Chương 463: Thật to gan
Thao Lang
01/12/2014
Bất kể nói thế nào, kết cục
của những người này, cũng không phải là sự tình cần Diệp Khai quan tâm,
hắn đã trợ giúp Lê thúc hoàn thành tốt chuyện này, đối với quốc gia mà
nói, cũng là góp thêm một phần, ít nhất trong lúc đàm phán, càng có lợi
thế hơn.
- Công việc của chúng ta chính là như vậy, ngoại nhân không biết, nhưng mà thật ra là phi thường hung hiểm đấy.
Thời điểm Lê thúc nói chuyện này với Diệp Khai, cũng không chú ý hắn có chút cảm khái:
- Như người uống nước, ấm lạnh tự biết, tư vị trong đó chỉ có mình mới rõ ràng.
- Ở chỗ im ắng nghe tiếng sấm sét.
Diệp Khai chợt nhớ tới một câu.
Ngày mồng 2 tháng 9, đồng chí Phương Hòa đi đến Minh Châu, chính thức mở màn cho Chương trình thị sát thành phố Minh Châu.
Lần này những người đi cùng với đồng chí Phương Hòa, không chỉ có phó chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt, còn có thường ủy Cổ Kiến Nhung, ngoài ra còn có một vị tương đối lạ mắt, đã từng đảm nhiệm bí thư, hiện tại chủ yếu làm công tác bên lịch sử Đảng, cách làm việc cũng tương đối nổi danh, Diệp Khai cũng có nghe nói qua tên của hắn.
Diệp Khai cùng Diệp Tử Bình và các đồng chí lãnh đạo chủ yếu của thành phố Minh Châu, tiến về phía sân bay chờ đón Phương Hòa đồng chí, cũng hướng Cổ Kiến Nhung và Đàm Thắng Kiệt biểu thị ra lời ân cầm thăm hỏi.
- Phương lão đi đường vất vả, gần đây thân thể vẫn tốt chứ?
Diệp Tử Bình nắm tay đồng chí Phương Hòa, nhiệt tình ân cần thăm hỏi nói.
- Cũng may, cũng may, Tử Bình đồng chí ở thành phố Minh Châu làm không tệ nha.
Thị lực của Phương Hòa đồng chí cũng không quá tốt, mà cũng mắc bệnh bị đãng tai, nhưng hắn lại không ngại trao đổi cùng mọi người
Mọi người cũng không có ở lâu trong phi trường, rất nhanh đã có đoàn xe của thị ủy, đưa Phương Hòa đồng chí đến khách sạn.
Bởi vì lúc trước xảy ra sự kiện Hoàng Tùng Minh, cho nên mấy ngày nay Phó cục trưởng Bách Kiến Minh đã trực tiếp chỉ huy, đối với mấy khách sạn trọng điểm tiến hành thanh tra loại bỏ, đặc biệt còn sử dụng các thiết bị dò xét tân tiến nhất từ Hồng Kông mang về, nhằm vào phương diện an toàn khách sạn mà sắp xếp, đã loại bỏ được không ít tai họa ngầm.
Khi trước người Hàn Quốc bố trí một đám máy giám thị, nhưng sau đó liền rút lui, chỉ là ở một số địa phương vẫn còn một số chưa lấy đi, lúc này đây Bách Kiến Minh tương đối ra sức, tìm kiếm rất nhiều lần ở các góc chết trong khách sạn, quả nhiên phát hiện không ít vấn đề.
Loại chuyện này, nhưng cũng được coi là chiến tích đấy, chẳng những là công lao của Bách Kiến Minh, đồng thời cũng có thể chứng minh Diệp Tử Bình đúng là “Có mắt nhìn người”, đề bạt một vị cán bộ ưu tú có năng lực xuất chúng.
Ứng với yêu cầu của Phương lão, Diệp Khai cũng lưu lại khách sạn, mọi thời điểm đều đi cùng Phương lão, vậy cũng là đãi ngộ tương đối lớn.
Đồng chí Cổ Kiến Nhung và Đàm Thắng Kiệt cũng không tính là người xa lạ, đã sớm tiếp xúc nhiều với Diệp Khai, lúc này thấy, tự nhiên cũng không có gì phải khách khí, tất cả mọi người đều rất tùy ý trò chuyện.
Sau khi ngủ trưa xong, Phương lão liền đề nghị đi vào thành phố xem một vòng.
- Cũng không cần phải quấy nhiều quần chúng, liền ngồi ở trong xe nhìn ra một chút thôi
Niên kỷ của Phương lão dù sao cũng lớn, lặn lội đường xa nhất định là không chịu nổi, cho nên hắn cũng không yêu cầu toàn bộ hành trình là đi bộ.
- Như vậy cũng tốt, đồng chí Diệp Khai có thể giới thiệu cho chúng ta.
Đàm Thắng Kiệt lập tức biểu thị ra đồng ý.
- Cùng đi tự nhiên là không có vấn đề, bất quá giới thiệu liền là quá sức, bởi vì ta đối với nhiều nơi trong thành phố Minh Châu cũng không quen thuộc, chiến trường bây giờ của ta chính là Giang Trung nha.
Diệp Khai thì không có lập tức làm chuyện này, biểu thị ra chính mình không cách nào đảm nhiệm được.
Mặc dù nói phụ thân Diệp Tử Bình là người nắm quyền cao nhất ở thành phố Minh Châu, chính hắn là con cháu cần phải tương đối quen thuộc với nơi này, nhưng là trên thực tế cũng không phải như thế, Diệp Khai hắn dù sao cũng là chủ nhiệm quản ủy hội của Thánh Vương tân khu, nếu như đối với thành phố Minh Châu mà quen thuộc như vậy, thì công việc tính như thế nào, rất rõ ràng là làm việc không đàng hoàng nha.
- Thôi để cho cán bộ của thành phố Minh Châu đến giới thiệt đi, ta xem không bằng để bí thư trưởng của thị ủy là đồng chí Hà Thiên Lâm phụ trách việc này đi, hắn ở thành phố Minh Châu cũng đã đủ lâu, cũng được xem là người bản địa rồi.
Diệp Tử Bình đề nghị.
Phương lão đến Minh Châu thị sát, Diệp Tử Bình nhất định là muốn bồi tiếp, nhưng chắc chắn là sẽ không tiếp khách ở mọi thời điểm được, cho nên phái ra bí thư trưởng Hà Thiên Lâm làm người giới thiệu, tương tự có thể đại biểu cho chính quyền của Minh Châu đối với Phương lão vô cùng tôn trọng và kính ngưỡng.
- Ta xem cũng có thể.
Phương Hòa đồng chí gật đầu đồng ý.
Tiếp theo Phương lão lại hướng Diệp Khai nói ra:
- Ngươi không phải còn kiêm chức Phó cục trưởng trung cục cảnh sát nha, công tác an toàn ngươi tới phụ trách là được rồi, không cần phải hưng sư động chúng như vậy.
- Vâng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Vẻ mặt Diệp Khai nghiêm túc hồi đáp.
- Ha ha, không cần nghiêm túc như vậy nha, liền tùy tiện đi nhìn xem một chút mà thôi.
Phương lão nở nụ cười:
- Hiện tại ta đã về hưu, chính là một ông già bình thường, các ngươi nhóm quan to ở chỗ này, không nên luôn luôn vây quanh ta, như vậy thật không tốt.
- Uy vọng của lão nhân gia ngài rất cao, ảnh hưởng quá lớn, vạn chúng kính ngưỡng, bọn hắn vây quanh ngài cũng là chuyện bình thường đấy, ngài dù sao cũng phải cho bọn hắn một chút cơ hội học tập cao nhân tiền bối nha.
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
- Ngươi tiểu quỷ này, ha ha.
Phương Hòa đồng chí chỉ chỉ cái mũi Diệp Khai, nở nụ cười.
- Ha ha.
Mọi người trong phòng đón tiếp, lập tức đều nở nụ cười.
Mặc dù có người cũng không rõ tại sao mọi người phải cười, nhưng mà cười một cái luôn tốt, nếu lãnh đạo không cười mà nói, vậy dường như có vẻ khó làm.
Mặc dù Phương lão lui xuống, nhưng mà tầm ảnh hưởng của lão cũng không có hạ thấp chút nào, mọi người như cũ vẫn nói với lão từng câu, vẫn là những lời tôn sùng, nhất là ở năm trước Phương lão phát biểu một loạt về vấn đề cải cách sự nghiệp, đưa tới cục diện chính trị trong nước biến hóa, càng làm cho mọi người thanh tỉnh và nhận thức đến điểm này.
Một nhóm người này ngồi chung một chỗ, rất tự nhiên nói đến tình hình trong nước và quốc tế lúc bấy giờ, nói ví dụ như trong cải cách xuất hiện một ít hiện tượng đáng giá cảnh giác, vân vân.
- Chúng ta thường nghe người ta nói, hiện nay trong nước giàu ngheo phân hóa, nghỉ việc, thất nghiệp, là nghiêm trọng như thế nào, những vấn đề này là trọng đại như thế nào, nói là quốc gia của chúng ta, hiện nay đã biến thành tư bản chủ nghĩa, những vấn đề này vẫn có tồn tại sao?
Phương lão hỏi.
Mọi người bỗng nhiên nghe hắn nói như vậy, hơn nữa chủ đề lại nhạy cảm như vậy, lập tức đều câm nín.
Có mấy lời nói, đúng là phải thận trọng đối đãi, nhất là những lời này có thể sẽ cùng hai chữ cải cách có quan hệ.
- Ta cảm thấy được những tình huống này vẫn còn cần phải coi trọng.
Phương lão thấy mọi người đều nhìn hắn, liền nói tiếp:
- Không làm rõ ràng mà chúng ta phải đối mặt, liền vô pháp có phương hướng lãnh đạo quần chúng đi về thắng lợi kế tiếp. Diệp Khai, ngươi gần đây công tác tại cơ sở, đối với những vấn đề này có cách nhìn gì không?
Phương lão bỗng nhiên đem vấn đề này đổ cho Diệp Khai, tất cả mọi người đều cảm giác có chút ngoài ý muốn, ngay cả Cổ Kiến Nhung đồng chí thường ủy này, Diệp Tử Bình là trung cục chính trị ủy viên, Đàm Thắng Kiệt cùng với thị trưởng Minh Châu Ngô Viễn Sơn lại không hỏi, hết lần này đến lần khác lại muốn hỏi một cán bộ Phó cục thành phố Diệp Khai, Phương lão rốt cuộc là có ý gì đây?
Nếu như nói lão hỏi Cổ Kiến Nhung hặc là Diệp Tử Bình, còn có thể xem là khảo giáo đối với bọn họ, nhưng lại hỏi Diệp Khai mà nói…, cũng làm cho người ta có chút nhìn không thấu rồi.
Bất quá Diệp Khai đối với cái cảm giác này lại rất đơn giản, hắn không cảm giác được vấn đề này có nhiều khó khăn.
- Những vấn đề này, theo tình huống thực tế mà nói, hẳn là tồn tại.
Trước tiên Diệp Khai cho một cái đáp án khẳng định, sau đó còn nói thêm:
- Nhưng là những vấn đề này về sau, đều có một bàn tay vô hình đạo diễn nó phát triển, bàn tay này tuy chúng ta nhìn không thấy, nhưng nó lại không chỗ nào không có, liền là biến tướng thành chế độ thừa kế.
- Biến tướng chế độ thừa kế?
Mọi người sau khi nghe, đều cảm thấy cái danh từ này có chút mới lạ.
- Nói một chút coi.
Nhãn tình Phương lão sáng lên, cổ vũ cho Diệp Khai nói tiếp.
- Kỳ thật hiện tại trong nước, quyền quý không chỉ là khái niệm mang tính giai tầng, nó càng là một khái niệm mang tính gia tộc, nếu như không theo biến tướng chế độ thừa kế để nhận thức những vấn đề này, chúng ta là không thấy rõ bản chất của nó.
Một khi Diệp Khai đã nói đến vấn đề này, dứt khoát sẽ đem vấn đề giải thích được thấu triệt mới thôi, dù sao những người đang ngồi đây cơ bản là những nhân vật đại biểu đã chiếm được lợi ích, cho nên giảng một chút về vấn đề này, cũng không tính là đại sự gì.
- Ở Châu Á. Bên trong thị trường kinh tế tự do, cũng có một bàn tay vô hình, nhưng mà bàn tay này là một cái bàn tay không, nó nổi lên do thị trường kinh tế tự do phát triển tác dụng đến, chúng ta thường thường lo lắng bàn tay này không nhạy, do đó đã có Keynes kinh tế học.
Diệp Khai nói ra:
- Nhưng mà, biến tướng chế độ thừa kế lại là một cái độc thủ, nó đảo loạn xã hội từ những lĩnh vực phát triển bình thường, khi nó phát triển đến kích thước nhất định, sẽ vặn vẹo hết thảy ý đồ chính trực, trói buộc chế độ của nó, chính sách và cả biện pháp, chúng ta lo lắng không phải là cái độc thủ này không nhạy, mà là nó phát triển lớn mạnh.
- Nói cụ thể một chút đi.
Phương Hòa đồng chí nói ra.
- Thừa kế nghiệp cha, đây là truyền thống Hoa Hạ.
Diệp Khai nói ra
- Tuy nhiên Cách mạng Tân Hợi đã phế đi hoàng đế, đuổi xong đế quốc, nhưng mà trong lòng mọi người thì hoàng đế cũng không có biến mất, chế độ thừa kế là đại địch để quốc gia đi về hướng cường đại. Trước kia Liên Bang Xô Viết cũng tốt, hay là chúng ta cũng tốt, đều là biến tướng chế độ thừa kế, trong Đảng dân chủ tuy để cho chúng ta theo trình độ nhất định thoát khỏi chế độ độc tài không hợp thời, nhưng lại không có nhận thức được nguy hại cực lớn đến từ loại chế độ biến tướng thừa kế này. Đến hôm nay, Liên Bang Xô Viết đã tan rã rồi, chúng ta muốn đi con đường nào?
Hắn vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều không nói ra tiếng, dù sao cái đề tài này càng thêm nhạy cảm.
- Kỳ thật vấn đề này, Phương lão đã dùng hành động thực tế của mình, đưa ra đáp án của lão nhân gia đối với đáp án của nó.
Lời nói Diệp Khai xoay chuyển, liền đem lời đang nói giật trở về:
- Phương lão đề xướng chế độ lãnh đạo cao cấp phải về hưu, chính là nguyên bản muốn giải quyết này. Nhưng mà muốn triệt để tiêu trừ loại chế độ thừa kế biến tượng thâm căn cố đế này, y nguyên cần chúng ta chịu trả giá rất lâu và cần tinh lực cực lớn, đây là một vấn đề cần thời gian mấy chục năm mới có thể giải quyết được.
Đàm Thắng Kiệt nghe Diệp Khai nói xong…, trong nội tâm không khỏi đối với tiểu tử này nhiều hơn mấy phần bội phục, mấy phần cảnh giác.
Khó lường a, nhìn vấn đề tình chuẩn cũng không nói, càng khó hơn chính là hắn nói đều là nói vòng quanh, căn nguyên của điểm xảy ra vấn đề về sau, cũng không nói cái gì chạm đến căn bản của chế độ, mà là đem phương pháp giải quyết vấn đề, lại vòng trở về, chỉ ra đám người Phương lão đã tận sức giải quyết vấn đề này, đồng thời lại tỏ vẻ phải giải quyết vấn đề này, không phải là một sớm một chiều có thể hoàn thành được.
Hắn giải thích căn nguyên tồn tại những hiện tượng này, lại đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề, đồng thời còn đối với việc làm của phương lão là khen ngợi mà không để lại dấu vết, quả nhiên là cẩn thận, suy nghĩ rõ ràng, làm cho người ta tìm không ra chút tật xấu nào, muốn công kích hắn, cũng không tìm được chỗ hạ thủ.
Thật sự là thanh niên khó chơi, Đàm Thắng Kiệt nghĩ thầm phong thủy của Diệp gia khẳng định rất tốt, nếu không như thế nào mỗi một thời đại đều có thể xuất hiện một nhân tài đứng đầu đây? Chuyện này còn thật sự không phải chỉ dựa vào gia tộc bồi dưỡng là có thể giải quyết được vấn đề.
- Rất lớn mật, rất chuẩn xác, rất đúng chỗ.
Phương lão nói ra.
Vào lúc 5 giờ chiều ngày mồng 2 tháng 9, đoàn xe Phương lão ghé thăm thành phố Minh Châu một chuyến.
Lúc này đây, cũng không có quá mức quấy nhiễu giao thông ở nơi này, Diệp Khai và nội vệ trung cục cảnh sát, cùng với phó cục trưởng Bách Kiến Minh đã sớm bàn bạc, nhất trí thông qua phương án nới lỏng.
Chính là ở bên ngoài đoàn xe 1 km, tiến hành quản chế giao thông, lại để cho chiếc xe đi vòng, đồng thời tại tất cả lỗi đi có nhà cao tầng, đều đặt đồn quan sát, mà cùng với người của Đông Nam quân khu, phối hợp thêm 6 chiếc máy bay trực thăng, với tư cách ứng phó với nhu cầu bức thiết.
Về phần bên người Phương lão cùng đồng chí Cổ Kiến Nhung, thì có Diệp Khai tự mình cùng đi, dùng cảm ứng khác hẳn thường nhân của hắn, ngược lại sẽ không cần lo lắng xuất hiện tình huống dị thường gì.
Trên thực tế, hôm nay Diệp Khai đang ở vào một giai đoạn phi thường kỳ diệu, ngoại nhân ai cũng nhìn không được hắn có dị thường gì, chỉ có chính hắn mới rõ ràng, hắn đúng là sau khi bị nện một gậy, cả thể chất con người đều xảy ra biến đổi rất lớn.
Lúc này xuất hành đã được hai canh giờ, đợi đến lúc bọn hắn trở về khách sạn, sắc trời y nguyên vẫn sáng.
Chỉ có điều Phương lão dù sao cũng đã có tuổi, dễ dàng mệt mỏi, buổi chiều mặc dù là ngồi xe, xem xét qua loa, thực chất hao phí không ít tinh lực, bởi vậy sau khi mọi người trở về, ai đi đường nấy rồi.
- Công việc của chúng ta chính là như vậy, ngoại nhân không biết, nhưng mà thật ra là phi thường hung hiểm đấy.
Thời điểm Lê thúc nói chuyện này với Diệp Khai, cũng không chú ý hắn có chút cảm khái:
- Như người uống nước, ấm lạnh tự biết, tư vị trong đó chỉ có mình mới rõ ràng.
- Ở chỗ im ắng nghe tiếng sấm sét.
Diệp Khai chợt nhớ tới một câu.
Ngày mồng 2 tháng 9, đồng chí Phương Hòa đi đến Minh Châu, chính thức mở màn cho Chương trình thị sát thành phố Minh Châu.
Lần này những người đi cùng với đồng chí Phương Hòa, không chỉ có phó chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt, còn có thường ủy Cổ Kiến Nhung, ngoài ra còn có một vị tương đối lạ mắt, đã từng đảm nhiệm bí thư, hiện tại chủ yếu làm công tác bên lịch sử Đảng, cách làm việc cũng tương đối nổi danh, Diệp Khai cũng có nghe nói qua tên của hắn.
Diệp Khai cùng Diệp Tử Bình và các đồng chí lãnh đạo chủ yếu của thành phố Minh Châu, tiến về phía sân bay chờ đón Phương Hòa đồng chí, cũng hướng Cổ Kiến Nhung và Đàm Thắng Kiệt biểu thị ra lời ân cầm thăm hỏi.
- Phương lão đi đường vất vả, gần đây thân thể vẫn tốt chứ?
Diệp Tử Bình nắm tay đồng chí Phương Hòa, nhiệt tình ân cần thăm hỏi nói.
- Cũng may, cũng may, Tử Bình đồng chí ở thành phố Minh Châu làm không tệ nha.
Thị lực của Phương Hòa đồng chí cũng không quá tốt, mà cũng mắc bệnh bị đãng tai, nhưng hắn lại không ngại trao đổi cùng mọi người
Mọi người cũng không có ở lâu trong phi trường, rất nhanh đã có đoàn xe của thị ủy, đưa Phương Hòa đồng chí đến khách sạn.
Bởi vì lúc trước xảy ra sự kiện Hoàng Tùng Minh, cho nên mấy ngày nay Phó cục trưởng Bách Kiến Minh đã trực tiếp chỉ huy, đối với mấy khách sạn trọng điểm tiến hành thanh tra loại bỏ, đặc biệt còn sử dụng các thiết bị dò xét tân tiến nhất từ Hồng Kông mang về, nhằm vào phương diện an toàn khách sạn mà sắp xếp, đã loại bỏ được không ít tai họa ngầm.
Khi trước người Hàn Quốc bố trí một đám máy giám thị, nhưng sau đó liền rút lui, chỉ là ở một số địa phương vẫn còn một số chưa lấy đi, lúc này đây Bách Kiến Minh tương đối ra sức, tìm kiếm rất nhiều lần ở các góc chết trong khách sạn, quả nhiên phát hiện không ít vấn đề.
Loại chuyện này, nhưng cũng được coi là chiến tích đấy, chẳng những là công lao của Bách Kiến Minh, đồng thời cũng có thể chứng minh Diệp Tử Bình đúng là “Có mắt nhìn người”, đề bạt một vị cán bộ ưu tú có năng lực xuất chúng.
Ứng với yêu cầu của Phương lão, Diệp Khai cũng lưu lại khách sạn, mọi thời điểm đều đi cùng Phương lão, vậy cũng là đãi ngộ tương đối lớn.
Đồng chí Cổ Kiến Nhung và Đàm Thắng Kiệt cũng không tính là người xa lạ, đã sớm tiếp xúc nhiều với Diệp Khai, lúc này thấy, tự nhiên cũng không có gì phải khách khí, tất cả mọi người đều rất tùy ý trò chuyện.
Sau khi ngủ trưa xong, Phương lão liền đề nghị đi vào thành phố xem một vòng.
- Cũng không cần phải quấy nhiều quần chúng, liền ngồi ở trong xe nhìn ra một chút thôi
Niên kỷ của Phương lão dù sao cũng lớn, lặn lội đường xa nhất định là không chịu nổi, cho nên hắn cũng không yêu cầu toàn bộ hành trình là đi bộ.
- Như vậy cũng tốt, đồng chí Diệp Khai có thể giới thiệu cho chúng ta.
Đàm Thắng Kiệt lập tức biểu thị ra đồng ý.
- Cùng đi tự nhiên là không có vấn đề, bất quá giới thiệu liền là quá sức, bởi vì ta đối với nhiều nơi trong thành phố Minh Châu cũng không quen thuộc, chiến trường bây giờ của ta chính là Giang Trung nha.
Diệp Khai thì không có lập tức làm chuyện này, biểu thị ra chính mình không cách nào đảm nhiệm được.
Mặc dù nói phụ thân Diệp Tử Bình là người nắm quyền cao nhất ở thành phố Minh Châu, chính hắn là con cháu cần phải tương đối quen thuộc với nơi này, nhưng là trên thực tế cũng không phải như thế, Diệp Khai hắn dù sao cũng là chủ nhiệm quản ủy hội của Thánh Vương tân khu, nếu như đối với thành phố Minh Châu mà quen thuộc như vậy, thì công việc tính như thế nào, rất rõ ràng là làm việc không đàng hoàng nha.
- Thôi để cho cán bộ của thành phố Minh Châu đến giới thiệt đi, ta xem không bằng để bí thư trưởng của thị ủy là đồng chí Hà Thiên Lâm phụ trách việc này đi, hắn ở thành phố Minh Châu cũng đã đủ lâu, cũng được xem là người bản địa rồi.
Diệp Tử Bình đề nghị.
Phương lão đến Minh Châu thị sát, Diệp Tử Bình nhất định là muốn bồi tiếp, nhưng chắc chắn là sẽ không tiếp khách ở mọi thời điểm được, cho nên phái ra bí thư trưởng Hà Thiên Lâm làm người giới thiệu, tương tự có thể đại biểu cho chính quyền của Minh Châu đối với Phương lão vô cùng tôn trọng và kính ngưỡng.
- Ta xem cũng có thể.
Phương Hòa đồng chí gật đầu đồng ý.
Tiếp theo Phương lão lại hướng Diệp Khai nói ra:
- Ngươi không phải còn kiêm chức Phó cục trưởng trung cục cảnh sát nha, công tác an toàn ngươi tới phụ trách là được rồi, không cần phải hưng sư động chúng như vậy.
- Vâng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Vẻ mặt Diệp Khai nghiêm túc hồi đáp.
- Ha ha, không cần nghiêm túc như vậy nha, liền tùy tiện đi nhìn xem một chút mà thôi.
Phương lão nở nụ cười:
- Hiện tại ta đã về hưu, chính là một ông già bình thường, các ngươi nhóm quan to ở chỗ này, không nên luôn luôn vây quanh ta, như vậy thật không tốt.
- Uy vọng của lão nhân gia ngài rất cao, ảnh hưởng quá lớn, vạn chúng kính ngưỡng, bọn hắn vây quanh ngài cũng là chuyện bình thường đấy, ngài dù sao cũng phải cho bọn hắn một chút cơ hội học tập cao nhân tiền bối nha.
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
- Ngươi tiểu quỷ này, ha ha.
Phương Hòa đồng chí chỉ chỉ cái mũi Diệp Khai, nở nụ cười.
- Ha ha.
Mọi người trong phòng đón tiếp, lập tức đều nở nụ cười.
Mặc dù có người cũng không rõ tại sao mọi người phải cười, nhưng mà cười một cái luôn tốt, nếu lãnh đạo không cười mà nói, vậy dường như có vẻ khó làm.
Mặc dù Phương lão lui xuống, nhưng mà tầm ảnh hưởng của lão cũng không có hạ thấp chút nào, mọi người như cũ vẫn nói với lão từng câu, vẫn là những lời tôn sùng, nhất là ở năm trước Phương lão phát biểu một loạt về vấn đề cải cách sự nghiệp, đưa tới cục diện chính trị trong nước biến hóa, càng làm cho mọi người thanh tỉnh và nhận thức đến điểm này.
Một nhóm người này ngồi chung một chỗ, rất tự nhiên nói đến tình hình trong nước và quốc tế lúc bấy giờ, nói ví dụ như trong cải cách xuất hiện một ít hiện tượng đáng giá cảnh giác, vân vân.
- Chúng ta thường nghe người ta nói, hiện nay trong nước giàu ngheo phân hóa, nghỉ việc, thất nghiệp, là nghiêm trọng như thế nào, những vấn đề này là trọng đại như thế nào, nói là quốc gia của chúng ta, hiện nay đã biến thành tư bản chủ nghĩa, những vấn đề này vẫn có tồn tại sao?
Phương lão hỏi.
Mọi người bỗng nhiên nghe hắn nói như vậy, hơn nữa chủ đề lại nhạy cảm như vậy, lập tức đều câm nín.
Có mấy lời nói, đúng là phải thận trọng đối đãi, nhất là những lời này có thể sẽ cùng hai chữ cải cách có quan hệ.
- Ta cảm thấy được những tình huống này vẫn còn cần phải coi trọng.
Phương lão thấy mọi người đều nhìn hắn, liền nói tiếp:
- Không làm rõ ràng mà chúng ta phải đối mặt, liền vô pháp có phương hướng lãnh đạo quần chúng đi về thắng lợi kế tiếp. Diệp Khai, ngươi gần đây công tác tại cơ sở, đối với những vấn đề này có cách nhìn gì không?
Phương lão bỗng nhiên đem vấn đề này đổ cho Diệp Khai, tất cả mọi người đều cảm giác có chút ngoài ý muốn, ngay cả Cổ Kiến Nhung đồng chí thường ủy này, Diệp Tử Bình là trung cục chính trị ủy viên, Đàm Thắng Kiệt cùng với thị trưởng Minh Châu Ngô Viễn Sơn lại không hỏi, hết lần này đến lần khác lại muốn hỏi một cán bộ Phó cục thành phố Diệp Khai, Phương lão rốt cuộc là có ý gì đây?
Nếu như nói lão hỏi Cổ Kiến Nhung hặc là Diệp Tử Bình, còn có thể xem là khảo giáo đối với bọn họ, nhưng lại hỏi Diệp Khai mà nói…, cũng làm cho người ta có chút nhìn không thấu rồi.
Bất quá Diệp Khai đối với cái cảm giác này lại rất đơn giản, hắn không cảm giác được vấn đề này có nhiều khó khăn.
- Những vấn đề này, theo tình huống thực tế mà nói, hẳn là tồn tại.
Trước tiên Diệp Khai cho một cái đáp án khẳng định, sau đó còn nói thêm:
- Nhưng là những vấn đề này về sau, đều có một bàn tay vô hình đạo diễn nó phát triển, bàn tay này tuy chúng ta nhìn không thấy, nhưng nó lại không chỗ nào không có, liền là biến tướng thành chế độ thừa kế.
- Biến tướng chế độ thừa kế?
Mọi người sau khi nghe, đều cảm thấy cái danh từ này có chút mới lạ.
- Nói một chút coi.
Nhãn tình Phương lão sáng lên, cổ vũ cho Diệp Khai nói tiếp.
- Kỳ thật hiện tại trong nước, quyền quý không chỉ là khái niệm mang tính giai tầng, nó càng là một khái niệm mang tính gia tộc, nếu như không theo biến tướng chế độ thừa kế để nhận thức những vấn đề này, chúng ta là không thấy rõ bản chất của nó.
Một khi Diệp Khai đã nói đến vấn đề này, dứt khoát sẽ đem vấn đề giải thích được thấu triệt mới thôi, dù sao những người đang ngồi đây cơ bản là những nhân vật đại biểu đã chiếm được lợi ích, cho nên giảng một chút về vấn đề này, cũng không tính là đại sự gì.
- Ở Châu Á. Bên trong thị trường kinh tế tự do, cũng có một bàn tay vô hình, nhưng mà bàn tay này là một cái bàn tay không, nó nổi lên do thị trường kinh tế tự do phát triển tác dụng đến, chúng ta thường thường lo lắng bàn tay này không nhạy, do đó đã có Keynes kinh tế học.
Diệp Khai nói ra:
- Nhưng mà, biến tướng chế độ thừa kế lại là một cái độc thủ, nó đảo loạn xã hội từ những lĩnh vực phát triển bình thường, khi nó phát triển đến kích thước nhất định, sẽ vặn vẹo hết thảy ý đồ chính trực, trói buộc chế độ của nó, chính sách và cả biện pháp, chúng ta lo lắng không phải là cái độc thủ này không nhạy, mà là nó phát triển lớn mạnh.
- Nói cụ thể một chút đi.
Phương Hòa đồng chí nói ra.
- Thừa kế nghiệp cha, đây là truyền thống Hoa Hạ.
Diệp Khai nói ra
- Tuy nhiên Cách mạng Tân Hợi đã phế đi hoàng đế, đuổi xong đế quốc, nhưng mà trong lòng mọi người thì hoàng đế cũng không có biến mất, chế độ thừa kế là đại địch để quốc gia đi về hướng cường đại. Trước kia Liên Bang Xô Viết cũng tốt, hay là chúng ta cũng tốt, đều là biến tướng chế độ thừa kế, trong Đảng dân chủ tuy để cho chúng ta theo trình độ nhất định thoát khỏi chế độ độc tài không hợp thời, nhưng lại không có nhận thức được nguy hại cực lớn đến từ loại chế độ biến tướng thừa kế này. Đến hôm nay, Liên Bang Xô Viết đã tan rã rồi, chúng ta muốn đi con đường nào?
Hắn vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều không nói ra tiếng, dù sao cái đề tài này càng thêm nhạy cảm.
- Kỳ thật vấn đề này, Phương lão đã dùng hành động thực tế của mình, đưa ra đáp án của lão nhân gia đối với đáp án của nó.
Lời nói Diệp Khai xoay chuyển, liền đem lời đang nói giật trở về:
- Phương lão đề xướng chế độ lãnh đạo cao cấp phải về hưu, chính là nguyên bản muốn giải quyết này. Nhưng mà muốn triệt để tiêu trừ loại chế độ thừa kế biến tượng thâm căn cố đế này, y nguyên cần chúng ta chịu trả giá rất lâu và cần tinh lực cực lớn, đây là một vấn đề cần thời gian mấy chục năm mới có thể giải quyết được.
Đàm Thắng Kiệt nghe Diệp Khai nói xong…, trong nội tâm không khỏi đối với tiểu tử này nhiều hơn mấy phần bội phục, mấy phần cảnh giác.
Khó lường a, nhìn vấn đề tình chuẩn cũng không nói, càng khó hơn chính là hắn nói đều là nói vòng quanh, căn nguyên của điểm xảy ra vấn đề về sau, cũng không nói cái gì chạm đến căn bản của chế độ, mà là đem phương pháp giải quyết vấn đề, lại vòng trở về, chỉ ra đám người Phương lão đã tận sức giải quyết vấn đề này, đồng thời lại tỏ vẻ phải giải quyết vấn đề này, không phải là một sớm một chiều có thể hoàn thành được.
Hắn giải thích căn nguyên tồn tại những hiện tượng này, lại đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề, đồng thời còn đối với việc làm của phương lão là khen ngợi mà không để lại dấu vết, quả nhiên là cẩn thận, suy nghĩ rõ ràng, làm cho người ta tìm không ra chút tật xấu nào, muốn công kích hắn, cũng không tìm được chỗ hạ thủ.
Thật sự là thanh niên khó chơi, Đàm Thắng Kiệt nghĩ thầm phong thủy của Diệp gia khẳng định rất tốt, nếu không như thế nào mỗi một thời đại đều có thể xuất hiện một nhân tài đứng đầu đây? Chuyện này còn thật sự không phải chỉ dựa vào gia tộc bồi dưỡng là có thể giải quyết được vấn đề.
- Rất lớn mật, rất chuẩn xác, rất đúng chỗ.
Phương lão nói ra.
Vào lúc 5 giờ chiều ngày mồng 2 tháng 9, đoàn xe Phương lão ghé thăm thành phố Minh Châu một chuyến.
Lúc này đây, cũng không có quá mức quấy nhiễu giao thông ở nơi này, Diệp Khai và nội vệ trung cục cảnh sát, cùng với phó cục trưởng Bách Kiến Minh đã sớm bàn bạc, nhất trí thông qua phương án nới lỏng.
Chính là ở bên ngoài đoàn xe 1 km, tiến hành quản chế giao thông, lại để cho chiếc xe đi vòng, đồng thời tại tất cả lỗi đi có nhà cao tầng, đều đặt đồn quan sát, mà cùng với người của Đông Nam quân khu, phối hợp thêm 6 chiếc máy bay trực thăng, với tư cách ứng phó với nhu cầu bức thiết.
Về phần bên người Phương lão cùng đồng chí Cổ Kiến Nhung, thì có Diệp Khai tự mình cùng đi, dùng cảm ứng khác hẳn thường nhân của hắn, ngược lại sẽ không cần lo lắng xuất hiện tình huống dị thường gì.
Trên thực tế, hôm nay Diệp Khai đang ở vào một giai đoạn phi thường kỳ diệu, ngoại nhân ai cũng nhìn không được hắn có dị thường gì, chỉ có chính hắn mới rõ ràng, hắn đúng là sau khi bị nện một gậy, cả thể chất con người đều xảy ra biến đổi rất lớn.
Lúc này xuất hành đã được hai canh giờ, đợi đến lúc bọn hắn trở về khách sạn, sắc trời y nguyên vẫn sáng.
Chỉ có điều Phương lão dù sao cũng đã có tuổi, dễ dàng mệt mỏi, buổi chiều mặc dù là ngồi xe, xem xét qua loa, thực chất hao phí không ít tinh lực, bởi vậy sau khi mọi người trở về, ai đi đường nấy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.