Chương 5: Tạ Quân Ngọc kinh ngạc
Thao Lang
21/09/2013
Nghe nói đại ca Tạ Quân Hào bị người đánh, Tạ Quân Ngọc đang giao nhiệm vụ trong cục lập tức giận dữ, dẫn hơn hai mươi cảnh sát hình sự vũ trang đầy đủ chạy thẳng đến câu lạc bộ Đế Hào.
Vừa mới đi được nửa đường, Tạ Quân Ngọc đã cảm thấy hối hận. Chuyện này vẫn là quá vọng động, là em gái nên Tạ Quân Ngọc vẫn biết rõ tính tình của Tạ Quân Hào.
Đại Hoa Tạ gia ở tỉnh Giang Nam rất có danh tiếng, giàu có một phương, có quan hệ trong cả hai giới kinh doanh lẫn chính trị, dù là trong kinh thành cũng có một phần sản nghiệp không nhỏ. Đại ca Tạ Quân Hào là người kế nghiệp duy nhất của Đại Hoa Tạ gia, dĩ nhiên không tránh được tuổi trẻ khí thịnh.
Ai biết hắn mới đến Kinh Thành chưa đến ba tháng đã gây ra không ít chuyện. Lần này đã là lần thứ ba gọi Tạ Quân Ngọc tới cứu viện.
Chuyện hai lần trước không lớn, với thân phận của Tạ Quân Ngọc có thể trấn áp, lần này chắc cũng không ngoại lệ. Dù sao 23 tuổi là cán bộ cấp sở, phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát kinh thành đã là thân phận, vẫn có thể dọa được không ít người.
Nhưng Tạ Quân Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu như đại ca luôn gây chuyện thị phi như vậy, chính mình lại phải không ngừng chùi đít cho hắn thì sẽ tạo thành hậu quả gì? Chẳng phải là sẽ cho ra đời một tên công tử ăn chơi? Làm như vậy mãi nhất định là không ổn.
Qua một lát, đám Tạ Quân Ngọc đã đến trước cổng câu lạc bộ Đế Hào, lại đụng phải đám Diệp Khai đang định rời đi.
- Đại tiểu thư!
Một gã đàn em của Tạ Quân Hào vẫn đứng nem nép ở đây thấy Tạ Quân Ngọc liền chạy tới.
- Anh tôi đâu?
Tạ Quân Ngọc cau mày hỏi.
- Đi bệnh viện rồi...Đại thiếu gia lăn từ cầu thang xuống, chắc là bị thương không nhẹ. Em đứng trông ở đây để chờ đại tiểu thư tới.
Gã đàn em đáp, chỉ vào Diệp Khai vừa mới đi ra:
- Chính là tên cao to này đánh người.
Tạ Quân Ngọc nghe bảo đại ca bị đánh đến đi viện thì nổi giận bừng bừng, quát mấy cảnh sát hình sự bên cạnh:
- Các anh bắt mấy người kia đến đây hỏi.
- Tuân lệnh!
Mấy cảnh sát hình sự lập tức tiến lên.
- Làm gì đó?
Diệp Kiến Hoan sầm mặt, khi hắn nổi tính tình đại thiếu gia lên thì bất kể trời đất.
- Cảnh sát phá án, các anh phối hợp đi.
Một cảnh sát hình sự trầm giọng.
- Con nha đầu Tạ gia hô bọn mày đến giúp?
Diệp Kiến Hoan hừ lạnh.
-......
Tên cảnh sát hình sự sững lại, trong lòng tự nhủ mày biết vậy sao còn dám gây chuyện?
- Nhớ kỹ, bọn mày là cảnh sát hình sự, không phải chó nhà ai nuôi, hô thì đến, vẫy thì đi! Con bà mày còn chút tự tôn nào không vậy?!
Diệp Kiến Hoan gần như dí ngón tay vào ngực đối phương giáo huấn.
- Mày mắng ai là chó?!
Mấy tên cảnh sát hình sự lập tức nổi giận, xông lên muốn quyền đấm cước đá.
Diệp Kiến Hoan tuy đủ khí thế nhưng công phu quyền cước thật sự không được tốt lắm.
- Đoàng.
Bỗng nhiên, một tiếng súng sắc lạnh phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngừng lại, cảnh giác nhìn quanh, không biết chuyện gì xảy ra.
Sáu chiếc xe tải quân đội phủ vải bạt màu xanh lao đến, tới gần trăm binh sĩ mặc đồ dã chiến từ trên xe rầm rập nhảy xuống, súng trường trong tay lên đạn lách cách, bao vây cả đám.
- Chuyện gì?!
Tạ Quân Ngọc thấy thế, lập tức kinh hãi.
Một thiếu tá từ cabin nhảy ra, tiếp đó là một thiếu tướng chậm rãi bước xuống.
- Chào thủ trưởng!
Tạ Quân Ngọc nhìn xem thấy viên thiếu tướng bước tới, lập tức đứng thẳng lên chào một cái.
Cấp bậc hai bên kém quá xa, dù biết đối phương đến tìm mình không có ý tốt thì Tạ Quân Ngọc cũng chẳng biết làm sao.
Cán bộ hai mươi ba tuổi cấp trưởng phòng thì làm sao? Đứng trước mặt thiếu tướng, ngay cả quyền lên tiếng cũng không có!
Viên thiếu tướng chừng 40 tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, thấy Tạ Quân Ngọc cũng không đáp lời, cứ thế đi thẳng qua mặt nàng tới chỗ Diệp Kiến Hoan và Diệp Khai.
- Chú Lê, may chú tới kịp lúc.
Diệp Kiến Hoan thở phào.
Nếu chú Lê tới chậm một lát nữa thì hay rồi, dù có Diệp Khai bảo vệ, hắn cũng khó tránh khỏi bị đánh.
- Không ra thể thống gì.
Chú Lê trầm mặt, chắp tay sau lưng, chỉ nói một câu rồi quay người rời đi.
Diệp Kiến Hoan cười hì hì, kéo tay Diệp Khai đi ra, chui vào một chiếc xe Jeep quân dụng.
Từ lúc chú Lê xuất hiện đến khi đám Diệp Khai rời đi, không ai nói thêm câu gì.
Tạ Quân Ngọc nhìn đoàn xe quân sự khuất dần mới buông gọn:
- Rút lui.
- Tạ...
Một tên cảnh sát hình sự vẫn không cam lòng:
- Cần điều tra câu lạc bộ Đế Hào hay không?
Thật vất vả mới tới đây một chuyến lại rút lui không kèn không trống, còn bị người bên quân đội dọa cho khiếp vía. Đám cảnh sát hình sự dù mất mặt cũng phải hành hạ Đế Hào một phen để hả giận.
- Điều tra cái gì, Đế Hào có thể nói điều tra là điều tra hay sao?!
Tạ Quân Ngọc hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà bước đi thẳng.
********************
Tâm trạng của Chung Ly Dư đêm nay lúc thì vui mừng, lúc lại tuyệt vọng, không biết diễn tả thế nào.
Vốn chuyện đã sắp xếp xong xuôi, vì mình đi lầm phòng mà xảy ra biến cố. Nàng cho rằng coi như xong thì nào ngờ vị công tử mà mình lên lầm giường tựa hồ còn lớn hơn cả Tạ công tử.
Đoàn xe quân đội tiến thẳng ra khỏi thành, đi vào một ngọn núi, qua mấy trạm gác rồi tới một vùng toàn biệt thự.
Tuy ở trong màn đêm nhưng chỉ với chút ánh đèn lo lói cũng để cho Chung Ly Dư nhìn ra những biệt thự này không giống bình thường.
Dưới tán rừng rậm rạp, những biệt thự này như bị che khuất, nhìn từ trên cao chưa hẳn có thể phát hiện. Chỉ có những người quen đường mới có thể thông qua đường núi quanh co tìm được.
Cho dù là vậy thì mấy trạm gác trên đường đủ để ngăn lại bất cứ khách không mời nào.
Cuộc sống quyền quý quả thật không phải để người bình thường có thể tưởng tượng ra.
Chung Ly Dư thở dài, không biết chuyện đến nước này có ý nghĩa thế nào với mình.
Qua chừng mười phút, xe chạy đến nơi, mọi người lần lượt xuống xe.
Chung Ly Dư quay đầu lại nhìn thì thấy mấy chiếc xe tải quân sự đã lui ra, chỉ còn lại hai chiếc xe Jeep chở mấy người bọn họ.
Phía trước có một trạm gác, trong đó có chừng ba mươi quân nhân, kiểm tra kỹ lưỡng giấy tờ rồi mời cho đi qua.
Chung Ly Dư nhìn về con đường thật dài phía trước, thầm nghĩ cứ thế đi bộ tới thì chợt thấy từ trong một ga-ra có hai chiếc xe điện mười chỗ yên lặng không một tiếng động tiến ra trước mặt.
Vừa mới đi được nửa đường, Tạ Quân Ngọc đã cảm thấy hối hận. Chuyện này vẫn là quá vọng động, là em gái nên Tạ Quân Ngọc vẫn biết rõ tính tình của Tạ Quân Hào.
Đại Hoa Tạ gia ở tỉnh Giang Nam rất có danh tiếng, giàu có một phương, có quan hệ trong cả hai giới kinh doanh lẫn chính trị, dù là trong kinh thành cũng có một phần sản nghiệp không nhỏ. Đại ca Tạ Quân Hào là người kế nghiệp duy nhất của Đại Hoa Tạ gia, dĩ nhiên không tránh được tuổi trẻ khí thịnh.
Ai biết hắn mới đến Kinh Thành chưa đến ba tháng đã gây ra không ít chuyện. Lần này đã là lần thứ ba gọi Tạ Quân Ngọc tới cứu viện.
Chuyện hai lần trước không lớn, với thân phận của Tạ Quân Ngọc có thể trấn áp, lần này chắc cũng không ngoại lệ. Dù sao 23 tuổi là cán bộ cấp sở, phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát kinh thành đã là thân phận, vẫn có thể dọa được không ít người.
Nhưng Tạ Quân Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu như đại ca luôn gây chuyện thị phi như vậy, chính mình lại phải không ngừng chùi đít cho hắn thì sẽ tạo thành hậu quả gì? Chẳng phải là sẽ cho ra đời một tên công tử ăn chơi? Làm như vậy mãi nhất định là không ổn.
Qua một lát, đám Tạ Quân Ngọc đã đến trước cổng câu lạc bộ Đế Hào, lại đụng phải đám Diệp Khai đang định rời đi.
- Đại tiểu thư!
Một gã đàn em của Tạ Quân Hào vẫn đứng nem nép ở đây thấy Tạ Quân Ngọc liền chạy tới.
- Anh tôi đâu?
Tạ Quân Ngọc cau mày hỏi.
- Đi bệnh viện rồi...Đại thiếu gia lăn từ cầu thang xuống, chắc là bị thương không nhẹ. Em đứng trông ở đây để chờ đại tiểu thư tới.
Gã đàn em đáp, chỉ vào Diệp Khai vừa mới đi ra:
- Chính là tên cao to này đánh người.
Tạ Quân Ngọc nghe bảo đại ca bị đánh đến đi viện thì nổi giận bừng bừng, quát mấy cảnh sát hình sự bên cạnh:
- Các anh bắt mấy người kia đến đây hỏi.
- Tuân lệnh!
Mấy cảnh sát hình sự lập tức tiến lên.
- Làm gì đó?
Diệp Kiến Hoan sầm mặt, khi hắn nổi tính tình đại thiếu gia lên thì bất kể trời đất.
- Cảnh sát phá án, các anh phối hợp đi.
Một cảnh sát hình sự trầm giọng.
- Con nha đầu Tạ gia hô bọn mày đến giúp?
Diệp Kiến Hoan hừ lạnh.
-......
Tên cảnh sát hình sự sững lại, trong lòng tự nhủ mày biết vậy sao còn dám gây chuyện?
- Nhớ kỹ, bọn mày là cảnh sát hình sự, không phải chó nhà ai nuôi, hô thì đến, vẫy thì đi! Con bà mày còn chút tự tôn nào không vậy?!
Diệp Kiến Hoan gần như dí ngón tay vào ngực đối phương giáo huấn.
- Mày mắng ai là chó?!
Mấy tên cảnh sát hình sự lập tức nổi giận, xông lên muốn quyền đấm cước đá.
Diệp Kiến Hoan tuy đủ khí thế nhưng công phu quyền cước thật sự không được tốt lắm.
- Đoàng.
Bỗng nhiên, một tiếng súng sắc lạnh phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngừng lại, cảnh giác nhìn quanh, không biết chuyện gì xảy ra.
Sáu chiếc xe tải quân đội phủ vải bạt màu xanh lao đến, tới gần trăm binh sĩ mặc đồ dã chiến từ trên xe rầm rập nhảy xuống, súng trường trong tay lên đạn lách cách, bao vây cả đám.
- Chuyện gì?!
Tạ Quân Ngọc thấy thế, lập tức kinh hãi.
Một thiếu tá từ cabin nhảy ra, tiếp đó là một thiếu tướng chậm rãi bước xuống.
- Chào thủ trưởng!
Tạ Quân Ngọc nhìn xem thấy viên thiếu tướng bước tới, lập tức đứng thẳng lên chào một cái.
Cấp bậc hai bên kém quá xa, dù biết đối phương đến tìm mình không có ý tốt thì Tạ Quân Ngọc cũng chẳng biết làm sao.
Cán bộ hai mươi ba tuổi cấp trưởng phòng thì làm sao? Đứng trước mặt thiếu tướng, ngay cả quyền lên tiếng cũng không có!
Viên thiếu tướng chừng 40 tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, thấy Tạ Quân Ngọc cũng không đáp lời, cứ thế đi thẳng qua mặt nàng tới chỗ Diệp Kiến Hoan và Diệp Khai.
- Chú Lê, may chú tới kịp lúc.
Diệp Kiến Hoan thở phào.
Nếu chú Lê tới chậm một lát nữa thì hay rồi, dù có Diệp Khai bảo vệ, hắn cũng khó tránh khỏi bị đánh.
- Không ra thể thống gì.
Chú Lê trầm mặt, chắp tay sau lưng, chỉ nói một câu rồi quay người rời đi.
Diệp Kiến Hoan cười hì hì, kéo tay Diệp Khai đi ra, chui vào một chiếc xe Jeep quân dụng.
Từ lúc chú Lê xuất hiện đến khi đám Diệp Khai rời đi, không ai nói thêm câu gì.
Tạ Quân Ngọc nhìn đoàn xe quân sự khuất dần mới buông gọn:
- Rút lui.
- Tạ...
Một tên cảnh sát hình sự vẫn không cam lòng:
- Cần điều tra câu lạc bộ Đế Hào hay không?
Thật vất vả mới tới đây một chuyến lại rút lui không kèn không trống, còn bị người bên quân đội dọa cho khiếp vía. Đám cảnh sát hình sự dù mất mặt cũng phải hành hạ Đế Hào một phen để hả giận.
- Điều tra cái gì, Đế Hào có thể nói điều tra là điều tra hay sao?!
Tạ Quân Ngọc hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà bước đi thẳng.
********************
Tâm trạng của Chung Ly Dư đêm nay lúc thì vui mừng, lúc lại tuyệt vọng, không biết diễn tả thế nào.
Vốn chuyện đã sắp xếp xong xuôi, vì mình đi lầm phòng mà xảy ra biến cố. Nàng cho rằng coi như xong thì nào ngờ vị công tử mà mình lên lầm giường tựa hồ còn lớn hơn cả Tạ công tử.
Đoàn xe quân đội tiến thẳng ra khỏi thành, đi vào một ngọn núi, qua mấy trạm gác rồi tới một vùng toàn biệt thự.
Tuy ở trong màn đêm nhưng chỉ với chút ánh đèn lo lói cũng để cho Chung Ly Dư nhìn ra những biệt thự này không giống bình thường.
Dưới tán rừng rậm rạp, những biệt thự này như bị che khuất, nhìn từ trên cao chưa hẳn có thể phát hiện. Chỉ có những người quen đường mới có thể thông qua đường núi quanh co tìm được.
Cho dù là vậy thì mấy trạm gác trên đường đủ để ngăn lại bất cứ khách không mời nào.
Cuộc sống quyền quý quả thật không phải để người bình thường có thể tưởng tượng ra.
Chung Ly Dư thở dài, không biết chuyện đến nước này có ý nghĩa thế nào với mình.
Qua chừng mười phút, xe chạy đến nơi, mọi người lần lượt xuống xe.
Chung Ly Dư quay đầu lại nhìn thì thấy mấy chiếc xe tải quân sự đã lui ra, chỉ còn lại hai chiếc xe Jeep chở mấy người bọn họ.
Phía trước có một trạm gác, trong đó có chừng ba mươi quân nhân, kiểm tra kỹ lưỡng giấy tờ rồi mời cho đi qua.
Chung Ly Dư nhìn về con đường thật dài phía trước, thầm nghĩ cứ thế đi bộ tới thì chợt thấy từ trong một ga-ra có hai chiếc xe điện mười chỗ yên lặng không một tiếng động tiến ra trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.