Quan Môn

Chương 836: Sở Vân Tùng lo lắng.

Thao Lang

10/01/2015

- Khục khục, ông nội, bác Sở, mọi người không nên dùng một loại ánh mắt nhìn nhận vấn đề thôi, đồng chí Đàm Thắng Kiệt từ sau khi trở thành chủ nhiệm văn phòng trung ương, tính tính đương nhiên là đã thay đổi nhiều.

Diệp Khai nói ra lời này chính hắn cũng không tin.

Nếu không phải vì sự kiện tập kích lần này, Đàm Thắng Kiệt lo lắng sẽ rơi vào tai Sở lão gia tử, gây ra phiền toái, hắn sẽ không hào phóng như vậy cho mượn một lần tới ba chiếc xe chống đạn.

Giá trị của xe tạm thời không nói, chỉ nói ý nghĩa biểu tượng đã không giống bình thường.

Từ sau khi Cục cảnh vệ trung ương thay đổi những chiếc xe này, vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người từ chỗ Đàm Thắng Kiệt mượn được xe chống đạn sử dụng, hơn nữa còn mượn được tới ba chiếc.

- Lão gia tử, ngài cảm thấy lời nói này của cháu rể ngài có vài phần đáng tin cậy hay sao?

Sở Vân Tùng cũng không tiếp tục hỏi Diệp Khai mà quay đầu nhìn Sở lão gia tử chứng thực.

- Một câu cũng không tin!

Sở lão gia tử ngồi trên xe lăn, nghiêng đầu nhìn Diệp Khai, xụ mặt nói với hắn.

Đối với lời nói của Diệp Khai, Sở lão gia tử đương nhiên là có lý do hoài nghi.

Đại nội không giống như những nơi khác, quy củ sâm nghiêm, Sở lão gia tử tận mắt nhìn Đàm Thắng Kiệt trưởng thành, tự nhiên biết rõ tính cách của hắn, cũng biết rõ hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện trong loại sự tình này.

Dù sao bên trong đây có rất nhiều cấm kỵ, cũng không phải dùng nhân tình là có thể giải quyết, nếu không có nguyên nhân trọng yếu làm cho Đàm Thắng Kiệt không còn cách nào giải quyết, hắn tuyệt đối sẽ không đem xe chống đạn cho Diệp Khai mượn để sử dụng.

- Nói nghe xem rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Tuy Sở lão gia tử đang ngồi trên xe lăn, nhưng lời nói thuận miệng thốt ra vẫn thật uy nghiêm, lộ ra lực lượng không thể phản kháng.

- Việc này sao…

Diệp Khai nghe được ngược lại có chút do dự, dù sao trước đó hắn đã đáp ứng Đàm Thắng Kiệt, hành vi lật lọng thật không tốt, hơn nữa hắn cũng không cách nào cam đoan sau khi Sở lão gia tử nghe xong sẽ có phản ứng gì, vì vậy liền tỏ vẻ:

- Xác thực là có chút chuyện, khả năng hiện tại bọn họ đang thương lượng nên xử lý như thế nào, sau khi có được phương án nhất định sẽ qua gặp lão nhân gia để xin chỉ thị, cho nên hiện tại cháu cũng không nên nói gì, nếu không sẽ bị người xem là thất tín!

- Ah, như vậy…

Sở lão gia tử nghe xong thoáng gật đầu trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói ra:

- Vậy bỏ đi.

Diệp Khai lo lắng Sở lão gia tử mất hứng, bèn bổ sung thêm một câu:

- Để qua ngày mai rồi chúng ta hãy nói tiếp chuyện này, hôm nay cháu tới ngoại trừ thăm lão gia tử, còn cần nói một chút chuyện ngày mai, cháu định hỏi còn cần cháu làm thêm chuyện gì nữa không?

Nhắc tới vấn đề đính hôn giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên, mọi người lại trở nên hào hứng trở lại.

- Trên cơ bản đã không còn vấn đề gì, cha vợ của cháu đã đi quan sát chỗ đãi tiệc, xem như hài lòng.

Sở lão gia tử ôn hòa nhìn Diệp Khai nói ra:

- Anh họ Diệp Kiến Hoan của cháu ở phương diện này cũng rất có năng lực, tìm người cũng thật đáng tin cậy.

- Ha ha…

Diệp Khai cười cười nói:

- Nếu anh ấy biết ông nội khoa trương anh ấy như vậy, trong nội tâm khẳng định thật cao hứng.

Kỳ thật trong những đại thiếu tại thủ đô, Diệp Kiến Hoan được xem là người khá có danh tiếng, nếu không phải hắn vô tâm con đường làm quan, từ sớm đã tiến vào phát triển trong giới kinh doanh, hơn nữa tuổi của hắn đã lên làm cha hai đứa trẻ, hoặc là hắn cũng có khả năng trở thành đối tượng khảo sát chọn rể trọng điểm của Sở gia.



Là đại chính hào môn, Sở gia có thể nói đã toàn diện chuyển hướng phát triển trong ngành tài chính ngân hàng, mà mấy xí nghiệp quốc hữu dưới cờ của bọn họ cũng chỉ trực thuộc bên dưới Bộ ủy mà thôi, theo phương diện nhân sự cùng phương diện kinh doanh mà xem, cũng đã trở thành tư doanh rõ đầu rõ đuôi.

Sở dĩ có thể biến hóa như thế, đơn giản là vì bọn họ đã đồng ý bỏ đi đại bộ phận lợi ích trong giới chính trị, để đổi lấy địa vị vô thượng trong nghiệp tài chính.

Kể từ bây giờ mà xem, quyết sách của Sở lão gia tử vẫn tương đối chính xác.

Ít nhất theo Diệp Khai nhìn qua, Sở Vân Tùng đi lên nghiệp tài chính còn có thể xem là tạm được, nhưng nếu muốn hỗn trong quan trường chính trị chỉ sợ không đủ sức rồi, bởi vì nguyên nhân lịch sử của Sở gia, nhân tài trong gia tộc đã không còn khả năng chèo chống được một phe phái khổng lồ như ngày trước.

Sở lão gia tử còn sống thì phe phái còn cơ hội phát triển tồn tại, nhưng một khi Sở lão gia tử xuôi tay, như vậy sẽ không còn người nào đủ khả năng gắn bó những quan hệ nhân mạch khắp các nơi, như vậy toàn bộ phái hệ sẽ lập tức sụp đổ.

Cho nên tình huống nhà họ so sánh với tình huống của Diệp gia là hoàn toàn khác hẳn.

Hiện tại lực lượng đời thứ hai của Diệp gia đã hoàn toàn nổi bật, ngoại trừ Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử không nói, bác cả Diệp Tử Kiện ngồi ổn trong trụ cột trung tâm, đảm nhiệm chức bộ trưởng Bộ tổng tham mưu, mánh khóe thông thiên, mà bác hai Diệp Tử Sơ lại là tư lệnh đại quân khu, quyền cao chức trọng, Diệp Tử Bình lại thành công nhập Cục, chấp chưởng Minh Châu, chạm tay liền có thể bỏng, là đại nhân vật đời thứ hai của Diệp gia có hi vọng vấn đỉnh cao nhất, hơn nữa những dòng bên chi thứ cũng có lực lượng, hơn nữa còn dùng Diệp Khai làm hạch tâm hình thành đội ngũ Diệp hệ xem như lực lượng trừ bị, lực ngưng tụ của một cỗ thế lực khổng lồ như vậy mới thật sự mạnh mẽ.

Diệp Kiến Hoan xâm nhập giới kinh doanh tự nhiên cũng là một khâu thật trọng yếu, đây là thể hiện lực lượng kinh tế của Diệp gia, không có tiền trong túi của mình muốn thiết lập công việc tự nhiên là vô cùng bất tiện.

Mặc dù nói Diệp Khai sáng lập căn cứ Hoa Đông Thần Vận nhờ Chung Ly Dư quản lý, tụ tập được tài nguyên kinh doanh khổng lồ, thậm chí ở hải ngoại đã bắt đầu bố cục, tài phú nhiều không kể xiết, nhưng dù sao chỉ có thể xem như là xí nghiệp bên ngoài, bình thường không thể để cho người nhìn thấu, ít nhất là không thể dễ dàng dính dáng quan hệ tới Diệp gia.

Diệp Kiến Hoan vẫn là nhân vật đại biểu trọng yếu của Diệp gia.

Đứng trong sân viện hàn huyên với Sở lão gia tử cùng Sở Vân Tùng thêm một lát, Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên đi lên lầu.

- Tiểu tử kia rất giảo hoạt, còn biết giấu diếm.

Nhìn theo Diệp Khai đi lên lầu, Sở Vân Tùng nói với Sở lão gia tử.

- Hỗn quan trường không có một chút nội tình còn muốn bước lên đỉnh cao?

Sở lão gia tử nói một câu, sau đó nhìn con mình nói:

- Con ở phương diện này khai mở thật quá muộn, cho nên lúc ban đầu cha không cho con bước vào quan trường, đây là một cái hố lừa bịp rất lớn, một khi nhảy vào sẽ rất khó trở ra.

- Hắc…

Sở Vân Tùng nghe xong lập tức liền im lặng.

Trên thực tế năm đó Sở Vân Tùng xác thực không có bao nhiêu hứng thú đối với con đường làm quan, toàn bộ tâm tư chỉ chui vào ngành tài chính, thậm chí còn đưa ra thật nhiều quan điểm độc đáo trong phương diện lý luận kiến thiết.

Hôm nay tuy Sở Vân Tùng cũng rèn luyện ra một thân bổn sự, cũng đã tự thành hệ thống, muốn cho hắn tiến vào chính đàn không cần nói lực cản sẽ có bao nhiêu, muốn hắn bỏ qua thành tựu trong ngành tài chính, đối với chính bản thân hắn cũng không bỏ được, dù sao lực ảnh hưởng của hắn trong phương diện này rất trọng yếu, thậm chí liên quan tới việc chế định quốc sách.

Năm đó Sở lão gia tử để cho hắn tiến vào ngành tài chính cũng đã hạ quyết tâm rất lớn, dù sao việc này tương đương với việc đoạn tuyệt hơn phân nửa đạo thống chính đàn của Sở lão gia tử, tuy có rất nhiều người nhìn sắc mặt hắn làm việc, dù sao cũng không thể tin tưởng như đối với con của mình phải không?

Nói đến cùng hiện tại chèo chống lực lượng hạch tâm của Sở gia chủ yếu là nhờ vào mặt mũi của Sở lão gia tử.

- Con chỉ lo lắng tiểu tử kia quá lanh lợi, sau này tiểu Huyên sẽ phải chịu thiệt thòi.

Sắc mặt Sở Vân Tùng có chút lo lắng nói.

Về vấn đề này hắn thật sự không yên tâm.

Thế gia trong thủ đô quan hệ thông gia xảy ra vấn đề không ít, dù sao loại chuyện quan hệ thông gia chính trị chỗ tốt thật rõ ràng, nhưng vấn đề cũng rất nhiều, có khi cả bên nam lẫn bên nữ đều không có cảm tình với nhau, chỉ bởi vì áp lực gia tộc đôi bên mà tiến tới ở chung một chỗ, sau khi kết hôn cuối cùng phải ly hôn cũng rất nhiều.

Đối với loại sự tình này bình thường đều có ba loại kết quả bất đồng, thứ nhất dĩ nhiên là nhẫn nhục chịu đựng, cứ như vậy mà cùng nhau chung sống, thứ hai là ly hôn, loại tình huống này không nhiều lắm, dù sao sẽ ảnh hưởng rất lớn tới việc hợp tác giữa hai bên, không chừng còn biến thành kẻ thù, loại thứ ba thì người nào sống theo ý người đó, duy trì quan hệ hợp tác bên ngoài, loại tình huống này thì tương đối nhiều.

Trong những gia tộc chính trị tại thủ đô, giữa vợ chồng không hỏi chuyện của nhau, mỗi người tự sống riêng ý mình nhìn thấy quen mắt, đã sớm không còn là chuyện lạ.

Bởi vì nguyên nhân như thế nên Sở Vân Tùng không khỏi lo lắng cho tương lai con gái, theo xu thế phát triển lâu dài mà xem ưu thế của Diệp gia vượt hơn một bậc, mà Diệp Khai còn trẻ tuổi đã là quan viên một phương, không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn leo lên phiếu cơm trường kỳ đắt giá như hắn đâu.

Đối mặt với những cô gái luôn muốn trèo lên thành phượng hoàng như thế, Sở Vân Tùng rất lo lắng Sở Tĩnh Huyên không đủ năng lực để ứng phó.

- Đừng lo lắng, con cái lớn rồi nên tự lập, làm cha mẹ không khả năng chiếu cố cả đời.



Sở lão gia tử đối với chuyện này cũng hiểu rõ, ngược lại nhìn rất khai mở, ông dùng tay vuốt vuốt tay vịn xe lăn, nhàn nhạt nói với Sở Vân Tùng:

- Hơn nữa con cũng phải có lòng tin, nha đầu nhà chúng ta cũng sẽ không dễ chịu thua người khác!

Sở Vân Tùng nghe xong lời này lập tức gật nhẹ đầu, lời này nói ra đúng vậy.

Nếu như chỉ là xinh đẹp thì trong thủ đô có thật nhiều, thật là nhiều lắm, thế nhưng vừa có xuất thân, có dung mạo, có khí chất cùng học thức như Sở Tĩnh Huyên thật sự là tìm không được mấy người.

Đừng nói tới còn có sự tồn tại cường hoành như Sở lão gia tử, ông là hậu trường của nàng, những điều kiện như vậy tụ cùng một chỗ, xác thực là chiếm hết ưu thế.

Chỉ là Sở Vân Tùng hiểu thật rõ ràng, cho dù là công chúa hoàng gia chân chính nếu như không lấy được niềm vui của chồng, cuối cùng cũng sẽ không có được cuộc sống hạnh phúc, mấu chốt là phải xem ở tiểu tử Diệp Khai, về sau phải chăng có thể chân tình đối đãi.

- Nhìn con giống như bị một chứng bệnh…

Sở lão gia tử nhìn nhìn hắn nói ra:

- Thoạt nhìn đoạn thời gian này trôi qua có chút quá nhàn nhã, công tác gần đây không có việc gì đáng xem trọng hơn hay sao?

- Làm sao mà không có đây?

Sở Vân Tùng lập tức nở nụ cười:

- Cải cách phân chế độ thuế, phương diện kinh tế sẽ bị ảnh hưởng chắc chắn là không nhỏ, con đoán chừng chính sách tài chính gần đây nhất định sẽ co rút hơn một chút, nhưng yêu cầu phát triển nội tại kinh tế lại rất lớn, cho nên trong vài năm tương lai đoán chừng sẽ tiến vào thời kỳ kinh tế phát triển hoàng kim!

Sở lão gia tử nghe được gật đầu nói:

- Ngành tài chính vốn rất có tương lai!

Ở thời kỳ kinh tế phi tốc phát triển, được lợi lớn nhất dĩ nhiên là ngành tài chính, đối với họ mà nói kiếm tiền chẳng khác gì dùng máy in tiền, một khi nắm chắc được nguyên tắc, muốn kiếm tiền thật sự là quá dễ dàng.

Là một trong những nhân vật lĩnh quân ngành tài chính trong nước, ưu thế của Sở Vân Tùng chẳng những ở chỗ hắn khống chế ngân hàng kiến thiết khai phát, đồng thời còn có được tài nguyên chính trị của Sở lão gia tử, giá trị lời nói trong nước rất lớn, đã có những ưu thế này thành tựu của hắn trong hệ thống tài chính sẽ đạt tới mức độ phi thường kinh người.

Đối với những người xếp hạng trong bảng phú hào lên lên xuống xuống, hắn mới là kẻ có tiền chính thức.

Đối với việc tích lũy tài phú Sở Vân Tùng có được nhận thức rất tinh tường, đối với việc làm sao tự bảo vệ tài phú của mình hắn cũng có thủ đoạn thật rõ ràng, nhưng đối với việc làm sao bảo vệ hạnh phúc cho con gái trong lòng của hắn thật sự không có bao nhiêu nắm chắc.

Tiểu tử Diệp Khai kia không ai đoán được tâm tư của hắn ra sao, biểu hiện của tiểu tử kia thật không giống như tuổi tác xấp xỉ với Sở Tĩnh Huyên ah!

- Con không đoán được ý nghĩ của hắn, là vì con vẫn không đem hắn đặt lên vị trí trọng yếu nên đối mặt!

Nỗi nghi hoặc của Sở Vân Tùng được Sở lão gia tử vạch trúng tim đen.

- Ah?

Sở Vân Tùng nghe xong dường như có chút hiểu ra.

- Chính bởi vì con không đem hắn đặt lên vị trí trọng yếu, mà chỉ đem hắn so sánh như một người trẻ tuổi ưu tú mà thôi, cho nên nhận thức của con đối với hắn chỉ có thể cực hạn ở nơi này.

Sở lão gia tử nói ra:

- Không nhìn thấy rõ chân tướng, chỉ đứng ở trên núi nhìn vào trong mây, con phạm vào sai lầm của chủ nghĩa kinh nghiệm!

- Cha nói đúng, con đúng là xem nhẹ hắn!

Sở Vân Tùng cẩn thận suy nghĩ một thoáng mới gật đầu thừa nhận.

Sở lão gia tử nói rất đúng, Sở Vân Tung thủy chung luôn xem Diệp Khai như một nhân vật thế hệ con cháu ưu tú, là con trai của bạn tốt Diệp Tử Bình, là người được tuyển chọn làm hôn phu cho con gái Sở Tĩnh Huyên, nhưng chưa từng thực sự nghiên cứu qua chuyện của hắn, đối với một ít năng lực mà Diệp Khai biểu hiện luôn cảm thấy không đến nỗi khoa trương như lời đồn đãi.

Nhưng hiện tại nghe được Sở lão gia tử phân tích, Sở Vân Tùng hồi tưởng từ sau khi mình nhận thức Diệp Khai những chuyện mà hắn đã làm, cảm thấy kiến thức của lão gia tử vẫn thật uyên bác, tư duy thâm thúy, bỗng chốc liền nắm được bản chất của vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook