Quan Môn

Chương 1079: Quậy như thế nào?

Thao Lang

25/02/2015

Nhìn Từ thiếu gia đá văng cái bàn, Phùng Lập Danh bất ngờ không kịp phòng, quần áo bị rượu vang đỏ bắn vào, vất vả tránh sang một bên.

Đám con cháu cao quan quậy phá trong kinh thành cũng không phải chuyện gì lạ, trên thực tế trong những dạ trường như vậy, đám công tử không quậy mới là không bình thường.

Nhưng loại chuyện này trên cơ bản đều có mức độ, động chân tay là bình thường, động đến vũ khí thì hiếm thấy, về phần nói tai nạn chết người vậy càng hiếm thấy , dù sao cũng là dưới chân thiên tử.

Một khi việc này làm quá đáng, khiến cho quan phương chú ý, như vậy cho dù là con cháu đại nhân vật cũng sẽ bị các bên chế ước. Dù sao cũng là chuyện lớn, dù tồn tại như Diệp gia nếu không để ý cũng sẽ bị các bên thế lực liên hợp công kích.

Theo lực ảnh hưởng thì dĩ nhiên đám con cháu của ủy viên cục chính trị, ủy viên trung ương chính thức lẫn dự khuyết hiển nhiên là tiêu điểm. Tuy nhiên đến tầng thứ này thì cơ bản tuổi không còn nhỏ, con cháu đi ra quậy cũng không thể quá mức.

Cho nên dạ trường kinh thành chủ lưu vẫn là con cháu của ủy viên trung ương chính thức và dự khuyết.

Một số người tuổi trẻ này tuy rằng càn rỡ, làm việc cũng kiêu ngạo, có chút bất kể hậu quả nhưng lực lượng có thể áp chế bọn họ nhiều lắm.

Nhưng có một câu có thể hiểu được, làm sao có áp bách, làm sao còn có phản kháng.

Đám con cháu từ nhỏ đã bị giáo dục nghiêm khắc, một khi cha anh đột nhiên được tấn chức, địa vị đề cao rất lớn, lòng hư vinh lập tức sẽ được bành trướng tương ứng mà gây ra chuyện.

Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia không thể nghi ngờ chính là thuộc loại tình huống này.

Cha của Hà thiếu gia là Hà Cương Dung có tiền đồ rộng lớn, lực ảnh hưởng đề thăng nên con cháu ông ta cũng ngóc đầu lên.

Từ thiếu gia Từ Đại Kim thì dựa vào Hà gia phát triển, dù sao thì Hà gia cũng không thể tay không bắt giặc ở thương trường, quan hệ hai nhà tự nhiên phi thường chặt chẽ.

Cho nên Hà thiếu gia càng giận, Từ thiếu gia đá bay cái bàn cũng rất phù hợp với hiện trạng hợp tác của hai nhà.

“Hà thiếu gia, Từ thiếu gia, đừng nóng giận, có chuyện hảo hảo nói.” Phùng Lập Danh đứng lên, cũng không lau rượu trên mình mà lo lắng khuyên can.

Tuy rằng hắn xuất thân khá thấp nhưng tự mình gầy dựng công ty, bên kia lại là con cháu cao quan năng lực hữn hạn nên vẫn nể mặt Phùng Lập Danh.

Tiểu phùng không cần lo cho chuyện này......” Từ thiếu gia quả nhiên cũng nể mặt Phùng Lập Danh, khoát tay chặn lại nói “Chọc tôi không sao cả nhưng không cho Hà thiếu gia mặt mũi, chuyện này không để yên!”

“Mày muốn thế nào thì không để yên?” Diệp Khai nghiêm túc hỏi.

Vốn chỉ định mang theo Lăng Tiếu tới xem phong quang dạ trường, không nghĩ đến gặp loại chuyện này, trong lòng Diệp Khai tự nhiên khó chịu, bất quá nghĩ lại để cho Lăng Tiếu xem đám con cháu kinh thành tranh đua cũng là thể nghiệm khó được nên hắn quyết định dấn vào.

“Nữ theo Hà thiếu gia ba ngày, nam theo ta đi.” Từ thiếu gia kêu lên.

“Chỉ bằng các ngươi?” Diệp Khai cười hắc hắc nói,“Tao thấy tao không có lý do để làm như vậy.”



“Hảo đại khẩu khí.” Hà thiếu gia nghe xong, nhất thời vùng tay xua năm sáu gã thủ hạ ùa lên,“Để bọn nó biế vì sao phải thỏa hiệp.”

Diệp Khai cười ha hả, cảm thấy hai tên này rất thú vị.

Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia cũng không xem là chuyện lớn gì. Trong mắt bọn họ thì Diệp Khai cùng Lăng Tiếu cũng chỉ là hai người trẻ tuổi bình thường, có thể là con cháu nhà ai nhưng làm phục vụ ở đây, vì dung mạo coi được nên vào đây giúp vui. Chỉ bằng hai bọn họ có thể lật trời sao? Hiển nhiên là không có khả năng .

Chỉ là cục diện phát triển không như họ suy nghĩ, chỉ thấy Diệp Khai cũng đưa tay phất lên liền có mấy người từ sau tiến ra.

“Khốn kiếp, lại còn có cả bảo tiêu? Đúng là xem thường mày rồi.” Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia vừa thấy, cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới Diệp Khai cũng có bảo tiêu, hơn nữa nhìn qua bộ dạng không phải tùy tiện chọn.

“Nhị thiếu gia.” Lý Hải thấp giọng hỏi một câu.

“Bọn họ nói như thế nào, các anh thế nào còn trở về.” Diệp Khai bình thản nói với Lý Hải,“Không nghĩ tới chỉ mới vài năm không ở kinh thành vậy mà kinh thành đã quên tôi, không tốt, phi thường không tốt, tôi thực tức giận.

“Hiểu được.” Lý Hải gật gật đầu.

Chỉ là tuy Diệp Khai nói khẽ nhưng đối phương không cho là như vậy, một gã thủ hạ có bộ mặt dữ tợn xông lên nói,“Tiểu tử, cho mày giả vờ, cho mày biết lợi hại thì mới biết trong kinh thành ai mới có quyền lên tiếng!”

Hắn huy động quyền đầu vọt tới muốn nắm áo Diệp Khai.

Ai ngờ ngay vào lúc quyền đầu của hắn cách Diệp Khai không đến hai tấc thì chợt nghe bình một tiếng rồi gã thủ hạ kia giống như bị xe lửa đụng phải, thân thể chợt ngừng lại, sau đó bay ra ngoài nhào vào mấy người đứng sau ngã cả đám.

Xuất thủ chính là Lý Hải, không động thì thôi, vừa động đã khiến cho đối phương mất đi sức chiến đấu.

Lấy thân thủ bọn họ, đối phó mấy tên côn đồ thật sự có chút lãng phí, cho nên Lý Hải cũng không đánh ra quyền thứ hai, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương té trên mặt đất, thân thể bởi vì đau đớn mà cong lên như một con tôm hùm.

“Tỉnh! Còn dám hoàn thủ, đánh cho tao!” Từ thiếu gia vừa thấy, nhất thời liền nổi giận.

Hắn lớn tiếng kêu to, bản thân lại lùi về phía sau. Hiển nhiên, hắn rất thiện về chuyện này, biết sức chiến đấu chính mình quá yếu, vọt tới đằng trước chỉ có thể bị người ta chiếm tiện nghi.

Đám thủ hạ đại khái có hơn hai mươi người, còn có một số bạn bè của Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia, tổng cộng chừng có hơn ba mươi người, lúc này huy động bất kể thứ gì cầm tay, ví dụ như bình rượu, ghế dựa, nến…làm vũ khí nhào về phía đám Diệp Khai.

“Đừng để cô gái kia bị thương......”, Hà thiếu gia không quên giao phó.

Lăng Tiếu xinh đẹp như vậy, nếu bị tổn hai sắc đẹp qua hỗn chiến thì không còn hứng thú để chơi.

“Bắt thằng kia lại cho tao, tao muốn giày vò nó!” Từ thiếu gia kiêu ngạo hô lớn.

Diệp Khai nghe xong, nhất thời có chút tức giận, chỉ vào Từ thiếu gia nói,“Miệng rất thối, làm cho hắn tỉnh lại đi.”



Hắn vừa nói xong liền nhìn đến đám người Lý Hải xuất thủ .

Đám Lý Hải vốn đã là cao thủ trong quân đội, sau khi gia nhập cục cảnh vệ trung ương thì chiến lực càng tăng lên. Nhất là sau khi trải qua vài lần khảo nghiệm sinh tử với Diệp Khai nên lý giải với chiến đấu càng sâu sắc, lúc này đối phó một đám ô hợp tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Cơ hồ chỉ trong mười nhịp thở, đối phương đã ngã lăn lóc ra đất, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

“Như thế nào lại vậy?!” Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia nhìn đám thủ hạ nằm đó, mở to mắt không thể tin. Hơn ba mươi người vây công chỉ năm sáu người bên Diệp Khai nhưng lại bại trong khoảnh khắc, quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Bên này vừa đánh nhau thì trong phòng nhất thời liền trở nên hỗn loạn.

Nguyên trong phòng tính cả nam lẫn nữ chừng bảy tám mươi người, gia nhập vòng chiến chừng một nửa, còn lại đứng ngoài đa số đều là nữ, còn có số ít đứng xem.

Lúc này thế cục vừa nghiêng về một bên, Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia đại bại, đám vây em tự nhiên sẽ cướp đường mà chạy. Bọn họ tứ tán ùa về cửa lớn.

Nào biết bọn họ vừa tới được cửa thì liền phát hiện cửa đã bị chặn lại, hai cận vệ của Diệp Khai như hai môn thần dữ dằn đứng đó, tuy rằng không hề động thủ nhưng sát khí trong ánh mắt nói đầy đủ vấn đề.

Không ai có thể đi ra ngoài, trừ phi được Diệp Khai cho phép.

Chỉ thấy Cam Tĩnh đứng đó, vung tay nói,“ Nghe đây, nam phải nữ trái, không cho lộn xộn! Không nghe lời thì xem số nằm đó chính là vết xe đổ của mọi người!”

Đã nhìn qua thủ đoạn của đám Diệp Khai nên những người còn lại đều ngoan ngoãn chia làm hai bên đứng im ở đó.

Bất quá cũng có người không phục, một cô gái trông khá đẹp đứng dậy,“Tôi là ngôi sao của công ty giải trí Hoan Nhan, tôi muốn đi ra ngoài.”

Công ty giải trí Hoan Nhan ? Diệp Khai nghe xong, không khỏi ngẩn ra, người của Diệp Kiến Hoan như thế nào cũng tới nơi này?

Cô gái kia thấy nói ra thân phận thì đối phương có chút chần chờ, tự cho là đắc kế, nói tiếp,“Tôi thuộc lão Diệp gia ở kinh thành, các người phải cẩn thận.”

“Cô tên là gì, từng lên giường với Diệp Kiến Hoan?” Diệp Khai cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó cũng rất không khách khí hỏi ngược lại,“Cho dù là như vậy, chẳng lẽ cô cho rằng, Diệp Kiến Hoan còn có thể vì một cô gái mà so đo với tôi?”

Nghe được đối phương câu nói đầu tiên đem chính mình cấp đổ trở về, kia nữ cũng có chút nhi giật mình, thần sè cũng có chút kích động đứng lên.

Không sai, nếu để cho Diệp Kiến Hoan biết cô ta xuất hiện không minh bạch với Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia thì chắc rằng không tốt đẹp gì. Tuy rằng nói cô ta trước kia quả thật từng lên giường với Diệp Kiến Hoan nhưng Diệp đại thiếu chưa bao giờ lấy đó làm trọng, chơi xong rồi cũng không nói gì.

Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia nghe xong trong lòng chấn động, người trẻ tuổi trước mặt này lại không sợ cả lão Diệp, lai lịch của hắn là gì?

Chuyện đêm nay quả thực quỷ dị, đột nhiên xuất hiện một kẻ khó chơi, muốn giải quyết chuyện này thật không dễ dàng.

Làm như thế nào đây? Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ kinh hoảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook