Quan Môn

Chương 282: Tạ phó bí thư

Thao Lang

04/08/2014

Sắc mặt Thang Hữu Vi vốn bởi vì không chút máu mà có chút tái nhợt, nghe xong Tạ Quân Ngọc trêu chọc lại lập tức đỏ bừng!

Ở huyện Bằng Dương, Thang Hữu Vi không phải tầm thường, tuy hắn chỉ là một đồn trưởng thị trấn Liễu Tây nhưng anh hắn ở huyện Bằng Dương là thường vụ huyện ủy, thường vụ phó chủ tịch huyện Thang Nhược Vọng!

Nhân vật như vậy là khái niệm gì? Cơ hồ là nhân vật thứ tư huyện Bằng Dương, hơn nữa quyền lực thực tế cũng rất lớn, có anh như vậy, Thang Hữu Vi coi như quét ngang huyện Bằng Dương.

Hơn nữa, chính hắn còn có một thân đồng phục cảnh sát có thể hù dọa người.

Nhưng hôm nay Thang đồn trưởng chẳng những bị đánh thương, còn bị cô gái trẻ tuổi này đánh mặt.

Trưởng đồn công an, quan thật lớn?!

Nghiêm khắc mà nói, cấp bậc hiện tại của trưởng đồn công an thật sự không cao.

Cục trưởng cục cảnh sát huyện là cấp Trưởng phòng, bất quá cục trưởng bình thường đều có phó chủ tịch huyện kiêm nhiệm, cho nên cấp bậc làg cấp phó phòn, phó cục trưởng mới được là một cái cấp Phó phòng, về phần đồn trưởng công an thị trấn và xã thì coi như cấp tổ, cấp bậc này sinh ra cho dễ dàng quản lý, ít nhất trong biên chế không có.

Cấp bậc của Thang Hữu Vi là cấp tổ.

Bởi vì bị cô gái trẻ tuổi này vạch trần, Thang đồn trưởng cũng có chút bạo nộ rồi.

- Cô là ai?!

Thang đồn trưởng cắn răng thề, nhất định phải bắt lấy nữ nhân này, báo thù rửa hận.

Tạ Quân Ngọc không để ý đến hắn, quay người rời khỏi gian phòng.

Diệp Khai nhìn xem tình hình lộn xộn trong phòng liền ho khan một tiếng:

- Cô ấy là người nào, anh còn chưa có tư cách biết, hiện tại nói chuyện của anh trước, ngang nhiên dẫn đầu cảnh sát trùng kích cơ quan chính phủ, âm mưu cùng phần tử xã hội đen vây công cán bộ lãnh đạo, Thang Hữu Vi, anh nhận tội chưa?

- Cơ quan nhà nước?! Ha ha ha ha......

Thang Hữu Vi dường như nghe được chuyện buồn cười, ngửa mặt lên trời cười to:

- Một Ủy hội thôn nho nhỏ cũng được xưng cơ quan nhà nước?! Là tôi không có thưởng thức hay các anh đều điên rồi?! Một đám nhà quê tụ cùng một chỗ, còn tự xưng cơ quan nhà nước, các ngươi học Lương Sơn hảo hán tụ nghĩa núi rừng à?! Đó là phạm pháp có biết hay không?! Hành vi hiện tại của các anh là xúc phạm pháp luật quốc gia! Các anh rõ ràng còn hỏi tôi có nhận tội hay không? Thật sự là buồn cười ah! Ách......

Thang Hữu Vi bỗng nhiên cười không nổi, nguyên lai là Lê Nhị tiện tay cầm một củ cải trắng nhét vào trong miệng của hắn.

- Thật sự là đáng ghét, cười cái rắm ah.

Lê Nhị như làm xong một chuyện không có ý nghĩa, phủi tay nói.

- Thật sự là một đám con lợn, chính mình chết như thế nào cũng không biết.

Diệp Khai có chút khinh thường nhìn Thang Hữu Vi, còn cả Ngưu Nhị, lắc đầu nói:

- Lão Phùng, đem bảng hiệu của chúng ta treo lên, để cho bọn hắn nhìn xem cái gì gọi là cơ quan nhà nước!

Phùng Thiên Dịch lên tiếng, lấy từ đằng sau ra một cái thùng gỗ.

Hắn mở hòm, lấy ra bảng hiệu màu đỏ, sau đó gọi mấy dân binh lấy búa và đinh treo trước cửa Ủy hội thôn.

- Để cho bọn hắn mở mắt chó nhìn một cái, nơi này có phải là cơ quan nhà nước?

Diệp Khai phân phó.

Thang Hữu Vi cùng Ngưu Nhị, còn có những đám côn đồ cùng bọn cảnh sát bị áp giải ra xem bảng hiệu mới.

- Quản ủy hội khu nghiên cứu kỹ thuật cao Thánh Vương?!

Thang Hữu Vi vừa nhìn liền trợn tròn mắt.

Chuyện gì xảy ra vậy?!

Thánh Vương thôn làm sao lại đột nhiên biến thành khu nghiên cứu kỹ thuật cao rồi hả?!



Ngô Đình Đống lúc này cũng nhảy ra ngoài, nhìn xem Thang Hữu Vi cười khẩy nói:

- Thấy ngu chưa?! Khu nghiên cứu kỹ thuật cao Thánh Vương, là khu đang phát triển cấp quốc gia, Diệp chủ nhiệm là cán bộ cấp Phó Ban! Thang đồn trưởng ngươi cấu kết phần tử xã hội đen vây công lãnh đạo, muốn làm gì?!

Muốn làm gì?! Thang Hữu Vi lúc này đều nói không ra lời.

Cán bộ cấp Phó Ban? Đánh chết hắn cũng không chịu tin tưởng.

Nhưng Thang Hữu Vi không phải người ngu, người ta đã treo lên bảng hiệu như vậy, vậy thì nói rõ sớm đã có chuẩn bị, chỉ là mình ngu ngốc chọc vào.

Ngưu Nhị lại không biết nặng nhẹ trong này:

- Treo bảng hiệu thì nói mình là cơ quan nhà nước rồi hả? Cái này ai không biết a?!

- Hừ! Diệp Khai nhìn Ngưu Nhị, sau đó nói với Phùng Thiên Dịch:

- Lão Phùng, không phải anh được bổ nhiệm làm phân cục trưởng cảnh sát quản ủy hội rồi sao? Hiện tại chiêu thu cảnh sát từ dân binh trúng, sau đó lại thông báo huyện Bình Dương, nói đồn trưởng đồn Liễu Tây Thang Hữu Vi ngang nhiên cấu kết phần tử xã hội đen, trùng kích quản ủy hội khu nghiên cứu kỹ thuật cao Thánh Vương, đã bị chúng ta theo nếp bắt, chuẩn bị chuyển giao viện kiểm sát truy tố.

- Được rồi.

Phùng Thiên Dịch gật đầu cười, bất quá hắn lại hỏi:

- Viện kiểm sát ở nơi nào?

Thánh Vương khu thành lập thật sự là quá gấp gáp, cho dù Phùng Thiên Dịch được nhậm mệnh làm phân cục trưởng, nhưng các loại cơ cấu cũng không phải thoáng cái là có thể thành lập lên, mặc dù là Diệp Khai phân phó tuyển nhận cảnh sát kỳ thật cũng là không hợp quy củ. Nhưng Diệp Khai tự nhiên có cách nghĩ của mình, trong tay phải có cơ quan bạo lực, những việc khác nói sau.

Về phần nói, thiếu một ít nhân viên kỹ thuật cùng nhân viên quản lý lại dễ dàng, trực tiếp điều nhân viên tốt nghiệp từ trường cảnh sát là được rồi. Thay vì sử dụng nhân viên của tỉnh Giang Trung, Diệp Khai càng có khuynh hướng sử dụng nhân vật mới, sau đó càng dễ quán triệt.

- Viện kiểm sát tạm thời còn không có.

Diệp Khai gãi gãi đầu, sau đó nói:

- Trước khi viện kiểm sát thành lập, những người này giao cho phân cục cảnh sát giám thị, tùy các anh xử lý.

Phùng Thiên Dịch nghe xong nói:

- Diệp chủ nhiệm, ta hiểu được, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Hôm nay Tân khu Thánh Vương đang sửa đường đại quy mô, khai phát kiến thiết nhà mới, hơn mười người rất rõ ràng là sức lao động miễn phí, đến lúc đó cho bọn họ ít cơm canh dưa cà là được rồi, cải tạo lao động một hồi rồi nói sau.

Bất quá Phùng Thiên Dịch vẫn rất cẩn thận, chỉ lưu đám thanh niên trẻ khỏe, thả hết lão ấu phụ nữ, cũng không sợ bọn họ trở về mật báo.

Coi như là mật báo thì thế nào? Tân khu Thánh Vương là địa bàn của Diệp Khai, Thang Hữu Vi ngu ngốc đụng vào, chỉ có thể nói hắn quá xui xẻo.

- Tôi xem, lão Ngô có thể đảm nhiệm phó phân cục trưởng cảnh sát Tân khu Thánh Vương.

Diệp Khai trực tiếp thu nạp nhân tâm.

Ngô Đình Đống nghe xong, lập tức vui vẻ.

Lại nói tiếp, hắn cũng từng qua quân ngũ, công phu nhất đẳng, cận chiến còn trên cả Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch. Diệp Khai đặc biệt đề bạt phân công, cũng không tính là dùng người không khách quan, đơn giản là vào lúc cần thủ tục động một phen tay chân mà thôi.

Ngược lại đối với thông báo tuyển dụng phân cục cảnh sát lại khiến nhóm dân binh náo nức.

Làm được cảnh sát coi như là ăn được cơm nhà nước, mọi người đương nhiên tham gia tích cực.

Lê Nhị cũng không có nhàn rỗi, Diệp Khai trực tiếp bảo hắn đảm nhiệm bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra công ủy, cấp bậc hành chính tương đối cao, là cán bộ cấp Sở nên đảm nhiệm việc này rất nhẹ nhàng, hơn nữa lý lịch hắn cũng rõ ràng hơn người khác, không sợ người nói xấu.

- Tạ Quân Ngọc làm sao tới rồi hả?

Diệp Khai nghĩ đến sự tình vừa rồi, nói thầm.

Nhìn mọi người nhao nhao tán đi, Diệp Khai đi qua tìm Tạ Quân Ngọc nói chuyện.



Sự tình hôm nay đáng ra đơn giản nhưng Tạ Quân Ngọc rõ ràng nổ súng đả thương cảnh sát khiến phức tạp hơn một chút. Cũng không phải nói Diệp Khai sợ phiền toái, mà là Tân khu Thánh Vương chưa có cái gì, thậm chí chỗ vệ sinh còn chưa có, vết thương của Thang Hữu Vi sẽ phải tới bệnh viện của khu.

Nhưng nếu làm như vậy khẳng định lại là một phen miệng lưỡi, dù sao đây là vết thương do súng, bệnh viện cũng rất khẩn trương.

Tạ Quân Ngọc lại tự động tiến vào phòng Diệp Khai, ngồi một chỗ xem báo uống trà, thấy Diệp Khai đi vào thì khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.

- Khục.

Diệp Khai ho khan một tiếng, hắn thật không có cách chống lại Tạ Quân Ngọc. Dù sao người ta đâu đánh hắn, lại có thân phận thượng tá cục cảnh vệ trung ương:

- Tạ tổng đội, lần này cô tới là có chuyện gì muốn làm?

- Đi nhậm chức.

Tạ Quân Ngọc nhấp một ngụm trà, sau đó mới chậm rãi hồi đáp.

- Đi nhậm chức?

Diệp Khai sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng:

- Ý của cô là nói?

- Đúng vậy, anh đoán đúng rồi.

Tạ Quân Ngọc gật đầu nói.

- Chức vụ gì?

Diệp Khai hỏi.

-Công ủy phó bí thư.

Tạ Quân Ngọc hồi đáp.

- Ồ? Cái này không tệ nha.

Diệp Khai nghe xong, lập tức nở nụ cười.

Chính mình đem Lê Nhị thành bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra công ủy, hiện tại Tạ Quân Ngọc lại thành phó bí thư, quyền lên tiếng trong công ủy đảng của mình coi như rất lớn, chỉ cần nắm quản ủy hội vậy thì toàn bộ Tân khu Thánh Vương còn không phải thiên hạ của mình?

Đến lúc đó bất kể là ai đến Tân khu Thánh Vương làm bí thư công ủy đảng thì đều không thể ép được.

- Tạ phó bí thư, đến lúc đó cần phải chiếu cố Diệp mỗ một phen.

Diệp Khai bắt đầu lôi kéo Tạ Quân Ngọc.

- Cũng không phải không thể, bất quá phải xem Diệp chủ nhiệm biểu hiện như thế nào.

Tạ Quân Ngọc nâng chén trà nói:

- Anh phải biết rằng, với tư cách một lão đảng viên, tính nguyên tắc của tôi rất mạnh.

Diệp Khai nói:

-Tôi đương nhiên biết rõ tính nguyên tắc của cô rất mạnh, bằng không đêm hôm đó......

- Cút! nói sang chuyện ngày đó, tin tôi với anh trở mặt hay không?!

Tạ Quân Ngọc lập tức trở mặt nói.

- Ha ha.

Diệp Khai nở nụ cười, không lên tiếng.

Bất kể nói thế nào, khả năng nắm được Tạ Quân Ngọc là tương đối cao, tối đa hi sinh bản thân mà thôi, không tin Tạ Quân Ngọc có thể gánh vác được?...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook