Quan Môn

Chương 397: Tân tham mưu trưởng Diệp gia

Thao Lang

21/10/2014

Hạ Thiên Hải đi tới đi lui trong phòng, vô cùng lo lắng cho cháu trai của hắn.

Kỳ thật ngoài miệng hắn nói thật dễ nghe, trên thực tế trong lòng cũng đang nổi trống, không biết lần này rốt cục Hạ Lâm đã phạm tội nặng đến bao nhiêu?

Một tiểu trưởng phòng đều có thể bị bắt tới Ban kỷ luật thanh tra, hơn nữa còn là tầng cấp trung ương, chứng thật là làm cho người ta giật mình, cũng đủ nói rõ án kiện mà hắn phạm phải phi thường trọng đại.

Theo phạm vi nghiệp vụ của Ban kỷ luật thanh tra mà xem, nếu không phải đại án kinh thiên, bọn họ sẽ không tiếp nhận, bên trong thủ đô chỉ nói cán bộ phó tỉnh bộ cấp đã hơn ngàn vạn, chỉ là một tiểu trưởng phòng làm sao đặt trong mắt người ta?

Ngay từ đầu Hạ Thiên Hải đã nhận định là do Diệp Khai trả đũa, ý nghĩ này chứng thật là đúng vậy.

Nhưng hắn cũng không tin Diệp Khai dám ngang nhiên bịa đặt tội danh vu cáo cháu trai của hắn.

- Lực ảnh hưởng của đồng chí Sở Phong đối với Ban kỷ luật thanh tra trung ương không ai có thể sánh bằng đâu.

Chu Tường bỗng nhiên nói với Hạ Thiên Hải.

Hạ Thiên Hải nghe xong lời này của Chu Tường, nhất thời hít sâu một hơi lạnh.

Lúc trước khi chỉnh đốn tác phong trong Đảng, đồng chí Sở Phong dẫn Ban kỷ luật thanh tra trung ương mạnh mẽ hành động, lực ảnh hưởng của ông đối với bộ môn này lớn phi thường, hiện giờ muốn cứu Hạ Lâm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ đi tìm đồng chí Sở Phong mới là thích hợp nhất.

Nhưng đồng chí Sở Phong cũng đã thả ra lời nói, tỏ vẻ không chào đón Chu Tường cùng Hạ Thiên Hải đến nhà, đây rõ ràng đã phân chia giới hạn, tỏ vẻ với bộ hạ của mình hai người là đối tượng mà ông phi thường chán ghét, bởi vậy còn có ai dám đưa tay trợ giúp họ nữa hay sao?

- Vậy phải làm thế nào?

Hạ Thiên Hải như bị xụi lợ, ngã xuống trong sô pha:

- Chẳng lẽ đi tìm đồng chí Giang Thành? Cũng không quá quen thuộc với hắn ah!

Đừng nói là không quá quen thuộc với đồng chí Giang Thành, cho dù là quen thuộc bọn họ cũng chỉ là những lão đầu tử đã lui hưu, có lợi thế gì để đồng chí Giang Thành có thể giúp bọn họ xuất đầu? Dù sao đồng chí Sở Phong đã tỏ thái độ, chủ yếu là mang ý nghĩa đem hai người họ đuổi ra khỏi môn tường, đồng chí Giang Thành là người lãnh đạo được đồng chí Sở Phong ủng hộ thượng vị, làm sao có thể đối nghịch với đồng chí Sở Phong?

Ở thời điểm trước đó, nếu không phải có đồng chí Sở Phong kiên trì, cùng ủng hộ của Diệp lão gia tử, phỏng chừng vị trí của đồng chí Giang Thành đã ngồi không xong.

Lúc này muốn cho hắn ra mặt giúp cháu trai của Hạ Thiên Hải, chẳng phải là si tâm vọng tưởng, Hạ Thiên Hải lại có được lợi thế gì làm cho đồng chí Giang Thành để ý tới?

- Chuyện này muốn cởi chuông còn phải tìm người buộc chuông.

Chu Tường có quan hệ thân thích với Hạ Thiên Hải, nếu không cũng đã không giúp hắn như vậy, lần này nhìn thấy Hạ Thiên Hải bất lực, thở dài nói:

- Nếu ông không nhắm vào Diệp Khai, người ta cũng không đụng chạm gì tới ông, nhưng cho tới hiện tại, trừ phi là Diệp gia thả ra, nếu không chuyện của Hạ Lâm không thể giải quyết được!

- Tôi cũng không tin bọn hắn còn dám bịa đặt tội danh!

Hạ Thiên Hải cường ngạnh nói.

Hai người còn đang thương lượng trong phòng, nhân viên công tác bên ngoài đưa vào một túi đóng gói.

- Hạ lão, đây là bưu kiện mới phát hiện, đặt ngay cửa lớn, bên trên viết đưa cho Hạ lão tự xem!

- Bưu kiện gì vậy?

Hạ Thiên Hải lúc này làm gì còn tâm tư xem là vật gì.



Nhưng có Chu Tường ở đó, hắn lưu lại túi đóng gói kia, cho nhân viên công tác mở ra.

Túi không lớn, đồ vật bên trong không ít, có trên trăm tấm ảnh chụp, còn có chút tài liệu văn bản, chữ đều khá lớn, thật thích hợp để người già đọc được.

- Những thứ này là…

Hạ Thiên Hải nhìn vào một tấm hình, sắc mặt liền thay đổi.

Trên hình đều quan hệ tới Hạ Lâm, có hai người chụp ảnh chung, cũng có ba người chụp chung, còn có ảnh chụp trẻ con, nhìn ra được quan hệ giữa Hạ Lâm cũng mấy nữ nhân trẻ tuổi kia phi thường chặt chẽ.

Trong đó còn có một ít tấm ảnh là cảnh tượng biệt thự, mà tư liệu thì ghi rõ vị trí cùng số người trong ở trong địa chỉ, hơn nữa còn chỉ rõ hai đứa bé là con riêng của Hạ Lâm, mấy nữ nhân trẻ tuổi là do hắn kim ốc giấu kiều.

Tay của Hạ Thiên Hải nhất thời run rẩy lên, sắc mặt hắn trắng bệch, cho tới bây giờ rốt cục hắn đã hiểu vì sao đồng chí Sở Phong phân rõ giới hạn với hắn, cự tuyệt bọn họ đến nhà.

Sở đại tiểu thư người ta là nhân vật bậc nào? Là đối tượng mà những con cháu nhà quyền quý cạnh tranh ngưỡng mộ!

Hạ Thiên Hải hắn ngay cả cháu mình là thứ gì còn chưa biết được rõ ràng, lại dám chạy tới nhà người ta cầu hôn, nếu như nói cháu trai của hắn quả thật ưu tú thì cũng thôi, nhưng khi nhìn rõ những tài liệu này, hoàn toàn chỉ là một công tử dốt nát ăn chơi đàng điếm, còn gây ra một đống nợ phong lưu.

Hắn đem người như vậy thổi phồng lên trời, đưa tới chỗ Sở lão gia tử khoe khoang, nhưng còn đi công kích nhân tuyển được chọn làm cháu rể của người ta, mưu toan đem thân phận thiếu tướng của Diệp Khai chém rụng, Sở lão gia tử còn có thể tha cho hắn sao?

Chu Tường cũng nhìn thấy được những tấm ảnh chụp của Hạ Lâm, nhất thời hít sâu một hơi lạnh.

Chuyện này chỉ sợ là không còn ai giúp được Hạ Lâm, vấn đề tác phong tuy không phải chuyện đại sự gì, nhưng bên trong ảnh hưởng tới thể diện của Sở lão gia tử, vì trừng trị kẻ dám can đảm qua mặt lừa gạt Sở lão gia tử, bên Ban kỷ luật thanh tra trung ương nhất định sẽ không bỏ qua cho Hạ Lâm, mà Hạ Lâm lại phạm phải đại án tham ô hối lộ lên tới mấy chục triệu đồng, đã trực tiếp đem hắn đưa lên đoạn đầu đài.

Thật hiển nhiên, đứa cháu này của hắn xem như hoàn toàn chơi xong rồi.

- Ai…

Hạ Thiên Hải tê liệt ngã ngồi xuống sô pha, nghĩ thầm nếu như mình đừng làm ra vẻ khôn ngoan đi tìm Sở lão gia tử, cầu hôn cho Hạ Lâm, cũng sẽ không chọc phải Diệp Khai, cũng sẽ không khởi lên xung đột với hắn, vậy thì không gây ra quá nhiều phiền toái như hôm nay.

Hiện giờ xem ra, người làm ông nội như hắn đã tự tay mình đem cháu trai đưa lên đoạn đầu đài.

- Anh xuống tay thật ngoan độc, người ta vốn là một nhân sĩ học thành tài về nước tương lai đầy hứa hẹn, trong nháy mắt đã biến thành tội phạm tử hình tội ác tày trời, Diệp nhị thiếu anh thật sự là rất giỏi gây sự!

Sở Tĩnh Huyên nhìn Diệp Khai, liền nói.

- Vô nghĩa, nếu như hắn thành thành thật thật ở yên, đừng đến ngấp nghé sắc đẹp lão bà của anh, phỏng chừng còn có thể sống lâu hơn một chút, ai bảo chính hắn muốn chết đây?

Diệp Khai hồi đáp.

Hạ Lâm kia xem như xui xẻo cực độ, nguyên lai nghĩ có cơ hội thấy người sang bắt quàng làm họ, lại thật không ngờ chọc phải Diệp Khai, kết quả khiến cho hắn rơi xuống vực thẳm, dẫn dắt ra vụ án tham ô hối lộ tới mấy chục triệu, đem hắn đá ngã lăn, hơn nữa còn giẫm thêm một chân, làm cho hắn vĩnh viễn không cách nào thoát thân.

Sở Tĩnh Huyên sau khi nghe xong chuyện này, cũng cảm thấy thủ đoạn của Diệp Khai thật cay độc, một chiêu liền đưa người ta vào chỗ chết, làm vậy tựa hồ là có chút quá mức.

Nhưng Diệp Khai lại cảm thấy việc này là đương nhiên, bởi vì quan hệ công tác, hắn tạm thời không cách nào lưu lại thủ đô, hoàn cảnh bên Giang Trung tuy rằng đã có chút cải thiện, nhưng muốn chờ thành quả xuất hiện còn cần thêm một thời gian, trong lúc này hắn nhất định phải chuyên tâm làm tốt công tác tại tân khu Thánh Vương mới được.

Bởi vậy Sở đại tiểu thư liền biến thành nỗi lo lắng trong lòng Diệp nhị thiếu.

Sở đại tiểu thư đã hai mươi tuổi, nhất định là mục tiêu tranh đoạt của những con cháu quyền quý trong thủ đô, Diệp Khai tự nhiên phải giết vài con gà cảnh cáo lũ tiểu tử không thức thời, làm cho bọn hắn biết kết cục khi mạo phạm tới uy nghiêm của Diệp gia Diệp nhị thiếu.



Cho nên mặc kệ là lần này vấn đề của Hạ Lâm có nghiêm trọng hay không, Diệp Khai đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết, chẳng qua trên người Hạ Lâm lại có quá nhiều tật xấu, còn phạm đại án tham ô hối lộ, chính là đang cầm dao đằng lưỡi, đem cổ của mình đưa vào trong tay của Diệp Khai.

Tin tưởng qua chuyện này, Diệp nhị thiếu đã có thể bớt lo không ít, ít nhất các con cháu thế gia trong thủ đô đều sẽ nhận được người giám hộ nghiêm khắc cảnh cáo, làm cho bọn họ không nên đi trêu chọc Diệp nhị thiếu, đỡ phải tự mình tìm đường chết.

Sau khi Diệp Khai về nhà, liền nhìn thấy Diệp lão gia tử đang ngồi, bác cả Diệp Tử Kiện cũng đã trở lại.

- Ông nội, bác cả!

Diệp Khai chào hỏi, liền tự mình tìm ghế ngồi xuống.

Diệp lão gia tử đang nói chuyện với Diệp Tử Kiện, thấy Diệp Khai liền nói:

- Ngô, tiểu Khai đã về rồi, lần này bác cả của cháu phải về thủ đô.

- Bác cả sẽ đảm nhiệm chức tham mưu trưởng Bộ tổng tham mưu phải không?

Diệp Khai trực tiếp hỏi.

- Làm sao cháu biết?

Diệp Tử Kiện nghe được nhất thời sửng sốt.

- Thật đúng ah…

Diệp Khai cười cười nói:

- Cháu vừa đi tới Bộ tổng tham mưu tìm Lê thúc nói chuyện, nhìn thấy được bác cả, cho nên mới có liên tưởng chuyện này.

Diệp Tử Kiện đã là thượng tướng nhiều năm, ngồi trên vị trí tư lệnh viên đại quân khu Đông Nam đã lâu, hiện giờ về đảm nhiệm chức tham mưu trưởng Bộ tổng tham mưu, xem như là vừa lúc, cũng không có gì quá mức.

- Tham mưu trưởng Bộ tổng tham mưu bình thường đều là phó thủ trưởng Quân ủy kiêm nhiệm, bác cả có cơ hội lấy được vị trí phó thủ trưởng Quân ủy không?

Diệp Khai quan tâm hỏi.

- Đương nhiên là không thể nào, tiếp theo có lẽ có hi vọng.

Bác cả Diệp Tử Kiện cười đáp.

Kỳ thật Diệp Khai chỉ hỏi vậy mà thôi, Diệp gia đã có một vị phó thủ trưởng Quân ủy, còn là phó thủ trưởng bài danh thứ nhất, lúc này đương nhiên không khả năng có thêm một phó thủ trưởng khác, trừ phi sau khi nhị lão gia tử lui xuống thì Diệp Tử Kiện mới có cơ hội như thế.

Địa vị của Bộ tổng tham mưu rất cao, đối với Bộ tổng chính trị cũng không kém, chỉ từ cấp bậc quân hàm liền có thể nhìn ra khác biệt, chức trách của Bộ tổng tham mưu là lãnh đạo Quân ủy, phụ trách tổ chức kế hoạch quân đội, trang bị, huấn luyện, nghĩa vụ quân sự, động viên, chuẩn bị chiến trường, xây dựng công trình, chỉ huy tác chiến, quản lý hành chính, xây dựng lực lượng dự bị…Cũng phụ trách tổ chức các bộ môn hiệp đồng, điều tiết giải hòa quân sự cùng các vấn đề có quan hệ.

Sau khi tiến vào niên đại 80, vì thích ứng xây dựng quân đội hiện đại hóa, cùng hợp đồng tác chiến giữa các binh lực cần đến, tăng cường lãnh đạo thống nhất đối với binh chủng, Quân ủy đã làm ra quyết định đem pháo binh, lính thiết giáp, công binh tạo thành ngành nghiệp vụ của Bộ tổng tham mưu, cũng lãnh đạo viện hiệu lệ thuộc trực tiếp.

Hiện giờ Bộ tổng tham mưu trải qua chỉnh đốn, tinh giản, điều chỉnh, tổ chức cơ cấu tiến thêm một bước hợp lý kiện toàn, thủ đoạn chỉ huy hướng tự động hóa phát triển, hiệu năng tổ chức chỉ huy đề cao rõ rệt.

Nếu nói thật sự, vị trí tham mưu trưởng Bộ tổng tham mưu cũng hết sức quan trọng, theo quyền lực thực tế mà xem, không nhẹ hơn phó thủ trưởng Quân ủy, Diệp Tử Kiện có thể ở lại trên vị trí này lịch lãm vài năm, sau đó tiến vào Quân ủy đảm nhiệm phó thủ trưởng cũng là chuyện rõ ràng.

- Hẳn nên uống vài chén chúc mừng bác cả trở thành tham mưu trưởng Bộ tổng tham mưu mới được!

Diệp Khai bỗng nhiên cười đề nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook