Chương 711: Tề Vũ Thanh sầu lo.
Thao Lang
09/01/2015
Dù sao Lăng Cương chỉ trong vài năm đã sáng tạo được thành tích đúng là phi thường kinh người, hắn muốn xem xét tìm hiểu xem nguyên nhân làm cho Lăng Cương tạo được công trạng lớn như vậy đến tột cùng là vì sao?
Nếu dựa theo lời nói của Vạn Phương Phương, Thiệu Giang Bình chỉ xem như người nhặt được tiện nghi, như vậy người trước kia từng làm ra một loạt kiến thiết cùng bố cục rốt cục lại là thần thánh phương nào?
Mặc dù nói có câu người trước trồng cây người sau hóng mát, nhưng ở trong quan trường cùng xí nghiệp hiện tại càng ngày càng ít nhìn thấy được người đại công vô tư như thế, cho nên Diệp Khai phi thường cảm thấy hứng thú nhìn xem vì tổng giám đốc tiền nhiệm của Lăng Cương phải chăng thật sự có khả năng nhìn xa đến như vậy, phải chăng có thể đi theo làm việc cho hắn?
Những chuyện này cũng cần có thời gian đến xử lý.
Nhưng sau khi Tề Vũ Thanh nghe được đáp án của Diệp Khai, trong nội tâm liền có chút khẩn trương, bởi vì hắn từ thời gian như vậy đọc ra được thật nhiều tin tức, cũng hiểu lầm ý tứ của Diệp Khai.
Dựa theo vụ án lớn như Lăng Cương, thời gian mười ngày nửa tháng điều tra xác thực là có chút quá ngắn, căn bản không thể tạo ra được sự tình gì thực tế, thậm chí ngay cả tình huống cụ thể của Lăng Cương cũng không cách nào tìm hiểu được rõ ràng.
Mà cán bộ Ban kỷ luật trung ương đi xuống địa phương điều tra tuyệt đối không chỉ là đi qua sân khấu, cho nên Tề Vũ Thanh liền đưa ra kết luận, thứ nhất là Diệp Khai đã nắm giữ đầy đủ bằng chứng vụ án, hiện tại đi tới muốn xử lý Thiệu Giang Bình, thứ hai là Diệp Khai do người khác mời tới gây phiền phức cho chính hắn.
Dù sao thời gian mười ngày nửa tháng vừa vặn là thời gian mấu chốt mà Tề Vũ Thanh có cơ hội thăng chức.
Nếu như trong thời gian này mà Lăng Thành phát sinh nhiễu loạn, khả năng Tề Vũ Thanh muốn che đậy cực kỳ bé nhỏ, dù sao đã có nhóm cán bộ Ban kỷ luật trung ương như Diệp Khai có mặt nơi đây, không ai dám cam đoan bọn họ sẽ nhúng tay vào chuyện nơi này hay không.
Thế nhưng nếu như suy đoán của Tề Vũ Thanh được chính xác, trong khoảng thời gian này tuyệt đối sẽ có người gây thêm phiền phức cho hắn, buông tha cơ hội tốt như vậy sau này còn muốn gây phiền cho Tề Vũ Thanh sẽ không còn dễ dàng như thế nữa.
- Ai, chuyện này nên làm sao mới tốt?
Trong nội tâm Tề Vũ Thanh cảm thấy thật buồn bực, trong khoảnh khắc liền lâm vào trong tâm lý mâu thuẫn.
Theo góc độ của Lăng Thành mà nói hắn tự nhiên hi vọng Thiệu Giang Bình đừng xảy ra chuyện, nếu Thiệu Giang Bình xảy ra chuyện, Lăng Cương sẽ xuất hiện vấn đề khá lớn, kinh doanh sản xuất nhất định sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, như vậy phương diện công trạng sẽ không còn khả năng cam đoan.
Công trạng của Lăng Cương kém cỏi, trực tiếp ảnh hưởng tới chiến tích của Lăng Thành, đây là biến hóa vô cùng bất lợi.
Thế nhưng nếu như Thiệu Giang Bình không xảy ra chuyện, như vậy đối phương khẳng định là nhắm vào hắn mà đến, ít nhất Diệp Khai sẽ là công cụ mà người khác phái tới dùng để đả kích hắn.
Nếu là tình huống như thế, vấn đề càng thêm nghiêm trọng hơn cả bắt giữ Thiệu Giang Bình, bởi vì mục tiêu mà những người kia nhắm vào rất có thể là Tề Vũ Thanh Tề chủ tịch đang sắp thăng lên phó tỉnh bộ cấp, như vậy phiền toái càng lớn hơn.
Đấu tranh chính trị chính là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nếu chọc phải phiền toái cũng sẽ không bài trừ có người bỏ thêm đá xuống giếng, ở hậu viện của Tề Vũ Thanh bỏ thêm củi lửa, làm bờ mông hắn bốc hơi nước, đốt cho hắn trụi lủi hoàn toàn.
Nói tóm lại, Tề Vũ Thanh nhận được tin tức thật sự làm cho hắn không hề có chút cao hứng.
Sau khi dặn dò thư ký trưởng Cảnh Xuân Lâm phải chú ý công tác nhiều hơn, hết sức phối hợp cùng các đồng chí Ban kỷ luật trung ương, Tề Vũ Thanh hàn huyên với Diệp Khai vài câu sau đó lại đưa ra lời mời bọn họ cùng đi dùng cơm xem như tiệc tẩy trần.
- Việc này không cần quá phiền toái.
Diệp Khai trực tiếp đáp:
- Vốn chúng tôi làm việc trong Ban kỷ luật thanh tra, thật kiêng kỵ cùng các đồng chí tại địa phương tiếp xúc quá mật thiết, cho nên ý tốt của Tề chủ tịch chúng tôi xin tâm lĩnh, chuyện tiệc tối xin miễn thôi.
- Cũng được, nếu Diệp bí thư đã nói như vậy, tôi cũng có thể tiết kiệm được tiền cơm rồi, nhưng mọi người không nên nói cán bộ thành phố Lăng Thành chúng tôi quá keo kiệt đi ah!
Tề Vũ Thanh vừa cười vừa nói.
Mọi người cùng cười ha ha, liền đem việc này bỏ qua.
Lúc rời đi, trên mặt Tề Vũ Thanh hiện vẻ lo lắng, buồn bực gục đầu đi đường không nói.
Thư ký trưởng Cảnh Xuân Lâm nhìn thấy, biết rõ trong nội tâm lãnh đạo đang suy nghĩ việc thật trọng yếu, vì vậy cũng không mở miệng quấy rầy, chỉ dặn dò quản lý trưởng nhà khách Đặng Tiểu Sơn vài câu, để cho hắn thời khắc phải chú ý hành động của tổ công tác, kể cả việc ẩm thực ăn ở, cùng những hướng đi của họ.
- Nếu như phát hiện có tình huống gì đặc biệt, nhất định phải nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi!
Cảnh Xuân Lâm nhấn mạnh dặn dò.
Điều này đương nhiên cần phải an bài, thân phận của Tề Vũ Thanh là chủ tịch thành phố, tự nhiên không tiện mở miệng, nhưng Cảnh Xuân Lâm với tư cách là thư ký trưởng của Ủy ban thành phố, đại quản gia của văn phòng ủy ban, dĩ nhiên phải đem trách nhiệm này gánh vác xuống, chẳng những phải tiếp đãi khách nhân thật tốt, không để cho họ soi ra tật xấu, đồng thời còn phải luôn nắm giữ hành động của họ, không nên để nảy sinh ra chuyện gì không xong mà bản thân mình còn mờ mịt không biết.
Nếu không chức đại quản gia như hắn cũng không cần phải tiếp tục làm.
Hai người lên xe, Tề Vũ Thanh mới lên tiếng nói với Cảnh Xuân Lâm:
- Xuân Lâm, công việc bên tổ công tác anh nên ra sức chạy một chút, nhất định phải chiêu đãi cho tốt!
Cảnh Xuân Lâm hỏi:
- Chủ tịch, mục đích của họ không phải là vì Lăng Cương sao? Không quan hệ gì lớn tới địa phương chúng ta đi?
Hắn hỏi ra lời này, trong nội tâm cũng cảm thấy không ổn định.
Trên thực tế người trong Lăng Thành đều tinh tường, quan hệ giữa Lăng Cương cùng Lăng Thành thật mật thiết, ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, nhóm người trong Ủy ban thành phố rất ít có ai chưa từng tiếp xúc với Lăng Cương, cho nên một khi Lăng Cương xảy ra vấn đề gì, bên Ủy ban thành phố khẳng định sẽ có một ít người bị liên quan tới.
Tuy Cảnh Xuân Lâm biết rõ chuyện này, hắn hỏi như vậy chỉ là muốn nói bóng gió một chút, muốn biết liên hệ giữa Thiệu Giang Bình cùng Tề Vũ Thanh có ảnh hưởng tới vấn đề tấn chức lần này của Tề Vũ Thanh hay không mà thôi, dù sao hiện tại đối với hắn mà nói, Tề Vũ Thanh có thăng lên phó tỉnh bộ cấp hay không cũng quan hệ trọng đại tới hắn.
Hắn bất quá chỉ là cán bộ phó chính sảnh, còn cách vị trí chính sảnh tương đối xa xôi, nhưng nếu như Tề Vũ Thanh thành công tấn chức thì với quan hệ giữa hai người, tương lai hắn muốn thăng cấp chính sảnh xem như đã có nơi dựa vào, nhất là sẽ có người giúp hắn nói chuyện, so với những người khác sẽ càng thêm dễ dàng hơn một ít.
Nếu dựa theo lời nói của Vạn Phương Phương, Thiệu Giang Bình chỉ xem như người nhặt được tiện nghi, như vậy người trước kia từng làm ra một loạt kiến thiết cùng bố cục rốt cục lại là thần thánh phương nào?
Mặc dù nói có câu người trước trồng cây người sau hóng mát, nhưng ở trong quan trường cùng xí nghiệp hiện tại càng ngày càng ít nhìn thấy được người đại công vô tư như thế, cho nên Diệp Khai phi thường cảm thấy hứng thú nhìn xem vì tổng giám đốc tiền nhiệm của Lăng Cương phải chăng thật sự có khả năng nhìn xa đến như vậy, phải chăng có thể đi theo làm việc cho hắn?
Những chuyện này cũng cần có thời gian đến xử lý.
Nhưng sau khi Tề Vũ Thanh nghe được đáp án của Diệp Khai, trong nội tâm liền có chút khẩn trương, bởi vì hắn từ thời gian như vậy đọc ra được thật nhiều tin tức, cũng hiểu lầm ý tứ của Diệp Khai.
Dựa theo vụ án lớn như Lăng Cương, thời gian mười ngày nửa tháng điều tra xác thực là có chút quá ngắn, căn bản không thể tạo ra được sự tình gì thực tế, thậm chí ngay cả tình huống cụ thể của Lăng Cương cũng không cách nào tìm hiểu được rõ ràng.
Mà cán bộ Ban kỷ luật trung ương đi xuống địa phương điều tra tuyệt đối không chỉ là đi qua sân khấu, cho nên Tề Vũ Thanh liền đưa ra kết luận, thứ nhất là Diệp Khai đã nắm giữ đầy đủ bằng chứng vụ án, hiện tại đi tới muốn xử lý Thiệu Giang Bình, thứ hai là Diệp Khai do người khác mời tới gây phiền phức cho chính hắn.
Dù sao thời gian mười ngày nửa tháng vừa vặn là thời gian mấu chốt mà Tề Vũ Thanh có cơ hội thăng chức.
Nếu như trong thời gian này mà Lăng Thành phát sinh nhiễu loạn, khả năng Tề Vũ Thanh muốn che đậy cực kỳ bé nhỏ, dù sao đã có nhóm cán bộ Ban kỷ luật trung ương như Diệp Khai có mặt nơi đây, không ai dám cam đoan bọn họ sẽ nhúng tay vào chuyện nơi này hay không.
Thế nhưng nếu như suy đoán của Tề Vũ Thanh được chính xác, trong khoảng thời gian này tuyệt đối sẽ có người gây thêm phiền phức cho hắn, buông tha cơ hội tốt như vậy sau này còn muốn gây phiền cho Tề Vũ Thanh sẽ không còn dễ dàng như thế nữa.
- Ai, chuyện này nên làm sao mới tốt?
Trong nội tâm Tề Vũ Thanh cảm thấy thật buồn bực, trong khoảnh khắc liền lâm vào trong tâm lý mâu thuẫn.
Theo góc độ của Lăng Thành mà nói hắn tự nhiên hi vọng Thiệu Giang Bình đừng xảy ra chuyện, nếu Thiệu Giang Bình xảy ra chuyện, Lăng Cương sẽ xuất hiện vấn đề khá lớn, kinh doanh sản xuất nhất định sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, như vậy phương diện công trạng sẽ không còn khả năng cam đoan.
Công trạng của Lăng Cương kém cỏi, trực tiếp ảnh hưởng tới chiến tích của Lăng Thành, đây là biến hóa vô cùng bất lợi.
Thế nhưng nếu như Thiệu Giang Bình không xảy ra chuyện, như vậy đối phương khẳng định là nhắm vào hắn mà đến, ít nhất Diệp Khai sẽ là công cụ mà người khác phái tới dùng để đả kích hắn.
Nếu là tình huống như thế, vấn đề càng thêm nghiêm trọng hơn cả bắt giữ Thiệu Giang Bình, bởi vì mục tiêu mà những người kia nhắm vào rất có thể là Tề Vũ Thanh Tề chủ tịch đang sắp thăng lên phó tỉnh bộ cấp, như vậy phiền toái càng lớn hơn.
Đấu tranh chính trị chính là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nếu chọc phải phiền toái cũng sẽ không bài trừ có người bỏ thêm đá xuống giếng, ở hậu viện của Tề Vũ Thanh bỏ thêm củi lửa, làm bờ mông hắn bốc hơi nước, đốt cho hắn trụi lủi hoàn toàn.
Nói tóm lại, Tề Vũ Thanh nhận được tin tức thật sự làm cho hắn không hề có chút cao hứng.
Sau khi dặn dò thư ký trưởng Cảnh Xuân Lâm phải chú ý công tác nhiều hơn, hết sức phối hợp cùng các đồng chí Ban kỷ luật trung ương, Tề Vũ Thanh hàn huyên với Diệp Khai vài câu sau đó lại đưa ra lời mời bọn họ cùng đi dùng cơm xem như tiệc tẩy trần.
- Việc này không cần quá phiền toái.
Diệp Khai trực tiếp đáp:
- Vốn chúng tôi làm việc trong Ban kỷ luật thanh tra, thật kiêng kỵ cùng các đồng chí tại địa phương tiếp xúc quá mật thiết, cho nên ý tốt của Tề chủ tịch chúng tôi xin tâm lĩnh, chuyện tiệc tối xin miễn thôi.
- Cũng được, nếu Diệp bí thư đã nói như vậy, tôi cũng có thể tiết kiệm được tiền cơm rồi, nhưng mọi người không nên nói cán bộ thành phố Lăng Thành chúng tôi quá keo kiệt đi ah!
Tề Vũ Thanh vừa cười vừa nói.
Mọi người cùng cười ha ha, liền đem việc này bỏ qua.
Lúc rời đi, trên mặt Tề Vũ Thanh hiện vẻ lo lắng, buồn bực gục đầu đi đường không nói.
Thư ký trưởng Cảnh Xuân Lâm nhìn thấy, biết rõ trong nội tâm lãnh đạo đang suy nghĩ việc thật trọng yếu, vì vậy cũng không mở miệng quấy rầy, chỉ dặn dò quản lý trưởng nhà khách Đặng Tiểu Sơn vài câu, để cho hắn thời khắc phải chú ý hành động của tổ công tác, kể cả việc ẩm thực ăn ở, cùng những hướng đi của họ.
- Nếu như phát hiện có tình huống gì đặc biệt, nhất định phải nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi!
Cảnh Xuân Lâm nhấn mạnh dặn dò.
Điều này đương nhiên cần phải an bài, thân phận của Tề Vũ Thanh là chủ tịch thành phố, tự nhiên không tiện mở miệng, nhưng Cảnh Xuân Lâm với tư cách là thư ký trưởng của Ủy ban thành phố, đại quản gia của văn phòng ủy ban, dĩ nhiên phải đem trách nhiệm này gánh vác xuống, chẳng những phải tiếp đãi khách nhân thật tốt, không để cho họ soi ra tật xấu, đồng thời còn phải luôn nắm giữ hành động của họ, không nên để nảy sinh ra chuyện gì không xong mà bản thân mình còn mờ mịt không biết.
Nếu không chức đại quản gia như hắn cũng không cần phải tiếp tục làm.
Hai người lên xe, Tề Vũ Thanh mới lên tiếng nói với Cảnh Xuân Lâm:
- Xuân Lâm, công việc bên tổ công tác anh nên ra sức chạy một chút, nhất định phải chiêu đãi cho tốt!
Cảnh Xuân Lâm hỏi:
- Chủ tịch, mục đích của họ không phải là vì Lăng Cương sao? Không quan hệ gì lớn tới địa phương chúng ta đi?
Hắn hỏi ra lời này, trong nội tâm cũng cảm thấy không ổn định.
Trên thực tế người trong Lăng Thành đều tinh tường, quan hệ giữa Lăng Cương cùng Lăng Thành thật mật thiết, ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, nhóm người trong Ủy ban thành phố rất ít có ai chưa từng tiếp xúc với Lăng Cương, cho nên một khi Lăng Cương xảy ra vấn đề gì, bên Ủy ban thành phố khẳng định sẽ có một ít người bị liên quan tới.
Tuy Cảnh Xuân Lâm biết rõ chuyện này, hắn hỏi như vậy chỉ là muốn nói bóng gió một chút, muốn biết liên hệ giữa Thiệu Giang Bình cùng Tề Vũ Thanh có ảnh hưởng tới vấn đề tấn chức lần này của Tề Vũ Thanh hay không mà thôi, dù sao hiện tại đối với hắn mà nói, Tề Vũ Thanh có thăng lên phó tỉnh bộ cấp hay không cũng quan hệ trọng đại tới hắn.
Hắn bất quá chỉ là cán bộ phó chính sảnh, còn cách vị trí chính sảnh tương đối xa xôi, nhưng nếu như Tề Vũ Thanh thành công tấn chức thì với quan hệ giữa hai người, tương lai hắn muốn thăng cấp chính sảnh xem như đã có nơi dựa vào, nhất là sẽ có người giúp hắn nói chuyện, so với những người khác sẽ càng thêm dễ dàng hơn một ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.