có chút kỳ quái, không biết tại sao con trai lại kiên quyết chuyện này, có quan hệ gì đến nói?
Hơn nữa, hôm nay vị trí đồng chí Giang Thành đã càng ngày càng ổn, mấy vị đại lão cao tầng tuy cũng có quyền lên tiếng nhưng cũng phải nể mặt., Diệp lão gia tử tuy xác định ở lại làm thêm một lần nhưng tinh lực khẳng định không như trước, tối đa chỉ có tác dụng tọa trấn, không tất yếu không nên lên vũ đài với đồng chí Giang Thành.
- Chuyện này cũng không phải là việc nhỏ, con chỉ là đề phòng cẩn thận mà thôi.
Diệp Khai thấy cha không hiểu ý mình có chút phiền muộn, bất quá có mấy lời thực sự không có cách nào nói ra.
Chẳng lẽ hắn có thể nói hai mươi năm sau, quân đội đã bị văn phái biến thành một đám cừu non sao?
Nói ra sẽ khiến mọi người không tin tưởng.
Quân đội tất yếu phải hiện đại hoá, quân đội cũng phải trợ giúp cho quốc gia hiện đại hoá nhưng quân đội không có khả năng trăm năm không chiến tranh, không có trải qua chiến hỏa tẩy lễ, như vậy đâu khác dân quân.
Sau khi nói chuyện với cha, Diệp Khai điện thoại cho Nhị lão gia tử.
- Ngăn cản là ngăn không được, thái độ số 1 rất kiên quyết, Thắng Quốc có điều kiện đề bạt, chắc sẽ thông qua, lão Diệp gia cũng không có khả năng một đường mãi đỉnh cao trong quân đội, nếu không sẽ bị vây công.
Nhị lão gia tử đối với chuyện này cũng đau đầu.
Từ trong trong nội tâm mà nói, ông không hảo cảm gì đối với Đàm Thắng Quốc vì biết rõ người này, chỉ thích lý luận suông nhưng lại không thực tế, chơi mấy trò quyền mưu lành nghề nhưng đối với quân vụ cũng không có kiến giảm độc đáo.
Đồng chí Giang Thành có suy nghĩ này quả thật cá biệt, mấy vị đại lão quân đội cũng có ý phản đối.
- Một đầu sư tử có thể đem một đám cừu non biến thành sư tử, một đầu cừu non cũng có thể đem một đám sư tử biến thành cừu non.
Diệp Khai nói:
- Dù sao để văn tướng trị quân tai hại rất nhiều, nếu không năng lực tác chiến của chúng ta hai mươi năm sau yếu đi rất nhiều.
Diệp lão gia tử cũng rất hiểu việc này, bởi vậy nghe Diệp Khai nhắc tới cũng trầm tư.
- Ý ông nội cháu chưa hẳn phản đối.
Nhị lão gia tử nói.
Nếu như chỉ là Nhị lão gia tử một người phản đối thì dĩ nhiên ngăn không được, nhưng nếu như Diệp lão gia tử cũng phản đối thì lại dễ dàng gây ra ấn tượng xấu là lão Diệp gia muốn khống chế quân quyền, sẽ thêm nhiều người nói xấu, đối với tương lai của lão Diệp gia cũng không có chỗ tốt gì.
Lão Diệp gia hiện giờ thì Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử đã thôi không còn gì để nói, hi vọng dồn vào thế hệ thứ hai là Diệp Tử Bình đã nhập cục, đắc tội quá nhiều người thật sự không hợp thích lắm.
Cho nên Diệp lão gia tử cũng tốt, Nhị lão gia tử cũng thế, không muốn ngăn trở rõ ràng chuyện Đàm Thắng Quốc thượng vị.
Chỉ là Diệp Khai nói lời cũng không phải không có đạo lý, vấn đề này lại để cho người khó có thể lấy hay bỏ, đau đầu nha.
- Nếu như chỉ ông làm chủ thì hay rồi.
Nhị lão gia tử thở dài nói.
Diệp Khai vỗ vỗ đầu, bỗng nhiên linh cơ khẽ động:
- Có biện pháp rồi.
- Như thế nào?
Nhị lão gia tử nghe xong, lập tức có chút ngạc nhiên.
- Bọn họ không phải lấy chuyện chính biến Soviet làm khó ông sao, chúng ta cũng đồng dạng dùng chuyện nước Mĩ để gây khó cho bọn họ, cái này gọi là có qua có lại, cũng khiến người ta không thể nói gì.
Diệp Khai nói.
- Nói ý của cháu đi.
Nhị lão gia tử hứng thú.
Nói thật ra, lão Diệp gia chưa hẳn tinh thông thuật quyền mưu. Thời đại của Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử trên cơ bản đều là ngẫu nhiên thượng vị, đấu tranh có lẽ là có một ít, phần lớn đều minh tranh, không phức tạp như hiện nay, một việc đều có thể liên lụy đến lợi ích vô số người.
Lúc Diệp Tử Bình còn chưa đi thành phố Minh Châu thì các phương diện ám chiến cũng đã bắt đầu, không thể không nói chỉ số thông minh của mọi người đều có bước nhảy vọt.
Chỉ là mưu lược nhiều hơn, người khó tránh khỏi lâm vào âm nhu, như Đàm Thắng Quốc làm công tác tình báo hoặc là tham mưu còn phù hợp, nhưng nếu muốn làm quyết sách tầng thì có một chút không hợp thích lắm nên Diệp Khai mới kiên quyết tỏ vẻ phản đối.
-Chiến trang vùng Vinh vừa rồi đã cho thấy rất nhiều lý luận quân đội nhầm lẫn, đây là cơ hội đưa ra phê bình đối với học viện quốc phòng. Cũng vì suy nghĩ cho an toàn quốc gia, hiện đại hóa quân đội nên lý luận phải đi trước một bước, người ngồi không ăn bám phải chịu trách nhiệm một phần.
Diệp Khai nói với Nhị lão gia tử.
Nhị lão gia tử nghe xong, lập tức cảm thấy chủ ý của Diệp Khai rất hay.
Học viện quốc phòng là chỗ học phủ cao nhất của quân đội, trước giờ là nơi bồi dưỡng lý luận cho sĩ quan cao cấp. Nếu như tư tưởng có vấn đề thì về phương diện hiện đại hóa quân đội sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Sau khi chiến tranh vùng Vịnh nổ ra thì về lý luận đã bộc lộ không ít vấn đề, đủ để nói rõ học viện làm không tố, dùng từ ngồi không ăn bám đánh giá cũng không đủ.
Nhị lão gia tử cân nhắc, đã cảm thấy đề nghị của Diệp Khai rất hay, có thể mượn cái này để xả giận.
Phê bình cơ cấu cấp dưới của quân đội hành sự bất lực là bổn phận của phó thủ trưởng quân ủy.
Quả nhiên, hai ngày sau đó, trong hội nghị tướng lĩnh cao cấp với sự có mặt của gần trăm vị tướng, Nhị lão gia tử nói chuyện hiện đại hóa quân đội đã đưa ra mấy yếu tố, trong đó phê bình nghiêm khắc việc số hóa quân đội lạc hậu.
Với tư cách người phụ trách học viện quốc phòng, trung tướng Đàm Thắng Quốc không thể không tự phê bình trước mặt mọi người, thừa nhận chỗ sơ hở và tồn tại trong lý luận hiện đại hóa quân đội, phải nhận một phần trách nhiệm.
Nhất thời, các tướng lĩnh quân đội khiếp sợ, trong lòng tự nhủ Nhị lão gia tử rốt cục phát uy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.