Quan Môn

Chương 472: Ta không ngại a

Thao Lang

10/12/2014

Bất quá lúc này Diệp Khai cũng không có ý nghĩ khác, mặc dù nói rõ Minh Hân đích xác rất động lòng người và cũng rất mê người, nhưng mà hiện giờ không phải lúc a, Diệp Khai phái người đi ra ngoài mua quần áo, rất nhanh sẽ trở về.

Nếu như lúc này làm chút sự tình, đến lúc đó bị người quấy rối, vậy coi như thật sự nửa vời, khó chịu vạn phần, loại chuyện này đương nhiên Diệp Khai sẽ không làm.

Huống hồ căn phòng Phương lão ở cách vách, lúc nào cũng có thể xuất hiện tình huống đột phát, Diệp Khai cũng không thể hám sắc làm lu mờ ý nghĩ, làm ra chuyện tình có chút không thích hợp với thân phận bây giờ.

Đương nhiên rồi, thuận miệng trêu đùa hí lộng Minh Hân một phen, chiếm được một hồi hờn dỗi của mỹ nhân, trò chuyện để giải khuây, còn không phải là vấn đề.

Diệp nhị thiếu gia cũng không phải là loại tinh trùng lên não không quan tâm đến chuyện này, hắn suy nghĩ một chút, liền nhìn Minh Hân nói ra:

- Mặc dù thành phố Minh Châu không phải là thành phố thứ nhất thực hiện cải cách, nhưng mà là ở đợt thứ hai thì ảnh hưởng đối với toàn quốc muốn quan trọng hơn một ít, tương lai mười năm sau, sẽ là toàn bộ Minh Châu thậm chí là cả quốc gia nhanh chóng phát triển, lúc đó, các ngươi làm tryền thông, tự nhiên phải đứng ra phía trước, xuất ra một ít khí lực.

- Diệp nhị thiếu gia nói lời này có chút chính nghĩa rồi, tốt thì tốt, nhưng lại không thích hợp nói ở trên giường.

Minh Hân cười duyên nói.

Diệp Khai gãi gãi đầu, trong lòng tự nhủ nữ nhân thành thục này chính là không giống với sợ mình chút nào, lại có thể đùa giỡn lại mình.

Nhưng mà Minh Hân nói như vậy cũng có một ít đạo lý, hai người chỉ cách có một lớp chăn mềm, liền nằm ở trên giường bàn luận chuyện quốc gia đại sự, tựa hồ không phù hợp chút nào, nhất là truyền ra ngoài mà nói…, sợ là bị người cười nhạo đấy.

- Cái này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, ái quốc chẳng phân biệt sớm muộn, cách mạng chẳng phân biệt nơi nha.

Diệp Khai thuận miệng đáp lại:

- Ý của ta kỳ thật rất đơn giản, đừng chỉ đưa ánh mắt đặt trên người Phương lão, cải cách chế độ phân phối thuế mới là tiết mục chính, nếu ngươi có thể nắm lấy tiên cơ, làm cái đề tài này là ngươi có thể ngồi lên bảo tọa truyền thông lớn nhất nước, một lần hành động liền thành danh.

- Có lợi hại như vậy không?

Minh Hân vẫn có chút không tin tưởng lắm, ánh mắt vụt sáng liếc nhìn Diệp Khai nói ra:

- Ta cảm thấy được chính ngươi vì muốn lừa phỉnh ta, mới nghĩ ra một biện pháp như vậy, người nào không biết muốn gặp mặt Phương lão khó như lên trời, còn tư liệu về chế độ phân phối thuế đều có ở khắp nơi à?

- Thật sự không lừa dối.

Diệp Khai nghiêm mặt nói :

- Chuyện tình Phương lão, ta chỉ cần một câu mà thôi, đến lúc đó đưa ngươi đi ăn một bữa cơm, chụp cái ảnh, chuyện này coi như đã xong, sau đó chuyên tâm làm chuyên đề cải cách chế độ phân phối thuế của ngươi, sau đó ta cũng tiếp tục theo vào, ngươi cảm thấy như thế nào đây ?

- Chỉ cần ngươi có thể cam đoan làm được, ta liền có thể bảo chứng làm được.

Minh Hân vuốt vuột chăn mềm trên người mình, tựa hồ là có chút nóng, có bộ dáng hít thở không thông, nhưng trong lòng suy nghĩ tư thái như vậy, phải chăng có thể dụ dỗ được Diệp Khai?

Kỳ thật trong lòng Minh Hân cũng là phi thường vướng mắc, với tư cách là một người chủ trì lành nghề như nàng, làm sao có thể gả cho một người bình thường? Lúc trước đối với chuyện của phụ thân Diệp Khai là Diệp Tử Bình cảm thấy hứng thú, nhưng đáng tiếc là cấp bậc của Diệp Tử Bình quá cao, căn bản không có khả năng tiếp xúc đến, trong nội tâm cũng có chút buồn bực.

Về sau lại tiếp xúc với Diệp Khai mấy lần, liền phát hiện kỳ thật Diệp Khai cũng là một món ăn của nàng, nhưng mà từ độ tuổi đến xem thì có chút quá non rồi, dây dưa với hắn tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng mà có chút hiềm nghi trâu già gặm cỏ non, điều này làm cho người chủ trì đài truyền hình làm sao chịu nổi?

Mệnh lão nương làm sao lại khổ như vậy, thập tam bất kháo a! Minh Hân không khỏi có chút thất thần, trong nội tâm hối hận cả buổi, mới nghĩ đến chính mình lại có chút bất tri bất giác đem chăn mềm vén lên rồi.

- Giống như có chút nóng a.

Minh Hân hơi đỏ mặt, rụt rụt vào trong chăn.

Trên thực tế, điều hòa trong phòng, làm sao có thể cảm giác được nóng?

Diệp Khai cũng không nói toạc ra, chỉ là nói:

- Muốn giành được vị trí chí tôn vô thượng, phải làm không giống với người khác, chỉ dựa vào tin tức bên ngoài hoặc là theo trào lưu là không được, nhất định phải có quan điểm và lập trường của mình, còn phải thật tinh mắt nhìn xa, nhất là đối với loại người làm tin tức tài chính và kinh tế, càng phải như vậy.

- Thật vậy chăng?

Minh Hân hỏi.



- Đương nhiên là thật.

Diệp Khai hồi đáp:

- Trên thực tế ta muốn thúc đẩy thảo luận về chế độ phân phối thuế, các phương diện khác cũng đều phải hướng vào đây, cho nên còn không bằng tiện nghi cho ngươi, làm cái chuyên mục này càng tốt hơn một chút.

- Nói như vậy, có thể suy tính một chút.

Ánh mắt Minh Hân sáng lên nói.

- Chế độ phân phối thuế là tất nhiên muốn làm, trung tâm tài chính đã chịu không nổi.

Diệp Khai nói ra:

- Nếu như còn không áp dụng hành động, đoán chừng không cần đến năm năm, chính phủ phải phá sản.

- Không có nghiêm trọng như vậy chứ?Mặc dù nói lạm phát năm nay xác thực rất nghiêm trọng đấy, từ sau mùa xuân giá cả đều tăng lên.

Minh Hân có chút hoài nghi nói.

- Xác thực rất nghiêm trọng rồi.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, ngưng trọng nói:

- Tệ nạn của chế độ chính thể, từ tình huống của thành phố Minh Châu và kinh thành cũng có thể thấy được địa khái. Hiện tại thành phố Minh Châu thực hành chính là hình thức hạn ngạch tăng thêm để chia phần, định ra tài chính thu nhập hàng năm là 165 triệu nguyên, 100 triệu nguyên thuộc về trung tâm tài chính, 65 triệu nguyên thuộc về tài chính địa phương, mỗi khi gia tăng một trăm triệu nguyên, trung ương và địa phương chia đôi. Kết quả, sau khi thành phố Minh Châu thực hành chịu trách nhiệm tài chính trong 5 năm, mỗi năm tài chính thu được là 163 đến 165 triệu nguyên, một chút cũng không có tăng trưởng. Đối với Kinh thành chọn lựa hình thức là thu nhập tăng lên chịu trách nhiệm cho đến khi chia xong, ước định một năm tỉ lệ tăng trưởng là 4% đến 5%, mấy năm nay tài chính hàng năm của Kinh thành tăng trưởng là 4%, căn cứ vào tình báo của ta, hằng năm đại khái bọn hắn che giấu gần trăm triệu nguyên thu nhập.

- Địa phương cũng là bị buộc.

Minh Hân nghe xong liền cười:

- Hiện tượng tiểu kim khố là rất nghiêm trọng đấy, mọi người đã có một chút tiền, thậm chí nghĩ muốn để dự bị, cho dù là bỏ ra cũng tốt, cũng không muốn tiện nghi cho trung ương.

- Đúng vậy a, cái gọi nhận thầu là bao doanh không bao thiếu, dù cho có bao đi nữa cũng không theo kịp giá hàng tăng lên, giá hàng vừa tăng thì tài chính lại thiếu một khoản, những cái này đều khiến thu thuế khó khăn.

Diệp Khai nói ra:

- Địa phương thừa bao về sau, liền có một loại tâm lý: Ta tăng thu nhập được một khối tiền, ngươi còn muốn lấy đi một chút, nếu không tăng thu nhập chẳng phải là không cầm được chút gì sao? Vì vậy liền xuất hiện tiềm ẩn tại xí nghiệp và địa phương, giảm miễn sản phẩm thuế cho xí nghiệp, tạo thành không tăng trưởng, sau đó thông qua cách phân chia không phải tài chính để thu phí tổn.

Hậu quả của làm như thế, dĩ nhiên là khiến sản xuất nhanh chóng phát triển, mà sản phẩm thu thuế lại không được.

Như thế, thu nhập của tài chính trung ương đã bị “bao” chết rồi, “bao” đến khi tài chính trung ương lâm vào khó khăn quẫn bách, mà thời gian của địa phương đối với trung ương còn muốn tốt hơn nhiều lắm.

Dựa theo phương án cải cách chế độ phân phối thuế, trung ương đem thể chế thu thuế biến thành sản xuất tính thu thuế, thông qua trưng thu tăng giá trị tài sản thuế, đem 75% tăng giá trị tài sản thu thuế thuộc về trung tâm, mà địa phương chỉ có thể thu được 25% tiền lời.

Chính phủ trung ương phụ trách quốc phòng, ngoại giao, di dời tiền trả, dự toán chi tiêu sau khi có chiến lược phát triển, mà địa phương chỉ phụ trách cung cấp cho giáo dục, chữa bệnh và các loại phục vụ công cộng.

- Một thị trường kinh tế quốc gia có thể chế tài chính và thuế vụ hẳn là ổn định, hơn nữa càng phù hợp nguyên tắc của kinh tế thị trường, công bình trong suốt thể chế phân phối.

Minh Hân nói ra cái nhìn đối với chuyện này:

- Mà trong nước chúng ta nhiều này thay đổi thể chế tài chính và thuế vụ, đã tạo thành là địa phương đối với trung ương không tín nhiệm, mọi người cùng nhau ngờ vực vô căn cứ, bởi vì không biết bước tiếp theo ngươi sẽ sửa như thế nào? Làm sao cả cách? Càng không biết dự trù tương lai, cho nên hiện tượng chống lại chế độ phân phối thuế là vô cùng nghiêm trọng, ta rất là coi trọng công việc này.

- Thái độ trung tâm là tương đối kiên quyết, ít nhất là ý kiến của đồng chí Hồng Chính là tương đối kiên quyết, ngươi không cần suy nghĩ chuyện này không phổ biến được, bên thành phố Minh Châu của chúng ta cần phải sớm làm tốt chuẩn bị, tích cực ứng đối so với bị động ứng đối thì đỡ hơn một chút.

Diệp Khai nói ra:

- Cho nên, dư luận đi đầu nha, ta sẽ sáng tạo chính sách ưu đãi cho ngươi, nói ví dụ như tùy thời có thể cùng bí thư của cha ta liên lạc, đạt được tin tức trực tiếp.

Minh Hân nghe xong Diệp Khai nói lời này, lúc này mới ý thức được thực sự là Diệp Khai không phải thuận miệng nói chuyện với nàng, mà xác thực ở phương diện này động đầu óc, bằng không mà nói, hắn làm sao có thể tinh tường chuyện này như vậy?



Bất quá, lúc cảm thấy có chút hưng phấn, đồng thời trong lòng Minh Hân lại tràn đầy ảo não.

Sớm biết Diệp Khai có quyết định như vậy, sáng tạo cơ hội cho mình tiếp cận Diệp Tử Bình, nàng cần gì phải ở trên giường với Diệp Khai đâu? Mặc dù nói hai người cũng không phát sinh quan hệ trực tiếp gì, nhưng là luôn cảm thấy có loại cảm giác là lạ, Minh Hân còn không có cảm giác được mình có thể vô sỉ đến nỗi mới lên giường với Diệp Khai, đã quay sang hấp dẫn cha hắn.

Minh Hân quả thật rất muốn gả vào nhà hào môn, nhưng mà trước mắt xem điều kiện của mình cũng chỉ có thể là khuất thân làm vợ lẽ, nếu như đã không có lựa chọn tốt hơn, vì cái gì mà nàng không chọn một cây đại thụ để dựa vào?

Tuy Diệp Khai rất tốt, vô luận là thân thể hay tinh thần cũng đều rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là một cây giống chưa trưởng thành a.

Nhìn Minh Hân chui vào trong chăn lo được lo mất, Diệp Khai liền đoán được tâm tư của nàng, dù sao trước kia có chút minh bạch cách nghĩ của Minh Hân, nàng đối với Diệp Tử Bình có ý đồ không thiết thực, bởi vậy Diệp Khai liền nói ra:

- Ngươi cũng đừng đánh chủ ý vào cha ta, sẽ không có cơ hội đâu, ta sẽ không cho phép có người trở ngại con đường thượng vị của hắn, cho nên, ngươi chính là thực tế một chút, hiệu lực cho ta là được rồi.

- Thế nhưng mà, ta lớn hơn ngươi chín tuổi.

Minh Hân nghe xong, bỗng nhiên sắc mặt đỏ đỏ nói.

Diệp Khai nghe xong, mí mắt lập tức nhíu lại một phen, trong lòng tự nhủ nữ nhân này thực sự là vội vã muốn đem mình chào hàng di ra ngoài a, bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ tố chất của nàng cũng rất tốt, nếu như bồi dưỡng thỏa đáng, sẽ không khó để trở thành một sự trợ giúp lớn ở phương diện truyền thông.

- Ta không ngại a.

Diệp Khai nghĩ nghĩ, rốt cục tỏ thái độ nói.

Khoảng bảy giờ tối, Phương lão dùng cơm trên lầu, cùng ăn có hơn mười vị, đều là đại nhân vật có mặt mũi, nói ví dụ như thường ủy Cổ Kiến Nhung, phó chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt, vân vân.

Đương nhiên rồi, loại trường hợp này, tự nhiên cũng không thể thiếu được Thiếu tướng phó cục trưởng trung cục cảnh sát Diệp Khai đồng chí.

Khách nhân dùng cơm trong buổi tối đó, nhiều hơn một vị có dung mạo động lòng người, dáng người yểu điệu, ăn nói hào phóng, đúng là nữ chủ trì của đài truyền hình thành phố Minh Châu Minh Hân tiểu thư.

Trên thực tế, có thể cùng với Phương lão, Cổ thư ký và chủ nhiệm Đàm ăn một bữa tối, trong lòng Minh Hân vẫn phi thường kích động.

Tuy dĩ vãng cũng có cơ hội tiếp xúc qua những đại nhân vật này, nhưng mà đều là vội vàng, hơn nữa đều là tại nơi công chúng, coi như là có cơ hội nói chuyện, đó cũng là nghiêm khắc dựa vào kịch bản mà làm việc, không có khả năng tùy ý phát huy, nhưng mà đêm nay thì không giống, mọi người ngồi trên cùng một chỗ ăn cơm, một bên tùy ý tán gẫu, cảm giác đúng là bất đồng.

Bất quá Minh Hân cũng rất cẩn thận, không dám có biểu hiện gì thất thường, trên thực tế nàng ngồi rất nghiêm chỉnh, ăn cũng rất ít, hơn phân nửa chú ý đều đặt trên người những đại nhân vật này.

- Vị này nhìn có chút quen mắt.

Cổ Kiến Nhung ngồi ở một bên Phương lão nhìn Minh Hân, bỗng nhiên nói ra.

- Cổ thư ký khỏe chứ, ta là người chủ trì đài truyền hình về Chương trình tài chính và kinh tế.

Minh Hân vội vàng tự giới thiệu mình.

- Há, quả nhiên là ngươi a, ta nói như thế nào mà nhìn có chút quen mắt.

Cổ Kiến Nhung đồng chí gật đầu nói:

- Cái Chương trình kia của các ngươi, thỉnh thoảng ta vẫn xem, làm khá lắm.

- Cám ơn Cổ thư ký cổ vũ, chúng ta nhất định sẽ không ngừng cố gắng, đem Chương trình làm tốt hơn nữa.

Minh Hân hồi đáp.

Trong nội tâm nàng có chút kích động, nguyên lai loại chuyên mục này vẫn có lãnh đạo cao tầng chú ý, dù sao Cổ Kiến Nhung đồng chí cũng là người trong thường ủy, nghe nói là người nối nghiệp do Phương lão chỉ định ra, thân phận và địa vị rất lớn.

Bất quá Cổ Kiến Nhung đồng chí cũng không nói thêm gì, chỉ là hỏi vài câu trong phương diện chuyên mục, sau đó cũng thôi.

Ngươc lại khiến Đàm chủ nhiệm nhíu mày, hỏi Diệp Khai nói:

- Tiểu Diệp, đây là người mà ngươi an bài sao?

Sự vụ cảnh vệ khi Phương lão thị sát thành phố Minh Châu, đều là do Diệp Khai an bài đấy, bây giờ trong bữa tối, đột nhiên xuất hiện người chủ trì đài truyền hình của Minh Châu, đương nhiên có chút ngoài ý muốn, Đàm Thắng Kiệt bắt được điểm này, tự nhiên là muốn chất vấn Diệp Khai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook