Chương 403: Thân phận của Tô Tỉnh
Thao Lang
22/10/2014
Đám bạn học của Ninh Sương đều xuống chiếc xe to đùng đó, tập trung ở cửa vào Kim Sắc Niên Hoa.
- Chúng ta cũng đi xuống đi, đã có người đồng ý mời khách, không có lý do gì không ăn chặn hắn ta, đúng không?
Diệp Khai cười nói với Ninh Sương.
- Ai, thật ra em chỉ muốn về nhà ngủ sớm một chút mà thôi, thật không có hứng thú hát ca rượu chè.
Ninh Sương nhíu mày nói.
Diệp Khai cười nói:
- Người tới đây nếu quả thật chỉ là vì ca hát rượu chè thì đúng là thằng đần mà.
Những người tiến vào những nơi như thế, chỉ đặt chỗ thôi cũng đã hết hơn mười nghìn tệ rồi, ai lại đốt tiền như thế chứ, chỉ là tới để ca hát rượu chè thôi sao? Ai nấy chắc chắn cũng có những chủ ý của mình nên mới làm như thế, bằng không mà nói, chẳng phải là tốn tiền chẳng ra sao sao?
- Cùng đi vào đi thôi.
Diệp Khai nắm cánh tay của Ninh Sương, thản nhiên đi vào trong Kim Sắc Niên Hoa.
- Đáng giận thật, thằng ranh này rốt cuộc là lai lịch ra sao chứ?
Chứng kiến thái độ thân mật của Dương Khai với Ninh Sương, Tô Tỉnh cảm thấy vô cùng tức giận, không khỏi nắm chặt tay thành nắm đấm.
Mấy thầy giáo, cô giáo đi sau thấy được, có một người nói:
- Học sinh thời nay cởi mở nhiều hơn, còn chưa học tới năm hai đã dám ôm ấp nhau rồi.
Một người khác nói:
- Vậy thì sao chứ? Chỉ cần không gây ra chuyện gì, người ta muốn ôm bao lâu thì ôm chừng đấy, trường học cũng chả có bất kỳ quy định nào cấm học sinh yêu đương dâu chứ?
- Thế hệ nào có cách sống của thời đó mà…
Một thầy giáo lớn tuổi hơn nói.
Kim Sắc Niên Hoa được coi như một nơi tiêu tiền tổng hợp, cũng có cả quán bar, sàn nhảy, cũng có cả nhà tắm hơi nữa, thậm chí đằng sau còn có cả khách sạn nghỉ chân, cũng coi như hùm bá ở đây. Địa vị của nó ở Trữ Châu cũng được sánh ngang với địa vị của Đế Hào ở thủ đô vậy. Lúc đám Dương Khai đi vào bên trong, vì thời gian vẫn còn sớm, nhân viên phục vụ hình như cũng chưa để ý tới khách khứa cần chiêu đãi. Đèn bên trong còn rất sáng, những thiết bị được lắp đặt đúng là không tệ, đằng sau quầy bar có hai nhân viên nam, hai nhân viên nữ phục vụ, cũng vì chưa có khách nên đang đứng tán dóc.
Trừ những người đó ra, chỉ thấy trong góc đại sảnh có ban người con gái, trang điểm rất đậm, những nhìn thật ra cũng khá xinh đẹp, chỉ là không cách nào thoát khỏi cảm giác mị tục. Trong đó hai cô ả khá lớn tuổi hơn đang cầm điếu thuốc trên tay, thi thoảng lại phì một hơi khói mù mịt. Nhìn kỹ liền thấy thuốc này hơi mảnh hơn so với những loại thuốc lá bình thường, đúng là thuộc loại thuốc lá chuyên môn dành cho những quý bà, xem ra là hàng nhập khẩu.
Nhìn chung thì hai nữ nhân viên phục vụ ở quầy bar còn có vẻ thanh bạch hơn một chút, cũng có vẻ xinh xắn. Bộ trang phục của các cô làm nổi bật lên dáng người thướt tha mềm mại, trên cổ thắt một chiếc khăn lụa màu tím, bộ ngực cao ngất nhưng nhìn tuổi thì có vẻ cũng không nhiều, chỉ khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Mọi người vào trong tuy rằng đều đưa mắt nhìn vào mấy cô ả phong trần dang ngồi trong góc đại sảnh kia mấy cái, nhưng lại nhanh chóng chuyển hướng nhìn sang hai nữ phục vụ đằng sau quầy bar.
Nam nhân viên phục vụ trông thấy có khách vào, lập tức liền chỉnh đèn tối đi một chút, hơn nữa cũng bật nhạc lên.
Các bạn học của Ninh Sương cùng giáo viên tổng cộng có khoảng hơn ba mươi người, thành ra rất náo nhiệt.
Bọn họ đột nhiên đi vào trong quán rượu cũng là cho những ở người đây cảm thấy khá bất ngờ.
Nhưng mà lái xe A Phát của Tô Tỉnh rất nhanh đã bước về phía quầy bar, lấy ra một chiếc thẻ hội viên đưa cho nhân viên phục vụ để đặt phòng.
- Tiên sinh, xin chờ ở đằng sau đại sảnh, chúng tôi đang sắp xếp phòng, ước chừng khoảng một phút đồng hồ nữa thôi là có thể chuẩn bị xong rồi.
Sau khi xem thể hội viên, nhân viên phục vụ liền cung kính nói với A Phát.
- Nhanh lên một chút nha, chúng tôi đây là đãi khách đấy.
A Phát cau mày nói.
- Xin tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp nhanh chóng. Tiên sinh, xin hỏi còn có yêu cầu đặc biệt nào nữa không?
Nhân viên phục vụ đáp lại.
- À, tạm thời không có.
A Phát đáp lại, rồi hắn chợt nghĩ điều gì, lại nói thêm:
- Được rồi, lấy hai phòng nhé.
Hắn bỗng nghĩ tới nếu đề giáo viên cùng học sinh cùng hỗn độn lại một chỗ thì có vẻ chẳng ra sao, nên mới đặt hai phòng, như vậy mọi người cùng chơi bời thoải mái được rồi.
Mọi người ngồi trong đại sảnh, Tô Tỉnh đã gọi một chút đồ uống cùng với đồ ăn vặt tới.
- Ninh Sương, em uống gì không?
Tô Tỉnh tỏ vẻ ân cần, chạy tới hỏi.
- Cảm ơn, tôi không khát.
Ninh Sương lắc đầu từ chối.
Tô Tỉnh thấy Ninh Sương với Dương Khai ngồi cùng một chỗ, trong lòng vô cùng ganh tỵ, nhưng mà hắn cũng được coi là người biết giả bộ, cố nhịn xuống cơn tức này, xoay người đi tới chỗ các giáo viên. Cũng coi như hắn còn có chút tài năng, ít nhát cũng làm cho mấy thầy cô giáo vô cùng vui vẻ.
Đúng lúc này, một tên vệ sĩ của Dương Khai đi vào trong.
- Nhị thiếu gia, tư liệu cậu cần.
Vệ sĩ đưa một cái cặp văn kiện bằng nhựa cho Dương Khai.
Dương Khai nhẹ gật đầu, nhận lấy cái cặp văn kiện, sau đó nói với anh ta:
- Anh tự đi tìm chút đồ gì uống đi, người ta bỏ tiền mời khách, chúng ta không cần phải khách khí.
Đám vệ sĩ đều hiểu được đây là điềm báo khi cậu hai của họ chuẩn bị trị kẻ nào đó. Bọn họ đương nhiên không cần phải lo tiết kiệm tiền cho chủ nhân nữa, nhanh chóng chạy đi tìm đồ uống.
- Cái đắt tiền nhất chính là loại nào? Có Louie XIII không? Không có, thế thì Napoleon đi.
- Cái gì, giá rất đắt? Anh cho rằng chúng tôi không có tiền trả à?
- Không thì rượu vang đỏ Bordeaux lâu năm cũng được.
Đám nhân viên phục vụ ở quầy bar chưa từng chứng kiến những khách quý tài đại khí thô tiêu hoang tới như vậy, nhưng mà lúc A Phát tới đặt phòng, rõ ràng là dùng thẻ Vip của khách quý. Điều đó chứng tỏ người đó là khách vô cùng tôn quý, bọn họ mới chỉ thoáng cường điệu rằng rượu này rất đắt, sau khi đưa ra giá cũng không nói gì thêm, cứ dựa theo yêu cầu của bọn họ mà mang lên.
Bốn người vệ sĩ đi theo Dương Khai, cộng thêm sáu vệ sĩ lái xe tới tiếp đón, tổng cộng là mười người liền chọn sáu chai, còn có hai chai rượu vang đỏ Bordeaux, cùng với chút đồ nhắm linh tinh.
- Nhân viên phục vụ, bọn họ uống cái gì thế? Lấy cho chúng tôi mấy bình giống thế.
Có nam sinh thấy đám vệ sĩ của Dương Khai uống rượu liền gọi theo.
Nhân viên phục vụ liên cầm sáu chai đi tới, đặt trên mặt bàn.
Mới chỉ nghe nói chứ chưa từng được uống, đám học sinh liền bất kể giá tiền ra sao, chỉ cần là Tô Tỉnh mời khách, hắn lại còn ngồi xe Mercedes, uống mấy bình rượu thôi thì tính gì chứ, liền khui chai rồi bắt đầu uống.
Đợi đến lúc Tô Tỉnh trở về từ phòng của các giáo viên, liền phát hiện trên bàn tổng cộng đã có tới mười hai cái chai XO, ngoài ra còn có mấy cái bình rượu vang đỏ Bordeaux lâu năm, đều là những loại rượu vô cùng đắt.
Tô Tỉnh nhìn thấy, trong lòng cũng co rút.
Hắn tuy rằng là cậu ấm có lai lịch lớn, nhưng bình thường cũng rất ít uống những loại này, trừ phi là người khác mời. Hôm nay lại dùng tiền của chính hắn ra trả, đúng là đau lòng muốn chết.
Nhưng mà đến lúc này rồi, nếu còn nói câu gì khác chỉ sợ lại bị đám người đó kêu là keo kiệt.
- A Phát, có mang đủ tiền không?
Tô Tỉnh đi tới chỗ A Phát, thấp giọng hỏi.
- Có hơn năm mươi ngàn tệ tiền mặt, ước chừng cũng tạm đủ rồi ạ.
A Phát đáp lại.
- Tôi thấy có khi không đủ.
Tô Tỉnh cắn răng nói:
- Bọn họ gọi mười hai bình Napoleon, còn có mấy bình vang Bordeaux nữa cơ.
- Suýt…
A Phát hít một ngụm khí lạnh, nói;
- Đám ranh con này đúng là không khách khí mà.
Hắn đưa mắt nhìn sang chỉ thấy trên mặt bàn đã bày XO, không biết là ai gọi, đều đã khui nắp ra uống hết rồi.
- Trời, cứ như thế có khi không đủ thật, không được thì trước hết ghi nợ đã.
A Phát nhìn xong cắn răng nói:
- Tôi gọi điện cho quản lý ở đây, cũng không phải là chuyện gì lớn lao đâu.
Tình huống bình thường, Tô Tỉnh chưa bao giờ để những chuyện như vậy mà dính dáng gì với Kim Sắc Niên Hoa, chỉ là trong nhà quản hắn khá chặt chẽ, chuyện mời khách hôm nay cũng đã báo trước rồi mới nhận được năm mươi nghìn tiền mặt tới chiêu đãi thầy cô giáo với bạn học. Ai ngờ tới tên Dương Khai này lại gây phiền toái cho hắn, lôi người tới gọi cả bản rượu quý, làm hỏng hết dự tính của hắn rồi.
- Hai người bọn họ uống cái gì?
Tô Tỉnh nhìn Dương Khai với Ninh Sương, lại thấy trước mặt bàn hai người họ cũng không để bất kỳ đồ uống nào, không khỏi có chút tò mò hỏi thăm.
Dương Khai với Ninh Sương cũng có uống, nhưng là lại uống nước suối trong cốc inox.
Lúc này từ thủ đô về, Dương Khai mang theo hai thùng nước ở Ngọc Tuyền Sơn, vừa xuống xe liền lấy hai cốc đầy.
Đối với những nơi không phải địa bàn của bản thân, Dương Khai trước giờ luôn vô cùng cẩn thận. Hơn nữa, hắn cũng không muốn cho Ninh Sương uống rượu, bản thân hắn cũng lại càng không có hứng thú.
- Anh đang xem cái gì thế?
Ninh Sương uống nước suối xong, có chút tò mò hỏi Dương Khai.
- À, là tư liệu về Tô Tỉnh.
Dương Khai đáp lại.
- Anh điều tra hắn làm cái gì?
Ninh Sương cảm thấy có chút kinh ngạc.
Dương Khai cười nói:
- Người ta là con trai của Chủ tịch tỉnh Tô, lại giấu thân phận của mình tới tiếp cận em, thế mà em cũng không chịu hiểu cho người ta chút nào hay sao?
- Con trai của Chủ tịch tỉnh Tô?
Ninh Sương có chút kinh ngạc hỏi thăm.
- Là Chủ tịch Tỉnh Tô ở Giang Trung sao?
- Đúng thế, chính là ông ta.
Dương Khai đưa tập văn kiện cho Ninh Sương, trong lòng đã hơi cảm khái một chút.
Dương Khai với Tô Định Phương cũng có thể nói là thủy hỏa bất dung, vùng đất mới Thánh Vương mới giải phòng tuy rằng có vẻ thuộc về tỉnh Giang Trung, nhưng trên thục tế đều đang nằm trong sự khống chế nghiêm khắc của Dương Khai. Tô Định Phương tuy răng bất mãn nhưng cũng chỉ có thể phái người tới lén gây chuyện với Dương Khai chứ cũng không dám công khai làm gì Dương Khai cả, điều này đương nhiên là vì lão Diệp gia rồi.
Tô Đôn Phương dù tự phụ thế nào, dù có bất mãn với Diệp lão thế nào, ôm hận với Diệp Tử Bình ra sao, hắn cũng không có khả năng công khai gây chuyện gì bất lợi cho Diệp lão. Dù sao bản thân hắn cũng mới chỉ là Ủy viên dự khuyết Trung ương thôi, làm sao có thể đấu lại với Ủy viên thường vụ chính trị trung ương chứ?
Đấy không phải là tự gây phiền phức cho chính mình sao? Tô Định Phương tuy rằng nhìn có vẻ như tính tình nóng nảy lại tự phụ, trên thực tế lại không phải là nhân vật đơn giản như thế, nếu không lão cũng chẳng lăn lộn được tới vị trí Chủ tịch tỉnh như ngày hôm nay rồi.
Những lãnh đạo có thể đạt tới chức vụ cấp tỉnh hay đại tướng nơi biên giới không chỉ là một kẻ hèn hát, huống chi Tô Định Phương cũng được coi như là tuổi trẻ so với tầng lớp Chủ tịch tỉnh, mới hơn bốn mươi tuổi, cũng được coi như tiền đồ sáng láng.
- Xem ra, nhà hắn rất giàu nha…
Ninh Sương nói.
- Ha ha, con trai Chủ tịch tỉnh dám lái xe Mercedes Benz đúng là không nhiều.
Dương Khai vừa cười vừa nói;
- Anh đoán chừng lão già nhà hắn cũng chẳng dám huênh hoang như thế ấy.
Trong tư liệu của Dương Khai, trong nhà Tô Định Phương cũng không có ai là thương nhân, cho nên con trai Tô gia lái xe Mercedes, lại tiêu từng đống tiền lớn như thế, rốt cuộc là lấy ở đâu ra, cũng đáng để cân nhắc rồi.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đi tới, thông báo cho mọi người rằng hai gian phòng đã sắp xếp xong.
- Em tự nhiên không muốn đi nữa.
- Ha ha, em mà không đi thì trò vui này không diễn nổi nữa đâu.
Dương Khai cười nói với cô
- Bây giờ người ta đã chuẩn bị bữa tiệc lớn cho chúng ta, không xem vở kịch này đúng là rất đáng tiếc mà.
Cuối cùng, Ninh Sương vẫn đi theo Diệp Khai vào trong phòng.
Mặc dù cô cũng không hẳn là quen thuộc với những chuyện như vậy, nhưng có Diệp Khai động viên, Ninh Sương cũng không cảm thấy có gì đáng bận tâm. Nhớ ngày đó, vì giúp cô lấy lại chiếc cầm đã bị lấy mất mà Diệp Khai đã lái xe đâm chết một đám cướp nữa.
Sự thật từ giây phút đó, Ninh Sương đã coi Diệp Khai trở thành người quan trọng nhất trong lòng mình.
Chỉ là về sau mới biết được, Diệp Khai lại chính là cháu trai của Diệp lão, cha hắn Diệp Tử Bình lại cũng là Ủy viên Bộ chính trị trung ương, Bí thư đảng ủy thành phố Minh Châu, hơn nữa hiện tại cha Ninh Sương cũng là do Diệp Tử Bình sắp xếp mới được đảm nhiệm chức trưởng khu khu Giang Đông.
Những chuyện này cộng lại, Ninh Sương cho dù có lạnh nhạt nữa cũng biết rõ Diệp Khai đối với mình là đặc biệt.
Đám học sinh cùng những giáo viên lập tức chia thành hai phòng, một phòng hạng trung của giáo viên có bốn nhân viên phục vụ, bên của đám học sinh thì là một phòng hội nghị cỡ lớn, tổng cộng phải có hơn hai mươi người, số nam nữ gần như tương đương.
Chỉ có điều bên Diệp Khai còn có mười người vệ sĩ, nhìn có vẻ hoành tráng hơn một chút, cuối cùng chia đều ra mỗi bên năm người.
- Anh nói lát nữa đám Tô Tỉnh sẽ gây chuyện?
Ninh Sương nhỏ giọng hỏi Diệp Khai.
Sau khi nhìn qua những tư liệu về Tô Tỉnh, Ninh Sương mới biết được khó trách hắn làm Phó hội trưởng hội học sinh, đoán chừng chính là một tên công tử bột, bên trường học xem ra cũng chỉ là muốn nịnh bợ con trai Chủ tịch tỉnh nên mới để cho hắn một vị trí có mặt có mũi, lại k mất công mất sức.
Phó hội trưởng trong Hội học sinh kỳ thật chỉ là một chức vụ như cái bình hoa, xảy ra chuyện gì cũng không cần phụ trách, có việc gì cũng không cần tự mình đi làm, đơn giản chỉ để đó mà không dùng tới mà thôi. Đám học đệ, học muội luôn nhìn hắn như thần như thánh, thực tế cũng chỉ là một đống phân, quá có lợi cho hắn rồi.
- Gây chuyện thì nhất định rồi, em xem tay lái xe kia của Tô Tỉnh tên là A Phát, cũng không phải là thành phần tốt đẹp gì. Căn cứ vào thông tin tình báo, hắn làm những chuyện xấu như chơi gái, đánh bạc ở thành phố Trữ Châu này không dưới nghìn lần.
- Chúng ta cũng đi xuống đi, đã có người đồng ý mời khách, không có lý do gì không ăn chặn hắn ta, đúng không?
Diệp Khai cười nói với Ninh Sương.
- Ai, thật ra em chỉ muốn về nhà ngủ sớm một chút mà thôi, thật không có hứng thú hát ca rượu chè.
Ninh Sương nhíu mày nói.
Diệp Khai cười nói:
- Người tới đây nếu quả thật chỉ là vì ca hát rượu chè thì đúng là thằng đần mà.
Những người tiến vào những nơi như thế, chỉ đặt chỗ thôi cũng đã hết hơn mười nghìn tệ rồi, ai lại đốt tiền như thế chứ, chỉ là tới để ca hát rượu chè thôi sao? Ai nấy chắc chắn cũng có những chủ ý của mình nên mới làm như thế, bằng không mà nói, chẳng phải là tốn tiền chẳng ra sao sao?
- Cùng đi vào đi thôi.
Diệp Khai nắm cánh tay của Ninh Sương, thản nhiên đi vào trong Kim Sắc Niên Hoa.
- Đáng giận thật, thằng ranh này rốt cuộc là lai lịch ra sao chứ?
Chứng kiến thái độ thân mật của Dương Khai với Ninh Sương, Tô Tỉnh cảm thấy vô cùng tức giận, không khỏi nắm chặt tay thành nắm đấm.
Mấy thầy giáo, cô giáo đi sau thấy được, có một người nói:
- Học sinh thời nay cởi mở nhiều hơn, còn chưa học tới năm hai đã dám ôm ấp nhau rồi.
Một người khác nói:
- Vậy thì sao chứ? Chỉ cần không gây ra chuyện gì, người ta muốn ôm bao lâu thì ôm chừng đấy, trường học cũng chả có bất kỳ quy định nào cấm học sinh yêu đương dâu chứ?
- Thế hệ nào có cách sống của thời đó mà…
Một thầy giáo lớn tuổi hơn nói.
Kim Sắc Niên Hoa được coi như một nơi tiêu tiền tổng hợp, cũng có cả quán bar, sàn nhảy, cũng có cả nhà tắm hơi nữa, thậm chí đằng sau còn có cả khách sạn nghỉ chân, cũng coi như hùm bá ở đây. Địa vị của nó ở Trữ Châu cũng được sánh ngang với địa vị của Đế Hào ở thủ đô vậy. Lúc đám Dương Khai đi vào bên trong, vì thời gian vẫn còn sớm, nhân viên phục vụ hình như cũng chưa để ý tới khách khứa cần chiêu đãi. Đèn bên trong còn rất sáng, những thiết bị được lắp đặt đúng là không tệ, đằng sau quầy bar có hai nhân viên nam, hai nhân viên nữ phục vụ, cũng vì chưa có khách nên đang đứng tán dóc.
Trừ những người đó ra, chỉ thấy trong góc đại sảnh có ban người con gái, trang điểm rất đậm, những nhìn thật ra cũng khá xinh đẹp, chỉ là không cách nào thoát khỏi cảm giác mị tục. Trong đó hai cô ả khá lớn tuổi hơn đang cầm điếu thuốc trên tay, thi thoảng lại phì một hơi khói mù mịt. Nhìn kỹ liền thấy thuốc này hơi mảnh hơn so với những loại thuốc lá bình thường, đúng là thuộc loại thuốc lá chuyên môn dành cho những quý bà, xem ra là hàng nhập khẩu.
Nhìn chung thì hai nữ nhân viên phục vụ ở quầy bar còn có vẻ thanh bạch hơn một chút, cũng có vẻ xinh xắn. Bộ trang phục của các cô làm nổi bật lên dáng người thướt tha mềm mại, trên cổ thắt một chiếc khăn lụa màu tím, bộ ngực cao ngất nhưng nhìn tuổi thì có vẻ cũng không nhiều, chỉ khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Mọi người vào trong tuy rằng đều đưa mắt nhìn vào mấy cô ả phong trần dang ngồi trong góc đại sảnh kia mấy cái, nhưng lại nhanh chóng chuyển hướng nhìn sang hai nữ phục vụ đằng sau quầy bar.
Nam nhân viên phục vụ trông thấy có khách vào, lập tức liền chỉnh đèn tối đi một chút, hơn nữa cũng bật nhạc lên.
Các bạn học của Ninh Sương cùng giáo viên tổng cộng có khoảng hơn ba mươi người, thành ra rất náo nhiệt.
Bọn họ đột nhiên đi vào trong quán rượu cũng là cho những ở người đây cảm thấy khá bất ngờ.
Nhưng mà lái xe A Phát của Tô Tỉnh rất nhanh đã bước về phía quầy bar, lấy ra một chiếc thẻ hội viên đưa cho nhân viên phục vụ để đặt phòng.
- Tiên sinh, xin chờ ở đằng sau đại sảnh, chúng tôi đang sắp xếp phòng, ước chừng khoảng một phút đồng hồ nữa thôi là có thể chuẩn bị xong rồi.
Sau khi xem thể hội viên, nhân viên phục vụ liền cung kính nói với A Phát.
- Nhanh lên một chút nha, chúng tôi đây là đãi khách đấy.
A Phát cau mày nói.
- Xin tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp nhanh chóng. Tiên sinh, xin hỏi còn có yêu cầu đặc biệt nào nữa không?
Nhân viên phục vụ đáp lại.
- À, tạm thời không có.
A Phát đáp lại, rồi hắn chợt nghĩ điều gì, lại nói thêm:
- Được rồi, lấy hai phòng nhé.
Hắn bỗng nghĩ tới nếu đề giáo viên cùng học sinh cùng hỗn độn lại một chỗ thì có vẻ chẳng ra sao, nên mới đặt hai phòng, như vậy mọi người cùng chơi bời thoải mái được rồi.
Mọi người ngồi trong đại sảnh, Tô Tỉnh đã gọi một chút đồ uống cùng với đồ ăn vặt tới.
- Ninh Sương, em uống gì không?
Tô Tỉnh tỏ vẻ ân cần, chạy tới hỏi.
- Cảm ơn, tôi không khát.
Ninh Sương lắc đầu từ chối.
Tô Tỉnh thấy Ninh Sương với Dương Khai ngồi cùng một chỗ, trong lòng vô cùng ganh tỵ, nhưng mà hắn cũng được coi là người biết giả bộ, cố nhịn xuống cơn tức này, xoay người đi tới chỗ các giáo viên. Cũng coi như hắn còn có chút tài năng, ít nhát cũng làm cho mấy thầy cô giáo vô cùng vui vẻ.
Đúng lúc này, một tên vệ sĩ của Dương Khai đi vào trong.
- Nhị thiếu gia, tư liệu cậu cần.
Vệ sĩ đưa một cái cặp văn kiện bằng nhựa cho Dương Khai.
Dương Khai nhẹ gật đầu, nhận lấy cái cặp văn kiện, sau đó nói với anh ta:
- Anh tự đi tìm chút đồ gì uống đi, người ta bỏ tiền mời khách, chúng ta không cần phải khách khí.
Đám vệ sĩ đều hiểu được đây là điềm báo khi cậu hai của họ chuẩn bị trị kẻ nào đó. Bọn họ đương nhiên không cần phải lo tiết kiệm tiền cho chủ nhân nữa, nhanh chóng chạy đi tìm đồ uống.
- Cái đắt tiền nhất chính là loại nào? Có Louie XIII không? Không có, thế thì Napoleon đi.
- Cái gì, giá rất đắt? Anh cho rằng chúng tôi không có tiền trả à?
- Không thì rượu vang đỏ Bordeaux lâu năm cũng được.
Đám nhân viên phục vụ ở quầy bar chưa từng chứng kiến những khách quý tài đại khí thô tiêu hoang tới như vậy, nhưng mà lúc A Phát tới đặt phòng, rõ ràng là dùng thẻ Vip của khách quý. Điều đó chứng tỏ người đó là khách vô cùng tôn quý, bọn họ mới chỉ thoáng cường điệu rằng rượu này rất đắt, sau khi đưa ra giá cũng không nói gì thêm, cứ dựa theo yêu cầu của bọn họ mà mang lên.
Bốn người vệ sĩ đi theo Dương Khai, cộng thêm sáu vệ sĩ lái xe tới tiếp đón, tổng cộng là mười người liền chọn sáu chai, còn có hai chai rượu vang đỏ Bordeaux, cùng với chút đồ nhắm linh tinh.
- Nhân viên phục vụ, bọn họ uống cái gì thế? Lấy cho chúng tôi mấy bình giống thế.
Có nam sinh thấy đám vệ sĩ của Dương Khai uống rượu liền gọi theo.
Nhân viên phục vụ liên cầm sáu chai đi tới, đặt trên mặt bàn.
Mới chỉ nghe nói chứ chưa từng được uống, đám học sinh liền bất kể giá tiền ra sao, chỉ cần là Tô Tỉnh mời khách, hắn lại còn ngồi xe Mercedes, uống mấy bình rượu thôi thì tính gì chứ, liền khui chai rồi bắt đầu uống.
Đợi đến lúc Tô Tỉnh trở về từ phòng của các giáo viên, liền phát hiện trên bàn tổng cộng đã có tới mười hai cái chai XO, ngoài ra còn có mấy cái bình rượu vang đỏ Bordeaux lâu năm, đều là những loại rượu vô cùng đắt.
Tô Tỉnh nhìn thấy, trong lòng cũng co rút.
Hắn tuy rằng là cậu ấm có lai lịch lớn, nhưng bình thường cũng rất ít uống những loại này, trừ phi là người khác mời. Hôm nay lại dùng tiền của chính hắn ra trả, đúng là đau lòng muốn chết.
Nhưng mà đến lúc này rồi, nếu còn nói câu gì khác chỉ sợ lại bị đám người đó kêu là keo kiệt.
- A Phát, có mang đủ tiền không?
Tô Tỉnh đi tới chỗ A Phát, thấp giọng hỏi.
- Có hơn năm mươi ngàn tệ tiền mặt, ước chừng cũng tạm đủ rồi ạ.
A Phát đáp lại.
- Tôi thấy có khi không đủ.
Tô Tỉnh cắn răng nói:
- Bọn họ gọi mười hai bình Napoleon, còn có mấy bình vang Bordeaux nữa cơ.
- Suýt…
A Phát hít một ngụm khí lạnh, nói;
- Đám ranh con này đúng là không khách khí mà.
Hắn đưa mắt nhìn sang chỉ thấy trên mặt bàn đã bày XO, không biết là ai gọi, đều đã khui nắp ra uống hết rồi.
- Trời, cứ như thế có khi không đủ thật, không được thì trước hết ghi nợ đã.
A Phát nhìn xong cắn răng nói:
- Tôi gọi điện cho quản lý ở đây, cũng không phải là chuyện gì lớn lao đâu.
Tình huống bình thường, Tô Tỉnh chưa bao giờ để những chuyện như vậy mà dính dáng gì với Kim Sắc Niên Hoa, chỉ là trong nhà quản hắn khá chặt chẽ, chuyện mời khách hôm nay cũng đã báo trước rồi mới nhận được năm mươi nghìn tiền mặt tới chiêu đãi thầy cô giáo với bạn học. Ai ngờ tới tên Dương Khai này lại gây phiền toái cho hắn, lôi người tới gọi cả bản rượu quý, làm hỏng hết dự tính của hắn rồi.
- Hai người bọn họ uống cái gì?
Tô Tỉnh nhìn Dương Khai với Ninh Sương, lại thấy trước mặt bàn hai người họ cũng không để bất kỳ đồ uống nào, không khỏi có chút tò mò hỏi thăm.
Dương Khai với Ninh Sương cũng có uống, nhưng là lại uống nước suối trong cốc inox.
Lúc này từ thủ đô về, Dương Khai mang theo hai thùng nước ở Ngọc Tuyền Sơn, vừa xuống xe liền lấy hai cốc đầy.
Đối với những nơi không phải địa bàn của bản thân, Dương Khai trước giờ luôn vô cùng cẩn thận. Hơn nữa, hắn cũng không muốn cho Ninh Sương uống rượu, bản thân hắn cũng lại càng không có hứng thú.
- Anh đang xem cái gì thế?
Ninh Sương uống nước suối xong, có chút tò mò hỏi Dương Khai.
- À, là tư liệu về Tô Tỉnh.
Dương Khai đáp lại.
- Anh điều tra hắn làm cái gì?
Ninh Sương cảm thấy có chút kinh ngạc.
Dương Khai cười nói:
- Người ta là con trai của Chủ tịch tỉnh Tô, lại giấu thân phận của mình tới tiếp cận em, thế mà em cũng không chịu hiểu cho người ta chút nào hay sao?
- Con trai của Chủ tịch tỉnh Tô?
Ninh Sương có chút kinh ngạc hỏi thăm.
- Là Chủ tịch Tỉnh Tô ở Giang Trung sao?
- Đúng thế, chính là ông ta.
Dương Khai đưa tập văn kiện cho Ninh Sương, trong lòng đã hơi cảm khái một chút.
Dương Khai với Tô Định Phương cũng có thể nói là thủy hỏa bất dung, vùng đất mới Thánh Vương mới giải phòng tuy rằng có vẻ thuộc về tỉnh Giang Trung, nhưng trên thục tế đều đang nằm trong sự khống chế nghiêm khắc của Dương Khai. Tô Định Phương tuy răng bất mãn nhưng cũng chỉ có thể phái người tới lén gây chuyện với Dương Khai chứ cũng không dám công khai làm gì Dương Khai cả, điều này đương nhiên là vì lão Diệp gia rồi.
Tô Đôn Phương dù tự phụ thế nào, dù có bất mãn với Diệp lão thế nào, ôm hận với Diệp Tử Bình ra sao, hắn cũng không có khả năng công khai gây chuyện gì bất lợi cho Diệp lão. Dù sao bản thân hắn cũng mới chỉ là Ủy viên dự khuyết Trung ương thôi, làm sao có thể đấu lại với Ủy viên thường vụ chính trị trung ương chứ?
Đấy không phải là tự gây phiền phức cho chính mình sao? Tô Định Phương tuy rằng nhìn có vẻ như tính tình nóng nảy lại tự phụ, trên thực tế lại không phải là nhân vật đơn giản như thế, nếu không lão cũng chẳng lăn lộn được tới vị trí Chủ tịch tỉnh như ngày hôm nay rồi.
Những lãnh đạo có thể đạt tới chức vụ cấp tỉnh hay đại tướng nơi biên giới không chỉ là một kẻ hèn hát, huống chi Tô Định Phương cũng được coi như là tuổi trẻ so với tầng lớp Chủ tịch tỉnh, mới hơn bốn mươi tuổi, cũng được coi như tiền đồ sáng láng.
- Xem ra, nhà hắn rất giàu nha…
Ninh Sương nói.
- Ha ha, con trai Chủ tịch tỉnh dám lái xe Mercedes Benz đúng là không nhiều.
Dương Khai vừa cười vừa nói;
- Anh đoán chừng lão già nhà hắn cũng chẳng dám huênh hoang như thế ấy.
Trong tư liệu của Dương Khai, trong nhà Tô Định Phương cũng không có ai là thương nhân, cho nên con trai Tô gia lái xe Mercedes, lại tiêu từng đống tiền lớn như thế, rốt cuộc là lấy ở đâu ra, cũng đáng để cân nhắc rồi.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đi tới, thông báo cho mọi người rằng hai gian phòng đã sắp xếp xong.
- Em tự nhiên không muốn đi nữa.
- Ha ha, em mà không đi thì trò vui này không diễn nổi nữa đâu.
Dương Khai cười nói với cô
- Bây giờ người ta đã chuẩn bị bữa tiệc lớn cho chúng ta, không xem vở kịch này đúng là rất đáng tiếc mà.
Cuối cùng, Ninh Sương vẫn đi theo Diệp Khai vào trong phòng.
Mặc dù cô cũng không hẳn là quen thuộc với những chuyện như vậy, nhưng có Diệp Khai động viên, Ninh Sương cũng không cảm thấy có gì đáng bận tâm. Nhớ ngày đó, vì giúp cô lấy lại chiếc cầm đã bị lấy mất mà Diệp Khai đã lái xe đâm chết một đám cướp nữa.
Sự thật từ giây phút đó, Ninh Sương đã coi Diệp Khai trở thành người quan trọng nhất trong lòng mình.
Chỉ là về sau mới biết được, Diệp Khai lại chính là cháu trai của Diệp lão, cha hắn Diệp Tử Bình lại cũng là Ủy viên Bộ chính trị trung ương, Bí thư đảng ủy thành phố Minh Châu, hơn nữa hiện tại cha Ninh Sương cũng là do Diệp Tử Bình sắp xếp mới được đảm nhiệm chức trưởng khu khu Giang Đông.
Những chuyện này cộng lại, Ninh Sương cho dù có lạnh nhạt nữa cũng biết rõ Diệp Khai đối với mình là đặc biệt.
Đám học sinh cùng những giáo viên lập tức chia thành hai phòng, một phòng hạng trung của giáo viên có bốn nhân viên phục vụ, bên của đám học sinh thì là một phòng hội nghị cỡ lớn, tổng cộng phải có hơn hai mươi người, số nam nữ gần như tương đương.
Chỉ có điều bên Diệp Khai còn có mười người vệ sĩ, nhìn có vẻ hoành tráng hơn một chút, cuối cùng chia đều ra mỗi bên năm người.
- Anh nói lát nữa đám Tô Tỉnh sẽ gây chuyện?
Ninh Sương nhỏ giọng hỏi Diệp Khai.
Sau khi nhìn qua những tư liệu về Tô Tỉnh, Ninh Sương mới biết được khó trách hắn làm Phó hội trưởng hội học sinh, đoán chừng chính là một tên công tử bột, bên trường học xem ra cũng chỉ là muốn nịnh bợ con trai Chủ tịch tỉnh nên mới để cho hắn một vị trí có mặt có mũi, lại k mất công mất sức.
Phó hội trưởng trong Hội học sinh kỳ thật chỉ là một chức vụ như cái bình hoa, xảy ra chuyện gì cũng không cần phụ trách, có việc gì cũng không cần tự mình đi làm, đơn giản chỉ để đó mà không dùng tới mà thôi. Đám học đệ, học muội luôn nhìn hắn như thần như thánh, thực tế cũng chỉ là một đống phân, quá có lợi cho hắn rồi.
- Gây chuyện thì nhất định rồi, em xem tay lái xe kia của Tô Tỉnh tên là A Phát, cũng không phải là thành phần tốt đẹp gì. Căn cứ vào thông tin tình báo, hắn làm những chuyện xấu như chơi gái, đánh bạc ở thành phố Trữ Châu này không dưới nghìn lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.