Chương 967: Thành quả chiến đấu chưa từng có
Thao Lang
26/01/2015
Phan Lục cảm giác mình còn
chưa sống đủ, chết ở nơi này thật sự không đáng, mắt hắn xoay chuyển,
lập tức thấy được một chiến hào cách đó không xa, nơi đó chính là chỗ
thoát nước trong sơn cốc, lúc này có thể dùng làm thông đạo lẩn trốn,
tránh thoát mưa bom bão đạn của đối phương.
- Liều mạng!
Phan Lục cắn răng lăn lông lốc trên những tảng hoa anh túc hướng đường thoát nước lăn qua.
Đường thoát nước rộng chừng hai thước, chiều sâu cỡ một thước năm một thước sáu, người trưởng thành nhảy vào chỉ lộ ra cái đầu, chiều sâu thích hợp cho Phan Lục chạy trốn.
- Phốc phốc…
Vài viên đạn bay sát theo sau lưng Phan Lục, nhưng bởi vì hắn đã lọt vào trong đường thoát nước nên không bắn trúng, chỉ thoáng chốc đã không thấy bóng dáng của hắn.
- Thao, tên này thật đủ giảo hoạt!
Cam Tĩnh nhìn thấy không khỏi mắng to một tiếng.
Lần này bọn họ tập trung hành động là muốn chặt đứt đường lui của nhóm buôn ma túy, nếu tùy ý cho Phan Lục chui vào đường thoát nước chẳng phải sẽ để cho hắn tẩu thoát?
Một khi tên kia chạy thoát ra ngoài, tin tức bên này sẽ bị tiết lộ, thật sự không tốt!
Nhưng còn chưa đợi Cam Tĩnh kịp làm ra phản ứng, Diệp Khai đã xông lên phía trước, trước khi đi còn chưa quên nói một câu:
- Các anh ngăn lại bên này, không thể để cho bọn hắn tiếp tục thoát vào đường thoát nước!
Rất hiển nhiên nếu những tên tội phạm khác học theo Phan Lục chạy vào đường thoát nước, như vậy chẳng khác gì chui vào chiến hào, điều này đối với nhóm người Diệp Khai phi thường bất lợi.
Lý Hải ứng tiếng, vừa bóp cò súng vừa nói với Cam Tĩnh:
- Mang theo súng ngắm đi trợ giúp nhị thiếu gia! Bên này có chúng tôi là được rồi!
- Được!
Cam Tĩnh lên tiếng lộn người theo sát phía sau Diệp Khai.
Động tác của Diệp Khai tuy nhanh hơn nhưng hắn cũng chỉ đi theo lộ tuyến hình zic zac, chủ yếu hắn lo lắng Phan Lục dựa vào đường thoát nước bắn lén mình, nhưng hắn tựa hồ đã quá lo lắng, đừng nói Phan Lục không có tâm tư này, một lòng chỉ muốn tẩu thoát tìm đường sống, chỉ nhìn vũ khí trong tay hắn cũng không cách nào bắn lén được Diệp Khai.
Uy lực của súng quá yếu một ít, bắn ra ngoài 50m không biết sẽ bay nơi nào, mà trong vòng 20m có trúng hay không cũng phải xem kỹ thuật, có hiệu lực sát thương chân chính vẫn là từ 5-10m mà thôi.
Lúc này Phan Lục đang tập trung tinh thần nghĩ cách chạy trốn, toàn bộ nước thải đều đã chảy hết, bởi vì thời tiết khá nóng nên nước bùn đã kết dính lại, vì vậy tốc độ bỏ chạy của Phan Lục không bị ảnh hưởng quá lớn, ít nhất là nhanh hơn lúc ở bên trên rất nhiều.
Diệp Khai vừa chạy tới chứng kiến Phan Lục đã chạy xa hơn 40m, hắn bưng súng tiểu liên quét một vòng, bụi đất tung bay nhưng không làm thương tổn Phan Lục, ngược lại còn che chắn chính tầm mắt của hắn.
- Thao!
Diệp Khai không nghĩ tới tình huống như vậy, không khỏi mắng lên một câu.
Nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, lập tức tháo xuống hai quả lựu đạn bên hông, nhổ chốt bảo hiểm dùng sức vứt về phía trước.
Sức lực hắn khá lớn, lựu đạn văng ra hơn 50m, lăn xuống bên trong chiến hào, sau một loạt tiếng nổ tung tựa hồ nghe được có người kêu lên một tiếng thảm thiết, không biết có đem người nổ chết hay không.
Lúc này Cam Tĩnh đã xông tới bưng súng ngắm nói:
- Nhị thiếu gia, người đâu?
- Trong khe nước, không biết có bị tạc chết hay không…
Diệp Khai hồi đáp.
Hai người dọc theo hai bên khe nước tiến về phía trước, Diệp Khai một tay cầm súng một tay cầm lựu đạn, hiển nhiên đều có chuẩn bị, thấy được người phải lập tức áp chế hỏa lực đối phương, sau đó ném lựu đạn giải quyết chiến đấu.
Trên thực tế lúc này Cam Tĩnh phát ra được tác dụng lại không lớn, hắn dùng súng ngắm chỉ là vì lo lắng có người lao ra mới mang theo, một khi có người chạy xa mới là thời khắc phát uy súng ngắm.
Hai người tiến về phía trước hơn mười thước liền nhìn thấy Phan Lục đang núp trong khe nước ôm một chân nhăn nhó, bị Diệp Khai ném lựu đạn tạc bị thương bắp chân máu tươi chảy ròng, đã mất đi năng lực hành động.
Tiểu tử kia cũng thuộc dạng người hung ác, nghe được thanh âm hai người Diệp Khai xông tới còn vung súng bắn, đem toàn bộ hộp đạn bắn hết sạch sẽ.
Diệp Khai cùng Cam Tĩnh thấy thế lập tức ghé trên mặt đất, toàn thân đầy bụi bặm.
- Tạc cho hắn choáng đi…
Diệp Khai không chút khách khí ném vào một quả lựu đạn.
Nhưng cân nhắc cần lưu người sống, Diệp Khai ném ra hơi xa, lựu đạn lăn xuống bên trong khe nước nổ tung, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Phan Lục, có lẽ lần này đã bị thương nặng.
Quả nhiên đợi khi hai người nhìn xuống liền phát hiện lúc này toàn thân Phan Lục đều là miệng vết thương, mặc dù không trí mạng nhưng nhìn vào bên ngoài chẳng khác gì mới từ hồ máu chui lên.
Bởi như thế Phan Lục đã không còn năng lực phản kháng, xem như năng lực hành động cũng không còn
- Liều mạng!
Phan Lục cắn răng lăn lông lốc trên những tảng hoa anh túc hướng đường thoát nước lăn qua.
Đường thoát nước rộng chừng hai thước, chiều sâu cỡ một thước năm một thước sáu, người trưởng thành nhảy vào chỉ lộ ra cái đầu, chiều sâu thích hợp cho Phan Lục chạy trốn.
- Phốc phốc…
Vài viên đạn bay sát theo sau lưng Phan Lục, nhưng bởi vì hắn đã lọt vào trong đường thoát nước nên không bắn trúng, chỉ thoáng chốc đã không thấy bóng dáng của hắn.
- Thao, tên này thật đủ giảo hoạt!
Cam Tĩnh nhìn thấy không khỏi mắng to một tiếng.
Lần này bọn họ tập trung hành động là muốn chặt đứt đường lui của nhóm buôn ma túy, nếu tùy ý cho Phan Lục chui vào đường thoát nước chẳng phải sẽ để cho hắn tẩu thoát?
Một khi tên kia chạy thoát ra ngoài, tin tức bên này sẽ bị tiết lộ, thật sự không tốt!
Nhưng còn chưa đợi Cam Tĩnh kịp làm ra phản ứng, Diệp Khai đã xông lên phía trước, trước khi đi còn chưa quên nói một câu:
- Các anh ngăn lại bên này, không thể để cho bọn hắn tiếp tục thoát vào đường thoát nước!
Rất hiển nhiên nếu những tên tội phạm khác học theo Phan Lục chạy vào đường thoát nước, như vậy chẳng khác gì chui vào chiến hào, điều này đối với nhóm người Diệp Khai phi thường bất lợi.
Lý Hải ứng tiếng, vừa bóp cò súng vừa nói với Cam Tĩnh:
- Mang theo súng ngắm đi trợ giúp nhị thiếu gia! Bên này có chúng tôi là được rồi!
- Được!
Cam Tĩnh lên tiếng lộn người theo sát phía sau Diệp Khai.
Động tác của Diệp Khai tuy nhanh hơn nhưng hắn cũng chỉ đi theo lộ tuyến hình zic zac, chủ yếu hắn lo lắng Phan Lục dựa vào đường thoát nước bắn lén mình, nhưng hắn tựa hồ đã quá lo lắng, đừng nói Phan Lục không có tâm tư này, một lòng chỉ muốn tẩu thoát tìm đường sống, chỉ nhìn vũ khí trong tay hắn cũng không cách nào bắn lén được Diệp Khai.
Uy lực của súng quá yếu một ít, bắn ra ngoài 50m không biết sẽ bay nơi nào, mà trong vòng 20m có trúng hay không cũng phải xem kỹ thuật, có hiệu lực sát thương chân chính vẫn là từ 5-10m mà thôi.
Lúc này Phan Lục đang tập trung tinh thần nghĩ cách chạy trốn, toàn bộ nước thải đều đã chảy hết, bởi vì thời tiết khá nóng nên nước bùn đã kết dính lại, vì vậy tốc độ bỏ chạy của Phan Lục không bị ảnh hưởng quá lớn, ít nhất là nhanh hơn lúc ở bên trên rất nhiều.
Diệp Khai vừa chạy tới chứng kiến Phan Lục đã chạy xa hơn 40m, hắn bưng súng tiểu liên quét một vòng, bụi đất tung bay nhưng không làm thương tổn Phan Lục, ngược lại còn che chắn chính tầm mắt của hắn.
- Thao!
Diệp Khai không nghĩ tới tình huống như vậy, không khỏi mắng lên một câu.
Nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, lập tức tháo xuống hai quả lựu đạn bên hông, nhổ chốt bảo hiểm dùng sức vứt về phía trước.
Sức lực hắn khá lớn, lựu đạn văng ra hơn 50m, lăn xuống bên trong chiến hào, sau một loạt tiếng nổ tung tựa hồ nghe được có người kêu lên một tiếng thảm thiết, không biết có đem người nổ chết hay không.
Lúc này Cam Tĩnh đã xông tới bưng súng ngắm nói:
- Nhị thiếu gia, người đâu?
- Trong khe nước, không biết có bị tạc chết hay không…
Diệp Khai hồi đáp.
Hai người dọc theo hai bên khe nước tiến về phía trước, Diệp Khai một tay cầm súng một tay cầm lựu đạn, hiển nhiên đều có chuẩn bị, thấy được người phải lập tức áp chế hỏa lực đối phương, sau đó ném lựu đạn giải quyết chiến đấu.
Trên thực tế lúc này Cam Tĩnh phát ra được tác dụng lại không lớn, hắn dùng súng ngắm chỉ là vì lo lắng có người lao ra mới mang theo, một khi có người chạy xa mới là thời khắc phát uy súng ngắm.
Hai người tiến về phía trước hơn mười thước liền nhìn thấy Phan Lục đang núp trong khe nước ôm một chân nhăn nhó, bị Diệp Khai ném lựu đạn tạc bị thương bắp chân máu tươi chảy ròng, đã mất đi năng lực hành động.
Tiểu tử kia cũng thuộc dạng người hung ác, nghe được thanh âm hai người Diệp Khai xông tới còn vung súng bắn, đem toàn bộ hộp đạn bắn hết sạch sẽ.
Diệp Khai cùng Cam Tĩnh thấy thế lập tức ghé trên mặt đất, toàn thân đầy bụi bặm.
- Tạc cho hắn choáng đi…
Diệp Khai không chút khách khí ném vào một quả lựu đạn.
Nhưng cân nhắc cần lưu người sống, Diệp Khai ném ra hơi xa, lựu đạn lăn xuống bên trong khe nước nổ tung, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Phan Lục, có lẽ lần này đã bị thương nặng.
Quả nhiên đợi khi hai người nhìn xuống liền phát hiện lúc này toàn thân Phan Lục đều là miệng vết thương, mặc dù không trí mạng nhưng nhìn vào bên ngoài chẳng khác gì mới từ hồ máu chui lên.
Bởi như thế Phan Lục đã không còn năng lực phản kháng, xem như năng lực hành động cũng không còn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.