Quan Môn

Chương 407: Phản kích

Thao Lang

24/10/2014

Nhưng mà trong lòng hắn cũng là hơi thấy kinh ngạc, không ngờ tới Tô thiếu gia này làm việc lại tàn nhẫn tới thế. Thậm chí dùng tới cả thủ đoạn vu oan tàng Trữ ma túy, đúng là ngoan độc mà.

Lần này thì ai nấy cũng đều không dám nói gì nữa rồi, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào cái gói bột trắng kia.

Một khi bị liên lụy tới chuyện buôn lậu ma túy, heroin gì đó thì thật là phiền toái.

- Làm sao lại còn có cả ma túy?

Chính bản thân Tô Tỉnh cũng thấy giật mình, mới nhỏ giọng hỏi A Phát.

- Làm giả thôi, không như vậy thì cũng không cùm chân được bọn họ mà.

A Phát nhỏ giọng nói với Tô Tỉnh.

Dư Minh toàn bộ hơn bốn mươi người, nhìn lại chính hắn chẳng qua cũng chỉ mang theo hai mươi viên cảnh sát. Cũng may là đối phương đa phần đều là học sinh với thầy cô giáo, nên đối phó khá dễ dàng, nhưng nhìn đám mười tên vệ sĩ này của Diệp Khai có vẻ rất hung mãnh, sức uy hiếp lớn, không thể không chia ra phần lớn nhân thủ để trông chừng bọn họ.

- Đội trưởng, có tình huống mới!

Đúng lúc này, lại có một viên cảnh sát chạy tới, thần sắc khẩn trương nói.

- Làm sao thế.

Dư minh hỏi.

- Phát hiện súng ống bên trong mấy chiếc xe Hummer này.

Viên cảnh sát này báo.

- Súng ống tự chế sao?

Dư Minh hơi hơi sửng sốt, trong lòng thầm nhủ đúng là phát hiện mới mà.

Mặc dù nói là Tô thiếu gia ra tay, nhưng cũng chẳng làm cho hắn vui mừng. Nhưng hắn cũng không muốn vì chuyện này mà đắc tội Chủ tịch tỉnh Tô, lần này rõ ràng lại phát hiện súng ống được giấu trên xe của Diệp Khai, vừa hay hóa giải được nỗi khó chịu trong lòng Dư Minh.

Đã dám giấu súng ống trong xe, như vậy đám người Diệp Khai khẳng định cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì rồi, đã như thế, Dư Minh cũng chẳng cần chịu gánh nặng tâm lý nào nữa.

- Không phải là súng ống tự chế, là loại đột kích mini của đặc công thường dùng, hình như còn là phiên bản cải tiến rồi ấy.

Viên cảnh sát kia đáp lời.

- À?! Chẳng lẽ lại là cướp kho vũ khí của đặc công?!



Dư Minh nghe xong, trong lòng tự nhủ đây chính là bản án lớn đây;

- Tổng cộng có tất cả bao nhiêu chiếc?

- Có mười hai chiếc mini đột kích, còn phát hiện ba bộ súng rocket phóng tên lửa, sáu quả lựu đạn nữa.

Viên cảnh sát khác xem xét rồi lại báo cáo, làm cho Dư Minh cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Điều này sao có thể chứ? Chẳng lẽ lại gặp phải đúng đạo tặc võ trang hạng nặng cơ?

Bất luận là để ở nơi đâu, phát hiện một vụ án tàng Trữ vũ khí lớn như thế, người chỉ huy dựa vào công tích như vậy cũng đã đủ để thăng quan phát tài rồi.

- Khống chế hiện trường cho tốt, tôi lập tức đi liên hệ lãnh đạo trên cục thành phố!

Cuối cùng Dư Minh cũng đưa ra quyết định.

Gặp phải vụ án như vậy, một mình Dư Minh cũng giải quyết không nổi, nhất định phải thông báo cho lãnh đạo cục thành phố, lại báo cáo rõ ràng việc này cho bọn họ. Bằng không mà nói, cho dù là phá được vụ án lớn như thế, cuối cùng bản thân hắn cũng không nhận được thứ gì tốt cả, còn có thể bị người ta chơi xấu, đây chính là quy tắc ngầm của giới cảnh sát.

Có công có lợi thì phải chia cùng cấp trên, nếu anh mà muốn độc chiếm công lao, chính là có ý gây khó dễ cho toàn bộ thể chế, đương nhiên người ta phải giẫm chết anh rồi.

- Những người này làm sao bây giờ?

Viên cảnh sát đó xin chỉ thị.

- Còng tay toàn bộ lại, không tha cho bất kỳ một ai.

Dư Minh lớn tiếng phân phó.

Bản án lớn như thế, đương nhiên là phải khống chế toàn bộ người ở đây lại, lấy tư cách là làm nhân chứng.

Nhưng xem chừng công tử Tô gia cùng tên lái xe A Phát kia có chút sốt ruột:

- Chúng tôi là người mật báo, cũng phải còng tay lại hay sao?

- Đội trưởng, anh xem?

Một viên cảnh sát xin chỉ thị.

Dư Minh liếc nhìn Tô Tỉnh cùng A Phát, trong lòng thầm nhủ đã như thế, bản án đã có thể đột phá to lớn, cũng sẽ không còn liên quan gì tới bọn họ nữa rồi, nên mới gật đầu nói:



- Người mật báo không cần còng tay, nhưng mà vẫn phải ở lại làm chứng.

- Không thành vấn đề, chúng tôi nhất định phối hợp với cảnh sát, co cho sáng tỏ vụ án này.

Tô Tỉnh nghe xong, lập tức cam đoan nói.

Hắn cũng không ngờ tới, trong xe của Diệp Khai cư nhiên lại dám tàng Trữ súng ống, hơn nữa còn có vũ khí hạng nặng, điều này làm cho tim Tô Tỉnh cũng đập thình thịch. Trong lòng hắn thầm nhủ cũng may là báo cho cảnh sát tới tìm, chứ nếu không mà xảy ra xung đột thì tuyệt đối mình bị lép vế, người ta chẳng những có súng đột kích mini cải tiến, lại còn có cả súng rocket hạng nặng, đây là trang bị để làm gì chứ? Trong chiến tranh cũng thế mà thôi.

Đám cảnh sát cầm còng tay xông vào muốn bắt người lại, đám vệ sĩ của Diệp Khai cũng bắt đầu hành động.

Từng khẩu súng ngắn chĩa vào gáy đối phương, lập tức hoàn toàn khống chế toàn bộ mười tên cảnh sát xông vào trong phòng. Bọn họ ra tay cũng khá ngoan độc, trực tiếp nện người ta xuống đất cho choáng váng, rồi sau đó lại chặn lại cửa vào, bắt lấy Dư Minh, lôi lại như lôi một con gà về, dẫn tới trước mặt Diệp Khai.

- Cũng to gan gớm nhỉ, dám vu oan cho cả tao.

Lúc này Diệp Khai lại ngồi trở lại bên trong phòng, hai chân vắt chéo, liếc mắt nhìn xuống tên Dư Minh đang bị ấn quỳ xuống đất., nói:

- Nói, kể lại cho rõ ràng mọi chuyện mật báo này, hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì?

- Các người tàng Trữ ma túy, lại tàng Trữ vũ khí, vi phạm pháp luật còn dùng bạo lực chống lại người thi hành công vụ, giờ còn bắt giam cảnh sát, đây đều là tội lớn!

Dư Minh bị đè xuống đất, trong lòng sớm đã dậy sóng lớn, nhưng ngoài miệng lại không hề chịu thua nói.

- Có phải là trọng tội hay không, trong lòng tôi tự hiểu rõ, trước hết hãy nói về chuyện ngày hôm nay.

Diệp Khai hừ một tiếng nói.

Hừ! dư Minh hừ một tiếng, ngoảnh đầu sang một bên.

- Ha ha, xương cốt cũng cứng rắn phết nhỉ, nhưng mà không sao, có người nhất định sẽ tự nguyện phối hợp.

Diệp Khai cười một tiếng nói.

Đám người trong sảnh há hốc mồm, không ngờ tới người của Diệp Khai thật sự dám động thủ, trực tiếp đánh lại đám cảnh sát này. Nhìn bọn họ đánh người, hạ gục người ta, chẳng lẽ nói họ thật sự là không sợ sao? Hay là vì bọn họ thật sự là đám đạo tặc coi thường tính mạng?

Lúc này mặt Tô Tỉnh cũng tái xanh lại, không ngờ rằng hắn lại chọc phải cọng rơm cứng thế.

Nếu Diệp Khai thật sự là nhân vật nào đó giới hắc đạo, dám đánh cả cảnh sát, như vậy còn cần để ý tới cả con trai Chủ tịch tỉnh như hắn sao? Lúc này hắn quả thật hận A Phát thấu xương, không có gì lại gây lớn chuyện ra như thế làm gì?

Ngược lại một viên cảnh sát nhỏ nhịn không được, cảm giác bị người khác dí họng súng vào đầu thật chẳng dễ chịu gì, chút nữa liền hỏng mất:

- Tôi nói, đây đều là Tô thiếu gia giật dây chúng tôi làm! Bọn họ nói các người lấy trộm còi báo động của cảnh sát, lại sai tôi dùng một gói bột làm giả ma túy để vu oan, chính là muốn làm các người bẽ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook